4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè đã về.

Mùa hè đến một cách vội vã, Isagi nhìn ra ngoài trời với ánh nắng gay gắt, không thể ngăn mình thở dài. Cậu lấy chiếc mũ bóng chày, đội lên đầu và bước ra ngoài.

Hoa đã tàn gần hết, sắc màu rực rỡ của mùa xuân dường như đã phai nhạt, và mùa hè mang theo một sự đơn điệu, khắc nghiệt. Ánh nắng mạnh mẽ như muốn xóa tan những màu xanh còn sót lại của cây cối.

Nắng gay gắt làm không khí trở nên ngột ngạt, dù chỉ cần một làn gió nhẹ lướt qua thôi, con người cũng thấy đỡ nóng bức hơn nhiều. Nhưng mùa hè này dường như muốn kéo dài những cơn nóng hơn bao giờ hết, không cho phép một chút bóng mát nào tồn tại.

Tuy vậy, khác với nhiều người cảm thấy khó chịu bởi cái nóng của mùa hè, Isagi lại không cảm thấy áp lực nào. Cậu đón nhận cái nóng như một phần của cuộc sống, một cảm giác quen thuộc mà cậu không còn bận tâm nữa. Những suy nghĩ về quá khứ hay tương lai cũng chẳng còn quan trọng, chỉ có mùa hè hiện tại là tồn tại.

Mùa hè... đối với cậu, là ánh nắng, là sức nóng thiêu đốt.

Trước đây, khi luyện tập điền kinh, mùa hè là thời gian thử thách lớn nhất. Cậu đã phải chiến đấu với cái nóng gay gắt để tiếp tục tập luyện. Những buổi tập mệt mỏi kéo dài và mồ hôi đổ ròng ròng. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy cái nóng này thật khắc nghiệt. Nhưng giờ đây, cậu đã quen, và cái nắng mùa hè trở thành người bạn đồng hành, dẫu khó chịu nhưng không thể tránh khỏi.

Nắng nóng như thiêu đốt, gió mát thoảng qua, nếu đến quá gần nhau, sự hiện diện của họ mang theo nhiệt độ và mồ hôi, sẽ trở nên đinh dính, những chinh trong sự bết dính ấy, nhưng rung động và mong chờ từ mùa xuân tắt lịm lại trở nên chín muồi. Nhưng Isagi vốn dĩ không thích sự đối nghịch giữa hai kiểu thời tiết, và mùa hè lại hứng chịu như muốn kéo người ta lại gần nhau hơn, mùi hương và hơi ấm khiến cho cảm giác hiện hữu của mỗi người trở nên rõ rệt hơn. Cậu không thích cảm giác đó, cậu thà ở một mình dưới bóng cây hoặc trong phòng điều hòa.

"Cậu ta quả thật rất khó gần" - nhiều người đã nói như vậy, ngay cả bạn bè của cậu cũng từng nói, "Thoạt nhìn, Isagi trông có vẻ rất đáng sợ. Từ cái vẻ kiên định, tính cách, ở mọi khía cạnh... Ha ha, vì cậu ấy rất giỏi, lại thường chỉ ở một mình, ít nói, và lúc nào cũng đội mũ". Ban đầu, Isagi cũng tò mò, không biết đó có phải sự thật về cách người ta cảm nhận về cậu hay không. Sau này, đôi khi cậu có gắng phân tích mọi cách tiếp cận, rồi đột nhiên cậu hiểu là để tránh nắng, cũng tiện để tránh người xung quanh, mũ chính là lá chắn cuối cùng. Rồi dần dần, khi nghe những lời như vậy, cậu chỉ cười trừ.

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng vào lúc này, ngay trên thảm cỏ đầu hè, Isagi lại đang chơi guitar cho Nagi.

Mấy ảnh của cậu tạm thời được giao cho Nagi giữ hộ, đến khi nhận ra, dòng kính máy ảnh đang hướng về phía cậu. Isagi ngẩng người, chớp mắt, cậu cúi đầu và cười, rồi đi bộ qua sân như không có gì xảy ra, mùi gió làm tóc bay phất phơ, và cậu thấy Nagi cười, vẫy máy ảnh từ xa.

Giọng Nagi theo làn gió nhẹ truyền đến, mái tóc xanh đậm của Isagi bị gió thổi bay, lướt qua gò má.

"Em có nghĩ đến việc quay video mình chơi guitar và đăng lên mạng không?"

Isagi nhìn Nagi, im lặng không nói gì. Vài giây sau, cậu nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của chính mình, cậu đồng ý, nhưng có vẻ không chắc chắn, "Anh có thể giúp em quay được không?"

Isagi vui vẻ đồng ý, nhưng cậu không ngờ rằng, quyết định này sẽ khiến cậu phải hối hận sau này.

Khi đợi Nagi trong phòng tập, cậu đã đến trước, cảm thấy hơi nhàm chán, cậu cầm cây đàn guitar lên.

Nằm dài trên ghế sofa, cậu lặng lẽ gảy đàn, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây dưới ánh mặt trời rực rỡ dần chuyển sang màu vàng nhạt. Trong lúc thả hồn theo tiếng đàn, cậu lại nghĩ về Nagi.

Isagi không hề biết rằng, vào lúc này, trên gương mặt cậu hiện lên vẻ hài lòng, khóe miệng còn giữ lại chút nụ cười.

Trước đây, Isagi thường một mình chiếm lấy phòng tập, không ai làm phiền, tập trung vào màn hình máy tính, đôi khi để tai nghe nhạc hoặc gõ phím để làm việc. Nhưng giờ đây, khi có Nagi bên cạnh, mọi thứ đã thay đổi. Cả hai cùng tranh luận về guitar, và rồi, khi cậu chuẩn bị rời đi, Nagi vẫn còn muốn quay lại. Thật ra, việc quay video chơi đàn, do Nagi đề xuất, cũng không khác gì những gì cậu đã làm cho Nagi. Giờ đây, cậu nhận ra rằng, giữa họ luôn có một sự hiểu ý mà không cần nói ra.

Chỉ khác với trước đây, dường như khoảng cách giữa cả hai đang ngày một gần hơn, mà chẳng ai lên tiếng. Không biết là ai đang dung túng, là ai đang đẩy thuyền, là ai đang cố tình không nhìn thấy. Họ có thể tự lừa dối mình, giả vờ không hay biết, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hôm nay, Isagi muốn nhờ Nagi quay lại bản nhạc mới mà cậu tự sáng tác. Đây là lần đầu cậu thử nghiệm.

Ngoài ra... cậu còn chuẩn bị món quà mà cậu đã hứa sẽ tặng cho Nagi.

Thực ra, trước khi Nagi đến, cậu có chút bồi hồi, có lẽ vì nhiều lý do, chỉ biết rằng từng giây phút trôi qua dài như vô tận.

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng, người đến đầu tiên không phải là Nagi, mà là...

"Anh?"

_____

- 1076 words

_____


Anh em thử đoán xem đó là ai đi :>>

                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro