5. Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vạn thư vương sinh bệnh, là ai ngồi xuống nàng mép giường?

——————————————————

Isagi Yoichi nằm trên giường, người phụ nữ chỉ được nhìn thấy trên màn hình giờ phút này đang ngồi bên cạnh nàng. Không chỉ có thật dày tóc mái đầu hạ bóng ma, mắt kính che đậy cũng làm cặp kia thuần hắc con ngươi mang theo xa xôi tâm lý khoảng cách. Hơi mang vô cơ chất nữ âm hưởng vang lên, tràn đầy trào phúng: "Ha, phát sốt. Tiểu quỷ, ngươi cũng thật sẽ cho ta kinh hỉ."

"Ego tiểu thư ——" một bên thanh niên có chút không tán đồng mà mở miệng. Nhìn qua âm trầm lại tố chất thần kinh tóc đen nữ nhân vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, uống hết thuốc rồi ngủ một giấc là được. Đừng quấy rầy tiểu quỷ này."

Isagi đang ở mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng (có lẽ Ego tiểu thư vẫn quan tâm các nàng). Đã lâu rồi nàng không bị sốt, đã quên cảm giác phát sốt nguyên lai khó chịu như vậy. Đầu nặng chân nhẹ, nằm trên giường cũng có cảm giác choáng váng. Mọi thức trong Blue Lock dường như trời đất quay cuồng xung quanh nàng.

Lại nói tiếp, chính mình tựa hồ đã ngất xỉu trong lúc huấn luyện cùng Rin, đến nỗi như thế nào trở về, nàng một chút đều không nhớ rõ.

Là Rin đưa nàng trở về sao, cảm giác không quá khả năng a...... Rin như vậy cao ngạo nữ hài tử sẽ làm như vậy sao? Đó có phải là Bachira không, hay là......

Chẳng qua, tình trạng hiện tại của Isagi không cho phép nàng làm như vậy phức tạp tự hỏi. Nàng hôn hôn trầm trầm mà ngủ, ở nửa mộng nửa tỉnh cảm thụ được ốm đau tra tấn. Nhưng đột nhiên, nàng cảm nhận được một cổ lạnh lẽo dừng ở nàng trên má, Isagi theo bản năng nghiêng người về hướng đó.

"Ưm......"

Rin nhìn trên giường gương mặt đỏ bừng nữ hài, mà tay của mình bị nàng nắm ở lòng bàn tay, cái này làm cho Rin cảm thấy một trận nôn nóng. Đúng vậy, nàng đương nhiên có thể không lưu tình chút nào mà rút ra (nàng cũng xác thật muốn làm như vậy), nhưng không biết vì cái gì, nàng không thể hiểu được mà ngồi ở nguyên bản vị trí. Dù sao hôm nay huấn luyện đã kết thúc, có lẽ ở chỗ này ngồi trong chốc lát cũng không trở ngại cái gì. Gia hỏa này là chất xúc tác tất yếu của nàng, bồi nàng......đối chính mình cũng không có gì chỗ hỏng. Miệng Rin chậc một tiếng.

Bất quá xuất phát từ nào đó nguyên nhân, nàng không hy vọng có những người khác ở thời điểm này trở về.

"Hmn...... Ai?" Dùng một bàn tay lật xem sách giáo khoa Rin nghe thấy trên giường truyền đến suy yếu nỉ non. Isagi miễn cưỡng mở xanh lam ánh mắt tràn ngập sương mù. Nàng tựa hồ nỗ lực ngắm nhìn, phát hiện người trước mặt mình là Rin: "A...... Rin-chan."

' Rin-chan '?

Rin nhíu nhíu mày. Đối phương ở thanh tỉnh thời điểm căn bản là không kêu nàng như vậy, chẳng lẽ thật sốt mơ hồ? Đang nghĩ ngợi, Rin cảm giác trên tay truyền đến mềm mại xúc cảm. Isagi có lẽ thật sự mơ hồ, thế nhưng cả gan làm loạn mà nâng tay nàng, áp gương mặt vào sát ngày thường nhiệt độ thấp nàng: "Thật lạnh, thực thoải mái...... Cảm ơn Rin-chan."

Rin há miệng thở dốc, không nói chuyện. Nếu Bachira ở trong phòng, nàng nhất định sẽ kinh ngạc mà kêu ' Rin-chan ánh mắt trở nên ôn nhu thật là không thể tin được gia ' hoặc đại loại như vậy.

Bất quá hiện tại ở trong phòng nữ hài một cái không hề tự mình ý thức, một cái khác sớm đã sốt đến ý thức không rõ, cho nên cũng không có ai biết chuyện này.

"Thật là nhàm chán, gà mờ." Rin hoàn hồn lại, phát hiện chính mình vậy mà ngây người nhìn đôi mắt của Isagi, nhíu nhíu mày. Khi nàng đang chuẩn bị đem lực chú ý trở lại sách giáo khoa, Isagi Yoichi kéo nàng tay: "Rin-chan?"

Đối phương thanh âm bởi vì sinh bệnh mà trở nên càng thêm mềm mại. Nhìn quen đối phương phảng phất mẫu sư ở trên sân bóng chém giết, cắn nuốt đối thủ bộ dáng, này vẫn là Rin lần đầu tiên nhìn đến Isagi như vậy nhu hòa, như là "Bình thường nữ tính" bộ dáng.

"Thật vui vẻ, Rin-chan là tới bồi ta sao?" Isagi triều nàng lộ ra một cái có điểm ngốc cười, tuy rằng Rin cảm thấy cái kia tươi cười có điểm cô đơn, "Ta phía trước, chưa từng có bị đồng đội bồi quá. Rõ ràng các nàng sinh bệnh, ta đều sẽ đi thăm các nàng...... Chính là ta sinh bệnh thời điểm, các nàng liền chưa từng có xem qua ta......"

Rin nhăn chặt mày, không có cắt ngang lời đối phương.

"Ta còn cho các nàng mang theo an ủi phẩm, còn cho các nàng viết thiệp chúc mừng...... Chẳng lẽ làm như vậy chưa đủ sao...... Vì cái gì chỉ có ta...... Ta chỉ là muốn thắng mà thôi a, mọi người không nghĩ sao? Vì cái gì muốn nói ta như vậy......" Isagi thanh âm càng ngày càng yếu, càng hiện khổ sở.

Rin lạnh lùng liếc nàng một cái, hoàn toàn vô pháp lý giải nàng vì cái gì sẽ tưởng dung nhập vào đám người thường đó: "Cái gì ngu ngốc."

Rin không nghĩ tới Isagi lại nghe được: "Rin-chan ngươi cũng, nói ta như vậy......"

Rin quay đầu lại, lại không ngờ đối phương đang ủy khuất nhìn nàng, trong mắt đại viên đại viên mà trào ra nước mắt. Rin sửng sốt một lúc, rồi sau đó hơi mang bực bội miệng chậc một tiếng. Trầm mặc hồi lâu, tóc đen thiếu nữ mới vươn tay, gần như vụng về lau đi đối phương nước mắt: "Có gì mà khóc."

"A......" Hiển nhiên, Isagi chính mình cũng chưa ý thức được nàng đang khóc, có chút kinh ngạc. Bất quá càng làm cho nàng kinh ngạc, vẫn là Rin cư nhiên an ủi nàng —— theo một nghĩa nào đó. Nàng gợi lên khóe miệng: "Rin-chan, cảm ơn ngươi......"

Rin quay đầu sang chỗ khác, muốn rút tay ra, bởi vì nàng chán ghét cảm giác mềm mại trong lòng lúc này. Nhưng Isagi nắm chặt nàng, thân mật mà kêu tên nàng: "Rin-chan......"

Nếu ngày thường Bachira kêu nàng, nàng đại khái chỉ biết đau đầu vô ngữ; nhưng hiện tại Isagi kêu nàng như vậy, nàng lại thấy nôn nóng cùng —— phức tạp?

"Phiền muốn chết, ta không đi." Rin nhíu mày, không hề giãy giụa. Nàng lần nữa nhìn phía Isagi, lại phát hiện đối phương đã chìm vào giấc ngủ nặng nề.

......

............

Khi Isagi tỉnh lại, cơn sốt cao đã giảm bớt, cảm giác thần thanh khí sảng một lần nữa trở về trong cơ thể. Nàng ngồi dậy, lại kinh tủng phát hiện Rin ngồi ở mép giường, đã chìm vào ngủ say.

Trong lúc ngủ mơ thiếu nữ mày như cũ hơi hơi nhăn, hơi nhấp môi tản mát ra trước sau như một lạnh lùng hơi thở. Tóc đen buông xuống, mỹ lệ khuôn mặt làm nàng phảng phất như tinh xảo búp bê Tây Dương.

Isagi không thể nhớ chuyện gì xảy ra khi cô bị sốt cao. Nàng thử rút tay mình ra, lại phát hiện Rin nắm thật sự chặt. Isagi Yoichi thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi để bảo đảm cơ thể hồi phục, lại nghe thấy tiếng cửa bị tùy tiện mà mở ra.

"Yo-chan —— nghe nói ngươi phát sốt là thật sao?? Tại sao không nói cho ta biết? Ta rất lo lắng cho ngươi!" Nghịch ngợm đáng yêu nữ hài nhi giống như gió thoán vào phòng.

Nàng nhào về phía Isagi, dường như hoàn toàn phớt lờ Rin ở bên cạnh. Điều này cũng thành công làm bị đánh thức Rin đầy ngập phẫn nộ mà ngẩng đầu. Nhưng Bachira vô tri vô giác, đem Isagi ôm vào trong ngực, xoa nắn gương mặt của Isagi: "Phát sốt nhất định khó chịu lắm! Yo-chan ôm một cái, cảm giác khó chịu tất cả đều bay đi!"

Mềm mại xúc cảm cùng giọng điệu phảng phất dỗ dành bạn gái ( Isagi không biết vì sao chính mình lại có cảm giác như vậy?? ) khiến Isagi đỏ mặt. Nagi bước vào sau cũng đi về phía Isagi, Reiyou đem an ủi phẩm đặt ở đầu giường. Kunigami, Barou, Chigiri và những người khác đi vào, các nàng nhìn qua đều rất lo lắng.

"Isagi, như thế nào sinh bệnh?" Renge hỏi. Mà trong lúc này, Barou một bên mắng một bên giúp Isagi sửa sang lại phòng. Chigiri ngăn trở Bachira quá mức thân mật động tác ( xuất phát vì suy xét làm Isagi nghỉ ngơi, khả năng cũng là tư tâm ), đồng thời ném tới có chút trách cứ ánh mắt.

Isagi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "A...... Có thể là quá mệt mỏi, lại vừa lúc bị cảm lạnh?"

"Isagi mà sinh bệnh không phải không thể đá cầu sao? Nhất định phải chăm sóc cơ thể thật tốt nhé." Nagi nắm lấy tay Isagi, hiếm thấy mà nghiêm túc nói. Reiyou thấy thế, từ bên cạnh đưa dĩa trái cây đã cắt xong; nhưng nàng không có trực tiếp đưa cho Isagi, mà làm Nagi đưa qua.

Nagi thở dài, lẩm bẩm "Quá phiền toái" (không biết là đang nói về việc đưa trái cây hay là chính Reiyou), đem trái cây nhét vào miệng Isagi.

Rin nhìn đám người này không biết từ đâu chui ra, nội tâm có một trận tối tăm lửa giận sắp dâng lên. Đặc biệt là nhìn đến cái kia gà mờ ngây ngô cười cùng mỗi người chào hỏi, còn vẻ mặt cảm động mà nói "Đây là lần đầu tiên được người khác thăm, thật vui vẻ" thời điểm, ở một bên Rin như là núi lửa cuối cùng cũng phun trào, đột nhiên đứng lên.

"Rin?"

Đúng như Rin nghĩ, gà mờ sau khi thanh tỉnh liền kêu tên nàng như thường lệ. Nhưng vị này cao ngạo thiếu nữ lại càng không vui (cứ việc nàng không có tìm tòi nghiên cứu vì cái gì), nàng lạnh lùng mà nhìn quanh vòng một lượt rồi bước nhanh rời đi: "Ồn muốn chết."

Cái kia gà mờ...... Vẫn là trước sau như một khiến người khác tức giận. Rin chau mày suy nghĩ, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro