Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Reng… reng… reng …

Một bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng đưa ra tắt chuông báo thức điện thoại.

[5 Giờ 30 phút sáng]

Dù đã thức giấc nhưng Chin Hae vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dưới hàng mi dài và cong là một con ngươi xanh ngọc, long lanh như bầu trời sang xuân; ánh nắng sớm mai lấp ló qua tấm rèm cửa trắng len lói qua hàng mi ấy… đôi mắt như muốn hút tâm hồn bất cứ ai khi vô tình chạm vào.

“Thật mệt mỏi...”

Khi tấm chăn mỏng tuột khỏi cơ thể ấy lại để lộ một vết sẹo trên cổ…Một vết sẹo dù đã mờ nhưng nó vẫm mang đến cảm giác đau đớn cho người nhìn. Những bước chân nhẹ nhàng. Những bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, một mùi thơm thoảng nhẹ qua cánh mũi – mùi hương của gia đình.
“Cháu dậy rồi sao? Dì đang định lên gọi cháu dậy.”

“Chào buổi sáng, dì” – Cậu khẽ cười

Hai người bắt đầu bữa sáng với bầu không khí nhẹ nhàng, thoáng đãng, những ánh nắng sớm của màu xuân len lỏi cùng với những hạt bụi nhỏ qua tấm màn cửa, tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Bỗng một tiếng vang lên.

“A… Thôi chết dì quên lát bánh mì.”

“Dì hôm nay làm bánh mì kẹp sao?”

“Hôm nay cháu có cuộc thi đấu mà, để dì làm ít bánh trên đường nếu đói lấy ra ăn nhé. Bơ đậu phộng hay mứt dâu đây!”

“Dạ, bơ đậu phộng ạ…”
                                                                                    ***
      [7 giờ sáng]

Vấn như thường lệ đôi giày sneaker cổ cao màu trắng tinh tế cùng chiếc mũ lưỡi trai xanh trời, cậu chuẩn bị đến nhà thi đấu. Hôm nay trận tứ kết với tuyển thủ trường khác.

“Mình còn quên gì không…”
Bịch… Bịch…

“Chin Hae! Con quên quạt với đồ ăn này.”

“Dạ con cảm ơn.”

Đôi bàn tay chai sạn đặt lên vai cậu, dì dùng ánh mắt dịu dàng với một vài nếp nhăn đã xuất hiện dưới đôi mắt nói:

“Thi tốt nhé. Không thắng cũng không sao, về nhà dì sẽ đưa con đi ăn. Được chứ?”

Đôi long mi khẽ rung lên cùng đôi mắt xanh long lanh dưới nắng mai, miệng cậu cong nhẹ.

“Vâng…”

“Xuân đến sao trời vẫn ngột ngạt thế này…”

Cậu vừa ra đến cổng thì xe buýt của trường vừa kịp đến. Nhẹ nhàng những cơn gió xuân mang theo những cánh hoa đào làm cho mái tóc màu rượu sâm banh ấy khẽ bay lên… Một cánh hoa nhẹ nhàng chạm qua đôi vai gầy guộc ấy. Cậu đứng thẫn thờ một lúc trước khi có một giọng nữ….

“Chin Hae- Master. Có đi không vậy?”

Người con gái với mái tóc ngang vai và gương mặt làm người đối diện có thiện cảm ngay lần đầu gặp mặt. Cậu vội lên xe… Cô ấy đặt tay lên chiếc ghế bên cạnh ra hiệu Chin Hae ngồi ở đấy, vì đã làm bạn với nhau từ lúc còn bé nên họ thân thiết đến mức không có khoảng cách về giới tính.

“Tớ con trai đấy. Không giữ giá hả, cậu không cần nhưng tớ cần đấy.”

“Mau ngồi đi, sao mới sáng ra cậu đã càu nhàu rồi…”

Cậu ngồi xuống ghế và lấy tai nghe từ cặp sách, thói quen trước mỗi trận đấu của cậu là nghe bài nhạc yêu thích và mân mê chiếc quạt gắn bó với cậu từ hồi mới bước chân vào cờ vua. Còn Min Choeng- cô gái kì thủ cờ vây, thì thường ăn đồ ngọt trước khi thi đấu. Chin Hae nhíu mày khuyên Min Choeng không nên ăn đồ ngọt vào sáng sớm mà chưa ăn gì, như vậy không tốt cho dạ dày. Cậu liền lấy chiếc bánh kẹp bơ đậu phộng đưa cho Min Choeng ăn để lót dạ.

Vừa đặt chân đến nhà thi đấu, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai người bàn tán. Dường như đã quen với việc dị nghị cậu vẫn bình thản đến phòng thi. Nhưng Min Choeng buồn bực ra mặt… Cậu liền níu lại. Lắc đầu ra hiệu không nên gây sự ở nơi đông người, vì đã hiểu rõ tính cách nóng nảy, chính trực của Min Choeng cậu nhiều lúc như trở thành người giám hộ của con người nóng nảy này.

“Thật đanh đá…” - Cậu phì cười.

Hai người chúc nhau rồi ai về phòng nấy.

Tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu.


                                       ***
[ 8 giờ 30 sáng]

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng theo phong cách cổ điển nhưng cũng có chút truyền thống, nhìn cách bài trí mọi đồ đạc có thể thấy rõ người sắp xếp khá kĩ càng trong việc bài trí.

“Alo… ai vậy… biết mấy giờ không?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia thúc giục Dong Huyn mau đến sân vận động của trường để tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu vào buổi chiều. Đột nhiên xuất hiện một tiếng tức giận vang lên bảo cậu đến sân ngay lập tức.

“Nghe thấy chưa. Đội trưởng đang cáu đấy.”

Cậu bật dậy, sự bất ngờ làm cậu tỉnh giấc một cách cưỡng chế. Theo lịch là ngày mai mới đấu, sao lại dời vào chiều nay. Dong Huyn vội hỏi người ở đầu dây bên kia với giọng nói khàn vì hôm qua dầm mưa đi về. Vì phải làm thêm ca đêm, mải đi làm nên đã không xem dự báo thời tiết cậu đã dầm mưa một đoạn khá xa, trạm xe buýt cách nhà khoảng 1 cây số.
“Huấn luyện viên báo trong nhóm là chiều nay đấu rồi mà, mày không đọc à”

“Ầy… Chết tiệt...”

“Rồi, rồi, tôi đến ngay đây ạ.”

“A. Mà này, mày biết sinh viên năm ba Seo Chin Hae không? Anh ấy vừa thắng giải tứ kết cờ vua mùa xuân đấy, chà… Giỏi ..”- Cậu cúp máy ngay sau đó khi chưa nghe hết vế sau của câu nói.


Dong huyn là một sinh viên năm nhất, nhưng lại rất có tiềm năng bóng chuyền. Với gương mặt ưa nhìn, dáng người cao cậu đã gây xao xuyến bao tâm hồn nữ sinh cùng khóa cũng như mấy chị khóa trên. Cậu bước ra khỏi phòng tắm, mọi cơ bắp trên người cậu rắn chắc để lộ ra những viền gân chằng chịt. Vì thời gian đi làm thêm muộn nên cậu thường xuyên ăn lại thức ăn thừa của tối qua, vừa ăn cậu vừa tranh thủ đọc tin tức và xem lịch của tuần này. Sau khi rửa chén, Dong Huyn khoác áo khoác rồi chạy bộ đến sân vận động.

Hương hoa cùng với làn gió nhẹ của màu xuân, bầu trời thoáng đãng với những tia nắng xuyên qua tầng mây mỏng qua từng ngóc ngách của thành phố tấp nập. Một tiếng vang lên.
“Bên này, Dong Huyn.”
                                                 

                                ***

Chin Hae đứng ở trước sân của nhà thi đấu để đợi Min Choeng thi xong, đang mải nhắn tin hẹn ăn trưa với dì thì một bàn tay đánh mạnh vào vai cậu. Sức mạnh như muốn đánh trật khớp vai nhỏ bé, Min Choeng đã đứng cạnh cậu từ lúc nào. Thắng trận đấu với đối thủ khá mạnh nên cô rất vui, mở lời mời Chin Hae đi ăn mừng nhưng cậu lại phải hoàn thành nốt bức tranh còn dang sở nên đã từ chối     
Min Choeng tiễn cậu ra bến xe, hai người vẫy tay tạm biệt nhau khi xe buýt đã đi được một đoạn. Ngồi trên xe, qua tấm kính cậu hướng mắt ra khung cảnh nhộn nhịp… Rồi ngủ thiếp đi dưới ánh nắng vàng của mùa xuân.

Kít…- Tiếng xe phanh lại khi đến trạm kế tiếp.
Cậu choàng tỉnh sau giấc ngủ mệt mỏi, vội vàng bảo bác tài cho xuống xe

Cậu đi bộ một đoạn đường khá xa, hai bên hàng cây hoa anh đào đang rở rộ những bông hoa đầu mùa. Phía trước mắt cậu là trạm giam…

“Cho cháu gặp…”

Ngồi xuống ghế, người xuất hiện trước mặt cậu qua tấm kính của nhà tù là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, gương mặt xanh xao cùng giọng nói khản đặc.

“Sao mày lại đến đây, định thương hại tao sao.”

Mặt cậu không đổi sắc dù chỉ một chút, sau một hồi lâu cậu mới cất giọng. “Chú vẫn ổn chứ? Dạo này con có chút bận nên không thăm chú được…”

“Cút. Đừng diễn trước mặt tao, mày giống hệt con đàn bà đã sinh ra mày vậy.”

“Chú đừng nặng lời như vậy, dù sao chú cũng là chồng của dì con. Con quan tâm chú cũng là chuyện thường tình, dù sao cũng là người cùng một…”

Chưa nói hết câu người đàn ông đã cướp lấy lời cậu.

“Tao không phải người một nhà với mày, cút khỏi tầm mắt tao trước khi t giết mày…”

Suốt cả cuộc nói chuyện, Chin Hae luôn hướng mắt xuống chiếc quạt trong tay. Đôi tay gầy và thon đang miết lên thanh gỗ như một thói quen.

“Chú vẫn như vậy nhỉ…”- Đôi mắt vô hồn ngước lên nhìn thẳng vào người đàn ông, khiến cho hắn phải giật mình.

Vừa nói cậu vừa đứng lên cúi sát vào tấm kính với ánh mắt lạnh ngắt.

“THẬT KHÓ CHỊU… CHÚ NÊN Ở ĐÂY MÀ ĂN NĂN ĐI!”

Người đàn ông đỏ mặt lên vì tức giận, những đường gân trên trán nổi lên gào thét.
“M* KIẾP. MÀY ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY, CẢ CON ĐÀN BÀ ẤY CHÚNG MÀY XỨNG ĐÁNG PHẢI CHẾT. TAO SẼ KHÔNG THA CHO MÀY…”

Tiếng thét vang lên rồi im lặng cùng sự lạnh lẽo của dãy hành lang mù mịt, tối tăm… Cậu đi không ngoảnh lại, trên vài chứa đầy sự nặng nề, hàng lông mi khẽ rung lên. Đôi mắt sâu thẳm ấy hướng theo những bước chân chán nản, mệt mỏi bước ra khỏi nơi chỉ có sự hối hận và tuyệt vọng. Chin Hae hướng mắt lên bầu trời, những đám mây vẫn lặng lẽ trôi…
  "Thật phũ phàng và khinh miệt làm sao..."

Cậu lặng lẽ đi trên vỉa hè, đi một lâu như một người vô hồn. Dì gọi điện hỏi cậu đang ở đâu để đến đón cùng đi ăn trưa. Giọng nói qua điện thoại như trút bỏ một phần mệt mỏi trong người cậu.
                              ***

Bốp…

“Chuyền hai…”

“Dong Huyn.”

Âm thanh lớn vang lên.

Sân vận động như rung chuyển, tiếng hò reo sau trận đấu kéo dài 5 hiệp với tỉ số cuối cùng là 13-15. Mọi người lao vào ôm trầm lấy người cậu.

“Chết tiệt, thằng nhóc này, em có phải quái vật không vậy?”

“Mày là cứu tinh của đội chúng ta, Dong Huyn à…”

Trận đấu kết thúc, mọi người trở về phòng thay đồ. Cả người ướt đẫm mồ hôi, ai nấy cũng cười vui vẻ vì thắng giải đấu được mong chờ từ tháng trước.

“Chút nữa ăn mừng nhé, anh khao”

“Hoan hô.”

Sau một cuộc điện thoại, Dong Huyn đứng dậy.

“Em xin lỗi mọi người, chút nữa em có việc bận. Mọi người cứ ăn trước đi ạ.”

Mọi người đồng thanh thở dài, tràn đầy thất vọng trên gương mặt. Ai nấy cũng lao vào chất vấn rằng tại sao lại bận ngay lúc này, mọi người còn định đi tăng hai ở quán đã đặt trước. Từng người một chất vấn cậu khiến cậu không kịp giải thích, phải khi có đội trưởng lên tiếng giải vây Dong Huyn mới kịp thở phào một hơi. Anh bảo cứ lo việc gấp trước, việc ăn uống lúc nào cũng được.

Dong Huyn quay lại trường lấy giáo án, cậu lên phòng thư viện của tầng 4. Cạnh phòng thư viện là phòng mĩ thuật, đột nhiên một hình bóng xuất hiện sau lớp rèm cửa bay trong gió. Cậu dường như đóng băng ở khoảnh khăc thấy hình dáng ấy, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng hồng như ngọc trai phát sáng dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cọ vẽ phác trên giấy những đường nét màu sắc. Trước khoảnh khắc ấy, Dong Huyn dường như bị đứng hình, muốn thốt lên lời nhưng lại không thể nói được một tiếng. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu vội núp sau cánh cửa.

“Cậu làm xong chưa, Chin Hae.”

“Chắc khoảng 2 tiếng nữa mới xong, cậu cứ ăn trước đi.”

Giọng nói phát ra từ căn phòng khiến cho tim Dong Huyn như ngừng đập. Cậu lấy tay che miệng để không phát ra tiệng động nào, trong cuộc đời của mình lần đầu tiên tim cậu đập nhanh như vậy, những chiếc long tơ trên cơ thể dựng lên như vừa có dòng điện chạy qua, hai tai và gáy cậu đỏ lên. Những cảm xúc lẫn lộn ập tới đột ngột khiến cho cơ thể dường như không còn nghe theo lí trí của bản thân… Dường như cậu đã cảm nhận được.

“Phải chăng tình yêu sét đánh mà người ta thường nói sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoại