Chương 53 - 54 - 55 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53 Thượng  

Bất quá chỉ trong chớp mắt, tình huống đã trở nên càng lúc càng không thể nào cứu vãn được nữa. Đem Mục Dã đặt vào trong lòng Khổng Thu, Đường nghiêng người tránh thoát móng vuốt của Blue. Cam Y cùng Khổng Thu nghĩ muốn nhảy lên ôm Blue lại, nhưng không ngờ đột nhiên bị bức tường vô hình bắn văng ra ngoài. Mục Dã nâng Khổng Thu dậy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có gì nói sau đi! Trước tiên phải đem hai nguời tách ra mới được! Đường chính là đại ca của Blue đó!"

"Đại ca?"

Mục Dã sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

"Khổng Thu! Nhìn kìa!"

Bị ném sang một bên, Cam Y nằm trên đất, chật vật hô to, Khổng Thu và Mục Dã cùng đồng thời nhìn lại, hai người cảm thấy nhiệt lượng trong thân thể nháy mắt như bị ai hút cạn sạch. Một kết giới đen nhánh khóa chặt Blue và Đường bên trong, thân thể Blue như được dùng thuật "khổng lồ hóa", một vòng lửa hào quang màu hoàng kim bao quanh thân, đang dùng tốc độ không dám tưởng tượng liên tục công kích Đường.

Khổng Thu tựa hồ có thể nhìn thấy hàn quang bắn ra khi móng vuốt Blue chém xuống. Mà sắc diện của Đường lại... không chút biến hóa, ngay lúc Blue bổ nhào đến, tay hắn chỉ nặng nề quạt lên người Blue, Blue đã lộn nhào mấy vòng trên không trung, rồi lại gào thét nhào lên đánh móc vào sau gáy.

"Blue! Đừng qua đó! Mau trở lại đây đi!"

Khổng Thu ngồi bệt dưới đất gào lên, sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy thân thể của Blue bị một tát của Đường hất bay ra ngoài, cậu thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, không tài nào đập nổi nữa.

Tiếng gầm rú đầy phẫn nộ của Blue từ trong kết giới truyền ra, thanh âm thống hận kia làm cho người nghe phải rợn gai ốc. Thân thể anh lúc này đã biến thành một quả cầu ánh sáng màu hoàng kim, mãnh liệt công kích Đường, không cần quan tâm bản thân sẽ khiến đối phương bị thương nhiều ít ra sao, anh cần phải phát tiết hết phẫn nộ kiềm nén bấy lâu nay, nên mỗi đòn đều dồn toàn lực, giáng cho Đường những đòn trí mạng. Toàn thân Mục Dã chợt mềm nhũn, trượt dài xuống. Khi đặt mông xuống đất, mặt y đã hiện rõ vẻ kinh biến. Đường lúc này hoàn toàn xa lạ với những gì y biết.

Bên trong kết giới, Đường dường như nhận ra được Mục Dã đang sợ hãi, đôi nhãn đồng màu lam của hắn không giấu được sự thiếu kiên nhẫn của chủ nhân, đồng thời cũng còn một loại tâm tình khác, hắn muốn thử dò xét một chút.

Giây tiếp theo, dị biến phát sinh. Bên trong kết giới, hắc ám bao trùm, toàn bộ ánh sáng trong sân đều bị hắc ám làm cho ảm đạm. Lại thêm một đòn công kích của Blue về phía Đường, thân thể cao lớn nháy mắt trở nên hư ảo, chỉ nghe thấy tiếng không khí không ngừng gào rít khi bị hút từ bên ngoài vào trong kết giới. Lúc này, thân ảnh của Đường đã biến đâu mất! Chỉ thấy một con cự thú còn to hơn cả một con cọp Siberia trưởng thành, toàn thân phủ lông đen tinh khiết, đang há to cái miệng đỏ như máu, răng nanh hung tợn tựa như chỉ cần một cú ngoạm cũng sẽ cắn nát xương thịt của đối thủ.

"Blue!" Khổng Thu sợ đến mức nhào hẳn về phía kết giới, Blue sẽ chết mất, Blue của cậu sẽ chết mất!

"Đại ca biến thân rồi! Mau tách hai nguời đó ra!" Cam Y cũng gần như bị dọa chết đứng. Mục Dã hãy còn đang ngơ ngác, bối rối nhìn mãnh thú hung tợn trong kết giới, y vẫn biết nguời kia vốn không phải là nhân loại bình thường, nhưng..... y không sao ngờ được bản thể của hắn lại như thế này!

"Khổng Thu! Mục Dã! Hai người mau nghĩ biện pháp tách họ ra đi! Blue căn bản không phải là đối thủ của đại ca đâu, cậu ấy sẽ bị đại ca giết mất!" Cam Y thét chói tai, tiếp theo, không nói hai lời liền biến ảo lại thành lốt mèo, ma quang màu bạc bổ vào kết giới. Nhưng vô ích, năng lực quá yếu, căn bản không tài nào mở được đường vào kết giới.

Đối mặt với Đường sau khi biến hình to lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần, trong tiếng gào của Blue vẫn không có chút khiếp đảm nào. Thân thể anh đã lớn hơn trước kia, nhưng trước mặt Đường lúc này, anh cũng chỉ là một con mèo con nhãi nhép mà thôi. Quang mang hoàng kim chói lọi làm mọi nguời không thể nào mở mắt nổi. Nhưng hắc ám lại dần dần lan tỏa toàn bộ kết giới, ngay cả kim quang của Blue cũng dần bị hắc ám kia cắn nuốt.

"Ngào ngào!"

Phát ra tiếng gào đầy rống giận, uy thế không hề thua kém cự thú hung tợn kia, quả cầu ánh sáng của Blue chuyển hướng đánh móc sau gáy của cự thú đen tuyền.

"Ngao!"

Toàn bộ vật dụng trong phòng đều bị tiếng gầm của cự thú phá vỡ nát tan. Ngay khi quả cầu ánh sáng bổ nhào đến, cự thú đã nhảy lên, rồi liền dùng tốc độ mắt thường không tài nào nhìn rõ mà cắn một phát vào quang cầu.

"Blue! Không!"

"Ngào ngào ngào!!"

Kim quang theo miệng cự thú phóng phụt ra xa. Đầu cự thú vung mạnh sang một bên, quang cầu hoàng kim bị nặng nề vất lên đỉnh kết giới, rồi lại bị kết giới đánh rơi ngược lại xuống đất một lực không nhẹ. Thân ảnh cự thú nháy mắt đã di chuyển đến chỗ mà quang cầu bị ném xuống, một chân giẫm mạnh lên.

"Mục Dã! Cứu Blue! Mục Dã! Làm ơn cứu Blue! Đường sẽ giết anh ấy mất! Đường sẽ giết anh ấy mất!"

Khổng Thu gục trên người Mục Dã không ngừng bắt lấy y gào khóc, Mục Dã còn đang mông lung trong kinh ngạc cũng dần chăm chú nhìn vào cảnh hai anh em đang tàn sát lẫn nhau bên trong kết giới, thần trí cũng đã bị Khổng Thu gọi về được ít nhiều.

Bên kia, Blue bỗng nhiên phát ra tiếng tru đầy thống khổ. Cõi lòng Khổng Thu như tan nát, cậu níu chặt cánh tay Mục Dã, không ngừng cầu y: "Làm ơn nói Đường dừng tay đi! Làm ơn nói Đường dừng tay lại đi!". Bên cạnh đó, Cam Y vẫn đang không ngừng tìm cách nhào vào trong kết giới.

Lại cắn thêm một phát nữa lên người Blue, Đường quăng anh lên không trung, móng vuốt bén nhọn không lưu tình chém xuống mà không cần dùng đến ma lực, Đường không tốn chút sức lực nào chỉ cần dùng thân hình cao lớn tuyệt đối của mình cũng đủ ngăn chặn mọi đòn tấn công của Blue. Ngay lúc hắn định cắn thêm một phát cuối cùng, toan kết liễu Blue trong một chiêu trí mạng thì bên ngoài kết giới đã xảy ra dị biến.

Ôm chặt lấy bụng mình, Mục Dã thống khổ ngã nhào xuống mặt dất, miệng không ngừng gọi: "Bố Nhĩ.... Bố Nhĩ.... em đau... đau quá..." Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên gương mặt tái nhợt. Khổng Thu bên cạnh y cũng sợ hãi không kém, vội vàng nâng y dậy: "Mục Dã, anh bị sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ." Nào ngờ, Mục Dã lại trừng cậu một cái, rồi lại tiếp tục ôm lấy bụng không ngừng kêu lớn hơn: "Bối Nhĩ.... đau quá.... em đau quá..."

Sửng sốt hai giây, Khổng Thu rốt cục cũng hiểu ra, cậu cũng "ai nha" thất thanh một tiếng, rồi siết chặt ngực mình, nằm bên cạnh Mục Dã: "Tim em khó chịu quá, tim em khó chịu... Blue... Blue..."

Cam Y đang không biết làm sao thì nhìn thấy hai dã thú một lớn một nhỏ trong kết giới nháy mắt đã bất động. Rồi nhìn lại hai người đang nằm vật ra đất, miệng không ngừng kêu đau đầy thống khổ, Cam Y khẽ cắn môi, chớp mắt biến lại thành hình người chạy lại.

"Cam Y, em đau quá, nơi này, đau..." Bắt lấy cánh tay của Cam y, Khổng Thu đau đến mặt cắt không còn một giọt máu.

"Ư..." Gắt gao ôm lấy bụng mình, Mục Dã hiện tại đã đau đến không nói nên lời.

"Đại ca! Đề Cổ! Đừng đánh nữa! Mau lại đây đi!" Quay người lại, hô to về phía kết giới, Cam Y một bên cõng Khổng Thu lên, một bên ôm lấy Mục Dã, bộ dáng chật vật, cước bộ lảo đảo mang hai người vào trong phòng.

Blue trong miệng gào lên mất tiếng đầy tức giận, thân thể liều mạng giãy giụa. Đường cũng mở miệng ra, kết giới chung quang cũng tan biến, trong nháy mắt hắn biến lại thành nguời, vội vã chạy vào phòng. Blue cũng khôi phục lại hình dạng mèo con vốn có, vèo vèo lướt qua từng bước chân của Đường.

Trên ghế sofa trong phòng khách, Khổng Thu ôm ngực không ngừng rên rỉ, Mục Dã cong người ôm bụng, cố nén thống khổ. Đường nhanh bước đến trước ghế, ôm lấy Mục Dã, cầm lấy điện thoại trong tay, bấm một dãy số, ngay khi đối phương bắt máy lập tức nói: "Đến chỗ ta ngay, dạ dày của Mục Dã lại phát đau rồi." Cũng không chờ đối phương lên tiếng, hắn đã cúp máy.

Bắt lấy tay Đường, Mục Dã từng ngụm, từng ngụm thở dốc, khó khăn nói: "Bố Nhĩ, có phải em..."

"Sẽ không." Thần sắc lạnh như băng nói ra lời trấn an, bàn tay to lớn của Đường cực kỳ thuần thục xoa đi xoa lại trên bụng Mục Dã, nói tiếp: "Em đã bình phục rồi, sẽ không tái phát lại đâu. Hít thở sâu, nhắm mắt lại, không được nói ." Mục Dã nghe lời, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường.

Bên kia, con mèo nào đó tuy là chạy trước Đường mấy bước, nhưng mấy phút sau Blue mới bước ra, trên nguời chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm không biết đã lấy được ở đâu. Khổng Thu cuộn mình trên người anh, ô ô kêu đau, còn bắt lấy tay anh đặt trên ngực mình xoa xoa, bóp bóp. Cam Y dưới tiếng rống giận của Blue vội vội vàng vàng đi gọi điện mời bác sĩ.

Tốt qúa, cuối cùng cũng tách hai người này ra được rồi, nhưng tiếp theo phải tính thế nào đây? Sắc mặt của Mục Dã sau khi được Đường xoa nhẹ đã dần khá lên được một chút, y mở to mắt nhìn Khổng Thu, đối phương vừa lúc cũng đang nhìn y, hai người dùng mắt trao đổi nhanh một lượt. Mục Dã cúi đầu nói: "Em muốn về phòng nghỉ." Đường liền ôm y đi.

Nhìn vết thương xanh xanh tím tím trên mặt cùng miệng của Blue, tim Khổng Thu lại nhói đau, cậu rên rỉ: "Blue... tìm một cái giường, em muốn nằm một chút, em không thở nổi."

Cũng chả thèm quan tâm đây là nhà của nguời khác. Blue ôm Khổng Thu đi lên lầu. Trên lầu ba truyền xuống tiếng bước chân của Đường, nên Blue ôm thẳng Khổng Thu lên lầu hai, mở đại một phòng ra, có giường, anh đi vào, thuận chân đá cửa lại.

Trong phòng nháy mắt chỉ còn mỗi mình Cam Y, không một ai ở đây nữa, khóe miệng hết mếu rồi lại mếu, ô ô ô, hai hàng nước mắt tuôn dài, hôm nay đúng là hù chết nguời không cần đền mạng mà.

Chương 53 Hạ 

Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue. Đường quả nhiên đã hạ thủ lưu tình, bằng không e là cổ của Blue lúc nãy đã bị cắt đứt lìa.

"Thu Thu, còn đau không?" Blue không màng đến thương tích của mình, tay anh vẫn mải đặt trên ngực Khổng Thu.

"Nhìn thấy anh bị thương, chỗ này của em trước sau gì cũng đau đến chết." Khổng Thu ôm chần lấy Blue, khẩn cầu: "Blue, đừng xung đột với đại ca nữa có được không? Em không muốn anh lại bị thương."

"Không cho phép gọi hắn là đại ca!" Blue vẫn nhất định mang thù.

"Chủ nhân..."

"Gào!"

"Chủ nhân, em muốn."

"Gào!"

Quần áo tung bay tán loạn, trên giường, bắt đầu nghe được những tiếng kêu thảm thiết của ai đó đang bị đè ép.

Cũng gian phòng này, nhưng ngay trên tầng ba, sắc mặt của Mục Dã đã khôi phục lại như thường. Thật có lỗi cười cười với Đường, y thỏ thẻ: "Thật xin lỗi, làm anh phải lo rồi."

Đường khẽ nhíu mày, chợt có người gõ cửa: "Tiên sinh, bác sĩ đã đến."

Thủ hạ đã được qua huấn luyện nghiêm khắc của hắn cũng không vì phải chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi mà có một chút kinh hoảng nào, đúng là bình thường đến mức không còn là bình thường nữa.

"Cho vào đi."

Không thèm bước xuống giường, cũng không buông Mục Dã ra, một tay Đường ôm lấy y, một tay tiếp tục xoa xoa bụng. Cửa mở, vệ sĩ dẫn bác sĩ vào. Vị bác sĩ này cung kính cúi đầu chào Đường rồi mới bước đến bên giường, lấy tai nghe ra khám bệnh. Mục Dã để bác sĩ tùy ý kiểm tra thân thể của mình, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như trong quá khứ, không sơ hở để ra bất kỳ tia chột dạ nào.

Sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, bác sĩ hỏi: "Hôm nay Mục tiên sinh có xảy ra chuyện gì sao?"

Mi tâm của Đường khẽ nhíu lại, Mục Dã chỉ ôn hòa nói: "Mới vừa rồi, khi Bố Nhĩ và em trai anh ấy xảy ra tranh chấp, tôi rất lo cho anh ấy, sau đó dạ dày đột nhiên phát đau."

Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, nhìn Đường nói: "Bây giờ đang là giai đoạn dưỡng bệnh của Mục tiên sinh, mặc dù Mục tiên sinh đã thanh trừ hết toàn bộ tế bào ung thư trong cơ thể, nhưng vẫn phải tránh bị kích thích hoặc hoặc hồi hộp lo lắng. Còn phải tăng cường dùng thêm nhiều thực phẩm giàu protein. Mặt khác, tôi đề nghị Mục tiên sinh tạm thời không nên tiếp tục công tác nữa, thân thể Mục tiên sinh dù sao cũng không phải là tộc nhân của Miêu Linh tộc, nên sau khi trải qua bạo bệnh, cần phải cẩn thận tu dưỡng."

"Ta biết rồi."

Bác sĩ rời đi, Đường vừa tiếp tục xoa bụng cho Mục Dã, vừa lạnh lùng hỏi một sâu: "Sợ sao?"

Sợ? Mục Dã cuời cười, nói: "Không sợ, bất quá lúc đầu quả thật đã bị dọa không ít. Em không biết anh còn có thể biến thân. Chuyện liên quan đến Miêu Linh Tộc, anh kể cho em nghe quá ít, cho nên không có chuẩn bị tinh thần trước được." Ngẩng đầu lên, y vuốt nhẹ lên mặt của Đường: "Có thể biến lại cho em xem lần nữa không? Cảm giác khi đó anh mang lại cho em hoàn toàn khác hẳn với hiện tại."

Hai mắt lạnh như băng của Đường khóa chặt trên mặt Mục Dã, vài phút sau, hắm ôm Mục Dã qua một bên, bắt đầu biến hình. Mục Dã vẫn nhịn không được mà hít vào mấy ngụm lãnh khí, hai tay khâm phục vuốt ve lên thân mình khổng lồ của cự thú, giống báo mà không phải báo, giống hổ lại cũng chẳng phải hổ, chỉ là một con mèo bự không hơn không kém. Bàn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của hắn, Mục Dã không cầm lòng nổi, liền ôm lấy cổ của Đường, khẽ cọ cọ.

"Bố Nhĩ, thật xin lỗi." Thật xin lỗi vì lúc đó đã kháng cự, thật xin lỗi vì đã không sớm một chút nhận ra tâm ý của anh dành cho em, còn cả tâm tính băng lãnh của anh nữa.

"Không cho phép nói xin lỗi." Dã thú phát ra ngôn ngữ của nhân loại, toàn thân đen bóng của hắn đè lên trên người Mục Dã, đem y bao vây dưới thân thể cao lớn của mình. Trên mặt vẫn băng lãnh, bá đạo như cũ.

"Em hơi mệt một chút, anh có thời gian ngủ chung với em một lúc không?"

Cự thú nằm xuống bên cạnh Mục Dã, để y cuộn mình tiến vào trong thân thể của hắn, Mục Dã yêu thích không sao ngừng được việc vuốt ve bộ lông mềm mại kia, cũng không thể nào tưởng tượng được chính mình có một ngày sẽ nằm trong lòng một sinh vật như thế này.

Hơi thở của cự thú chợt có biến hóa rõ ràng, chân sau đè tay của Mục Dã lại: "Không được sờ loạn, hậu quả em không thể chịu được đâu." Bởi dục vọng của hắn trong hình thú càng khó khống chế gấp trăm lần so với nhân hình.

Tim của Mục Dã vì câu này mà đập càng mãnh liệt, y chưa từng nghĩ qua vấn đề này nha!

Lặng yên trong chốc lát, y cẩn thận nói: "Anh sẽ dùng hình thái này mà muốn em sao?"

"Sẽ."

Đầu có chút mê muội, hô hấp của Mục Dã đã bắt đầu dồn dập. Tiếp theo y chợt nghe cự thú bên cạnh lên tiếng: "Không phải hiện tại, em bây giờ vẫn chưa chịu được."

Y cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không tài nào chịu nổi, làm cùng cự thú này sao.... Mục Dã nhắm mắt lại, dán mình lên bộ lông mềm mại ấm áp của cự thú. Những chuyện cấp bách trước mắt chính là làm sao giảm bớt ân oán của Đường và Blue, nếu nói Blue là em trai của Bố Nhĩ, vậy chẳng phải lúc ấy Blue cũng sẽ....? Vậy Trọng Ni.....

Mục Dã nhẫn nại xoa xoa thái dương đang bừng bừng vì xúc động, thì ra Trọng Ni cũng giấu y nhiều chuyện đến như vậy, chuyện này phải tính thế nào đây?

So với cặp đôi đang tình cảm ấm áp trên lầu, thì đôi dưới lầu có vẻ thiên về nhục dục nhiều hơn. Khổng Thu ép bản thân phải xuất ra hết toàn bộ "tuyệt kỹ trên giường" của mình để trấn an lửa giận của Blue, đợi đến sau khi anh bình tĩnh nằm xuống bên cạnh cậu, Khổng Thu mới nén thân thể đang ê ẩm của mình mà vuốt ve thân thể đối phương, vì điều sắp nói mà từ nãy đến giờ Khổng Thu phải vất vả "làm công tác" chuẩn bị.

"Blue, anh không nên cùng đại ca..."

"Không cho phép gọi tên đó là đại ca."

Hôn hôn lên môi của đối phương, Khổng Thu lập tức sửa miệng: "Em không gọi, em không gọi. Nhưng anh cũng không cần tiếp tục xung đột với anh ta làm gì. Anh hiện tại không phải là đối thủ của anh ta."

"Thu Thu!" Cuối cũng cũng nói ra những lời mà anh không thể nào chịu đựng được!

Đơn giản nằm úp sấp trên người Blue, Khổng Thu xin lỗi: "Thật xin lỗi, em không có ý nói anh không bằng anh ta. Ý của em là, anh mới đạt đến "Mạt", còn anh ta đã lên đến bậc "Đường", anh hiện tại cùng anh ta tranh chấp, căn bản chính là lấy trứng chọi đá. Như vậy, đổi lại chẳng phải chỉ có thiệt về mình hay sao, thậm chí có khi còn là mạng sống của anh. Blue, anh nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên thế gian này sao? Nếu anh chết, em cũng sẽ không chấp nhận cuộc sống cô độc này đâu, em sẽ tự sát theo anh đó."

Lam đồng của Blue hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, anh thừa nhận, hiện tại anh không phải là đối thủ của người kia.

Ok, mấy câu vừa rồi hình như đã có tác dụng rồi, Khổng Thu lại tiếp tục nói: " Quân tử báo thù mười năm không muộn, Cam Y nói anh là người có khả năng đạt đến "Cung" nhanh nhất trong năm anh em. Anh có hỏa diễm lam sắc mà anh ta không có, anh ta có lẽ chỉ có thể đạt đến "Đường" là cùng, mà anh lại có thể đạt đến "Cung". Đợi đến lúc đó, anh muốn tìm anh ta báo thù, em cũng không lo lắng nữa. Blue, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em phải đau lòng sao?"

Blue nhíu mày, rầu rĩ không vui: "Anh không biết phải mất bao lâu mới đạt được đến "Cung", anh muốn báo thù!"

Hôn nhẹ lên miệng Blue, Khổng Thu ôn nhu khuyên nhủ: "Chúng ta không phải có thể sống đến năm trăm tuổi sao? Anh là thiên tài mà, có lẽ người khác cần đến một trăm năm, còn anh chỉ cần năm mươi năm là xong. Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh đều liều mạng tu luyện, nói không chừng chỉ cần mười năm nữa anh đã có thể đạt đến "Cung" rồi. Em tin anh."

Mi tâm nhíu chặt của Blue lúc này mới giãn ra chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguời kia là anh lại không cam lòng. Khổng Thu đau lòng sờ lên viết thương trên khóe miệng Blue, chầm chậm hỏi: "Báo thù quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc làm em đau lòng?"

"Không! Em quan trọng hơn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì." Nguời bị hoài nghi rõ ràng vô cùng mất hứng.

Khổng Thu cười ngọt ngào,ôn nhu nói: "Nếu em là trọng yếu nhất, vậy chủ nhân nên nghe lời em đi. Tạm thời bỏ qua ân oán với anh ta, trước mắt hãy giành hết thời gian để tu luyện, được không?"

Vật giữa hai chân Blue bỗng di chuyển khác thường, Khổng Thu liền cầm lấynó, khẽ thổi thổi khí vào bên tai Blue: "Chủ nhân, yêu em thêm một lần nữa đi, chủ nhân đã lâu lâu lắm rồi không có yêu em đó."

"Gào!"

Trong lòng làm một động tác chiến thắng huy hoàng, Khổng Thu hào phóng dâng lên thân thể của chính mình, chỉ cần có thể làm Blue bỏ qua thù hận với đại ca, muốn cậu làm cái gì cũng được. Còn về phía đại ca bên kia, cậu tin là Mục Dã có thể thu phục được, vừa rồi không phải là cậu đã được chứng kiến một phần "năng lực" đó của y rồi sao?

Chương 54

Sớm đã qua giờ dùng cơm chiều, nhưng hai vị chủ nhân cũng như hai vị khách trên lầu hai vẫn chưa có ý định đi xuống. Chủ nhân chưa nói muốn dùng cơm, thì vệ sĩ cùng mấy người hầu trong nhà tự nhiên cũng tuyệt đối không dùng bữa.

Cam Y đã sớm đói bụng, nên dưới sự giám thị của vệ sĩ, đành đau xót lục tung hết cả nhà bếp, kết quả chỉ kiếm được một gói bánh quy đã gần quá hạn sử dụng. Trệu trạo nhai bánh, uống nước cầm hơi, Cam Y hai mắt rưng rưng nhìn về phía cầu thang, mấy người này tính đêm nay không ăn cơm luôn sao?

Ngay sau khi Cam Y gặm hết túi bánh quy, uống hết ba chén nước, trên lầu cuối cũng cũng đã truyền đến tiếng bước chân. Khi nhìn thấy thân ảnh của đối phương xuất hiện ngay chân cầu thang, Cam Y giật mình một cái, thái độ muốn bao nhiêu cung kính đều có đủ bấy nhiêu.

"Đại ca."

"Ừ."

Cực kỳ lãnh đạm mà "ừ" một tiếng, Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Tát La Cách – Đường ôm Mục Dã xuống lầu, rồi mới phân phó thủ hạ mang đồ ăn lên. Mục Dã dừng lại, Bố Nhĩ Thác quay sang nhìn y, thấy y tươi cười hỏi: "Bố Nhĩ, không giới thiệu một chút sao?" Có một vị đại ca thế này nhất định người kia sẽ rất buồn lòng.

Oa oa oa, cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, Cam Y thầm khóc trong lòng, cảm động vì có người đồng tình với hắn. Bố Nhĩ Thác chỉ lãnh đạm giới thiệu: "Cam Y Gia Đức."

Nếu ở trước mặt Blue, Cam Y tuyệt đối sẽ chủ động tự giới thiệu, nhưng dưới sự áp chế của luồng khí đen thui cường đại của đại ca, Cam Y một câu cũng không dám nhiều lời. Đó cũng là lí do tại sao hắn cùng Tứ đệ vừa nhìn thấy bóng cha từ xa đã vội lẩn đi thật nhanh. Bởi vì luồng khí bao quanh cha sau khi đạt đến "Cung" còn đáng sợ hơn đại ca mấy chục lần! Mà cha đại nhân cũng không vì mấy đứa con này mà chịu khó thu liễm mình lại. Chỉ có khi nào có mặt của Nhị tỷ, người giống mẹ nhất trong số mấy anh em, cũng là con gái mà cha yêu thương nhất, cha mới có thể trở nên đỡ lạnh lẽo hơn mà thôi.

Tuy là Khổng Thu vẫn chưa nói gì với Mục Dã, bất quá sau khi chứng kiến chuyện hôm qua, y đã biết Bố Nhĩ Thác có bao nhiêu lãnh đạm với những người xung quanh. Nên nếu y đã thích người này, y sẽ không cho phép tình trạng này càng ngày càng có chiều hướng xuống dốc. Nắm lấy tay của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã cười cười nhìn Cam Y, nói: "Hôn nay thất lễ quá. Tôi nghe cậu gọi Bố Nhĩ Thác là đại ca, không biết cậu là..."

Liếc mắt thận trọng quan sát thần sắc của Bố Nhĩ Thác một cái, Cam Y mới cẩn thận trả lời: "Tôi trong nhà đứng thứ ba, trên còn có một chị, dưới có hai em trai, đại ca chính là đại ca của chúng tôi. À, cứ gọi tôi là Cam Y được rồi." Đại ca không có trừng mình, hú hồn, vậy là đại ca không ngại chuyện mình nói chuyện với người hầu của anh ấy.

Vươn tay về phía đối phương, Mục Dã nói: "Tôi là Mục Dã, rất vui được gặp cậu."

"Ách..." Cam Y không dám đưa tay ra, nhưng nếu không đưa ra không phải sẽ còn chết thảm hơn sao? Vì vậy Cam y thật nhanh chạm vào ngón tay của đối phương, rồi vội vàng rụt lại ngay, sau đó lùi về phía sau mấy bước, hắn rất sợ nhỡ đại ca lên cơn ghen đột xuất sẽ một tát tiễn thẳng hắn về Tây Thiên.

Nhận thấy nam nhân bên cạnh không được vui, Mục Dã chủ động kéo tay hắn lại, rồi mới nói với Cam Y: "Khổng Thu và Blue cũng chưa đi, có thể mời họ xuống cùng dùng cơm được không?"

"À à, hai người đó chưa đi, để tôi đi gọi họ xuống." Cam Y bỏ chạy nhanh như chớp, mới đó mà thân ảnh đã mất hút giữa cầu thang.

"Không cho phép kẻ khác chạm vào em." Bố Nhĩ Thác hung hăng xoa xoa tay trái của Mục Dã. Mục Dã nhíu nhíu mày, rồi mới kéo hắn vào phòng ăn, ngoài miệng đáp ứng: "Sau này em sẽ chú ý. À, em nhớ hình như hôm nay trong bếp mới nhập về một số trái cây, chắc giờ đã ướp lạnh rồi, sau khi dùng cơm ăn một chút được không? Em có thể ăn trái cây mà nhỉ?" Không cần Bố Nhĩ Thác phân phó, quản gia lập tức phái người đến nhà bếp truyền lời lại, sau khi dùng cơm xong, chủ nhân muốn ăn một chút trái cây ướp lạnh.

Bố Nhĩ Thác kéo ghế ra, để Mục Dã có thể ngồi xuống trước, rồi hắn mới an vị vào ghế gia chủ kế bên y. Hai vị chủ nhân đã ngồi xuống, quản gia cũng không thèm để ý khách nhân vẫn còn chưa đến, liền cho người dọn cơm lên. Trong lòng Mục Dã có vô vàn nghi vấn, bất quá giờ phút này y lựa chọn im lặng, cũng không buồn dặn quản gia là phải chờ khách nhân đến rồi mới dọn cơm lên.

Hiện tại y đang bận nghĩ làm sao để Khổng Thu – người mà lúc nào cũng bị Blue quấy nhiễu chịu ở lại đây mấy hôm, y tin tưởng từ chỗ Khổng Thu sẽ biết được những điều mà mình muốn biết.

Bố Nhĩ Thác có thói quen phải uống rượu vang khi ăn, còn trong ly của Mục Dã lại là nước táo ép. Bỗ Nhĩ Thác, một người không biết cái gì gọi là lãng mạn, nhẹ nhàng đặt ly xuống, Mục Dã nhấp một ngụm, cũng vừa lòng, cười cười.

"Bố Nhĩ, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút."

"Nói."

Một tay đặt lên tay Bố Nhĩ Thác, Mục Dã nói: "Em muốn đem căn hộ của mình cho Trọng Ni, hiện tại cậu ấy vẫn ở trong nhà của công ty cấp cho, nếu sau này không làm ở công ty nữa sẽ phải chật vật tính chuyện nhà cửa. Em cũng không có khả năng về đó, nên em muốn đem mọi thứ của mình dọn sang đây, rồi mới nói Trọng Ni dọn đến. Trước em vẫn còn do dự, em sợ anh sẽ hiểu lầm, bất quá hiện tại em và cậu ấy cũng có thể tính là người một nhà, anh thấy thế được không? Nếu anh không đồng ý, thì coi như em chưa nói gì hết."

Mục Dã chọn cách lấy lui làm tiến, mà ngay từ đầu, Bố Nhĩ Thác đã không hề xem Khổng Thu là uy hiếp của mình, nên chỉ đơn giản lên tiếng: "Tự em quyết định là được rồi. Còn đồ đạc trong nhà, ngày mai anh sẽ cho người qua đó dọn đến đây."

"Cảm ơn anh!"

"Không cho phép nói cảm ơn với anh."

Mục Dã dịu dàng cười, siết chặt tay đối phương.

"Khụ khụ". Có người không đúng lúc lên tiếng phá vỡ không gian ngọt ngào của hai người. Sắc mặt Bố Nhĩ Thác âm lãnh xuống vài độ, Mục Dã lại rất vui vẻ tiếp đón đối phương. "Trọng Ni, đói bụng chưa?"

Khổng Thu vừa mới ho khan liền phất phất tay với hai người, cậu chọn một chỗ cách xa Bố Nhĩ Thác rồi mới ngồi xuống, nói: "Ừ, đói lắm luôn đó. Vừa rồi ngủ đã muốn chết, nếu không phải Cam Y gõ cửa, tôi cũng không biết là đã trễ thế này." Nếu so sánh với băng lãnh của Bố Nhĩ Thác, thì sự lạnh lùng của Blue chỉ là một hạt cát so với cả sa mạc. Cam Y nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, đồng dạng muốn né vị đại ca đáng sợ này của mình càng xa càng tốt.

Mục Dã nhìn nhìn về phía cửa, hỏi: "Blue đâu rồi?"

"Anh ấy còn ngủ, gần đây anh ấy đang tận dụng thời gian để tu luyện, mệt chết đi được. Tôi không dám gọi anh ấy dậy, chờ khi nào anh ấy tỉnh ngủ, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn sau, không cần để ý anh ấy đâu." Khổng Thu giải thích. Nguyên thân thật sự đúng là Blue lại trốn đi tu luyện, mà dù không có tu luyện đi chăng nữa, anh cũng không muốn ngồi cùng một bàn cơm với Bố Nhĩ Thác.

Mục Dã sao lại không rõ được nguyên nhân sâu xa bên trong, y chỉ cười cười, không hỏi lại, đưa đũa cho Khổng Thu và Cam Y, người đang vô cùng khẩn trương mong được ăn cơm.

Cam Y cảm động gắp thức ăn cho vào miệng, thoạt nhìn Mục Dã cũng thiện lương không khác gì Khổng Thu. Vậy là y không cần lo lắng cho đại ca và Đề Cổ nữa rồi, oa oa oa thật tốt quá đi, oa oa oa, cuối cùng cũng không phải khó xử nữa rồi.

Trên bàn cơm, không ai nói chuyện, Mục Dã ăn khá chậm, y cắn từng miếng nhỏ, cẩn thận nhai nuốt, thỉnh thoảng y lại liếc mắt nhìn Khổng Thu một cái, trong mắt của đối phương dường như cũng có cùng tâm tư với y. Quản gia bưng một mâm cá lên, Bố Nhĩ Thác trực tiếp đem khay cá để trước mặt Mục Dã, lạnh giọng nói: "Ăn hết toàn bộ." Loại cá này rất giàu protein.

Khóe miệng Mục Dã khẽ cong lên, y gắp một miếng cho vào miệng chầm chậm nhấm nháp, mắt lộ ra sự khâm phục. Rồi y mới gắp một miếng cá mỡ màng trông vô cùng ngon mắt cho vào chén của Bố Nhĩ Thác, nói: "Em không ăn hết được nhiều vậy đâu, anh nếm thử đi, ngon lắm đó. Đầu bếp này anh tìm được ở đâu vậy? Tay nghề quả không tồi nha."

Biểu tình trên mặt Bố Nhĩ Thác nháy mắt đã không còn băng lãnh như cũ, tuy chỉ là chút biến hóa không rõ ràng, nhưng người chưa mấy thân thiết như Khổng Thu vẫn có thể nhận ra được, còn có thể khiến cho Cam Y vô cùng khiếp sợ. Thấy Bố Nhĩ Thác đang cho miếng thịt bò mình vừa gắp vào miệng, Mục Dã lại gắp một miếng cho Khổng Thu, rồi một miếng nữa cho Cam Y, chuyện này làm Cam Y thiếu chút nữa sợ đến mức ném chén hất bàn cơm mà bỏ chạy. Độ ấm trên bàn chợt giảm xuống không phanh, chỉ có nụ cười trên mặt Mục Dã vẫn không chút suy chuyển.

Y tựa hồ rất ngạc nhiên nhìn về phía người nào đó đang có hàn quang bắn ra từ mắt: "Bố Nhĩ, tính theo vai vế, Cam Y và Khổng Thu đều là em của em, không phải sao? Tuy anh nói em chỉ là người hầu của anh, nhưng em luôn hy vọng có thể trở thành một thành viên trong gia đình anh."

Hả? Chẳng lẽ Mục Dã vẫn còn chưa biết? Khổng Thu sửng sốt. Cam Y lại vội vàng xua tay lớn tiếng nói: "Mỗi người trong gia tộc chúng tôi đều phi thường hoan nghênh Mục tiên sinh trở thành một thành viên trong gia đình. Đại ca là đại ca của chúng tôi, còn Mục tiên sinh đương nhiên là đại tẩu rồi."

"Là như vậy đúng không?" Mục Dã nhìn sang phía Bố Nhĩ Thác.

Bố Nhĩ Thác lạnh lùng đáp: "Anh cả đời này chỉ có một người hầu là em, kẻ nào dám bất kính với em chính là bất kính với anh."

"Vậy em yên tâm rồi." Cố ý gắp cho Bố Nhĩ Thác thêm mấy đũa thức ăn nữa, Mục Dã chỉ cười đáp lại vẻ mặt nghi hoặc của Khổng Thu cùng sự khẩn trương của Cam Y, bưng chén lên tiếp tục dùng cơm.

Một bữa cơm, nhưng bốn người cùng bàn lại mang bốn tâm tư khác nhau. Dùng cơm xong, Mục Dã nói Khổng Thu chờ y một lúc, rồi y mới cùng Bố Nhĩ Thác đi tản bộ trong vườn. Từ cửa số trong phòng khác, có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người, Khổng Thu ghé vào sofa, khó hiểu thì thầm tự hỏi: "Kỳ quái, Không lẽ Mục Dã không biết ý nghĩa của "người hầu" và "chủ nhân" của tộc nhân Miêu Linh Tộc mấy anh sao?"

"Cái này cũng không có gì là kỳ quái." Được rời xa khỏi luồng khí lạnh lẽo của đại ca, Cam Y liền khôi phục lại được một chút bản tính bình thường, nhìn lén hai người bên ngoài, rồi mới tinh nghịch đáp: "Hiện tại Blue đã chẳng thèm giải thích rồi, vậy em nghĩ đại ca đã đạt bậc "Đường" có giải thích hay không? Anh không biết trong khoảng thời gian khi đại ca và Mục Dã cùng nhau biến mất đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh dám chắc là có, thì mối quan hệ của hai người đó mới tiến triển đến mức này. Mà đại ca nhất định đã nói cho Mục Dã biết chuyện anh ấy là tộc nhân của Miêu Linh Tộc rồi, còn những thứ khác, tuyệt đối không nhiều lời kể thêm."

"Ồ..." Khổng Thu sờ sờ cằm, "Thoạt nhìn là như vậy. Em phải kể cho Mục Dã nghe mới được, để tránh anh ấy lại suy nghĩ lung tung."

"Ừ." Cam Y gật gật đầu ra vẻ đồng ý.

Sau vài phút suy nghĩ xa xăm, Khổng Thu đẩy đẩy người bên cạnh: "Cam Y, trong lúc bọn em nói chuyện, anh có thể mời đại ca đi đâu đó được không? Em muốn một mình trò chuyện với Mục Dã, nhưng đại ca chắc không chịu thả người đâu."

Phản ứng của Cam Y gần như thành bản năng sinh tồn, mãnh liệt lắc đầu như điên, miệng cũng phụ họa theo những cái lắc đầu mà liên tục phản đối: "Không muốn không muốn, anh không muốn bị đại ca một tát vả chết tại chỗ. Không bằng em đến tìm Mục Dã, nói y nghĩ biện pháp thuyết phục đại ca cho hai người được ở riêng trò chuyện thì hơn, anh thấy cái này còn có cơ hội khả thi hơn đó."

Thở dài một hơi, Khổng Thu khẽ lầm bầm: "Coi bộ chỉ còn cách này thôi." Tiếp theo cậu lại chợt nghĩ đến một sự kiện khác cũng quan trọng không kém, có chút buồn bực mà nói: "Chờ sau khi Blue đạt đến giai đoạn "Đường", có phải cũng trở nên lạnh lùng, đến người thân cũng không nhận như đại ca không?"

Cam Y bất đắc dĩ nói: "Đấy là chuyện không còn cách nào khác. Sao em không thử đổi góc độ để nhìn nhận chuyện này? Bên cạnh Đề Cổ và đại ca đã có em và Mục Dã, nhờ vậy bọn họ mới có thể còn chút nhân tính để dung hòa với người thân, còn nếu không có em, Đề Cổ e là đã chết từ lâu. Kỳ thật bản chất lạnh lùng cũng là bi ai của những con mèo mắt lam."

"Có lẽ cũng vì lý do này nên trước kia Blue mới không chịu tu luyện." Khổng Thu bắt đầu suy nghĩ.

Cam Y lặng yên một lúc, gật gật đầu, có lẽ thật là thế.

Ngay lúc Khổng Thu còn nghĩ miên man không biết sau này sẽ phát sinh ra những chuyện phiền não gì, thì Mục Dã và Bố Nhĩ Thác đã tản bộ về. Cũng không biết Mục Dã dùng biện pháp gì để trấn an Bố Nhĩ Thác, mà sau khi vào phòng, Bố Nhĩ Thác lại đồng ý cho Mục Dã và Khổng Thu ở riêng với nhau, bất quá hắn lại mang Cam Y đi. Đáng thương cho Cam Y nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chân tay mềm nhũn, loạng choạng bước theo đại ca khủng bố vào thư phòng, trước khi đi, còn cố quay lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Mục Dã và Cam y, bất quá vì hai người bạn tốt này đều có rất nhiều chuyện riêng muốn kể cho nhau nghe nên đồng thời hơi quá đáng một chút mà chọn cách làm lơ, không để ý, chỉ cười cười bước vào phòng kể chuyện phiếm. Không có gì, không có gì, chờ khi hai người tán gẫu xong, sẽ đi an ủi Cam Y sau.

Chương 55 Thượng

Trong phòng, Khổng Thu lẫn Mục Dã đều không sao bình tĩnh được. Đến trước mặt Mục Dã, Khổng Thu ôm chầm lấy y, hô hấp trầm nặng, giọng mũi anh ách nói: "Anh bình an vô sự thật tốt quá.... Tạ ơn Trời Phật đã phù hộ..."

Mục Dã vỗ nhè nhẹ vào lưng Khổng Thu, hô hấp cũng trầm nặng hệt như cậu: "Làm hại cậu phải lo lắng. Tôi cũng không biết tình hình sẽ trở nên tệ đến vậy, nếu không có Bố Nhĩ..." Khổng Thu ôm chặt Mục Dã, thiếu chút nữa cậu đã vĩnh viễn mất đi người bạn tốt này.

Hai người ôm nhau thật lâu mới chịu buông tay, Khổng Thu cười cười, lau lau khóe mắt, hít hít mũi. Mục Dã cũng cười cười, lau lau khóe mắt, hít sâu một hơi, rồi mới thở mạnh ra.

Khổng Thu lo lắng nhìn y, hỏi: "Vậy giờ anh đã bình phục hoàn toàn rồi chứ?"

Nụ cười của Mục Dã mang theo ngữ ý trấn an: "Bố Nhĩ nói mọi chuyện toàn bộ đã được xử lý ổn thỏa, tôi tin anh ấy." Tiếp theo, y lại thở một hơi thật dài, thanh âm khàn khàn nói: "Tôi không hề hay biết bản thân bị ung thư dạ dày, không chỉ vậy, mà tế bào ung thư đã di căn. Mỗi khi dạ dày phát đau tôi chỉ nghĩ mình chỉ bị đau dạ dày bình thường thôi, còn không thì cao lắm cũng chỉ là loét dạ dày sơ sơ. Trong suốt thời gian tiến hành trị liệu, Bố Nhĩ cũng không giải thích gì với tôi hết, anh ấy chỉ nói là tôi bị bệnh, những thứ khác cái gì cũng không chịu nói. Có một hôm, anh ấy đi vắng, tôi trộm vào thư phòng của ấy, mới phát hiện ra hồ sơ bệnh án của mình, lúc ấy tôi mới biết được....."

Tâm Khổng Thu tựa như bị ai bóp nghẹn, tuy là Mục Dã đã bình yên vô sự, nhưng cậu vẫn sợ y sẽ gặp chuyện bất trắc.

Nhìn Khổng Thu cười cười, thanh âm dịu dàng của Mục Dã vang lên: "Tất cả đều đã qua rồi. Sau khi sống sót qua khỏi giai đoạn trị liệu đầy thống khổ kia, có thể nói tôi nay đã thoát thai hoán cốt, một lần nữa được tái sinh. Cũng chính trong giai đoạn kia, tôi đã phát hiện ra Bố Nhĩ Thác thật sự để ý đến mình, nhiều hơn gấp trăm nghìn lần những gì tôi tưởng tượng. Chỉ là biển hiện của anh ấy lạnh lùng quá mức, nhưng có lẽ đó là thiên tính. Đương nhiên, thời điểm mới bắt đầu, ngày nào chúng tôi cũng khắc khẩu với nhau, ôi, kỳ thật là tôi đơn phương cãi nhau với anh ấy." Rồi sau đó, dạ dày lại phát đau, rồi.... ánh mắt của Mục Dã chợt như xuất thần.

Khổng Thu cũng hiểu được phần nào, cho dù là đại ca hay là Blue cũng sẽ không thích tranh cãi với người khác. Nếu là Blue thì anh ấy nhất định sẽ dùng miệng mình nuốt hết những lời cậu định nói, sau đó sẽ dùng phương pháp của bản thân để dập lửa.

Khổng Thu tỏ vẻ tò mò hỏi: "Hai người quen nhau từ khi nào? Sau khi từ Đức về sao?" Mục Dã sau khi từ Đức về, liền trở nên "u uất".

Nụ cười trên mặt Mục Dã chợt vì nhớ lại những ngày đó mà phút chốc tiêu tan: "Đúng vậy, chúng tôi quen từ hồi ở Đức. Còn nhớ hôm tôi không được khỏe không? Tôi lừa cậu, nói là mình bị dị ứng, kỳ thật không phải vậy."

Khổng Thu trừng to hai mắt, thúc giục Mục Dã nói nhanh nhanh lên. Ở cùng Cam Y một thời gian khá lâu, nên cậu không tránh khỏi bản thân đã bị lây nhiễm "lòng hiếu kỳ" siêu cấp cao đó.

Mục Dã uống một hớp nước để nhuận giọng, rồi nói: " Đêm hôm đó, tôi tỏ tình với cậu, nhưng đã bị cự tuyệt..." Khổng Thu cười "phù" một tiếng, Mục Dã cũng cười ha hả thật sảng khoái: "Sau khi cậu đi khỏi, anh ấy vào phòng của tôi, rồi mới..." Chuyện phát sinh tiếp theo không cần nói cũng đủ hiểu.

Nhớ đến bộ dáng hôm đó của Mục Dã, Khổng Thu cúi đầu "oa" một tiếng, lần đầu tiên của đại ca với Mục Dã... thì ra hôm đó hai người đã ký kết khế ước, hèn gì. Tuy là lần đầu tiên của cậu và Blue cũng... Nhưng trước đó hai người cũng đã nhau nói chuyện "yêu đương" được một thời gian ngắn rồi. Cậu nghĩ nghĩ một chút liền hỏi: "Có phải thời điểm đó, đại ca nói là anh chính là...... người hầu của anh ấy không?"

Nhìn thấu kinh ngạc của Khổng Thu, nên Mục Dã cảm thấy có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?" Nghĩ đến đêm hôm đó, Mục Dã nhíu nhíu mày, "Đêm hôm đó, anh ấy, vô cùng thô bạo. Hoàn toàn không giống chuyện một người thật lòng yêu thương tôi sẽ làm. Cũng chính vì vậy, nên tôi mới không cách nào chấp nhận được anh ấy." Thở hắt ra một hơi, y có chút bất đắc dĩ nói: "Bố Nhĩ không thích giải thích, cho nên chuyện không thoải mái trong quá khứ này tôi cũng không muốn hỏi lại anh ấy, nhưng mà đôi khi vẫn nhịn không được muốn biết vì sao... anh ấy lại muốn.... cường bạo tôi."

Oa, đại ca quả nhiên cái gì cũng không chịu nói cho Mục Dã nghe. Khổng Thu lập tức nói: "Anh hiểu lầm đại ca rồi, cái đó không phải là cường bạo."

Mục Dã nhíu nhíu mày, chờ Khổng Thu giải thích. Khổng Thu cười ha ha nói: "Lần đầu tiên của tôi và Blue cũng không khác đêm đó của anh bao nhiêu đâu."

"Hả?" Mục Dã vô cùng giật mình, Blue xem ra vô cùng cưng chiều Khổng Thu kia mà.

Khổng Thu ngọt ngào nói: "Đó chính là nghi thức ký kết khế ước giữa tộc nhân Miêu Linh Tộc và bạn đời của mình, cũng chính là "người hầu" theo cách gọi của họ, khi hai người quan hệ lần đầu tiên, nhất định phải thấy máu."

"Cái gì?"

Khổng Thu thấy y có vẻ còn mơ hồ, nên đành giải thích trắng ra luôn: "Chính là không có tiền diễn gì hết, trực tiếp tiến vào, trong quá trình đó, chủ nhân sẽ họa lên thân thể người hầu những đồ đẳng phù chú của khế ước, người hầu dùng chính máu của mình khi kết hợp cùng với chủ nhân để làm điều kiện hoàn thành khế ước. Theo những gì Blue nói, căn bản không thể dùng định nghĩa "chủ nhân" và "người hầu" của nhân loại đánh đồng với Miêu Linh Tộc được. Người chịu trách nhiệm chăm sóc và chiếu cố đối phương chính là "chủ nhân", còn người được chiếu cố chính là "người hầu". Suốt cuộc đời của một chủ nhân chỉ có một người hầu duy nhất, mà người hầu chính là người định mệnh được định sẵn từ khi chủ nhân chào đời. Nếu không tìm được người hầu của mình, chủ nhân sẽ phải chịu cô độc đến chết. Cam Y nói có rất nhiều tộc nhân của Miêu Linh tộc đến cuối đời cũng không tìm được người hầu mà định mệnh xác định cho mình."

"Thì ra là như vậy...." Mục Dã kinh ngạc thì thào tự nói: "Vậy sao Bố Nhĩ lại không chịu nói cho tôi biết?"

"Anh đã biết chân thân của đại ca chính là một con mèo mắt lam rồi đúng không?"

Mục Dã gật gật đầu.

"Mèo mắt lam trời sinh tính tình lãnh đạm, hơn nữa anh lại gặp đại ca sau khi anh ấy tu luyện đạt cấp "Đường". Nếu "Mạt" chỉ là băng côn thì "Đường" chính là nguyên cái kho đông lạnh ủ mấy trăm năm đó."

Mục Dã lặng yên không nói được gì.

"Đêm đó đại ca có họa đồ đẳng trên người anh không?"

Mục Dã cố gắng hồi tưởng, rồi mới lắc đầu, không xác định: "Không nhớ nữa. Đêm đó tôi chỉ mãi lo phản kháng lại anh ấy."

Khổng Thu không nói gì, ngay cả chuyện trọng yếu như thế này mà đại ca cũng không chịu nói cho Mục Dã nghe, đúng là quá đáng mà, vẫn là Blue nhà mình tốt nhất. "Vậy tối nay anh về phòng hỏi lại đại ca đi. Tôi tin là đêm đó anh ấy là ký kết khế ước cùng với anh rồi, bằng không cũng sẽ không thể nào đối xử với anh như vậy đâu."

Mục Dã thở dài, trong lòng có chút ngột ngạt, lại có chút thoải mái.

Khổng Thu trấn an y: "Sau khi Blue mất hết năng lực mới gặp được tôi, cho nên tính tình có thể coi như tạm được. Bất quá anh ấy cũng đã đạt đến "Mạt" nên ngày càng có xu thế lãnh đạm hơn. Đây chính là thiên tính và số mệnh của họ, không cách nào thay đổi được. Cam Y cũng nói, những con mèo mắt lam thường không giỏi nói, cũng như không thích giải thích. Blue hiện tại cũng đã không thích giải thích rồi, có rất nhiều chuyện đều là do Cam Y kể cho tôi nghe. A, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi anh ấy."

Mục Dã cắn cắn môi, hòi: "Cái khế ước gì gì đó, nó có hàm nghĩa như thế nào?"

Khổng Thu dùng ánh mắt "sắc miêu" đánh giá Mục Dã khắp một lượt, rồi mới thì thầm vào tai y: "Ký kết khế ước chính là tuyên thệ trọn đời bên nhau, mãi không chia lìa, đồng sinh cộng tử. Tộc nhân của Miêu Linh Tộc đều có thể sống đến 500 tuổi, một khi chủ nhân tạ thế, người hầu cũng sẽ đi theo, tựa như song bào thai kết hợp vậy."

Mục Dã kinh hô.

Khổng Thu nói tiếp: "Mà trọng yếu nhất là, vào thời điểm kia, phi thường, phi thường thoải mái, không cần dùng dịch bôi trơn để phụ trợ, hay... ngón tay."

Mục Dã sửng sốt hai giây rồi mới kịch liệt ho khan, ánh mắt có ý tránh né. Khổng Thu lui lại, cười cười mỉa mai, Mục Dã lắc đầu, không biết nói sao cho đúng, tim đập nhanh kinh khủng.

Sờ sờ cằm, Khổng Thu tự mình suy tư, tự hỏi: "Bất quá chuyện phát sinh hôm nay tôi cũng có chút nghi hoặc. Tại sao sau khi Blue biến thân lại lớn hơn rất nhiều so với lúc ở nhà? Còn đại ca và Cam Y nữa, sau khi biến hình lại không phải là hình dạng mèo con? Không lẽ điều này có liên quan đến năng lực của mấy người bọn họ sao ta?"

Thu hồi vẻ xấu hổ vừa mới bị Khổng Thu tặng cho, Mục Dã cũng lâm vào suy nghĩ xa xăm: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bố Nhĩ biến thân. Hơn nữa sau khi biến thân, anh ấy còn có thể nói chuyên được nữa." Nghĩ đến chuyện đối phương mới nói cho mình nghe, Mục Dã liền uống vội hai hớp nước để "trấn an."

"Blue vẫn còn đang trong giai đoạn tu luyện, không biết chuyên hôm nay có ảnh hưởng gì không.... Ngày mai phải tìm Cam Y hỏi một chút mới được." Nghĩ đến một chuyện, cậu liền lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi: "Đại ca đã nói với anh về chuyện có em bé chưa?"

"Em bé?" Nụ cười trên mặt Mục Dã phút chốc liền tan thành mây khói: "Anh ấy... có em bé?"

Phát hiện bản thân đã khiến Mục Dã hiểu lầm, Khổng Thu vội vàng xua tay, khụ khụ hai tiếng: "Là em bé, của hai người đó."

"Của tôi?" Mục Dã hoàn toàn không hiểu gì hết, "Tôi làm gì có em bé nào?"

"Ách..." Khổng Thu hạ giọng, "Cam Y nói người hầu sau khi ký kết khế ước của Miêu Linh Tộc xong sẽ có khả năng sinh hạ con cái, bất kể là nam hay nữ."

"Hả?" Cái ly trong tay Mục Dã thiếu chút nữa rớt bể tan tành, trên mặt thì lúc đỏ lúc trắng.

Vỗ vỗ vai Mục Dã, Khổng Thu một tay chống cằm nói: "Lúc tôi vừa mới nghe chuyện này cũng phản ứng hệt như anh. Cam Y nói điểm khác nhau duy nhất giữa nam và nữ chính là lúc sinh, nữ thì sinh sản tự nhiên, còn nam thì phải sinh mổ, chỉ vậy thôi đó. Năng lực của chủ nhân càng cường đại, thì đau đớn, thống khổ khi sinh của người hầu sẽ càng nhỏ. Bất quá đó chỉ là những gì Cam Y nghe người khác kể lại thôi, chứ anh ấy chưa có người hầu, nên cũng không biết là có thật hay không nữa."

"Em bé..." Mục Dã nuốt nuốt nước miếng, " Tôi chưa từng nghĩ qua. Sau khi biết được tính hướng của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có con."

"Me too." (Tôi cũng vậy.)

Hai người nhìn nhau, đồng thời uống nước.

Không khí trong phòng chợt lặng yên trong chốc lát, Khổng Thu nhỏ giọng hỏi: "Nếu đại ca muốn có em bé.... anh sẽ sinh sao?"

"Vậy nếu Blue muốn có con thì sao?"

Khổng Thu không chút băn khoăn đáp: "Tôi nhất định sẽ đồng ý. Tôi không sao cự tuyệt được yêu cầu của Blue."

Đến nửa ngày sau Mục Dã vẫn chưa hồi phục lại được, ngay lúc Khổng Thu nghĩ có lẽ y không hề muốn có con, thì y lại thản nhiên cười: "Tôi cũng không cách nào cự tuyệt được. Kỳ thật... cũng không phải là chối bỏ, chỉ là chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ ngờ là đột nhiên có một ngày chuyện như thế này lại xảy ra trên người mình, có lẽ tôi cần một thời gian ngắn để thích ứng."

"Ừ ừ." Khổng Thu gật đầu thật mạnh, chính là như vậy đó! Rồi cậu mới nói: "Bất quá Blue nói anh ấy không muốn có con, mà giống như là không thích nhiều hơn. Nhưng anh ấy cũng nói, nếu tôi thích thì anh ấy sẽ cho."

Mục Dã tự nói: "Ừ... tôi phải tìm dịp nào hỏi Bố Nhĩ một chút mới được, nếu anh ấy muốn, thì cũng có thể."

"Anh cảm thấy đại ca sẽ muốn có con sao?"

Mục Dã lắc đầu: "Không biết nữa." Y bất đắc dĩ nói: "Từ sau khi tôi nói với Bố Nhĩ là tôi thích anh ấy, thì anh ấy ngày càng ít nói hơn."

"Hả?"

Chương 55 Hạ

Nghĩ đến một việc, Mục Dã cười cười nhớ lại: "Bất quá trước kia anh ấy thật sự rất quá đáng, mặc kệ là trong lời nói hay hành động đều khiến cho tôi không sao chấp nhận được, làm cho tôi cảm thấy anh ấy tìm tôi chỉ với một mục đích duy nhất chính là để tiết dục vậy, không chỉ thế, anh ấy cũng từng nói qua những lời này."

"Không thể nào. Đại ca sao có thể quá đáng như vậy chứ?"

"Thật mà."

"Trách không được lúc đó nhìn anh lại tiều tụy đến vậy." Khổng Thu không thể nào tưởng tượng nổi. "Cũng may là tôi gặp Blue khi anh ấy vẫn còn là một con mèo, không băng lãnh đến thế."

"Ha ha." Mục Dã thả lỏng toàn thân dựa vào trên ghế sofa, thật lòng nói: "Cho nên mới nói, thông hiểu lẫn nhau vô cùng quan trọng, nhất là giữa hai người yêu nhau lại càng không thể thiếu được. Tôi quyết định, sau này sẽ cùng Bố Nhĩ nói chuyện với nhau nhiều hơn, đoạn thời gian tổn thương và hiểu lầm trước kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Có trời mới biết suốt thời gian đó tôi đã thống khổ biết bao nhiêu. Đúng là không thể nói hết bằng lời, tôi nghĩ, có lẽ Bố Nhĩ cũng giống vậy. Chỉ là anh ấy quá lạnh, nên tôi nhìn không ra thôi."

"Chuẩn chuẩn." Khổng Thu cười "phù" môt tiếng, chớp mắt mấy cái, kề tai Mục Dã nói nhỏ: "Nói cho anh biết một biện pháp hay lắm nha. Tộc nhân Miêu Linh tộc không chịu nổi khi người hầu gọi họ là "chủ nhân", cái này khiến họ đánh mất lý trí, sau đó... thì xin gì cũng được."

Mục Dã trợn to mắt, tươi cười mang theo chút nóng lòng muốn thử, "Thật vậy sao?"

"Lần nào cũng đúng. Cam Y nói bác gái chính là dùng tuyệt chiêu này đối phó với bác trai đã đạt đến bậc "Cung" đó nha."

Mắt Mục Dã lại trợn to hơn một chút, khóe miệng khẽ cong lên, vỗ vỗ Khổng Thu: "Cảm tạ, Trọng Ni, tôi sẽ thử xem sao."

"Trust me!" (Tin tôi đi!)

"Ha ha..."

Đương nhiên, Khổng Thu cũng có chuyên chưa biết. Lúc này đổi thành Mục Dã thì thầm vào tai Khổng Thu. "Bố Nhĩ nói cho tôi biết, anh ấy sau này sẽ dùng hình thú để làm cùng tôi đó... Chỉ là thân thể của tôi hiện tại không cho phép. Nhưng tôi thấy, hai người chúng ta nên chuẩn bị tâm lý một chút thì hơn, đúng không?"

"Hình thú?!" Tiêng kêu đầy sợ hãi vang lên.

"Ừ, hình thú."

"Của tôi lúc này! Blue? Con mèo con nhỏ xíu kia sao?"

"Bây giờ thì là con mèo, sau này.... cậu tự hiểu nha."

"Trời ạ! Tôi không thể chấp nhận được!"

"Me too. Nhưng mà tránh được sao?"

Khổng Thu "bi ai" lắc đầu, cậu không thể nào cự tuyệt được. Mục Dã lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nháy mắt mấy cái với Khổng Thu: "Cho nên tôi mới nói là hai chúng ta nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt trước cái đã."

"Ôi..." Khổng Thu chóng mặt ngã quỵ lên trên người Mục Dã, kêu rên: "Lần đầu tiên hôn Blue tôi đã cảm thấy bản thân vô cùng không bình thường rồi."

"Ai bảo chúng ta yêu phải những kẻ không phải phàm nhân làm gì kia chứ?"

"....Ôi, nhất định sẽ đau chết đi luôn đó."

"Không phải cậu nói sau khi ký kết khế ước chủ tớ gì gì đó, thì lúc làm chuyện đó sẽ vô cùng thoải mái sao?"

Ách, đúng là cậu có nói qua, nhưng mà, "Là cùng người làm mà. Còn hình thú..... ôi, trời ơi.... là dã thú nha, dã thú hàng thật giá thật đó."

Mục Dã tỉnh táo đáp: "Dã thú hàng thật giá thì không biết nói tiếng người đâu nha."

"Ách, được rồi, nhưng mà..." Thanh âm của Khổng Thu đã có chút phát run, "Bọn họ đều có thể hóa thu, nhưng may Blue bây giờ vẫn chỉ là một con mèo con, tôi , tôi... " Ánh mắt Khổng Thu nhìn Mục Dã đã thay đổi, mang theo chút đồng tình.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Mục Dã cúi đầu nhìn lại chính mình.

Khổng Thu sờ sờ mũi, đột nhiên không dám tỏ ra quá kích động.

"Đại ca bây giờ đang trong giai đoạn "Đường", năng lực này vô cùng cường đại. Blue chỉ mới lên đến "Mạt" thôi, nếu muốn đạt đến "Đường" e là phải mấy chục, thậm chí là cả trăm năm nữa. Tôi trước kia không hề biết là anh ấy sẽ dùng bộ dạng mèo con đáng yêu đó cùng tôi làm cái chuyện đó đó nha, cho nên đối với tôi, bây giờ đã là đủ. Bất quá còn Mục Dã anh thì...." Biểu tình trầm trọng vỗ vỗ vai Mục Dã, Khổng Thu "khuyến mãi" cho đối phương một cái ôm trấn an: "Nhanh nhanh chuẩn bị tâm lý đi."

Trong phòng lại lâm vào yên lặng, tiếp theo chính là thanh âm ho sặc sụa của người nào đó.

Khổng Thu lại không chút trách nhiệm tặng kèm thêm một tràng bom hạng nặng: "Nghe nói đâu Blue của tôi năm nay đã năm mươi bảy tuồi rồi, mà đại ca lại còn lớn hơn anh ấy đến... năm mươi tuổi."

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...."

Hai người trong phòng kể đủ chuyện trên trời duới đất, từ bí mật đến công khai, hoàn toàn quên mất thời gian. Lúc kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, có người ở bên ngoài gõ cửa, lạnh lùng nói "Mục, đến giờ rồi."

Mục Dã lập tức đứng lên, hướng bên ngoài đáp: "Được rồi, em lên lầu ngay đây." Rồi mới nhỏ giọng nói với Khổng Thu bốn chữ: "Mai nói tiếp nha."

"Ok."

Mở cửa, Mục Dã cầm lấy bàn tay đang vươn ra của đối phương, rồi phất phất tay với Khổng Thu: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hai người ôm nhau lên lầu. Khổng Thu nói chuyện cả đêm, liền uống ngay một ly nước lớn, rồi mới duỗi thắt lưng một cái thật đã. Tốt quá, Mục Dã cuối cùng cũng đã bình bình an an trở về rồi. Người nào đó nhân lúc cậu không để ý đã âm thầm chuồn vào phòng, tựa như một tên trộm, lẻn đi đến bên cạnh sofa. Khổng Thu thấy thế liền ngồi xuống xin lỗi: "Thật xin lỗi, Cam Y."

"Không có gì, không có gì." Người bên cạnh cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra, "Anh cứ nghĩ đại ca muốn giáo huấn anh một trận, cũng may, anh ấy chỉ an bài cho anh một số công việc, với lại anh ấy còn một chút chuyện nên sẽ vắng mặt trong công ty một thời gian." Dứt lời, lại khều khều Khổng Thu: "Đêm nay hai người đã nói những chuyện gì vậy?" Đây mới là chuyện mà Cam Y muốn biết nhất nha.

"Nhiều lắm. Đại ca hầu như không nói gì cho Mục Dã biết hết."

"Cái này có thể đoán được."

Hai người cùng nhau tụ lại tám, Khổng Thu lúc này không bị ai trông coi đang tinh thần hứng chí phừng phừng cùng Cam y hàn huyên. Bất quá lúc này, người liên tục kinh hô đổi thành Cam Y, nghe đến cuối cùng, Cam Y vô cùng cảm động nói ra một câu: "Mục Dã thật vĩ đại."

"Đúng vậy đó."

Trong phòng, Mục Dã sau khi rửa mặt thì lên giường, Bố Nhĩ Thác vẫn như thường lệ, cầm trên tay cuốn tạp chí tài chính và kinh tế. Sau khi Mục Dã lên giường, hắn buông tạp chí xuống, vươn tay tắt đèn.

Mục Dã nằm bên cạnh không buồn ngủ, Bố Nhĩ Thác lạnh lùng ra lệnh: "Đã quá giờ ngủ rồi đấy."

Mục Dã nhắm mắt lại, tiến vào trong lòng hắn. Bố Nhĩ Thác phối hợp nghiêng người lại, ôm lấy y. Mục Dã bệnh nặng mới khỏi nên cần ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc.

"Bố Nhĩ."

"Có chuyện gì ngày mai nói sau."

Nếu là trước kia, nhất định y sẽ mất hứng. Bất quá sau khi biết rõ tâm tính của người này, Mục Dã lại cảm thấy vô cũng thỏa mãn. Thanh âm của y vốn rất êm tai, nên chỉ cần thêm chút cố ý, sẽ khiến người nghe khó lòng cự tuyệt.

"Em chỉ hỏi một chuyện thôi, một chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng."

"Nói."

"Anh cùng em, đã ký kết khế ước sao?"

Bố Nhĩ Thác lưu loát hỏi lại: "Em cho là đêm đó anh đã cường bạo em?"

"Thật xin lỗi."

"Đi ngủ đi."

"Còn có một chuyện, hỏi xong em lập tức ngủ ngay."

Người nào đó nhíu chặt mày, thanh âm cũng trầm xuống mấy độ: "Một chuyện cuối cùng. Nói."

"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là anh cố tình làm em đau đúng không? Còn cả lần bắt tay nữa, anh cũng làm đau em."

"Em là người hầu đầu tiên, cũng là duy nhất, lại là nhân loại. Anh không cần dùng lực cũng làm em bị thương." Lời Bố Nhĩ Thác mang theo mấy phần thâm ý. Mục Dã khẽ cười, ôm lấy đối phương, an tâm bình ổn hô hấp. Bởi bản thân là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nên đối phương không biết nên dùng bao nhiêu lực với mình là vừa, hơn nữa người này gặp mình khi bản thân đã đạt đến "Đường". Cũng bởi vì vậy nên lúc đầu khi hai người ở cùng nhau, người này luôn làm cho y bị thương. Y vẫn luôn cho là người này cố ý... Quả nhiên khi hai người yêu nhau, thông hiểu lẫn nhau chính là quan trọng nhất.

Tinh thần tuy không mệt, nhưng thân thể đã đến lúc cần nghỉ ngơi, hơn hai mươi phút sau, Mục Dã còn rất nhiều nghi vấn đã hô hấp đều đặn, toàn thân thả lỏng. Tại đây, trong tình yêu say đắm của khế ước chủ tớ, Mục Dã muốn học cách trở thành một người hầu, còn Bố Nhĩ Thác cũng đang cố tập cách để trở thành chủ nhân. Đương nhiên, Blue và Khổng Thu là một cặp chủ tớ suốt ngày dính chặt vào nhau, nhưng có điều đây là một cặp ngoại lệ, chân chân chính chính ngoại lê. Cho nên, theo khía cạnh nào đó mà nói, Blue hẳn là nên cảm kích Bố Nhĩ Thác, bất quá... cái này chúng ta chỉ có thể ảo tưởng một chút, một chút mà thôi.

Hơn ba giờ sáng, Khổng Thu ngáp một cái rõ to lên lầu ngủ. Nằm trên giường lớn mềm mại, người nào đó cùng "nam nhân khác" vui vẻ trò chuyện để trễ thế này mới chịu về lại không chút chột dạ mà vù vù ngủ ngon lành. Có đôi khi, một ngày không có người quản lý, thật sự rất tuyệt vời.

Đại sảnh yên lặng, có một người nằm trên giường lăn qua lộn lại không sao ngủ được. Oa oa oa, chuyện của đại ca và Mục Dã thật đúng là bi thảm mà, oa oa oa, nếu đại ca không đi Đức có lẽ cả đời này anh ấy sẽ không gặp được Mục Dã, vậy là sẽ vĩnh viễn mất đi người hầu duy nhất của mình, oa oa oa, tự nhiên, tự nhiên, Cam Y cũng muốn đi tìm người hầu.....oa oa oa, người hầu, người hầu ơi, giờ em đang ở đâu? (Polly: Người hầu à, mơ đi em, chủ nhân thì em có một người đó=)))

Chương 56 Thượng

Khi tỉnh lại, người bên cạnh vẫn như mọi ngày, đang tựa vào đầu giường đọc báo, bất quá từ sau khi y sinh bệnh đến nay, người này đã không còn hút thuốc nữa. Có đôi khi Mục Dã lại thấy hoài niệm mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người của hắn, tuy nhiên, vẫn nên suy nghĩ cho vấn đề sức khỏe của hai người, ách, lại quên, người này đâu phải nhân loại bình thường. Được rồi, đó là vì suy nghĩ cho thân thể vừa mới qua cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh của y, không có khói thuốc lởn vởn quanh mình vẫn là hay nhất.

"Chào buổi sáng, Bố Nhĩ."

Khép tờ báo đang đọc lại, Bố Nhĩ Thác cầm điện thoại, phân phó quản gia mang bữa sáng lên phòng.

"Bố Nhĩ, sáng nay em muốn ăn ở phòng ăn."

"Đem đến phòng ăn đi."

Cúp điện thoại, Bố Nhĩ Thác xuống giường, ôm Mục Dã vào nhà tắm, cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Lau khô bọt kem đánh răng trên khóe miệng, Mục Dã ngắm nhìn thân ảnh cao lớn trong gương của nam nhân bên cạnh. Nam nhân đã rửa mặt xong, sắc diện vẫn lạnh lùng như được khắc ra từ băng hàn ngàn năm, đôi nhãn đồng màu lam khiến người khác không sao can đảm đối diện. Nhìn đến khi ngẩn người, Bố Nhĩ Thác mới vươn tay ôm mục Dã vào lòng: "Suy nghĩ gì đó?"

"Chuyện có em bé." Mục Dã trả lời vô cùng tự nhiên.

Đem người chuyển đến trước mặt mình, Bố Nhĩ Thác cũng không hỏi từ đâu Mục Dã biết được chuyện này, chỉ lạnh như băng hỏi: "Em không muốn?"

"Không phải." Hai tay khoác lên vai của Bố Nhĩ, Mục Dã cười cười hỏi: "Anh sẽ cho em một đứa con sao? Ừm, em thừa nhận là tối qua khi biết được chuyện này em đã vô cùng kinh hãi, vì vấn đề này chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo lắng của em, bất quá hiện tại... tuy là vẫn chưa sẵn sàng, nhưng chỉ cần anh muốn, em sẽ không cự tuyệt."

Câu trả lời của Mục Dã hiển nhiên đã khiến nam nhân vui lòng, có điều, trên mặt hắn không thể hiện ra mà thôi. Bất quá câu tiếp theo của nam nhân lại khiến Mục Dã kinh hãi.

"Chúng ta sẽ không có con."

"Tại sao?"

Mục Dã xác định bản thân thật sự không vui.

"Anh không thích em bé, ồn ào." Câu này nghe quen quen à nha.

"...."

Mục Dã không biết là nụ cười trên mặt mình đã tắt lịm từ khi nào, mi tâm cũng nhíu chặt lại, Bố Nhĩ Thác lại tiếp thêm một câu không có chút độ ấm nào: "Nếu em muốn thì anh sẽ cho em, nhưng không phải bây giờ." Những lời này cũng rất quen luôn.

Độ cong trên khóe môi đã thay đổi, thanh âm của Mục Dã ẩn niềm sung sướng pha lẫn dịu dàng: "Phải đợi sau khi em hoàn toàn hồi phục mới được, có đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cám ơn anh, Bố Nhĩ Thác."

"Không cho phép nói hai chữ "cảm ơn" với anh."

Ngẩng đầu, kiễng mũi chân chủ động hôn lên môi của đối phương, Mục Dã và người nào đó giống nhau, muốn hay không là một chuyện, còn có cho hay không lại là chuyện khác.

Đã lâu thật lâu không cùng Mục Dã thân thiết qua, nên hô hấp của Bố Nhĩ Thác lúc này chợt thay đổi. Hai tay đặt trên nút áo của Mục Dã, trong nháy mắt hơi dụng sức, tựa như đôi tay này muốn xé toang áo ngủ của Mục Dã ra, đem y áp đảo lên bồn rửa mặt. Đối với một vị chủ nhân, hầu như không cách nào khắc chế được dục vọng đối với người hầu của mình, nhất là khi dục vọng đó là do chính người hầu chủ động khơi gợi lên, nhưng Bố Nhĩ Thác đành cường ngạnh ghìm xuống. Hắn lui mạnh mấy bước về phía sau, thanh âm đầy áp lực nói: "Không nên khiêu khích anh!"

"Em đã khỏe nhiều lắm rồi." Nâng mặt của Bố Nhĩ Thác lên, thấy hai thái dương của hắn đã nổi đầy gân xanh, Mục Dã không đành lòng nói, trong lòng cảm thấy bản thân được người này chăm sóc đúng là hạnh phúc không gì sánh bằng.

"Thân thể em vẫn cần một thời gian dài để điều dưỡng." Kéo tay của Mục Dã xuống, Bố Nhĩ Thác dẫn y đi ra ngoài. Hàm dưới của hắn nghiến chặt, tiếp tục đấu tranh với dục vọng của chính mình.

Nhìn tấm lưng căng cứng của Bố Nhĩ Thác, khóe miệng của Mục Dã khẽ cong lên, cúi đầu kêu: "Chủ nhân."

Chân mới đi được một nửa, Bố Nhĩ Thác bỗng xoay người lại, "hung quang" trong mắt hiện rõ vẻ không nhịn được, đồng thời bản thân cũng nuốt mấy ngụm nước miếng.

Hô hấp đã mang theo vài phần "hung tàn", thanh âm ồm ồm của Bố Nhĩ Thác lại vang lên: "Đừng khiêu khích anh!"

Áp chế kinh hãi, Mục Dã không sợ chết tiến lên hai bước, ôm lấy Bố Nhĩ Thác, ngẩng đầu gọi khẽ: "Chủ nhân."

Gân xanh trên mu bàn tay Bố Nhĩ Thác cũng nổi hết cả lên. Giây tiếp theo, Mục Dã thấy cảnh vật trước mắt mình đột nhiên xoay chuyển, y bị người nào đó ôm ngang người, rồi giây tiếp theo toàn thân đã bị ném lên trên giường.

Cam Y đói khát khó nhịn cùng với Khổng Thu mang theo vẻ mặt buồn ngủ ngồi trong phòng ăn chờ hai vị chủ nhân quá bộ xuống dùng cơm. Quản gia nhà này chỉ quan tâm đến dạ dày của chủ nhân, còn khách nhân có no đói ra sao cũng mặc kệ.

Ngay lúc Cam y sắp gục lên người Khổng Thu – lúc này đã ngất ngưởng ghé vào bàn gà gật, quản gia cuối cùng cũng cho người hầu bưng bữa sáng vô cùng phong phú lên.

"Chủ nhân không xuống nhà dùng cơm."

Ngắn gọn một câu, đặt đồ ăn lên bàn, nhóm người hầu cũng lập tức lui xuống. Thì ra là hai "chủ tớ" đó không xuống ăn sáng. Khổng Thu cầm lấy một miếng bánh mì, trét mứt trái cây lên, hai mắt chỉ mở đươc một nửa, trệu trạo nhai.

Cam Y thì vô cùng ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, anh không dám một mình đối mặt với đại ca, cho nên mới.... thật xin lỗi, Khổng Thu, sớm vậy mà đã lôi em dậy."

Lắc đầu, thanh âm có chút anh ách, Khổng Thu ngái ngủ đáp: "Tối hôm qua em nằm mộng suốt cả một đêm, trong mơ có một đống mèo con, báo con, rồi cả hổ con nữa...."

Cam Y múc cho Khổng Thu một chén canh trứng, rồi lại gắp thêm hai gắp sủi cảo thủy tinh, trấn an nói: "Hôm qua đúng là đã hù em một trận rồi."

Uống một hớp nước trái cây, xoa xoa thái dương để giúp bản thân thanh tỉnh lại một chút, Khổng Thu thắc mắc hỏi: "Cam Y, em nhớ rõ ràng lần đầu tiên anh biến hình vẫn là một con mèo, tại sao hôm qua, sau khi biến thân lại là...." Ách một con báo vằn đen, ách, không biết là hổ? Hay là báo nữa?

Cam Y lập tức cực kỳ ủy khuất nhìn cậu: "Nếu ngay lúc đó anh biến thành bộ dạng thật trước mặt em, em có sợ không?"

"Chắc chắn sợ chết khiếp luôn." Khổng Thu đáp lại tỉnh bơ.

"Cho nên người ta mới..."

"Nếu nói vậy thì con báo đó mới là nguyên bản của anh sau khi biến thân sao? Không phải chỉ là một bé mèo con à?" Hai mắt Khổng Thu sáng rực, ánh mắt cậu lúc này làm cho Cam Y cảm thấy khẩn trương, khẽ lui về phía sau, bất an gật gật dầu.

"Vậy kích cỡ hình thú của mấy anh sau khi biến thân có liên quan đến năng lực, đúng không?"

Cam Y lại gật gật đầu.

"Nói cách khác Blue bây giờ chỉ có thể biến lớn được như hôm qua thôi hả?"

Cam Y sợ hãi lùi lùi về thêm mấy cái ghế nữa, càng lúc càng cách xa Khổng Thu, không hiểu sao anh càng lúc càng cảm thấy bất an, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Biến thân hôm qua đã là cực đại của Đề Cổ hiện tại rồi, nhưng trong quá trình tu luyện, duy trì hình thể mèo con thì năng lực sẽ thăng tiến nhanh hơn, cho nên nếu Blue biến hình thì tốt nhất vẫn nên dùng bộ dáng mèo con. Bất quá sau khi năng lực đạt đến giai đoạn "Cấn" thì hình thú không sao biến nhỏ lại như khi mới sinh được, giống như đại ca và phụ thân vậy, hai người đó sẽ không tùy tiện biến thân, nếu ở trong tộc thì không thành vấn đề, nhưng ở nhân giới thì chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ."

"Thật hay quá đi!"

Nhanh chóng đứng bật dậy, dưới cái nhìn chăm chú đầy khó hiểu của Cam Y, Khổng Thu vội vội vàng vàng chạy đi đâu mất tiêu. Gắp một miếng sủi cảo thủy tinh cho vào miệng, Cam Y lẩm bẩm một mình: "Bộ xảy ra chuyện gì sao ta?"

Ước chừng hai phút sau, Khổng Thu chạy trở lại, trên tay còn mang theo máy ảnh, thèm nhỏ dãi trừng trừng nhìn Cam Y: "Cam Y, anh biến thân cho em chụp ảnh được không?"

Miếng sủi cảo trong miệng Cam Y lập tức nghẹn lại ngay cổ, đỏ mặt cố sức vừa nuốt trôi miếng sủi cảo, vừa lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được, Đề Cổ mà biết nhất định sẽ nổi điên."

"Anh ấy không biết được đâu, đang bận tu luyện mất tiêu rồi."

Gắp hai miếng sủi cảo nhét vội vào miệng, Khổng Thu túm cổ Cam Y kéo ra ngoài: "Năn nỉ, năn nỉ mà, Cam Y sau khi biến thân siêu cấp đẹp luôn đó, yên tâm, em sẽ không cho người khác xem đâu, chỉ cất làm của riêng thôi."

"Khổng Thu, không được, không được, Để Cổ nhất định sẽ nổi đóa lên cho coi, cậu ấy mà giận thì sẽ không thèm để ý đến anh đó, Khổng Thu à..."

"Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, có em ở đây, anh cứ yên tâm 120% đi."

Cam Y có thể dễ dàng giãy ra khỏi tay Khổng Thu, nhưng vẫn đành cam chịu để cậu vừa lôi vừa kéo vào phòng, bên trong thi thoảng lại vang lên tiếng tru vô cùng thảm thiết, người nào không biết còn tưởng Khổng Thu đang làm cái gì, cái gì gì đó nữa.

Chương 56 Hạ

Con dâu dòng họ Tát La Cách đã không dễ làm, mà làm người anh tốt còn khó hơn. Cam Y ngoan ngoãn biến thành bộ dạng mèo con để thỏa mãn khao khát "cuồng chụp ảnh Miêu Linh tộc nhân" của Khổng Thu. Tuy thuận theo yêu cầu của Khổng Thu mà bày ra đủ loại tư thế, nhưng trong mắt Cam Y vẫn ngân ngấn hai giọt lệ đau khổ, sợ nha, người ta sợ hậu quả nếu Đề Cổ biết chuyện này nha.

"Cam Y, cười cái nào."

"Đề Cổ nhất định sẽ giết anh."

"Cam Y, không được nói chuyện. Chờ sau khi chụp xong, em đảm bảo anh nhất định sẽ rất thích cho coi."

"Em cam đoan Đề Cổ sẽ không làm thịt anh chứ."

"Cam Y, anh nói vậy không tự cảm thấy kỳ quái sao, em đã cam đoan rồi, chẳng lẽ anh không tin em hả?"

Ừm.... Khổng Thu quả thật có thể dễ dàng làm cho Đề Cổ bình tĩnh trở lại.

Dùng móng lau lau khóe mắt đẫm lệ, Cam Y chổng tứ chi lên tạo kiểu, một lần nữa hỏi lại cho chắc: "Em hứa rồi đó nha."

"I promise." (Em hứa)

"Vậy, vậy sau khi chụp xong, em phải cho anh xem đó."

"Đương nhiên rồi. Được rồi, không được nói nữa, nhìn em, nâng chân trước cao lên, đúng rồi, giữ như vậy nha."

Cậu phỏng chừng là nhiếp ảnh gia duy nhất có thể ra lệnh cho một con mèo lớn như thế này ngoan ngoãn tạo kiểu theo ý mình. Nhanh tay bấm máy không ngừng, Khổng Thu lúc này cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Con mèo lớn trên ghế sofa thật đáng yêu quá đi thôi, nếu Tiểu Trương có ở đây nhất định sẽ hét toáng lên, rồi nhào lại hôn lấy hôn để cho coi.

Không lo lắng vì sao từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Mục Dã đâu, Khổng Thu hăng say chụp suốt cả buổi, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, đồng ý buông tha cho Cam Y. Cam Y sau khi biến thành người liền một hai đòi xem ảnh cho bằng được. Hai người chụm đầu trên ghế cùng nhau bình phẩm mấy tấm ảnh từ đầu đến chân. Cam Y cũng không còn thấy sợ hãi như lúc nãy nữa, y căn bản không hề biết là bộ dạng của bản thân khi biến thành mèo lại có thể.... như thế, hứ, không dám đáng yêu đâu, là đẹp trai, là đẹp trai rạng ngời mà không chói lóa đó nha!

"Tấm này chụp mờ quá rồi."

"Anh thấy tư thế này vẫn chưa được đẹp cho lắm."

"Vậy anh biến thân chụp lại lần nữa nha."

"Đến hoa viên chụp đi."

"Được đó."

Trong gian phòng trên lầu ba, người nào đó vén màn ra, nhíu chặt mày nhìn cảnh một "con mèo" đang líu ríu chạy trong hoa viên, tiếng cười giỡn cùng tiếng "tách tách" chói tai làm hắn phá lệ cảm thấy buồn bực.

"Có chuyên gì vậy?" Người trên giường không nghe được động tĩnh bên ngoài, hiệu quả cách âm của phòng này đúng là vô cùng tốt.

Quay đầu nhìn về phía người đang khẽ mỉm cười, lười biếng nằm trên giường, sắc mặt của Bố Nhĩ Thác thoáng tốt lên rất nhiều, buông màn, bước đến bên giường, ngồi xuống.

"Không có gì. Anh gọi quản gia đem đồ lên cho em ăn."

"Cho em một ly nước trước được không?"

Không đáp được hay không, Bố Nhĩ Thác trực tiếp đứng dậy đi rót nước.

Cả người đau nhức, Mục Dã lúc này muốn động cũng không tài nào động nổi, chỉ đành nằm xuống, nhắm mắt lại, trận hoan ái sáng nay thiếu chút nữa đã lấy luôn cái mạng nhỏ của y rồi. Không biết có phải vì sau khi nghe Khổng Thu kể chuyện xong hay không mà sáng nay y và Bố Nhĩ Thác vô cũng khoái hoạt, làm đến những..... ba lần. Nếu không phải lo lắng cho thân thể của y, chỉ sợ một tuần sau y cũng chưa xuống giường nổi. Kỳ thật, y tự cảm thấy được bản thân đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng người kia lại kiên quyết nhất nhất làm theo lời bác sĩ đã dặn, nghiêm khắc không cho bản thân chạm vào y.

Nhẹ nhàng nở nụ cười, nghe được tiếng bước chân, Mục Dã mở to mắt, ngay lúc người kia đi đến đầu giường, y đã vươn cánh tay tràn đầy hôn ngân của mình ra. Nâng Mục Dã dậy, để y tựa vào lòng mình, Bố Nhĩ Thác uy y uống nước. Có người ấn chuông cửa, đồ ăn đã được đưa đến. Đưa ly nước cho Mục Dã, hắn dứng dậy mở cửa.

Cùng Bố Nhĩ Thác ăn bữa break lunch (Break lunch: bữa sáng trễ, gần giờ với bữa trưa), trong đầu Mục Dã vẫn mải nghĩ đến một chuyện. Giương mắt nhìn vào đôi mắt lam băng lãnh cũng đang chăm chú nhìn mình, y cười cười nói.

"Bố Nhĩ, làm sao anh có thể xác định được, em chính là, người hầu của anh?"

"Cái này không cần xác định, mà là khẳng định." Bố Nhĩ Thác nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nói: "Trước khi em hoàn toàn hồi phục, không được phép gọi anh là chủ nhân."

"Em khỏe lắm rồi." Đè tay đối phương lại, không cho hắn nói tiếp, Mục Dã ôn nhu nói: "Bố Nhĩ, em không phải chỉ muốn giải quyết dục vọng cho anh, mà còn thỏa mãn dục vọng của chính mình nữa. Anh muốn em bao nhiêu, em cũng khát khao anh bấy nhiêu. Trước kia hai người chúng ta đã có một số hiểu lầm cùng khúc mắc, nên đó thực sự đối với em không khác gì một loại tra tấn."

Áp suất không khí quanh người Bố Nhĩ Thác lập tức thay đổi.

Không chút ảnh hưởng, nắm tay đối phương, Mục Dã vẫn tiếp tục nói: "Anh nói đêm đó anh đã ký kết khế ước với em, Trọng Ni có kể em nghe, sau khi ký kết khế ước, lúc hai người làm chuyện đó sẽ cảm thấy phi thường khoái hoạt, nhưng trước kia, em không có." Màu lam trong mắt người kia bỗng đông lại, không chút độ ấm, bất quá dù sao bây giờ Mục Dã cũng đã biết toàn bộ "chân tướng" nên Bố Nhĩ Thác đành nhịn xuống, nghe tiếp.

Cảm nhận được biến hóa của hắn, Mục Dã nắm tay Bố Nhĩ Thác lên, hôn thật sâu lên mu bàn tay hắn một cái, nụ cười dịu dàng, trên mặt lại tăng thêm vài phần dịu dàng.

"Cho nên em nghĩ là, chỉ có khế ước đơn phương thôi vẫn chưa đủ, còn phải cần hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt nữa. Giống như sáng nay vậy, em cảm thấy vô cùng thỏa mãn."

Lam đồng từ tình trạng cấp đông đã biến trở lại thành băng hàn bình thường, Bố Nhĩ Thác siết lấy tay Mục Dã, môi cũng mím chặt lại.

"Bố Nhĩ, em đã khỏe lắm rồi, có lẽ bây giờ vẫn còn chưa đủ sức thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của anh, nhưng nếu tình ái không quá dồn dập, em nghĩ em vẫn có thể chịu được. Tâm tình vui vẻ không chỉ rất có lợi cho sức khỏe của em, mà còn có thể giúp ổn định tình cảm của hai ta. Bố Nhĩ, em không phải nữ nhân, lại càng không phải là Lâm Đại Ngọc."

Rút tay ra, dang rộng vòng tay, Mục Dã để nam nhân có thể nhìn rõ chính mình. Y là người hầu của hắn, nhưng y cũng là một nam nhân, không cần sự chiếu cố, chăm sóc quá mức cẩn thận của một nam nhân khác.

Lam đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi nhãn đồng đang cười thật dịu dàng của Mục Dã, thật lâu sau, Bố Nhĩ Thác mới buông ly rượu trên tay xuống, hỏi một câu: "Trong lòng của em, bây giờ là ai?"

"Anh."

Bố Nhĩ Thác đứng lên, cởi bỏ áo ngủ.

"Khổng Thu đâu?"

"Cậu ấy là bạn, người bạn thân nhất, tốt nhất, nhưng cũng chỉ là bạn."

Thì ra người nọ vẫn để ý. Dịu dàng trong mắt Mục Dã càng sâu thêm, có lẽ người này cũng không băng lãnh như những gì mọi người nói.

Thân thể xích lõa cường tráng chụp lên Mục Dã, kéo cánh tay đang duỗi thẳng của y đặt lên thắt lưng mình. Sắc mặt băng lãnh nói: "Anh, vì những chuyện đã gây cho em trước kia, xin lỗi."

"Em chấp nhận lời xin lỗi của anh."

Ngẩng đầu, chủ động dâng lên đôi môi của mình: "Bố Nhĩ, em yêu anh."

"Em chỉ có thể yêu mình anh."

Bắt lấy đôi môi sưng đỏ của đối phương, động tác của Bố Nhĩ Thác liền trở nên kịch liệt hẳn lên. Hắn từng nghĩ giá trị tồn tại của người hầu chỉ đơn thuần để giải quyết dục vọng của chủ nhân mà thôi. Hóa ra hắn đã sai hoàn toàn. Mấy lần làm tình sáng nay, không chỉ làm Mục Dã đạt được khoát hoạt cực điểm, mà hắn cũng thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro