Tư Không mất trí nhớ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://9851346345.lofter.com/post/31d1a29d_2bc81faa9

[Chenxu] Nếu Tư Không Trường Phong mất trí nhớ thì sao?

Giả sử Tư Không Trường Phong bị Thái tử đánh bất tỉnh sau đó, trí nhớ của hắn lại quay về thời điểm lần đầu gặp gỡ Bách Lý Đông Quân.

Tư Không Trường Phong: Ngươi đừng tới đây! Ta thẳng!

Bách Lí Đông Quân: Trường Phong, đừng trốn tránh ta mà !

----

Trên xe ngựa, Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong vẫn ngủ say bên cạnh, đau lòng hỏi thế tử đang đánh xe ngựa bên ngoài: "Thế Tử Gia, sao Trường Phong mãi chưa tỉnh? Hắn có chuyện gì sao? "

Bách Lý Thành Phong đáp: "Tiểu thương tiên này nói sợ ngươi biết hắn không cố gắng hết sức thì sẽ thất vọng, nên ta đánh hắn bất tỉnh, đem hắn đi."

Bách Lý Đông Quân nghe Thế Tử Gia nói vậy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả. Tư Không Trường Phong vì hắn mà bị thương hai lần. Rõ ràng y thậm chí còn không quen biết bọn họ, nhưng y vẫn nguyện ý đi cùng hắn.

Bách Lý Đông Quân rót chút nước ấm, cẩn thận lau đi vết bẩn trên mặt Tư Không Trường Phong. Hắn lau cả gương mặt đầy bụi sau khi đánh nhau của mình.

Mãi mấy ngày trời , Tư Không Trường Phong vẫn chưa tỉnh , lúc đến Trấn Tây Hầu phủ, người hầu muốn bắt Tư Không Trường Phong lại bị Bách Lý Đông Quân ngăn lại,kêu phải cẩn thận tránh đi vết thương của Tư Không Trường Phong.

Sau khi chào hỏi Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân xin ông nội cho hắn ở cùng Tư Không Trường Phong chữa thương, sau khi y tỉnh lại sẽ đi biệt giam.

Trấn Tây Hầu sao có thể từ chối đáp ứng yêu cầu của cháu trai mình, huống chi bộ dạng của hai người như thế này thực sự rất đáng thương.

Bách Lý Đông Quân đem Tư Không Trường Phong đưa về sân, đặt y vào trong nhà.

Sau khi giúp người thay quần áo để họ có thể ngủ thoải mái hơn, Bách Lý Đông Quân khen ngợi dung mạo Tư Không Trường Phong rồi nói: "Trường Phong, ta nhớ huynh, huynh có thể mở mắt ra nhìn ta được không?"

Nói xong, hắn ngẩng đầu uống hết rượu trong bình ngọc.

Ngày hôm sau, Tư Không Trường Phong mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, một thanh âm kinh ngạc vang lên: "Trường Phong, huynh rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?"

Bách Lý Đông Quân bưng bát thuốc đi vào, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Tư Không Trường Phong nhìn thấy là Bách Lý Đông Quân, vội vàng ngồi dậy nói: "Chưởng quầy, ta sao lại ở đây?"

Nghe được lời này, Bách Lý Đông Quân sững sờ tại chỗ.

"Huynh gọi ta là gì? Gọi lại cho ta."

Tư Không Trường Phong tuy nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi lại: "Chưởng quầy."

Khi Tư Không Trường Phong tỉnh lại, y phát hiện thân thể của mình đã trải qua biến hóa kinh thiên động địa, gần như có thể nói là kinh mạch của y đã được sửa chữa, giá trị sức mạnh dường như tăng lên rất nhiều.

"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?" Bách Lý Đông Quân thận trọng hỏi.

Tư Không Trường Phong không hiểu vì sao Bách Lí Đông Quân lại hỏi như vậy: "Được một tháng rồi, là ngươi đến quán rượu đón ta à, nhưng vết thương của ta còn chưa lành sao? Vì sao bây giờ khắp nơi đều đau nhức vậy? Là huynh lén đánh ta khi ta đang ngủ đúng không? Dù ta có không nghe lời huynh, thi thoảng có đánh nhau nhưng huynh cũng đừng xuống tay mạnh vậy chứ !"

Khi Bách Lí Đông Quân nghe Tư Không Trường Phong nói bọn họ mới quen nhau có một tháng, đầu óc hắn đột nhiên đóng sầm lại, không biết hắn nên nói gì tiếp theo.

"Thế Tử Gia! Người xem người đã đánh con dâu của người thành như thế nào rồi này?!!"

Bách Lí Đông Quân lập tức xông ra ngoài tìm người, Tư Không nghi hoặc nói: "Con dâu? Chưởng quầy tìm được vợ từ khi nào vậy?" Tại sao y lại không biết?

Bách Lý Thành Phong gần như phun hết trà trong miệng ra khi nghe thấy giọng nói của Bách Lý Đông Quân: "Con dâu? Ta lấy đâu ra con dâu?"

Sau khi mấy người vào nhà, Tư Không Trường Phong đã mặc quần áo đầy đủ, nhìn thấy nhiều người đi vào cùng nhau, y không biết thân phận của họ, nhưng xem ra bọn họ đều là người nhà của chủ tiệm.

Tư Không Trường Phong chào họ, sau đó được một nữ nhân dịu dàng đỡ lên: "Này, con là bạn của Đông Quân phải không? Ta nghe nó nói con hình như không nhớ được một số chuyện, có phiền không nếu ta giúp con kiểm tra một chút?"

Tư Không Trường Phong nghe vậy, nghi hoặc nhìn Bách Lý Đông Quân, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, "Ta đương nhiên không ngại, xin mời."

Ôn Lạc Ngọc thoáng nhìn đã biết đứa trẻ này bị trúng độc, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không bà mà mất đi con dâu thì khóc không ra nước mắt mất.

"Không sao, chỉ là trúng độc thôi, sau một thời gian sẽ tự động khỏi bệnh, đến lúc đó trí nhớ sẽ khôi phục."

"Làm sao có thể? Hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta, sao có thể không biết hắn trúng độc? Đợi đã, chẳng lẽ là Thế Tử Gia?" Bách Lý Đông Quân nói .

Thế Tử Gia có chút áy náy, "Ha ha, có lẽ túi đựng bột vô tình bị thủng, bị gió thổi bay đi ."

"Bạch Đông Quân, không đúng, Bách Lý Đông Quân, ngươi họ Bách Lý? Vậy tại sao ngươi lại đến Sài Tang thành mở quán rượu?" Tư Không Trường Phong bị Bách Lý Đông Quân đè xuống giường.

"Ngươi không biết đâu là nguyên nhân sao?" Bách Lý Đông Quân khuấy bát thuốc, thản nhiên nói.

"Ồ, thì ra là như vậy, Bách Lý tiên sinh, nếu ngươi đã không mở quán rượu, ta cũng không còn là người phục vụ, ở lại đây không thích hợp, bây giờ ta sẽ rời đi." Tư Không Trường Phong giãy dụa.

"Ta và huynh quen nhau lâu như vậy, nếu quen nhau một tháng thật thì huynh vẫn phải ở lại đây. Hơn nữa, huynh không phải là người phục vụ trong quán, mà là vợ ta, chúng ta là một đôi. Làm gì có người chồng lại nỡ lòng bỏ rơi vợ mình đang bị thương chứ? Điều này là sự thật. Chúng ta sẽ không đi đâu cả, ngoan ngoãn đi!

"Cái gì?!" Tư Không Trường Phong nghe mà sốc, ngồi thẳng dậy, suýt nữa làm đổ cái bát Bách Lý Đông Quân đang cầm.

"Uống thuốc trước đi, nhiệt độ vừa phải." Bách Lý Đông Quân vội vàng đưa thuốc qua cho Tư Không Trường Phong , y theo phản xạ uống một ngụm, sau đó hắn nhét một viên kẹo trái cây vào miệng y, để y cảm nhận được vị đắng được bao quanh bởi sự ngọt ngào.

"Không có khả năng, cái này tuyệt đối không có khả năng, ta thích nữ nhân." Tư Không Trường Phong trực tiếp cự tuyệt.

"Ta cảm thấy mình đã bình phục. Hôm nay ta sẽ rời đi. Cảm ơn sự hiếu khách của huynh những ngày này."

Bách Lý Đông Quân che giấu sự tổn thương trong mắt, "Ta còn không biết vết thương của huynh nghiêm trọng đến mức nào sao? Huống chi, huynh vì ta mà bị thương. Ngoại trừ việc ta và huynh là một đôi, ta vẫn là sư huynh của huynh. Chúng ta bái cùng một sư phụ đó , nếu sư phụ biết chuyện này, hắn không thể không lột da ta." Bách Lý Đông Quân giả vờ sợ hãi.

Tư Không Trường Phong kinh hãi,y lại còn có sư phụ là cao thủ? "Bách Lý đại nhân, xin đừng lừa gạt ta, ta làm sao có thể có được sư phụ như vậy?"

Bị vỗ vào gáy, Tư Không Trường Phong tức giận nhìn về phía sau: "Là ai?!"

Nam Cung Xuân Thủy thờ ơ , chắp hai tay sau lưng nói : "Sư phụ của ngươi ,sao đấy ? Ta mới đi xa chưa bao lâu , ngươi có còn nhận ra sư phụ của mình không đấy?"

Tư Không Trường Phong nói, người đàn ông trẻ tuổi hơn hắn, tóc trắng, mặc quần áo màu hồng, nhìn có vẻ mềm mại và yếu ớt này, là sư phụ của y? ! Vụ này còn sốc hơn việc y là vợ của Bách Lý Đông Quân.

"Sư phụ, sao người lại ở đây?" Bách Lý Đông Quân ngạc nhiên khi nhìn thấy Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Tiểu Bách Lý, đã lâu không gặp! Tiểu thương tiên mất trí nhớ rồi sao?"

Bách Lý Đông Quân cay đắng gật đầu.

"Chậc chậc chậc, mãi ngươi mới bắt được người vợ khó bắt như vậy, nói đi là đi sao? Không giống như ta và sư nương của ngươi, cùng chu du khắp thế giới. Chúng ta thật đáng yêu. Bất cứ nơi nào chúng ta đi, nàng ấy và ta đều trở thành huyền thoại ~" Nam Cung Xuân Thủy cứ nhai đi nhai lại điều đó.

"Không sao , tệ nhất là ta sẽ theo đuổi huynh lại lần nữa. Tư Không Trường Phong, đừng có chạy chứ!"

Tư Không Trường Phong thực sự không thể chịu nổi việc một người đàn ông luôn lẻn lên giường mỗi đêm, vừa ngủ vừa ôm y, y không chịu nổi nữa rồi! Chưa kể họ luôn dính chặt vào nhau khi tập thương, thậm chí còn kiểm soát y và không cho y uống rượu!

"Tư Không Trường Phong, huynh đừng chạy! Huynh không muốn uống sao? Ta đưa cho huynh, huynh muốn uống bao nhiêu cũng được!"

Tư Không Trường Phong quả nhiên dừng lại: "Thật sao?"

Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong vừa nghe thấy ánh mắt sáng lên, bất đắc dĩ gật đầu: "Thật đó, cho ta đi cùng huynh."

Tư Không Trường Phong chán ghét nói: "Này, ta không muốn, ta thích nữ nhân, không thích nam nhân."

Bách Lý Đông Quân tức giận đến mức thầm thề sẽ đợi Tư Không Trường Phong khôi phục trí nhớ sẽ cho hắn đẹp mặt !

"Ta, một Tửu tiên tương lai đi cùng huynh vẫn chưa đủ sao?"

"A ! Bách Lý Đông Quân, đừng chạm vào đầu của ta!"

-----trứng Phục sinh--------

Tân Bách Thảo: Đồ đệ của ta đâu?

Tư Không Trường Phong: Hả? Tại sao ta lại có tới hai sư phụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro