Chương 61 - 62 - 63 - 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 61  

Đêm nay, Blue cũng dị thường cuồng dã, Khổng Thu thiếu chút nữa không thể khống chế được mà bất tỉnh ngay trên giường. Cả người toàn là mồ hôi, trên mặt lại phủ đầy nước mắt, Khổng Thu trong tình trạng nửa hôn mê được Blue ôm vào nhà tắm, rồi lại ôm về giường, cuộn mình trong lòng Blue, hưởng thụ xoa bóp dễ chịu của anh. Nếu trong những lúc bình thường, không có nhiều tâm sự như hôm nay thì có lẽ cậu đã sớm ngủ mất rồi.

Cố gượng giữ cho mình tỉnh táo, Khổng Thu vô lực nâng tay mình lên vuốt mặt Blue, đôi mắt lơ mơ nửa khép nửa mở, lẩm bẩm: "Anh sắp làm chết em luôn."

"Thật xin lỗi." Lời xin lỗi của Blue tràn ngập tự trách.

"Ngày mai, khi nào thì đại ca đi? Chúng ta có thể đi tiễn anh ấy không?"

Blue nghiến chặt hàm dưới: "Em không cần đi làm gì."

Nhẹ nhàng cười, Khổng Thu lúc này đã ngồi đối diện với Chu Công nhưng vẫn ráng lui vào trong ngực Blue, thấp giọng nói: "Blue, với em mà nói, so với chuyện phải mất đi anh, không gì có thể gọi là thống khổ hết. Ngày mai có thể em sẽ không khống chế được tâm tình của mình, nhưng đối với chuyện tu luyện của anh, em cũng kiên trì như Mục Dã vậy. Cho nên, ngày mai anh nhớ phải kêu em dậy đấy."

Ngáp một cái rõ to, Khổng Thu thật không chống đỡ nổi nữa, bất quá cậu vẫn còn nhớ mà nói thêm một câu: "Kỳ thật em và Mục Dã đều rất hâm mộ bác gái, cũng đều chờ mong một ngày nào đó chủ nhân của mình trở thành "Cung", lúc đó nhất định sẽ rất hãnh diện nha."

Vỗ vỗ mặt Blue, Khổng Thu lầm bẩm một câu cuối cùng: "Không cho phép tước đoạt quyền lợi trở thành người hầu của Đề Cổ Cát Kha – Tát La Cách – Cung. Nếu không, giết, chết, không, tha."

Taymềm nhũn xuống, cậu ngủ mất rồi.

Không buồn lay cậu dậy, hai tay Blue siết chặt Khổng Thu vào lồng ngực mình, chỉ hận không thể cùng cậu hòa làm một thể, như vậy hai người sẽ mãi không phải chia lìa. Nhưng anh sẽ không tùy hứng như trước đây nữa, một tia kiên định lóe lên trong mắt Blue. Chỉ cần anh muốn làm, không gì là không có khả năng. Anh tuyệt đối không để Thu Thu phải mòn mỏi chờ anh đến cả trăm năm!

Trong phòng ngủ của Mục Dã và Bố Nhĩ Thác, hai người đều không ngủ. Bố Nhĩ Thác ôm siết lấy Mục Dã, khẽ vuốt ve thân thể y, Mục Dã cũng quay lại, vươn tay vuốt ve thân thể của Bố Nhĩ Thác, rồi lại ngẩng đầu lên, hôn lên môi cùng mắt hắn. Y vốn yêu nhất chính là đôi nhãn đồng màu lam băng lãnh này mà.

Mệt chết đi được, bất quá Mục Dã không nỡ ngủ, y và Bố Nhĩ Thác chỉ còn bên nhau thêm năm tiếng mấy nữa thôi. Sau năm tiếng nữa, bọn họ sẽ phải ly biệt mấy mươi năm.

Trong lòng Mục Dã lại vô cùng bình tĩnh, không có đau lòng trước khi chia xa. Khóe miệng y vẫn giữ một nụ cười dịu dàng, thủy chung, bởi y vốn là một nam nhân dịu dàng nho nhã. Sau khi hưởng thụ hạnh phúc của yêu và được yêu, dịu dàng của y đã khiến cho Bố Nhĩ Thác không sao tự kiềm chế được, thậm chí còn nguyện ý vì y mà gạt bỏ chuyện tu luyện vốn vô cùng trọng yếu của một tộc nhân Miêu Linh Tộc sang một bên.

Lại một một lần nữa tách khỏi đôi môi của Mục Dã, Bố Nhĩ Thác lên tiếng: "Lần này đi Đan Á, anh sẽ tu luyện đến "Cung" luôn rồi mới trở về, cần rất nhiều thời gian, có lẽ là hai mươi năm, có lẽ là ba mươi năm, thậm chí còn lâu hơn." Thanh âm của hắn có chút anh ách, đôi mắt màu lam đặc biệt thâm trầm. Nếu lúc này có Cam Y ở đây, y nhất định sẽ chạy nhào sang một bên mà khóc la um sùm.

Mục Dã khẽ giật mình, động tác vuốt ve của y cũng dừng lại. Bất quá rất nhanh y lại tươi cười, tiếp tục vuốt ve: "Nói như thế nghĩa là chúng ta chỉ cần chia xa một lần này mà thôi đúng không?"

"Anh chỉ có thể xa em một lần duy nhất."

Nụ cười của Mục Dã càng thêm xinh đẹp, hôn lên mắt Bố Nhĩ Thác: "Không cần lo lắng cho em, mười năm cũng tốt, trăm năm cũng không sao, em biết một ngày nào đó anh sẽ trở về, sẽ đến đón em, em không có gì phải cảm thấy sợ hãi cả. Bố Nhĩ, thời gian hai ta yêu nhau cũng không tính là quá dài, đủ để em quay về cuộc sống thường nhật và chờ đợi anh. Em sẽ tự sắp xếp cho bản thân thật nhiều hoạt động giải trí, sẽ dùng thời gian đi những nơi mà trước kia em luôn mơ ước nhưng vẫn không có thời gian đến. Cuộc sống của em có rất nhiều việc phong phú và bề bộn, em tin tưởng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Bác gái có thể chờ bác trai bốn mươi năm, chẳng lẽ nghị lực của em lại không bằng mẹ anh sao?"

Đặt một nụ hôn triền miên, sâu đậm lên môi Mục Dã, trong đôi nhãn đồng màu lam của Bố Nhĩ Thác lúc này chỉ có độc gương mặt dịu dàng của Mục Dã: "Xin nghỉ việc đi, anh sẽ nói Cam Y dọn đến đây ở cùng em."

"Được. Em và Trọng Ni đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, trong thời gian Blue tu luyện, ba người bọn em sẽ ở cùng nhau."

"Ừ."

Độ lực trên hai tay lộ ra tình cảm không muốn chia lìa, đôi mắt Bố Nhĩ Thác khóa chặt trên mặt Mục Dã, tựa hồ trước khi đi, hắn muốn đem từng đường nét trên mặt y ghi khắc tận đáy lòng.

Trong một gian phòng khác, Cam Y ngồi rấm rứt khóc một mình bên cửa sổ. Vào đêm trước khi cha đi vào Đan Á, Cam Y cũng từng một mình trốn trong phòng khóc lén như thế này. Chưa bao giờ Cam Y nghĩ bản thân sẽ lại một lần nữa phải trải qua cảm giác ly biệt khổ sở đó. Ngày mai đại ca phải rời khỏi Mục Dã, sau này Đề Cổ cũng sẽ phải xa rời Khổng Thu, nếu Bối Ti và Lai Văn Lợi ở đây, Cam Y thế nào cũng bị chê cười là đồ mít ướt đa sầu đa cảm cho mà coi.

Trước đây, Cam Y rất hâm mộ cuộc sống hai người bên nhau hạnh phúc của Đề Cổ và Khổng Thu, cũng rất muốn ra sức tìm kiếm người hầu mà định mệnh đã đặt ra cho mình. Nhưng giờ khắc này, Cam Y quyết định, trước khi đại ca và Đề Cổ tu luyện đến "Cung", sẽ không nghĩ đến chuyện tìm người hầu. Cam Y muốn thay đại ca và Đề Cổ bảo vệ Mục Dã và Khổng Thu. Cho dù có gặp phải người hầu của mình cũng sẽ không cùng người đó kí kết khế ước. Bởi vì nếu có người hầu, Cam Y sẽ không thể toàn tâm toàn ý chiếu cố cho Mục Dã và Khổng Thu được. Đây là lời hứa của Cam Y đối với đại ca và Đề Cổ.

Trời dần sáng, thời khắc chia lìa chính thức đếm từng giây. Cam Y dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt cùng hai mắt sưng đỏ của mình, đến khi không còn nhìn ra chút dấu vết mệt mỏi nào, mới thay quần áo ra khỏi phòng. Tuy là Khổng Thu đã nhờ Blue kêu mình dậy, nhưng vì trong lòng ngổn ngang trăm chuyện, nên chỉ ngủ đến tầm bốn giờ cậu đã giật mình thức giấc, kéo theo Blue rời giường sớm. Hôm nay cậu cùng với Blue, Cam Y và Mục Dã đi đến thế giới của Miêu Linh Tộc để tiễn Bố Nhĩ Thác đi Đan Á.

Ai cũng không còn tâm trạng để dùng điểm tâm. Cam Y rót cho Khổng Thu một ly sữa, rồi mới an vị ngồi trên salon, ngơ ngác nhìn về phía cầu thang. Trên mặt Khổng Thu hiện rõ vẻ mệt mỏi, cũng không có nụ cười nào, rúc vào lòng Blue, hai mắt cậu nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Hơn tám giờ, hai người cùng nhau xuống lầu, ba người liền lập tức đứng lên, cố nở nụ cười thân thiết và tự nhiên nhất có thể, đương nhiên ngoại trừ Blue, anh chưa bao giờ cười với Bố Nhĩ Thác.

"Mục Dã, đại ca."

"Mọi người đều đã dậy rồi à? " Nhìn ba người chào hỏi, Mục Dã siết chặt tay Bố Nhĩ Thác, trên môi vẫn nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.

"Bọn này cũng mới dậy thôi."

Vì không muốn đánh mất nụ cười gượng gạo của mình, Cam Y vội tránh ra sau lưng Blue, sợ bản thân sẽ nhịn không được mà khóc nháo lần nữa. Hôm nay Mục Dã mặc một chiếc áo lông cổ chữ V phối với một cái quần lông màu đỏ, nếu là bình thường, tất cả mọi người sẽ có thể cảm thấy tâm tình của Mục Dã hôm nay vô cùng tốt. Nhưng có lẽ do thời điểm khác biệt, nên bộ cánh này của y làm cho người ta có cảm giác muốn khóc. Và có một người cũng đang sắp khóc. Cam Y nghiêng đầu sang một bên, trộm nén nước mắt. Khổng Thu vẫn gượng giữ gương mặt mỉm cười nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Blue đã tăng thêm lực, sự kiên cường của Mục Dã đồng thời cũng khiến cậu cảm động.

Tiếp theo không thể cứ yên lặng thế này mãi nên Khổng Thu đành tìm chuyện nói vu vơ với Mục Dã: "Đi ăn sáng nào. Chắc hai người vẫn chưa ăn gì đâu nhỉ."

Nào biết Mục Dã lại cười cười đáp: "Tôi và Bố Nhĩ đã ăn trên phòng rồi. Mọi người vẫn chưa ăn sao?"

"Ăn rồi, ăn rồi."

Mục Dã quay đầu nhìn Bố Nhĩ Thác, rồi mới nói: "Vậy chúng ta đi thôi." Giờ chia tay cuối cùng cũng đã đến, nên phải nhân lúc ý chí của y chưa biến mất mà cố giữ cho bản thân luôn tươi cười tiễn người này đi xa.

Bố Nhĩ Thác xoay người, buông tay Mục Dã ra, lấy từ trong túi một chiếc hộp. Nhìn thấy chiếc hộp kia, nước mắt của Khổng Thu và Cam Y không kiềm được mà trào ra như đê vỡ, nụ cười trên mặt Mục Dã cũng bị đông cứng, hai mắt vì cực độ khiếp sợ mà trừng to đầy ướt át. Bố Nhĩ Thác vẫn mặt lạnh như tiền mở hộp ra, trong hộp có hai chiếc nhẫn. Lần đầu tiên Cam Y chủ động đi đến bên cạnh người đại ca mà mình luôn e ngại nhất, hai tay nâng hộp lên, cố nén nước mắt đang chảy như mưa. Biểu tình của Bố Nhĩ Thác vẫn lạnh lùng nghiêm túc như trước, nhưng hắn lại ngầm đồng ý với hành động của Cam Y.

Lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, Bố Nhĩ Thác cầm tay của Mục Dã lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của y. Nụ cười của Mục Dã giờ phút này đã không sao duy trì được nữa, nước mắt trượt dài, y vươn tay gắt gao ôm lấy cổ của Bố Nhĩ Thác. Hai tay của Bố Nhĩ Thác thuận thế đỡ lấy eo của Mục Dã, siết chặt, rồi mới nói: "Theo luật pháp của Miêu Linh Tộc, em đã là vợ của anh. Nhưng trong xã hội loài người, anh vẫn còn thiếu em một hôn lễ long trọng, chờ anh trở về."

Cuối cùng đã khống chế được nước mắt của mình, Mục Dã cố gượng cười, gật đầu thật mạnh: "Em chờ anh."

"Anh đi Đan Á, không thể mang theo nhẫn, chờ sau khi anh về, anh sẽ lấy lại nhẫn của mình." Buông Mục Dã ra, Bố Nhĩ Thác lấy chiếc nhẫn còn lại ra đặt vào lòng bàn tay y, hạ lệnh: "Phải từng giây từng phút ở trên người em, không cho phép tháo xuống!"

Nụ cười của Mục Dã lúc này vô cùng hạnh phúc, nhưng lệ vẫn chảy không ngừng trên mặt y. Hai chiếc nhẫn này đã dễ dàng đánh bại lòng kiên cường của y. Vẫn gật đầu thật mạnh, Mục Dã hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay và cả chiếc trong lòng bàn tay mình, hứa hẹn: "Em sẽ chờ anh quay về để cùng nhau đeo nhẫn kết hôn của chúng ta. Sau khi anh đi Đan Á, em sẽ mua một sợi dây chuyền, rồi đeo nhẫn của anh lên cổ mình."

Câu trả lời của bố Nhĩ Thác chính là cúi đầu hôn thật sâu lên môi Mục Dã, hôn cả lên hai dòng nước mắt nóng bỏng. Nước mắt vô cùng chua xót, nhưng trong lòng Mục Dã lại không chút thương tâm. Lúc này có lẽ y chỉ cảm thấy hạnh phúc xen lẫn ngọt ngào.

Cam Y khóc không thành tiếng, căn bản không thể chịu nổi những trường hợp như thế này, hôm nay so với ngày mà cha xa rời mẹ đi Đan Á còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Tách môi mình ra khỏi Mục Dã, ôm chặt lấy y, Bố Nhĩ Thác nhìn về phía Cam Y, dặn dò: "Thay tôi chiếu cố em ấy."

"Dạ." Cam Y đang khóc, chỉ biết gật đầu.

Bố Nhĩ Thác tin tưởng người em trai này của mình, tuy bình thường hắn và Cam Y nhìn có vẻ không mấy thân thiết, nhưng tất cả những chuyện này đều chỉ vì thiên tính của hắn mà thôi. Hắn tin Cam Y sẽ hoàn thành tốt yêu cầu hắn đã giao, một tấc không đi, một ly không rời, bảo hộ tốt cho Mục Dã.

Xong xuôi đâu đó, Bố Nhĩ Thác mới nhìn về phía Khổng Thu và Blue. Khổng Thu cũng đang khóc, nên không thể nói được gì, chỉ nặng nề gật đầu với Bố Nhĩ Thác, cậu cũng sẽ chiếu cố tốt cho Mục Dã. Blue nói một câu lạnh như băng: "Tôi sẽ đạt đến "Cung" nhanh hơn anh, đến lúc đó hai ta sẽ thanh toán hết ân oán trong một lần."

Ánh mắt của Bố Nhĩ Thác khẽ biến, tựa hồ có chút khinh thường. Đồng dạng băng lãnh đáp lại: "Tôi đây cũng mỏi mắt chờ mong ngày cậu có thể nhanh chóng đạt đến "Cung" trước tôi."

Nói xong câu này, Bố Nhĩ Thác nắm tay Mục Dã ra ngoài, Khổng Thu nắm tay Blue đuổi theo sau, cậu cũng không quên với tay còn lại kéo theo Cam Y đang khóc đến gần đứt ruột đứt gan.

Ở hậu viện của biệt thự, nơi mà nhân loại căn bản không thể nào nhìn thấy được, Bố Nhĩ Thác mở ra một thông đạo nối đến thế giới của Miêu Linh Tộc. Mấy người bọn họ cùng nhau đi qua thông đạo, thông đạo cũng từ từ biến mất sau lưng. Thời gian đi cũng không tính là dài, nhưng Khổng Thu và Mục Dã cái gì cũng không nhìn thấy, trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám, vô cùng kiên cố. Đại khái chỉ vài phút sau, phía trước thông đạo xuất hiện ánh sáng. Sau khi vừa chạm đến nơi phát ra ánh sáng trắng chói mắt đó, hai chân bọn họ đã giẫm lên một vùng đất hoàn toàn khác.

Chương 62 Thượng 

Khổng Thu và Mục Dã đều kinh ngạc nhìn về phía trước, cảm giác thương cảm vì ly biệt tạm thời đã bay đi. Khổng Thu theo thói quen tính cầm lấy máy ảnh trước ngực để tác nghiệp. Lão thiên gia của tôi ơi! Mấy người xác định đây là địa giới của Miêu linh Tộc chứ không phải chỗ nghỉ phép an dưỡng của lão thiên gia hả?! Máy ảnh đâu? Máy ảnh đâu rồi? Không tìm thấy máy ảnh, Khổng Thu mới đột nhiên sực nhớ bản thân không đem theo! Cậu vội vội vàng vàng sờ soạn túi áo rồi lại túi quần, di động đâu! Di động đâu rồi?!

"Khổng Thu, nơi này không chụp ảnh lại được đâu." Cam Y mếu máo nhắc nhở. Tay Khổng Thu khựng lại một lúc, hơn nửa ngày sau cậu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Mục Dã vẫn chưa lấy lại tinh thần, đẹp, nơi này đẹp quá, nếu cái được xưng là tiên cảnh chốn nhân gian mà mấy cuốn sổ tay du lịch hay ca tụng mà gặp cảnh này thì chắc sẽ cam bái hạ phong gọi một tiếng "sư phụ" mất.

Tọa lạc giữa rừng rậm chính là một pháo đài cổ kính, xung quanh trồng toàn những kỳ hoa dị thảo chưa từng thấy qua, những đôi tuấn nam mỹ nữ dập dìu bước đi, hồ nước trong mát phát ra ánh sáng lập lòe. Dưới nước có rất nhiều loại cá đủ màu đủ sắc tung tăng bơi lượn, ngay cả không khí ở đây tựa như cũng bị lây nhiễm sự ngọt ngào khó tả. Mục Dã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, đây là Miêu Linh Tộc sao?

Khổng Thu thành thật hỏi: "Blue à, chúng ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa rồi mới về được không anh?" Cậu kỳ thật rất muốn hỏi vì sao tộc nhân của Miêu Linh Tộc lại thích rủ nhau xuống nhân giới dạo chơi chứ? Nhân giới làm sao tuyệt được bằng nơi này được! Thật đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng!

"Hai người không nên để những hình ảnh giả tạo hão huyền này mê hoặc." Lúc này chỉ còn mỗi mình Cam Y là vẫn còn mải thút thít. Khổng Thu đang muốn hỏi tại sao lại gọi những mỹ cảnh này là hư ảo hão huyền, chợt nghe thấy một thanh âm vô cùng hào hứng: "Tiểu Thu Thu, Tiểu Mục Mục, Tiểu Gia Gia, Tiểu Thác Thác, Tiểu Kha Kha~~~"

"Nữu Nhân!"

"Mẹ!"

"Mọi người đều đã đến đông đủ rồi à, mẹ còn tưởng đến tối nay mấy đứa mới đến chứ."

Nữu Nhân diện một bộ đầm công chúa, nắm tay chủ nhân của mình, không biết từ nơi nào xông ra, vui vẻ chào hỏi mấy người bọn họ. Vừa nhìn thấy cha mình, biểu tình của Cam Y, Blue và Bố Nhĩ Thác liền thay đổi rõ rệt, Cam Y nhanh chóng lui lại mấy bước, cố tránh người "cha già kính yêu" của mình càng xa càng tốt. Nữu Nhân cười tủm tỉm bước tới, nhìn về phía Bố Nhĩ Thác: "Chuẩn bị đi Đan Á sao? Có muốn đưa Tiểu Mục Mục đi tham quan phòng con một vòng không?"

"Không cần." Câu trả lời của Bố Nhĩ Thác khiến Mục Dã lắp bắp kinh hãi, bất quá y vẫn bảo trì im lặng, chỉ là tay hơi siết chặt lấy Bố Nhĩ Thác thêm một chút. Nụ cười của Nữu Nhân lúc này pha lẫn chút đau lòng xót xa, rồi mới nói: "Vậy là muốn đi luôn ngay bây giờ sao?"

"Dạ."

Thời gian ly biệt cuối cùng cũng đã đến, chút kinh hỉ khi nhìn thấy cảnh đẹp mê hồn nơi đây nhanh chóng bị ưu thương khi phải xa lìa nhau bao phủ, Khổng Thu muốn trụ cũng không đủ kiên cường để trụ tiếp nữa, mũi cậu lúc này vô cùng chua xót.

Ba Địch Ma chỉ thản nhiên liếc Bố Nhĩ Thác một cái rồi nhanh tay ôm Nữu Nhân xoay người bước về phía tòa lâu đài cổ kính khổng lồ. Gần như chỉ trong nháy mắt, hai người đã đến trước cửa lâu đài. Sắc mặt Bố Nhĩ Thác càng ngày càng lo lắng, vận dụng năng lực di chuyển trong nháy mắt, hắn cùng Mục Dã đã đến cửa lâu đài. Khổng Thu thật giống như Lưu bà bà bước vào Đại Quan Viên, nếu không phải tình huống không thích hợp, cậu nhất định sẽ hét lên inh ỏi.

Đi vào bên trong pháo đài, Khổng Thu và Mục Dã không khỏi rùng mình mấy cái, lạnh quá đi. Bên trong pháo đài thanh thanh lãnh lãnh, mặc dù có không ít người hầu đón chào chủ nhân của mình, nhưng trên mặt họ cũng đều lạnh như băng, không có chút tươi cười nào hết, nhìn đi nhìn lại, Khổng Thu không khỏi run rẩy cố dán mình vào Blue, hấp thụ ấm áp trên người của anh. Cậu tựa hồ đã hiểu được một chút ý tứ trong những lời mà Cam Y đã nói lúc nãy.

Pháo đài này vô cùng to lớn, nhưng lúc này Khổng Thu không có tâm trạng để thưởng thức những vật trang trí tinh xảo được bày trí vô cùng tao nhã ở nơi này. Không thấy bóng lưng của Ba Địch Ma và Nữu Nhân đâu, Bố Nhĩ Thác cũng không muốn kéo dài thời gian, hắn ôm Mục Dã, chậm rãi bước vào bên trong, xuyên qua một hành lang dài đằng đẵng, Bố Nhĩ Thác dừng lại trước một cánh cửa cao to màu đen. Hắn vừa dừng lại, cửa đã bật mở. Ngay lúc cảnh tượng bên trong hiện ra trước mặt Mục Dã và Khổng Thu, hai người như quên cả hô hấp. Không phải vì khiếp sợ trước cảnh đẹp dị thường không thể nào diễn tả, mà là nỗi sợ hãi thâm căn cố đế khi nhìn thấy một sự vật phi thường đáng sợ.

Bên trong cánh cửa đó, có một thứ cái vòng lốc xoáy như gần trong gang tấc, lại xa tựa trời cao không thể diễn tả nổi, đang không ngừng lưu động biến ảo. Lốc xoáy kia dường như không có biên giới, tựa hồ chỉ lớn bằng một cánh cửa, cũng lại giống như có thể thâu tóm hết toàn bộ tòa thành này, đây nhất định chính là cổng vào Đan Á. Ba Địch Ma ôm Nữu Nhân đứng ngay trước lốc xáy, Nữu Nhân buông tay xuống, khẽ xoay người, trên mặt mang theo nụ cười đau lòng.

"Tiểu Thác Thác, con ôm Tiểu Mục Mục một cái đi."

Hô hấp của Mục Dã liền đình trệ, y siết chặt tay Bố Nhĩ Thác một cái thật mạnh, rồi mới rút ra. Hầu kết của Bố Nhĩ Thác di động lên xuống, xoay người, cúi đầu nhìn Mục Dã. Mục Dã nâng đầu hắn lên, kiễng chân, hung hăng hôn hắn, nhưng nụ hôn này không hiểu sao lại khiến lòng người chua xót. Bố Nhĩ Thác cũng kịch liệt hôn đáp trả lại. Ba Địch Ma không biết đã xoay người lại từ khi nào, tay ông che kín mắt Nữu Nhân, lạnh lùng nói: "Ta dùng bốn mươi năm để đạt đến "Cung", đừng khiến ta phải thất vọng." Ngụ ý, con của ông chỉ có thể nhanh hơn chứ không được phép chậm hơn thời gian mà cha mình đã tiêu tốn.

Thân hình đang ôm hôn Mục Dã của Bố Nhĩ Thác đột nhiên xảy ra biến hóa, quần áo rơi trên mặt đất, một cự thú đen tuyền có thân hình khổng lồ vừa giống sư tử lại hao hao cọp đang dùng hai chân trước đu trên vai Mục Dã, môi dính sát vào môi của y. Mục Dã không lộ ra chút thần sắc sợ hãi hay kinh hoảng nào, y không ngần ngại vòng tay qua cổ cự thú, nụ hôn càng thêm thắm thiết, y cố nén không cho nước mắt đang chạy quanh hai mắt mình rơi xuống.

Không thể không đi, Bố Nhĩ Thác liếm liếm mấy cái nồng thắm lên miệng của Mục Dã, buông y ra, nhưng hai chân trước vẫn gác trên vai y. Mục Dã cố nở nụ cười ôn nhu nhất, sờ sờ gương mặt thú của Bố Nhĩ Thác, khàn khàn nói: "Em chờ anh trở về, không cần quá lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc thật tốt cho bản thân."

Thâm tình liếm láp khóe môi Mục Dã, Bố Nhĩ Thác di trán mình vào trán của Mục Dã, nói: "Chờ sau khi anh về, em phải sinh cho anh một đứa con đấy."

"Được."

"Anh sẽ không để em phải đợi quá lâu."

"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mặc kệ là bao lâu, em vẫn sẽ chờ anh về."

Lại một lần nữa không sao khống chế được tâm trạng của mình, hai "người" lại ôm hôn nhau thắm thiết, Bố Nhĩ Thác buông hai chân xuống, còn Mục Dã tự cắn đầu lưỡi thật đau để cố giữ nụ cười trên mặt.

"Cam Y, Khổng Thu, chăm sóc Mục Dã."

"Đại ca, anh yên tâm đi."

Hai người kia đã sớm không thể khống chế được nước mắt của mình.

Thoáng nhìn qua Mục Dã một lần cuối cùng, một cái nhìn thật sâu, thật sâu, Bố Nhĩ Thác xoay người chạy về phía tâm của cơn lốc xoáy. Chỉ thấy thân thể hắn nhảy lên một bãi đất cao, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn như bất kỳ động vật thuộc họ Mèo Lớn nào. Một khắc kia, Mục Dã ngỡ như tim mình đã ngừng đập; một khắc kia Khổng Thu đã che miệng mình lại; một khắc kia Cam Y rốt cục không nhịn được nữa mà bật khóc nức nở; "Đại ca! Anh phải trở về nhanh một chút nha!"

"Gào!" Một tiếng gầm chấn động làm thất hồn lạc phách kẻ khác hãy còn đọng lại dù Bố Nhĩ Thác đã nhảy vào trung tâm của lốc xoáy đem thẳm kia. Bố Nhĩ Thác biến mất, không biết đến năm nào tháng nào hắn mới có thể trở về.

Lệ trào ra, như mưa trút xuống, Mục Dã chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt trên đất, rốt cục y cũng không cần phải khống chế để mặc bản thân trào ra những giọt nước mắt đau khổ khi biệt ly. Quần áo của Bố Nhĩ Thác nằm chỏng chơ trên đất, trừ bỏ chính mình, hắn không thể mang theo bất cứ thứ gì. Trên quần áo vẫn còn vương mùi hơi thở nồng đậm của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã nhặt từng món lên, gắt gao ôm vào lòng. Khổng Thu ngồi sau lưng Mục Dã, vươn tay ôm chầm lấy y, Mục Dã chôn mình vào ngực Khổng Thu, âm thầm phát tiết ra thống khổ của chính mình. Khổng Thu không ngừng chớp mắt, cậu tự nhắc nhở chính mình lúc này không thể khóc, sau lưng cậu còn có Blue, nước mắt của cậu sẽ ảnh hưởng đến anh.

Ba Địch Ma và Nữu Nhân lại chẳng thấy đâu. Cam Y và Blue ai cũng không quấy rầy hai người đang ôm nhau kia. Thật lâu sau đó, Mục Dã lui khỏi ngực Khổng Thu, hai mắt ướt át, nhưng trên mặt lại không còn chút nước mắt nào. Cam Y và Blue lúc này mới bước lại nâng hai người lên.

"Trọng Ni, chúng ta trở về thôi."

Không buồn nhắc lại chuyện ở lại đây mấy hôm, Mục Dã và Khổng Thu xoay người nhìn lại lốc xoáy kia một lần sau cuối rồi nhanh chóng đi khỏi căn phòng đã mang lại cho họ thật nhiều tình cảm phức tạp.

Chương 62 Hạ

Trở về rất nhanh, Blue ôm Khổng Thu, Cam Y ôm Mục Dã quay về biệt thự. Bất quá chỉ mất chừng mười phút, nhưng trên người Mục Dã lại xảy ra biến hóa ngất trời. Y không thể duy trì được nụ cười miễn cưỡng của bản thân, sau khi về, y liền giam mình trong căn phòng của Bố Nhĩ Thác và y. Khổng Thu và Cam Y vô cùng lo lắng cho y nhưng cũng biết hiện tại Mục Dã cần yên tĩnh một mình.

Cam Y khóc đến không còn nhìn ra hình người cũng đã trở lại phòng. Còn Blue thì ôm Khổng Thu về phòng của hai người, tâm tình của anh lúc này cực kỳ không ổn, anh cảm thấy áp lực khủng khiếp. Khổng Thu cũng nhận ra điều này. Đi vào nhà tắm rửa mặt, Khổng Thu ngồi xuống trước mặt Blue, ánh mắt Blue lúc này sâu thẳm, tựa hồ anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu. Khổng Thu cười cười, rồi mới hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra.

"Blue, em muốn thương lượng với anh một chuyện."

"Ừ."

Khổng Thu ôm lấy thắt lưng Blue, cuộn mình vào lòng anh: "Thời điểm anh muốn đi Đan Á, đừng nói cho em biết, anh chỉ cẩn viết cho em một mảnh giấy, em không muốn đưa anh đi, chuyện này quá khó khăn. Anh biết không, em là một người làm nghệ thuật, chỉ sợ khi tận mắt thấy anh đi vào Đan Á, thời khắc đó, em sẽ khóc rất thảm. Em không muốn để anh thấy em khóc, em muốn mình sẽ vô cùng vui vẻ tiễn anh đi. Blue, đáp ứng em nha."

"Được."

Lại hít vào mấy hơi thật sâu, cảm xúc của Khổng Thu đã dịu lại một chút, "Em hôm nay khóc thế này cũng vì không chịu đựng được trường hợp như vậy lần nữa, em không thể chịu được thống khổ khi ly biệt. Blue, Mục Dã đã rất kiên cường, em cũng sẽ kiên cường như anh ấy. Em không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường tu luyện của anh, em chỉ muốn mình trở thành vợ hiền của anh."

"Được."

Khổng Thu không nói gì nữa, chỉ cuộn mình lại, rúc thật sâu vào lòng Blue, từ từ điều chỉnh lại tâm tình, bất tri bất giác đã ngủ lúc nào không hay. Blue nhẹ nhàng thả cậu lên giường, cởi giày, vớ và áo khoác của cậu ra, rồi khẽ khàng đắp chăn lại cho người yêu. Vuốt ve gương mặt của Khổng Thu, Blue cúi đầu hôn một cái, rồi mới xoay người bước đi.

Có người gõ cửa, Cam Y vứt khăn giấy ướt đẫm trong tay rồi lại buông hộp khăn mình đang ôm xuống. Mở cửa, người đến làm Cam Y giật mình kinh ngạc. "Đề Cổ?"

"Cam Y, tôi muốn gia tăng thời gian tu luyện, Thu Thu giao cho anh."

"Cậu yên tâm, anh sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt."

"Tôi sẽ cùng Thu Thu quay về thành phố B. Anh đi hỏi Mục Dã có muốn đi cùng Thu Thu không."

"Được rồi, vậy để tối nay anh đi hỏi."

"Cám ơn."

Nói hết những gì muốn nói, Blue bước đi. Cam Y kinh ngạc nhìn bóng lưng anh dần biến mất, nét kinh ngạc còn đông cứng trên mặt, Đề Cổ nói cám ơn?! Sửng sốt nửa ngày vẫn không sao tìm được lời giải thích thích hợp, Cam Y đóng cửa, tiếp tục ôm lấy hộp khăn giấy, khóc, mấy hôm nay chưa ăn cơm, giờ Cam Y chỉ muốn khóc cho đã, no đói gì tính sau. A, không được, rõ ràng đã hứa với đại ca sẽ chăm sóc thật tốt cho Mục Dã, nghĩ thế, nước mắt liền không rơi nữa.

Trong phòng Bố Nhĩ Thác, không có Khổng Thu và Cam Y bên cạnh, lúc này Mục Dã đang một mình thương tâm, y thống khổ cực điểm, nhưng y đã hứa với Bố Nhĩ Thác sẽ không để bản thân quá thương tâm đến sinh bệnh, nếu để chuyện đó xảy ra, dù Bố Nhĩ Thác đi rồi cũng sẽ không an tâm. Đem quần áo của Bố Nhĩ Thác bỏ lại khi nãy xếp lại gọn ghẽ, y không muốn có ý sửa sang lại phòng tựa như Bố Nhĩ Thác đi rồi sẽ không trở về nữa, chỉ là đi rửa mặt một cái, làm cho bản thân nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Ngồi trên giường, ôm lấy gối đầu mà Bố Nhĩ Thác từng nằm, ôm thật lâu, thật lâu, Mục Dã đứng dậy thay đồ, ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng Cam Y.

"Đến đây."

Cam Y mở cửa, nhìn thấy người vừa đến, tay chân nhất thời có chút luống cuống nói: "A, Mục Dã, có chuyện gì vậy? Có phải là đói bụng rồi không? A ha, để anh gọi người nấu cơm nha!"

"Cam Y."

Ngăn lại ánh mắt của người đã khóc đỏ cả mũi, trong mắt Mục Dã không giấu được cảm kích hòa cùng cảm động. Y nhợt nhạt cười, khẽ nói: "Em muốn ra ngoài mua dây chuyền, có thể đi cùng được không?"

"Đương nhiên, anh nhất định phải đi chứ!" Cam Y nhấc chân muốn đi, lại nghĩ đến bản thân vừa khóc đến thê thảm, hiện tại không thể mang gương mặt này ra đường gặp người được, nên liền vội vã nói: "Chờ anh một lát, tôi ra liền!"

"Được rồi, vậy em xuống lầu chờ trước."

Mục Dã hiểu ý nói, rồi mới bước đi. Cam Y đóng cửa lại, thiếu chút nữa lại không thể ngăn được mà khóc rống lên lần nữa, hắn vội vã chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Từ trên lầu đi xuống, hai mắt và mặt của Cam Y vẫn còn sưng sưng, ửng đỏ, đành chịu thôi, cái này đâu thể một hai phút mà tan hết được. Mục Dã cũng không nói gì, xe đã chuẩn bị xong, đậu sẵn ngoài cửa. Có tài xế ở đây, y không cần phải tự mình lái xe. Mục Dã nói cho tài xế biết mình muốn đi đâu, người kia đợi hai người thắt dây an toàn xong liền khởi động xe.

Mục Dã đã thay đồ khác, không còn mặc cái áo lông màu vàng cổ nông chữ V lúc nãy nữa, mà đổi thành áo len cổ nông màu xám rộng thùng thình. Áo len tay cũng rất dài, nên Mục Dã đành gấp lên một đoạn. Cam Y vừa lên xe liền nhìn chằm chằm cái áo này của Mục Dã, nhìn nhìn một lúc, nước mắt lại muốn rơi tự do. Mục Dã nhanh tay rút ra một tờ khăn giấy, cười nhạt nói: "Em đã bình tĩnh lại nhiều rồi, không được để em khóc tiếp nữa nhé."

"Thật xin lỗi..." Cam Y lau lau hai mắt cùng cái mũi sụt sùi, cái áo mà Mục Dã đang mặc chính là cái áo lúc nãy đại ca bỏ lại!

Mục Dã nâng tay áo lên ngửi ngửi, ánh mắt thâm trầm nói: "Mặc quần áo của Bố Nhĩ, làm em cảm giác được anh ấy vẫn còn ở ngay bên cạnh em. Kỳ thật em luôn có thể cảm giác được, dù cho anh ấy có cách xa em bao nhiêu đi chăng nữa, anh ấy vẫn mãi bên cạnh em. Cam Y, em cần một thời gian ngắn để thích ứng với chuyện Bố Nhĩ đã đi xa, bất quá em tin là cũng không cần quá lâu đâu. Em không muốn tâm tình bất ổn của mình ảnh hưởng đến anh và Trọng Ni, nhất là Trọng Ni, một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ phải trải qua chuyện giống như em hôm nay."

"Ừ." Cam Y ngượng ngùng nói: "Từ nhỏ anh đã hay khóc, xin bỏ qua cho."

"Không đâu. Em thật sự rất cảm động khi anh vì chuyện của chúng em mà khổ sở đến mức này, cám ơn anh, Cam Y."

"Anh là em trai của đại ca mà."

Nhìn Cam Y cười cười, Mục Dã nói: "Cùng em đi lựa một sợi dây chuyền thích hợp nhé, Trọng Ni còn có việc phải làm, em định sẽ cùng cậu ấy quay về thành phố B. Ngày mai em sẽ chính thức từ chức ở công ty, sau này Mục Dã em sẽ ăn bám anh đó."

Cam Y bỗng thấy ngượng ngùng: "Không nên nói thế, anh thật sự rất thích được ở cùng hai người mà."

Mục Dã lại cười cười, rồi mới quay đầu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Y phục trên người thật sự rất ấm áp, tựa như thân nhiệt của người kia. Miệng vẫn còn mơ hồ lưu lại hương vị của ái nhân, Mục Dã khẽ liếm liếm môi. Bố Nhĩ, em sẽ kiên trì đợi anh về, không nhớ rõ lắm trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đó từng nói qua: Tương tư chưa bao giờ là một chuyện an nhàn.

Chương 63 Thượng

Ngày hôm đó, sau khi Mục Dã trở về, trên cổ đã có thêm một sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền chính là nhẫn của Bố Nhĩ Thác. Xế chiều, Mục Dã điện thoại cho Tổng Tài của công ty, ngày hôm sau, Cam Y đích thân mang đơn từ chức của Mục Dã đến công ty. Tổng tài đương nhiên không muốn Mục Dã từ chức, bất quá thái độ của Mục Dã vô cùng kiên quyết, lấy lý do thân thể mình vừa qua cơn bạo bệnh, hãy còn mệt mỏi, để khẩn cầu tổng tài đại nhân kiêm bạn tốt nhiều năm cho phép y từ chức. Cuối cùng, công ty chỉ đành đồng ý.

Khổng Thu cũng gọi điện báo lại cho đoàn làm phim, hỏi xem khi nào cậu có thể trở về. Sau khi thương lượng với Cam Y xong, Khổng Thu quyết định quay lại thành phố B sớm một chút, mục đích chính là sớm đem Mục Dã rời khỏi nơi phủ đầy hơi thở của Bố Nhĩ Thác. Sau khi biết quyết định của Khổng Thu, Mục Dã cũng đồng ý. Mặc dù cố giữ bản thân biểu hiện thật bình thường trước mặt Khổng Thu và Cam Y, nhưng trong đêm dài tĩnh vắng, nằm trên chiếc giường của mình và Bố Nhĩ Thác, Mục Dã không tài nào an giấc được. Tương tư chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, luôn cần thời gian để có thể khống chế được đau khổ và thương tâm, cái y cần lúc này chính là thời gian.

Ngày về thành phố B, Mục Dã dọn đến tận năm valy hành lý. Y đem tất cả quần áo của Bố Nhĩ Thác đóng gói lại, còn gom luôn cả gối đầu của Bố Nhĩ Thác. Cái ly hằng ngày hắn thường dùng, cả cái gạt tàn thuốc, Mục Dã cũng mang theo luôn. Cam Y trước đã sai người đến khách sạn lớn nhất thành phố B của gia tộc Tát La Cách để thu xếp đâu ra đó, để sau khi đến thành phố B bọn họ có thể dọn vào ở ngay. Nơi đó cách chỗ của đoàn phim không xa lắm, sẽ không ảnh hưởng đến công tác của Khổng Thu. Hiện tại Mục Dã chính là đối tượng trọng yếu mà Cam Y và Khổng Thu cần phải bảo hộ. Trước khi y tìm lại được nụ cười vui vẻ chân chính của mình, thì không có gì quan trọng hơn hết.

Bố Nhĩ Thác đi Đan Á, không biết năm nào tháng nào mới trở về. Sau khi Khổng Thu trở lại thành phố B, Blue cũng tiếp tục đi vào kết giới của mình để tu luyện. Cam Y, Khổng Thu và Mục Dã ba người bắt đầu cuộc sống "ở chung." Mỗi ngày Mục Dã đều theo Khổng Thu đến tổ kịch bản, nhân viên trong tổ ai cũng biết thân phận của Mục Dã, tuy là y đã từ chức, nhưng mọi người cũng không ngại chuyện mỗi ngày y đều xuất hiện ở đó. Khổng Thu lại bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình, Mục Dã cũng theo Khổng Thu làm nhiệm vụ hỗ trợ trong tổ kịch bản, Cam Y vẫn theo sát hai người như hình với bóng, làm tròn bổn phận vệ sĩ, bảo mẫu, và trách nhiệm của một người anh trai. Tuy là tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lâu dần, cũng đã thành thói quen.

Bộ phim điện ảnh lần này quay khá là thuận lợi, hiện tại đang trong thời điểm bận rộn. Trong nháy mắt, trời đã vào thu, Bố Nhĩ Thác mới đây đã đi được bốn tháng. Mục Dã cũng đã dần thích ứng với những tháng ngày không có Bố Nhĩ Thác ở bên. Bất quá hằng ngày, y vẫn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình của Bố Nhĩ Thác, mỗi ngày vẫn phải ôm gối của Bố Nhĩ Thác từng nằm mới có thể ngủ được. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt y càng ngày càng tự nhiên, sắc mặt cùng càng ngày càng tốt lên.

Nhìn thấy tình trạng của Mục Dã ngày càng... tốt hơn, trong lòng Cam Y và Khổng Thu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm phần nào. Quá trình tu luyện của Blue ngày càng khắc khổ, có khi một tháng anh mới gặp Khổng Thu có một lần. Ngày hôm đó hai người thế nào cũng sẽ ở trong phòng làm suốt cả ngày, hôm sau Khổng Thu tỉnh dậy trong mệt mỏi, còn Blue thì lại không thấy đâu nữa. Điều này đối với Khổng Thu có thể nói là diễn tập cho chuyện xa lìa trong tương lai. Trước tiên, cậu muốn học cách thích ứng với những tháng ngày không có Blue bên cạnh, có như vậy cậu mới mong có thể sống qua những tháng năm chờ đợi mỏi mòn đó. Nói sao thì sau này còn có Cam Y và Mục Dã ở chung, cậu có lẽ sẽ không thấy tịch mịch chút nào.

Còn đối với Cam Y, cùng Mục Dã và Khổng Thu sống chung càng lâu, lại càng không muốn rời khỏi bọn họ. Thật giống như hai người đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Cam Y vậy. Tuy là Bố Nhĩ Thác và Blue đều yêu cầu Cam Y chiếu cố Mục Dã và Khổng Thu, nhưng trên thực tế lại là ba người họ chiếu cố lẫn nhau. Vào những lúc Khổng Thu không mấy bận rộn, cả ba sẽ cùng nhau lên xe, lấy bản đồ ra để đi hóng gió, sau đó sẽ chạy quanh mấy nhà hàng, quán ăn để nhấm nháp mỹ thực, còn không thì sẽ lên núi dã ngoại, làm một bữa ăn ngoài trời. Trong máy ảnh của Khổng Thu đầy ắp ảnh chụp của ba người. Giống như bạn bè, cũng tựa như anh em, mà có đôi khi lại hệt như chị em tốt của nhau, ba người như hình với bóng, cuộc sống trước mắt tràn ngập vui sướng.

Mở cửa,CamY nhanh tay kéo Khổng Thu và Mục Dã vào trong căn phòng ấm áp, còn bản thân thì vào cuối cùng nên cũng thuận tay đóng cửa lại. Khổng Thu giậm chân lên tấm thảm ngay trước cửa, miệng ồn ào nói: "Lạnh quá đi, lạnh muốn chết đi được, cả đầu ngón chân cũng đông cứng hết luôn rồi nè."

"Em đổi giày đi, anh đi đun nước ấm." Mục Dã sau khi đổi giày liền đem đôi dép lê trong nhà của Khổng Thu để ngay trước chân cậu, một bên cởi áo khoác, một bên đi vào nhà bếp đun nước. Cam Y giúp Khổng Thu cởi áo khoác, không chút e dè cầm lấy đôi tay đã bị đông lạnh đến ửng hồng của cậu ủ vào lòng, xót xa nói: "Ngày mai anh không cho em ra ngoài ngồi cả buổi thế này nữa đâu."

"Em là phó đạo diễn nha, đạo diễn, diễn viên, nhân viên công tác đều ra ngoài hết, em đâu thể nào không biết xấu hổ mà trốn trong phòng được chứ?" Khổng Thu bị đông lạnh đến run lập cập, khớp hàm cũng đánh đàn với nhau. Hai chân cứng ngắc được dép lê bao lấy, cậu được Cam Y đưa vào phòng khách. Căn phòng được trang bị hệ thống sưởi tân tiến nên hơi ấm tràn ngập, qua một lúc, cậu đã ấm hẳn lên.

Mục Dã bưng ba tách trà gừng nóng lên, sau khi đưa cho Cam Y và Khổng Thu xong, y cầm lấy tách của mình (thật ra là tách của Bố Nhĩ Thác) ngồi trên ghế sofa, thuận tay kéo thêm cái gối vào để ôm cho ấm. Sau khi Bố Nhĩ Thác rời đi, y đã tự tập cho mình thói quen này. Khổng Thu nhấp một ngụm trà gừng nóng hổi, chùi chùi hết mớ nước mũi đã bị đông cứng như đá của mình, rồi nói: "Mục Mục, anh với Cam Y sẽ không muốn theo em đến tổ kịch bản đâu, trời lạnh lắm luôn đó, đã vậy dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có một trận tuyết lớn nữa."

Mục Dã nói : "Anh không phải nhân viên công tác, nếu chịu không nổi anh sẽ tự vào trong phòng. Nhưng chính là em đó, động một chút là xấu hổ với không xấu hổ, ngày mai để anh chuẩn bị cho em thêm mấy cái ấm sưởi cầm tay với thêm một cái túi chườm nóng. Em mà để đông đến bệnh nằm một chỗ, anh với Cam Y sẽ đau lòng lắm đó."

Cam Y đắp thêm một cái chăn nữa lên người Khổng Thu, nói: "Anh không sợ lạnh, em không cần phải lo cho anh. Dự báo thời tiết nói mùa đông năm nay sẽ rất khắc nghiệt. Nếu để Đề Cổ biết mấy hôm nay em suýt bị đông thành tượng băng ngoài trời, cậu ấy nhất định sẽ mắng anh té tát cho coi."

"Em sẽ không để anh ấy khi dễ anh đâu, Cam Y à." Khổng Thu lại uống thêm mấy hớp trà nóng: "Được rồi, mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, ngày mai em sẽ trang bị vũ khí đầy đủ, sẵn sàng ra trận." Nói xong cậu nhìn hai người, khẽ vẫy vẫy tay: "Tối mai mình đi ăn lẩu được không?"

"Ừa." Mục Dã gật đầu đồng ý.

"Được đó." Cam Y tuyệt đối sẽ không nói không.

"Ok. Ngày mai sau khi xong việc chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu nha." Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng, những ngày đông giá rét thế này ăn lẩu thật đúng là tuyệt cú mèo.

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp xong, Khổng Thu ôm laptop lên giường tiếp tục làm việc. Mục Dã cũng ngâm mình một lúc, trong phòng ngủ của ba người đều có bồn tắm riêng, thật sự vô cùng tiện lợi. Mặc áo ngủ rộng thùng thình của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã bật đèn bàn trên đầu giường bắt đầu đọc sách. Có người gõ cửa, y lập tức buông sách: "Vào đi."

"Sữa đến rồi đây."

Mục Dã khẽ cười: "Cám ơn anh."

"Không cần khách khí." Cam Y đem sữa đã được hâm nóng đưa cho Mục Dã, "Nhân lúc còn nóng mau uống hết đi."

"Được ." Mục Dã liền một ngụm uống ngay.

"Ngủ ngon, không nên ngủ muộn đâu đó."

"Vâng, anh cũng ngủ ngon."

Cam Y bưng một ly sữa nóng khác đi. Nhìn cánh cửa đã đóng kín, Mục Dã cười thật sâu, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó mà nụ cười lập tức biến mất. Lắc đầu, y lại một lần nữa tươi cười. Mặc kệ là Cam Y hay Khổng Thu, cả hai đều cẩn cẩn dực dực làm bạn bên cạnh y, chiếu cố y, không chỉ vậy, y còn có Bố Nhĩ Thác vô cùng yêu thương y, có bạn bè, anh em đối đãi chân thành, y cũng xem như người vô cùng may mắn rồi. Cầm sách lên, Mục Dã vừa uống sữa, vừa đọc.

Chương 63 Hạ

"Cốc cốc."

"Tiểu Thu Thu, sữa đến đây."

"A, cám ơn anh, Cam Y."

So với Mục Dã, Khổng Thu lại càng không chút khách khí. Cầm lấy ly sữa, cậu liền uống một ngụm lớn, trên môi còn đọng một chút sữa ấm. Cam Y rút khăn giấy ra, lau cho cậu, rồi mới ngồi xuống bên giường, nhìn màn hình laptop của cậu, hỏi: "Đêm nay lại phải tăng ca nữa sao?"

"Cũng không hẳn." Khổng Thu giải thích: "Công ty tính đưa bộ phim này tham dự liên hoan phimCannes, cho nên thời gian sắp tới có thể sẽ tiến hành tăng thời gian quay ngoại cảnh. Còn công việc hiện tại của em chủ yếu chỉ là chuẩn bị hình ảnh cho kế hoạch PR phim, để tạo lợi thế cho việc tiến vào liên hoan phim thôi."

"Ừm." Cam Y cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đừng ngủ trễ quá. Thôi, anh không quấy rầy em nữa."

"Cam Y." Níu Cam Y lại, Khổng Thu dùng vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh cảm thấy Mục Mục gần đây đã ổn lại chưa?" Thần sắc của Cam Y nháy mắt liền trở nên có chút trầm lặng. Lặng yên hồi lâu, mới nói: "Hiện tại thoạt nhìn thì đã ổn cả rồi, chỉ là không biết những lúc không có chúng ta bên cạnh thì có hay không..."

Khổng Thu thở dài, tựa vào trên người Cam Y thì thầm: "Mục Dã còn kiên cường hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng. Chờ sau khi bộ phim này đóng máy, chúng ta cùng xin nghỉ phép được không anh? ĐếnHawaiiđi?? Hay đảoBali? Còn không mình quay về Miêu Linh Tộc nha? Lần trước đến nhưng vẫn chưa thăm thú được gì hết."

"Theo anh thì tạm thời không nên về tộc đâu, mất công Mục Dã thấy cảnh nhớ người lại thêm thương tâm. Bất quá chủ ý nghỉ phép này cũng rất được, em và Mục Dã cũng đều cần được nghỉ ngơi thư giãn." Xoa xoa tóc Khổng Thu, Cam Y nói: "Sau khi em và Mục Dã thương lượng được nơi để đi rồi nhớ báo cho anh một tiếng, để anh an bài chu đáo."

"Cám ơn anh, Cam Y."

"Vậy em làm việc đi, đừng có thức khuya quá đó."

"Yên tâm."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cửa đóng lại, uống một ngụm sữa lớn, Khổng Thu lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cam Y đi đến trước cửa phòng của Mục Dã, dừng lại trong chốc lát, đèn bàn trong phòng hãy còn sáng. Lặng lẽ dán tai lên nghe lén hết cả nửa ngày trời, thấy trong phòng không vọng ra tiếng khóc âm ỉ mới thoáng an tâm, trở lại phòng của mình.

Bất đồng với Khổng Thu, Cam Y không sợ lạnh chút nào, hệ thống sưởi trong phòng làm Cam Y cảm thấy có chút nóng nực bực bội. Cởi áo ngủ ra, chỉ để thân trần, đá dép lê ra xa, cam Y chân trần bước đến bên cửa sổ, khẽ hé bức màn cửa sổ ra thêm một chút. Một luồng gió lạnh thổi qua, màn cửa bằng lụa trở nên mát mẻ lạ thường. Cam Y chuẩn bị lên giường ngủ, màn lại được kéo ra thêm một nửa, Cam Y bỗng lộ vẻ mặt nghi ngờ, đột nhiên kéo toang ra, để có thể nhìn rõ được cảnh vật dưới lầu. Thị lực của tộc nhân Miêu Linh Tộc siêu cấp tốt, nhưng Cam Y vẫn nghi ngờ mình đã nhìn nhầm nên cố mở to mắt tìm kiếm thân ảnh mình vừa thấy bên ngoài.

Nhìn trân trối gần cả phút sau, sắc mặt Cam Y chợt biến, xoay người túm lấy áo ngủ bị mình vứt trên giường, vội vã mang dép lê vào, xông ra ngoài: "Khổng Thu, Mục Dã, có một đứa bé ở dưới lầu!"

Cửa phòng Mục Dã mở ra đầu tiên. "Ở nơi nào?"

Cửa phòng Khổng Thu cũng nhanh chóng mở ra: "Đứa bé? Làm sao?!"

"Dưới lầu!" Cam Y đã mặc áo khoác và mang giày xong, vội vội vàng vàng nói: "Anh xuống nhìn một cái."

"Cam Y, đừng chỉ mặc mỗi cái quần ngủ mỏng manh như vậy chứ! Trời lạnh lắm đó!"

"Anh không sợ lạnh, anh phải đi nhìn một cái!" Cam Y mở cửa, xông thẳng ra ngoài. Khổng Thu cũng nhanh chóng khoác áo bông, cũng chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ chạy ra ban công. Gió lạnh úp vào, hai người không khỏi rùng mình mấy cái liên tục.

Hai người ghé vào ban công, dõi mắt tìm kiếm, Mục Dã bị cận thị nhẹ, nhưng trong trời tối om thế này, dù đã híp mắt lại, y cũng không sao thấy rõ được cảnh vật dưới lầu, chứ đừng nói đến đứa bé nào đó. Thị lực của Khổng Thu lại khá tốt, nhưng cậu cố gắng mở to mắt đến cực hạn cũng không thấy bóng dáng đứa bé đâu. Lúc hai người đang ráng nhìn thì bỗng thấy Cam Y đã chạy ra đến cổng lớn, tốc độ siêu nhanh. Nhìn theo hướng Cam Y đang chạy, hai người trong lòng khiếp sợ, chỗ đó xa tới vậy sao?

Cam Y ngừng lại trước một hoa viên cách toà nhà ba người ở tầm hơn năm mươi mét. Mượn ánh đèn đường, hai người mơ hồ thấy Cam Y ngồi xổm xuống. Mục Dã lập tức nói: "Trọng Ni, anh đi nấu canh gừng, em chuẩn bị nước tắm đi."

"Dạ!"

Hai người quay vào trong phòng. Tuy hai chân bị gió đông lạnh đến run rẩy, nhưng hai người vẫn nhanh chóng phân công làm việc, Khổng Thu vừa bắc xong một ấm nước sôi, Mục Dã cũng đã gọt xong gừng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa thùng thùng, thật sự vô cùng cấp bách. Hai người vội lau tay chạy đến: "Đến đây! Đến đây!"

Khổng Thu mở cửa, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, Mục Dã đứng sau lưng cậu đã xoay người chạy vội về phòng lấy một cái chăn ra.

"Nhanh nấu chút canh gừng đi!" Đem cậu bé gần như bị đông cứng trong lòng mình đặt lên ghế sofa, căn bản không thèm quan tâm đến chuyện cậu bé này vô cùng nhếch nhác, bẩn thỉu. Cam Y cầm lấy tấm thảm trên sofa quấn lấy cậu bé sắc mặt đã tái xanh, răng không ngừng đánh lập cập vì lạnh buốt. Mục Dã ôm chăn chạy lại, Khổng Thu nhận lấy liền vội quấn lên người cậu bé, miệng nói: "Mục Mục đã nấu canh gừng rồi, em cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm. Cam Y, có cần gọi xe cấp cứu không?"

"Em lấy di động của anh lại đây, anh gọi cho bác sĩ riêng, hiện tại quan trọng nhất là phải làm cho cậu bé ấm lên cái đã." Cầm lấy ly nước ấm Mục Dã đưa cho, Cam Y ngồi lên sofa, nâng cậu bé dậy, ôm sát bé, nói: "Đến, uống chút nước ấm đi." Cậu bé căn bản đã bị lạnh đến gần đông thành đá, ngay cả miệng cũng không sao mở lên được. Khổng Thu nắm cằm bé, chỉ cảm thấy khí lạnh suýt dính luôn cả tay cậu vào. Thoáng kéo miệng bé ra, cậu nhẹ nhàng dỗ, "Đến, ngoan, không sợ, há miệng ra, uống chút nước ấm nào."

Khớp hàm của cậu bé không ngừng va vào nhau chan chát, Mục Dã sau khi nấu canh gừng xong, liền bưng một chén lên. "Đút bé uống đi!" Cam Y đoạt lấy muỗng canh gừng, đút vào miệng bé, cực nhanh nói: "Đi lấy rượu, cậu bé hiện tại không thể ngâm nước ấm được, trước hết phải làm người bé ấm lên đã."

"Để em đi! Trong tủ quần áo của em còn một chai whisky!" Khổng Thu đứng dậy bỏ chạy.

Cũng không cảm thấy giấc ngủ của bản thân bị phá hoại, không ngại tốn công vô ích, ba người vì cậu bé bị đông lạnh giữa đêm đông mà bận rộn hết cả lên. Chân tay của bé, cả mặt lẫn tai đều bị tổn thương nghiêm trọng vì giá rét, trên người lại vô cùng bẩn thỉu, thoạt nhìn dường như đã lăn lộn bên ngoài một thời gian khá lâu. Uống canh gừng xong, bé cũng không còn run nữa, Mục Dã và Khổng Thu lấy khăn nhúng nước ấm lau lau, xoa xoa cho bé. Cam Y thì dùng rượu trắng lau mình cho bé, sắc mặt cậu bé lúc này đã dịu đi một chút, nhưng vẫn không khá mấy.

Gọi điện cho bác sĩ xong, Cam Y ôm cậu bé vào nhà tắm, không để cho Khổng Thu và Mục Dã đi theo. Cam Y ngại Mục Dã và Khổng Thu đều là "hoa" đã có chủ, cho dù cậu bé này ước chừng chỉ tầm tám chín tuổi, nhưng chỉ cần là sinh vật mang gene XY, thì cả Mục Dã lẫn Khổng Thu đều không tiện thân cận, nếu không chủ nhân của hai người nhất định sẽ phi thường mất hứng.

Ngồi trên sofa, Mục Dã lẫn Khổng Thu đều không có tâm trạng chợp mắt, trong bụng đầy một đống nghi hoặc xen lẫn phẫn nộ. Nghi hoặc là vì nơi họ ở là một tiểu khu chỉ có ba tòa nhà, lại thuộc khu vực xa hoa nhất thành phố, ở nơi này không thể nào xuất hiện một cậu bé bị người nhà bỏ rơi ngoài trời giá lạnh thế này, lại còn bất tỉnh giữa đêm hôm khuya khoắt. Phẫn nộ là vì sao trên đời lại có cha mẹ nhẫn tâm đến mức đem con mình vứt bỏ ngoài đường! Phải biết rằng nhiệt độ bên ngoài lúc này đã là âm mười độ C! Cậu bé kia nhất định đã chịu lạnh nhiều ngày rồi. Nếu không phải Cam Y tinh mắt phát hiện kịp thời, thì có lẽ sáng mai trên báo sẽ xuất hiện bản tin 'một cậu bé bị đông lạnh đến chết trong đêm' rồi!

Trong lòng Khổng Thu vô cùng khó chịu, ôm gối, cậu đứng lên: "Em đi tìm mấy bộ đồ vừa người cho cậu bé!"

"Anh nhớ bên phòng anh vẫn còn một cái túi chườm nóng!" Mục Dã cũng không chịu ngồi yên.

Tâm tình của hai người lúc này đều vô cùng nặng nề, mà Cam Y ở trong phòng tắm còn nặng nề hơn gấp trăm lần. Trong bồn tắm, cậu bé thiếu chút nữa bị đông chết đang mím chặt môi, im lặng không nói một tiếng.

Chương 64 Thượng

Đợi chừng một giờ sau, bác sĩ gia đình đã đến, Cam Y ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm. Tắm rửa xong, những đường nứt da trên người bé càng hiện lên rõ nét. Sắc mặt của Cam Y lúc này phi thường không tốt, có cả phẫn nộ lẫn đau lòng. Đặt cậu bé lên giường của mình, Cam Y nhờ bác sĩ kiểm tra tổng quát cho bé, rồi mới đi xuống phòng khách gọi mấy cuộc điện thoại. Cậu bé lặng yên nằm trên giường, người có thể nói là gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Mục Dã nấu một nồi cháo trắng nhỏ, Khổng Thu cũng lấy hai bao cải bẹ xanh trong tủ lạnh ra, không phải bọn họ keo kiệt gì, chẳng qua là vì bác sĩ nói tình trạng hiện tại của bé tốt nhất chỉ có thể ăn chút cháo rau mà thôi.

Hai mươi phút sau, bác sĩ bước ra, thuận tay đóng cửa phòng ngủ của Cam Y lại. Ba người lập tức vây xung quanh không ngừng hỏi: "Tình huống của cậu bé thế nào rồi?"

Bác sĩ hạ thấp giọng nói: "Thân thể của cậu bé vô cùng suy yếu, ít nhất đã bốn ngày không ăn gì. Tôi đề nghị ngày mai nên đưa cậu bé đến bệnh viện để khám tổng quát một lượt. Bé bị đông lạnh một thời gian dài, lại suy dinh dưỡng nữa, nên thân thể đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã tiêm dinh dưỡng cho bé, còn những tổn thương do giá rét cũng đã được bôi thuốc. Đêm nay trước hết cứ truyền cho cậu bé hết hai bình gluco và nước muối sinh lý này để tăng cường sức đề kháng đã. Cần đặc biệt chú ý, nếu bé sốt cao phải lập tức đưa đến bệnh viện ngay, tuyệt đối không được chậm trễ. Tôi để lại mấy phần thuốc, sau khi cậu bé ăn cháo xong thì phải cho uống ngay."

"Tôi biết rồi." Cam Y gật gật đầu, "Sáng mai tôi sẽ dẫn bé đến bệnh viên, tôi có thể sẽ tìm anh bất cứ lúc nào."

"Vâng, tôi biết rồi."

Căn dặn thêm một số việc cần phải chú ý xong, bác sĩ xách hòm thuốc của mình đi mất.

Tiễn bác sĩ về, Khổng Thu đi vào nhà bếp xem chừng nồi cháo, ba người đẩy cửa phòng ngủ, bước vào. Cậu bé trên giường lập tức mở to hai mắt, rõ ràng thân bé đã thập phần hư nhược, nhưng trong mắt lại mang theo mấy phần cảnh giới cùng quật cường. Mục Dã và Khổng Thu cùng tươi cười hiền lành nhìn bé, Cam Y thì dìu bé ngồi dựa vào mình, ôn hòa nói: "Không cần phải sợ, mấy chú không phải là người xấu. Đến ăn chút cháo đi, ăn cháo xong rồi uống thuốc, là con có thể an tâm ngủ rồi, ngày mai mấy chú sẽ đưa con đến bệnh viện."

Khổng Thu múc một muỗng cháo, thổi thổi mấy cái, rồi đưa đến bên miệng bé. Cậu bé rõ ràng đang rất đói, khẽ nuốt nuốt nước miếng mấy cái, nhưng vẫn không chịu ăn, chỉ khẽ nói: "Con... không có tiền."

Tim cả ba người như bị ai bóp nghẹn một cái, hai mắt Cam Y đỏ ửng lên. Khẽ xoa xoa đầu bé, anh nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ăn hết chén cháo này, rồi sau đó ngủ một giấc thật ngon là được."

"Ăn cháo nào." Khổng Thu đem muỗng cháo để lại gần môi bé. Cậu bé đưa mắt nhìn qua ba người một lượt, rồi mới hé miệng húp muỗng cháo vào. Tựa hồ đã tin ba người không phải là người xấu, cậu bé ăn như hổ đói ba năm, ba nguời thấy thế liền luân phiên nhắc bé ăn từ từ một chút, cẩn thận coi chừng bị sặc.

Một chén cháo rau nóng hổi nhanh chóng được bé ăn hết toàn bộ, cậu bé liếm liếm môi, dường như vẫn còn chưa no. Cam Y xoa xoa bụng bé, hỏi: "Mấy ngày rồi con chưa ăn chút gì sao?"

Sắc mặt cậu bé lập tức trở nên ảm đạm, mím chặt môi. Cam Y thấy thế liền nói: "Bác sĩ nói hiện tại con không được ăn quá no, phải ăn từ từ từng chút một, nếu không sẽ làm tổn thương dạ dày." Liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Chút nữa sau khi uống thuốc xong, con cứ ngủ một giấc thật ngon." Cam Y đứng dậy, đặt cậu bé nằm ngay ngắn lại trên giường, kéo chăn đắp lại cho bé.

Mục Dã mỉm cười, thanh âm mang theo hàm ý trấn an hỏi: "Ngày mai mấy chú sẽ đưa con đến bệnh viện để khám tổng quát, có thể cho mấy chú biết tên tuổi của con được không?"

Trên mặt cậu bé không giấu được vẻ tổn thương. Khổng Thu và Cam Y cùng nhíu mày, Mục Dã vẫn chỉ khẽ cười, thanh âm có thêm vài phần từ tính, lại hỏi: "Con không biết cha mẹ con đang ở nơi nào sao? Hay nên nói là con không muốn tìm bọn họ?"

Nào biết cậu bé vừa nghe xong liền bật người dậy, kích động nói: "Con không có cha mẹ! Con không có tên! Con là cô nhi!"

Mục Dã nhẹ nhàng đè thân hình gầy gò của bé lại, vỗ về trấn an: "Không cần phải sợ, con không muốn nói mấy chú cũng sẽ không miễn cưỡng con. Vậy có thể nói cho mấy chú biết năm nay con bao nhiêu tuổi được không? Bác sĩ cần phải biết tuổi của con thì mới có thể kê toa cho thuốc được."

Cam Y cầm bàn tay bé nhỏ chằng chịt những vết nứt da do giá rét, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay làm tâm tình bức xúc của bé thoáng dịu đi một ít, bất quá ánh mắt bé đã ửng đỏ, nhưng vẫn kiên cường cố giữ không cho nước mắt rơi xuống.

"Con không có tên..." Cậu bé hít hít mũi, "Năm nay con chín tuổi, sinh nhật con là ngày ba tháng sáu."

Cam Y xoa xoa đầu bé, rồi mới che mắt bé lại: "Ngày mai chú sẽ nói lại với bác sĩ. Giờ con ngủ chút đi." Hô hấp của bé có chút không xong, khớp hàm gắt gao nghiến chặt. Cam Y đem tay còn lại của bé nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Ba người không ai nói thêm gì, một lúc sau Khổng Thu đi rót một ly nước ấm, Cam Y tự mình đút bé uống thuốc xong rồi mới đắp chăn cho bé ngủ. Hai bình dịch vẫn còn chưa truyền xong, ba người nhẹ giọng lui ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

"Cam Y, anh có thể cho người điều tra thân phận của cậu bé được không?" Khổng Thu bực mình hỏi.

"Anh đã cho người đi thăm dò rồi."

Mục Dã bình tĩnh nói: "Nhìn phản ứng vừa rồi của cậu bé, có thể bé thật sự đã bị cha mẹ mình vứt bỏ. Cam Y, nếu tìm được cha mẹ của cậu bé, anh định xử lý thế nào?" Người là do Cam Y cứu về, đương nhiên chuyện này cũng phải do Cam Y toàn quyền quyết định.

Cam Y nhìn về phía Mục Dã và Khổng Thu, hai người trăm miệng một lời nói: "Bọn em không sao hết, anh muốn sao bọn em cũng đều ủng hộ." Khổng Thu nhún nhún vai: "Lấy tài lực của chúng ta mà nói, nuôi thêm cậu bé này tuyệt đối không thành vấn đề." Mục Dã cừng cười cười phụ họa: "Với thế lực của gia tộc Tát La Cách, muốn cho cậu bé một thân phận cũng tuyệt không chút trở ngại."

Trong mắt Cam Y tràn ngập cảm kích, nhưng vẫn hờn dỗi nói: "Hay là tìm hiểu về cha mẹ của cậu bé trước, để biết rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự họ muốn vứt bỏ cậu bé, anh sẽ không trả cậu bé về cho họ nữa, anh sẽ nuôi bé." Ngay lúc tự mình tắm rửa cho bé, Cam Y đã nghĩ đến chuyện này rồi.

"Vậy không còn vấn đề gì nữa rồi." Mục Dã nghe vậy liền sắp xếp một chút: "Sáng mai chúng ta đưa Trọng Ni tới đoàn làm phim rồi sẽ chở cậu bé đến bệnh viện. Cam Y, anh ở lại bệnh viện chờ bé khám trong khi em sẽ đi mua quần áo và dụng cụ cá nhân cho bé."

"Ngày mai em xin nghỉ phép." Khổng Thu giơ tay lên, "Mấy hôm nay em chỉ cần làm cho xong phần hình ảnh Pr thôi, ở nhà làm cũng không sao, chỉ cần đúng hạn giao hàng là ok. Cam Y, ngày mai anh ở lại bệnh viện coi chừng cậu bé, còn em và Mục Mục sẽ đi mua đồ, có gì dùng điện thoại liên lạc sau." Mặt Cam Y lộ vẻ khó khăn, bản thân đã cam đoan với đại ca và Đề Cổ sẽ thời thời khắc khắc dõi theo từng bước chân của Mục Dã và Khổng Thu rồi mà giờ lại...

Khổng Thu ôm Mục Dã cười nói: "Yên tâm, yên tâm, hai đứa bọn em sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Với lại có tài xế đi cùng bọn em mà, hai đứa em đâu phải trẻ lên ba, không cần phải cẩn thận thái quá như vậy."

Do dự một lát, Cam Y mới gật gật đầu, bất quá vẫn không quên dặn dò: "Hai người cứ đến thẳng trung tâm thương mại đi, sau khi anh đưa bé đi khám xong sẽ ghé qua trung tâm thương mại."

Mục Dã suy nghĩ một lúc lại nói: "Có lẽ bọn em sẽ nhanh hơn anh đó, mình cứ liên lạc bằng điện thoại, rồi sau đó mới xác định nơi tập hợp."

"Được."

Mọi chuyên trước mắt tính như thế cũng coi như tạm ổn, ba người đứng dậy, trở về phòng. Cậu bé hãy còn đang ngủ. Nhìn gương mặt đang ngủ không sao giấu được vẻ mệt mỏi suy yếu của bé, ai cũng không đành lòng đánh thức bé dậy. Cậu bé này diện mạo trông rất khá, là một cậu bé tương đối điển trai. Bọn họ không sao tưởng tượng ra được loại cha mẹ gì mà có thể đang tâm vứt bỏ con mình lưu lạc giữa trời giá rét như thế này. Nếu cậu bé bị lạc đường, hay bị bắt cóc mà may mắn trốn thoát được thì phải một lòng muốn tìm về với cha mẹ mới đúng, đằng này cậu bé lại phẫn nộ nói mình không có cha mẹ, còn cố tình khẳng định bản thân là một cô nhi. Trên đời này làm gì có đứa bé nào lại nguyện ý bản thân là một cô nhi chứ.

Chương 64 Hạ

Cam Y nhìn nhìn đồng hồ, tay thật khẽ, thật khẽ nâng đầu cậu bé dậy. Cậu bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, Cam Y thấp giọng nói: "Đến giờ uống thuốc rồi."

"Dạ." Bé trừng to hai mắt, cố làm bản thân thanh tỉnh. Nhìn bé còn nhỏ như vậy mà đã cố kiềm chế bản thân, từ đầu đến cuối đều không khóc tiếng nào, mũi Cam Y bỗng cảm thấy chua xót, hình như bản thân lại muốn khóc nữa rồi.

Đút cậu bé uống thuốc xong. Cam Y để Khổng Thu và Mục Dã đi ngủ, còn mình thì ở lại coi chừng bé. Trước mắt quả thật không cần phải giúp một tay, nên Khổng Thu và Mục Dã trở về phòng ngủ trước. Lên giường, Khổng Thu nhìn nóc nhà mà ngẩn người. Cậu có chút nhớ Blue, không, đúng hơn là rất nhớ, rất muốn anh. Lắc lắc đầu, không để nỗi nhớ nhung xâm chiếm tâm tình của mình, Khổng Thu tắt đèn bàn. Vừa mới xoay người lại đã thấy nệm của mình chợt nặng xuống, người nào đó đã ôm chầm lấy cậu. Khổng Thu kinh hỉ bật đèn ngủ lên, quay đầu qua: "Blue!"

Tiến vào chăn, Blue toàn thân trần trụi ôm lấy cổ Khổng Thu, vội vàng hôn lên môi cậu, hơn một tháng nay anh không được nhìn thấy Thu Thu. Khổng Thu mở rộng thân thể, nóng bỏng đáp lại đòi hỏi của Blue, cậu đang nhớ đến Blue, thì Blue đột nhiên xuất hiện, cảm giác vui mừng này vượt xa bình thường gấp mấy trăm ngàn lần.

Mỗi lần Blue xuất hiện, là hai người lại bắt đầu trong tình cảm mãnh liệt, rồi lại kết thúc trong mãnh liệt tình triều. Đầu váng mắt hoa nằm trong lòng Blue, hưởng thụ phục vụ sau ân ái của anh, Khổng Thu rất buồn ngủ, bất quá cậu không thể ngủ được, tiếp theo có thể phải hơn một tháng nữa cậu mới được gặp Blue. Cuộn mình trong lồng ngực ấm áp của anh, cậu lười biếng nói: "Cam Y vừa nhặt được một cậu bé bị bỏ rơi ngoài đường, chậm chút nữa là cậu bé có thể bị đông chết luôn rồi."

"Ừ." Tinh tế hôn môi Khổng Thu, người nào đó hoàn toàn không có chút hứng thú về cậu bé được kể đến.

Thoải mái rên hừ hừ mấy tiếng, Khổng Thu lại nói: "Cam Y thật sự đau lòng vì cậu bé đó, cậu bé hình như bị cha mẹ mình vất bỏ, anh ấy định sẽ nuôi bé luôn."

"Ừ." Không nói cho Khổng Thu bởi vì anh cảm giác được trong lòng đối phương cảm thấy dao động không ngừng, nên anh mới đi ra khỏi kết giới, Blue tạm thời đã hôn đủ, liền lấy tay che lại hai mắt đã không sao miễn cưỡng nâng lên được của Khổng Thu: "Ngủ đi, ngày mai anh ở đây với em."

"Thật sao?" Khổng Thu kéo tay Blue xuống, ánh mắt không giấu được kinh hỉ.

Trong mắt Blue ánh lên vẻ áy náy, nghĩ nghĩ một lúc, liền thành thật nói: "Thu Thu, anh phải đạt đến "Tỉnh" càng nhanh càng tốt, quá trình tu luyện tiếp theo phải rất lâu, rất lâu mới có thể ra khỏi kết giới một lần."

Kinh hỉ trên mặt Khổng Thu phút chốc chợt đông cứng lại, rồi cậu mới cúi thật sâu, hôn một cái thật mạnh lên khóe môi của Blue, nói: "Không cần lo cho em, anh cứ tu luyện là được rồi."

"Thu Thu, thật xin lỗi." Anh biết người này rất muốn anh.

Khổng Thu vờ giận: "Chẳng lẽ chủ nhân không thật tâm xem em là người hầu của mình sao? Bằng không sao chủ nhân lại khách khí với em như vậy?"

"Thu Thu!" Hung hăng hôn Khổng Thu, Blue không thể chịu được nhất chính là điều này. Chịu không nổi mỗi khi Khổng Thu gọi anh hai tiếng "chủ nhân", chịu không nổi mỗi khi Khổng Thu lại nghi ngờ anh.

"Chủ nhân...... phải đạt đến "Cung"... nhanh một chút... nha..."

"Gào!" trực tiếp xoay người, tách hai chân Khổng Thu ra, Blue căn bản không sao khống chế được, một phát liền đâm vào đến tận gốc, "Thu Thu, trong vòng một tuần tới anh sẽ ở bên cạnh em."

"Chủ nhân..... giúp em..."

"Ngao!"

Miêu nhân đã trực tiếp hóa thân thành thú nhân, Blue ngăn hai tay Khổng Thu lại, căn bản không cho cậu có thời gian thích ứng, thắt lưng anh điên cuồng di chuyển lên xuống. Bên trong căn phòng được cách âm vô cùng tốt, Khổng Thu tận tình rên rỉ thập phần thoải mái, chính mình cũng rất nhớ Blue. Dùng tối đa chỉ một trăm năm chờ đợi để đổi lấy gần bốn trăm năm sủng ái độc nhất vô nhị, chuyện này... rất đáng giá.

Trong lúc Blue và Khổng Thu ân ái khoái hoạt, thì Mục Dã đang ôm gối của Bố Nhĩ Thác ngủ, mà đèn trong phòng Cam Y hãy còn bật sáng như cũ. Truyền dịch xong, Cam Y thuần thục rút kim tiêm ra. Cậu bé đã ngủ rất say, ngay cả khi rút kim ra cũng không mảy may có chút cảm giác đau đớn nào. Nhanh tay nhanh chân dọn dẹp hai bình truyền dịch đã cạn sạch, Cam Y ôm chăn gối đến nằm trên ghế sofa trong phòng. Cam Y hiện tại không mấy băn khoăn về Mục Dã và Khổng Thu, chỉ cảm thấy bản thân không muốn dọa cậu bé sợ, mà cũng chẳng muốn quấy rầy đến giấc ngủ của bé.

Tắt đèn, sờ soạng nằm yên vị trên ghế, Cam Y lại không thấy buồn ngủ. Thời gian bản thân tiến vào nhân giới cũng không thể tính là dài, nhưng cũng đã nhìn qua không ít những cô bé, cậu bé lưu lạc. Gia tộc Tát La Cách có một cô nhi viện chuyên thu nhận những trẻ em cơ nhỡ, Cam Y thường sẽ dẫn những cô cậu bé đó đến đấy. Nhưng đêm nay, khi nhặt được cậu bé này, Cam Y chợt thấy đau lòng cùng thương tâm hơn bất kỳ bé nào mà mình đã nhặt được trong dĩ vãng. Trước đây, khi gặp mấy cô nhi đó, hễ cứ nhắc đến cha mẹ thì các bé lập tức khóc toáng lên, còn cậu bé này thì lại tràn ngập phẫn nộ cùng kiên quyết.

Trên người cậu bé này đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao ngay đến cả tên mình cũng không nguyện nói ra? Thật giống như cậu bị cha mẹ mình căm hận đến độ ngay cả cái tên cũng làm gợi lên thống hận và tuyệt vọng không bút mực nào tả xiết. Nghĩ đến nơi mà mình nhặt được cậu bé, tim của Cam Y lại nhói lên từng cơn. Cậu bé này nằm trên nắp cống thoát nước, tựa như muốn nương theo nước thoát ra mà thu vào chút hơi nóng còn sót lại để sưởi ấm cho bản thân. Cam Y vĩnh viễn không sao quên được ánh mắt khi cậu bé ngẩng đầu lên nhìn mình, tựa như một con thú non bị ủy khuất nhưng lại rất kiên cường.

"Hô!" Hờn dỗi than một tiếng thật dài, Cam Y nhắm mắt lại. Nếu thật sự cậu bé đã bị chính cha mẹ mình vất bỏ, Cam Y nhất định sẽ nuôi bé! Trong đầu toàn là hình ảnh của bé, Cam Y mải suy nghĩ vẩn vơ đến ngủ gục đi tự lúc nào không biết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro