Chương 71-82 (End Chính Văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71 Hạ

Lúc Y Đông đang mê mẩn học bù thì Khổng Thu ở phim trường cũng bận rộnkhông kém. Cam Y đứng ở một chỗ không xa để tiện giám sát cậu, hễ có gì liềnbước ra hỗ trợ một tay. Cam Y không biết Khổng Thu đã thật sự thông suốt haychưa, nhưng xem biểu hiện ra mặt của cậu thì dường như Khổng Thu đang cố điềuchỉnh lại tâm trạng của mình. Ngay lúc Khổng Thu thương tâm cực điểm, trái timCam Y dường như cũng đã lạc đi đâu mất.

Nếu như nói mèo mắt xanh thiên tính lạnh lùng vô tình, thì đồng thời tìnhcảm mà họ dành cho người hầu có thể sánh như trời cao biển rộng. Cam Y khôngsao tưởng tượng được một ngày nào đó mình cũng sẽ đi được đến bước này cùng vớingười hầu của mình. Cam Y hẳn sẽ yêu thương người hầu của mình, sẽ chiếu cốngười đó, sẽ mang lại cho người đó một cuộc sống hạnh phúc, nhưng Cam Y sẽkhông thể như đại ca và Đề Cổ, vì người hầu của mình mà trả giá hết thảy. Nănglực của Cam Y chỉ vừa đạt đến "Tỉnh", mà lại là giai đoạn thấp nhất của "Tỉnh",điều này nghĩa là Cam Y căn bản không thể mang lại cho người hầu của mình sự antoàn tuyệt đối, cho nên sau chuyện đại ca và Đề Cổ lần này, Cam Y đã đem ýtưởng đi tìm người hầu của mình vứt ra khỏi đầu, không phải bản thân không có ýmuốn tu luyện, khát vọng theo đuổi năng lực của Miêu Linh Tộc vốn không có điểmdừng, nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm, năng lực của Cam Y đến đây đã là cựchạn rồi, không thể đột phá được nữa.

Khổng Thu đang ngồi cùng với đạo diễn theo dõi mấy diễn viên, còn Cam Y thìtìm một chỗ vắng vẻ, ít người qua lại mà ngồi xuống, trong lòng lại không khỏidâng lên thương cảm. Có lẽ sự ra đi đột ngột của Đề Cổ đã khiến cho Cam Y ngàycàng đa sầu đa cảm hơn, Cam Y cảm thấy bản thân càng ngày càng dễ khóc. Nhớtrước đây bản thân cũng vì cái tật mít ướt này mà bị chị hai trêu đùa khôngbiết bao nhiêu lần, bây giờ nếu để chị hai nhìn thấy, thế nào chị ấy cũng cườiđến rụng răng luôn. Hít hít mấy cái, hai mắt Cam Y chăm chú quan sát Khổng Thu,trong đầu lại bất chợt nghĩ đến Y Đông. Y Đông là nhân loại, bé cùng lắm chỉsống đến trăm tuổi mà thôi, có một ngày nào đó, Cam Y sẽ phải trơ mắt nhìn cảnhY Đông lụm khụm, già nua, bệnh tật rời khỏi dương thế. Chỉ cần nghĩ đến đây,Cam Y cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu Y Đông là người hầu của Cam Y, thì sau khi bé lên mười sáu, Cam Y sẽcùng bé ký kết khế ước chủ tớ, như vậy hai người có thể vĩnh viễn cùng nhau chođến khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng Y Đông lại không phải, cho dù bản thân có muốnđến đâu đi chăng nữa cũng không thể làm trái thiên mệnh mà cùng ký khế ước vớiY Đông. Sau khi xác nhận được chuyện này, Cam Y cảm thấy thật bất đắc dĩ khibản thân lại là tộc nhân của Miêu Linh Tộc, lần đầu tiên, Cam Y cảm thấy bi aicho chính mình. Tộc nhân Miêu Linh Tộc chỉ dâng trào dục vọng với người hầu củamình, mặc kệ người đó bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, vẫn có thể cảm nhận được, đâychính là thiên tính của Miêu Linh Tộc.

Ngay từ khi nhặt được Y Đông, trực giác đã cho Cam Y biết cậu bé không chohắn bất kỳ cảm giác nào khác chứ đừng nói gì đến dục vọng hay cơ khát. Cho dù YĐông chỉ mới là một cậu bé, nhưng ngay từ lần đầu gặp gỡ đã không có cảm giácđó thì sau này cũng không thể có. Mà thân là nhân loại, Y Đông lại càng khôngthể trở thành chủ nhân của Cam Y. Với Cam Y mà nói, thân phận chủ nhân hayngười hầu đều không quan trọng, cái nào cũng như nhau cả mà thôi, nhưng Y Đônglại không phải là một nửa thiên định của Cam Y.

Áp chế thương tâm, Cam Y tự khích lệ bản thân. Mặc kệ Y Đông có thể sốngđược bao lâu, mình cũng sẽ mang lại cho bé một cuộc sống tựa như vương tử, nhưđế vương suốt cuộc đời. Y Đông đã đoạn tuyệt quan hệ với hai người kia, mình sẽkhông để bọn họ xuất hiện trước mặt bé, bọn họ và Y Đông đã không còn quan hệgì với nhau. Y Đông bây giờ là con của mình, là con trai của Cam Y này.

Hoàn thành chương trình học buổi chiều xong, Y Đông ngồi trong thư phònglàm bài tập, Mục Dã xuống bếp chuẩn bị cơm tối. Nếu trước đây chỉ là suy đoán,thì hiện tại Mục Dã có thể chắc chắn trong vòng hai tháng ngắn ngủi có thể giúpY Đông theo kịp kiến thức của lớp ba tiểu học là chuyện không thành vấn đề, YĐông rất thông minh, mà điều đáng quý nhất chính là bé thật sự, thật sự rất cốgắng. Một cậu bé có ý chí như vậy, chuyện học nhất định không thành vấn đề.

Làm xong bài tập, Y Đông liền xuống bếp giúp một tay, Mục Dã cũng không cựtuyệt, còn nhường chỗ cho bé nhặt rau. Nhặt được một nửa, Y Đông vốn nhịn đãmấy hôm nay, liền quyết định lên tiếng: "Chú Mục ơi, con có thể hỏi chú mộtchuyện được không?"

"Chuyện gì?" Mục Dã quay đầu qua.

Y Đông khẽ hỏi: "Chủ nhân và người hầu của Miêu Linh Tộc là sao vậy chú?"

Mục Dã sững sờ, trong lòng có chút ảo não, mấy hôm nay vì chuyện của KhổngThu mà bọn họ vẫn chưa nghĩ đến chuyện giấu diếm Y Đông. Có nên nói dối gạt békhông đây? Dù sao Cam Y cũng không hy vọng bé biết chuyện này.

Y Đông nhìn thấu do dự của Mục Dã, có chút lo lắng nói: "Chú Mục, chú nóicho con biết đi, con thật sự muốn biết lắm."

Mục Dã nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này con nên đi hỏi papa con thìhơn. Không phải chú không muốn cho con biết mà là..... papa con mỗi lần nghĩ đếnvấn đề này đều vô cùng thương tâm, cho nên để papa trực tiếp nói cho con thìtốt hơn."

Y Đông đứng lên, nói: "Con biết papa rất khổ sở, cho nên con mới không muốnhỏi papa. Chú Mục, chú nói cho con biết đi mà." Nhìn ánh mắt trong suốt của YĐông, Mục Dã không sao nói ra được lời từ chối. Sau một hồi khá lâu, y lau tay,kéo một cái ghế đến, ngồi đối diện Y Đông, nói: "Được rồi, để chú nói cho conbiết."

Y Đông lập tức ngồi xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giáctrương không sao dằn lại. Mục Dã nói rất chậm, tận lực để Y Đông có thể hiểuhết những gì mà mình muốn truyền đạt. Sau khi y nói xong, trên mặt Y Đông khônggiấu được nỗi thất vọng, nhưng rất nhanh, bé đã khôi phục lại bình tĩnh, trướckhi Mục Dã kịp lên tiếng, liền nói: "Chú Mục, cám ơn chú."

Mục Dã cầm tay Y Đông an ủi: "Tiểu Đông, papa con thật sự luôn hy vọng convà anh ấy có thể bên nhau mãi mãi, những chuyện này anh ấy cũng không có cáchnào thay đổi được, con không nên oán trách anh ấy. Một khi thời điểm biệt lyđến, người thống khổ nhất chính là bản thân anh ấy."

"Con không trách papa." Trên mặt Y Đông hiện lên vẻ kiên định, "Chú Mục,con sẽ nói cho papa biết, mặc kệ con có thể sống được bao lâu đi chăng nữa, consẽ đều ở bên papa, con sẽ không bao giờ rời khỏi papa."

Mục Dã xoa đầu Y Đông, không biết nên nói gì. Bây giờ y kể cho Y Đông nghechuyện này đúng là còn quá sớm, nhưng Y Đông không giống với những đứa trẻkhác, sớm cho bé biết, bé càng có nhiều thời gian để chuẩn bị sẵn sàng, đế lúcđó, có lẽ bé sẽ không quá thống khổ.

"Chú Mục, con đi nhặt rau đây."

"....Ừm."

Tại sao Tiểu Đông lại không phải là người hầu của Cam Y kia chứ? Mục Dãkhông nhịn được lại một lần nữa tự cảm thán trong lòng.

Hơn chín giờ tối, Khổng Thu bị đông lạnh đến tê cứng được Cam Y mang trởvề. Ngồi bên bàn cơm xì xụp húp chén canh nóng hôi hổi, vẻ hạnh phúc trên mặtKhổng Thu làm người ta khó tưởng tượng được mấy hôm trước cậu còn khóc lóc phithường thê thảm. Bất quá nhìn cậu như thế này, cả Cam Y lẫn Mục Dã đều cảm thấyhòan toàn yên tâm, tin rằng không bao lâu nữa, Khổng Thu sẽ có thể vượt qua nỗithống khổ vì Blue đột ngột đi Đan Á.

Cơm nước xong xuôi, Khổng Thu chủ động yêu cầu tự mình rửa chén. Sau khidọn dẹp sạch sẽ, Khổng Thu cuộn mình nằm trên ghế sofa, nói: "Mục Mục, bộ phimcủa công ty chúng ta cũng sắp hoàn tất rồi. Mấy hôm nữa là Tết Nguyên Đán, tổngtài tổ chức một bữa party mừng ra mắt phim, anh ấy muốn nhờ em hỏi xem anh cóđến được không? Anh ấy nói chỉ cần anh ấy tự mình gọi điện thì anh nhất định sẽkhông bao giờ chối từ, nhưng hiện tại sức khỏe anh vẫn chưa ổn định, anh ấykhông muốn miễn cưỡng anh."

"Em đi không?" Mục Dã hỏi.

Khổng Thu bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Em là phó đạo diễn, nhất định phải cómặt là cái chắc rồi, tổng tài nói đó là ý của bên tập đoàn Medoc, đến lúc đócòn mở họp báo chiêu đãi phóng viên để tuyên truyền cho phim nữa, nên emnhất định phải đi."

"Tập đoàn Medoc?" Cam Y nhíu mày, nói vậy cái tên Berilmonto gì gì đó cũngsẽ đến sao?"

"Đương nhiên." Khổng Thu không để ý đáp.

Mục Dã hỏi: "Berilmonto? Hắn có gì không ổn sao?" Y và người kia từng gặpmặt một lần, cũng không thể nói là có hảo cảm gì cho lắm.

Cam Y nói: "Lần trước hắn đến phim trường, lúc nào cũng tranh thủ mời TiểuThu Thu đi dùng cơm riêng, anh đã phái người điều tra về nhân thân của hắn,cuộc sống riêng tư sạch sẽ đến mức giả dối luôn, anh không ưa tên đó."

Mục Dã cũng gật đầu đầy thấu hiểu, nói: "Em không đi đâu, em ở nhà với TiểuĐông, anh Cam Y đi với Trọng Ni đi."

"Được rồi."

Khổng Thu nhìn về phía Y Đông: "Hay là mọi người cùng đi luôn được không?Dẫn Tiểu Đông theo, dù sao sau này cậu bé cũng phải tham dự mấy buổi tiệc tùngkiểu này, sớm thể nghiệm một chút cũng không tệ."

Y Đông lập tức vô cùng hiểu chuyện từ chối: "Con không đi đâu, con ở nhàđược mà."

Cam Y cũng lập tức nói: "Ngày đó không phải sẽ có rất nhiều phóng viên sao?Hay là đừng để Tiểu Đông đi thì tốt hơn, anh không muốn bọn họ chụp ảnh củabé." Nghĩ kỹ lại, vạn nhất Tiểu Đông lên tivi rồi để cha mẹ bé biết có thể sẽgây thêm không ít phiền toái. Khổng Thu nói: "Được rồi, vậy anh Cam Y đi chungvới em."

"Vừa lúc anh muốn bồi dưỡng tiếng Anh cho Tiểu Đông. Này, đúng rồi." Mục Dãcười cười nói: "Từ hôm nay trở đi, lúc ở nhà chúng ta sẽ dùng tiếng Anh để nóichuyện, để Tiểu Đông có môi trường học tập một cách sáng tạo."

"English?" Cam Ybật người, sửa miệng hỏi.

"Yes."

"Ok, no problem."

"Đông, come on."Ba người nhìn Y Đông mỗi người một câu, Y Đông ngơ ngác ngồi một chỗ, vẻ mặt mờmịt, có ý gì đây? Không phải là đang bàn về chuyện chú Thu phải tham gia buổitiệc gì đó sao?

Chương 72 Thượng

Cúi đầu ngồi bêngiường để Cam Y giúp bé sấy khô tóc, vì Y Đông vừa tắm xong, nên trên mặt béxuất hiện hai rạng mây hồng cực kỳ khó thấy, mấy ngón tay đang vuốt ve trênđỉnh đầu bé vô cùng dịu dàng, kỳ thật tóc bé rất ngắn, chỉ cần vuốt qua vuốtlại mấy cái là đã khô, nhưng người này lại kiên trì bắt bé sấy cho khô, nói làsợ bé bị cảm lạnh sẽ không tốt.

Hai tay kiên trìđược một lúc, nhưng cuối cùng cũng đành khuất phục khát vọng từ sâu tận đáylòng, Y Đông nâng hai tay lên ôm lấy thắt lưng của Cam Y. Động tác của Cam Ychợt khựng lại, rồi vui vẻ mỉm cười mà hôn lên đỉnh đầu Y Đông một cái thậtkêu. Thân thể Y Đông bỗng chấn động, bé càng gắt gao ôm chặt lấy Cam Y.

"Tiểu Đông, thựcxin lỗi, ban ngày papa không thể ở nhà cùng con, papa đã hứa với chú Đề Cổ vàđại ca sẽ chiếu cố tốt cho Mục Dã và Tiểu Thu Thu. Chờ sau khi Tiểu Thu Thu xinnghỉ phép, papa sẽ có thể suốt ngày ở bên con."

"Papa không cầnquá để ý đến con như vậy, con ở nhà theo chú Mục học bù cũng được mà."

Tắt máy sấy, Cam Ynâng mặt Y Đông lên, hỏi: "Có quá sức lắm không?"

Y Đông lắc đầu:"Không sao. Papa, trước khi khai giảng con sẽ ôn tập hết toàn bộ chương trìnhlớp ba."

Cam Y yêu thươngxoa mặt Y Đông, nói: "Papa không muốn con mệt mỏi, kỳ thật con cũng có thể họclại lớp hai cũng được."

"Không, con muốnhọc lớp ba." Y Đông thật sự kiên trì nói.

"Vậy được rồi,nhưng không được làm quá sức nhé."

"Con không mệtmà."

Tin tưởng năng lựcdạy học của Mục Dã, Cam Y cũng không nói gì thêm, anh vỗ vỗ Y Đông, nói: "Đượcrồi, đi ngủ nào."

"Dạ."

Hai người lêngiường, Y Đông lập tức tiến vào ổ chăn của mình, sau đó lại nhìn ổ chăn của CamY bằng ánh mắt đầy khát vọng, bé muốn được ngủ cùng Cam Y cơ. Cam Y đương nhiêncũng đã thấy được, nên đành xốc chăn lên: "Vào đây đi." Y Đông lập tức mỉmcười, chui ngay vào ổ chăn của Cam Y, nhịn không được yêu cầu: "Papa, sau nàycon có thể ngủ chung với papa được không?"

"Đương nhiên làđược." Cam Y vô cùng thỏa mãn đắp lại chăn cho Y Đông, Cam Y đương nhiên cũngrất thích được ngủ chung với Y Đông, nhưng lại sợ đối phương không thích nênmới không dám mở miệng đề nghị. Vừa nghe Cam Y đồng ý, Y Đông vui vẻ cực kỳ,hoan hỉ hiện rõ trên mặt không chút giấu diếm. Cam Y như thường lệ, hôn lên mábé một cái rồi mới tắt đèn.

Cuộn mình tronglòng Cam Y, Y Đông ôm Cam Y, cắn chặt răng. Bé là nhân loại, còn papa lại làtộc nhân của Miêu Linh Tộc, bé cao lắm chỉ sống được đến trăm tuổi, nhưng đốivới papa đó mới chỉ là tuổi thành niên... Tuổi bé tuy hãy còn khá nhỏ, nhưng bévẫn hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

"Tiểu Đông? Xảy rachuyện gì vậy? Có phải con bị lạnh không?" Cảm thấy thân thể bé nhỏ trong lòngmình căng cứng, Cam Y xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của bé, lo lắng hỏi.

"Papa, papa có thểbiến lại thành mèo con được không?" Bé muốn ôm papa, muốn dùng hết khả năng củamình mà ôm trọn lấy papa.

"Được chứ." Khôngchút do dự, Cam Y hôn lên trán Y Đông một cái, trong chớp mắt đã biến thành mộtcon mèo xinh xắn. Dùng cả tay lẫn chân ôm chầm lấy Cam Y, khóa chặt trong lòngmình, Y Đông dùng mặt mình cọ đi cọ lại lên đầu Cam Y.

"Tiểu Đông, xảy rachuyện gì vậy?"

"Không có, con chỉmuốn ôm papa thôi."

"Ừ, con ôm đi."

Vươn đầu lưỡi liếmliếm cằm Y Đông, Cam Y nâng chân trước lên, che hai mắt của Y Đông lại: "Ngủđi."

"Dạ."

Ôm thân thể mềmmại của Cam Y, Y Đông nhắm mắt lại. Nhất định phải có biện pháp nào đó để bé vàpapa có thể vĩnh viễn bên nhau, nhất định sẽ có.

Một đêm ngon giấcqua rất nhanh, ánh sáng nhẹ xuyên qua bức màn mỏng manh, một người một mèo hãycòn say giấc trên giường. Ngoài phòng dường như có tiếng chuông cửa vang lên,con mèo nào đó đang ghé mình trên người đối phương khẽ giật giât lỗ tai, có dấuhiệu chuyển tỉnh. Không nghe thấy động tĩnh gì nữa, nên Y Đông theo bản năng,xoay người một lần nữa ôm chầm lấy mèo con vào lòng, tay còn lại khẽ vuốt vetrên thân mèo.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa dồnđập đem cả mèo lẫn người giật mình bật dậy. Thân thể mèo con nháy mắt nảy sinhbiến hóa, giật mình một cái ngồi dậy, lớn tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?! Xảy rachuyện gì?!" Nói xong liền xốc chăn xuống giường. Y Đông dịu dụi mắt rồi cũnglập tức ngồi dậy xỏ dép xuống giường.

"Anh Cam Y! Nữu Nhân đến! Mau ra đây đi!"

"Mẹ?!" Cam Y suýt nữa đã té nhào xuống đất, nhanh chân kéo theo Y Đông chạyào vào nhà tắm. Y Đông còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác để Cam Y giúp bé lau mặt,ngay trước khi Cam Y định đánh răng cho bé, Y Đông kịp phản ứng lại, nắm tayCam Y, hỏi: "Papa, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bà nội của con đến đây!"

Hả! Xem này, không cần Cam Y hỗ trợ, Y Đông lập tức nhét bàn chải vàomiệng, chà qua chà lại hai ba cái đã súc miệng xong, còn vội vã lau miệng.

"Con thay quần áo đi, papa lập tức xong ngay."

"Dạ!"

Lao ra khỏi nhà tắm, Y Đông bối rối tuyển chọn từ tủ quần áo ra một bộ cánhmà bé cảm thấy phù hợp nhất, luống cuống mặc vào. Rồi mới vọt tới trước gươngngắm mình lại một lượt, vừa thấy tóc mình còn chưa kịp chải, bé vội vội vàngvàng chạy vào lại trong nhà tắm để chải đầu. Bên này Cam Y nháy mắt đã rửa mặtxong, nhảy ra thay vội một bộ đồ mới sạch sẽ. Mẹ mà đến thì nhất định cha cũngsẽ có mặt, cái này đúng là siêu cấp kỳ quái mà!!!

"Papa, con xong rồi."

"Papa cũng xong rồi."

Dắt tay Y Đông, Cam Y dặn dò: "Nhìn thấy ông nội với bà nội, con phải chàohỏi lễ phép nghe chưa."

"Dạ."

"Được rồi, đi thôi."

Hít một hơi thật sâu, Cam Y vốn rất sợ cha mình, lúc này, một tay cầm lấynắm cửa, chầm chậm xoay. Lúc cửa vừa mở ra, Cam Y chỉ nghe được thanh âm vuisướng của mẹ mình: "Tiểu Thu Thu, con không cần quá lo lắng, Tiểu Kha Kha rấtlợi hại, nó nhất định sẽ không sao đâu."

"Con tin tưởng anhấy."

"Vậy mới đúng. Tachỉ sợ con chịu không nổi thôi. Tiểu Kha Kha trước khi đi đã căn dặn là takhông được phép cho con biết, nhưng ta thấy vẫn nên kể cho con nghe thì tốthơn, cho nên ta đã bảo Tiểu Gia Gia nói lại cho con biết."

"Cám ơn mẹ, bằngkhông nếu để tận sau này mới biết, thì chắc con sẽ hối hận đến chết mất."

"Ta biết mà."

Hai tai Cam Y khẽgiật giật, chớp chớp mắt, ơ, cha không tới sao? Quả nhiên không hề cảm nhậnđược khí tràng đen thui siêu cấp cường đại của cha mình. Trái tim đang treo lơlửng của Cam Y đã nhẹ nhàng buông xuống được phân nửa, Cam Y dẫn Y Đông bướcvào. Vừa tiến vào trong phòng khách, quả nhiên không có cha, Cam Y không giấuđược nỗi vui mừng khi gặp được mẹ mà nhanh chóng bước đến.

"Mẹ."

"Ôi~ Tiểu GiaGia~"

Quý cô trong bộcánh tone sur tone màu hồng phấn đang giang rộng hai tay không ai khác chính làNữu Nhân, vui mừng ôm lấy con trai: "Tiểu Gia Gia, mẹ nhớ con quá chừng."

"Con cũng nhớ mẹnhiều lắm, mẹ yêu."

Để mẹ hôn mình mộtcái thật kêu, Cam Y khẩn trương như muốn trưng bày bảo vật Y Đông của mình ra:"Mẹ, đây là Tiểu Đông, là con nuôi của con."

"Đây là Tiểu ĐôngĐông sao, đáng yêu quá đi." Nữu Nhân không chút keo kiệt liền khuyến mãi cho YĐông một cái ôm, rồi mới kéo bé lại ngồi xuống bên cạnh mình, xoa xoa mặt bé,lại sờ sờ đầu, bộ dạng phi thường yêu thích. Nhìn mẹ như vậy, Cam Y vô cùng vuimừng ngồi xuống bên cạnh Y Đông, choàng tay ôm lấy bé.

"Tiểu Đông, gọi bànội đi con."

"A a a a, khôngmuốn, không muốn đâu." Nữu Nhân lập tức hét chói tai, hai chữ "bà nội" vừa rađến môi, Y Đông lập tức phải vội vàng nuốt ngược trở vào. "Kêu bà nội nghe giàmuốn chết à, người ta còn trẻ lắm chứ bộ, cứ gọi là Nữu Nhân là được rồi."

"Mẹ à, Tiểu Đônglà con của con, nó xưng tên với mẹ không thích hợp chút nào."

"Mặc kệ, mẹ khôngmuốn bị gọi là bà nội, vậy gọi là chị gái xinh đẹp đi, đúng rồi, gọi chị đi."

Cam Y bật cười,bất đắc dĩ sửa miệng: "Tiểu Đông, sau này con cứ gọi bà nội là Nữu Nhân đi."

Gọi tên sao? Rấtkhông lễ phép nha. Mặt Y Đông chợt thẹn đỏ, làm sao cũng không gọi được haitiếng này. Mục Dã và Khổng Thu ở một bên nhìn thấy đều ha ha cười lớn, Mục Dãnói: "Nữu Nhân, xét về vai vế, Tiểu Đông nhỏ hơn người những hai bậc, muốn bégọi bằng tên thì đúng là làm khó bé rồi."

"Kia có gì là khóđâu, không phải người nước ngoài đều gọi nhau bằng tên sao, phải gọi là NữuNhân, không được gọi khác, mặc kệ, mặc kệ." Nữu Nhân lắc đầu nguầy nguậy, sốngchết không chịu để Y Đông gọi mình là bà nội. Tiếp đó còn vô cùng chân thànhthân thiết nói với Y Đông: "Tiểu Đông, gọi Nữu Nhân đi mà, đi."

Khóe miệng Y Đôngkhẽ giật giật, nghẹn nửa ngày mới gọi được thành lời: "Nữ nhân, Nữ nhân..."

"Là Nữu Nhân khôngphải nữ nhân."

"Nữ Nhân... NữNhân.."

"Không dúng, khôngđúng, là Nữu Nhân, không phải nữ nhân."

"Ha ha ha..." KhổngThu ôm bụng cười, chạy lại xen ngang hỏi: "Nữu Nhân à, sao hôm nay người lạiđến một mình? Bác trai đâu?" Lực chú ý của Nữu Nhân liền lập tức được dời đi,khẽ tủm tỉm cười, nói: "Ta muốn đến thăm mấy đứa với Tiểu Đông, chủ nhân cũngcó chuyện cần phải đi gặp vài người không tiện mang ta theo, nên đồng ý cho taba tiếng lận đó nha."

"Trùng hợp thậtđó, nếu người mà đến chậm chút xíu là con với anh Cam Y đã phải ra ngoài rồi."Khổng Thu vội lấy điện thoại gọi ngay cho đạo diễn, nói với đối phương là hômnay cậu sẽ đến trễ một chút.

Nữu Nhân nhìn sắcmặt của Khổng Thu và Mục Dã, yên tâm nói: "Hai người các con nhìn qua cũngkhông tệ, vậy là Tiểu Thác Thác và Tiểu Kha Kha đã có thể yên tâm mà tu luyện ởĐan Á rồi. Đây là lần đầu tiên ta đến đây, cũng là có chuyện cần nói với haingười, không cần lo lắng cho họ, nhất là Tiểu Kha Kha, không nên xem thường sứcmạnh của hỏa diễm màu lam, nó nhất định sẽ vượt qua được năng lực xâm thựctrong Đan Á."

"Có lời này củangười con đã yên tâm rồi." Khổng Thu thở hắt ra, đúng là cảm thấy yên lòng hơn.

Nữu Nhân nhìn MụcDã, nói: "Tiểu Mục Mục, tuy Tiểu Kha Kha là đứa có năng lực cường đại nhất,nhưng Tiểu Thác Thác cũng lợi hại không kém, tuy nó không có hỏa diễm màu lamnhư Tiểu Kha Kha, nhưng thằng bé không yếu hơn em mình đâu. Đối với nhân loạimà nói, bốn mươi năm thật sự rất dài, nhưng với chúng ta, đó chỉ là một khoảngthời gian rất ngắn, các con nên nhân lúc trước khi Tiểu Thác Thác tu luyện xongmà chạy đi đâu đó chơi cho thỏa thích đi, chờ sau khi hai đứa nó trở về, cáccon sẽ không còn thời gian đâu đó."

"Con biết rồi, bọncon nhất định sẽ biết tận dụng thời gian một cách hữu hiệu nhất." Mục Dã khoácmột tay lên vai Khổng Thu, cười cười trả lời.

Nữu Nhân ôm haingười, nói: "Lần trước rất vội vàng, mấy lời này vẫn chưa kịp nói cho hai con.Lần này ta có đến tận ba giờ, có cái gì cần hỏi thì cứ việc hỏi đi, hôm nay taquyết định không đi shopping nữa."

"Nữu Nhân." Mộtthanh âm tương đối xa lạ với Nữu Nhân vang lên, bà sững sờ một lúc rồi mới quaylại nhìn, sau đó liền hét rầm lên: "A a a, cuối cùng con cũng kêu được rồi,thật đáng yêu quá mà."

Khẩn trương liếmliếm môi, Y Đông từ từ giơ tay lên, tựa như học sinh ngoan đang có vấn đề cầnhỏi thầy giáo: "Con có một chuyện muốn hỏi người."

"Được mà, đượcmà."

Y Đông cắn cắnmôi, lấy hết dũng khí nói: "Con muốn... nói cho một mình người."

Nói riêng với mộtmình bà sao? Nữu Nhân nhìn về phía Cam Y, Cam Y cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu:"Tiểu Đông? Con muốn hỏi chuyện gì?"

Y Đông lắc lắc đầunhìn Cam Y, lại nhìn Nữu Nhân, trong mắt không giấu được khẩn cầu. Nữu Nhân thuhồi kinh ngạc, dịu dàng cười đáp: "Được rồi, vậy....chúng ta vào phòng Tiểu GiaGia nói đi." Nói xong, bà đứng lên. Thân thể Y Đông căng cứng, bé cũng vội vàngđứng theo, cùng Nữu Nhân đi về phía phòng ngủ của Cam Y. Cam Y lo lắng muốn đitheo, nhưng Nữu Nhân lại xoay người lắc lắc ngón tay với Cam Y: "Tiểu Đông Đôngmuốn cùng ta nói chuyện bí mật, Tiểu Gia Gia không thể đi theo nha." Nói xong, bàhào hứng bước đi.

Tiếng đóng cửatruyền đến, Cam Y mang vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía phòng ngủ, tự nói:"Tiểu Đông có gì cần hỏi riêng mẹ nhỉ? Sao không chịu hỏi anh?" Khổng Thu cũngkhông giấu được vẻ bực bội: "Đúng vậy nha." Trong đầu Mục Dã chợt lóe lên mộtchuyện, y há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng quyết định không nói ra, chỉđể trong tâm mà thôi.

Trong phòng ngủ, YĐông đứng trước mặt Nữu Nhân, hai tay không ngừng vò vò tà áo, thoạt nhìn có vẻbé đang rất khẩn trương. Nữu Nhân cười yêu thương nhìn bé, ý muốn giúp bé giảmbớt lo lắng.

"Tiểu Đông Đông,có chuyện gì cần hỏi ta nào?"

Y Đông lại càngkhông ngừng hít sâu, rồi hai mắt bé chợt lóe lên hoang mang, hỏi: "Con muốncùng papa bên nhau, con không muốn chết trước papa."

Nụ cười trên mặtNữu Nhân chợt đông cứng lại, ngay sau đó, bà hít vào mấy ngụm khí lạnh, khiếpsợ lấy hai tay che miệng lại. Y Đông nặng nề quỳ xuống trước mặt bà, dập đầulạy ba cái.

"Con muốn hỏi mộtchút, có phương pháp nào để con trở thành người hầu của papa không, con khôngmuốn papa phải khóc vì con, con muốn cùng papa ký kết khế ước chủ tớ, conmuốn.... con muốn, chết sau papa."

Nữu Nhân mất mộtlúc sau vẫn chưa nói được nên lời, chờ sau khi khôi phục lại tinh thần, bànhanh chóng túm Y Đông lên, kinh hoảng hỏi: "Con có biết ý nghĩa của chủ nhânvà người hầu là như thế nào không?"

"Có ạ."

Nữu Nhân lại hítthêm mấy ngụm khí lạnh nữa, liều mạng chớp mắt: "Con, con thật sự muốn trởthành người hầu của Tiểu Gia Gia sao?"

"Dạ!"

Chút huyết sắc cònsót lại trên mặt Nữu Nhân cũng biến đâu mất. Môi khẽ run rẩy nói: "Người hầu,là do thiên ý chỉ định... Tiểu Gia Gia không có cảm giác với con, nên con khôngcó khả năng trở thành người hầu của nó."

Hai mắt Y Đôngchợt ửng đỏ, thất vọng khiến nước mắt như lũ vỡ đê, không được sao? Không cònchút biện pháp nào sao?

"Tiểu Đông Đông,nói cho ta biết, cảm giác của con với Tiểu Gia Gia, có giống cảm giác của mộtđứa con đối với cha mình không?" Nữu Nhân chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.Y Đông lau lau khóe mắt, nghèn nghẹn đáp: "Con không muốn rời xa papa, conkhông muốn thấy papa khóc, con muốn vĩnh viễn bảo vệ cho papa!"

"A!" Nữu Nhân lấytay che tim lại, tựa như không thể nào hô hấp được. Tiếp theo, bà không tài nàotin được mà liên tục lắc đầu: "Sao... sao có thể như vậy được..."

Qua rất lâu sau,tựa như thời gian đều ngưng đọng lại giây phút đó, Nữu Nhân mới lên tiếng,nhưng bà vẫn cố không nhìn vào ánh mắt chăm chú của Y Đông, lẩm bẩm nói: "Chờsau khi con được mười sáu tuổi, nếu vẫn còn giữ ý nghĩ này, hãy hỏi lại ta lầnnữa."

Chương 73 Thượng

Cam Y và Khổng Thuđều ngạc nhiên, không hiểu Y Đông muốn hỏi Nữu Nhân chuyện gì, chỉ có Mục Dã làđoán được chút ít, nhưng trước khi biết được đáp án chính xác, y vẫn chọn cách"im lặng là vàng". Bất quá, chuyện khiến cả ba người đều giật mình đó chính làY Đông và Nữu Nhân vào phòng chưa đến mười phút thì đã cùng nhau trở ra. Trênmặt Nữu Nhân vẫn là nụ cười vui mừng hớn hở, còn Y Đông vẫn là bộ mặt nặng nềnhư trước.

Trở lại phòngkhách, Nữu Nhân lập tức giơ ngón tay lên, lắc lắc trước mặt ba người: "Khôngđược hỏi Tiểu Đông Đông đã hỏi ta chuyện gì nha, đây là bí mật của ta và TiểuĐông Đông, nếu ba người mà không nghe lời, ta sẽ nói lại cho chủ nhân biết đó."

Nghe vậy, Cam Y vàKhổng Thu liền đem một bụng nghi vấn đang trướng to của mình ném vào một góckhác, bởi thái độ của Nữu Nhân thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, lỡ như bà kể lạichuyện này cho vị đại nhân đáng sợ kia, lấy trình độ yêu thương của ông đối vớiNữu Nhân.... Khổng Thu chà xát hai tay cười mỉa: "Không có đâu, bọn con tuyệtđối, tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi."

"Được, nói phảigiữ lời đó." Nữu Nhân ngồi xuống sofa, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Tiểu ĐôngĐông, đến đây."

Y Đông đi qua, ngồi xuống. Nữu Nhân lại vỗ vỗ bên trái mình: "Tiểu Gia Gia,đến đây." Cam Y nghe lời, cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ. Nữu Nhân kéo tay Cam Yvà Y Đông, đặt tay cả hai lại cùng một chỗ, nói: "Tiểu Gia Gia, con phải chiếucố cho Tiểu Đông Đông thật tốt, còn Tiểu Đông Đông, con phải nhanh chóng lớnlên, sớm một chút có thể bảo hộ cho Tiểu Gia Gia, nghe chưa."

"Mẹ, Tiểu Đông không cần bảo hộ cho con, con sẽ bảo hộ bé, đương nhiên,cũng sẽ bảo hộ bé thật tốt." Cam Y phụng phịu nói, tuy năng lực của Cam Y ởLinh Miêu Tộc không cường đại gì mấy, nhưng so với nhân loại cũng đã phi thườnglợi hại rồi, đương nhiên có thể bảo hộ Tiểu Đông một cách hoàn hảo.

Còn Y Đông lại nghiêm túc gật đầu: "Con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để cóthể bảo hộ cho papa."

"Tiểu Đông..." Đúng là làm trò trước mặt mẹ mà, Cam Y lúc này không tiện nóinhững lời quá cảm tính, nhưng vẫn cảm động nắm chặt tay Y Đông, Y Đông cũng gắtgao siết chặt lại. Nhìn ánh mắt thâm tình của hai người, trong mắt Nữu Nhân lóelên một tia sáng cực nhanh, rồi bà lại xoa xoa mặt của Cam Y và Y Đông, nói:"Hai đứa thật là tương thân tương ái a."

"Mẹ, Tiểu Đông là con của con, sao có thể dùng câu tương thân tương ái chođược." Cam Y xoa xoa phần má bị nhéo đau, lại phụng phịu. Tuy không hiểu tươngthân tương ái là gì, nhưng Y Đông vẫn cười, trong lòng thầm thề sẽ cố gắng bảohộ papa, chiếu cố papa.

Nữu Nhân tùy ý "ồ" một tiếng, rồi mới đuổi Cam Y và Y Đông xa khỏi chỗmình, kéo hai đứa "con dâu" là Khổng Thu và Mục Dã, ra dáng một bà "mẹ chồng"tốt cùng nhau tán gẫu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn đồng hồ chỉ còn có mười phút, Mục Dãđứng lên nói: "Nữu Nhân, để con đưa người xuống". Nhìn bộ dáng của y mộtlượt, Nữu Nhân cầm lấy xắc tay cười đáp: "Được" Trong lòng biết Mục Dã cóchuyện muốn nói riêng với mình, còn Khổng Thu và Cam Y chỉ tiễn Nữu Nhân ra đếncửa.

Cùng Nữu Nhân đi đến cửa thang máy, Mục Dã cũng không nhấn nút xuống, màlại hỏi: "Nữu Nhân, có phải Tiểu Đông tìm người hỏi về chuyện chủ nhân và ngườihầu không?"

Trái ngược với thái độ nghiêm túc không cho họ hỏi lúc nãy, Nữu nhân xácđịnh hỏi ngược lại y: "Đúng vậy, là con nói cho bé biết à?"

"Dạ". Mục Dã nói: "Ngày đó khi biết tin Blue đi Đan Á, bọn con đều vô cùngkích động, đã quên béng đi sự có mặt của Tiểu Đông, sau đó cậu bé đã đến hỏicon. Cam Y cứ nghĩ đến chuyện này sẽ lại thương tâm, nên Tiểu Đông đã đến hỏicon. Chuyện này căn bản muốn tránh cũng tránh không khỏi, nên con đã nói lạithật chi tiết cho bé."

Nữu Nhân thở dài, mặt nhăn mày nhíu nói: "Tiểu Đông Đông quỳ xuống trướcmặt ta, cầu ta giúp cho bé và Tiểu Gia Gia có thể ở bên nhau đến cuối đời,thằng bé không muốn đi trước Tiểu Gia Gia, nó không muốn Tiểu Gia Gia phải đaulòng."

Mục Dã kinh ngạc, trong lòng nhất thời áy náy không thôi. Nữu Nhân lắc lắcđầu nhìn y, úp úp mở mở nói: "Chuyện ấy con không nên kể cho Tiểu Gia Gia nghe,sự tình của Tiểu Gia Gia và Tiểu Đông Đông vô cùng phức tạp. Nếu Tiểu Đông Đônglớn lên mà vẫn giữ ý niệm này trong đầu, thì e là hai đứa trẻ này sẽ còn phảitrải qua sự thống khổ còn hơn cả con và Tiểu Thu Thu nữa." Nói đến đây, NữuNhân khổ sở thở dài, rồi lại tự nhủ: "Thật không hiểu sự xuất hiện của TiểuĐông Đông là phúc hay họa đối với Tiểu Gia Gia đây."

"Nữu Nhân?" Câu này là có ý gì?

Nữu Nhân vẫn chỉ lắc đầu, nói: "Con nhớ rõ, chuyện mà Tiểu Đông Đông hỏi tahôm nay tuyệt đối không được kể cho Tiểu Gia Gia nghe, có lẽ sau này sẽ có mộtngày con và Tiểu Thu Thu sẽ phải cùng nhau giúp Tiểu Gia Gia vượt qua một đoạnthời gian thống khổ. Tiểu Đông Đông còn nhỏ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xácđịnh được, cho nên có một số việc hiện tại ta không tài nào khẳng định, cũngkhông thể nói cho Tiểu Gia Gia biết chuyện này."

Mục Dã tuy đầy một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Con sẽ khôngnói lại cho Cam Y biết. Bất quá khi nào cần, con và Khổng Thu sẽ giúp một tay,người nhất định phải nói cho bọn con biết đó."

"Điều đó là tất nhiên rồi." Nữu Nhân tiến lên ôm Mục Dã một cái, buông y rarồi nói: "Các con đều là những đứa trẻ tốt, cho nên các con nhất định đều sẽđược hạnh phúc. Giúp ta chiếu cố Tiểu Gia Gia."

"Con nhất định sẽ làm thế."

Di động của Nữu Nhân vang lên, bà vội vàng nghe máy.

"Chủ nhân, người ta lập tức xuống ngay, chờ người ta chút xíu nha."

Mục Dã biết mình không còn thời gian nói chuyện nữa, nên liền ấn nút thangmáy, đưa Nữu Nhân xuống lầu. Cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy một chiếc xe màuđen có rèm che đậu sẵn từ lúc nào, lúc cửa xe bật ra, Mục Dã gật đầu hành lễvới người đang ngồi trong xe, còn Nữu Nhân hân hoan, gấp rút chạy vào trong xe,cửa xe đóng lại, chiếc xe liền nổ máy chạy đi mất.

Đứng ở đó hít vào hơi khí lạnh lẽo, Mục Dã ngẩng đầu nhìn không trung âm u,ngày mai có lẽ sẽ có tuyết rơi. Chà xát tay liên tục, y tự nói trong lòng:"Thật hy vọng mùa xuân nhanh đến."

Chương 73 Hạ

"Nữu Nhân thật đã nói như vậy sao?"

Trên giường Mục Dã, Khổng Thu ôm gối kinh ngạc hỏi. Mục Dã gật gật đầu,nhíu mi nói: "Theo lời Nữu Nhân thì dường như Tiểu Đông đối với anh Cam Y còncó ý nghĩa khác."

Khổng Thu buồn bực nói: "Nhưng anh Cam Y đã nói Tiểu Đông không phải làngười hầu của anh ấy rồi mà, vậy còn có thể là gì được nhỉ?"

Mục Dã chậm rãi lắc đầu: "Anh đã nghĩ cả một ngày cũng không nghĩ ra được.Anh Cam Y từng nói nhân loại không thể trở thành chủ nhân vì tuổi thọ của nhânloại quá ngắn ngủi nên không có khả năng ký kết khế ước, nhân loại chỉ có thểlàm người hầu mà thôi."

"Cái này rõ ràng không phải là người hầu, cũng chẳng phải là chủ nhân, cóthể là cái gì chứ?" Tâm lý Khổng Thu lúc này vô cùng rầu rĩ. "Người hầu của anhCam Y không biết giờ đang ở tận nơi nào, hiện tại tuy là có Tiểu Đông bầu bạn,nhưng lại gặp tình huống thế này.... Em không dám tưởng tượng mấy thập niên nữa,sau khi Tiểu Đông qua đời, Cam Y sẽ ra sao nữa."

"Chắc chắn còn có ý khác." Mục Dã luôn cảm thấy mấy câu Nữu Nhân nói cònchứa hàm ý khác. Suy nghĩ nửa ngày, Khổng Thu vỗ gối một cái thật mạnh, nói: "Mặckệ! Dù sao chỉ cần đến ngày đó Nữu Nhân cũng sẽ nói cho chúng ta nghe thôi. Chỉcần có thể xoay chuyển được kết cục, mặc kệ khó khăn đến đâu, em và anh cũng sẽgiúp Cam Y một tay."

Mục Dã trầm giọng nói: "Trong lời nói của Nữu Nhân, mấu chốt chính là TiểuĐông, bà nói không biết Tiểu Đông xuất hiện là phúc hay họa của Cam Y."

"Nữu Nhân luôn thích chơi mấy trò thần thần bí bí nhỉ." Khổng Thu xoa xoacằm, vô cùng lo lắng nói.

Ngay lúc Mục Dã và Khổng Thu cùng tốn tinh thần suy nghĩ về sự kiện thần bínày, thì Cam Y đang cuộn mình trong lòng Y Đông ngủ khò khò. Cam Y không thíchbiến thành mèo con như thế này, nhưng không hiểu sao khi biến thành mèo được YĐông ôm trong lòng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, nhất là Y Đông vuốt ve làmCam Y phi thường dễ chịu, nhịn không được cứ muốn đối phương vuốt ve thêm chútnữa.

"Ưm..." Đang ngủ thoải mái, khẽ rên lên một tiếng, Cam Y duỗi dài người vươnvai, đầu mèo cọ cọ lên cằm của Y Đông, chẹp chẹp miệng. Y Đông vẫn không ngủ,tay phải ôm chặt con mèo nhỏ trong lòng, tay trái thong thả vuốt ve từ đầu đếnđuôi, rồi lại xoa xoa cái bụng mềm mại của mèo con.

"Gừm gừm gừm......" Con mèo nào đó vô cùng thoải mái.

Lại một lần nữa không nhịn được mà lén hôn lên cái mặt mèo của Cam Y, trênmặt Y Đông hiện lên nét phiền não mà một cậu bé 9 tuổi không nên có. Tại saophải đợi đến lúc bé mười sáu tuổi mới được? Ý của Nữu Nhân nghĩa là bà nhấtđịnh có biện pháp, nhưng vì bé hãy còn quá nhỏ nên mới không muốn nói cho bébiết mà thôi.

Trong lòng phân nửa là chờ mong, còn phân nửa lại là ảo não, ảo não vì cònđến bảy năm nữa bé mới mười sáu tuổi. Phiền não thật lâu, lâu đến mức chú mèocon trong lòng trở mình thêm mấy lần nữa, Y Đông mới nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.Được rồi, bảy năm thì bảy năm, bé nhất định phải cố gắng lớn thật nhanh, cốgắng trở thành người có khả năng bảo hộ cho papa, như vậy Nữu Nhân nhất định sẽchịu nói cho bé nghe. Quyết định vậy đi, Thế là Y Đông thầm hạ quyết tâm, từmai mỗi bữa bé sẽ ăn thêm một chén cơm.

Nghe lệnh của mẹ, cho nên mặc dù tò mò muốn chết, Cam Y cũng không hỏi cuốicùng mẹ và Tiểu Đông đã nói chuyện gì. Vì Nữu Nhân đã dặn dò nên Khổng Thu vàMục Dã cũng không nói cho Cam Y nghe, chỉ âm thầm chờ đến ngày Nữu Nhân nói chomình nghe chuyện này sẽ biến hóa ra sao.

Ngoài mặt thì sau ngày Nữu Nhân xuất hiện mọi chuyện vẫn như bình thường,thay đổi duy nhất chính là Y Đông ngày càng cố gắng học tập, mỗi bữa ăn ngàycàng nhiều. Cao hứng nhất đương nhiên chính là Cam Y, Cam Y luôn hy vọng Y Đôngcó thể cao to khỏe mạnh, tốt nhất là còn phải cao hơn cả mình, như vậy bé mớithật sự là một vương tử hào hoa anh tuấn.

Đương nhiên, Cam Y không thích Y Đông liều mình học tập như thế, bất quácho dù Cam Y có nói thế nào đi chăng nữa, Y Đông vẫn không ngừng yêu cầu Mục Dãtăng lượng bài học lẫn bài tập lên, bé không chỉ muốn học xong chương trình lớpba, mà còn muốn hoàn thành luôn giáo trình lớp bốn nữa.

Y Đông bận rộn, gián tiếp cũng kéo Mục Dã bận rộn theo. Cuối năm, Khổng Thuvội đến muốn thăng thiên luôn, nên Cam Y cư nhiên cũng vội vàng không kém. Rấtnhanh, đã đến Tết Nguyên Đán, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, mang Y Đông ra ngoàicảm nhận bầu không khí rôm rả của Tết, Khổng Thu lại bắt đầu lễ lạc tiếp lễlạc, party tiếp party, tưng bừng như đi chợ.

Cậu không chỉ là một phó đạo diễn cỏn con mà còn là một nhiếp ảnh gia nổitiếng cả trong lẫn ngoài nước, mà từ khi cậu công khai tính hướng của mình lạicàng gây thêm nhiều chú ý từ khắp nơi, thời khắc Cam Y cứ theo sau cậu khiếntất cả mọi người cứ đoán già đoán non, nhưng Khổng Thu vẫn chỉ một câu cửa miệng,Cam Y là anh trai tốt của cậu.

Mùng chín tháng một, tại đại sảnh của khách sạn xa hoa nhất thành phố Bđang tổ chức một buổi party kèm họp báo ra mắt bộ phim điện ảnh mới. Khổng Thuđã cắt tóc, hôm nay cậu mặc một chiếc áo lông trắng tinh phối cùng quần jeanstrắng, nhìn có vẻ khiêm tốn. Đại diện tập đoàn Medoc sao vẫn là người lúc trướcthế này? Berilmonto, đối với người nhà, Cam Y phá lệ đề phòng, hôm nay Cam Yluôn đứng cạnh cậu, làm tốt nhiệm vụ vệ sĩ. Mỗi khi có phóng viên đến hỏi vềquan hệ của hai người, Khổng Thu đều dùng hai ba câu đánh một vòng tròn đổisang vấn đề khác, đem toàn bộ lực chú ý của phóng viên chuyển vể lại trên ngườiđạo diễn và diễn viên chính.

"Tiểu Thu Thu, đêm nay nhớ không được quá chén đó nha." Cam Y nhắc nhở saulưng Khổng Thu.

Khổng Thu cúi đầu trả lời: "Sẽ không đâu. Bên Medoc đặc biệt yêu cầu emphải có mặt chẳng qua chỉ là để có hình thức mà thôi, em nhiều lắm chỉ uống haily là cùng."

"Ừm."

Ánh mắt Cam Y lúc này vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Berilmonto đang trả lờicâu hỏi ngày càng nhiều của phóng viên, càng quan sát càng thấy tên đó khảnghi.

Hôm nay, tầm mắt của Berilmonto không chú ý nhiều đến Khổng Thu. Sau khihọp báo chấm dứt, Berilmonto lại chủ động đến trước mặt Khổng Thu, vươn tayphải ra, thân thiết nói: "Bộ phim này tôi đã xem qua, rất hoành tráng, cậu vấtvả rồi."

"Tôi cũng đâu có làm gì nhiều, vất vả là đạo diễn và mấy diễn viên kiakìa." Khổng Thu bắt tay hắn. Đối phương cũng rất lễ phép, nhanh chóng buông ra,nói: "Poster tuyên truyền tôi cũng đã xem qua, rất đậm phong cách của Khổngtiên sinh, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với Khổng tiên sinh."

"Cám ơn. Có thể được ngài tán dương quả là vinh hạnh của tôi." Khổng Thu lộra nụ cười hoàn mỹ của mình, ánh mắt Berilmonto chợt lóe lên, nhưng mặt hắn vẫnkhông chút thay đổi gật gật đầu với Cam Y, nói: "Chúng ta cùng đến dự tiệc đi."

"Ừm."

Sau khi Khổng Thu và Cam Y đi, Berilmonto mới quay đầu lại liếc mắt nhìnmột nhân viên phục vụ đang đứng bên trong hội trường, rồi mới bước theo chânKhổng Thu vào nhập tiệc.

Chương 74

Tuy đây chỉ là một buổi tiệc ruợu chiêu đãi như bao bữa tiệc chúc mừngkhác, nhưng có lẽ bởi vì để chúc mừng năm mới nên nó đuợc chuẩn bị rất kỹluỡng, và vô cùng náo nhiệt. Thật vất vả để từ chối khéo mọi lời mời, Khổng Thuvà Cam Y mãi mới có thể đi tới khu bàn ăn. Là một nhiếp ảnh gia xuất sắc chomột công ty nổi tiếng, Khổng Thu được rất nhiều người tìm đến bắt chuyện. Đãvậy, phía công ty nơi Khổng Thu làm việc còn mời tới rất nhiều minh tinh tiếngtăm, vì vậy tất cả bọn họ đều chớp thời cơ nói chuyện trực tiếp với Khổng Thu,mong Khổng Thu có thể chụp ảnh quảng bá cho mình.

Nếu là truớc đây, Khổng Thu sẽ tận hưởng cuộc sống như vậy, bởi có như thếmới khẳng định đuợc vị trí của cậu trong lĩnh vực này. Nhưng là hiện giờ, KhổngThu lại cảm thấy tất cả chuyện này hết sức vô vị. Thành đạt thế, tiền tài vậynhưng cậu cũng chỉ là một người nhỏ bé trong cái thế giới to lớn này. Đợi saukhi Blue trở về, cuộc sống của cậu sẽ không còn bất cứ dính líu nào tới nhữngngười này nữa. Có lẽ một phần nguyên nhân là do không biết giải thích sao vềvấn đề tuổi tác. Chuyện này Khổng Thu cũng đã từng nghĩ đến, chờ bộ phim hoànthành, Khổng Thu sẽ xin nghỉ việc ở công ty.

Khổng Thu dự tính cùng Mục Dã mở một phòng làm việc nhỏ, cố gắng giảm thiểuhết mức cơ hội lộ diện ra bên ngoài, thời gian trôi qua, với tỉ lệ đào thảicùng cạnh tranh cực cao trong làng giải trí, bọn họ sẽ từ từ bị mọi người quênlãng. Quan trọng hơn, Khổng Thu còn muốn dành thời gian chăm sóc cha mẹ, nhấtlà với người mẹ sức khỏe không tốt của mình. Chỉ là, việc liên quan đến Blue,Khổng Thu vẫn còn do dự không biết có nên nói với cha mẹ hay không. Khổng Thunhất định sẽ phải chứng kiến cha mẹ rời khỏi cuộc đời mình. Còn có Dư NhạcDuơng, năm mới đã đến, hẳn là hắn vẫn đang trông ngóng cậu dẫn bạn trai về, đâyquả thực là một chuyện thật đau đầu. Dư Nhạc Duơng dù sao cũng là người bạn tốtnhất của Khổng Thu, nếu chờ đến mấy chục năm sau, khi đối diện với một Dư NhạcDương già cả, Khổng Thu biết phải giải thích như thế nào đây? Những điều đó đềulà vấn đề nan giải trong lòng Khổng Thu kể từ ngày Blue đi Đan Á.

Dù vẫn đang tiếp chuyện với vài vị khách mới đến chào hỏi, nhưng trong lòngKhổng Thu vẫn không khỏi nghĩ đến điều đó. Cam Y đứng đằng sau Khổng Thu cũngkhông thể chen vào, chỉ có thể thừa lúc không có ai đến, hai người mới có thểnói vài câu với nhau. Cam Y và Khổng Thu đang đề cập tới việc ra tết sẽ dẫn YĐông ra nước ngoài chơi một chuyến, thì có một người bồi bàn đi tới truớc mặtCam Y, nói: "Tát La Cách tiên sinh, ngài có điện thoại, trong đại sảnh."

"Điện thoại của tôi?" Cam Y nghi hoặc hỏi, "Phía bên kia có nói là aikhông?"

Bồi bàn lắc đầu, "Dạ không, người đó chỉ nói muốn gặp Tát La Cách tiênsinh, nói là có việc quan trọng."

Kỳ lạ thật, là ai lại gọi đến điện thoại trong đại sảnh? Người quen biếtđều có số di động của Cam Y mà. Trực giác Cam Y mách bảo không nên đi, nhưngKhổng Thu bên cạnh lại nói: "Cam Y, anh cứ đi đi, có lẽ là chuyện rất gấp, em ởđây sẽ không có chuyện gì đâu."

Suy nghĩ một lát, Cam Y liền dặn dò Khổng Thu đứng nguyên một chỗ, khôngđuợc đi lung tung rồi mới theo bồi bàn chạy tới đại sảnh. Sau khi Cam Y rờikhỏi, Khổng Thu chậm rãi cầm đĩa tới bàn ăn, vừa mới kẹp một miếng thịt cừu,chuẩn bị đặt vào đĩa thì đột nhiên có người đụng trúng Khổng Thu. Ngay sau đólà tiếng xin lỗi của một người phụ nữ: "Thực xin lỗi, Khổng tiên sinh."

Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Khổng Thu nháy mắt đen lại, trên tay áo cậu làvệt loang màu đen do nuớc tuơng đổ lên. Ngẩng đầu nhìn người kia, Khổng Thukhông nhịn đuợc lớn tiếng nói: "Cô không nhìn thấy có người sao?!" Buông đĩa sứtrong tay xuống, Khổng Thu vội vã lấy khăn tay trong túi lau vết tuơng.

Khổng Thu mặc kệ thân phận người đó là ai, nhưng nếu làm bẩn quần áo củaBlue, thì cho dù có là đại minh tinh lừng lẫy cậu cũng không kiêng dè. Mọingười xung quanh lập tức chú ý tới sự khác thường này, nữ minh tinh nọ cũngkhông hề vừa: "Tôi không phải cố ý, là do người khác đụng vào tôi nên mới vậy.Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh làđược chứ gì!"

"Cô không đền nổi đâu!" Cũng không thèm liếc nhìn đến nữ minh tinh một cái,Khổng Thu liền xoay người đi về phía toilet. Quần áo của Blue cho dù có trả baonhiêu cũng không nổi! Blue chỉ để lại không đến muời bộ quần áo, đối với KhổngThu mà nói, mỗi bộ quần áo đó đều là một bảo vật vô giá. Khổng Thu cũng chỉ cóthể dựa vào mấy bộ y phục này để gắng guợng tiếp tục sống qua mấy chục năm nữa,cô ta sao có thể nói đền là đền cho đuợc! Chạy vào toilet, Khổng Thu ngay lậptức vặn vòi nước rửa sạch vết dơ trên tay áo, ấn đuờng bởi vì tức giận mà chaulại thành hình chữ 'xuyên'.

Khổng Thu vẫn miệt mài gột tẩy vết bẩn. Ngay cả khi trong toilet xuất hiệnthêm một người, cậu cũng không buồn ngẩng lên. Đột nhiên người nọ tiến tới ghìmchặt cổ Khổng Thu, còn chưa kịp kêu cứu, người nọ đã bịt kín mũi Khổng Thu bằngmột chiếc khăn vải. Một mùi thơm ngọt lịm tiến vào khoang mũi, Khổng Thu mớigiãy giụa đuợc hai cái, thân thể bỗng mềm nhũn mà ngã vào lòng đối phương.Người nọ đem Khổng Thu đặt vào trong một cái va-li, rồi điềm nhiên rửa tay kéova-li ra khỏi toilet, cuối cùng, lại như bao khách nhân bình thường rời khỏiđại sảnh.

Cam Y đến đại sảnh nhận điện thoại thì không biết đầu dây bên kia đã gácmáy từ lúc nào không hay. Hỏi nhân viên trực nơi đây, bọn họ đều nói quả thựccó người gọi đến tìm. Trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng, Cam Y vội chạynhanh tới chỗ Khổng Thu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng cậu nơi đây. Đảo mắttìm kiếm Berilmonto, Cam Y rất nhanh đã trông thấy y đang nói chuyện với giámđốc công ty của Khổng Thu.

Lỗ tai hơi giật giật, Cam Y nghe thấy có người nào đó đang tranh cãi vụviệc phát sinh khi nãy, có một cô gái không ngừng oán hận Khổng Thu lòng dạ hẹphòi. Cam Y lập tức tiến đến hỏi chuyện: "Xin hỏi Khổng Thu vừa đi đâu?" Nữ nhânnọ bực bội chỉ về hướng toilet, hờn giận trong lòng lại tăng lên, nàng bất quáchỉ không cẩn thận mới làm bẩn quần áo của Khổng Thu thôi, thế mà Khổng Thu lạiđùng đùng nổi giận với nàng, một chút khí khái đàn ông cũng không có. Cam Y mặckệ nàng đang muốn nói gì, mà trực tiếp chạy vào toilet.

"Tiểu Thu Thu?" Vừa mới đẩy cửa vào toilet, Cam Y liền gọi Khổng Thu. Trongphòng không có bất cứ ai, Cam Y đảo mắt một vòng, cánh mũi hơi giật giật, anhnhanh chóng phát hiện ra mùi lạ. Là Chloroform! (chất gây mê). Ánh mắt Cam Ythoáng cái liền thay đổi, nhắm mắt lại, chỉ vài giây sau đã bước nhanh ra khỏitoilet. Phía cửa hông khách sạn xuất hiện một con mèo chấm hoa rất kỳ lạ, nhưngđáng tiếc rằng, không ai có thể nhìn thấy rõ bởi lẽ tốc độ của con mèo đó cựcnhanh, mơ hồ cũng chỉ nhìn thấy được một chấm đen mà thôi. Chấm đen đó dùng tốcđộ mắt thường không thể bắt kịp len lỏi qua những bánh xe.

Mắt mèo của Cam Y lộ lên một tia kim quang, tứ chi không ngừng chuyển độnglao về phía trước. Hơn mười phút sau, nhãn cầu của Cam Y liền chú ý tới mộtchiếc xe màu đen có rèm che kín toàn bộ cửa sổ đang dừng đèn đỏ. Tốc độ chậmlại, Cam Y kín đáo theo sau chiếc xe màu đen kia. Chiếc xe chuyển hướng chạyvào đường cao tốc. Tầm khoảng hơn một tiếng sau, nó đã chạy đến vùng ngoại ô.Xe cộ trên đường càng ngày càng ít dần, Cam Y ghìm tốc độ lại, nhẹ nhàng nhảylên nóc xe mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Vô thanh vô thức đi về phía cuối xe, Cam Y dùng miêu nhãn nhìn xuyên qualớp vải che, nhìn thấy Khổng Thu đang hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế. Đôi mắt mèohiện lên sự phẫn nộ vô cùng, song cũng có cả bình tĩnh. Là ai muốn bắt cóc TiểuThu Thu? Cam Y bất động thanh sắc dựa người vào phía cửa kính, mượn sự cản trởtầm nhìn của vải che để ẩn giấu thân mình. Ngồi sau xe, Cam Y cảm thấy bản thânthực sự may mắn vì đã lưu lại ấn ký trên người Khổng Thu, bằng không ngày hômnay chắc chắn Khổng Thu sẽ gặp nguy hiểm.

Ô tô vẫn chạy trên đường, lại qua một giờ nữa chiếc xe mới dừng lại trướccổng một toà biệt thự. Lái xe lấy ra một cái thẻ, quẹt qua, cánh cổng chậm rãimở ra, ô tô lại tiếp tục lăn bánh. Lái xe trực tiếp đánh xe vào trong sân toàbiệt thự rồi mới dừng xe lại. Người lái xe mở cửa xuống xe, ôm Khổng Thu vẫncòn hôn mê ở ghế sau trực tiếp đi vào một gian phòng trên lầu hai. Một lúc sau,lái xe xuống lầu bước vào xe chuẩn bị rời đi. Chìa khoá mới tra vào ổ, hắn đãbị ai đó đánh một cái vào phía sau bất tỉnh.

Giải quyết tên lái xe xong, Cam Y trong hình người lập tức chạy đi tìmKhổng Thu. Anh đi tới căn phòng mà tên lái xe kia vừa đi vào, bật công tắc đènlên, anh xem xét toàn bộ bài trí trong phòng, còn có cả Khổng Thu đang nằm trêngiường. Nhìn thấy cảnh tượng này, người nào dù có bình tĩnh đến đâu cũng phảiphát ra từng trận hàn khí, Cam Y thật muốn giết người!

Trong phòng bày đủ các loại đạo cụ SM, cho dù chỉ là mấy cây gậy bằng gỗnhưng tuyệt nhiên đều là đồ biến thái. Ngoại trừ roi da và sáp nến ra, đại bộphận còn lại Cam Y căn bản chưa từng nhìn qua, chứ còn chưa nói đến hiểu biếtcông dụng của nó. Nếu không phải trên tạp chí của Khổng Thu có mấy trang chụpvề đề tài SM, Cam Y thực sự còn không biết mấy đồ trong phòng này dùng để làmgì. Điều khiến Cam Y vạn phần phẫn nộ chính là Khổng Thu bị trói chặt cố địnhtrên giường, hai chân để mở hình chữ M. Cam Y chạy nhanh đến bên giường, mộttay phất lên đã chặt gãy toàn bộ dây xích trên người Khổng Thu, đau lòng mà gạtbỏ những thứ chướng mắt đó ra khỏi người cậu. Cam Y áp tay lên trán cậu để kiểmtra nhiệt độ, cũng may Khổng Thu chỉ bị hôn mê, trái tim của Cam Y nãy giờ bịdọa cho chạy loạn nay mới trở về được vị trí ban đầu. Cam Y dùng năng lực củamình tạo ra một kết giới, cẩn thận đem Khổng Thu ôm đặt vào trong.

Đóng cửa kết giới lại, Cam Y tức thì gọi điện cho một vài người bàn giaolại một số việc rồi mới gọi điện thoại cho Mục Dã, bảo Mục Dã mua ngay bốn vémáy bay để ngày mai trở về thành phố S. Nhận được phân phó của Cam Y, Mục Dãbên đầu này vừa gác máy một cái liền tức thì gọi điện đến công ty hàng khôngđặt vé, rồi mới cùng Y Đông đi thu thập hành lý.

Từ trên tường gỡ xuống một cây roi, trong không trung, Cam Y phất phất vàicái, roi này đánh vào người không biết sẽ có mùi vị như thế nào, lát nữa phảithử một chút mới được.

Đến tầm ba giờ sáng, một chiếc ô tô dòng xe SUV dừng trước cửa biệt thự. Từtrên xe bước xuống một người, người đó nghi hoặc bước đến một chiếc xe khác.Đến gần, bên trong xe không có ai, người đó vội lấy di động ra gọi, điện thoạicủa đối phương đã khóa máy. Nghĩ lại, có thể là đối phương đang ở nơi nào đóvui chơi, người đó không khỏi gấp rút lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, cước bộ dồndập.

Kéo bỏ cravat, khí thái vui mừng hớn hở, người nọ lên lầu hai, bàn tay đặttrên nắm cửa. Cứ tưởng tượng đến những việc sắp tới, tay hắn lại hơi run lên vìhưng phấn. Khóe miệng nhếch cao mang theo niềm khoái trá, hắn xoay mở nắm cửabước vào trong phòng. Gạt công tắc bên tường, cả gian phòng vốn đen thui naysáng bừng hẳn lên. Sau khi thích ứng được với ánh sáng, hắn dường như chết đứngtại chỗ.

"Nguyên lai là Berilmonto tiên sinh, trực giác của tôi quả thực chuẩn xác."Trong căn phòng toàn đồ SM, Cam Y vốn đang ngồi vắt chân trên ghế salon chậmrãi đứng dậy, tay phải cầm roi da vỗ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái. Berilmontolui lại từng bước nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng đến gượng gạo mà cười cườinói: "Tát La Cách tiên sinh, ngài... sao lại ở chỗ này?"

"Lời này hẳn phải để tôi hỏi mới đúng." Cam Y vuốt nhẹ phần roi da, ánh mắthàn sương lạnh lùng hỏi: "Tại sao Tiểu Thu Thu lại bị mang tới nơi đây? Tại saokhi không lại có người gọi điện thoại tìm tôi? Tại sao quần áo Tiểu Thu Thu tựnhiên bị người khác làm bẩn? Tại sao... ngài lại xuất hiện ở đây?" Nhìn quanh cănphòng chứa toàn đồ chơi SM, sắc mặt Cam Y càng lạnh hơn: "Tôi chờ lời giảithích của ngài."

"Trong chuyện này khẳng định là có hiểu lầm." Berilmonto lại lùi về phíasau vài bước, ngay sau đó hắn đột ngột xoay người bỏ chạy, hơn nữa còn khôngquên đóng cửa phòng lại, khẩn trương chạy thẳng xuống lầu. Berilmonto bị dọatới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, vừa chạy vừa rút chìa khóa xe ra. Nhưngchưa kịp chạy tới cửa xe ô tô, một thân ảnh quỷ dị liền xuất hiện, hung hăngtung một quyền vào bụng hắn.

"Khụ khụ..." Berilmonto ôm bụng thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệngcòn chảy ra một ít máu.

"Cái tên biến thái này, dám có ý đồ xấu xa với Tiểu Thu Thu, mày nhất địnhphải chết!" Cam Y lại nâng một cước đá mạnh vào người Berilmonto một cái, saurồi lại tiếp tục giáng xuống những cú đấm vào mặt hắn, Berilmonto không ngừngphát ra những tiếng kêu rên đau đớn như tiếng lợn thét trên bàn mổ. Bàn taykhua trong không trung tạo thành một đường cong, Cam Y lại mở cánh cửa kết giớiđem Berilmonto ném vào. Một tay bật mở điện thoại, một tay ôm Khổng Thu rangoài đặt vào trong xe.

"Ngày mai tôi muốn tin tức của Berilmonto đăng tải trên báo!"

"Dạ!"

Cắn răng, Cam Y trở lại căn biệt thự, lại tạo nên một kết giới đem toàn bộđạo cụ SM trong phòng lưu hết, Cam Y muốn dùng toàn bộ những thứ này trên ngườiBerilmonto một lần! Tên đại biến thái này cư nhiên có tư tưởng đen tối với TiểuThu Thu, Cam Y nhất định phải chăm sóc hắn đặc biệt một chút mới được!

Anh vô cùng tức giận đem cả roi da ném vào kết giới, song nghĩ đi nghĩ lại,Cam Y lại lấy ra, anh muốn trước tiên dùng thử thứ này trước đã!

Chương 75 Thượng

Mục Dã và Y Đông không trở về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở ngoài phòng khách chờCam Y cùng Khổng Thu trở về. Tiếng chuông cửa vang lên, làm hai người trongphòng nháy mắt đã tỉnh lại, Mục Dã bật dậy chạy ra mở cửa, khẩn trương hỏi:"Cam Y! Trọng Ni bị làm sao vậy?!" Bác sĩ riêng của gia đình cầm theo hộp thuốcđã chuẩn bị sẵn sàng.

Cam Y ôm Khổng Thu vẫn còn trong tình trạng hôn mê bước nhanh tới phòngngủ, cẩn thận đặt Khổng Thu lên giường rồi mới nói: "Tiểu Thu Thu bị trúngthuốc mê, một lát nữa sẽ tỉnh lại."

"Thuốc mê?!" Mục Dã vội ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lêntrán Khổng Thu. Bác sĩ nghe Cam Y nói vậy lập tức từ trong hộp thuốc lấy kimtiêm cùng túi truyền nước ra, rồi tiếp tục cắm ống truyền nước đường glucozo.

Sau khi kiểm tra lại tổng thể, vị bác sĩ quay sang dặn dò Cam Y cùng Mục Dãrằng sau khi Khổng Thu tỉnh lại, cần cho cậu uống nhiều nước bởi như vậy mớimau bài tiết Chloroform ra ngoài được. Cũng may bây giờ Khổng Thu không giốngnhư những nhân loại bình thường cho lắm, bằng không thân thể cậu nhất định sẽbị tổn thương. Xong xuôi mọi thứ, vị bác sĩ xin phép rời đi trước.

Ở trong điện thoại, Cam Y cũng mới chỉ nói cho Mục Dã biết Khổng Thu gặp sựcố, kêu cậu đặt vé máy bay chứ chưa nói tình hình chi tiết. Không muốn cho YĐông nghe thấy sự việc bỉ ổi này, Cam Y liền dỗ Y Đông trở về phòng đi ngủtrước rồi mới đóng cửa lại, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Mục Dã. Sau khi ngheCam Y kể xong, Mục Dã thực không thể tin vào tai mình được, y hết sức kinh hãi.

"May mắn anh có lưu lại ấn ký trên người Trọng Ni, bằng không hậu quả khôngthể tưởng tượng nổi!" Mục Dã nhìn sang Khổng Thu vẫn còn hôn mê nằm trêngiường, trái tim y đập dồn dập.

Khí sắc của Cam Y bỗng trở nên băng lãnh: "Thời gian trước, tên Berilmontođến thành phố B đã muốn ra tay với Tiểu Thu Thu, nhưng vì có anh luôn bên cạnhTiểu Thu Thu nên hắn ta còn chưa có cơ hội hạ thủ. Chính vì vậy mà lần này hắnđã cố ý tách anh ra khỏi Tiểu Thu Thu. Cuộc điện thoại kia nhất định là doBerilmonto sắp xếp."

Nhìn chăm chú vào vết tương trên tay áo Khổng Thu, Mục Dã nói: "Em đã đặtvé máy bay vào một giờ trưa mai. Phía bên khách sạn, anh thử phái người điềutra xem. Anh vừa mới rời đi, Trọng Ni đã bị người khác làm bẩn quần áo, ángchừng trước đó đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng."

"Ừm." Cam Y cắn răng, "Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Berilmonto đó,không ai có thể ức hiếp người của gia tộc Tát La Cách, huống chi tên đó lại làmột tên biến thái."

Mục Dã trầm giọng nói: "Trước hết phải tra rõ lai lịch của Berilmonto. Hắncư nhiên lớn mật cả gan bắt cóc Trọng Ni, nhất định đây không phải lần đầu tiênlàm loại sự tình này."

Cam Y gật đầu đồng ý.

Ngồi bên cạnh Khổng Thu trong chốc lát, Cam Y bảo Mục Dã đi nghỉ trước. MụcDã không giống Cam Y, có thể một hai tuần không ngủ cũng không sao. Sau khi MụcDã rời đi, Cam Y rút roi da từ trong lòng ra, Berilmonto tuyệt đối không thểthả đi, người xấu xa như vậy thả ra ngoài ắt hẳn sẽ là tai họa.

Tầm hơn tám giờ sáng hôm sau, Khổng Thu mới tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu đaunhư búa bổ, dạ dày khó chịu muốn chết, chỉ muốn nôn hết ra. Mục Dã và Cam Ythúc Khổng Thu uống hết ba cốc nước lớn, Khổng Thu mới ói ra được một lần, cảmgiác cũng dễ chịu hơn chút ít. Chứng kiến khuôn mặt tái nhợt của Khổng Thu,khỏi nói cũng biết nội tâm của Cam Y có bao nhiêu phẫn nộ, Cam Y tuyệt đối sẽkhông buông tha dễ dàng cho Berilmonto.

Từ Cam Y biết được chuyện xảy ra với mình, Khổng Thu không khỏi cảm thấyrun sợ. Khổng Thu biết trong giới giải trí có một số người yêu thích SM, cũngđã từng nghe có người nói qua SM là như thế nào, nhưng cậu tuyệt đối không phảingười yêu thích SM. Khổng Thu run sợ ôm chặt hai tay, toàn thân chảy đầy mồ hôilạnh, Cam Y thấy vậy, liền ân cần trấn an ôm cậu vào ngực.

Cố gắng ép Khổng Thu uống thật nhiều nước, Cam Y mới thoáng thả lỏng nộitâm: "Tiểu Thu Thu, đừng sợ, tên Berilmonto đó anh sẽ không dễ dàng buông tha."

Khổng Thu suy yếu hỏi: "Cam Y, anh sẽ đem gã giao cho cảnh sát sao?"

Cam Y bĩu môi: "Cái loại người đó có giao cho cảnh sát cũng sẽ được thảthôi. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội nhân loại này lúc nàochẳng được hưởng chút đặc quyền. Đương nhiên, loại tình huống này, nơi nào cũngđều có. Đừng để tâm tới hắn nữa, lát nữa chúng ta sẽ đến sân bay quay trở vềthành phố S."

Vốn vẫn còn một công việc cần giải quyết tại thành phố B, nhưng bởi vì sựcố lần này nên Khổng Thu sớm trở lại thành phố S thì tốt hơn. Cam Y lau đi lớpmồ hôi trên trán cùng cổ của Khổng Thu, rồi nói: "Tiểu Thu Thu, công tác của emhiện giờ rất tốt, nhưng ngành nghề này rất nhiều góc khuất. Hơn nữa tuổi táccủa em sẽ khác với những người còn lại, em thử nghĩ xem có muốn làm việc kháchay không? Anh sẽ dẫn em đến các bộ tộc khác du ngoạn. Em thích chụp ảnh nhưvậy, anh cam đoan cảnh sắc nơi đó còn đẹp hơn xã hội nhân loại này gấp trămlần."

Khổng Thu vô lực cười nói: "Tối hôm qua em cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi.Nếu là trước kia, sống trong hoàn cảnh tràn ngập danh lợi như thế, em cảm thấyrất vui thích, nhưng hiện tại em lại chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Em sẽ khôngbỏ niềm đam mê của em, nhất là trong thời gian chờ Blue trở về." Khổng Thu nhìnsang Mục Dã, nói tiếp: "Mục Mục, hai người chúng ta mở một phòng triển lãm nhỏđược không? Em chụp ảnh còn anh vẽ tranh, hai người chúng ta tiếp tục đứng saulàm những điều mình thích, như vậy không cần giải thích với mọi người vì saothời gian qua đi mà chúng ta vẫn không già."

Mục Dã nở nụ cười: "Hay! Anh cũng sớm nghĩ đến việc này, như vậy anh cũngcó thể nhìn lại những tấm ảnh đã bị mất thật lâu trước kia, anh đã từng có ướcmơ trở thành họa sĩ mà."

"A..." Áp chế dạ dày muốn nổi sóng, Khổng Thu thở hổn hển, nói: "Vậy cứ thếđi. Sau khi bộ phim này kết thúc, em sẽ gửi đơn từ chức tới công ty."

"Được."

Bởi vì trong cơ thể của Khổng Thu còn quá nhiều chất gây mê, nếu là ngườibình thường e rằng tính mạng khó bảo đảm, nhưng Khổng Thu đã cùng Blue ký kếtkhế ước nên cơ thể cậu ít nhiều cũng được thừa hưởng năng lực đặc biệt. Mặc dùvậy, Khổng Thu vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Nói được một lúc, Khổng Thuđã mệt đến không thở nổi. Cam Y giúp cậu nằm xuống rồi lại lắp chụp khí oxi chocậu. Tận mắt trông thấy một Khổng Thu suy yếu như vậy, Cam Y hết mực tự tráchbản thân.

Cầm lấy bàn tay của Cam Y, Khổng Thu khẽ cười, gắng gượng nói: "Anh Cam Y...sau này, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nửa bước."

"Anh cũng vậy." Đem bàn tay của Khổng Thu nhét vào trong chăn, Cam Y cẩnthận vỗ về Khổng Thu để cậu có thể an tâm mà ngủ. Nhắm mắt lại, Khổng Thu hưnhược mê man ngủ tiếp. Giục Cam Y trở về phòng để thay quần áo, Mục Dã ở lạitrông chừng, tiện thể đem hành lý thu thập hộ Khổng Thu.

Cam Y trở về phòng ngủ, Y Đông vẫn ngồi nguyên ở trên giường, vừa mới trôngthấy Cam Y liền bổ nhào vào lòng anh mà ôm thật chặt, nó lo lắng hỏi: "Papa,papa không sao chứ?"

"Papa không sao." Ôm lấy Y Đông, Cam Y cúi đầu hôn lên mái tóc Y Đông mộtcái: "Papa đi thay quần áo rồi thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sẽ trở lạithành phố S."

"Hành lý con đã thu thập xong rồi. Papa, papa đi tắm trước rồi nghỉ ngơimột chút đi." Nói xong, Y Đông cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ trên giường đưacho Cam Y. Cam Y cảm thấy trong lòng lâng lâng, nói: "Tắm cùng papa đi, papa sẽkỳ lưng cho con." Ánh mắt Y Đông sáng lên, nó lặng lẽ gật đầu.

Cam Y cởi quần áo ra, chiếc roi từ trong áo bỗng rơi xuống, Cam Y vội nhặtlên nhanh chóng giấu ra sau lưng, cậu làm sao có thể quên vật này được cơ chứ!Y Đông tuy cũng giật mình nhưng lại không hỏi gì thêm mà trực tiếp ôm Cam Y vàophòng tắm. Cam Y nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng vạch vòng kết giới ném chiếc roitrong tay vào, thật may mắn vì Y Đông không hiểu, bằng không sẽ thực phiềntoái.

Chương 75 Hạ

Tắm rửa xong xuôi, thay đổi y phục mới, cũng ăn qua điểm tâm do Mục Dã làm,Cam Y liền gọi người lái xe đến đón bọn họ ra sân bay. Bởi vì Khổng Thu đi lạicòn chưa vững nên Cam Y đã ôm cậu vào trong sân bay. Trước khi lên máy bay,Khổng Thu đã gọi một cuộc điện thoại tới người phụ trách tổ kịch bản, nói chohọ biết cậu bị bệnh, cần phải trở về thành phố S. Ở trong điện thoại, người phụtrách đó cứ ấp úng mãi, tựa hồ như đã có chuyện gì xảy ra, Khổng Thu không códư sức hỏi nhiều nên chỉ chào hỏi qua loa rồi gác máy luôn.

Vừa mới gác máy, điện thoại ngay lập tức đã sáng đèn báo có người gọi đến.Người gọi đến chính là giám đốc công ty nơi cậu làm việc. Trong điện thoại,giám đốc cũng ấp a ấp úng, trong lời nói còn như mang theo ý hỏi Khổng Thu thânthể làm sao, có phải vì nguyên nhân nào khác không. Khổng Thu liếc nhìn qua CamY một cái, bình tĩnh nói cho giám đốc biết rằng cậu chỉ là bị cảm cúm, rồitruyền qua viêm mũi, khí hậu thành phố B quá khô hanh, cậu không thể không quaytrở lại thành phố S dưỡng bệnh. Giám đốc hỏi cậu vì sao bữa tiệc tối qua lại vềsớm, Khổng Thu nói vì có người làm bẩn bộ quần áo mà cậu vô cùng quý trọng nêncậu không còn hứng thú ở lại. Vị giám đốc nhẹ nhàng thở ra, nói vài câu lòngvòng rồi khuyên Khổng Thu trở về cố gắng dưỡng bệnh.

Nhìn điện thoại trong chốc lát, Khổng Thu quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Anh CamY, việc liên quan đến Berilmonto có bị truyền ra ngoài không?"

Cam Y gật gật đầu, che hai tai Y Đông lại, oán hận nói: "Cái tên có tưtưởng biến thái đó, anh muốn hắn phải mất hết danh dự!" Bất quá, tin tức ngàyhôm nay sao còn chưa lan rộng nhỉ?

Vừa nghe vậy, Khổng Thu vội nói: "Cam Y, chuyện này có thể tạm thời áp chếlại không? Việc liên quan đến Berilmonto sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới bộ phim.Liệu có thể chờ sau khi bộ phim kết thúc mới tiếp tục thả tin tức được không?Đây là bộ phim đầu tiên em làm, em không muốn nó thất bại nửa đường."

"À, được thôi." Cam Y lập tức rút điện thoại ra, dù thế nào cậu nhất địnhsẽ không bỏ qua cho Berilmonto, thời gian sớm hay muộn đều không phải thứ quantrọng.

Xế chiều cùng ngày, bốn người trở về thành phố S, rồi trực tiếp đến ở tạicăn biệt thự sang trọng của Bố Nhĩ. Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy một cănbiệt thự đúng nghĩa, Y Đông chỉ có thể thầm kinh ngạc trong lòng, bất quá khiCam Y nói sẽ bố trí cho Y Đông một gian phòng riêng thì bé ngay tức thì đã lắcđầu cự tuyệt. Cứ nghĩ đến những việc thương tâm mà Y Đông đã từng phải trảiqua, không muốn một mình đơn độc ở riêng, Cam Y cũng không miễn cưỡng, hơn nữa,tâm Cam Y cũng thực cao hứng khi biết Y Đông rất muốn tiếp tục ở cùng anh.

Khổng Thu vẫn trở về gian phòng trước đây cậu cùng Blue đã từng ở, nằm trênchiếc giường Blue từng nằm, thân thể mệt mỏi của Khổng Thu mang theo một chútủy khuất và tưởng niệm mà rơi vào giấc ngủ. Mục Dã thu thập hành lý của mình vàcủa Khổng Thu, Y Đông thì xung phong nhận mang hành lý của bản thân và Cam Y.Chính vì vậy mà Cam Y có thể một mình tránh trong thư phòng gọi điện thoại.

Sau khi được thông báo một số chuyện, Cam Y phẫn nộ ném ba cái bánh vàotrong kết giới cho tên Berilmonto và tên thủ hạ ăn tạm cho đỡ đói rồi mới từtrong một kết giới khác tìm cây roi kia. Sau đó, Cam Y liền gọi cho nhân viêncông tác trong gia tộc làm việc tại nước Mỹ, và bảo người đó gửi cho cậu thôngtin về SM, Cam Y muốn nghiêm túc nghiên cứu một phen. Đương lúc Cam Y kinh hãinằm bò bên bàn máy vi tính, hai mắt như trố ra xem những thứ liên quan tới SMmà cấp dưới gửi đến thì điện thoại trong tay vang lên, trên điện thoại là mộtdãy số lạ.

"Alô?"

"Tiểu Gia Gia, là anh, Văn Sâm, dạo này có khỏe không?"

"Văn Sâm?!"

Cam Y đứng phắt dậy khiến cho chiếc ghế thiếu chút nữa bị bật ngửa ra sau,Cam Y kích động nói vào điện thoại: "Văn Sâm! Sao lại là anh?! Sao anh lại chạyđến nhân loại?! Em còn tưởng anh đi Bạo Long tộc rồi chứ!"

"Sao anh có thể chạy đến cái nơi ngang tàng bạo ngược đó được chứ? Anh đitìm người hầu của mình thôi."

"Anh tìm được chưa?"

"Ừm, một năm trước đã tìm được. Anh còn không biết em cũng ở xã hội nhânloại đấy, nếu sớm biết anh nhất định sẽ đến tìm em."

"A, là nhị tỷ nói cho anh biết em ở đây phải không?"

"Sao có thể? Lão băng miêu nhà tỷ ấy tuyệt đối sẽ không để nàng liên hệ vớinam nhân khác đâu. Anh biết được tin tức của em cũng chỉ là do ngẫu nhiên thôi.Tiểu Gia Gia, anh nghe nói em bắt được một kẻ yêu thích SM phải không?"

"Ơ? Sao anh lại biết?"

"Chuyện này nói ra thì dài lắm. Ngày mai anh sẽ đến chỗ em, gặp mặt rồi nóisau. Còn về phần tên kia, em nhớ lưu gã lại cho anh, anh có việc cần dùng."

"Hắn có phải cũng khi dễ người hầu của anh không?!"

"Không phải, nhưng mà em nói 'cũng' là sao? Chẳng lẽ người hắn bắt cócchính là người hầu của em?"

"Không phải không phải, người hắn bắt cóc chính là người hầu của Đề Cổ, bấtquá còn chưa kịp ra tay. A! Anh từ đâu mà biết được điều này thế?"

"Người hầu của Đề Cổ? Wow, chuyện lớn nha! Cụ thể như thế nào sau khi gặpnhau anh sẽ nói rõ với em, trong điện thoại không tiện nói. Anh sẽ lên tàu đêmnay rồi sẽ đáp máy bay đến chỗ em, giờ anh vẫn đang ở Đức."

"Nước Đức? Ồ, được rồi, em sẽ chờ anh đến giải thích."

"Ngàn vạn lần đừng để cho tên kia chết đó."

"Biết rồi."

Cuộc điện thoại mang theo bao nhiêu điều mơ hồ đã được gác xuống, Cam Y lúcnày đây vô cùng kích động, cao hứng. Văn Sâm cũng là một thành viên trong giatộc Tát La Cách, bất quá huyết thống của hai người bọn họ cách nhau khá xa,tính ra phải tính tù thời ông nội của ông nội bọn hắn. Văn Sâm cũng giống CamY, năng lực của hai người đều ở cấp Tỉnh nhưng so với Cam Y thì Văn Sâm lợi hạihơn hẳn. Văn Sâm đã rời gia tộc từ mười mấy năm trước mà không có bất cứ mộttin tức nào, nơi cuối cùng nghe đến Văn Sâm chính là Bạo Long tộc, chính vì thếmà Cam Y vẫn cho rằng Văn Sâm ở đó. Không nghĩ tới Văn Sâm cũng mò tới xã hộinhân loại, lại còn tìm được người hầu! Cam Y không khỏi cảm thấy cao hứng khinghĩ đến người bạn tốt kiêm anh họ của mình. Nhớ đến yêu cầu của Văn Sâm, Cam Yđi vào phòng bếp rồi ném cho Berilmonto cả một gói bánh nguyên.

Chương 76

Ngủ nguyên một ngày, Khổng Thu mới tỉnh lại. Cam Y đã chuẩn bị sẵn một bànăn với đầy đủ chất dinh dưỡng cho cậu bồi bổ. Trong lúc ăn cơm, Cam Y vui mừngnói cho Khổng Thu và Mục Dã biết có một người bạn tốt kiêm anh họ của mình sắpđến. Hiếm khi được gặp người trong gia tộc Tát La Cách, nên Khổng Thu và Mục Dãđều rất cao hứng. Còn Y Đông vốn ngồi chăm chú ăn cơm, nhưng khi nghe Cam Ynhắc đến hai chữ "anh họ", trong mắt thoáng hiện lên một tia chờ mong.

Chín giờ tối, một chiếc xe dừng trước cửa biệt thự, người nọ vừa bước xuốngxe đã thấy Cam Y đứng sẵn bên ngoài đón, liền mở rộng hai tay đi tới: "Tiểu GiaGia, anh nhớ em lắm lắm, lâu lắm rồi không gặp."

Ôm lấy đối phương, Cam Y vô cùng phấn khởi nói: "Văn Sâm, em cũng rất nhớanh, tóc của anh dài quá nhỉ."

Nam nhân tên Văn Sâm sở hữu vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái buông Cam Y ra, vuốtnhẹ mái tóc buông xõa ngang vai của mình rồi ôm chầm lấy một nam nhân khác đứngphía sau, đắc ý nói: "Tiểu bảo bối thích anh để tóc dài cho nên anh mới nuôi đónha. Đây là người hầu của anh, Fiona. Em cứ gọi là Fiona cũng được. Sao rồi,thế nào còn chưa mang người hầu của em ra cho anh nhìn một cái?"

Cam Y hướng Fiona mỉm cười lễ phép thay cho lời chào hỏi, rồi mới kéo YĐông đang đứng phía sau mình ra, nói: "Em không cần người hầu, em có con trailà đủ rồi."

"Con của em?" Văn Sâm huýt sáo một cái, rõ ràng không phải con ruột của CamY, bất quá Văn Sâm cũng không hỏi nhiều. Ngược lại, Cam Y lại giải thích: "Emnhận nuôi đó, cậu bé đáng yêu lắm."

"Đáng yêu!" Văn Sâm dựng thẳng ngón cái hướng Cam Y, sau đó lại nhìn vềphía Mục Dã và Khổng Thu. Khi Cam Y giới thiệu thân phận hai người họ, Văn Sâmkhông nhịn được mà liên tục huýt gió, trưng ra một bộ không thể nào tin được:"Ngay cả Đề Cổ và Bố Nhĩ Thác đều đã tìm được người hầu, chẳng lẽ anh rời đilâu thế sao?"

"Còn không à?" Cam Y mời Văn Sâm và Fiona vào trong nhà, nhưng bởi vì có YĐông ở đây nên Cam Y không tiện hỏi Văn Sâm vì sao biết mình ở đây mà đến, lạicòn cả một đống chuyện liên quan đến Berilmonto nữa.

Văn Sâm nhìn thấy sự lo lắng của Cam Y, nên cũng biết ý mà không hề đả độngđến sự kiện kia. Đóng vai một người khách đi thăm quan một vòng căn biệt thự,Văn Sâm mới ra vẻ thở dài lắc đầu: "Vừa nhìn là biết nhà của Bố Nhĩ rồi, đâuđâu cũng thấy phong thái của cậu ta không à."

Mục Dã cười lãnh đạm, tuy Văn Sâm cùng Cam Y thuộc hai loại tính cách khácnhau, nhưng giữa họ đều có một điểm chung đó là rất dễ gần. Ôm người hầu củamình ngồi xuống ghế, tựa hồ như đã thân quen từ rất lâu, Văn Sâm bắt đầu cùngmọi người nói đủ chuyện, từ chuyện cậu ta đến xã hội nhân loại cho đến nhữngnơi mà cậu đã từng đi qua. Trái ngược với Văn Sâm, người hầu của hắn, Fiona lạihết mực im lặng ngồi cạnh hắn, chỉ khi nào cần nói thì mới mở lời. Bất quáFiona không phải dạng người lãnh mạc, từ đầu đến cuối trên mặt Fiona đều mangmột nụ cười hết sức chân thực, bộ dạng so với Văn Sâm mà nói thì khá là bìnhthường, nhưng ở trên người cậu lại mang theo một mị lực không tên, thu hút sựchú ý của những người xung quanh.

Fiona điển hình cho mẫu người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, còn Văn Sâm sởhữu một mái tóc màu đen với đôi đồng tử hắc sắc, bề ngoài của Văn Sâm rất dễnhìn, làn da trắng giống Cam Y, song Văn Sâm còn có phần cao hơn Cam Y, trongkhi Cam Y đã cao tới 1m92. Fiona ngồi bên cạnh Văn Sâm không khác gì chú chimnhỏ nép sát vào người hắn, bất quá Văn Sâm tựa hồ cũng rất ưa bộ dạng nhỏ nhỏxinh xinh của Fiona, nếu không phải có trẻ nhỏ ở đây, Văn Sâm chắc chắn sẽ ômngười bên cạnh đặt lên đùi mình.

Thời gian vốn không còn sớm nữa, hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ, Cam Y bảoMục Dã và Khổng Thu đi ngủ trước. Mục Dã và Khổng Thu không hề có bất kỳ nghingờ nào, hơn nữa hai người còn mang theo cả Y Đông cùng đi. Trước khi đi, ánhmắt Y Đông liếc nhìn qua Văn Sâm một cái, Văn Sâm nhận thấy liền mỉm cười.

Sau khi ba người rời đi, Cam Y hỏa tốc đóng chặt cửa thư phòng lại, sau đóđến trước mặt Văn Sâm. Văn Sâm ngừng cười, không đợi Cam Y lên tiếng mà trựctiếp giải thích luôn: "Fiona có mấy người bạn là cảnh sát cấp cao ở nước Pháp,ngày hôm qua bọn họ đã nhận được tình báo và phát hiện thấy trong tầng hầm mộtcăn biệt thự của phó tổng tập đoàn Medoc có chứa một lượng lớn đạo cụ SM cùngbốn tính nô."

"Tính nô?!" Cam Y hít mộ ngụm khí lạnh.

Văn Sâm nghiêm túc gật đầu nói tiếp: "Trong hội SM, 'tính nô' không phảimang trong mình một ý nghĩa xấu. Nô lệ cam tâm tình nguyện để chủ nhân điềugiáo cùng nô lệ bị ép buộc điều giáo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bìnhthường bọn anh đều hạn chế việc cưỡng ép, chỉ trừ khi đối phương làm bọn anhkhông vui, thì sẽ bị trừng phạt, bọn anh sẽ dùng một số biện pháp để dạy dỗtính nô. Bất quá, bọn anh còn có quy định không ra tay với trẻ vị thành niên.Trong khi đó, phía bên cảnh sát thông báo trong bốn tính nô kia có đến haingười là trẻ vị thành niên, hai người còn lại thì mới bước qua tuổi thành niênchưa lâu, bốn người đó không phải được điều giáo mà là bị ép buộc."

Cam Y nuốt nước bọt, chỉ chỉ vào người Văn Sâm: "Anh, các anh?"

"Đúng vậy, là bọn anh." Văn Sâm nhướn mày tự hào, hôn một cái lên mặtFiona, nói: "Fiona chính là đệ nhất nữ vương đó."

Miệng Cam Y lập tức treo thành hình chữ O, hết nhìn Văn Sâm rồi lại đảo mắtnhìn Fiona, hoàn toàn không thể tin hai người trước mặt lại có liên quan đếncăn phòng toàn đạo cụ SM kia. Văn Sâm nói tiếp: "Chuyện này khiến trong hội SMnổi lên sóng to gió lớn, bởi lẽ người đó ở trong hội rất có danh tiếng, bọn anhthực sự không nghĩ đến hắn lại lén làm ra chuyện như vậy, đã vậy trong số bốntính nô đó còn có một người vẫn đang là học sinh, việc này bọn anh không thểnhắm mắt làm ngơ được. Nhờ thông tin lấy từ phía bên nước Pháp, anh đã pháthiện ra bên cảnh sát trong gia tộc cũng có điều tra, sau cứ hỏi dần, thế là rađược em."

Áp chế khiếp sợ trong lòng, Cam Y ngay tức thì lắc đầu: "Em sẽ không giao hắnta cho anh đâu, hắn ta đã bắt cóc Tiểu Thu Thu, ép Tiểu Thu Thu hít thuốc mê,còn muốn làm những chuyện kia với cậu ấy, em muốn đích thân giáo huấn hắn ta,bằng không lúc Đề Cổ trở về sẽ trách cứ em."

Văn Sâm khẽ cười, nói: "Anh đến không phải muốn em giao hắn cho anh, mà làtới giúp em dạy hắn."

Miệng Cam Y lần thứ hai tạo thành hình chữ O, Văn Sâm tiếp lời: "Vốn bọnanh muốn tìm ra hắn trước bên cảnh sát để 'chăm sóc' hắn một phen, bất quá hắnđã chọc tới người trong gia tộc, anh càng không thể ngồi yên bỏ qua. Phía cảnhsát bên Pháp anh sẽ phụ trách, thời gian tới dù hắn còn sống hay đã chết cũngkhông có người để ý. Anh làm vậy cũng là muốn thay nữ vương của anh trút giận.Cậu ấy vốn rất tin tưởng vào hắn ta, nhưng xem ra lần này không thể cho quađược."

Nói tới đây, Văn Sâm hướng Cam Y nở một nụ cười sâu xa: "Tiểu Gia Gia, loạingười này nên dùng sở thích của hắn để giáo huấn hắn, bất quá vẫn để anh làmthì tốt hơn. Anh nghĩ, cậu ngay cả ngọn nến cũng không biết phải nhỏ sáp vào vịtrí nào mới có thể đạt được khoái cảm đi."

Đùng! Sắc mặt Cam Y nháy mắt biến đen, tuy vậy cậu không hề lấy làm tứcgiận. Cam Y quả thực không biết sáp nến sẽ đem đến khoái cảm. Tại sao lại cókhoái cảm? Phải đau mới đúng chứ. Không hề lo lắng, Cam Y lấy từ trong người ramột cái roi: "Vậy anh làm đi, nhưng mà em phải có mặt, như vậy lúc Đề Cổ trở vềmới có thể giải thích được."

Nhìn thấy 'roi nhỏ', Văn Sâm bật cười, đẩy bàn tay Cam Y trở về, nháy mắtmấy cái: "Em cứ giữ lại đi, nói không chừng không lâu nữa em sẽ muốn sử dụngđấy."

Ừm... Cam Y quả thực cũng muốn đánh Berilmonto mấy cái, thế nên Cam Y liềngiữ lại chiếc roi trong người. Chứng kiến toàn bộ hành động của Cam Y, Văn Sâmcười rộ lên rồi mới yêu thương xoa nhẹ đầu Cam Y, đứa em họ này của hắn đángyêu quá đi mất. Thật khó tưởng tượng người hầu của Cam Y sẽ có bộ dạng như thếnào. A, đúng rồi.

"Tiểu Gia Gia, nhi tử kia không phải là người hầu của em đấy chứ?"

"Không phải."

Tại sao ai cũng cho rằng như vậy nhỉ? Trên mặt Cam Y hiện lên tia bất đắcdĩ cùng buồn bã: "Em cũng hi vọng là thế, vì chỉ có vậy, bé mới không sớm rờikhỏi em."

Văn Sâm chột dạ vỗ về Cam Y: "Thực xin lỗi."

"Không sao mà." Giữ vững tinh thần, Cam Y nói: "Chỗ này của em không tiệnlắm, anh có nơi nào thích hợp không? Em đã tạm thời nhốt hắn ta trong kết giớirồi."

Văn Sâm vừa vỗ tay vừa nói: "Đương nhiên anh có nơi thích hợp chứ. Đi thôi,đêm nay anh sẽ cho em chiêm ngưỡng bài giảng tuyệt vời nhất, biết đâu em lạithích đấy."

Lắc đầu, Cam Y xin miễn có ý kiến, cậu nhiều nhất cũng chỉ dùng roi màthôi.

Đứng bên cửa sổ, Y Đông nhìn thấy Cam Y theo Văn Sâm lên xe mà trong lòngcảm thấy mất mát, bé tự động trở lại giường. Dù cho nằm trong chăn đệm mềm mạiấm áp, cộng thêm hai ngày qua không được ngủ đủ giấc, Y Đông vẫn không thể nàochợp mắt được. Từ khi được Cam Y nhặt về đến bây giờ, mỗi tối bé đều ngủ vớipapa, bây giờ bên cạnh không có ai, lạnh lẽo, cô đơn khiến bé càng không tàinào ngủ nổi.

Trở người, Y Đông đem quần áo của Cam Y ôm vào trong chăn, cảm nhận hươngvị của Cam Y còn lưu lại trên quần áo, bé mới đôi phần cảm thấy dễ chịu mà nhắmmắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt của Văn Sâm. Nữu Nhân nói cậu phảichờ đến khi mười sáu tuổi, nhưng ngày hôm nay được gặp mặt Văn Sâm, cậu cảmthấy ở hắn có hi vọng, cõ lẽ người kia sẽ có phương pháp giúp cậu và papa sốngmãi bên nhau.

Chương 77 Thượng

Để Văn Sâm cầm lái, Cam Y mang theo một bụng tò mò theo sát Văn Sâm vàFiona đi vào một khu nhà tư. Ở nơi này, có vẻ có rất nhiều người biết Văn Sâm.Ngay lúc Văn Sâm tiến vào, một người phục vụ đã tiến đến dẫn bọn họ xuống tầnghầm, sau đó giao cho Văn Sâm một chùm chìa khóa rồi tự động rời đi. Đối với nơinày, Văn Sâm hiển nhiên rất quen thuộc. Đi thẳng tới một cánh cửa màu vàng, VănSâm thuần thục rút ra chiếc chìa khóa mở cửa. Cánh cửa được đẩy mở, trongkhoảnh khắc đó, Cam Y như bị đóng băng trong trạng thái miệng đã thành hình chữO.

Đằng sau cánh cửa màu vàng đó chính là một gian phòng thật lớn. chiếm trọntầm nhìn của Cam Y là những tấm thảm nhung màu đỏ đậm cùng mấy cái roi treo đầytrên giá. Trần nhà cùng bốn bức tường đều được bọc thảm nhung đỏ. Góp phần tạonên vẻ quái dị ở nơi này chính là những sợi dây xích treo lơ lửng, một đầu thìđược cố định buông thõng xuống, còn có cả một hàng roi da đủ kích cỡ xếp cùngmột loạt các đạo cụ khác, cả một cái bàn gì đó nữa, cứ tạm gọi là cái giườngcao đi.

Cam Y cảm thấy choáng váng. Ở căn phòng của tên Berimonto đó, anh đã phảihoa hết cả mắt khi tịch thu mấy thứ đồ kia, nhưng hiện tại, Cam Y nhận thấynhững thứ anh thu được thực không đáng để đem ra so sánh ở đây.

Fiona đi đến một bức tường, chạm nhẹ một cái liền mở ra cánh cửa tự động.Cam Y hệt như một con mèo nhỏ lạc vào rừng sâu, mỗi thứ nhìn thấy đều vô cùnglạ lẫm. Sờ sờ những sợi xích được bọc da, lại nhìn ngắm mấy đạo cụ không biếttên xếp đầy trên bàn cùng giá treo, nội tâm Cam Y không ngừng kêu than sợ hãi.Bảo sao Văn Sâm nhìn roi da anh đưa lại gọi là roi nhỏ.

Văn Sâm tùy ý ngồi lên một chiếc bàn, khẽ cười dõi theo từng hành động thámhiểm của Cam Y. Sau một lúc, Văn Sâm mới hắng giọng hỏi: "Tiểu Gia Gia, thấyhứng thú sao? Em có muốn gia nhập câu lạc bộ SM của anh không?"

Đang cầm một cái roi hàng khủng nghiên cứu, Cam Y ngay tức khắc lắc đầu,thả roi lại, nói: "Không đâu!" Anh cũng không muốn bị Tiểu Thu Thu và Mục Dãcoi là tên biến thái, hơn nữa anh còn có Y Đông, anh không thể có loại ham mênày được. Quay đầu lại, Cam Y nhìn về phía Văn Sâm hỏi: "Anh như thế nào lạithích cái này? Trước kia em thực sự không nhìn ra anh có sở thích này đó."

Văn Sâm không hề có ý định giấu diếm, trực tiếp giải thích luôn: "Fiona lànữ vương trong giới SM, cậu ấy lại còn là người hầu của anh, kể từ lúc sốngcùng với Fiona, anh mới bắt đầu tiếp xúc với việc này. Không thể nói là thíchhay không thích, chỉ là anh không bài xích thôi." Nói tới đây, Văn Sâm lại làmmột động tác ngây ngất, nói: "Hơn nhất, anh rất thích xem Fiona biểu diễn,tuyệt vời trên cả tuyệt vời. Nếu nói anh thích SM, không bằng nói anh thíchFiona biểu diễn hơn."

Mặc dù không hiểu được ý tứ của Văn Sâm nhưng Cam Y vẫn gật đầu liên tục. Ởmiêu linh tộc, chủ nhân luôn ủng hộ sở thích của người hầu. Chỉ cần Văn Sâmkhông để ý, cho dù Fiona có thân phận như thế nào đi chăng nữa cũng đều khôngphải vấn đề trọng yếu.

Nhìn quanh một vòng, Cam Y tò mò hỏi: "Trước đây anh đã tới thành phố B rồisao?" Bằng không sao biết ở đây có nơi như thế này. Văn Sâm cười cười trả lời:"Khu nhà này thuộc sở hữu của gia tộc Tát La Cách, anh đương nhiên là biếtrồi."

"Sao? Thế mà em lại không biết đấy? Gia tộc mình còn đầu tư cả ở phươngdiện này ư?" Cam Y líu lưỡi hỏi.

"Gia tộc đầu tư gần như toàn bộ ở các phương diện trên xã hội nhân loại,ngay đến cả anh cũng chỉ biết được khoảng ngần này mà thôi." Vừa nói, Văn Sâmkhoa trương làm động tác tay để ngón trỏ cách một khoảng nhỏ so với ngón cái.Cam Y kinh ngạc cảm thán, Văn Sâm biết được đến cả những thứ này là hơn hẳn anhrồi, nguyên lai gia tộc mình không phải chỉ đầu tư ở một vài phương diện lớnha, khó trách lúc trước đại ca lúc nào cũng có văn kiện để xem. Chỉ nghĩ đếnđây thôi, Cam Y tự thấy xẩu hổ, công việc của anh xem ra còn thoải mái lắm.

"Nhìn xem có thích hay không?" Văn Sâm chỉ chỉ cả căn phòng chứa đầy đạocụ. Cam Y dạo qua một vòng, hoàn toàn buông tha ý niệm dùng roi nhỏ của mình.Chọn lấy một cây roi bậc trung, Cam Y vung hai cái ở trong không trung, thựcthuận tay, cái này dùng hợp, những thứ còn lại, Cam Y quả thực không biết dùngnhư thế nào. Cam Y hỏi Văn Sâm: "Muốn em thả Berilmonto ra không?"

Văn Sâm nhảy xuống khỏi mặt bàn: "Thả ra đi. Cần phải làm ít công tác vệsinh trước đã, bằng không chốc lát sẽ rất bẩn."

"Được." Tuy không rõ lắm về mấy công tác đó những Cam Y cũng không hỏinhiều, anh mở ra kết giới, đem Berilmonto và tên lái xe sắp chết vì đói đá ra.Vừa nhìn thấy Văn Sâm, Berilmonto sợ quá tè cả ra quần, liên tục cầu xin. Cam Ybịt mũi nhìn theo Văn Sâm đang kéo mấy tên kia cùng Fiona đi vào một căn phòngnhỏ khác.

Đi tới đi lui nhìn ngắm mấy thứ đồ lạ mắt, chỉ hơn mười phút sau, có mộtcánh cửa được mở ra, Cam Y lập tức hướng tầm nhìn qua. Hít một ngụm khí lạnh,Cam Y nuốt nước bọt nhìn chằm chằm người đi tới. Đó là, là Fiona? Chớp chớp lạimắt xác định mình không có nhìn lầm, Cam Y lúc này mới có phần hiểu được vì saoVăn Sâm lại nói thích nhất là khi xem Fiona biểu diễn.

Fiona dùng dây cố định tóc về một bên, trên mặt được vẽ các hình họa độcđáo, kỳ lạ, thoạt nhìn tượng như có điểm huyền bí, lại như có phần hoang dã. Màđiểm hoang dã từ người Fiona toát ra đều dựa hoàn toàn vào trang phục của cậuta. Chiếc quần da đen bóng bó sát người kéo từ ngang mông chạy dài xuống dướithoạt trông cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra mảnh đất bí ẩn nửa thândưới. Phía thân trên, Fiona mặc một chiếc áo da bó màu sắc, họa tiết tương tựnhư đã trang điểm trên mặt. Lúc này đây, Cam Y mới để ý thấy Fiona sở hữu mộtdáng người thực chuẩn, hơn nữa còn xuất hiện trong một đôi boots đồng màu đenđế cao nên càng làm cho thân hình Fiona trở nên cao gầy dị thường.

Biến thân thành nữ vương SM, khí chất toát ra từ người Fiona cũng thay đổi.Chỉ cần một cái nhìn của Fiona cũng đủ khiến Cam Y không tự chủ được mà lui lạisau hai bước, trong đầu nhảy múa ý niệm che mông mình lại. Dựa sát vào tường,Cam Y liều mạng nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lòng tự vấn lại xem anhxuất hiện ở nơi này là đúng hay sai. Gót giày nện từng tiếng xuống mặt đất phátra chuỗi âm vang thanh thúy, Fiona đi tới trước bàn trải đầy roi da, Cam Ynhanh nhảu đưa chiếc roi anh vừa mới chọn ra. Fiona ngẩng đầu nhìn Cam Y khẽcười, không có nhận lấy, Fiona chọn chiếc lớn nhất trên bàn. Cố gắng nuốt mộthơi đè nén cảm giác áp bách trong người, Cam Y chốc chốc lại lùi về sau, môngkhông hiểu sao lại cảm thấy đau.

Từ phòng bên cạnh truyền đến loạt tiếng kêu như chọc tiết heo, Cam Y nghĩthầm chắc lát nữa Văn Sâm sẽ không đánh Berilmonto nữa đâu. Đang miên man suynghĩ, Cam Y chợt nghe thấy Fiona nói: "Phải súc ruột cho Berilmonto nên cầnchút thời gian."

Xúc, xúc xích? Đó là làm cái gì? Quãng thời gian ở thành phố B, anh cũng đãtừng nếm qua một loại món ăn tên gọi là xúc xích rồi ha! Liếm liếm miệng, Cam Yngượng ngùng tính hỏi, bởi vì cái gọi là xúc xích đó ăn rất ngon mà, đấy cònchưa kể đến sẽ tuyệt vời ra sao khi xào cùng rau cải. Cũng may Fiona không biếtrằng trong đầu Cam Y đang suy nghĩ cái gì. Fiona cẩn thận giải thích một cáchngắn gọn, dễ hiểu nhất thế nào là súc ruột cho Cam Y. Nghe xong, một tay Cam Ylặng lẽ vòng ra sau che đi cái mông của mình, từng bộ vị trên người đều co rútlại, hai má ửng hồng, nguyên lai là súc ruột chứ không phải là xúc xích, maymắn không có hỏi, bằng không anh sẽ trở thành trò cười mất.

[xúc xích(guàn-chang) và súc ruột(guàncháng) đều viết là 灌肠]

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, Văn Sâm đã quay lại, đằng sau còn có thêmhai người mang mặt nạ, nửa thân trên đều xích lõa. Hai nam nhân đó kéo tênBerilmonto toàn thân trên dưới trần trụi tới chỗ mấy dây xích treo lơ lửng giữanhà. Văn Sâm tiến lại gần Cam Y, vỗ vỗ vai anh như muốn nói anh không nên khẩntrương, rồi mới kéo anh đến chiếc sofa duy nhất trong phòng ngồi xuống, Văn Sâmcòn cẩn thận rót cho Cam Y một ly nước.

"Kế tiếp cứ hảo hảo thưởng thức là tốt rồi." Văn Sâm nháy mắt cười, hướngFiona gửi đến một nụ hôn gió rồi thong thả ngồi xuống ghế bắt chéo chân, mangtheo bộ dạng thích ý mà quan sát. Hai tay đang cầm ly nước, nhìn thấy sắc mặttrắng bệch không có chút huyết sắc của Berilmonto, anh nhấp một hớp nước ấmnhuận họng, bộ dạng hệt như có điểm đang sợ.

"Văn Sâm, tôi nguyện đem toàn bộ tài sản cùng bất động sản mang tên của tôicho anh, còn tặng anh toàn bộ số xe của tôi nữa! Văn Sâm! Van cầu anh thả tôira!" Từ khi bị mang ra, Berilmonto không ngừng cầu xin tha thứ. Đối mặt vớicuộc 'hành hình' của Fiona, Berilmonto tựa hồ càng sợ Văn Sâm hơn. Văn Sâmbiếng nhác nở nụ cười, từ trong túi rút ra một điếu thuốc lá, một nam tử liềntiến tới khom người châm lửa cho Văn Sâm.

Hít vào hai hơi, Văn Sâm uể oải nói: "Cục cưng à, hắn ồn quá." Lời Văn Sâmvừa thốt ra, sắc mặt Berilmonto nháy mắt liền xám như tro. Cam Y còn chưa rõ ýtứ câu nói của Văn Sâm thì đã thấy một trong hai gã nam nhân kia cầm cái đồ gìđó nhét vào trong miệng Berilmonto. Cam Y liếm liếm miệng mình rồi lại uốngthêm một ngụm nước lớn, nguyên lai cái kia là dùng để nhét vào miệng a.

Tay chân bị trói, miệng bị bưng kín, Berilmonto giờ đây chỉ có thể mặcngười chém giết, ngay cả nửa câu hô cứu mạng đều không thể thốt ra. Đặt một taylên vai Cam Y, Văn Sâm nhìn Fiona gật gật đầu. Cầm roi da trong tay, Fiona đitới trước mặt Berilmonto, một nam tử liền đặt một chiếc ghế phía sau Fiona.Fiona liếc mắt nhìn về phía Văn Sâm rồi mới ngồi xuống.

Đùi phải vắt lên chân trái, Fiona dùng mũi giày nâng cằm Berilmonto lên,cây roi trong tay không hề báo trước trực tiếp quất lên mặt gã. Berilmontothống khổ kêu lên. Cả người gã bị treo lơ lửng giữa không trung ở tư thế nằm úpsấp. Hai nam tử đeo mặt nạ tiến tới tháo vòng xích ở chân gã xuống rồi mộtngười lại móc một cái khuyên phân thân của gã. Thấy rõ cảnh tượng đó, Cam Ykhông tự chủ được mà che kín đáy quần mình lại.

Chương 77 Hạ

Buổi điều giáo của Fiona chính thức bắt đầu, Cam Y bấy giờ mới chân chínhhiểu được SM chính là ra sao. Nhìn chiếc roi trong tay Fiona liên tục vẽ xuốngngười Berilmonto, không chừa địa phương nào, còn cả cái lỗ nho nhỏ phía dưới bộvị nam giới kia của gã cũng bị đủ thứ nhồi nhét vào. Cam Y lấy hai tay che mắtchỉ dám nhìn qua khe hở giữa hai ngón tay, đau quá a.

Văn Sâm vừa nhìn Fiona biểu diễn lại vừa quan sát Cam Y. Nhìn thấy toàn bộbiểu hiện của Cam Y, Văn Sâm chỉ biết liều mạng nén lại tiếng cười, Tiểu GiaGia đáng yêu quá cơ. Nếu không phải tôn trọng buổi điều giáo của Fiona, Văn Sâmnhất định sẽ ngửa đầu cười ha hả. Thuận tay cầm một cây nến, Văn Sâm kéo mộtbán tay vẫn còn đang dán trên mặt của Cam Y ra, rồi nhét cây nến vào trong tayanh và đẩy anh đi lên.

"Tiểu Gia Gia, đichơi đi."

Đang dùng mũi giàyvẽ loạn trên người Berilmonto, Fiona thu hồi chân lại, hướng Cam Y ngoắc ngoắctay để anh lại đây. Cam Y cũng không thể hiểu được bản thân anh lúc này xảy rachuyện gì, anh không dám đi qua, nhưng ánh mắt của Fiona khiến anh không dám cựtuyệt.

"Mau đi, không phảiem nói muốn thay Đề Cổ báo thù sao? Nếu chỉ ngồi đây thì sao mà báo thù được."Văn Sâm trực tiếp phụ Cam Y đứng lên, thúc giục anh mau đến chỗ Fiona.

"Lại đây." Fionađột nhiên mở miệng, Cam Y giật mình một cái, lập tức nghe lời đi tới. Để chohai gã nam nhân kia nâng Berilmonto lên một chút, sau khi Cam Y tiến tới, Fionadùng cán roi chỉ chỉ địa phương xanh tím ở nửa thân dưới Berilmonto, rồi nói:"Nhỏ ở đây."

Bàn tay hơi runlên khiến nước sáp rơi vào tay mình, nóng quá a. Hít một hơi thật sâu, dưới ánhmắt bức ép của Fiona, Cam Y giơ ngọn nến trong tay lên khiến Berilmonto sợ hãihô to trong cổ họng, anh nghiêng ngọn nến để sáp chảy xuống nơi Fiona chỉ định.

"Ô ô ô!!" Thânmình Berilmonto kịch liệt lắc lư khiến cho Cam Y giật mình lùi lại.

"Tiếp tục." Fionadùng roi chạm nhẹ vào sau mông Cam Y, Cam Y sợ tới mức tay run lên.

"Nơi này." Fionachỉ hai điểm nổi lên trước ngực Berilmonto, Cam Y không dám chần chờ vì sợFiona sẽ đánh mông anh. Nước sáp màu đỏ chảy thẳng xuống nhuộm thành hai đườngvòng. Phía sau lớp áo, cơ ngực Cam Y cũng run lên từng hồi, nhất nhất đều khiếnanh tự nhiên cảm thấy đau đớn. Phía bên kia, Văn Sâm đang cố gắng che giấutiếng cười, hắn phải nhịn không được phát ra tiếng cười, nhưng là hắn không thểcầm cự lâu được, như vậy sẽ khiến cho nữ vương của hắn thương tâm mất.

"Dọc theo nơi nàynhỏ một đường." Fiona lấy roi vạch một đường từ trước ngực chạy đến hai túi cầuphía dưới. Quen dần với mệnh lệnh của Fiona, Cam Y nghe lời nhỏ một đường, tuyvậy trong nội tâm anh vẫn không ngừng kêu gào mong sao cây nến mau cháy hết.Berilmonto đau đớn ô ô kêu to. Không biết Văn Sâm đưa cho Cam Y là ngọn nếnbình thường hay một loại đặc biệt chuyên dùng ngược đãi người khác mà sao nướcsáp nóng đến phi thường.

Khi nửa thân dướiBerilmonto bị che kín bởi nước sáp, Fiona dùng roi đánh nhẹ vào tay Cam Y: "Đilấy roi." Cam Y lập tức lấy ra cây roi trong người mà vừa rồi anh đã chọn, độngtác lưu loát, liền mạch. Văn Sâm nén nhịn đến mức cả mặt đỏ bừng, giả vờ khụkhụ ho vài tiếng lấp đi ý cười. Fiona đánh mấy roi trên đùi Berilmonto, trênđùi gã lập tức xuất hiện mấy vệt roi hồng hồng nhưng không hề có máu chảy ra.Fiona nhìn Cam Y, Cam Y nhanh dạ hiểu ý lập tức huy động roi của mình, bất quákỹ thuật của anh tất nhiên không thể so sánh với Fiona được, Berilmonto đau đếncơ hồ cả người cong như con tôm.

Nhìn nơi mình vừađánh qua bị chảy máu, Cam Y khẩn trương muốn chết, làm không đúng liệu có phảisẽ bị Fiona trừng phạt không? Bất quá, Fiona không hề để ý tới tiểu tiết đó,trong mắt Fiona hiện lên tiếu ý, Fiona không phải là không phát hiện ra Văn Sâmcó bao nhiêu nhẫn nại. Ý bảo hai nam tử nọ chuyển Berilmonto sang tư thế khác,Fiona dùng roi đẩy Cam Y sang vị trí mới.

Dùng phương phápđặc thù, hai nam tử kia trói Berilmonto, rồi đem hai chân của gã trói gấp lạilộ ra hạ thân một cách rõ nét. Fiona nhấc chân đẩy cán roi vào trong cơ thểBerilmonto rồi mới hướng nhìn qua Cam Y, ý bảo anh làm tương tự. Nhãn cầu suýtrớt xuống đất, Cam Y cầu cứu ở chỗ Văn Sâm, trong lòng không ngừng lắc đầu, anhkhông muốn làm a.

"Cục cưng, em nhìnTiểu Gia Gia biến thành dạng gì rồi kìa." Văn Sâm đem Cam Y kéo về ghế, hắncũng không muốn miễn cưỡng Cam Y. Fiona nghe theo, không có tiếp tục đòi hỏi ởCam Y nữa mà bắt đầu chuyển qua đợt điều giáo thứ hai.

Toàn bộ đạo cụtrong phòng đều được Fiona sử dụng ít nhất một lần trên người Berilmonto, mấyđồ đạo cụ nơi đây xem chừng còn đáng sợ hơn đồ của Berilmonto nữa. Cam Y nhìntừ đầu đến cuối đều trợn mắt há mồm, tim trong lồng ngực nhảy loạn liên hồi.Trong giới SM, sáp nến và roi ra quả thực chỉ như một tiểu oa nhi mà thôi. Sốnglâu như thế, cho đến tận hôm nay Cam Y mới thấu hiểu thế nào là cảnh đời.

Ngồi bên cạnhBerilmonto uống một ly rượu nho, Fiona đem roi giao cho thủ hạ, rồi đứng dậy điđến trước mặt Văn Sâm không nói không rằng hôn lên cánh môi của hắn. Màu đỏ đặctrưng của rượu nho theo nơi tương giao giữa hai cánh môi chảy một đường xuốngcằm rồi lượn vòng trên chiếc cổ trắng nõn của Fiona, sau đó biến mất ở thắtlưng. Văn Sâm dùng sức nâng cả người Fiona lên. Fiona rất phối hợp, đem haichân của mình quấn quanh thắt lưng của Văn Sâm, rồi túm lấy tóc kéo Văn Sâm rờiđi cánh môi của mình, để hắn chuyển tới trên cổ.

"Tiểu Gia Gia, emtự chơi đi."

Bỏ lại một câu,Văn Sâm liền ôm Fiona đá văng cánh cửa đằng sau. Cam Y nuốt nuốt nước bọt,không thèm nhìn đến tên Berilmonto bị hành hạ người không ra người kia, mất mộtlúc mới gật gật đầu. Rất nhanh, tiếng kêu mãnh liệt khi đạt đến khoái cảm tìnhtriều từ sau vách truyền đến, không phải rõ ràng, nhưng cái loại thanh âm nhưẩn như hiện đó càng khiến người khác rục rịch. Berilmonto bị hai nam tử kia lôiđi, Cam Y biết, kể từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn tồn tại conngười kia nữa. Cúi đầu nhìn chính bản thân mình không có bất kỳ phản ứng nào, CamY não nề thở dài, cả đời này anh sẽ không thể trải nghiệm cái gì gọi là hươngvị tình dục rồi.

Đem những điều mấtmát đuổi đi thật nhanh, Cam Y tự cổ động tinh thần cho mình, anh có Tiểu Đônglà đủ rồi.

Không phải chờ lâulắm, đại khái qua khoảng hơn mươi mấy phút, Văn Sâm cùng Fiona đã xuất hiện.Fiona đã đổi lại quần áo bình thường, phấn trang điểm trên mặt cũng được xóađi, hẳn là mới vừa tắm qua. Văn Sâm ôm Fiona, lúc này, cả khuôn mặt Fiona đềunhiễm một tầng màu phấn hồng đặc trưng do mới trải qua tình triều. Cam Y khôngthể đem Fiona hiện tại sát nhập với người vừa nãy dung nạp thành một được.

"Tiểu Gia Gia, anhsẽ ở lại thành phố B chơi vài ngày, em cho bọn anh ở nhờ một thời gian nhé."Văn Sâm cười nói.

Cam Y nhếch môi:"Không thành vấn đề."

Không hỏi Văn Sâmsẽ đem Berilmonto mang đi nơi đâu, Cam Y mệt mỏi ngồi trên xe trở về biệt thự.Đêm nay bị điều giáo chính là Berilmonto, nhưng anh lại không ngừng đổ mồ hôikhắp người, hiện giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi. Từ kính chiếu hậu nhìn Cam yngồi phía sau, trong mắt Văn Sâm ánh lên sự đau thương, người hầu của Cam Y đếntột cùng ở nơi nào?

Không cần Cam Ychỉ dẫn, Văn Sâm thuận lợi lái xe trở về biệt thự. Vẫn chưa tới bảy giờ sáng,Khổng Thu và Mục Dã đều chưa rời giường. Quản gia đã thức dậy từ sớm, đi ra dẫnVăn Sâm cùng Fiona tới phòng dành cho khách, còn Cam Y kéo một thân mỏi mệt trởlại phòng của chính mình. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Cam Y vốn đang mắt nhắmmắt mở lập tức thanh tỉnh không ít.

"Tiểu Đông?"

"Papa, papa đãvề."

Rõ ràng nguyên cảmột đêm không ngủ qua, Y Đông nhanh chóng từ giường nhảy xuống chạy đến trướcmặt Cam Y. Cam Y ngồi xuống, đau lòng vuốt qua đôi mắt tràn đầy tơ máu: "Đã xảyra chuyện gì vậy?"

"Không có gì." YĐông có vẻ thật cao hứng lôi Cam Y tiến lại giường, "Papa, papa mệt rồi, maungủ đi."

Nội tâm Cam Y nảylên hổ thẹn. Đương khi Y Đông đang chuẩn bị chăn gối cho Cam Y thì anh liền ômlấy bé từ phía sau, khàn giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Đông."

Xoay người lại, YĐông nghiêm túc nói: "Papa, không cần nói xin lỗi." Nói xong, bé kéo Cam Y tớigiường, "Papa, ngủ đi."

Cam Y hôn một cáilên mặt Y Đông, rồi đứng lên cởi quần áo ngoài: "Tiểu Đông, cùng papa ngủ chungđi."

Y Đông kín đáo nởnụ cười: "Vâng."

Thay nhanh đồ ngủ,Cam Y ôm chặt Y Đông nhắm mắt lại, ở trong lòng thề rằng sau này tuyệt đốikhông để Tiểu Đông ngủ một mình nữa.

"Papa, papa biếnthành mèo được không?"

"Được."

Cam Y không nóihai lời liền biến thành mèo con, đổi thành người được ôm.

"Papa, papa mau ngủ đi."

"Ừm."

Cam Y vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm Y Đông, không đầy mấy phút sau liền phátra thanh âm grừ grừ đều đặn. Một bàn tay nhỏ ôn nhu vuốt nhẹ lên 'người' Cam Y,thực thoải mái, mí mắt của Cam Y càng ngày càng trĩu xuống, thân thể cuối cùngcũng thả lỏng hoàn toàn mà say sưa ngủ trong lòng Y Đông.

Ôm Cam Y, vuốt ve thân thể mao nhung ấm áp, động tác trên tay ngày một chậmđi. Mặt trời dần dần lộ ra, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn, vữngvàng. Đợi trọn một đêm, Y Đông thỏa mãn ngủ say. Đồng dạng với bé, Cam Y dựasát trong vòng tay Y Đông cũng gợi lên khóe miệng mang theo nụ cười hạnh phúc.

Chương 78 Thượng

Đối với một đêm kiến tập SM kia, Cam Y nửa chữ cũng không hề hé ra với bấtluận người nào. Anh cũng đã đem toàn bộ đạo cụ SM ngày đó thu giữ tại nơi ở củaBerilmonto giao cho Văn Sâm, tất nhiên trong đó bao gồm cả cái roi nhỏ kia nữa.Bởi vì tính cách của Văn Sâm khá niềm nở và thoải mái nên rất nhanh đã chiếmđược ưu ái của Khổng Thu cùng Mục Dã, một phần cũng có thể do tích cách như vậytrong Miêu Linh Tộc vô cùng hiếm thấy.

Sau khi biết Khổng Thu là nhiếp ảnh gia, Văn Sâm có ý định nhờ cậu chụp mấytấm hình của hắn cùng Fiona. Văn Sâm muốn lưu giữ lại hình ảnh nữ vương củamình nhưng lại lo lắng Khổng Thu chán ghét bọn họ. Suy nghĩ một hồi, Văn Sâmquyết định không cần phải che giấu việc đó, dù sao cũng là người một nhà, nhưvậy cũng là không nên.

Ngay khi được biết Fiona là nữ vương trong giới SM, nội tâm Khổng Thu nổilên một bụng hứng thú. Cậu cũng có biết một vài người trong giới nghệ thuật cóquen biết với hội SM, kể tên mấy người đó ra, ai ai Fiona cũng biết, hơn nữacòn có quan hệ không tệ. Chính vì thế mà Khổng Thu cùng Fiona lập tức có nhiềuchuyện để nói hơn. Ở trước mặt người lạ, Fiona rất kiệm lời, nhưng một khi đãquen thân thì khác hẳn lúc trước. Không biết từ khi nào, Fiona, Khổng Thu vàMục Dã đã tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm. Văn Sâm khó kiếm được sự nghiêmtúc, vậy mà lúc này đang cùng Cam Y bàn mấy sự vụ trong gia tộc.

Tộc nhân Miêu Linh Tộc sau khi trưởng thành, trừ thời gian ở ngoài tu luyệnra thì còn lại đều phải chịu trách nhiệm về sản nghiệp của gia tộc, trách nhiệmđó chỉ khác nhau ở lĩnh vực và phạm vi mà thôi. Điểm khác nhau đó được quyếtđịnh dựa trên năng lực của mỗi tộc nhân. Hiện tại, Văn Sâm phụ trách lo toàn bộsự vụ trong ngành giải trí tại Châu Âu. Còn Cam Y, trước đây vốn theo giúp BốNhĩ phụ trách một phần sự vụ của gia tộc Tát La Cách tại xã hội nhân loại. Bấtquá, từ sau khi Bố Nhĩ Thác đi Đan Á, trách nhiệm của cậu chuyển thành chiếu cốKhổng Thu và Mục Dã. Nghe tin Bố Nhĩ Thác đã đi Đan Á, tâm tình Văn Sâm trở nênnặng nề.

"Tiểu Gia Gia, nếu Khổng Thu muốn xin thôi việc, em có muốn đưa bọn họ sangĐức ở cùng bọn anh không?" Sau khi bình tĩnh lại, Văn Sâm hỏi nhỏ Cam Y. Cam Ynhìn sang phía ba người đang hàn huyên vui vẻ với nhau: "Tiểu Thu Thu muốn cùngMục Dã mở một phòng triển lãm nhỏ, cứ để xem hai người họ muốn đi nơi nào đã."

Văn Sâm gật đầu, nói: "Là một thành viên của gia tộc tát La Cách, anh cũngmang trong người trách nhiệm cũng như nghĩa vụ giúp Bố Nhĩ và Đề Cổ chiếu cốngười hầu của bọn họ, nếu Khổng Thu và Mục Dã không muốn sang Đức, anh cùngFiona sẽ chuyển tới đây định cư. Fiona hiện giờ rất ít khi đi biểu diễn, đại đasố chỉ hoạt động phía sau, mà công việc trong gia tộc thì ở nơi nào cũng có thểlàm được."

Cam Y cảm kích nhìn Văn Sâm cười nói: "Trước mắt, tạm thời anh chưa cần ởlại đây đâu, khi nào cần thiết em sẽ không khách khí. Nếu anh và Fiona đến đâysống, Tiểu Thu Thu và Mục Dã sẽ không được thoải mái. Tiểu Thu Thu đã từng nóivới em rằng muốn sang Hà Lan gặp cha mẹ, còn Mục Dã muốn tới nước Mỹ chăm sóccha mẹ cậu ấy. Anh chờ sau khi bọn em quyết định tới đâu rồi cùng Fiona đến saucũng được. Việc chiếu cố Tiểu Thu Thu và Mục Dã, trước mắt một mình emn vẫn cóthể chu toàn."

Biết Cam Y không phải khách sáo, Văn Sâm nói: "Vậy được rồi, khi nào cần,em nhất định phải gọi anh đó."

"Vâng, nhất định rồi."

Nhân lúc Y Đông đang ở trên lầu làm bài tập, Văn Sâm hỏi Cam Y một vàichuyện liên quan đến bé, rồi lại đề nghị Cam Y mang Y Đông sang Mỹ học tập,tránh cho cha mẹ bé hối hận muốn nhận lại bé, hoặc giả phiền toái nếu bé gặplại cha mẹ đẻ. Hơn nữa, thay đổi môi trường sống với Y Đông rất có lợi, Y Đôngkhông giống đại đa số những đứa trẻ bình thường khác, bé đã phải trải qua rấtnhiêu kham khổ khiến trong lòng bé luôn tồn tại nỗi bất an. Nhiều khi bé luôntỏ vẻ kiên cường để mọi người cảm thấy vui mừng nhưng thật ra bên trong lòng bélại rất yếu đuối.

Cam Y luôn hi vọng Y Đông có thể như bao đồng bạn cùng trang lứa vui chơinghịch ngợm một chút, tùy hứng một chút, nhưng xem ra hiện giờ biểu hiện vẫncòn chưa được rõ ràng. Hơn nữa, Y Đông tụa hồ rất sợ bị vứt bỏ, mọi việc thườngngày đều làm rất cẩn trọng. Mặc kệ Cam Y để bé làm gì cũng được, bé cũng chưabao giờ mở lời nói thích hay không thích, Cam Y không hi vọng bé vì muốn báo ântình mà gượng ép chính mình.

"Nước Mỹ tương đối thoải mái, hay để Y Đông sang Mỹ học đi."

"Dạ, em sẽ suy nghĩ."

Đối với những việc có liên quan đến Y Đông, Cam Y đều rất thận trọng. Vỗ vỗCam Y, Văn Sâm thở dài một tiếng: "Ôi, nếu Y Đông là người hầu của em thì tốtrồi." Cam Y rầu rĩ thở một hơi: "Em cũng hi vọng thế."

Trong ánh mắt Văn Sâm hiện lên kinh hỉ, vội hỏi: "Em thích bé?"

Cam Y liếc Văn Sâm một cái, hai tay chống cằm nói: "Nếu Tiểu Đông là ngườihầu của em, bé có thể sống thật lâu, nhân loại cùng lắm cũng chỉ có thể sốngđược vài chục năm thôi."

Thì ra là thế, Văn Sâm ở trong lòng cười nhạo chính mình, hắn sao có thểquên tộc nhân trong Miêu Linh tộc sẽ cảm ứng đặc thù khi gặp người hầu của mìnhchứ? Nếu Cam Y đã nói không phải thì chắc chắn là vậy rồi.

Hàng lông mày của Văn Sâm bỗng nhíu lại, hắn nhớ rõ ngày hôm đó Y Đông đãnhìn hắn bằng một ánh mắt chờ mong, nếu hắn không đoán lầm, khẳng định bé cóđiều muốn nói riêng với hắn. Làm bộ như không có việc gì nữa, Văn Sâm uống mộthớp nước cho qua.

"Cam Y, Fiona nói ngày kia bọn họ sẽ trở về Đức, hay ngày mai chúng ta làmmột bữa party tại nhà đi." Phía bên kia, Khổng Thu giương giọng nói sang. Cam Ygiật mình ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn sang Văn Sâm: "Ngày kia anh đi sao?"

"Ừ, anh phải mang một người về." Văn Sâm ám chỉ nói. Cam Y nghe hiểu liềngật đầu, nhìn qua chỗ Khổng Thu đang chờ đợi lời chấp nhận của mình: "Đượcthôi, các em muốn làm gì?"

Hai mắt Khổng Thu hiện lên hai hình trái tim, nói: "Chúng ta làm một cáiparty về SM được không?"

"NO!" Không cần suy nghĩ, Cam Y cự tuyệt luôn, "Không được dạy hư TiểuĐông."

Bởi vì tinh thần mới rồi đã được đẩy lên rất cao, cậu cư nhiên đã quên mấttrong nhà còn trẻ nhỏ. Ngượng ngập cười hai tiếng, Khổng Thu nói: "Vậy làm mộtbữa party bình thường đi, để lúc nào đó em và Mục Dã sang Đức sẽ lén tổ chứcsau vậy." Đối với lời nói của Khổng Thu, Mục Dã không bày tỏ quan điểm gì thêmmà chỉ hơi nhíu mày. Cam Y rất muốn nói cho Khổng Thu biết SM vốn dĩ không vuivẻ như cậu nghĩ, nhưng lại sợ Khổng Thu truy vấn nên Cam Y đành phải nói:"Không được nói những điều này ở trước mặt Tiểu Đông."

"Em biết mà."

Văn Sâm cười nhẹ hai tiếng: "Thật sự không nhìn ra hai người kia đang đaukhổ chờ chủ nhân của họ."

Cam Y kiêu hãnh nói: "Tiểu Thu Thu và Mục Dã là giỏi nhất đó."

"Chẳng lẽ Fiona của anh không giỏi?"

Nghĩ đến cây roi của Fiona, Cam Y lập tức gật đầu lia lịa: "Giỏi! Đềugiỏi!"

"Ha ha."

Đứng lên, Văn Sâm vặn nhẹ cái lưng, làm biếng nói: "Anh đi ngủ thêm mộttiếng nữa đây, hôm nay dậy hơi sớm, Fiona giao cho em đó."

"Yên tâm đi."

Đi đến bên cạnh Fiona, Văn Sâm thì thầm vài câu, rồi hắn để ba người bọn họtiếp tục tám chuyện, còn bản thân thì ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng. Nhìn đồnghồ, Y Đông còn phải học thêm hai tiếng nữa mới xong, Cam Y liền sán lại chỗ bangười Khổng Thu nói chuyện. Bất quá, để phòng ngừa lỡ lời nói những chuyệnkhông nên, Cam Y chỉ nghe mà không nói gì.

Đi tới cửa, Văn Sâm quay đầu lại nhìn thoáng phía sau, đã thấy Cam Y yên vịngồi cạnh khổng Thu. Khóe miệng Văn Sâm thoáng hiện lên một nụ cười thâm trầmđầy ẩn ý, rồi lặng lẽ bước lên lầu trên. Không trở về phòng ngủ của mình, VănSâm đi lên tầng ba, dừng chân trước cửa một gian thư phòng, gõ cửa. Cửa rấtnhanh được người bên trong mở ra, người mở cửa vừa thấy Văn Sâm liền lấy làmkinh hãi, bất quá rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, lễ phép chào hỏi: "ChúVăn Sâm."

Văn Sâm hơi cúi người xuống, trực tiếp hỏi: "Có chuyện muốn hỏi chú sao?"

Y Đông thoáng chấn động, rồi trực tiếp gật đầu: "Vâng, cháu có chuyện muốnhỏi chú."

"Được, nhưng chỉ nói một tiếng thôi nhé."

"Cám ơn chú."

Nghiêng người để Văn Sâm tiến vào trong phòng, Y Đông mau chóng đóng cửalại, tiện tay ấn luôn chốt khóa.

Lễ phép rót cho Văn Sâm một cốc nước, Y Đông căng thẳng cắn môi, nói: "ChúVăn Sâm, có biện pháp nào để cháu từ nay về sau mãi mãi ở cạnh papa, không chếttrước papa không?"

Ngụm nước vẫn còn ở trong miệng, Văn Sâm chưa kịp nuốt xuống nay đã phuntoàn bộ ra ngoài, bắn cả lên người Y Đông. Y Đông rút hai tờ khăn giấy đưa choVăn Sâm, không quản trên người bị dính nước mà vẫn tiếp tục nói: "Cháu đã hỏiNữu Nhân, Nữu Nhân nói chờ đến khi cháu mười sáu tuổi mà vẫn còn giữ ý định đóthì lúc bấy giờ hãy quay lại hỏi. Chú Văn Sâm, chú nhất định có biện pháp đúngkhông ạ?"

Văn Sâm ngạc nhiên trừng lớn hai mắt nhìn Y Đông, đảo đảo lỗ tai, nói:"Cháu vừa mới, mới nói cái gì? Cháu muốn ở cùng papa của cháu như thế nào?"

Y Đông kiên định nói: "Cháu muốn cùng papa vĩnh viễn ở cạnh nhau, cháukhông thể chết trước papa được."

Quá đỗi kinh ngạc, Văn Sâm đặt cốc nước xuống bàn, rồi kéo Y Đông lại, nói:"Sao cháu lại muốn?! Cháu thật sự muốn thế ư?!"

Nhìn thấy phản ứng của Văn Sâm, Y Đông càng khẩn trương hơn, nhưng bé vẫnquả quyết gật đầu: "Cháu không muốn papa phải thương tâm." Văn Sâm đánh giá YĐông một lượt, môi run lên, hắn hít thật sâu một hơi rồi nói: "Cháu không muốnchết sớm hay là không muốn papa của cháu phải thương tâm? Cháu nghĩ thật kỹ rồihãy trả lời chú."

Chương 78 Hạ

Y Đông không cần suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời luôn: "Cháu không muốnpapa thương tâm, khổ sở, nếu cháu chết trước papa, papa sẽ khóc."

"Oh my God!" Văn Sâm lấy một tay che trán mình lại, "Cháu từ khi nào, cóloại ý niệm này trong đầu?"

Lúc này, Y Đông không có trả lời ngay mà quay qua nghĩ nghĩ một lúc: "Làhôm chú Blue đi."

"Ngày hôm đó đã xảy ra việc gì?"

"Papa khóc."

"..."

Văn Sâm hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt đang chăm chú dõi theo của Y Đông. YĐông hơi cắn môi, tiến đến một bước, nói: "Chú Văn Sâm, chú nhất định có biệnpháp đúng không?"

Văn Sâm không thể xoay đầu lại, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi củabé: "Nữu Nhân nói sau khi cháu mười sáu tuổi thì quay lại hỏi nàng, cháu vì saokhông đợi đến lúc đó?"

Y Đông ấp úng nói: "Bây giờ cháu mới có chín tuổi, qua năm cũng mới mườituổi, phải chờ thêm sáu năm nữa cháu mới đủ mười sáu tuổi."

"Cháu không muốn chờ sao?"

Y Đông gật gật đầu.

Văn Sâm cũng không nói mình có biện pháp hay không, chỉ nhìn chằm chằm vàoY Đông khiến cho bé càng khẩn trương hơn, bàn tay nắm chặt để trên đùi, hiệngiờ, hi vọng duy nhất của bé chính là Văn Sâm.

"Cháu đã hỏi papa của cháu chưa?"

"Đã hỏi, papa không biết."

Thân thể Văn Sâm nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối,nghiêm túc nói: "Tiểu Đông, hiện giờ cháu còn quá nhỏ, lúc này cháu còn chưahiểu và chưa thể chịu trách nhiệm với những gì cháu nói ra. Liệu cháu có dámkhẳng định đợi sau khi cháu trưởng thành, cháu vẫn muốn như thế không? Có thểlúc này cháu chỉ có papa của cháu, nhưng đến khi cháu lớn lên, cháu sẽ có rấtnhiều bạn bè, sẽ có bạn gái, cho dù hiện tại cháu không có loại ý niệm nàytrong đầu đi chăng nữa."

Y Đông lắc đầu, mỗi lời nói ra đều rất cương quyết: "Nếu sau này khi cháulớn lên, nếu cháu có loại ý nghĩ đó, cháu không xứng làm con của papa, cháu sẽrời khỏi papa."

"Tiểu Đông?!"

Y Đông nhìn thẳng vào trong mắt Văn Sâm, bởi vì tuổi còn nhỏ nên bé khôngbiết dùng lời lẽ gì để thuyết phục Văn Sâm, bé cũng không thể hiểu được bạn gáimà Văn Sâm nói đến là gì. Điều duy nhất bé thấu suốt chính là bé không muốn rờikhỏi papa, bé muốn ở bên papa, bé không muốn nhìn thấy... nước mắt của papa.

Văn Sâm nhìn Y Đông, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy do dự cũng nhưmâu thuẫn như lúc này. Mà Y Đông cũng không cho Văn Sâm có cơ hội do dự, bétrực tiếp quỳ gối trước mặt Văn Sâm.

"Tiểu Đông!" Văn Sâm cuống lên kéo Y Đông đứng dậy. Y Đông đè lại tay củaVăn Sâm nhất định không chịu đứng, bé khẩn cầu: "Chú Văn Sâm, chú nhất định cócách, xin chú nói cho cháu biết."

Dù cho bị cha mẹ đẻ ghét bỏ, không thể về nhà hay đói bụng đến choáng váng,hoa mắt, bé cũng chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai. Nhưng vì papa, bé nguyệný!

Bàn tay Văn Sâm khi nãy còn hơi dùng sức nay lại buông ra. Bất ngờ dùng sứcthêm một lần nữa, Văn Sâm kéo Y Đông đứng dậy, trầm giọng nói: "Thấy cháu đãkiên trì như vậy, chú sẽ nói cho cháu biết."

Trên mặt Y Đông hiện rõ hai chữ kinh hỉ. Buông Y Đông ra, Văn Sâm phithường nghiêm túc nói: "Cháu còn nhỏ, nhưng cháu là nam nhân, cần phải có tráchnhiệm với những gì mình nói ra, nhất là chuyện cháu đã kiên trì đến mức này.Nếu ngay bây giờ, cháu nói cháu không thể, chú sẽ coi như hôm nay chưa phátsinh chuyện gì."

"Cháu có thể làm được!" Thu hồi kích động, Y Đông tiếp tục gật đầu.

Văn Sâm trầm mặc một lúc lâu rồi mới ôm lấy Y Đông: "Được, chú sẽ nói chocháu biết. Quả thực có biện pháp để cháu cùng papa của cháu được ở bên nhau mãimãi, nhưng cháu sẽ vô cùng thống khổ, có thể phải đánh cược bằng cả mạng sống,cháu sợ không?"

"Không sợ!" Mạng của bé là của papa mà!

Trong ánh mắt Văn Sâm hiện lên khen ngợi: "Tốt!"

Vừa vặn một tiếng trôi qua, Văn Sâm vặn eo nghiêng cổ đi từ tầng trênxuống. Lúc nãy còn đang nói mấy chuyên liên quan đến SM, thế mà bây giờ mỗingười lại đang cầm trong tay mấy quân bài. Huýt sáo một cái, Văn Sâm đi đếnphía sau Fiona ôm lấy hai vai của ái nhân, Fiona ngửa đầu về phía sau đón nhậnnụ hôn của Văn Sâm rồi mới hỏi: "Muốn chơi thử không?"

"Thôi khỏi, em chơi là được rồi."

Ngồi vào bên cạnh Fiona, Văn Sâm nhìn sang Cam Y vẻ mặt đăm chiêu đang suynghĩ nên đánh quân nào, hắn cố gắng áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

"Tiểu Đông, chuyện này cháu không được nói với bất cứ một ai khác, cho dùlà papa của cháu."

"Vâng."

"Nếu một ngày kia cháu thay đổi quyết định, cũng có thể, chú sẽ không tráchcháu, chú sẽ làm như chưa có chuyện này xảy ra."

"Cháu sẽ không."

"Tiểu Đông, cháu nghĩ kỹ chưa?"

"Cháu nghĩ kỹ rồi. Cám ơn chú, chú Văn Sâm."

"...Vậy đi, chú sẽ chờ đến ngày cháu chuẩn bị tốt."

"Vâng ạ!"

Vừa mới hạ quân bài xuống, đỉnh đầu Cam Y đột nhiên bị người xoa nhẹ, Cam Yngẩng đầu nhìn, là Văn Sâm. Đối phương nhìn Cam Y cười thật sâu, không khỏi thởdài: "Tiểu Gia Gia, tại sao là em vậy?"

"Cái gì?"

"Không có gì cả." Văn Sâm đoạt lấy mấy quân bài trong tay Cam Y, làm nhưthuận miệng nói: "Bài tập của Y Đông nhiều vậy sao? Thằng bé cả ngày đều phảilàm hả?"

"Bé rất chăm chỉ mà." Cam Y đau lòng bĩu môi, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy: "Emđi nhìn bé một lát."

"Ừ."

Đi vào phòng bếp ép một ly nước hoa quả, lại đặt trong đĩa hai miếng bánhngọt, Cam Y bưng lên lầu. Anh phải khuyên Tiểu Đông không được học một cáchliều mạng như vậy mới được.

Khi không nhìn thấy Cam Y đâu nữa, Văn Sâm mới xoay đầu lại. Đối với vẻ mặtđầy dấu chấm hỏi của Mục Dã và Khổng Thu, hắn chỉ bày ra một nụ cười, rồi giơbài lên, hỏi: "Quy tắc như thế nào?" Khổng Thu nhìn Mục Dã, trong mắt Mục Dãcũng là khó hiểu, câu nói khi nãy của Văn Sâm là ý gì?

Ban đêm, Cam Y lại biến thành mèo nhỏ rúc vào trong lòng Y Đông hưởng thụsự vuốt ve của bé. Lúc ăn cơm tối, biểu hiện của Y Đông rất bình thường, khôngthể nhìn ra ngày hôm nay bé cùng Văn Sâm đã nói tới một số chuyện quan trọngliên quan đến vấn đề sinh tử của mình.

Chứng kiến vẻ mặt của Y Đông, Văn Sâm nhịn không nổi ở trong lòng dựng mộtngón tay cái thán phục, đồng thời cũng rất xót thương cho bé. Cam Y thì hoànhoàn không biết đang có chuyện gì xảy ra, anh vẫn chấp nhận yêu cầu của Y Đông,biến thành mèo nhỏ, chỉ là anh cảm thấy, tối nay bàn tay bé vuốt trên người anhvô cùng mềm nhẹ.

"Tiểu Đông."

"Dạ."

"Sau Tết, chúng ta đi sang Pháp chơi được không? Mục Dã nói bài tập của contuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng, con không cần phải học liều mạng như vậy."

"Vâng ạ."

Sự đồng ý ngay tức thì của Y Đông khiến cho Cam Y nhất thời sửng sốt,giương đôi mắt mèo lên, Cam Y liền chứng kiến Y Đông đang nhìn mình. Liếm liếmcằm bé, Cam Y phấn chấn nói: "Vậy sau này, thời gian làm bài tập của con ngắnđi một ít được không?"

"Được."

A! Hôm nay đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Đông vậy?

Ôm sát Cam Y vào người, Y Đông cọ cọ vào cái đầu mèo đầy lông, nói: "Papa,con muốn có nhiều thời gian ở bên papa."

Thì ra là vậy. Mắt mèo lập tức híp lại, Cam Y đẩy đẩy cái đầu vào sâu trongcổ Y Đông: "Papa cũng muốn dành nhiều thời gian cho con."

Y Đông nở nụ cười, lực đạo trên tay càng thêm ôn nhu: "Papa, papa mau ngủđi."

"Ừm, Tiểu Đông cũng mau ngủ nhé."

"Dạ, hai chúng ta cùng ngủ."

Nhắm mắt lại, thoải mái hít lấy hương vị trên người Cam Y, trong lòng YĐông thầm thề: Papa, con sẽ mãi ở bên cạnh papa, con sẽ bảo vệ cho papa.

Chương 79 Thượng

Đã rất nhiều lần, Văn Sâm lưỡng lự muốn mang chuyện của Y Đông nói cho CamY biết, nhưng cho tới tận khi trở về nước, Văn Sâm nửa chữ cũng không lộ ra.Cũng giống Nữu Nhân, đối với sự kiên trì của Y Đông, Văn Sâm luôn ôm ấp trongbụng một dự cảm không yên. Anh và Fiona không để cho Khổng Thu và Mục Dã biếtgì, liền mang Berilmonto trở về Đức tiếp tục điều giáo. Khổng Thu gửi đơn xinnghỉ phép dài hạn đến công ty, không hiểu sao mà lão tổng sảng khoái đáp ứngngay.

Theo dự tính ban đầu, Cam Y muốn sau Tết sẽ dẫn Y Đông sang Pháp, nhưng lạilo sợ thời tiết rét lạnh không phù hợp, nên anh quyết định chuyển đến đảoTahiti. Cả Khổng Thu và Mục Dã đều nhiệt liệt tán thành quyết định này của CamY. Nhìn Cam Y hào hứng tưng bừng gọi điện bảo cấp dưới đặt vé máy bay cũng nhưkhách sạn, trên khuôn mặt trầm lắng của Y Đông liền hiện lên một nụ cười vuivẻ. Y Đông vui thích không phải bởi vì bé được ra nước ngoài, mà bởi vì bé nhìnthấy Cam Y vui sướng.

(Tahiti là đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái BìnhDương. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô baoquanh. Đảo Tahiti mang kiểu khí hậu nhiệt đới với hai mùa chính là mùa mưa vàmùa khô)

Hiệu suất làm việc của gia tộc Tát La Cách thật nhanh, chỉ sau ba ngày, CamY đã cầm được trên tay hộ chiếu của Y Đông và vé máy bay. Đơn giản thu thậphành lý, Cam Y hưng phấn mang Y Đông tới sân bay. Bởi vì tuổi vẫn còn nhỏ nên YĐông không thể hiểu được ý của Cam Y khi nói muốn làm cho bé trở thành mộthoàng tử có cuộc sống tôn quý là như thế nào, nhưng bé chỉ biết rằng, bé thíchnhìn thấy Cam Y cười, thích ở bên cạnh Cam Y. Mà ngay từ khoảng khắc Cam Y gặpY Đông, vận mệnh hai người bọn họ đã bắt đầu lăn bánh.

Với Y Đông, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy biển, lần đầu tiên trông thấykhách sạn còn xa hoa hơn cả biệt thự, và cũng là lần đầu tiên tận mắt phát giácdưới đáy đại dương có bao nhiêu điều kỳ thú. Cam Y dùng đủ mọi cách đểchọc cho Y Đông thoải mái, kể cả việc mỗi đêm biến thành mèo nhỏ ở bên người YĐông cọ tới cọ lui với hi vọng rằng bé sẽ mau mau quên hết khổ sở trong quá khứvì bị vứt bỏ. Ở tại đây tròn một tháng, trên mặt Y Đông dần dần cũng hay xuấthiện nụ cười, ban ngày bé sẽ cùng chơi rượt đuổi với Cam Y trên bãi cát, tốixuống bé sẽ lăn vào trong lòng Cam Y, nằm trên bờ biển nghe kể bao điều thú vịvề Miêu Linh Tộc, bé cũng hay chủ động hôn lên mặt Cam Y rồi nói: "Papa, cám ơnpapa." Và đêm đến, bé sẽ ôm mèo nhỏ Cam Y hạnh phúc ngủ thẳng đến sáng hôm sau.

Càng hạnh phúc, Y Đông càng chắc chắn với quyết định kia của mình. Nước mắtcủa Cam Y sẽ khiến cho trái tim của Y Đông đau đớn, mà nụ cười của Cam Y lạilàm cho Y Đông muốn cười theo. Y Đông nguyện ý dùng cả sinh mệnh của bé đem rađánh cược để đổi lấy nụ cười và sự an tâm của Cam Y cả quãng đời sau. Ý nghĩtrong đầu Y Đông làm bé siết chặt vòng tay, ôm lấy Cam Y trong người, mãi mãi,vĩnh viễn...

Cuối tháng hai, bốn người trở lại thành phố S, Y Đông đi học, Khổng Thu trởlại công ty làm việc, Mục Dã ở nhà vừa giúp Y Đông học bù (là do Y Đông mãnhliệt yêu cầu), vừa thu xếp một số công việc cần thiết cho phòng triển lãm. Cònvề phần Cam Y, cậu trở thành một bảo mẫu chính hiệu, chiếu cố từ bữa ăn đếnsinh hoạt thường ngày cho ba người.

Tháng tư, bộ phim do Khổng Thu làm đạo điễn chính thức được khởi chiếu, bộphim không những thu hút được người trong ngành mà còn được không ít ngườingoài hưởng ứng, hơn nữa còn chiếm được một ghế đề cử trong liên hoan phim.Trong giới điện ảnh, tên tuổi của Khổng Thu vốn như ngựa phi nay tựa hồ lại mọcthêm cánh. Tuy cuối cùng bộ phim không được đoạt giải, nhưng Khổng Thu vẫn cảmthấy rất hài lòng.

Giữa tháng sáu, tin tức Berilmonto bị cảnh sát bắt giữ lan truyền ra ngoài,nhất thời khiến cho sóng to gió lớn nổi lên. Bất quá, trong giới truyền thôngchỉ biết rằng gã Berilmonto bị phát hiện vào khoảng tháng tư. Khổng Thu chỉdùng một câu "Không biết, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần do công việc" để chặnmọi sự dò xét phía truyền thông.

Trái ngược với sức lan tỏa ở Châu Âu, giới giải trí Trung Quốc cũng chỉ đưatin qua loa một chút mà thôi. Với hành vi của Berilmonto, hắn bị mọi người ởChâu Âu lên án gay gắt không thôi. Phía bên này, Khổng Thu đệ đơn xin từ chứcvới công ty, biết tin đó, Tiểu Trương khóc mãi không ngừng. Lão tổng vốn khôngmuốn mất đi một nhân tài như Khổng Thu, nên đã đưa ra rất nhiều hậu đãi vềlương, thưởng cho cậu, nhưng dưới thái độ chắc như đinh đóng cột của cậu, tổngtài cũng đành buông tay.

Tháng chín, Khổng Thu đi tour ở Paris, Berlin, New York và một số thành phốlớn trong nước để thực hiện tuần lễ chụp ảnh, chính thức rời khỏi giới giải tríđi về phía sau khiến mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Sự ra đi của cậu khiếngiới giải trí rối tinh rối mù cả lên, không ít người đoán rằng cậu rời đi lầnnày hơn phân nửa là có liên quan tới chuyện tình cảm.

Mọi người đều biết, Khổng Thu có một người bạn trai, chỉ là người bạn traiđó hành tung kỳ bí chưa một ai gặp qua, thậm chí còn có một số ít người nóirằng bạn trai của Khổng Thu căn bản không tồn tại, chỉ là do Khổng Thu tự mìnhdựng lên mà thôi, hoặc như bạn trai của cậu kỳ thực chính là người được gọi làTát La Cách tiên sinh luôn đi theo cậu.

Bất quá, mặc kệ người ngoài suy đoán thế nào đi chăng nữa, sau buổi họpbáo, Khổng Thu vẫn lên máy bay sang Hà Lan. Xã hội nhân loại xô bồ, bắt đầu từngày hôm nay trở đi liền xa rời cuộc sống của cậu.

"Meo meo..."

Vô thức kêu lên một tiếng, miêu nhãn chậm rãi mở ra, thoải mái vươn người,duỗi lưng, Cam Y liếm liếm miệng, Tiểu Đông lại dậy sớm hơn rồi. Biến trở lạihình người, sờ vào phần đệm bên cạnh đã không còn độ ấm. Trong mắt Cam Y mộtlần nữa lại hiện lên khó hiểu, mình ngủ say đến vậy ư? Tại sao không biết TiểuĐông rời giường lúc nào nhỉ?

Xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi, cũng đã thay quần áo, Cam Y từphòng ngủ xuống lầu. Lầu một vẫn còn chìm trong không gian yên lặng, cú đêmKhổng Thu và Mục Dã chắc còn đang ngủ, hai người bây giờ đã lui về phía sau,nhưng với sự say mê và tâm sức với phòng triển lãm, hai người họ đều thức đếnrất muộn. So với hai người họ, cuộc sống thường ngày của Cam Y ngược lại cực kỳquy luật.

Đi vào phòng bếp, Cam Y đeo tạp dề lên bắt đầu làm bữa sáng. Khổng Thu vàMục Dã buổi sáng thích uống một cốc nước chanh cùng hai quả trứng ốp la, mộtmiếng thịt jambon và vài lát bánh mì đen. Cam Y lại thích dùng pate; còn Y Đôngthì món gì cũng được, nhưng nhất định phải có thịt. Trứng gà cùng jambon đều đãđược chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, đó là do Khổng Thu và Mục Dã trước khi ngủ đãchuẩn bị sẵn. Pate cũng đã làm xong, do Y Đông sau khi rời giường làm. Nhìnđồng hồ, cũng đến lúc Y Đông quay lại, Cam Y đi ra mở cửa phòng bếp.

Bảy giờ mười lăm phút, Y Đông đầu đầy mồ hôi bước vào nhà. Thay dép đitrong nhà, Y Đông lấy khăn mặt vắt bên vai lau mặt, rồi đi thẳng vào phòng bếp,"Papa, con đã về."

Cam Y quay đầu lại, cười nói: "Papa không biết con rời giường lúc nào đó."

Y Đông nhẹ nhàng cười, nói: "Con đi tắm đã, sáng nay con muốn ăn mỳ."

"Ừ."

Sau khi Y Đông rời đi, Cam Y xoay người lại tiếp tục chuẩn bị nốt bữa sángcho bốn người. Mười phút sau, Y Đông xuống lầu, trên người cậu đã là một bộquần áo khác. Sáng sớm nào Y Đông cũng đều chạy bộ, giờ học chiều vừa kết thúc,cậu sẽ lưu lại trường khoảng ba mươi phút để chơi bóng rổ. Y Đông chơi bóng rổrất giỏi nhưng lại không gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của trường, khiến chokhông ít người bực đến nắm chặt tay.

Không ngồi yên chờ Cam Y bưng đồ ra, Y Đông mở tủ lạnh lấy chai sữa rót đầyhai cốc, rồi lại giúp Cam Y dọn bát đĩa, bê đồ ăn. Mười lăm tuổi, do rèn luyệnthể lực cùng chơi bóng rổ trong một thời gian dài liên tục, cho nên cậu bây giờđã cao gần một mét tám, đứng cạnh Cam Y dung mạo vẫn không thay đổi kia, cănbản không giống con của Cam Y chút nào.

Chương 79 Hạ

Từ sau khi Khổng Thu từ chức, Cam Y đã mang Y Đông và Mục Dã tới Hà Lansống tầm nửa năm, rồi bốn người lại chuyển đến nước Mỹ sống tiếp nửa năm nữa,sau cùng mới định cư tại Thụy Sĩ. Hàng năm, Khổng Thu và Mục Dã đều trở về HàLan và nước Mỹ để thăm hỏi bố mẹ của mình và ở lại hai tháng.

Vì việc học tập của Y Đông không cho phép di chuyển thường xuyên nên KhổngThu và Mục Dã không để Cam Y đi theo bọn họ. Sau đó do được Văn Sâm chủ động đềnghị, mỗi khi Khổng Thu và Mục Dã rời Thụy Sĩ thì Văn Sâm cùng Fiona sẽ đi theocùng hai người. Cứ như vậy, mỗi năm sẽ có hai tháng Khổng Thu và Mục Dã không ởđây, trong khoảng thời gian đó, Văn Sâm sẽ chăm sóc hai người bọn họ, còn YĐông vẫn ở tại Thụy Sĩ học, không phải chuyển qua chuyển lại.

Thành tích học tập của Y Đông luôn đạt mức xuất sắc, song cậu lại không hềkiêu ngạo mà luôn luôn vùi đầu vào học. Học bổng thường niên của trường khônglần nào thoát khỏi tay cậu được. Không chỉ thees, cậu còn liên tục nhảy lớp,mười lăm tuổi, cậu đã học lớp tương đương với hệ cao trung ở Trung Quốc. So vớiđám bạn đồng trang lứa, Y Đông trông chững chạc hơn nhiều, thậm chí dáng ngườicòn cao hơn người bản địa một chút nữa.

Cả về diện mạo lẫn học lực, Y Đông đều xếp vào hàng đầu trong trường, hơnnữa cậu còn được rất nhiều nữ sinh yêu thích, tuy rằng cậu không muốn có quánhiều người chú ý đến mình. Những ngày nghỉ cuối tuần, Y Đông chưa bao giờ cùngbạn học ra ngoài chơi, cậu luôn ở nhà cùng Cam Y. Vì thế mà Cam Y đã rất nhiềulần khuyên cậu nên giao lưu với các bạn học, kết thân với một số người, nhưng YĐông chỉ cười cười cho qua, chứ không hề thay đổi.

Khi lớn lên, Y Đông không đưa ra yêu cầu ở phòng riêng. Cam Y cũng vì lođến tâm tình của Y Đông nên không hề đề cập đến. Cứ như vậy, mỗi đêm, Cam Y vẫnngủ cùng Y Đông, vẫn thường thường biến thành mèo nhỏ nằm trong lồng ngực càngngày càng dày rộng của Y Đông mà chìm vào giấc ngủ.

Y Đông không chủ động yêu cầu Cam Y biến thành mèo con, nhưng Cam Y thườngchủ động biến hình để hưởng thụ sự vuốt ve của Y Đông. Bất quá bây giờ khi YĐông đã trưởng thành, Cam Y không cần cố tình biến thành mèo nhỏ nữa mà chuyểnthành mèo lớn.

Ăn được mấy miếng, Cam Y theo bản năng ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp ánhmắt của Y Đông đang dõi theo cậu. Nuốt đống mỳ trong miệng, Cam Y hỏi: "Cóchuyện gì sao?" Ánh mắt Tiểu Đông có điểm là lạ. Nếu là người khác khẳng định sẽkhông nhìn ra, nhưng Cam Y thì khác.

Y Đông lắc đầu tỏ vẻ không có gì, bình thản nói: "Papa, con muốn nghỉ họcmột tháng."

"Nghỉ học? Đã xảy ra chuyện gì à? Hay con không khỏe?" Trước đây cho dù cóốm nặng đến đâu đi chăng nữa, Y Đông cũng không bao giờ xin nghỉ học nha! Cam Ykhẩn trương, vội vàng sờ lên trán Y Đông, Cam Y rất sợ Y Đông sinh bệnh, tuyrằng số lần Y Đông bị bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cầm tay Cam Y, Y Đông bày ra một nụ cười làm yên lòng đối phương, rồi nói:"Con không sao, chỉ là con muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi." Để có nhiều thờigian ở nhà cùng papa...

Chân mày Cam Y khẽ nhíu lại: "Tiểu Đông, con không được gạt papa nha."

"Con không có, con thực sự chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi." Áp bàn tay Cam Ylên trán mình, Y Đông hơi hạ giọng nói: "Papa có thể mang con đi bệnh viện kiểmtra, con cam đoan mình không sao cả."

"Liệu có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì không vui hay không?"

Ôm lấy Cam Y đang lo lắng không thôi, Y Đông theo thói quen hôn nhẹ lên mặtCam Y một cái: "Không có, con chỉ là muốn ở nhà một thời gian thôi."

"Thật không?"

"Vâng, thật mà."

"Con cam đoan?" Tiểu Đông sẽ không lừa mình đâu.

"Con cam đoan."

Nhìn thẳng vào mắt Y Đông trong chốc lát, tâm tình Cam Y thoáng thả lỏng,song vẫn nói: "Không được gạt papa đó."

"Con sẽ không gạt papa đâu."

Nụ cười cong lên, Cam Y nâng mặt Y Đông lên rồi hôn một cái, đây là hànhđộng mà cha con bọn họ thường làm nhất. "Papa gọi điện xin phép luôn đây. Ở nhànghỉ ngơi cũng tốt, con mỗi ngày đều học đến khuya, papa cũng phải dẫn con rangoài chơi nhiều hơn."

"Nguyên cả tháng này con sẽ ở nhà chơi với papa."

Cam Y kinh ngạc hỏi lại: "Ở nhà? Con không muốn đi chơi sao?"

"Không muốn."

Cam Y sẽ không miễn cưỡng Y Đông, nếu Y Đông nói muốn ở nhà, anh sẽ khôngnói thêm gì nữa. Ăn sáng xong, Cam Y liền đi gọi điện thoại, Y Đông ở lại thudọn bát đĩa, thừa lúc Cam Y đang nói chuyện điện thoại, cậu lẻn vào toilet gọimột cú điện thoại đường dài tới Hawaii cho Văn Sâm. Đang mơ màng ôm Fiona ngủ,Văn Sâm mắt nhắm mắt mở nhấc máy.

"Hello."

"Chú Văn Sâm, là cháu, Y Đông đây."

"Tiểu Đông?"

Văn Sâm nhất thời thanh tỉnh không ít, muốn nói Văn Sâm hiện tại sợ nhấtnhận được điện thoại của ai thì phải nói đó chính là Y Đông.

"Chú Văn Sâm, cháu xin chú nói một tiếng với Nữu Nhân, cháu đã chuẩn bịxong rồi."

"Tiểu Đông!" Văn Sâm lập tức bật thẳng người dậy, kể từ lần nói chuyện mấynăm về trước, Y Đông chưa một lần nào đả động lại chuyện này, Văn Sâm vốn tưởngrằng Y Đông hối hận, nhưng bây giờ Văn Sâm lại cảm thấy vô cùng bất an, đứa nhỏnày thật là...

"Chú Văn Sâm, cháu nói rằng, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Cháu còn chưa đủ mười sáu tuổi mà."

"Nữu Nhân cần chính là lòng kiên trì của cháu chứ không phải tuổi tác. ChúVăn Sâm, chú có thể giúp cháu chứ?"

Văn Sâm không muốn vội vàng, nhưng lại không muốn nói ra lời cự tuyệt. Phíađầu dây bên kia, Y Đông lại nói tiếp: "Chú Văn Sâm, cháu sẽ ở nhà với papa mộttháng, trong một tháng này, cháu sẽ điều chỉnh cơ thể của cháu để đạt tới mứctốt nhất, xin chú hãy giúp cháu."

Cuối cùng, Văn Sâm cũng nói ra được bốn chữ quyết định mang đầy chua xót,hít một hơi thật sâu, Văn Sâm khàn giọng nói: "Được, chú giúp cháu."

"Cám ơn chú."

Chương 80 Thượng

Khi biết Y Đông muốn xin nghỉ học một tháng ở trường, vẻ mặt của Khổng Thuvà Mục Dã y chang Cam Y lúc đầu. Hai người bọn cậu đều cho rằng Y Đông sinhbệnh hoặc trong trường đã xảy ra chuyện gì đó không vui. Y Đông phải cam đoankhông biết bao lần rằng mình không có vấn đề gì cả, chỉ đơn giản là muốn nghỉngơi đôi chút mà thôi. Cuối cùng, Khổng Thu đã phải âm thầm gọi điện cho thầycô giáo của Y Đông để hỏi thăm, thì được mọi người đảm bảo không có sự cố nàohết, lúc bấy giờ hai người Khổng Thu và Mục Dã mới xem như hoàn toàn an tâm. Ởtrong lòng ba người nói chung và Cam Y nói riêng, trên thế giới này, Y Đông làđứa trẻ có hiểu biết nhất, thế mà lại đột nhiên nói muốn nghỉ học một tháng,khó trách khiến bọn họ nảy sinh lo lắng.

Bảy năm trôi đi, dung mạo của Khổng Thu và Mục Dã hoàn toàn không có chútbiến hóa, thời gian đối với hai người họ cứ như dừng lại tại thời điểm chủ nhânhai người rời đi. Ba nam tử độc thân cùng một đứa nhỏ hợp lại thành một giađình đặc biệt, trừ những lúc Khổng Thu và Mục Dã trở về thăm cha mẹ ra, thìthời gian còn lại, bốn người họ hầu như đều ở bên nhau.

Lúc này, Y Đông có một tháng nghỉ phép, Mục Dã và Khổng Thu sau khi bàn bạcliền đề xuất ý kiến để Cam Y và Y Đông đi du lịch một chuyến. Cam Y bình thườngđều phải chăm sóc bọn họ rất vất vả, việc học tập của Y Đông cũng thế, vừa lúccó cơ hội, để hai người họ thoải mái tận hưởng một chút là điều nên làm.

Cam Y vừa nghe lập tức lắc đầu cự tuyệt, cậu muốn làm tròn trọng tráchchiếu cố Mục Dã và Khổng Thu. Vừa vặn Văn Sâm gọi điện đến, nói hai ngày nữa sẽcùng Fiona đến chơi, Mục Dã cùng Khổng Thu tức thì víu lấy lí do đã có Văn Sâmmà thuyết phục Cam Y dẫn Y Đông đến New Zealand nghỉ ngơi.

Vốn Cam Y vẫn còn do dự không muốn đi, nhưng vì buổi tối, Y Đông cũng thểhiện có chút muốn cùng anh ra ngoài chơi, nên Cam Y mới gật đầu đáp ứng. Vé máybay đã đặt, hành lý thu thập ổn thỏa, Cam Y chỉ chờ Văn Sâm và Fiona đến thìcậu sẽ cùng Y Đông bay thẳng đến New Zealand ngay.

Đúng hẹn, Văn Sâm và Fiona đã có mặt tại biệt thự, vừa nhìn thấy Y Đông,Văn Sâm vui vẻ ôm lấy cậu, một bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y Đông sâu sắcnhìn Văn Sâm vài lần, cũng đem toàn bộ những lời khuyên của Văn Sâm khắc sâutrong lòng, rồi mới im lặng đứng sau Cam Y nghe hai người nói chuyện phiếm.

Y Đông thủy chung luôn đứng bên cạnh Cam Y, cơ hồ không muốn tạo cơ hội đểVăn Sâm và Cam Y đứng một mình, Y Đông tựa hồ ngại Văn Sâm nhịn không được màtiết lộ bí mật giữa hai người ra. Buổi tối, khi Cam Y đang tắm, Y Đông chủ độngtìm tới Văn Sâm, Văn Sâm nói cho cậu biết đợi qua hết tháng này, Nữu nhân sẽđến. Nghe được tin tức đó, Y Đông mới thoáng yên tâm một chút.

Trước khi Y Đông chuẩn bị rời đi, Văn Sâm gọi cậu lại: "Tiểu Đông, cháu nênsuy nghĩ một chút. Kể từ thời điểm Cam Y nhận nuôi cháu, em ấy đã chuẩn bị rấttốt mọi thứ có thể, chắc chắn cháu sẽ không chỉ sống mấy chục năm ngắn ngủi,Cam Y sẽ làm cho cháu sống đến tận trăm tuổi. Ngược lại, nếu thất bại, cháu sẽkhông bao giờ trở về được."

Y Đông đưa lưng về phía Văn Sâm, cậu không trả lời ngay, trong phòng tĩnhlặng chỉ còn tiếng hít thở chậm rãi, qua một lúc lâu, Y Đông mới lên tiếng:"Cháu không muốn là con của papa, cháu muốn trở thành người bảo vệ papa, nhưchú Blue và chú Bố Nhĩ mà cháu chưa có cơ hội gặp qua, trở thành chủ nhân đểpapa có thể dựa vào."

"Hả?" Văn Sâm hít một ngụm khí lạnh, thanh âm run run vang lên: "Cháu..."

Y Đông không hề xoay người lại, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Trong Miêu LinhTộc, chủ nhân khi nhìn thấy người hầu của mình sẽ có cảm giác, trước kia cháucòn nhỏ, không hiểu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu. Papa đối với cháu không có cảmgiác, cho nên cháu chắc chắn không phải là người hầu của papa, nhưng cháu cócảm giác với papa, hơn nữa càng ngày càng... mãnh liệt hơn. Nếu con người có thểtrở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, cháu nguyện ý mạo hiểm để đánhcược. Cháu, yêu papa, cháu hi vọng, có thể trở thành chủ nhân của papa."

Lúc này Y Đông mới xoay người lại, đối diện với Văn Sâm đang hết sức kinhngạc, cậu nhẹ nhàng cười nói: "Chú Văn Sâm, cám ơn chú." Nói xong, Y Đông cúiđầu chào Văn Sâm rồi mới xoay người rời đi. Nhìn cánh cửa đóng lại, hai hốc mắtVăn Sâm đỏ lên, anh nhắm chặt mắt lại, hàm răng siết lại, hóa ra... hóa ra TiểuĐông đã nhận ra.

Trở lại phòng ngủ, Cam Y vẫn còn đang thoải mái đứng dưới vòi hoa sen, YĐông trực tiếp mở cửa vào phòng. Bọt nước vẫn còn treo đầy người, Cam Y quayđầu hướng ra phía cửa phòng, híp mắt cười, "Tiểu Đông, muốn tắm không?"

"Có ạ."

Không ngại ngùng khi nhìn Cam Y trong tình trạng lõa thể, Y Đông thuần thụctrút bỏ quần áo trên người xuống. Cố gắng nhẫn nhịn bản thân không được có biểuhiện dị thường, thứ gì đó giữa hai chân cũng rất bình tĩnh.

Chưa bao giờ có ý nghĩ khác thường trên người Y Đông, cho nên Cam Y vẫnthản nhiên cầm dầu gội đầu, nói: "Có muốn papa gội đầu cho con không?"

"Vâng." Y Đông nhắm mắt lại, cúi thấp đầu xuống. Cam Y làm ẩm tóc của YĐông, rồi đổ dầu gội lên, cẩn thận mát xa nhẹ nhàng cho Y Đông. Tắm gội xongxuôi, Cam Y lau khô người, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, bất chợt Y Đông từ đằngsau ôm lấy cậu, khiến cả hai cùng nhau đứng dưới dòng nước tuôn xả từ vòi hoa senxuống.

"Tiểu Đông?" Cúi đầu nhìn người sắp cao bằng mình, Cam Y yêu thương vuốtnhẹ sau lưng Y Đông.

"Đừng đi."

Trong mắt hiện lên lo lắng, Cam Y ôm lấy Y Đông, giống như lúc Y Đông cònnhỏ, nhẹ hôn lên mặt cậu, trấn an nói: "Được, papa không đi, papa tắm cùngcon."

Y Đông không nói gì, chỉ ôm thật chặt Cam Y vào lòng, để mặc dòng nước ấmnóng phủ quanh thân thể hai người. Cậu muốn ôm người này cả đời, tuyệt đốikhông thể chết trước người này, không thể để người này phải cô đơn sống mộtmình.

"Papa, con yêu papa."

Nội tâm Cam Y hạnh phúc muốn chết.

"Papa cũng yêu con, papa yêu nhất là Tiểu Đông."

Mặc kệ tiếng yêu của Cam Y cùng Y Đông không giống nhau, nhưng Y Đông khôngquản nhiều như vậy. Cậu ôm lấy thân thể trải qua bảy năm mà không hề có chútthay đổi, vẫn trắng ngần như ngày nào, nhưng Y Đông lại khác, bởi vì thườngxuyên chơi bóng rổ cũng như vận động ngoài trời mà nay hình thể đã trở nên rắnchắc, đậm màu hơn.

Chương 80 Hạ

Buổi chiều ngày hôm sau, Cam Y và Y Đông lên máy bay đi đến New Zealand.Trên máy máy, trừ những lúc ăn cơm ra, bàn tay Y Đông luôn nắm chặt lấy tay CamY. Nếu không phải Y Đông vẫn luôn gọi Cam Y là papa, người khác sẽ cho rằng bọnhọ là tình nhân của nhau. Cam Y đối với mọi yêu cầu của Y Đông cũng chưa từngcự tuyệt lần nào, hơn nữa biểu hiện của Y Đông không muốn rời xa cậu, nên Cam Ychỉ cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, cậu thích Y Đông biểu hiện thân mật với mình a.

Sau khi đến New Zealand, từ lúc ở trong khách sạn đến khi ra ngoài chơi, YĐông đều không để Cam Y phải lo lắng. Nhìn thấy chỉ trong một đêm mà Y Đông tựanhư biến thành một người đàn ông trưởng thành, tâm tình Cam Y bỗng trở nên phứctạp. Anh hi vọng Y Đông có thể mau mau lớn lên, nhưng lại sợ Y Đông lớn nhanhquá, thời gian con người sống so với anh mà nói là rất ngắn. Bây giờ, Cam Y cănbản không dám nghĩ tới một ngày Y Đông sẽ rời xa mình, anh sợ anh sẽ điên lênmất.

Dùng một ngày nghỉ lười biếng nằm trong phòng, Y Đông ngồi trên thảm ôm lấyCam Y vào lòng. Lúc còn nhỏ, Y Đông đều như vậy nằm trong lòng Cam Y, bây giờ,cậu cũng đã có thể giống một nam nhân đem người quan trọng nhất của mình ôm vàotrong lồng ngực. Hôn nhẹ lên mặt Cam Y một cái, Y Đông mang theo ngữ khí âmtrầm vừa hôn vừa nói: "Papa, con đã trưởng thành rồi."

Nắm lấy bàn tay của Y Đông, Cam Y cảm khái: "Đúng nha, quay đi quay lạiTiểu Đông đã trưởng thành."

"Papa, papa chờ con."

Cho rằng Y Đông muốn mình chờ thằng bé lớn lên nữa, Cam Y không chút do dựgật đầu nói: "Papa luôn chờ con mà." Hôn trả lại trên mặt Y Đông một cái, Cam Ynói tiếp: "Tiểu Đông, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, con như vậy là tốt lắmrồi, papa mong con có thể vừa học tập vừa vui chơi, hưởng thụ niềm vui ở lứatuổi này mang lại. Tiểu Đông, đáp ứng papa, đừng liều mạng học như vậy nữa,được không?"

Trong đôi con ngươi tinh tường phản chiếu khuôn mặt của Y Đông, thái độ củapapa với mình suốt bảy năm qua chỉ có thể nói càng yêu thương, càng dung túnghơn mà thôi. Nhịn không được hôn một cái lên khóe miệng Cam Y, Y Đông sâu xanói: "Papa, con sẽ cố gắng để vĩnh viễn có thể ở cùng với papa, thẳng đến khisinh mệnh của papa chấm dứt. Đáp ứng con, papa sẽ chờ con nhé."

Tuổi thọ của Y Đông luôn là cái gai trong lòng Cam Y, nghe Y Đông nói, tráitim Cam Y bỗng nhói đau, anh dùng sức gật đầu: "Không cần không cần, papa sẽnghĩ biện pháp để con có thể khỏe mạnh, sống tốt. Papa sẽ chờ con, sẽ luôn luônchờ con."

"Còn có một việc nữa, papa, papa có thể đáp ứng với con không?"

"Con nói đi."

Mặc kệ là chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng đều đáp ứng Y Đông.

Y Đông ôm chặt lấy Cam Y, nói: "Đừng đi tìm người hầu của papa nữa, papachỉ được ở cùng con thôi."

Trong nháy mắt, Cam Y giật mình sửng sốt, rất nhanh sau đó, Cam Y hôn thậtsâu một cái lên trán Y Đông, nói: "Papa sẽ không đi tìm người hầu, cho dù cógặp, papa cũng sẽ không cùng người đó ở bên nhau. Papa còn phải ở bên con, cònphải chiếu cố chú Mục và chú Thu của con nữa."

Khóe miệng nhịn không được mà giương lên, Y Đông cuối cùng mới buông đượctảng đá trong lòng, bất quá vẫn còn một việc: "Papa, cho dù con không ở bêncạnh papa, papa cũng phải thật vui vẻ nhé." Papa không được khóc đâu đó.

Cam Y nhíu mi: "Con muốn đi đâu sao?"

Y Đông lắc đầu, nói: "Con trưởng thành, có lẽ tại thời điểm nào đó sẽ vìmột việc nào đó mà phải tách khỏi papa một thời gian."

Thì ra là thế. Cam Y lập tức nói: "Papa sẽ vui vẻ chờ con trở về."

Nhìn Cam Y thật lâu, Y Đông nhịn xuống dục vọng muốn ngậm lấy cánh môi củaCam Y, cậu cúi thấp đầu hôn mạnh lên cổ Cam Y một cái. Chuyến đi này, cậu khôngdám chắc mình có thể trở về hay không. Không, cậu nhất định phải trở về, cậumuốn làm chủ nhân của papa, muốn vĩnh viễn ở bên papa.

"Papa, con yêu papa."

"Papa cũng yêu con."

Trầm lặng ôm nhau, trái tim Cam Y không hiểu sao tự nhiên lại nhảy lên vàicái, nhiệt khí bên cổ làm trái tim Cam Y loạn nhịp. Chưa bao giờ có loại cảmgiác này, Cam Y chỉ cảm thấy xương sống lạnh buốt, rồi mới...

"Meo meo? Tiểu Đông?" Sao cậu lại tự nhiên biến thành mèo vậy nè?

Y Đông cũng sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ôm lấy mèo nhỏ vào trong ngực,không nhịn được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia: "Papa, biến thành hình thú bìnhthường của papa đi."

"Thật quái lạ, không đâu tự nhiên sao papa lại biến thành mèo vậy nhỉ."

Cam Y nghe lời biến về hình thú nguyên bản của mình, ghé vào bên chân YĐông. Y Đông đè Cam Y xuống, ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm mại của anh, rồi trìumến xoa nhẹ lên vùng bụng của Cam Y.

"Grừm..." Cam Y híp mắt ngâm nga vài tiếng, động tác trên tay Y Đông càngthêm dịu dàng.

"Tiểu Đông, sờ sờ bụng."

"Được."

Chậm rãi vuốt ve lớp lông nhung mền mại dưới bụng, động tác trên tay Y Đôngcàng tăng thêm phần cẩn thận, tránh cho chạm phải nửa thân dưới của Cam Y, bâygiờ còn chưa đến lúc cậu danh chính ngôn thuận ở cùng người này.

"Tiểu Đông, buổi tối papa cứ như vậy ngủ được không?"

"Được."

"Gãi gãi cổ đi."

"Vâng."

"Grù grù grù grù grù grù..."

Mèo lớn ở trước mặt đứa con của mình không chút giấu diếm "dục vọng" củabản thân mà kêu lên, còn Y Đông thì dịu dàng in một nụ hôn lên mặt anh, nhưngtrong lòng cậu lại đau thương vì sắp phải ly biệt.

Ban đêm, mèo lớn Cam Y ở trong lòng Y Đông dần dần ngủ sâu, Y Đông mở tomắt nhìn bóng đêm, tay trái vẫn không ngừng vuốt ve Cam Y. Cậu không biết mìnhcó thể trở thành chủ nhân của Cam Y hay không, nhưng cậu nhất định phải thử mộtlần. Từ khi trưởng thành đến giờ, cậu chỉ nảy sinh dục vọng với một người, đóchính là người trong lòng cậu lúc này. Mặc kệ là hình người, hình miêu, hay ởdạng hình thú, tất cả đều khiến cậu khát vọng muốn có.

Bàn tay vuốt ve nhẹ nhè bỗng chạm đến tính khí của Cam Y, hơi thở của YĐông trở nên rối loạn. Thật cẩn thận lấy tay mình cảm thụ hình dạng của nơi đó,trước khi ý thức bị dục vọng lấn chiếm, Y Đông vội thu tay về. Cậu tin tưởngrằng, ông trời nhất định không phải vô duyên vô cớ để Cam Y nhặt được cậu, nhấtđịnh là có lý do nào đó.

Chương 81

Ở New Zealand mười ngày, bởi vì lo lắng cho Mục Dã và Khổng Thu, Cam Yquyết định sớm mang Y Đông trở lại Thụy Sĩ. Từ khi trở về, trên mặt Cam Y luôntỏa ra nụ cười hạnh phúc ấm áp khiến cho Khổng Thu và Mục Dã không khỏi ngạcnhiên, nếu không phải chắc chắn không có khả năng, thì bọn họ còn nghi rằng CamY đã gặp được người hầu của mình ở New Zealand rồi. Mà khi nhìn thấy biểu tìnhhạnh phúc đó của Cam Y, trong mắt Văn Sâm chỉ có xót xa không nguôi.

Cam Y thực hạnh phúc, chuyến đi này anh rõ ràng cảm nhận được Y Đông đãtrưởng thành hơn trước rất nhiều, Y Đông của anh đã có thể ôm trọn lấy anh ởnguyên hình thú rồi nha. Bất quá còn có một việc làm anh cảm thấy thật khóhiểu, có những lúc nằm trong lòng Y Đông, anh sẽ không tự chủ được mà biếnthành hình thú, điều kỳ lạ đó cho tới bây giờ cũng chưa hết. Năng lực của Cam Ytuy không cao, nhưng để khống chế được hình thái của mình là chuyện không khó,nhưng mỗi khi Y Đông phả ra luồng khí nóng rực bên cổ anh, hay là cùng thân thểY Đông tiếp xúc trực tiếp, anh sẽ không thể khống chế được bản thân mình.

Sau cùng, Cam Y liền quy lại rằng, là do vòng tay của Y Đông vô cùng ấm áp,thoải mái nên anh mới khó có thể kiểm soát bản thân, Cam Y cũng không nghĩnhiều đến các phương diện khác. Y Đông là đứa con anh yêu nhất, là người cầnphải bảo vệ, cần chăm sóc, để Y Đông có thể trở thành một hoàng tử tôn quý.

Cam Y vui vẻ kể rất nhiều chuyện khi ở New Zealand cùng Y Đông. Đối vớinhững hành động thân mật giữa Cam Y và Y Đông, Khổng Thu và Mục Dã đã sớm luyệnthành thói quen, mãi cho đến một hôm khi Nữu Nhân đột nhiên xuất hiện với ThụyVăn Ba Địch Ma ở trước cửa, hơn nữa còn gọi một mình Y Đông ra nói chuyệnriêng, lúc đó bọn họ mới phát hiện ra điều dị thường.

Nhìn người không ngừng đi đi lại lại trước cầu thang, Khổng Thu nhỏ giọnghỏi: "Mục Mục, Nữu Nhân tìm Tiểu Đông có chuyện gì vậy?" Mi tâm khẽ nhíu lại,Mục Dã thấp giọng nói khẽ vào bên tai Khổng Thu: "Em còn nhớ rõ bảy năm trướcNữu Nhân đã từng nói chuyện riêng với Tiểu Đông không?"

"Anh nghĩ vậy." Nội tâm Mục Dã thấp thỏm không yên, "Nữu Nhân sẽ không vôduyên vô cớ tìm gặp Tiểu Đông, nhất là nay có cả sự xuất hiện của bác trai. Anhsợ là..."

Khổng Thu hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo lắng của Mục Dã, cậu khẩntrương liếm liếm miệng: "Chẳng lẽ thực sự có biện pháp?"

Đúng lúc này, ngồi cách đó không xa, Văn Sâm nặng nề mở miệng: "Tiểu Đông...phải rời khỏi đây trong một khoảng thời gian."

"Văn Sâm?" Khổng Thu và Mục Dã đồng loạt nhìn sang, Cam Y đang đứng trướccầu thang trên tầng nghe thấy, sắc mặt kinh hãi chạy tới: "Văn Sâm, Tiểu Đôngxảy ra chuyện gì? Anh có biết vì sao mẹ em lại tìm Tiểu Đông không?"

Văn Sâm vỗ vai trấn định Cam Y để cậu ngồi xuống ghế, rồi nắm lấy một tayCam Y, vẻ mặt thực nghiêm túc nói: "Tiểu Gia Gia, em đã bao giờ từng nghĩ rắngTiểu Đông có thể là chủ nhân của em chưa?"

Lời nói vừa thốt ra, ba người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, còn Cam Ythì bất động thanh sắc.

Lắc lắc người Cam Y để kéo cậu hoàn hồn, Văn Sâm nói tiếp: "Tiểu Gia Gia, YĐông thích em, không phải kiểu tình cảm cha con, mà là chủ nhân thích ngườihầu, Tiểu Đông, có dục vọng với em."

Nghẹn một hơi nơi yết hầu, huyết sắc trên mặt Cam Y nháy mắt biến mất, CamY liên tục lắc đầu, không biết cậu không tin hay không thể tin. Mục Dã là ngườiđầu tiên lấy lại được tinh thần, vội hỏi: "Văn Sâm, anh khẳng định sao? TiểuĐông thực sự là chủ nhân của Cam Y? Không phải nói nhân loại không có khả năngtrở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc sao?"

Khổng Thu cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến Nữu Nhân đột nhiên tìm đến YĐông, lại nhớ đến bí mật cuộc nói chuyện bảy năm trước, cậu rùng mình hỏi:"Không lẽ có biện pháp? Có biện pháp để Y Đông trở thành chủ nhân của anh CamY?" Khổng Thu muốn hét lên thật to, nếu quả thật có biện pháp, như vậy... như vậylà... Khổng Thu không khỏi ôm lấy Mục Dã, cậu sắp không kiềm chế được kích độngtrong lòng rồi!

Nhưng trái ngược với biểu tình của Khổng Thu, Cam Y run run từng đợt, haimắt đỏ hoe, không ngừng lắc đầu: "Không có khả năng... Tiểu Đông sao có thể trởthành chủ nhân của em được? Nhân loại, không thể trở thành chủ nhân... Ngay cảđứa nhỏ cũng biết... Tiểu Đông... Không có khả năng..."

"Anh Cam Y, anh... không muốn?" Khổng Thu sửng sốt hỏi. Còn Mục Dã thì chú ý tới một chuyện khác: "VănSâm, Tiểu Đông muốn trở thành chủ nhân của Cam Y hẳn không thể đơn giản như vậyđi."

Ánh mắt Văn Sâmvẫn không rời Cam Y, cả người Cam Y đều bởi vì sợ hãi quá độ mà phát run:"Không, không có khả năng... Tiểu Đông là con người... Tiểu Đông, Tiểu Đông sao cóthể là chủ nhân của em được... Nếu, nếu Tiểu Đông là chủ nhân của em, vậy, vậy..."

Khổng Thu cứ nghĩrằng Cam Y không thể chấp nhận được việc Tiểu Đông là chủ nhân của mình nên mớivậy, nhưng Văn Sâm và Mục Dã lại nghĩ ra ý tứ khác trong lời nói của Cam Y.

Mục Dã không dámchắc chắn, cậu chỉ hơi hơi hiểu mà thôi, nhưng Văn Sâm lại khác. Văn Sâm ômchặt lấy Cam Y, tận lực nói: "Loài người muốn trở thành chủ nhân của tộc nhânMiêu Linh Tộc khả năng cực kỳ thấp, chứ không phải không có khả năng, và TiểuĐông chính là một người trong đó."

Cam Y trừng mở haimắt, đôi môi run rẩy khép mở. Đến đây, Khổng Thu đã ý thức được tính nghiêmtrọng của chuyện này.

"Văn Sâm, nếu TiểuĐông thật là chủ nhân của anh Cam Y, vậy nhóc sao biết được?"

Nhìn Cam Y, VănSâm sao cũng không thể nói nên lời, nhưng Văn Sâm không muốn giấu diếm. Hai tayôm Cam Y càng chặt hơn, thanh âm tràn ngập day dứt, nói: "Tiểu Đông nếu muốnchân chính trở thành chủ nhân Cam Y, Tiểu Đông nhất định... phải trải qua thửluyện."

Văn Sâm vừa dứtlời, Cam Y liền đẩy Văn Sâm ra, cước bộ chao đảo hướng lên trên lầu, tê tâm phếliệt hô to: "Tiểu Đông! Tiểu Đông! Tiểu Đông!"

Bộ dáng này củaCam Y khiến cho ba người Khổng Thu, Mục Dã và Văn Sâm vội vã đuổi theo. Cam Yđã biến về hình thú, chớp mắt đã chạy tới trước cửa thư phòng tầng hai, dùngthân thể xô cửa.

"Tiểu Đông! Con mau ra! Con mau ra đây! Papa không cho phép con đi! Papakhông cho phép con đi! Tiểu Đông!"

"Anh Cam Y (Cam Y)!"

Khổng Thu và Mục Dã xông lên ôm chặt Cam Y tránh cho cậu làm đau chínhmình. Văn Sâm cũng tiến lên mạnh mẽ bắt lấy Cam Y. Cam Y liều mạng vùng vẫy,khóe mắt đều mang theo tơ máu. Cửa mở, Cam Y dùng sức đánh bật ba người ra sau,nhoáng cái đã trở lại hình người ôm chầm lấy người vừa mở cửa.

"Tiểu Đông, cùng papa đi, chúng ta đi, không cho phép con đi nơi nào cả,trừ ở bên cạnh papa ra, con không được đi đâu hết, chúng ta đi, chúng ta đithôi." Ôm lấy Y Đông, Cam Y muốn rời khỏi nơi này, anh không biết phải đi đâu,chỉ cần rời khỏi nơi này, tránh xa mẹ, thì nơi nào cũng tốt hết.

Chỉ là Y Đông không hề có ý định làm theo yêu cầu của Cam Y, Y Đông vẫnđứng nguyên tại chỗ, cậu nhè nhàng nâng mặt Cam Y lên, lần đầu tiên nghe theodục vọng của bản thân mà hôi lên môi Cam Y. Vừa mới còn giãy giụa, sợ hãi, tạimột giây này, Cam Y như bị đóng băng bất động, ngây ngốc nhìn Y Đông gần tronggang tấc, trong đầu Cam Y chỉ cảm thấy trống rỗng.

Nữu Nhân đứng sau Y Đông, hai mắt nàng đỏ ửng lên, Thụy Văn Ba Địch Ma thìvẫn lạnh lùng vô tình đứng nhìn. Ông vươn tay lên, đi đến đằng sau Cam Y vungmột chưởng, Cam Y không hề phòng bị mà ngã sụp trong lòng Y Đông.

"Nữu Nhân?!" Khổng Thu và Mục Dã áp chế kinh hách lên tiếng.

Nữu Nhân nhìn hai người khẽ lắc đầu, vỗ vỗ Y Đông nói: "Ta chờ con dướilầu." Nói xong liền kéo áo Thụy Văn Ba Địch Ma rời đi.

Ôm lấy Cam Y khóe mắt vẫn còn vương lệ, Y Đông xoay người vào thư phòng,đặt Cam Y nằm trên salon, đưa lưng về phía Khổng Thu và Mục Dã, nói: "Chú Thu,chú Mục, mong hai chú thay cháu chăm sóc papa."

"Tiểu Đông, cháu muốn đi đâu?"

Khổng Thu không biết phải phản ứng ra sao, hết thảy mọi việc đều xảy ra quánhanh, quá bất ngờ.

Cúi đầu hôn Cam Y thật sâu, Y Đông lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn đeovào ngón áp út ở bàn tay trái Cam Y, rồi cậu lại hôn thêm một cái, thanh âmkhàn khàn nói: "Cháu muốn trở thành chủ nhân chân chính của papa, muốn vậy,trước đó cháu phải tách khỏi papa một thời gian. Cháu không biết lúc nào sẽ trởvề, chú Thu, chú Mục, sau khi cháu đi, hai chú hãy ở cùng papa, đừng để papakhóc, nói cho papa biết cháu sẽ nhanh trở lại, sẽ bình an trở về, papa phải chờcháu."

"Tiểu Đông..." Nước mắt Khổng Thu không ngừng lăn xuống, tại sao ly biệt lạimột lần nữa diễn ra? Lần đầu tiên là Mục Dã, lần thứ hai là mình, lần này lạilà anh Cam Y.

Nam nhân kia sẽ không chờ lâu, Y Đông ý thức được thời gian liền xoay ngườiđứng lên, viền mắt đỏ hồng nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, thậm chí còn vôcùng, vô cùng bình tĩnh. Y Đông đi tới trước mặt Khổng Thu và Mục Dã, gắt gaoôm lấy hai người: "Chú Thu, chú Mục, cám ơn hai chú, giúp cháu, chiếu cố papathật tốt. Cháu có để lại một phong thư dưới gối của cháu, đợi papa tỉnh lại haichú hãy giao cho papa, những gì cần nói cháu đều đã viết trong đó."

"Tiểu Đông! Cháu nói rõ ràng lại đi! Cháu cứ như vậy bỏ đi, đợi papa cháutỉnh lại, bọn chú biết nói như thế nào đây!" Mục Dã lôi kéo Khổng Thu đuổitheo, Y Đông vẫn tiếp tục chạy. Hai người rất nhanh đuổi tới dưới lầu, chỉ thấyBa Địch Ma lạnh lùng nhìn một vệt đen trong không trung đang khép dần lại cheđi góc áo phía sau Y Đông.

"Tiểu Đông!" Khổng Thu ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt như hóa dần thànhmột màu trắng. Da đầu Mục Dã co giật, hai chân đứng không vững, thiếu chút nữathì ngã xuống đất. Văn Sâm tiến tới nâng Khổng Thu dậy. Vỗ vỗ tay cậu.

Nữu Nhân cũng tiến tới phía trước nhìn Khổng Thu sắc mặt đã hóa trắng cùngMục Dã, nói: "Tiểu Đông sẽ bình an trở về, có việc gì các con cứ hỏi Văn Sâm.Tiểu Gia Gia, phiền các con chăm sóc." Bởi vì có chủ nhân ở đây nên nữu Nhânkhông tiện nhiều lời, nàng cố chịu đựng đau lòng đối với đứa con của mình, dặn dòmột lần nữa: "Hãy chiếu cố thật tốt cho Tiểu Gia Gia."

"Nhân." Ba Địch Ma tuyệt đối không kiên nhẫn thúc giục, Nữu Nhân cũng khôngthể tiếp tục trì hoãn, nàng đã phải bỏ rất nhiều công sức để khuyên Ba Địch Mađồng ý cho Y Đông trải qua thử luyện.

Vuốt nhẹ lên mặt Khổng Thu và Mục Dã, Nữu Nhân thở dài một hơi, xoay ngườitheo Thụy Văn Ba Địch Ma rời đi. Khổng Thu thẫn thờ nhìn trước mặt, đến tộtcùng đã xảy ra chuyện gì?

Văn Sâm đỡ Khổng Thu và Mục Dã ngồi vào ghế salon, Mục Dã vừa ngồi vừa thúcgiục hỏi: "Văn Sâm, nói cho bọn em biết thử luyện kia là gì đi!"

Văn Sâm nặng nề thở dài, yếu ớt nói ra. Trong lịch sử của Miêu Linh Tộc,chỉ mới xuất hiện đúng hai con người trở thành chủ nhân. Văn Sâm thật không ngờrằng, mấy nghìn năm sau lại có một người được định sẽ trở thành chủ nhân củatộc nhân Miêu Linh Tộc, càng không nghĩ đến, người hầu của người đó chính làCam Y, thành viên trong gia tộc Tát La Cách. Nhân loại muốn trở thành chủ nhân,ngay từ đầu đã định rằng sẽ rất thống khổ.

Chương 82 Thượng

Trong Miêu Linh Tộc, người nắm giữ trong mình năng lực cao nhất đều là namgiới, và bọn họ đều đóng vai trò là chủ nhân, trong khi đó hầu hết nữ nhân đềulà người hầu có năng lực yếu kém, còn lại tầm trung trung đều là nam nhân,những người đó một nửa là chủ nhân, một nửa là người hầu.

Chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc có thể là tộc nhân trong tộc, cũng cóthể là tộc nhân tộc khác, chỉ riêng nhân loại gần như không có khả năng. Đầutiên phải kể đến, chính là năng lực nhân loại quá yếu, thứ hai là do thời giansống của họ quá ngắn. Tuy vậy trên thế giới này không gì là tuyệt đối, giốngnhư con người vậy, có người thân là nam nhân nhưng lại mang trong người tưtưởng của phụ nữ, nếu nói là rối loạn giới tính thì không thỏa đáng lắm, nhưngthực ra cũng không hẳn là sai.

Nếu loài người muốn trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, bọn họđều phải trải qua thử luyện của Miêu Linh Tộc, hơn nữa sau khi thử luyện thànhcông mới có thể cùng người hầu kí kết khế ước, bước tới cuộc sống hạnh phúc êmđẹp lâu dài. Còn nếu không thể vượt qua thử luyện, mặc kệ chủ nhân có yêu ngườihầu của mình bao nhiêu đi chăng nữa, hai người chắc chắn sẽ không thể được bênnhau. Cho nên, một khi xuất hiện tình huống này, khẳng định sẽ rất rất thốngkhổ cho cả hai người. Không chỉ có trên tinh thần, mà còn cả thể xác nữa.

Không một ai biết địa điểm cụ thể nơi diễn ra thử luyện kia, chỉ có ngườicó năng lực bậc Cung mới có thể mở ra thông đạo nơi thử luyện đó. Trong lịch sửcủa Miêu Linh Tộc, mới chỉ có duy nhất hai người trở thành chủ nhân của tộc,còn không biết có ai khác nữa không, có lẽ là có, nhưng những người đó đã thấtbại, hơn nữa, đó lại là chuyện của mấy ngàn năm trở về trước.

Sở dĩ Văn Sâm biết được đến hai người nọ, là bởi vì cậu đã có một thời giannghiên cứu về lịch sử Miêu Linh Tộc. Cũng vì lẽ đó mà Văn Sâm đối với lời nóibảy năm trước của Y Đông hết mực thất kinh. Bởi vì cảm giác của Y Đông lúc đóchính là loại cảm giác đặc thù của chủ nhân với người hầu. Chỉ có chủ nhân mớicó khả năng bảo vệ người hầu, làm cho người hầu muốn ỷ lại vào chủ nhân.

Khi đó Y Đông còn nhỏ, Văn Sâm và Nữu Nhân còn chưa thể xác định rõ Y Đônglà muốn báo ơn nên mới nói như vậy có phải hay không, nhưng bảy năm trôi qua, YĐông vẫn không đổi ý, ngược lại còn cường liệt hơn, thậm chí ngay bản thân YĐông cũng đã tự nhận ra mình là chủ nhân của Cam Y. Đó là cảm ứng đặc thù củachủ nhân, không chỉ đơn thuần là loại cảm giác yêu say đắm. Huống chi Y Đônggặp Cam Y dưới tình cảnh như vậy, càng làm gia tăng quyết tâm của cậu hơn, cậumuốn cùng Cam Y mãi mãi ở bên nhau.

Mặc cho gió lớn mưa to, Y Đông không quản bản thân có thể ngã bệnh haykhông mà vẫn kiên trì rèn luyện, tất cả chỉ đợi cho đến ngày này. Trách nhiệmcủa chủ nhân luôn tồn tại trong tiềm thức của Y Đông, khiến cậu không thể chờthêm hai năm nữa. Để đưa ra quyết định này, Nữu Nhân cũng rất thống khổ, dù chonàng đồng ý hay không đồng ý giúp, thì hai người họ đều phải trải qua năm thángchia lìa khổ sở.

Nếu Y Đông có thể thuận lợi vượt qua cuộc thử luyện, như vậy hai người bọnhọ sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng nếu Y Đông không qua được (điều nàyrất có khả năng), thì hậu quả thật không dám tưởng tưởng đến. Nhưng nếu NữuNhân không trợ giúp, thì ngay khi sinh mệnh Y Đông kết thúc, Cam Y sẽ còn thốngkhổ hơn. Không những vậy, chiếu theo tình hình hiện tại, Cam Y sẽ không cóngười hầu, bởi vì bản thân Cam Y đã định là người hầu rồi, việc đó đồng nghĩavới chuyện một khi Y Đông chết, Cam Y sẽ cô đơn lẻ bóng vượt qua mấy trăm nămhiu quạnh còn lại.

Là một người mẹ, Nữu Nhân rất đau lòng cho đứa con của mình, nhưng đó khôngphải nguyên nhân chính khiến nàng nguyện ý trợ giúp Y Đông. Nữu Nhân chính làbị sự kiên trì của Y Đông làm cảm động, nàng cũng hi vọng Y Đông có thể đạtđược hạnh phúc của bản thân. Một người kiên trì thường thường sẽ đạt được thànhcông, mà bảy năm qua, Y Đông chưa bao giờ bị giao động bởi tác nhân bên ngoài,cho nên Y Đông nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi cuộc thử luyện này, mặc dùthời gian sẽ khá lâu, không ai có thể biết trước được.

Ngay cả đến hình thức cuộc thử luyện kia ra sao cũng không có một ai biết,mọi người chỉ biết rằng, nếu nhân loại thành công, con người sẽ biến thành"người Miêu Linh Tộc". Người đó sẽ có năng lực của tộc nhân Miêu Linh Tộc, cóthể cao, có thể thấp, duy chỉ không thể biến được thành hình thú. Năng lực caothấp quyết định bởi ý chí kiên cường của con người trong đợt thử luyện. Lịch sửMiêu Linh Tộc ghi lại, hai con người kia đã đạt tới cấp Cấn, Nữu Nhân tin tưởngY Đông nhất định có thể đạt tới Cấn, bởi vì cậu là chủ nhân của một thành viêntrong gia tộc Tát La Cách.

Papa:

Ngay từ lần đầu tiên thấy papa khóc, con đã thề rắng nhất định phải nhanhnhanh lớn lên, tuyệt không để papa phải thương tâm mà rơi lệ. Khi đó con cònchưa hiểu được cảm giác đó là gì, nhưng hiện tại, con đã thấu hiểu. Papa vàcon, hai người chúng ta đã được chủ định trở thành chủ nhân – người hầu, papađã từng rất thất vọng vì con không phải người hầu của papa, vậy hãy để con trởthành chủ nhân của papa, để con chăm sóc papa, bảo hộ papa.

Nếu thử luyện là phương pháp duy nhất để con có thể đạt được nguyện vọng,con nguyện ý. Bởi vì bản thân con cũng không thể nào chịu đựng được khi nămtháng trôi qua, diện mạo papa vẫn chưa đổi, trong khi con trở nên già yếu, càngkhông thể chịu đựng nổi khi để papa phải chứng kiến con chết đi. Con muốn vĩnhviễn cả đời ở bên papa, thẳng đến ngày sinh mệnh papa đi đến hồi kết. Con muốnmỗi ngày khi tỉnh dậy không phải lo lắng mình lại già hơn papa một ngày. Con hivọng mỗi sáng sớm, papa đều ở trong lòng con tỉnh giấc.

Cứ nghĩ tới sau khi chú Blue và chú Bố Nhĩ Thác trở về, papa sẽ phải sốngmột mình, con càng không thể chịu đựng được hiện thực đấy. Con muốn giống chúBlue, chú Bố Nhĩ Thác, trở thành chủ nhân để papa dựa vào. Con muốn được đườngđường chính chính hôn môi papa, có được papa, đối với những người hỏi paparằng, người hầu của papa ở đâu, con sẽ nói: papa không cần người hầu, bởi vìpapa là người hầu của con.

Nữu Nhân và chú Văn Sâm đều nói với con cuộc thử luyện kia thực đáng sợ, cókhả năng lấy đi sinh mạng của con, nhưng con không cho rằng như vậy. Sở dĩ gọilà thử luyện chính là muốn khảo nghiệm quyết tâm của người muốn trở thành chủnhân mà thôi. Bảy năm trước, con đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên hiện giờ mộtchút con cũng không cảm thấy sợ hãi, con chỉ hi vọng có thể nhanh nhanh hoànthành thử luyện để trở lại bên cạnh papa, để papa không phải lo lắng. Đáp ứngcon, đừng khóc, papa phải tươi cười chờ ngày con trở lại.

Papa, con yêu papa, có tình yêu của người con dành cho người cha, song hơnhết vẫn là tình yêu của chủ nhân đối với người hầu. Con không biết sau khi trởlại con sẽ biến hóa lớn nhỏ ra sao, vì vậy mà nhẫn con mới chỉ mua một chiếc,đợi sau này con trở lại, papa sẽ trao cho con chiếc nhẫn còn lại nhé. Đến lúcđó, papa sẽ không còn là papa của con nữa, mà là Gia Gia của con, con muốn bảovệ Gia Gia. Có lẽ papa sẽ khó tiếp nhận được việc con từ con của papa biếnthành chủ nhân của papa, trong khoảng thời gian trước khi con trở về, papa hãycố học cách thích ứng sự biến hóa của quan hệ này đi.

Ngày nào đó trở về, con sẽ mở rộng hai tay đối với papa mà nói: Gia Gia,con đã trở về. Đến lúc đó papa sẽ làm gì đây? Né tránh hay nhào vào lòng con?Con hi vọng papa chọn đáp án thứ hai.

Papa, Gia Gia của con, chờ con, an tâm chờ con, giống như chú Thu và chúMục luôn yên bình vui vẻ chờ chủ nhân của mình trở lại. Lần trước là papa nhặtđược con, nên lần này, con sẽ chủ động trở lại bên cạnh papa. Chờ con.

Yêu papa.

Y Đông

Chương 82 Hạ

Bi thương một lần nữa lại dâng lên trong lòng Cam Y, Khổng Thu và Mục Dã.Một bàn tay giữ chặt bức thư của Y Đông vào lồng ngực mình, Cam Y nằm trongngực Khổng Thu khóc nhiều đến nỗi lâm vào hôn mê. Mỗi khi tỉnh lại, Cam Y khôngngừng gọi tên Y Đông. Trong thư, Y Đông chỉ nói qua loa việc thử luyện kia,nhưng mà Cam Y thân là tộc nhân Miêu Linh Tộc, cậu biết rất rõ cuộc thử luyệnkia có bao nhiêu đáng sợ. Nghe nói nơi đó trước kia từng là nơi trừng phạt phảnđồ trong tộc. Không những thế, đối với loài người mà nói, muốn thông qua thửluyện để trở thành người Miêu Linh Tộc, đây không phải là chuyện ngày một ngàyhai, một tháng hai tháng là xong, mà cần ít nhất đến vài chục năm hoặc hơn thếnữa. Nếu đạt đủ tiêu chuẩn sẽ bình an đi ra, nếu Y Đông thủy chung không thể đira, như vậy Y Đông có phải đã chết ở bên trong hay không, Cam Y cũng khôngbiết.

Khổng Thu và Mục Dã tuy cũng đang chờ đợi, nhưng mà hai người họ đại kháibiết mình sẽ phải chờ trong bao lâu, vẫn còn mang trong mình hi vọng. Còn Cam Ylà chờ đợi vô thời hạn, không biết sẽ phải chờ đến ngày tháng nào. Chuyện nàyphát sinh, Cam Y thậm chí không thể tức giận ai được. Cam Y có thể tức giận aiđây? Là mẹ hay Văn Sâm? Nếu không có mẹ và Văn Sâm, kiểu gì Y Đông cũng tìmđược cách khác để được thử luyện, bởi vì Y Đông muốn ở cùng Cam Y mãi mãi.

"Nếu... anh không... nhặt được... Tiểu Đông... Tiểu Đông sẽ... không biết... Tiểu Đông...Tiểu Đông..." Cam Y cơ hồ suy sụp tinh thần. Hai tiếng trước Cam Y và Y Đông vẫncòn ngồi bên nhau nói đủ chuyện, vậy mà chỉ trong nháy mắt, Y Đông đã không cònở bên cạnh Cam Y nữa. Khổng Thu và Mục Dã luống cuống không thôi, toàn bộ nhữnglời an ủi đều nghẹn lại, hai người chỉ biết ôm chặt Cam Y, một lần rồi lại mộtlần nói Y Đông sẽ bình an trở về.

Cam Y dường như không nghe lọt được từ nào, trừ phi Y Đông ngay lập tứcxuất hiện. Văn Sâm đứng một bên tự trách, nếu không phải mình nói quá nhiềuchuyện với Y Đông, Y Đông sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ dù có nói gì đi chăngnữa cũng đều quá muộn. Văn Sâm đi đến trước mặt Cam Y đã khóc đến mức phát runcả lên, ngồi xuống nói: "Tiểu Gia Gia, về tộc đi. Tuy rằng chúng ta không biếtvị trí cụ thể nơi thử luyện kia, nhưng chắc chắn nơi đó ở trong tộc. Trở về đi,Tiểu Đông yêu em như vậy, em nếu ở trong tộc, Tiểu Đông khẳng định sẽ cảm nhậnđược, như vậy Tiểu Đông sẽ có thêm sức mạnh vượt qua thử luyện."

Cả người Cam Y vô lực dựa vào Khổng Thu, ánh mắt nhạt nhòa không biết nhìnvề phương nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Văn Sâm mờ ảo. Lời nói của Văn Sâmlàm cho Cam Y ngừng khóc trong chốc lát, nhưng sau đó rất nhanh lại rơi lệ:"Vậy, vậy ư?"

"Nhất định, nhất định là vậy."

"Em, trở về, em muốn đi, tìm Tiểu Đông..." Nước mắt một lần nữa tràn ra, CamY bắt lấy Văn Sâm, "Mang em đi, tìm Tiểu Đông... Em muốn, Tiểu Đông... Tiểu Đông,của em..."

"Anh mang em trở về."

Ôm lấy Cam Y, Văn Sâm lên lầu, Khổng Thu và Mục Dã không chần chừ chút nàoliền đi theo.

"Tiểu Đông... Tiểu Đông... papa cũng... yêu con... papa rất... yêu con... Tiểu Đông..."Cam Y ngắt quãng kêu lên, ôm chặt bức thư vào ngực. Không còn lựa chọn, mộtngày kia khi Y Đông trở lại, Cam Y nhất định sẽ nhào vào lòng Y Đông, rồi nóicho Y Đông biết mình yêu thương Y Đông đến nhường nào. Tiểu Đông muốn gọi mìnhlà papa cũng được, gọi là Gia Gia cũng tốt, chỉ cần Tiểu Đông bình an trở về.

"Tiểu Đông..."

Bàn tay chậm rãi từ trên người trượt xuống, bức thứ lặng rơi trong khôngtrung, hầu hét chữ viết lưu lại trên giấy đều đã bị nước mắt xóa nhòa.

"Tiểu Gia Gia!"

"Anh Cam Y!"

"Cam Y!"

Tiểu Đông... khôngđược rời khỏi papa... không được rời khỏi papa... Trước khi papa chết, con nhấtđịnh phải trở về... Con nên biết rằng, papa một chút cũng không kiên cường nhưcon... Papa rất thích khóc, rất yếu ớt, papa... cần con...

Tiếng khóc trêntầng hai dần biến mất, gió lạnh khẽ lay ngọn cỏ trong vườn, ánh mặt trời bìnhthản trượt về phía tây, cuối cũng bị hắc ám cắn nuốt. Rồi mặt trời lại nhú lên,ngày mới bắt đầu, trong phòng vẫn im lặng không một tiếng động, tiếp đó lại mộtngày qua đi. Mặt trời mọc rồi lại lặn xuống, trong vườn, cỏ dại đã chiếm đấtcủa hoa tươi, đồ vật trong nhà đều bị bọc một lớp bụi dày. Không ai biết chủ nhâncủa ngôi nhà này đi nơi nào, rất rất nhiều năm sau, mới có người đến dọn nơinày. Cỏ dại được diệt sạch, hoa viên khôi phục sinh khí, hàng xóm xung quanh dĩnhiên theo năm tháng đã trở nên lớn tuổi. Ngẫu nhiên những người già cả đó sẽnói với những người mới chuyển đến vài câu: "Nơi này từng có bốn người ở, banam nhân cùng một đứa bé, sau bọn họ đều mất tích, không có xuất hiện một lầnnào nữa."

Chủ nhân chỉ yêumỗi người hầu của mình, cùng người hầu của mình hạnh phúc bên nhau, thời thờikhắc khắc bảo hộ người hầu, mang đến hạnh phúc tốt đẹp nhất cho người hầu. Muốnvậy, chủ nhân cần phải trải qua rất nhiều gian khổ, thậm chí cả sinh mạng. Màngười hầu phải đổi lấy vài chục năm, hoặc trên trăm năm cô độc chờ đợi mới cóthể đổi lấy sự che chở, yêu thương của chủ nhân. Bất kể là chủ nhân hay ngườihầu, đều phải trả giá mới có thể đến được hạnh phúc. Ở Miêu Linh Tộc, yêu vàđược yêu là trách nhiệm và trả giá, là thủ hộ và chờ đợi. Cả đời làm bạn, cũngkhông phải đơn giản cần ba chữ là được.

Vẽ một vòng tròntrên lịch, một người thở dài, nhìn tấm ảnh trong tay cười một mình. Hai mươinăm... Blue đi Đan Á đã được hai mươi năm. Đứng phía sau, một người mang theo nụcười trên khóe miệng, xoay người ngồi xuống ghế: "Sao lại thở dài vậy?"

Buông bút, KhổngThu đi đến bên cạnh người kia, rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai người đó, nói:"Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt mà hai mươi năm đã quađi. Em tính toán hai ngày nữa sẽ trở về thăm cha mẹ, thân thể hai người ngàymột yếu kém, còn muốn gặp cả Nhạc Dương nữa, anh thì sao?"

"Anh cũng tínhtoán trở về."

"Các em tính điđâu vậy?" Lại một người nữa xuất hiện ở cửa, tò mò hỏi. Hai người đồng loạtquay đầu lại, Khổng Thu kêu lên: "Anh Cam Y."

Cam Y đi đến trướcmặt hai người, hỏi: "Muốn đi đâu sao?"

"Em muốn trở vềthăm cha mẹ, Mục Mục cũng vậy."

"Vậy hãy đi đi."

Cam Y rót hai chéntrà đưa tới cho hai người, đây là trà lài đặc biệt ở Miêu Linh Tộc. "Anh và haiem cùng đi, đã lâu chưa tới xã hội nhân loại, anh cũng muốn đi một chuyến."

"Dạ."

Lại nhớ tới nỗiđau vẫn âm ỉ trong lòng, Cam Y nói: "Anh gọi cho Văn Sâm, vừa hay chúng ta quagặp anh ấy."

"Cả Fiona nữa."

"Đúng, Fiona."

Mục Dã chen vào:"Hai mươi năm trôi qua, xã hội loài người thay đổi rất nhiều, trước kia chưa códịp đi chơi, chi bằng lần này đi một lượt đi?"

"Nhất chí." KhổngThu giơ hai tay tán thành, hẳn là sẽ có rất nhiều camera hiện đại, tiên tiến,cậu muốn mua nha.

Cam Y lập tức nói:"Anh đi nói với Tiểu Đông một tiếng, miễn cho Tiểu Đông phải lo lắng."

"Vâng."

Nhìn theo bónglưng Cam Y rời đi, Khổng Thu và Mục Dã liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đongđầy thương cảm. Mười hai năm, một chút tin tức của Y Đông cũng không có. Cam Ythường lui tới một nơi không có ai cùng Y Đông nói chuyện, tựa như Y Đông ở đóvậy. Mà hai người họ đều hiểu được, chính là nhờ vào điều đó, Cam Y mới có thểkiên trì chờ đợi đến ngày hôm nay.

Kẽ cười, Khổng Thuvỗ vỗ mặt mình, rồi lại lôi Mục Dã ra ngoài: "Chúng ta cũng mau đến nói mộttiếng với Blue và đại ca đi."

"Được."

Trong hoa viênkhông người, Cam Y nắm chặt hai tay để trước mặt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:"Tiểu Đông, papa cùng Thu Thu và Mục Mục đi tới xã hội loài người thăm cha mẹhai người họ, thuận tiện đi chơi một vòng, đại khái phải mấy tháng nữa mới quaytrở lại được. Papa sẽ chăm sóc tốt bản thân, con không cần phải lo lắng." Nóixong, Cam Y hôn nhẹ lên chiếc nhẫn, ngồi lặng yên một lát rồi mới rời đi.

Phía trước vòngxoáy hắc sắc của Đan Á, Khổng Thu và Mục Dã cũng nói cho hai người đang ở bêntrong tu luyện rằng bọn họ muốn tới xã hội loài người thăm cha mẹ, đồng thời dungoạn luôn. Bí mật của Miêu Linh Tộc bọn họ nhất định không được tiết lộ vớingười ngoài, nhất là cha mẹ của hai người. Với việc này, Khổng Thu và Mục Dã đãdùng rất nhiều điều nói dối hai người, hơn nữa mỗi một lần trở về, hai ngườiđều phải hóa trang diện mạo rất kỹ càng, bằng không hai người không biết phảigiải thích ra sao về dung mạo của mình.

Cùng chủ nhân nóichuyện xong xuôi, hai người rời khỏi Đan Á. Bên trong Đan Á, có hai người lửnglơ trôi nổi bên trong, hai mắt nhắm chặt, thân thể bị một quang cầu màu vàngbao quanh, năng lượng cực đại bên trong Đan Á không ngừng tiến vào cơ thể bọnhọ. Mà ở một nơi nhìn không tới, ẩn tàng trong một vòng xoáy màu đen thấpthoáng ánh sáng như đang dần bào mòn gông cùm xiềng xích hắc ám, một cái gì đóẩn chứa sinh mệnh giống như hạt đậu bắt đầu nảy mầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro