25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongwoo thức dậy sau một giấc ngủ êm ái trong vòng tay của Haruto, Jeongwoo nheo mắt nhìn Haruto bên cạnh mình nhắm nghiền mắt. Đêm nay Jeongwoo không nghe thấy Haruto khóc nấc lên vì mơ thấy điều không hay, đôi hàng mi cong của Haruto rũ xuống, không hiểu sao ngay khi cậu ấy ngủ, Jeongwoo cũng thấy nét đượm buồn hiện hữu trên gương mặt.

Jeongwoo khẽ rời khỏi vòng tay của Haruto, cánh tay của Haruto hẳn là tê lắm khi cả đêm giữ đúng một tư thế kê gối đầu cho Jeongwoo. Jeongwoo kéo mền phủ lên cho Haruto, đổi lấy cái nắm tay bất chợt làm Jeongwoo giật mình.

"Ở lại với mình một chút được không?" Haruto mở hờ mắt, thều thào nói.

"Mình trễ giờ học rồi." Jeongwoo dừng lại một lúc rồi lay tay mình khỏi cái nắm tay thật chặt của Haruto.

Jeongwoo quay ngoắt đi, cố tìm cho mình vài lý do vụn vặt để chối bỏ thực tại rằng bản thân thật sự đã tha thứ cho Haruto từ lâu.

Haruto nằm trên giường, vết thương cũ nhói lên, nó nhìn Jeongwoo phũ phàng gạt tay mình bỏ đi. Thì ra chút tình còn sót lại mãi không đủ giữ chân Jeongwoo vào một sớm bình minh.

--

Haruto vẫn làm ở Halley vì Haruto cảm thấy mình mắc nợ ân tình, món nợ khó trả nhất trên đời. Haruto đã phải soạn ra một đống lý do để giãi bày với Hyunsuk, lý do vì sao nó muốn trở lại ison, lý do vì sao nó vẫn đi làm ở Halley, nó đã xin lỗi Hyunsuk nhiều lần cũng chỉ vì nó thấy mình mắc nợ.

"Jihoon nói với anh, đáng lẽ ra anh nên đặt ra luật rằng người ở ison thì không được yêu đương với nhau. Để không phải rơi vào tình cảnh khó xử này."

Hyunsuk đứng ở tầng thượng cùng với Haruto, đưa mắt mình nhìn xa một khoảng khi tóc còn đang bay trong cơn gió chiều.

"Nhưng mà chẳng phải anh và Jihoon cũng đang trong mối quan hệ đó hay sao? Lúc đó anh chợt nhận ra, mấy cái luật lệ chẳng có ý nghĩa gì hết. Anh và Jihoon vốn xây nên ison là vì tình yêu mà. Tình yêu là xuất phát từ chỗ này này." Hyunsuk chỉ vào ngực Haruto mỉm cười.

"Sẽ chẳng có gì ngăn cản được trái tim em hết. Dù nó có sai, nó vẫn là tình yêu thôi."

Haruto nhìn Hyunsuk ngưỡng mộ, mấy lời Hyunsuk nói ra đều là từ trải nghiệm của bản thân, đều là bản thân trải qua nên mới rành rọt. Ai cũng phải đau đớn, đắm chìm trong tình yêu và rồi ai cũng sẽ hạnh phúc.

Tình yêu kì lạ, giống như cơn mưa ngâu tháng tám, dai dẳng, ngờ nghệch không rõ hình thù nhưng lại khiến người ta đắm chìm. Haruto đứng cạnh Hyunsuk thôi cũng cảm thấy hơi thở của hạnh phúc. Hyunsuk đã trải qua tất cả, đã có những ngày tháng vùng vẫy, mới có được mọi thứ như hôm nay. Hyunsuk không phải chỉ có cái studio kiếm ra tiền tiêu mãi chẳng hết, không phải chỉ có quán ison. Hyunsuk có một Jihoon hiểu chuyện, bao dung lấy lỗi lầm, ủng hộ đam mê, nhiệt thành bên cạnh, có những người em ngoan ngoãn, yêu thương đồng hành, có được tình yêu mà không bất cứ đâu có được.

Những điều Hyunsuk có được, Hyunsuk cũng mong Haruto có được.

--

Jeongwoo dạo bước ở hành lang bệnh viện với xấp tài liệu trên tay. Trưởng khoa của Jeongwoo cứ vài ba hôm lại nhờ Jeongwoo đi lấy tài liệu giúp một lần. Dù đã đi nhiều lần nhưng bệnh viện đúng là không nhỏ, đi qua mấy ngã rẽ lại quay về chỗ cũ, Jeongwoo không tài nào hiểu nổi mấy bảng chỉ đường lộn xộn kia. Mới sáng Jeongwoo đã phải chạy việc vặt, mệt đến đừ người, hết cách nên đành gọi cho Jihoon cầu cứu. Nhờ có Jihoon dẫn đường cho mà công việc cũng nhanh chóng xong xuôi. Jeongwoo thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ lúc Jihoon được nghỉ, Jeongwoo đã mời Jihoon một ly cà phê.

"Anh, em nói nhỏ, cà phê ở đây dở quá." Jeongwoo ngó quanh căng tin bệnh viện dè chừng rồi nói. Vốn dĩ Jeongwoo không thích cà phê, gượng ép lắm mới chọn cà phê, không ngờ nó lại dở tệ.

"Đâu đến nỗi nào." Jihoon nếm lại thử vài lần rồi lắc đầu.

"Anh Hyunsuk chăm sóc anh kiểu gì mà ngon hay dở cũng không phân biệt được vậy, tiêu chuẩn thấp quá đi." Jeongwoo chua chát tỏ vẻ thất vọng, chưa kịp bĩu môi cho đúng lệ thì đã bị Jihoon kí vào đầu một cái rõ đau.

"Tôi và anh họ của cậu đã từng một ổ bánh mì chia đôi vẫn thấy ngon đó cậu Park Jeongwoo ạ."

"Anh cảm thấy ngon là vì anh tìm được người chia với anh nửa ổ bánh mì đó." Jeongwoo cười hì hì, đặt cốc cà phê xuống bàn.

"Tự nhiên anh thấy cà phê dở."

"Đó thấy chưa, em bảo mà."

"Ừ chắc tại nay uống với mày nên dở á em."

Jihoon cười khoái chí vì chọc Jeongwoo đơ người, quê ơi là quê. Không để Jeongwoo bật lại, Jihoon đã chuyển sang đề tài khác.

"Vậy em có tìm được người nào chia với em nửa ổ bánh mì chưa?"

Jeongwoo cười gượng, khuấy cốc cà phê một cách đầy sáo rỗng, Jeongwoo lắc đầu.

"Lần trước anh bảo em giống người bị hội chứng stockholm. Em đã tìm hiểu qua rồi, đâu có giống chút nào đâu."

Cứ cho là Jihoon không hiểu rõ nguồn gốc câu chuyện thế nào, nhưng có một điều rất rõ ràng là Jeongwoo và Haruto rất giống với Jihoon và Hyunsuk trước đây. Jihoon biết những điều lăn tăn trong đầu Jeongwoo bởi chúng cũng là những điều đã từng khiến Jihoon rối ren. Tình yêu không phải chỉ giữ cho nó nằm im, tĩnh lặng trong lòng thì đối phương tự khắc cảm nhận được. Hyunsuk với Haruto chính là kiểu người không nói ra những điều canh cánh trong lòng, xây nên một bức tường vô hình không cho phép ai bước vào dỗ dành. Jihoon và Jeongwoo lại là kiểu người sẽ chấp thuận mọi thứ vô điều kiện mà không có chút đề phòng, đến lúc tổn thương lại như nhím xù lông, cố chấp bảo vệ bản thân mình.

Jihoon mỉm cười.

"Anh nói đùa thôi. Anh phải làm việc rồi, em uống xong rồi hãy về." Jihoon xoa lấy mái tóc bồng bềnh của Jeongwoo rồi rời đi.

Jeongwoo nhìn chiếc áo blouse trắng phẳng phiu của Jihoon đang mặc, đôi giày không có chút bụi bẩn hay vết xước nào, tất thảy mọi thứ đều là một tay Hyunsuk chuẩn bị cho. Jeongwoo ghen tị. Dù Hyunsuk và Haruto giống nhau, nhưng Jeongwoo lại chưa từng nhận được những điều tương tự, hoặc có, nhưng Jeongwoo lại vô tình bỏ lỡ.

--

Haruto đứng trước gương thắt lại cà vạt của mình. Chiếc ghế trống ở bàn học của Jeongwoo phản chiếu ở trên gương làm Haruto nhớ,  trước đây, Jeongwoo đã từng cẩn thận chỉnh lại cà vạt cho Haruto. Mọi thứ ở căn phòng này đều là kỉ niệm mà Haruto xem như báu vật.

Jeongwoo không thường ở nhà, ba bữa cơm sáng trưa chiều đều không thấy mặt. Jeongwoo nói dối rằng mình ăn ở ngoài, học ở thư viện, viện đủ lý do mà ai ở ison nhìn vào đều biết lý do duy nhất chỉ là không muốn chạm mặt Haruto.

Mặt trời khuất bóng, đèn đường cũng sáng toả một khu nhà, ison đông đúc khách. Haruto vừa rời khỏi ison đã thấy một người đội nón đen, đeo khẩu trang cẩn thận, đứng ở con hẻm nhìn chằm chằm như thể đã đợi mình rất lâu. Haruto nhận ra người đó, người lần trước đâm Haruto một nhát.

Haruto cau mày, chạm vào vết thương ở hông rồi đi về phía con hẻm.

"Tao biết mà, bọn mày thì làm gì biết giữ lời." Haruto nhếch mép cười khinh bỉ.

"Không, Haruto. Lần này bọn tao tìm mày là có ý tốt, muốn hợp tác với mày thôi. Mày thấy có lỗi với tụi tao thì xem như đền đáp đi." Hắn thả đầu thuốc xuống bên vệ đường rồi vỗ vào vai Haruto cười cười.

"Tao chưa từng thấy có lỗi với bọn mày." Haruto hất cánh tay của hắn ra khỏi vai mình.

Ánh đèn đường chợt vụt tắt. Hắn cười cợt rồi ghé vào tai Haruto thì thầm:

"Thế bạn mày có biết hai năm trước mày thế nào không? Nó có biết lý do tại sao mày bị đánh gãy xương sườn không? Cái gì nhỉ? Jeong... Jeongwoo, đúng không?" 

"Mẹ kiếp! Để cậu ấy yên." Haruto nắm lấy cổ áo hắn rồi gằn giọng.

Mạng sống của mình, cả hai lần, Haruto đều không tiếc bỏ, nhưng chỉ cái tên Jeongwoo thôi cũng đủ làm Haruto giận đến điên người. Haruto vừa giận vừa sợ. Nó sợ cảm giác bị Jeongwoo phát giác, sợ Jeongwoo biết được nó tồi tệ đến thế nào, lại có thêm một lý do để Jeongwoo rời bỏ nó dễ dàng hơn.

Mấy chai bia từ phía sau bị ném đến rồi văng ra thành từng mảnh vỡ. Bọn nó co rúm người che chắn, không rõ chuyện gì trong ánh đèn mờ ảo nơi con hẻm vắng. Một bàn tay nắm lấy tay Haruto kéo nó vụt chạy.

Chững người mất một lúc, nó mới biết người nắm tay nó chạy ra khỏi con hẻm tối đó là Jeongwoo. Không những hôm nay, trước đó cũng vậy, Jeongwoo luôn là người kéo nó ra khỏi những bóng đen mờ mịt. Jeongwoo nắm chặt lấy tay nó chạy dọc mấy con phố mà chẳng dám ngoảnh đầu lại. Lần đầu tiên nó thấy Jeongwoo chạy nhanh đến thế.

Haruto kéo Jeongwoo rẽ vào một khu chợ, mấy sạp bán hàng đều đã dọn từ sớm. Haruto kéo Jeongwoo ngồi núp dưới một quầy cửa hàng. Tiếng bước chân bọn nó cứ dồn dập bên ngoài, Jeongwoo kìm nén hơi thở gấp của mình để không phát ra tiếng động cho đến khi bên ngoài im bặt.

Haruto và Jeongwoo ngồi bẹp xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Haruto tháo lỏng cà vạt của mình, thở hắt, nó đưa mắt dò xét Jeongwoo đang ngồi cạnh bên thở hổn hển.

"Cậu không sao chứ?" Haruto hỏi.

Jeongwoo không trả lời vì chạy mệt muốn đứt hơi, cậu gật đầu nhìn Haruto rồi tự nhiên cong môi mỉm cười.

"Vui thiệt á, lần đầu tiên mình chạy nhanh vậy, tim đập cũng nhanh nữa."

Haruto nhìn Jeongwoo vui vẻ phấn khích, cậu mỉm cười. Jeongwoo đúng là không khác gì tờ giấy trắng, không có lấy một vết mực, vết nhàu nát, thậm chí còn không có lấy một hạt bụi trần nào vương lại. Đôi mắt Jeongwoo ngây dại, sáng lên làm Haruto cũng bất giác mỉm cười.

"Vui vậy à? Cậu tìm đâu ra mấy chai bia xịn thế?"

"Ở bên đường ấy, ison vẫn hay bỏ mấy khay thuỷ tinh rỗng ở đó mà." Jeongwoo đáp.

Cả hai ngồi một lát đến khi Jeongwoo điều chỉnh được hơi thở của mình trở lại bình thường. Jeongwoo nhìn Haruto ở bên, gương mặt cậu ấy trầm lặng, đôi mắt chỉ dán xuống nền đất đầy bụi bẩn, giống như rất muốn đốt lên một điếu thuốc để lòng mình nhẹ đi, nhưng lại không thể vì đang có Jeongwoo bên cạnh.

"Lúc trước cậu cũng thế này hả? Bị người khác rượt đuổi, bị đánh, rồi bỏ chạy?"

Haruto ờ một tiếng đầy phiền muộn. Jeongwoo cũng chỉ biết bấy nhiêu thôi, còn nhiều điều tệ hơn, chắc là Jeongwoo sẽ chẳng thể nào vẽ ra được trong tưởng tượng của mình.

"Ngầu vậy? Ganh tị với cậu thật." Jeongwoo cười.

Cuối cùng vẫn là Jeongwoo dịu dàng đối đãi với nó, Jeongwoo là niềm an ủi không phải duy nhất, không phải đầu tiên, nhưng có lẽ là niềm an ủi mà nó mang theo cả một đời.

Haruto mỉm cười dù vết thương cũ lại đang rỉ máu thấm ướt một mảng áo sơ mi. Vết thương đó bao giờ mới lành, Haruto cũng không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro