6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối học kỳ, họ thường phải thức đêm để bù lại cả một học kỳ không học bài, mà Nagi và Isagi cũng không phải là ngoại lệ. Kể từ lần gặp mặt gần nhất, một tháng đã trôi qua, chẳng có lấy một tin nhắn nào được gửi đi. Isagi tự nhủ, chắc hẳn anh rất bận. Nghĩ đến đây, cậu tự cảm thấy thật nực cười, cớ sao lại cứ phải suy nghĩ về người khác như vậy.

Thế nhưng, cậu hiểu rõ ràng, cậu có lẽ chỉ đang dậm chân tại chỗ, chờ đợi cho đến khi đoạn tình cảm này dần phai nhạt.

Liệu duyên phận có thật sự mong manh đến vậy? Có lẽ là thế. Đây chẳng phải là điều cậu từng mong đợi sao?

Đến lúc này, Isagi mới nhận ra khoảng cách giữa họ lớn đến nhường nào. Chỉ cần một trong hai buông tay, mối quan hệ này liền lập tức tan biến, hoà lẫn nơi biển người.

Dù từng mơ tưởng và thật sự muốn làm gì đó, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã biết Nagi và cậu vốn không thuộc cùng về một thế giới. Không cần lý do, chỉ đơn giản là không phải thì sẽ không phải. Nhận thức này cũng dần trở nên mờ nhạt hơn trong quá trình cả hai tiếp xúc với nhau.

Nhưng giờ đây, sau một thời gian dài không gặp, cậu như tỉnh giấc, cảm giác mọi thứ chỉ là một giấc mộng đẹp.

Có người từng nói về Isagi rằng cậu là kiểu người chấp nhận hiện thực, không thích sự thay đổi. Cậu có chút bối rối. Người kia xua tay, bảo cậu là kiểu người thuộc nhóm "S" điển hình. Cậu chẳng mấy để tâm, bởi cậu không thường thú với những thứ như MBTI, cũng chẳng tin vào chúng.

Cậu không cảm thấy "N" có gì khác so với "S", chẳng lẽ cuộc sống của cậu sẽ thay đổi chỉ vì điều đó sao?

Nhưng giờ đây, cậu có chút hoài nghi.

Cậu luôn có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó, hoặc không nhận ra điều gì đó, khi để lại đằng sau một ai đó từng đậm đương, rồi khi ngoảnh lại thì đã không thấy bóng dáng nữa.

Cảm giác mất kiểm soát khiến Isagi vừa khó chịu lại vừa bất lực.

Cậu có hàng tá lý do để trốn tránh thực tế, nhưng cậu không thể trốn tránh chính mình. Nơi rằng bản rộn không có thời gian nghĩ đến những thứ khác chiếm cả đời cậu. Có lẽ, đôi khi bản rộn đến mức không thể phân biệt được điều gì là cần nhớ và điều gì có thể lãng quên.

Nhưng không may, lúc này đây, sự áy náy về mối liên kết vô hình đó giữa đêm khuya, Isagi lại bắt chợt nghĩ đến Nagi. Đôi mắt dịu dàng như xưa, gương mặt thanh tú, mái tóc nâu ngắn bồng bềnh, tất cả đều khiến trái tim cậu không khỏi xao xuyến ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Nagi là một người rất ít ầm ĩ, Isagi luôn nghĩ vậy. Cậu thực sự bất ổn về việc Nagi dần chủ động liên lạc với mình, có lẽ đó là một phần lý do cậu thấy sự thân mật giữa hai người không còn giống như cơ hội quen thuộc mỗi ngày. Họ tương thuộc như hai thái cực, một người bình tĩnh, một người năng động, có khi lắm những xung đột nhưng lại bổ trợ hoàn hảo.

Tuy nhiên, không giống như những lần cãi vã đơn giản dễ dàng xảy ra xung đột, người này lại không hiểu lý do, người nọ lại thấy hoài nghi... Những điều này quả thật khiến Isagi không biết liệu đó là sự buông lơi của Nagi hay chỉ là một sự trùng hợp tình cờ.

Có những lúc, nhìn lại những khoảnh khắc bên nhau, Isagi mới nhận ra rằng tình cảm họ không phải lúc nào cũng có thể nắm bắt được và cũng không thể dự đoán trước bất kỳ điều gì. Nhưng điều này ấy chẳng hề làm vơi đi sự rạo rực trong cậu. So với những bất hoà nhạt dần, có lẽ những đêm ngày đã qua, tâm trí của Isagi thường tập trung nhiều hơn vào những khoảnh khắc biết đặt vào đâu của cậu.

Những mâu thuẫn ấy giống như những chiếc sừng hươu, vừa đẹp lại vừa nguy hiểm. Bởi vì đẹp, chúng khiến người ta không khỏi say mê; và vì cũng rất rắn, nên không thể biết khi nào sẽ làm ta bị thương.

Cuộc sống bên Nagi đã trở thành vùng an toàn, hoặc cái kén của Isagi, nhưng cậu chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho một ngày những điều đó sẽ đột ngột biến mất, cho tới khi ngày ấy thực sự đến. Có lẽ đến khi ấy, cậu mới nhận ra những bất hòa nhỏ giữa họ chẳng khác nào những vết thương sâu hoắm. Nhìn thì có vẻ không đáng kể, nhưng thực chất đã ăn sâu vào tận gốc rễ, nơi vi khuẩn yếm khí sinh sôi và lan tỏa nọc độc.

Cuối cùng, trước kỳ nghỉ lễ, Nagi mới gửi đến một tin nhắn, rất nhanh đã được đọc.

Lúc đó, Isagi đang nằm dài trên giường, giấc ngủ trưa kéo dài đến tận buổi chiều, có khi sẽ tiếp tục ngủ tới tối rồi tỉnh dậy khi đã đói. Tuy nhiên, âm báo trên điện thoại đã đánh thức cậu trước giờ, thông báo có tin nhắn từ Nagi. Lúc này, Isagi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không phân biệt được giữa ngày và đêm, mà điện thoại của cậu lại cho biết tin nhắn đã được 12 tiếng không mảy may tiện lợi. Vì vậy, trong lúc mơ màng, cậu nhắn lại tin nhắn không biết để đã gửi từ khi nào, hứa hẹn là sẽ đi ăn tối. Cậu có chút mơ hồ, không biết đây là mơ hay thật, nghĩ trong đầu là được, chỉ là không muốn trả lời, cũng chẳng muốn ngồi dậy. Cậu nghĩ, cứ để Nagi đến ký túc xá kéo cậu đi cũng được.

Kết quả là đến tối, cậu bị gọi dậy, đứng trước mặt cậu bây giờ đúng là Nagi bằng xương bằng thịt.

"Sao không trả lời tin nhắn?"

Cậu chớp chớp mắt, như thể không tin được, dụi dụi mắt, rồi mới nhìn Nagi: "À... Em ngủ quên mất."

"Em có định đi ăn không?" Nhưng ngay sau đó, Nagi lại đổi ý, "Không muốn ăn anh cũng phải kéo em đi ăn, không ăn đúng bữa sẽ không tốt cho dạ dày."

"Ừm." Cậu mơ hồ đáp, rồi đẩy Nagi ra ngoài, "Anh đợi ngoài cửa nhé, em sẽ ra ngay."

Mọi thứ dường như vẫn giống như trước, Isagi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất an. Cậu đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, đột nhiên cảm thấy thật thừa thãi, dù đội một hồi lâu, cậu vẫn không đeo đôi khuyên tai hình ngôi sao mà Nagi đã tặng. Tuy nhiên, trong mỗi lần lựa chọn, món quà ấy dường như đã mất đi ý nghĩa từ xưa, trở thành biểu tượng cho một quyết định nào đó của cậu. Đầu vậy, cậu vẫn lấy chiếc ví đặt trong túi ra, cất vào trong túi đeo balo để tránh bị phát hiện. May mà thay, cậu vốn có thói quen mang theo những chiếc balo không cần thiết, nên lúc này Nagi cũng sẽ không hỏi gì.

Giữ trong lòng một nỗi niềm khó nói, cả hai đã cắt đứt liên lạc một thời gian. Tựa như trước đây, họ luôn lẩn tránh điều gì đó, vì hơn hay có ý chạm đến ranh giới, dù không biết nên nói gì hay quay lại, cuối cùng chẳng ai muốn giải quyết. Kết quả là khi gặp lại, cả hai chỉ có chút ngượng ngùng và lặng im. Dường như, cuộc trò chuyện giữa họ chỉ là những mẩu chuyện lẻ tẻ, cả hai lo sợ rằng nếu câu chuyện kết thúc, khoảng cách giữa họ sẽ bị phơi bày. Cuối cùng, họ cũng đến nhà hàng mà Nagi đã đề cập trước đó, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

_____

- 1389 words.

_____ 

- Còn idea để ra chap nhưng flop quá..Nên drop nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro