6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày trước trong bài giảng về các khoáng chất quý hiếm, giảng viên có nhắc đến loại đá quý có tên opal* hay còn gọi là ngọc mắt mèo. Giảng viên nói, lúc đặt opal xuống và quan sát từ nhiều góc độ khác nhau, mắt thường sẽ nhìn thấy như có cầu vồng trên mặt đá. Vì vậy mà người ta thường quên đi rằng đá opal vốn không có màu, màu sắc sặc sỡ của nó chỉ là tạp chất và do ánh sáng thôi.

Cuối bài học giảng viên nói, sẽ rất nhàm chán nếu chỉ bảo các em viết về những tính chất khô khan của mấy loại đá quý. Vậy nên hãy thử viết về ai đó nhé? Ai đó mà em thấy giống với loại đá mà em chọn.

Cả lớp ồn ào dần lên vì thầy cho đề khó quá, lần nào cũng vậy. Doyoung lắc đầu ngao ngán rồi xoay xuống bàn Jeongwoo, đưa bộ mặt chán chường hỏi:

"Này, có ý tưởng gì chưa?"

"Em chưa biết nữa, nhưng chắc là đá opal ạ, em chỉ nhớ mỗi nó thôi."

--

Thời gian đúng là nhanh thật, Jeongwoo ở Seoul đã được hơn một tháng, đi học cũng đã quen với bạn cùng lớp và thích nghi với môi trường đại học. Tuy Jeongwoo vẫn có chút chưa quen đường sá Seoul vì nơi đây có phần hối hả nhộn nhịp hơn ở Iksan, báo hại mấy lần cậu lên nhầm chuyến xe buýt, nhưng vì không muốn phiền đến mọi người ở ison nên Jeongwoo tự mình đến trường.

Tan học, Jeongwoo dạo quanh mấy con phố tấp nập người ở Seoul, cậu cứ đi với suy nghĩ trong đầu về opal và Haruto. Không biết nên viết gì, dù trong đầu có rất nhiều ý nghĩ, không biết lúc mọi người ở ison biết cậu viết về Haruto thì có chọc không, không biết Haruto biết thì có ngại không. Mấy suy nghĩ linh tinh ấy cứ chạy loanh quanh trong đầu Jeongwoo, rồi dẫn chân cậu đến một cửa hàng trang sức cũ.

Jeongwoo mở cửa bước vào bên trong, không gian có vẻ hơi xưa cũ, hơi cổ điển một chút, trang sức được bày biện hỗn độn trên bàn. Jeongwoo đứng lựa qua lựa lại, cuối cùng lựa được một sợi dây chuyền của Evae Mob, có hai hạt biểu tượng mặt cười màu vàng bằng gỗ. Jeongwoo đắn đo một lúc rồi bảo người bán thanh toán cho mình.

Jeongwoo về nhà lúc ison đã lên đèn, trong quán cũng đầy người, tiếng nhạc nhẹ nhàng được chọn bởi Hyunsuk. Cậu nhìn một lượt quanh quán rồi chào Hyunsuk đứng ở quầy thu ngân, khẽ đi nhanh tới phía sau quầy pha chế, vén màn nhìn như đã biết từ trước có ai ở đấy.

"Ê, xong chưa?" Jeongwoo lấp ló ở bức màn hất cằm hỏi.

Haruto dán mắt vào đống ly ở dưới bồn rửa, không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết là ai hỏi.

"Không thấy hay sao mà hỏi."

"Đợi tớ một chút." Jeongwoo nói rồi chạy đi đâu mất.

Haruto không quan tâm, chắc là bày trò gì nữa rồi. Từ ngày quán ison có thêm Jeongwoo, không khí cũng bớt ảm đạm đi. Haruto không rõ là ison hay là bản thân mình nữa. Haruto còn chưa kịp hiểu gì thì Jeongwoo đã quay trở lại, so với lúc nãy thì đã cởi chiếc áo khoác sơ mi ca rô màu xanh nhạt và cất ba lô đi.

"Gì vậy?"

Jeongwoo đi tới bên cạnh Haruto, vừa đi vừa xắn tay áo.

"Giúp cậu chứ gì."

"Anh Hyunsuk nói gì cậu à, dạo này siêng rửa ly vậy?"

"Không có, ảnh không nói cũng không trả lương cho tớ, chỉ là tớ muốn giúp cậu thôi."

Haruto cười, cười vì Jeongwoo trông ngốc quá. Vừa mới đi học về, đầu tóc còn vì gió trời mà rối hết cả lên, còn đang mặc áo sơ mi có đính huy hiệu của trường, đứng đây cùng cậu rửa ly.

"Nếu không có tớ thì cậu một mình rửa hết đống này à?" Jeongwoo hỏi trong lúc hai tay bận bịu trong bồn rửa.

"Tớ được trả tiền để làm việc này mà."

Jeongwoo gật gù. Haruto nói cũng phải, anh Hyunsuk vốn là người như vậy, công tư phân minh, nếu Hyunsuk biết nhân viên của mình lười biếng, ảnh sẽ không thích chút nào.

"Nhưng cậu làm cocktail ngon lắm."

"Hôm nay đi học có vui không?"

Jeongwoo cười vì câu hỏi của Haruto, vì nó đơn giản như kiểu đứa học sinh tiểu học bắt chuyện với bạn cùng bàn.

"Này, nếu cậu định tán tỉnh ai bằng cách bắt chuyện này thì bỏ đi nha, buồn cười quá à." Jeongwoo vừa cười vừa nói.

"Cậu tưởng tớ đang tán tỉnh cậu đó hả?"

Giọng nói trầm như vực thẳm của Haruto làm Jeongwoo đơ mất mấy giây. Giống như mới bị ai đó chặn họng vậy, cậu đờ người ra. Cho đến khi Yedam vén màn hỏi:

"Mọi người xong chưa, hôm nay đóng cửa sớm á."

Jeongwoo cố vẽ ra một câu đùa để cứu lấy khoảnh khắc yên lặng đến ngượng ngùng lúc nãy.

"Anh Hyunsuk năng suất quá ha, một tuần đóng cửa quán hai lần, nghỉ sớm năm lần."

"Bọn em xong rồi." Haruto đáp với Yedam.

Jeongwoo bĩu môi, lườm Haruto vì dám lơ câu nói của mình.

Hôm nay có trận đá bóng giao lưu gì đó ở sân vận động quốc gia, giải cũng không lớn lắm nhưng vì Jihoon mở lời rủ nên Hyunsuk cũng không dễ gì từ chối, kéo theo đó là cả Mashiho, Asahi, Yoshi cũng lọ mọ đi theo. Yedam có hẹn học bài ở thư viện với Jaehyuk nên cũng rời đi. Chưa tới tám giờ, ison đã đóng cửa.

Vậy là chỉ còn Haruto và Jeongwoo.

"Cậu không đi xem bóng đá với mọi người hả?" Jeongwoo nằm ở giường dưới, dùng tay gõ lên tầng trên mấy cái rồi hỏi.

"Không thích mấy chỗ đông người." Haruto gác tay lên trán, nhắm mắt một lúc.

"Tớ thì không thích bóng đá lắm."

Haruto không đáp. Nếu bình thường không có Jeongwoo, Haruto sẽ như thế nào lúc này, sẽ chỉ im lặng nằm đó hay làm gì khác. Haruto vô vị đến nỗi Jeongwoo không nghĩ ra được gì. Không gian trầm mặc, ảm đạm, Jeongwoo có chút không quen. Cậu muốn nói chuyện với Haruto, muốn Haruto kể chuyện cho mình nghe, gì cũng được, nhưng đáp lại chỉ là tiếng trằn trọc bên trên tầng. Jeongwoo ngồi bật dậy, lục lọi trong túi áo khoác tìm sợi dây chuyền Evae Mob lúc chiều.

"Đừng có thích tôi nha."

"Dở hơi."

"Thật lòng đó."

Jeongwoo không biết. Cậu không rõ mình có thích Haruto không, thứ tình cảm này làm cậu có nhiều suy nghĩ quá, thật tâm cậu chỉ muốn Haruto có thể sống tốt những ngày tháng sau này.

Không biết chữ thật lòng của Haruto có nghĩa là gì, nhưng Jeongwoo bỗng buồn. Chỉ là một chút buồn không thể diễn tả bằng lời, chút cảm xúc mà cậu muốn chối bỏ, rằng mình thích cậu ấy, chỉ một chút thôi.

Haruto nói ít lắm, những lời cất ra đều đã suy nghĩ rất lâu, câu từ đều đã lựa chọn sắp xếp kĩ càng. Cậu cảm nhận được chứ, ánh mắt của Jeongwoo lúc uống ly cocktail đầu tiên, vị có chút khó tả nhưng vẫn khen ngon. Giọng nói khẽ gọi tên cậu lúc ở sông Hàn dù trên vai nặng trịch. Cái ôm ghì chặt lúc ở ison, mọi thứ, Haruto không quên đi khoảnh khắc nào. Haruto bất giác sợ, sợ Jeongwoo thương mình, rồi cũng sợ mình thương Jeongwoo.

"Biết rồi, tớ sẽ không thích cậu đâu, yên tâm." Jeongwoo giấu nhẹm đi sợi dây chuyền vào túi áo.

Jeongwoo viết trong bài luận của mình, rằng cậu ấy giống y như đá opal, đôi mắt nhìn càng sâu càng thấy giống opal, sặc sỡ kiêu kỳ. Nếu đặt cậu ấy ở nhiều góc cạnh như opal, sẽ thấy rất lộng lẫy, rất mê hoặc. Người ta nhìn thôi sẽ không biết, cậu ấy vốn dĩ cũng không có màu.

--

Hyunsuk đặt tên cho quán là ison, nhưng chỉ biết nó là sao chổi thế kỷ, Hyunsuk không biết nó mất gần một trăm năm mới quay lại điểm ban đầu, cũng không biết chỉ sau hơn một năm nó đã bị đốt cháy.

Jeongwoo biết opal, biết cấu trúc, tính chất của opal, biết opal vốn dĩ không màu, nhưng lại không biết opal có hiệu ứng lưỡng sắc opal* là do cấu tạo bề mặt của nó, chứ không phải do khúc xạ ánh sáng.

Haruto không biết gì hết, không biết mình ngốc, không biết mình đã nói lời vô nghĩa và cũng không biết Jeongwoo đã viết về mình trong bài tiểu luận.

___________

*opal; loại đá quý đại diện của Haruto trong profile.

*Hiệu ứng lưỡng sắc opal; là khi ta quan sát viên đá ở các góc khác nhau sẽ thấy hiện tượng như cầu vồng xuất hiện trên bề mặt viên đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro