10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sớm tinh mơ, bên ngoài phố đã trở nên nhộn nhịp người qua lại từ lúc nào, con mèo quen thuộc ở ison cũng không buồn chạy đi kiếm ăn, nó cứ nằm đó nhắm nghiền mắt, lâu lâu mới chịu nhìn dàn ly thuỷ tinh lấp lánh trên tủ, cả ison vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Có mỗi Asahi dạo gần đây đã đi làm nên dậy từ sớm, lúc trước làm báo mạng, truyện mạng, muốn viết lúc nào cũng được, cảm xúc dâng trào lúc nào thì viết lúc ấy. Bây giờ thì khác, lịch viết bài, lên bài dày đặc được Asahi ghi chú cẩn thận trên tờ lịch đặt ở bàn làm việc, cậu cảm thấy hơi gò bó, hơi ngán ngẩm nhưng vẫn cố thử thêm một thời gian.

Hyunsuk có nói, người như cậu chỉ thích hợp ở một mình trong phòng mới có cảm hứng viết ra mấy cái gọi là tuyệt tác.

Asahi ra khỏi nhà không lâu thì mọi người cũng lần lượt thức giấc, chỉ riêng con sói lười Jeongwoo là cứ mãi cuộn tròn trong chăn, không thèm nhúc nhích.

Cả ison và Jihoon ngồi ngay ngắn vào bàn tròn, đợi đầu bếp được cả ison đề cử là Mashiho dọn thức ăn lên.

"Jeongwoo còn ngủ à?" Hyunsuk nhìn Haruto hỏi.

"Dạ, đêm qua học bài đến gần sáng."

Mashiho đặt đĩa canh kim chi thơm ngào ngạt lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống cảm thán:

"Thằng nhóc đó chăm chỉ thật!"

"Còn anh Yoshi đâu?" Yedam xoay đi xoay lại đảo mắt tìm.

Cả bọn lắc đầu.

"Người cô đơn như ảnh mà đi đâu từ sớm vậy?"

Phải rồi, đối với mọi người ở ison thì Yoshi không có gì ngoài mấy ly cocktail, nếu có ai đó bước vào cuộc đời của cậu thì cũng sẽ không hơn được một ly cocktail là bao nhiêu.

"Ăn nhiều vào, chút có phải trực không? Hôm nay có ca phẫu thuật nào không? Ăn xong thì lên studio của anh nghỉ chút đi, trông em thiếu ngủ lắm á. " Hyunsuk vừa hỏi vừa gắp thức ăn vào bát cho Jihoon. Jihoon còn bận nhai nhồm nhoàm không biết sao để trả lời được mấy câu hỏi cứ liên tục tới từ Hyunsuk.

"Ơi trời, mới sáng chưa ăn được gì mà thấy no ghê!" Yedam thở dài mệt mỏi nhìn Hyunsuk đang vỗ về Jihoon, còn Mashiho thì vỗ vai đồng cảm cho sự bất lực của Yedam.

Jihoon đêm qua trực đến bốn giờ sáng mới về, không hiểu sao lại không về nhà mà lại ghé studio, cuối cùng thì Hyunsuk thức từ bốn giờ sáng chỉ để ngồi nói chuyện trên trời dưới đất ở bệnh viện với Jihoon.

Mấy câu chuyện ở đâu đâu cứ thế mà tuôn ra trên bàn ăn, từ chuyện Jihoon ở bệnh viện gặp bệnh nhân như thế nào, ison có tình huống gì, đến chuyện banh bóng của Hyunsuk, chuyện tình yêu không hồi kết của Mashiho và cậu bạn Junkyu. Yedam đang huyên thuyên chuyện Hyunsuk tiếc với mình năm nghìn won mua thêm chả cá bỏ vào hộp bánh gạo trong khi bỏ một trăm mấy ngàn chỉ để mua hoa tặng Jihoon, cả bọn chợt đơ cả người vì tiếng thùng rác ở trước quán bị ngã đổ, Hyunsuk run tay rớt luôn cả miếng thịt nguội đang gắp dở. Hyunsuk thở dài bất lực buông đũa đi ra ngoài xem xét kèm theo cái nhìn của cả bọn.

"Yoshi? Junghwan? Chuyện gì vậy?

Hyunsuk hốt hoảng chạy lại đỡ lấy Junghwan đang nằm chệnh choạng trên nền đất với mớ hỗn loạn đổ ra từ thùng rác cùng với Yoshi. Hyunsuk nhìn thấy dòng máu đỏ chảy be bét ở trên trán Yoshi, nhưng Yoshi không nói gì, hai tay chỉ đang đỡ lấy Junghwan, Hyunsuk lớn tiếng gọi cả bọn rồi đỡ Junghwan và Yoshi vào trong.

Có lẽ Haruto là người ngạc nhiên nhất, vì nếu đúng như những gì Haruto biết thì Junghwan đã lên máy bay đi du học từ mấy tiếng trước chứ không phải xuất hiện bây giờ ở đây với bộ dạng như thế này. Haruto ngờ nghệch đến cứng đơ cả người nhìn Junghwan và Yoshi ngồi ở bàn được Jihoon xử lý vết thương. Cả ison thắc mắc không biết tại sao lại có sự việc này, càng thắc mắc hơn khi Yoshi với cái đầu be bét máu như thế này cùng Junghwan.

"Là đám người kia đúng không?" Yedam nhìn thấy vết thương trên đầu của Yoshi thì cũng nhảy số kịp ra loại tình huống gì, lần trước chính là Yoshi đã ném cả một chai soju vào đầu người kia.

Jeongwoo từ trên cầu thang ngái ngủ bước xuống, chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Haruto hùng hổ cầm lấy áo khoác jeans đặt trên quầy bước ra phía cửa.

"Bây giờ em tìm bọn nó thì làm được gì? Anh xin em đấy, một mình Yoshi là đủ rồi." Hyunsuk đứng dậy đưa mắt nhìn Haruto khó khăn nói.

Bấy nhiêu đó là đủ rồi, Haruto dừng chân, tay cũng dừng ở tay nắm cửa, rồi nó nắm chặt lấy bàn tay mình đấm mạnh vào tường. Vỗn dĩ nó có sống tốt ra sao, cố gắng thế nào thì mọi việc vẫn sẽ mãi như ngày hôm nay, vẫn là có lỗi với ison, có lỗi với Jeongwoo và có lỗi với chính bản thân nó.

"Đừng mà, dừng lại đi Ruto, đừng làm vậy." Jeongwoo ôm chặt lấy thân người nó, ngăn không cho nó làm đau mình.

Cả ison rơi vào một khoảng không trầm mặc.

--

Yoshi quen biết Junghwan trước khi Junghwan xuất hiện cùng Haruto ở quán ison. Junghwan chính là người đặc biệt, người đã nếm thử ly cocktail đầu tiên của Yoshi.

Mỗi lần Haruto dẫn Junghwan đến ison, Junghwan và Yoshi đều vờ không biết gì về nhau. Mỗi lúc người ở ison bàn về gia thế của Junghwan, Yoshi đều chỉ khẽ mỉm cười rồi im lặng. Lúc trước gia đình Yoshi và Junghwan là mối quan hệ làm ăn nâng đỡ nhau, công ty ở Nhật của nhà Yoshi vốn là chi nhánh con của tập đoàn nhà Junghwan. Yoshi gặp Junghwan trong vài bữa tiệc giao lưu giữa hai gia đình, nhưng từ khi Yoshi bỏ sang Hàn học bartender thì không có cơ hội gặp Junghwan nữa, cho tới khi Trái Đất tròn, Jihoon rủ Yoshi đến làm ở ison và Haruto dẫn Junghwan đến ison. Thật ra ở ison người hèn nhất trong tình yêu có lẽ là Yoshi, vì Yoshi thích Junghwan rất lâu, nhìn Junghwan từng ngày lớn lên, nhìn Junghwan bị ức hiếp ở trường học nhưng rồi phải lẳng lặng nhìn Haruto bảo bọc Junghwan chứ không phải mình.

Hôm nay Yoshi đến sân bay tiễn Junghwan sang Anh du học, nhưng chuyến bay của Junghwan đã bị hoãn lại hai ngày sau nên Yoshi đã dẫn Junghwan đi ăn. Không ngờ lúc ở quán ăn lại đụng độ phải đám người kia và Yoshi đã nếm trọn một cái ly vào đầu thay cho Junghwan, đó là lần đầu tiên Yoshi thấy mình đáng mặt là người thích Junghwan.

--

Haruto bỏ lên tầng thượng, cậu vẫn ngồi ở chiếc ghế cũ và đốt một điếu thuốc rồi thả tâm tư vào đó như thể xung quanh không có gì khiến cậu bận tâm nữa. Điếu thuốc cháy được phân nửa thì Jeongwoo ở chân cầu thang lững thững bước đến. Haruto nhìn thấy cậu liền dập đầu thuốc lá, đưa mắt nhìn Jeongwoo chờ đợi.

"Anh Yoshi được anh Jihoon băng bó vết thương cho rồi, Junghwan cũng không sao." Jeongwoo kéo một cái ghế cũ ngồi cạnh Haruto.

Haruto nghe thấy chỉ ừ ờ rồi thôi. Không phải cậu không quan tâm, mà là tự cho mình không đủ tư cách để quan tâm. Dù giờ Haruto có ở đó bên cạnh Yoshi và Junghwan, điều đó cũng không khiến cậu thoải mái hơn hay thấy bớt dằn vặt hơn. Cậu chỉ nghĩ rằng nếu hai người họ không nhìn thấy cậu xuất hiện, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

"Nhưng mà tay bạn bị thương rồi." Jeongwoo khẽ cầm lấy tay Haruto rồi xoa xoa thổi thổi.

"Không sao. Tự dưng xưng bạn, nghe kì quá." Haruto không buồn rút tay lại, cứ để tay ở yên trên đùi của Jeongwoo để cậu xoa xoa rồi trưng ra gương mặt khó ở.

"Không phải bạn bảo mình muốn gì cũng được à?"

"Ờ, nhưng mà bạn có giữ lời hứa đâu?" 

Jeongwoo dừng lại ngón tay đang di chuyển trên bàn tay khô ráp của Haruto, cậu trong vài giây không nhớ được rằng mình đã hứa gì. Jeongwoo nhìn vào ánh mắt của Haruto chờ đợi.

"Bạn nói sẽ không thích mình."

"Mình có thích bạn đâu, bạn dở hơi quá." Jeongwoo nói rồi tiếp tục nghịch bàn tay của Haruto. Jeongwoo thích bàn tay của Haruto lắm, vừa thon vừa dài, lại còn rất ấm, không giống vẻ ngoài lạnh lùng của Haruto chút nào.

Haruto nghe xong chẳng buồn đáp trả, cậu chỉ thở hắt rồi liếc nhìn Jeongwoo đang cúi đầu chăm chú vào bàn tay mình.

"Mà nè, lời hứa thì cũng để nghe thôi. Không nên tin làm gì đâu." Jeongwoo cố biện cho mình lý do để bào chữa, nhưng thật là lúc đó Jeongwoo hứa lèo thôi, vì cậu cũng chẳng ngờ đến ngày mình sẽ nói cho Haruto biết mình thích người ta, và cũng không nghĩ tình cảm của mình sớm bị người ta phát hiện như vậy.

Haruto gật gù đại khái cho Jeongwoo vui mà chẳng buồn đáp lại. Jeongwoo lấy trong túi áo ra chiếc dây chuyền Evae Mob đã mua từ lâu, quấn lại hết hai vòng rồi đeo vào cổ tay Haruto.

"Hồi trước đi dạo thấy đẹp nên mua, tự dưng nay thấy hợp với tay cậu nên tặng cậu đó." Jeongwoo đeo vào xong thì đánh vào tay Haruto vài cái nghịch ngợm. Haruto giơ tay lên nhìn, bàn tay Haruto với chiếc dây chuyền được gập hai vòng trên nền trời xanh thẳm, Jeongwoo nheo mắt nhìn theo rồi tặc lưỡi đắc ý.

"Lý do hay ghê."

"Nói thiệt mà."

Jeongwoo nói rồi cười hì hì, nắm lấy bàn tay Haruto ngoe nguẩy, trên mặt hiện rõ mấy chữ tự hào. Haruto chỉ nhìn cổ tay mình rồi cười, Jeongwoo thương nó nhiều hơn nó nghĩ.

--

Yoshi không trách Haruto lời nào, ngược lại còn an ủi Haruto rằng cậu chẳng có lỗi gì để mà phải giày vò mình. Chỉ là hôm đó Yoshi đánh người ta nên hôm nay mới bị người ta đánh trả thôi, và ngày hôm đó Yoshi đánh người kia cũng không phải vì Haruto, mà là vì Yoshi không muốn người ta cứ đến ison, làm náo loạn chỗ làm ăn của mình.

Nhưng thật tâm Haruto biết đó chỉ là mấy lời Yoshi vẽ ra để an ủi cậu mà thôi, nguồn gốc của mọi vấn đề vẫn nằm ở cậu. Haruto không biết sẽ có bao nhiêu lần như thế này xảy ra, không biết sẽ đến lượt ai, không biết sẽ là gì rơi vào đầu.

--

"Nếu đóng cửa ison thì thà là em dọn đi." Haruto đáp sau khi nghe Hyunsuk bàn bạc rằng sẽ đóng cửa ison để mọi chuyện lắng xuống, để bọn người kia không ghé ison phá nữa, dù gì thì bọn đó cũng chỉ nghĩ Haruto là nhân viên ở quán thôi. Nhưng Haruto thì cứng nhắc, kiên quyết phản đối.

Vì nó nghĩ như thế mọi việc càng là vì nó, nó không muốn ai phải vì nó mà hy sinh bất kì điều gì. Ngay cả những điều đơn giản nhỏ nhặt nhất nó cũng không muốn nhận. Nhưng kì lạ là, nó nhận tất cả mọi thứ từ Jeongwoo mà chẳng buồn đáp lại.

"Đóng cửa một hai tháng thôi, em không cần nghiêm trọng đâu." Jihoon thêm vào.

"Em thấy thế cũng được." Yoshi nhăn mặt vì vết thương ở đỉnh đầu.

Mashiho, Yedam có chút phân vân, vì công việc duy nhất mà hai cậu có chính là làm nhân viên ison, nếu ison đóng cửa thì mấy tháng tiếp theo không biết lấy gì mà ăn. Asahi ít ra còn có công việc ở toà soạn, Yoshi cũng là bartender có tiếng trong nghề, đi đâu xin việc mà chẳng được. Haruto thì không bàn tới, vì giờ cậu chẳng bận tâm chuyện đó. Mashiho đưa cặp mắt e ngại nhìn Yedam.

"E... em có ý kiến được không?" Yedam rụt rè giơ tay.

"Thôi không ý kiến nữa, quyết vậy đi, mấy đứa muốn làm gì thì làm, tranh thủ yêu đương hẹn hò gì đó cũng được, tiền lương mỗi tháng anh vẫn sẽ trả đủ." Hyunsuk kiên định đáp, cả bọn gật gù, chỉ riêng Haruto là vẫn còn e ngại nhìn Hyunsuk.

Jeongwoo ngồi cạnh khẽ ghé vào tai Jihoon hỏi nhỏ:

"Tiền lương của bác sĩ nhiều lắm ạ?"

"Hả? Ờ cũng nhiều nhưng mà liên quan gì?"

"Em biết tất mà, anh Hyunsuk giữ thẻ ngân hàng của anh mấy năm rồi có trả đâu."

"Ừ nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro