BMLA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nhập học của đại học T, bên trong ký túc xá nam sinh, ba vị tân sinh viên đang quanh quẩn trong phòng hứng thú nhìn trộm vị bạn học thứ tư đang cùng phụ thân diễn trò từ biệt.

“Lúc ta không có ở đây ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình a!”

“Ân, ta đã biết.”

“Đồng hồ báo thức kêu thì phải dậy ngay, không được nằm cố!”

“A, vâng.”

“Mỗi ngày đều phải ăn cơm đúng giờ!”

“Hảo, ta sẽ chú ý.”

“Y phục nhớ kỹ phải giặt giũ hàng ngày!”

“Nga, nhớ kỹ.”

“Trước khi ngủ đừng quên đánh răng!”

“Ân, không được quên.”

“Đừng có nhân lúc ta không ở đây mà lén lút hút thuốc hoặc uống rượu!”

“Sẽ không, sẽ không.”

“Đừng có than vãn khóc lóc như vậy, bác sỹ đã nói ngươi phải kiêng bia rượu, ta tận tình khuyên bảo cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ba ba!”

“Bân Bân, đây là do ba ba luyến tiếc ngươi a, tuyệt không liên quan đến việc đó a!” Chu Bình khụt khịt nói, lưu luyến không muốn rời đứa con của hắn.

Chu Bân nhìn phụ thân của mình, bất đắc dĩ thở dài, dường như muốn an ủi, đành tiến lên ôm lấy vỗ về phụ thân của hắn một chút.

“Ba a, nếu nhớ ta thì có thể gọi điện thoại cho ta mà, một tháng sẽ qua rất nhanh, tập quân sự xong thì cứ cuối tuần là ta có thể về nhà mà, ngươi yên tâm.”

Chính là không yên lòng về lão ba ba, Chu Bân mới phải chọn trường đại học ở cùng thành phố như thế này.

“Ân, hảo. Bân Bân, ngươi cũng phải hảo hảo bảo trọng, lúc nào rảnh rỗi thì gọi điện cho ba ba, biết chưa?”

“Mau đi đi.” Chu Bân lướt mắt nhìn mấy người bạn cùng phòng đều đang trợn mắt nhìn mình, liền nói:

“Ba ba, không phải ngươi đã hẹn đi ăn với Vương thúc rồi sao?”

“Đúng!” Chu Bình nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Ai nha, lại đến muộn! Xem ra lần này lại bị hắn xé xác mất thôi! Bân Bân à, ba ba đi trước, tái kiến a!”

“Ân, ba đi thong thả, cẩn thận một chút.” Nhìn phụ thân lúc này đã đi xa, Chu Bân dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền đi ra ngoài hành lang hô lớn:

“Đi ăn cũng đừng có lén uống rượu a! Chút nữa ta sẽ gọi điện nhờ Vương thúc giám sát ngươi a!”

“Đi, đi, đi!” Chu Bình nghe vậy thì nghệt mặt ra cười.

Chờ phụ thân đi rồi, Chu Bân quay đầu lại, thấy bạn cùng phòng của mình lúc này đều chăm chăm nhìn mình, đã muốn nhịn cười không nổi nữa, hắn có chút bất đắc dĩ nói với mọi người.

“Chào mọi người , ta là Chu Bân.”

“Nhĩ hảo! nhĩ hảo, ta là Lục Hạo! Oa, ngươi thật lợi hại, ngay cả lão ba ngươi cũng phải răm rắp nghe lời ngươi!”

Nam hài gọi là Lục Hạo này là một người cao lớn, khuôn mặt lại có một chút hung ác, bất quá hắn có vẻ là một người hào sảng.

“Đúng vậy, ngươi biết không, vừa rồi ngươi nói cũng y chang những điều mụ mụ ta dặn dò sáng nay! Một chữ cũng không sai a!” Một người khác có vẻ rất khả ái cũng nói với qua.

“Vậy có phải câu trả lời của ngươi cũng không thiếu một chữ như của ba ba hắn?” Người cao cao gầy gầy còn lại trong phòng cũng góp lời vào.

Nam hài khả ái bĩu môi nói: “Sao có thể như vậy! Ta nếu như cũng ừ hử như ba ba hắn thì làm sao mụ mụ ta có thể kết thúc bài giáo huấn đó được!”

Mọi người nhanh chóng nói chuyện làm quen với nhau, Chu Bân cũng đã biết hết tên của họ, nam hài khả ái kia tên là Hồng Bảo, nam hài cao gầy là Lý Quế Bình, Quế Bình cùng Chu Bân đều là dân địa phương, bất quá là một người ở phía Đông, một người ở phía Tây mà thôi, thật ra mà nói thì khoảng cách cũng khá xa. Sau đó tất cả mọi người cùng nhất trí cấp cho Hồng Bảo một cái biệt danh – Hồng Bao!

“Ai, các ngươi không thể sáng tạo hơn một chút được sao? Cái biệt danh Hồng Bao này đã theo ta mấy chục năm rồi, các ngươi còn tưởng rằng mình là người phát minh a!” Hồng Bảo khinh bỉ liếc mắt nhìn chúng ta.

Ba người chúng ta nhìn hắn cười, “Tuyệt, ngươi chính là rất phù hợp với nó a, người cũng như tên a!”

Hồng Bảo nhìn lại chính mình một chút, lập tức hối hận vì sao hôm nay mình lại mặc áo phông màu đỏ.

“Được rồi, các ngươi đã gọi đến thống khoái như vậy thì ta cũng phải tìm cho mọi người một cái biệt danh mới được. Ngươi a, gọi là Tiểu Quế Tử! Lục Hạo ngươi sẽ là Cao Đại Suy!”

“Vậy Chu Bân thì sao?”

Hồng Bảo suy nghĩ một chút, “Gọi hắn là đại mụ đi!”

“Các huynh đệ, chúng ta cùng lên thôi!” Lục Hạo hô lên một tiếng.

Ba, ba, ba, người nào đó kêu lên thảm thiết, trên đầu đã sớm nổi lên mấy “ngọn núi” a.

“Ta nghe nói, phòng của chúng ta vốn là có năm người ở a, người còn lại sao vẫn còn chưa tới nhỉ?” Lý Quế Bình nói.

“Các ngươi đoán xem kẻ đó sẽ thế nào a?” Hồng Bảo bừng bừng hăng hái nói.

“Đoán cái gì chứ, đằng nào mà chả nhìn thấy a!” Lục Hạo vỗ vỗ đùi nói, “Đói chết mất, chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Hảo.”

Mọi người đều đói bụng, nhưng mà khi nhắc đến mới choáng váng nhớ ra, bọn họ đã quên mang cơm hộp theo a!

“Các ngươi thật là, cái đó mà cũng quên được sao?” Chu Bân kinh ngạc nhìn mấy người bạn cùng phòng, may mà hắn không có quên a.

“Bân Bân!” Lục Hạo mon men lại gần hắn.

“Bân ca!” Hồng Bảo cũng bắt đầu sán lại.

“Bân đại gia!” Lý Quế Bình cũng góp một chân.

“Bân gia gia!”

“Bân mụ mụ!”

“Mụ mụ cái đầu ngươi ấy!” Chu Bân đập một cái lên đầu Hồng Bảo, dĩ nhiên là hắn không dùng chút lực nào a.

“Lại đánh vào đầu người ta?” Hồng Bảo ra vẻ ủy khuất để tranh thủ xin xỏ một chút a.

“Ai bảo ngươi lớn lên khả ái, cái đầu lại vừa tầm tay của chúng ta như thế a.” Lục Hạo đi đến quàng tay qua vai của Hồng Bảo, ra vẻ rất là thoải mái.

“Ô ô Bân mụ mụ cứu ta a. . . Ai nha!”

Đây gọi là cái mồm hại chết cái thân mà.

Cơm nước xong, mọi người cùng đi dạo quanh vườn trường một vòng rồi mới quay trở về phòng. Mới bước vào ký túc xá, cả bốn người cùng sửng sốt.

“Oa. . . trong phòng có trộm a?”

Ba, lại một cái tát được tặng miễn phí.

“Ngươi có gặp qua cái phòng nào bị trộm là lại đầy đủ đồ đạc nội thất hơn lúc ban đầu không hả?”

“Nói mới để ý nha. . .”

“Là ai mà mang theo nhiều đồ như vậy a?”

Chu Bân nhìn một lượt khắp gian phòng, máy vi tính, máy giặt, điều hòa, chờ một chút, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng.

“Xem ra người mới này lai lịch không nhỏ đâu.” Lục Hạo nhìn những đồ vật vẫn còn đang được đóng gói cẩn thận này, cảm thán mà nói một câu.

“Thật tốt quá, nghe nói điều hòa của trường đã bị hạn chế sử dụng rồi, phòng của chúng ta có điều hòa không phải sẽ là mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát sao?”

“Hồng Bao, nếu như ngươi có thể tự chi trả tiền điện thì chúng ta sẽ để cho ngươi vĩnh viễn đông ấm hè mát!” Lý Quế Bình nói.

“Không được! Bân mụ mụ ngươi làm chủ cho ta!” Hồng Bảo nhất thời thuận miệng nói ra, nghĩ là muốn tìm một đồng minh, ai dè lại thấy Chu Bân hai mắt phát hỏa, thảm rồi, làm hắn tức giận rồi sao?

“Bân ca?”

Mọi người cũng phát hiện ra sự khác thường, liền nhìn theo ánh mắt của Chu Bân, thấy giường ngủ số bốn nguyên bản là thuộc về Chu Bân, hiện tại đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.

Trên giường đã trải đệm lò xo cao cấp màu lam rất chỉnh tề, ngay ngắn.

Mà tất cả những thứ nguyên bản thuộc về Chu Bân, đã bị đem sang giường số năm, không chị bị kẻ nào đó làm cho mọi thứ loạn thất bát tao, mà còn bị thả cả giầy trên giường, tuy rằng đôi giày đó nhìn qua không hề thấy bẩn chút nào.

“Được rồi, tốt nhất đừng để cho ta thấy hắn, đợi lát nữa liền chỉnh cho hắn một trận!” Lục Hạo vỗ vỗ vai Chu Bân, “Chúng ta mang mọi thứ về chỗ cũ đi.”

Vì vậy mọi người lại một lần nữa đem mọi thứ đổi lại, Chu Bân nghĩ thầm, xem ra người kia sẽ trở thành kẻ phá hoại sự yên ổn trong ký túc của lão tử a.

Đêm đó, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, chủ yếu là để chờ người mới đến kia về, trợ uy cho “Bân mụ mụ” của bọn chúng. Chu Bân đặc biệt chú ý đến cánh cửa ra vào, chờ cái tên kia xuất hiện.

Kết quả là, cho dù mọi người đều thức tới tận khuya, rốt cuộc không chịu nổi mà phải đi ngủ, cái người kia thủy chung vẫn không xuất hiện.

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ tân sinh viên của khoa tài chính kinh tế đều tập trung ở hội trường lớn nghe Hiệu trưởng phát biểu. Lúc trở về phòng học riêng của mỗi lớp, lại tiếp tục có một cuộc nói chuyện ngắn gọn với giáo viên chủ nhiệm.

“Chào mọi người, ta họ Lâm, là chủ nhiệm lớp các ngươi, học viên trong lớp ta đều có mặt đông đủ rồi chứ?”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, phía dưới có tiếng nói chuyện xôn xao, nhưng không có ai đáp lại.

“Nói lời vô ích, mọi người còn chưa kịp quen hết với nhau, làm sao biết được là còn ai chưa tới chứ.” Bởi vì ngồi ở bàn đầu tiên, nên Lý Quế Bình cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ dám quay ra nói thầm với Chu Bân.

Chu Bân còn chưa kịp đáp lời hắn đã bị chủ nhiệm lớp gọi đứng lên.

“Học viên này, ngươi kiểm lại một chút xem lớp chúng ta sĩ số bao nhiêu.”

Chu Bân đứng lên đếm đếm một lúc: “41″

“41? Không phài là 42 sao?”

“Ta đã đếm hai lần rồi thưa thầy.”

“Thiếu một người a. . . Ta điểm danh một chút vậy.” Chủ nhiệm lớp cầm danh sách lớp lên bắt đầu điểm danh.

“Vưu Tiểu Tình.”

“Có!”

“Lý Quế Bình.”

“Có!”

. . . .

Sau khi kiểm tra xong xuôi, mọi người mới biết còn có một người tên là Trình Vi không có tới.

“Trình Vi ở phòng nào trong ký túc xá?” Chủ nhiệm lớp hỏi.

“Hình như là phòng của chúng ta, có năm người, trên cửa lý túc xá có dán danh sách đó.” Hồng Bảo kéo kéo tay áo Chu Bân nói nhỏ, ý bảo hắn trả lời giáo viên.

“Trình Vi là ở phòng chúng ta.” Chu Bân giơ tay lên trả lời thầy chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp nhìn về phía bọn họ, “Các ngươi có biết hắn đi đâu rồi không?”

“Không biết, chỉ có hành lý chuyển được chuyển đến thôi, từ tối hôm qua vẫn chưa đến ở.” Hồng Bảo trả lời.

“Vậy phòng trưởng của các ngươi là ai?” Chủ nhiệm lớp hỏi.

Ba người còn lại nhìn nhau một giây sau đó lập tức nhất trí mà chỉ vào Chu Bân.

Chu Bân tả nhìn, hữu nhìn, nghĩ thầm các ngươi thật là ăn ý a.

“Bạn này tên là gì vậy?”

“Chu Bân.”

“Hảo, đây là thông tin liên hệ của Trình Vi, ngươi đi kiểm tra xem còn có thủ tục nào chưa thỏa đáng sau đó mau gọi hắn đến trường trình diện.”

“Nếu như không có vấn đề gì nữa, mọi người có thể ra về, nhớ kỹ sáng sớm ngày mai phải tập trung đúng giờ để bắt đầu tập quân sự.”

Mọi người nghe đến tập quân sự cũng không vui sướng gì, không hẹn mà cùng thở dài rồi trở về ký túc xá.

Chu Bân xoay người lại, căm giận trừng mắt nhìn mấy người bạn cùng phòng. Mấy kẻ đó, một người nhìn trái, một người nhìn phải, người còn lại thì ngó lơ lên trần nhà, điểm chung duy nhất chính là ba người đều làm ra vẻ ngây thơ vô tội. Hắn – phòng trưởng mới không thể làm gì khác hơn là tự nhận mình không may, bất đắc dĩ a.

Chu Bân đi tới phòng quản lý của ký túc xá, xác nhận được là mọi thủ tục của Trình Vi đều đã hoàn tất rồi.

Lấy điện thoại di động ra, hắn nhanh chóng bấm số điện thoại của người kia, nhưng mà mấy hồi chuông đã vang lên mà không hề thấy có người nghe máy, hắn đang định cúp máy thì có tiếng trả lời, thế nhưng lời nói thì vô cùng thô tục, khiến hắn nhất thời ngây người ra không biết nên phản ứng thế nào.

“Nói mau, ngươi chết rồi sao? Nói a! Đã hơn mười tiếng chuông rồi còn không chịu từ bỏ? Hứng thú của lão tử đều bị ngươi làm cho mất hết rồi!”

“Thật xin lỗi, xin hỏi ngươi có phải là Trình Vi không?”

“Có gì mau nói, còn có một nữ nhân đang chờ ta trên giường!”

Chu Bân nghe thấy vậy, cảm thấy vô cùng giận dữ, người này quả thật thô tục không có chút lịch sự nào. Nhưng hắn còn trách nhiệm của thầy chủ nhiệm giao cho nên phải tận lực giữ bình tĩnh để hoàn thành nốt nhiệm vụ.

“Ta là bạn cùng phòng trong ký túc xá của ngươi, tên ta là Chu Bân, thầy chủ nhiệm nhắc ngươi mau chóng quay về trường báo danh, ngày mai sẽ bắt đầu tập quân sự, bất luận kẻ nào cũng không thể vắng mặt.”

“Vì thế cho nên ngươi chờ hơn mười hồi chuông mà vẫn không chịu tắt máy sao? Muốn ta đến trường mà lại không có thành ý như thế? Thông báo chết tiệt gì chứ?”

Cái gì? Chu Bân tức giận đến nghẹn lời. Sao lại có kẻ không biết phải trái như vậy chứ?

“Ta cũng đã nói xong rồi, kế tiếp ngươi có đến hay không chúng ta. . . .”

Đột nhiên không thấy có tín hiệu gì, Chu Bân tưởng đối phương đã tắt máy, nhưng khi nhìn thấy màn hình tắt ngúm thì hắn mới biết là do điện thoại của hắn đã hết pin.

Đối phương có thể sẽ nghĩ là hắn tắt máy điện thoại a? Quên đi, mặc kệ, ai quan tâm ngươi nghĩ thế nào chứ. Trọng điểm là chính mình phải mau đi ăn trưa a.

Sau khi ăn xong, Chu Bân ra ngoài đi dạo theo thói quen từ trước của hắn, khi hắn trở về phòng, mọi người đều đã ngủ trưa, hình như là ngủ hơi sớm thì phải. Khi đi vào trong, hắn chợt nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Lục Hạo, có lẽ là do đêm qua nói chuyện đến khuya, sáng nay lại phải dậy sớm, cho nên mọi người đều rất mệt mỏi. Chu Bân nhẹ nhàng cởi giầy, ngồi lên giường của mình xem tạp chí.

Lúc này cửa phòng bị mở ra một cách vô cùng thô bạo, Chu Bân ngẩng lên nhìn, thì thấy một nam nhân nghênh ngang kéo hành lý đi vào, hoàn toàn không để ý đến giấc ngủ của mọi người.

Chu Bân nhịn không được, nhảy xuống đi tới trước mặt người nọ, ra hiệu cho hắn yên tĩnh một chút.

Nam nhân đó ngẩn người, nhìn một lượt khắp căn phòng, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt xem thường. Hắn quăng hành lý xuống sàn, rồi tiếp tục đi vào trong, Chu Bân chưa kịp nhường đường, đã bị vai người kia va vào đau điếng.

Khí lực thật lớn a, Chu Bân vừa xoa xoa bả vai của mình vừa nghĩ thầm trong đầu.

Người nọ đi tới chỗ cái giường trống duy nhất còn lại trong phòng, nhìn một chút vào đôi giày để bên cạnh giường số bốn rồi xoay người leo lên giường số năm.

Chu Bân thở phào nhẹ nhõm, người này chắc là Trình Vi rồi, may mà không có vì vấn đề giường ngủ mà tranh chấp với hắn, nếu không thì lại đánh thức mọi người mất.

Chu Bân trở lại giường của mình, nhìn sang phía đối diện một chút, người kia có vẻ rất khó chịu khi phải nằm giường phía trên a.

Chu Bân vốn định vì trách nhiệm của phòng trưởng mà nói vài câu với hắn, thế nhưng nhìn sắc mặt của người nọ thì lại nghĩ, mình ít để ý đến hắn là tốt nhất.

Buổi chiều, khi ba người kia đã tỉnh ngủ, mới phát hiện lúc này trong phòng đã có thêm một người nữa, liền đánh mắt hỏi Chu Bân, thấy hắn gật đầu, liền đã giải đáp thắc mắc trong lòng họ.

Lúc này Trình Vi đang ngủ, Lý Quế Bình mới kéo vai Chu Bân ra hành lang nói chuyện.

“Hắn có làm gì ngươi không?” Lục Hạo hỏi.

“Làm gì là làm gì?” Chu Bân cảm thấy có chút buồn cười.

“Chính là làm khó dễ ngươi gì đó.” Hồng Bảo nói tiếp.

Chu Bân suy nghĩ một chút, bị đụng phải cũng không tính là việc gì nghiêm trọng đi.

“Khi hắn đến đây, tuy rằng thái độ không tốt, thế nhưng cũng không có chuyện gì khác.”

“Ngươi quay về giường mình nằm hắn cũng không có ý kiến?” Lý Quế Bình hỏi.

“Hắn có thể có ý kiến? Chu Bân còn chưa có nói gì hắn a!” Lục Hại lập tức cao giọng nói.

“Quên đi, quên đi, không có việc gì cả, sau này mọi người hảo hảo ở chung là được.” Chu Bân vỗ vỗ vai bọn họ nói.

“Bân mụ mụ, ngươi lớn lên thật có phong độ a!” Hồng Bảo ôm lấy cánh tay của Chu Bân, giống như cún con mà cọ cọ lên tay hắn.

Chu Bân giả bộ tức giận nói, “Mau tránh ra, ngươi dám coi ta như mẹ ngươi sao?”

“Đúng, ngay từ lần đầu tiên nghe thấy ngươi nói chuyện với ba ba ngươi, ta đã thấy ngươi hoàn toàn giống với mụ mụ ta a.”

Lục Hạo và Lý Quế Bình ở một bên cười lớn, đại khái là lại nghĩ đến cảnh ngày hôm đó đi.

Chu Bân lúc này chỉ biết căm giận trừng mắt nhìn bọn hắn.

Tập quân sự, đương nhiên vô cùng gian khổ và mệt mỏi.

Nhưng cái không may chính là, khi tân sinh viên năm nay vừa đến nơi tập trung thì gặp một trận khô nóng kinh hồn, lại còn gặp phải một gã huấn luyện viên biến thái, hậu quả là sau một tháng tập quân sự đó, một tiểu bàn muội muội đã không thấy tăm hơi đâu cả, đừng hiểu lầm, không phải là vì nàng bị đuổi học đâu a.

“Vậy thì là vì sao?” Chu Bình rốt cuộc cũng có thể gặp lại nhi tử, nửa tháng không gặp, nhi tử của hắn đã đen thêm không ít.

“Bởi vì nàng gầy hẳn đi, làn da rám nắng khỏe mạnh, bây giờ chúng ta gọi nàng là tiểu lạt muội.”

“Vậy không phải nàng ta sẽ rất cảm kích huấn luyện viên kia sao?”

“Cũng chỉ có mỗi mình nàng cảm kích, những người khác chỉ hận không thể bẻ xương hắn a.”

“Lúc nào các ngươi chính thức nhập học?”

“Ngày mai, ta chỉ trở về lấy thêm vài món vật dụng mà thôi.” Chu Bân nhét nốt món đồ cuối cùng vào trong ba lô, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, liền chạy đến hộp thuốc lấy thêm vài thứ.

“Ba ba, ta đi đây, ngươi ở một mình phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn, cả việc ăn uống nữa.”

“Được rồi, ngươi yên tâm.” Chu Bình đi theo nhi tử đến tận cửa phòng.

“Được rồi, Vương thúc nói với ta hắn đã một tháng rồi không gặp được ngươi, nói lúc nào thuận tiện thì hắn sẽ qua gặp ngươi đó.”

“Cái gì?” Chu Bình đột nhiên khẩn trương hỏi đứa con, “Hắn gọi điện thoại cho ngươi lúc nào?”

“Tối qua, ba ba, ngươi khẩn trương như thế làm gì chứ?”

“Không, không có gì.” Chu Bình rõ ràng là đang giấu giếm chuyện gì đó.

Chu Bân nheo mắt nhìn lão ba mình, hắn mơ hồ cảm thấy ba ba mình đang có chuyện gì đó.

“Các ngươi xảy ra chuyện gì rồi? Trước đây Vương thúc không phải cuối tuần nào cũng ở đây sao?”

“Với lại ta thấy hắn nói dạo này ngươi rất bận rộn, là đang nghiên cứu cái gì sao?”

“Đúng, ha ha, Bân Bân, ba ba ngươi dạo này quả thật vô cùng bận rộn a.”

“Bận cái gì?”

“Là chuyện ở viện bảo tàng thôi.”

“Chuyện gì?”

“Chỉ là mới có mấy đồ cổ được phát hiện thôi mà!”

“Đồ cổ gì?”

“Đồ cổ từ thời nhà Đường.”

“Có thật là đồ cổ không?”

“. . .”

Bại trận. . . Chu Bình cứng họng nhìn đứa con mình.

“Ba ba, ngươi đã sống đến từng này tuổi, ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện bạn bè của ngươi, thế nhưng ta hiểu Vương thúc rất rõ, nếu như giữa hai người các ngươi xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn phần sai đều do ngươi.”

Chu Bình thật sự là khóc không ra nước mắt, rốt cuộc thì ai mới là nhi tử của ai a?

“Cho nên, ngươi tự mình suy nghĩ mấy lời nói của ta trước, suy nghĩ xong rồi thì tự giác liên lạc lại với Vương thúc đi, lần tới khi về nhà ta muốn mời Vương thúc tới nhà chúng ta ăn cơm.”

“Ta sẽ gọi điện cho hắn, không cần gọi hắn đến ăn cơm được không?”

“Không được, cứ quyết định như vậy đi, ta phải quay về trường rồi, ba ba, tái kiến!”

Chu Bân phất tay với lão ba của hắn một cái, sau đó xoay người xuống lầu, vừa đi vừa lắc đầu thầm nghĩ, ba ba hắn làm sao càng lớn càng giống tiểu hài tử thế này. . .

Chu Bình nhìn theo bóng của nhi tử, trong lòng vô cùng phiền muộn, phiền não nghĩ thầm, sao Bân Bân của hắn lại không giống những tiểu hài tử khác một chút nào a.

Mùa hè năm nay nhiệt độ đặc biệt cao, Chu Bân ngồi trên xe buýt lại không có điều hòa, đi cả một đoạn đường dài như vậy, khi hắn trở lại trường học lúc chiều tối thì toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Chu Bân mở cửa phòng mình trong ký túc xá, ngay lập tức hắn cảm thấy một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt mình, khiến toàn thân hắn không nhịn được mà rùng mình, nhưng lại vô cùng sảng khoái.

Có thể nói, đến giờ phút này mọi người mới cảm thấy việc ở cùng Trình Vi có lợi đến mức nào. Điều hòa của ký túc chỉ cho mở từ mười giờ tối hôm trước đến sáu giờ sáng hôm sau, nhưng Trình Vi thì lại lắp riêng một cái điều hòa khác, phòng bọn họ liền trở thành chỗ lánh nạn cho mọi người, những người khác trong ký túc không chịu nổi nóng bức liền dạt hết sang đây, phòng bọn hắn bây giờ hầu như đang có đủ mặt hết nam sinh trong lớp, Lý Quế Bình đang phân vân không biết có nên thu phí để giúp Trình Vi giảm bớt một chút chi phí không a.

“Đại mụ, ngươi rốt cuộc cũng về rồi, ta nhớ ngươi muốn chết.” Hồng Bảo vừa thấy hắn liền vội vàng chạy tới bên cạnh.

Một tháng vừa rồi, Hồng Bảo kiên trì dùng cái biệt danh này gọi hắn, không cần quan tâm đến việc bản thân liệu có bị hắn cốc đầu đến chấn thương sọ não hay không, cho nên Chu Bân rốt cuộc đành phải chấp nhận cái kiểu xưng hô này của hắn. Kỳ thực hắn cũng lười không muốn so đo với gã kia. Hồng Bảo ở trong lòng hắn mà nói thì đẳng cấp cũng không khác gì lão ba ba không chịu trưởng thành kia của hắn. Nhưng mà người kia lại không biết chừng mực, lúc đầu thì chỉ lén lút gọi trong phòng mà thôi, nhưng về sau thì ngay tại thao trường, hoặc là trong phòng học, vẫn còn cách hắn những mười thước thì đã hô hoán lên rồi. Chu Bân nghĩ thầm trong bụng, cái tên này quả là sống nhờ cái mặt a, nếu ta đánh cho cái mặt khả ái kia của hắn sưng vù lên thì ngày mai chắc chắn sẽ bị một tập đoàn nữ sinh ở trên lớp khởi binh vấn tội mất.

Thế nhưng cái biệt danh này đã để lại hậu quả vô cùng tai hại, chính là qua cái mồm quạ chết của cái tên Hồng Bảo kia, có một hôm, Chu Bân phát hiện ra bản thân bỗng nhiên lại nổi tiếng với một đống nữ nhân, những người này có thể không nhớ được hắn là Chu Bân, thế nhưng lại nhất định sẽ nhớ rõ hắn là đại mụ. Một tháng tập quân sự vừa kết thúc, trong lớp đã lan truyền một câu nói: vô sự thì đùa giỡn, có việc thì tìm đại mụ.

“Đừng nói nhiều.” Chu Bân đẩy Hồng Bảo ra, “Không thấy toàn thân ta đầy mồ hôi sao? Nóng muốn chết.”

Hồng Bảo lúc này mới phát hiện đại mụ của hắn một thân mồ hôi, lập tức tránh ra xa mấy mét.

“Ngươi không nói ta còn tưởng là ngươi mới rơi xuống nước a.” Lục Hạo thấy bộ dạng Chu Bân như vậy không nhịn được mà bật cười.

Chu Bân thả cái ba lô đang đeo trên lưng xuống, mở khóa lấy ra một loạt túi lớn túi nhỏ ném vào ba người đó.

“Thuốc chữa bỏng, đồ ăn vặt của Lý Quế Bình, đồ thể thao của Hồng Bảo, tạp chí của Lục Hạo, đó, tất cả của các ngươi đó. . .”

Phân chia xong xuôi hắn mới ngồi phịch xuống ghế, lấy một cái khăn ra lau mặt.

“Cái xe đó quả thật không phải là để cho người đi, chật chội, nóng bức, ta rốt cuộc cũng có thể thong dong một chút rồi.”

“Không có cách nào, ai bảo cũng chỉ có mỗi tuyến xe đó là đi qua trường chúng ta.” Lục Hạo rót cho hắn một cốc nước, “Đại mụ của chúng ta vất vả rồi.”

Chu Bân tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

Lúc này cửa bị đẩy ra, Đại Thục ở phòng kế bên ôm một quả bóng rổ đi vào, ngã vật ra sàn, nằm đúng theo hình chữ đại trên mặt đất.

“Hô, nóng quá!”

Chu Bân lấy chân đá đá hắn mấy cái, “Uy, đứng lên, vừa mới vận động xong thì đừng có nằm xuống ngay lập tức, trước tiên phải lau khô mồ hôi, nếu không rất dễ bị cảm mạo.”

Đại Thục nằm trên mặt đất, ngửa đầu lên nói với Chu Bân, “Ta nói Chu Bân a, trách không được bọn họ gọi ngươi là đại mụ, mụ mụ ta còn không có cẩn thận tỉ mỉ như ngươi a.”

Chu Bân mặc kệ lời nói của hắn, sau đó ném một cái khăn lên mặt hắn.

“Đêm nay ta ngủ ở đây.” Đại Thục nói.

“Tùy, nhưng chúng ta cũng không đảm bảo người kia đêm nay có trở về hay không, bở vì ngày mai là chính thức nhập học rồi.” Hồng Bảo nghênh ngang ngồi trên ghế nói.

“Ta đoán hắn cũng không biết ngày mai là chính thức nhập học đâu.” Chu Bân nói xong liền xoay người vào phòng tắm.

Kỳ thực Trình Vi cũng chỉ xuất hiện ở đây có một ngày đêm, đến ngày thứ hai thì đã có người giúp hắn đem giấy báo của bác sỹ đến, nói thể trạng của hắn không thích hợp tham gia tập quân sự, sau đó người này liền biến mất. Mọi người dĩ nhiên là không tin cái người cao to như vậy lại có vấn đề gì đó không khỏe mạnh, thế nhưng khoảng không hắn để lại – tức cái giường của hắn, thì đã tạo phúc cho rất nhiều người trong ký túc xá, phải biết rằng giường chiếu cứng đơ của ký túc xá thì làm sao mà bằng được chăm đệm cao cấp của hắn.

Chu Bân tuy rằng không có hảo cảm với Trình Vi, thế nhưng xét về phương diện này, bọn họ xác thực đã chịu ơn của hắn, ví dụ như chuyện cái điều hòa, máy giặt. . . . Ai, ngay từ đầu hắn đã không đồng ý chuyện sử dụng đồ đạc của người khác mà không có sự  đồng ý của chủ nhân, việc này quả thật không tốt chút nào. Thế nhưng tiểu tử Hồng Bảo này hoàn toàn không có quan niệm này, lại thêm Lý Quế Bình cổ vũ, mở vài thứ ra dùng, sau cùng ngay cả Lục Hạo cũng tham gia, Chu Bân hắn cũng không thể tái kiên trì như vậy nữa.

Ngày khai giảng, lớp hắn mở một cuộc họp để bầu ban cán bộ lớp.

Hồng Bảo hỏi Chu Bân với Lục Hạo có muốn đi tranh cử một chút hay không, nhưng Lục Hạo nhún nhún vai biểu thị ta đây không có hứng thú, Chu Bân thì cho rằng nếu làm cán bộ lớp thì sẽ chiếm dụng khá nhiều thời gian của hắn, như vậy thời gian hắn trở về nhà thăm ba ba sẽ bị hạn chế nên cũng không muốn tham gia.

Lúc này Lý Quế Bình ghé vào tai Hồng Bảo thì thầm cái gì đó, Hồng Bảo liền cười phá lên, xoay người đi về phía bục giảng. Chu Bân còn đang tưởng rằng Hồng Bảo muốn lên tranh cử, ai biết tiểu tử này lại cầm phấn viết lên bảng hai chữ “Đại mụ”, nhất thời khiến cho mọi người trong lớp cười nghiêng ngả một trận. Hồng Bảo rất thỏa mãn khi thu hút được sự chú ý của mọi người cho “Đại mụ” của mình, liền viết tiếp hai chữ “Chu Bân”.

“Trong lúc tập quân sự, Đại mụ nhà chúng ta đã thể hiện năng lực không nhỏ, điều này hẳn mọi người không quên chứ? Nhà chúng ta cũng không phải là những kẻ ích kỷ, người có tố chất làm lãnh đạo tốt nhất chắc chắn phải đem ra chia sẻ với mọi người rồi! Mọi người nhất định phải ra sức giúp đỡ nha!”

Mọi người trong lớp lập tức cười lớn một trận, đặc biệt là mấy nữ nhân trong lớp, tất cả đồng loạt vỗ tay, chỉ là không biết những cái vỗ tay này này là. . . . dành cho ai.

Hồng Bảo đắc ý nhìn sang phía Chu Bân, Chu Bân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, rồi lại quay sang lườm Lý Quế Bình đang đứng bên cạnh, bởi vì hắn biết rất rõ đây là chủ ý của Lý Quế Bình.

Từ khi Hồng Bảo bước lên bục giảng, bầu không khí rõ ràng là sôi động hẳn lên, cũng có nhiều người khác lúc này mới chủ động đứng lên tự ứng cử vào ban cán sự lớp.

Kết quả Chu Bân với đại đa số phiếu bầu đã trở thành lớp trưởng.

Đúng như Hồng Bảo đã nói, trong thời gian tập quân sự, Chu Bân xác thực đã giúp đỡ không ít người trong lớp. Bởi vì hắn là người địa phương, hơn nữa do hiệu ứng của cái khẩu hiệu “Hữu sự tìm đại mụ”, đã có rất nhiều bạn cùng lớp chủ động tìm hắn nhờ giúp đỡ, lại thêm thói quen giúp đỡ người khác ngay từ nhỏ, cho nên mới nói, hiện tại trong lớp hắn đã quá nổi tiếng, cho dù hắn không chủ động đứng lên tranh cử, mọi người nhất định cũng sẽ bắt hắn đảm nhận vai trò này.

Thầy chủ nhiệm đối với kết quả này cũng đồng dạng là vô cùng thỏa mãn, cuối giờ liền gọi Chu Bân ở lại, giao cho hắn một số nhiệm vụ. Trong đó có một nhiệm vụ quan trọng, đó là liên lạc với Trình Vi, gọi hắn đến trường.

“Thật trùng hợp, trong ký túc xá ngươi ở cùng phòng với hắn, nay ngươi còn là lớp trưởng, về sau mọi vấn đề liên quan tới Trình Vi ta giao cho ngươi đảm nhiệm luôn đi.”

Chu Bân nghĩ thầm, kẻ đó cũng không phải là tiểu hài tử, lại càng không phải là cái gì của ta, còn cần ta đi quản sao? Huống chi ta cũng quản không được hắn a!

Thầy chủ nhiệm hình như biết rất rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, liền thở dài nói: “Kỳ thực cũng không phải là ta muốn làm khó dễ ngươi, chỉ là tình huống của Trình Vi tương đối đặc thù. Hắn, kỳ thực. . . ta cũng không muốn nói cho các ngươi về mặt tối của xã hội quá sớm, nhưng mà có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng. Trình Vi mới từ Hà Lan về không lâu, gia gia hắn là cán bộ trung ương kỳ cựu đã về hưu, phụ thân hắn lại là một thương nhân, cùng hiệu trưởng trường chúng ta có chút giao tình. Nghe nói gia gia của Trình Vi vốn muốn hắn đến Bắc Kinh học, thế nhưng hài tử này không chịu. Vừa vặn việc xây dựng trường lại có chút vấn đề cần phụ thân của Trình Vi hỗ trợ, phụ thân hắn liền thử hỏi Trình Vi hắn có muốn tới trường chúng ta học hay không, không ngờ hắn lại đáp ứng. Lưu hiệu trưởng chỉ mong Trình Vi có thể đến trường thường xuyên một chút, như vậy thì ba ba của hắn cũng sẽ vui vẻ và giúp đỡ trường chúng ta phát triển hơn, dù sao thì khi có con của hắn học ở trường này, ít nhiều gì cũng sẽ có sự quan tâm hơn.”

“Lão sư, thế nhưng ta tuyệt không cảm thấy ta có thể làm được cái gì cho hắn a.”

“Ta biết, kỳ thực ta cũng rất đau đầu, ta từng đọc qua hồ sơ của Trình Vi, khi còn nhỏ hắn sống ở Anh quốc, Mỹ, Úc, Hà Lan, đều không học ở đâu được lâu dài, thường xuyên sinh sự đánh nhau, sinh viên như vậy ta cũng không dám trông đợi gì ở hắn. Chỉ là hiệu trưởng đã cho ta một chỉ thị rõ ràng, yêu cầu về tài chính của trường với phụ thân của Trình Vi không có xác thực trước, cho nên nhất định phải đảm bảo Trình Vi đi học mỗi ngày, đây là một vấn đề rất quan trọng với thầy ấy.”

Thầy chủ nhiệm dừng một chút, nhìn Chu Bân liền thở dài, Chu Bân nghĩ thầm, lão sư lúc này giống như đang coi hắn ngang hàng, muốn cùng hắn tìm ra cách giải quyết.

“Cấp trên gây áp lực cho ta, nếu làm không tốt thì sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ta vốn cũng không có nhiều lòng tin lắm, thế nhưng lần trước ngươi có thể khiến Trình Vi xuất hiện là ngoài ý muốn. Chu Bân, ngươi vừa là phòng trưởng vừa là lớp trưởng của Trình Vi, coi như là ngươi hỗ trợ cho lão sư một chút, bình thường nên ở chung với hắn nhiều hơn, hảo hảo ở chung, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Còn có, vạn nhất khi hắn cùng học sinh khác phát sinh mâu thuẫn thì ngươi phải nhanh chóng dàn xếp, Chu Bân a, đây coi như là giao dịch bí mật giữa chúng ta, sau này nếu trong trường có cuộc thi hay là có đề cử cái gì, ta tự nhiên sẽ không quên ngươi.”

Chu Bân vốn là có điểm đồng tình với thầy giáo, thế nhưng nghe đến câu cuối, hắn không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

“Lão sư, hiện tại ta là lớp trưởng, ta sẽ tận lực chiếu cố tất cả các thành viên trong lớp, thế nhưng, ta sẽ không đặc biệt che chở cho ai, xin lỗi thầy.”

Câu trả lời của Chu Bân khiến thầy giáo cảm thấy ngoài ý muốn, song đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, bản thân dường như đang rất mất mặt trước học sinh của mình.

“Phải nói là do ta mới đúng, thân là thầy giáo, nhưng lại nói đến những điều này trước mặt học sinh.”

“Lão sư, ta có thể hiểu được sự khó khăn của ngươi, ta biết là ngươi phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ là ta không thể làm theo yêu cầu của ngươi, bởi vì ta cũng có nguyên tắc của bản thân mình. Lão sư, một lần nữa ta xin lỗi ngươi, hơn nữa ta đảm bảo chuyện ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, như vậy được không?”

Lâm chủ nhiệm nhìn Chu Bân, thần tình vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Cảm tạ lão sư, ta đi ăn đây, ngươi có muốn đi cùng không?”

“Ách, không thể, ta còn có chút việc.”

“Vậy thì ta đi trước đây.”

Thẳng cho đến khi hắn đi khuất, Lâm chủ nhiệm mới vỗ vỗ đầu, sao lại nói hết mọi chuyện cho hắn thế này nhỉ? Hay là tại vì học sinh đó khiến cho người khác cảm thấy rất đáng tin cậy cùng yên tâm.

Chu Bân trở lại ký túc xá cũng không nói cho mọi người chuyện này, hắn liếc mắt tìm cái điện thoại di động, suy nghĩ một hồi, sau đó hắn cầm điện thoại đi lên sân thượng, đóng cửa lại, ngập ngừng bấm số.

“Uy!” Ngữ khí của bên kia không có chút cảm tình vang lên.

“Là Trình Vi đúng không?”

“Ai đó?”

“Ta là Chu Bân, bạn cùng lớp đại học của ngươi.”

“Không có ấn tượng!” Đối phương cười khẽ nói.

“Biết cũng được, không biết cũng được, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi hôm nay đã chính thức nhập học, ngươi mau quay về đi học.”

“Nga, ta đã nhớ kỹ, ngươi là kẻ lần trước phá hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia, đúng không? Rảnh rỗi quá thì tự quản chính mình đi! Hay ngươi là kẻ được hiệu trưởng phân công chiếu cố ta? Nếu là như thế ta đây có thể khả dĩ cho phép ngươi đi phục vụ ta….”

Tít tít tít tít. . . .

Trình Vi ngẩn người nhìn điện thoại di động, lúc này mới ý thức được là có người dám tắt máy điện thoại khi đang nói chuyện với hắn. Hơn nữa kẻ này còn dám làm vậy hai lần? Người này….

Chu Bân cũng không nghĩ tới việc cúp máy khi đang nói chuyện, thế nhưng bởi vì lúc đó quá tức giận a. Thực sự là một kẻ xấu xa tồi tệ, chính mình dĩ nhiên lại tự rước lấy nhục, đáng lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên mềm lòng. Nhưng Chu Bân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hình như đối với người này hắn lại ngoại lệ, hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào. Bất quá quên đi, mặc kệ nó, tốt nhất là đi ngủ một giấc, buổi chiều còn phải đi học a.

Buổi chiều, khi đang nghỉ giữa giờ, có một nữ sinh hưng phấn chạy vào trong lớp bọn họ, kéo tay Vưu Tiểu Tình muốn mang nàng ra ngoài.

“Muốn làm gì thế, định lừa nữ sinh trong lớp chúng ta ra ngoài làm gì hả?”

Lý Quế Bình vừa khéo đang ngồi ngay bên cạnh, cười hì hì nhìn nữ sinh đó.

Nàng ta liền chun mũi làm mặt quỷ với hắn, sau đó quay đầu lại nói với Vưu Tiểu Tình.

“Mau tới lớp của chúng ta, có người siêu cấp đẹp trai a.”

“Suất ca? Chúng ta ở đây cũng có nhiều, không cần thiết phải chạy qua chỗ các ngươi nhìn.”

Lý Quế Bình cố ý ngồi im không nhúc nhích, làm cho Vưu Tiểu Tình ngồi ở trong không thể bước ra ngoài.

“Uy uy, ngươi là đang đố kỵ đi, đợi lát nữa Tiểu Tình coi trọng người khác rồi, đến lúc đó sẽ không thèm trở lại đây nữa, còn không chịu tránh ra đi!” Nàng lầm bầm nói.

“Tiểu Trì, ngươi đừng nói bậy!” Vưu Tiểu Tình ngượng ngùng đỏ mặt, xem ra da mặt của nàng khá mỏng a.

“Ha hả, đúng vậy, ta thực sự bắt đầu thấy sợ a!” Chính là phép khích tướng thế này làm sao mà có hiệu quả được, hơn nữa còn tạo cho Lý Quế Bình một cơ hội tốt để trả đũa, hắn nắm lấy tay của Tiểu Tình, làm ra vẻ mặt hề hề đáng thương, “Bạn Tiểu Tình, ngươi sẽ không rời khỏi lớp chúng ta đâu, đúng không?”

“Ngươi, ngươi đang nói cái gì a!” Vưu Tiểu Tình bị một nam  sinh nắm tay, nên càng ngượng ngùng hơn, lắp bắp nói.

Đại Thục ngồi ở phía sau, thấy Lý Quế Bình chiếm tiện nghi của bạn cùng lớp, cũng không chịu thua kém, lập tức giật tay Lý Quế Bình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tình nói, “Tiểu Tình, ngươi tin tưởng ta, thổ nhưỡng lớp chúng ta là tốt nhất. Cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mặc ngươi lựa chọn chỉ là hư ảo, phong cảnh bên ngoài dù có đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là phong cảnh mà thôi, ở đây mới là nhà của ngươi a!”

Tiểu Trì khinh thường liếc mắt nhìn bọn hắn, “Ta bảo này, nếu có thể thì mau dọn nhà đi, nhà ngươi rất nhiều phân trâu a.”

“Thế nhưng hoa muốn tươi thì không thể rời khỏi nơi cung cấp dưỡng chất tự nhiên cho nó là phân trâu được, Tiểu Tình, để giữ gìn sức khỏe, ngươi không thể đi!”

Hồng Bảo vốn đang hứng thú đứng xem, bây giờ không nhịn nổi cũng hùa theo, “Đúng vậy, Tiểu Tình, Tiểu Tình, ngươi không thể li khai chúng ta a!”

“Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Ta. . . . Tiểu Trì, ngươi về lớp trước đi.” Vưu Tiểu Tình tuy rằng rất hiếu kỳ, thế nhưng bị bọn Lý Quế Bình trêu chọc như vậy khiến nàng phát hiện bây giờ tất cả mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào bọn họ, khiến nàng cảm thấy rất ngại ngùng. Thật đáng ghét, mấy kẻ này rõ ràng chỉ là nói đùa với nàng, thế nhưng lại khiến nhiều kẻ khác lên cơn bất chợt a.

Tiểu Trì không nghĩ tới Tiểu Tình lại bảo nàng rời đi, nhất thời có chút tức giận, thế nhưng khi quay ra cửa thì con mắt lại đột nhiên sáng ngời lên.

“Ha hả, không cần Tiểu Tình qua đó, người các ngươi không muốn nhìn thấy đã đi sang đây rồi.”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Tiểu Trì thì thấy có một người đang đứng trước cửa.

“Hình như có chút quen mắt, chúng ta có từng gặp hắn ở chỗ nào không?”

Hồng Bảo quay ra hỏi Lý Quế Bình.

“Ta cũng cảm thấy hắn có chút quen quen.”

Người đó đứng ở cửa, lướt mắt nhìn khắp phòng học một lượt, rồi đi tới chỗ một nữ sinh ở gần đó, không biết hắn nói nhỏ cái gì, chỉ thấy nàng đỏ mặt quay vào lớp gọi một tiếng “Lớp trưởng.”

Chu Bân đang ngồi làm bài thuyết trình, cũng không có để ý đến mọi người trong lớp đang làm gì, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn, hắn theo thói quen ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì?” Hắn đi tới trước mặt nữ sinh đó.

“Lớp trưởng, có người tìm ngươi.” Nữ sinh đó chỉ ra cửa nói.

“Ngươi chính là Chu Bân?”

Chu Bân nhìn về phía người đó, cư nhiên là Trình Vi!

Tiểu Trì vỗ vai Tiểu Tình, nhỏ giọng nói: “Nguyên lai người hắn muốn tìm là lớp trưởng của các ngươi a!”

“Có ý gì?” Lý Quế Bình hỏi.

“Vừa rồi chúng ta đang ngồi học, thì thấy hắn nghênh ngang đi vào trong phòng, còn hỏi trong lớp chúng ta có ai tên là Chu Bân hay không nữa!”

“Tìm đích danh Chu Bân sao?”

“Ta nhớ ra rồi!” Lục Hạo đột nhiên nói lớn: “Đại gia giường số 5!”

Hồng Bảo cùng Lý Quế Bình lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Trách không được nhìn hắn quen mắt như thế! Nguyên lai là đã từng gặp qua hắn!”

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa.

“Ngươi tìm ta?” Chu Bân hỏi.

“Là ngươi tìm ta mới đúng chứ!” Trình Vi nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nheo nheo mắt nhìn như đang đánh giá Chu Bân.

Lằng nhằng, lại còn dám ngắt điện thoại của hắn hai lần, chính là người này!

Chu Bân đoán được hắn là đang nói cái gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục cùng người này dây dưa.

“Đúng, vậy ngươi mau tìm một chỗ mà ngồi đi, sắp vào giờ học rồi.”

Chu Bân  xoay người định đi vào lớp thì nghe thấy kẻ kia lên tiếng.

“Ngươi là lớp trưởng? Vậy thì ngươi phải có trách nhiệm sắp xếp ổn thỏa cho ta chứ, có phải không?”

Tâm tư  Chu Bân còn đang đặt vào bài thuyết trình, trong đầu hắn lúc này chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ cách hoàn thành nhanh chóng bản thuyết trình đó, thế nhưng người này lại xuất hiện rồi cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Hắn không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo tay Trình Vi vào.

Trình Vi không nghĩ tới Chu Bân sẽ kéo tay hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi đối phương kéo hắn đến trước bục giảng hắn mới phục hồi tinh thần được.

Chu Bân ho nhẹ vài tiếng, vỗ vỗ lên bàn giáo viên nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.

“Các bạn, ta giới thiệu với mọi người, bạn này là Trình Vi, học cùng lớp với chúng ta. Khi tập quân sự do tình trạng sức khỏe không cho phép nên hắn không tham gia, có thể mọi người sẽ không nhận ra, ta mong rằng sau này chúng ta đều có thể hảo hảo ở chung! Bạn Trình Vi, ngươi có điều gì muốn nói với mọi người không?”

“Không có!” Trình Vi miễn cưỡng nhún vai nói.

“Không có gì muốn nói? Vậy thì ngươi có thể tùy tiện tìm một chỗ mình thích mà ngồi đi, sắp tiếp tục học rồi.”

Chu Bân nói xong liền nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình, ai ngờ Trình Vi lại đi theo rồi ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Bởi vì ngày hôm nay Chu Bân muốn hoàn thành cho xong bản thuyết trình, cho nên ngay từ đầu đã tìm chỗ không có ai ngồi để làm, không ngờ cái tên Trình Vi này lại xuất hiện, còn ngồi ngay bên cạnh hắn.

Lúc này thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, lão sư mang theo giáo án đi vào trong lớp, những người khác đành phải thu hồi sự hiếu kỳ của mình mà quay lại với tiết học.

Lão sư bắt đầu giảng bài, Trình Vi không có việc gì, lại thấy Chu Bân đang ngồi cạnh mình chăm chú viết một cái gì đó, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

“Viết thư tình sao?”

“. . .”

“Chán muốn chết, lão nhân ở trên kia là sản phẩm từ thời đại nào không biết?”

“. . .”

“Viết cái gì thế? Ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi không có nghe thấy sao hả?”

“. . .”

“Uy, ngươi đây là cái thái độ gì hả?”

“Người ngồi phía sau kia! Ngươi hét cái gì thế hả?” Lão sư trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói.

“Liên quan gì đến ngươi. . .” Trình Vi đang khó chịu, vừa vặn lại tìm được chỗ phát tiết, đang định đứng lên thì đã bị người bên cạnh kéo lại.

“Lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cẩn thận làm văng nước lên người bạn ấy, hắn mới tức giận như thế, chúng ta sẽ không phát ra âm thanh gì nữa.”

“Ân, các ngươi ngồi xuống đi! Đi học thì phải chuyên tâm mới được!”

Chu Bân kéo Trình Vi ngồi xuống, chờ lão sư tiếp tục giảng bài trở lại hắn liền quay sang nói với Trình Vi.

“Trình Vi, hiện tại ta đang có chút việc phải hoàn thành, ngươi có thể tìm chỗ khác ngồi được không?”

“Lớp trưởng, ta không có sách, ngươi thân là lớp trưởng, phải có trách nhiệm giúp đỡ bạn cùng lớp, đúng không?”

Chu Bân khẽ cắn môi, “Mau đi đi, cầm lấy sách đi luôn, đừng làm phiền ta.”

Trình Vi hình như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, nở một nụ cười không có chút hảo ý.

“Ta vốn là đang vui chơi ở bên ngoài, nhưng lại bị ngươi gọi quay về trường học a, được rồi, hiện tại ta đã đến đây, ngươi cho là nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi hay sao? Ta ở chỗ này không hề quen biết ai, nói chung chuyện của ta ngươi nhất định phải phụ trách.”

“Ngươi mấy tuổi rồi hả? Muốn ta phụ trách?” Chu Bân đột nhiên cảm thấy hình như lần này hắn đã tự đi tìm phiền toái cho mình rồi.

“Hắc hắc, nói chung ta ở trường một ngày, thì ngươi đừng hòng có được một ngày dễ dàng.”

Lúc này mấy nữ sinh đang nhìn về phía sau, tức là chỗ hai người bọn họ đang ngồi, nhìn thấy suất ca mà các nàng bàn tán đang lộ ra nụ cười xấu xa nhưng lại đẹp trai không thể tả với lớp trưởng của các nàng, thật sự cảnh tượng này đã mê đảo mấy nữ sinh đó rồi.

Khi tan học, Lý Quế Bình kéo Chu Bân qua một bên, “Ta bảo này Chu Bân, sao ngươi với hắn lại có vẻ thân thiết thế?”

“Hắn vẫn nhớ kỹ ngươi đó, Đại mụ, có phải nguyên nhân là do lúc trước hai người các tranh nhau cái giường không?”

“Hồng Bảo, chúng ta không làm gì quá đáng có phải không?”

Chu Bân cố ý không nói cho mọi người về hai cuộc điện thoại kia, cho nên bọn họ vẫn tưởng rằng Trình Vi đối với mọi người đều như nhau mà thôi.

“Uy, lớp trưởng, chúng ta đều rất đói bụng rồi, ngươi đừng có đứng đó mà nói chuyện phiếm nữa.” Trình Vi ngồi ghé lên mặt bàn nói.

Người này đâu có chút bộ dạng nào của kẻ đói bụng chứ, còn đủ sức nói lớn tiếng như vậy chứng tỏ hắn vẫn còn rất nhiều khí lực a!

Chu Bân thở dài, thầm nhủ bản thân quên đi thôi.

“Ngươi có mang phiếu ăn theo không?”

“Phiếu ăn? Là cái gì?”

Vẻ mặt Trình Vi giống như vừa nghe thấy việc gì đó vô  cùng kỳ quái.

“Là thứ gần giống như thẻ rút tiền, nhưng là chuyên dùng trong nhà ăn ở trường chúng ta thôi.” Chu Bân tận lực kiên trì giải thích.

“Không quan trọng, ta dùng thẻ tín dụng là được.”

“Không dùng thẻ tín dụng trong nhà ăn được đâu.”

“Không phải chứ?”

“Đúng vậy đấy.”

“Vậy ra ngoài ăn đi.”

“Cũng tốt, ngươi ra ngoài ăn đi.”

Trình Vi đang chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài, rồi hình như lại nghĩ ra cái gì đó, kéo Chu Bân lại, nhếch miệng cười.

“Lôi kéo ta làm cái gì chứ?”

“Không phải nói là đi ra ngoài ăn sao?”

“Là nói ngươi đi ra ngoài ăn chứ không phải ta.”

“Ta nói đi ra ngoài ăn tức là nói hai chúng ta ra ngoài ăn mà!”

“Ta làm sao mà biết ý của ngươi là hai chúng ta ra ngoài ăn chứ?”

Mấy người đứng cách đó không xa thích thú đứng nhìn hai ngươi nói chuyện đến líu cả lưỡi vào kia.

“Vậy hiện tại ngươi đã biết rồi đấy!”

“Muốn đi thì tự ngươi đi đi.”

“Nhưng mà ta không biết đường đi ra ngoài.”

“Ngươi bị thiểu năng hay sao hả?”

“Xét về phương diện nhớ đường thì ta xác thực là không có tốt a, ngươi xem, hôm nay ngay cả phòng học ta cũng đi nhầm đấy thôi.”

“Ta đã hẹn mọi người cùng ăn rồi.”

Chu Bân chỉ vào mấy người bạn cùng phòng nói.

“Vậy thì mọi người cùng ra ngoài ăn đi, ta mời.”

Chu Bân chưa kịp mở miệng từ chối thì đã thấy Lý Quế Bình cùng Hồng Bảo vui vẻ đồng ý.

Bọn họ đi ở phía trước, nói là muốn dẫn đường, Trình Vi kéo tay Chu Bân bắt phải bồi hắn đi ở phía sau.

Trình Vi dán vào lỗ tai của Chu Bân nói nhỏ, “Ta đã nói rồi, chỉ cần một ngày ta còn ở trường học, ngươi đều phải phụ trách mọi việc liên quan đến ta.”

“Cái này chỉ là một mình ngươi nói, ta không nhớ là đã từng hứa hẹn gì với ngươi.”

“Lớp trưởng, tin tưởng ta, ta nói thế nào thì nhất định phải là như thế.”

“Ha ha!” Chu Bân cười lớn, thâm tâm thật sự coi rẻ hành vi ấu trĩ này của hắn.

“Uy, nóng nực lắm, ngươi đừng có khoác vai ta.” Chu Bân muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, nhưng mà người này khí lực vô cùng lớn, khiến hắn không thể làm gì được.

“Ta thì lại thích khoác vai tiểu đông qua như ngươi(1), độ cao của ngươi vừa vặn lại vô cùng phù hợp với sở thích của ta a.”

Chu Bân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, sao lại có người khốn nạn như thế này a?

Cả đám năm người đi ra đến chỗ chiếc xe BMW của Trình Vi để ở trong sân, Chu Bân ngồi phía trước, vốn định chỉ đường cho Trình Vi, ai ngờ vừa mới lên xe hắn liền lái thẳng tắp một đường đến một nhà hàng, bộ dạng này của hắn mà dám nói là kẻ không biết đường sao?

“Oa oa, vừa nhìn đã biết chỗ này vô cùng đắt tiền a!”

“Sợ cái gì, chỉ cần không phải tự bỏ tiền, chúng ta lại càng phải ăn nhiều hơn a.”

“Đúng, khó có được cơ hội như vậy a!”

Lý Quế Bình cùng Hồng Bảo thấp giọng nói với nhau.

Chu Bân vừa nhìn hai tên kia đã biết ngay bọn họ đang có ý định gì trong đầu.

Quản lý nhà hàng vừa nhìn thấy Trình Vi liền trịnh trọng đón tiếp, dẫn bọn hắn vào trong một phòng riêng, phục vụ vô cùng chu đáo.

“Ngươi thường tới nơi này?” Hồng Bảo hỏi.

“Đây là lần thứ hai.” Trình Vi nhún nhún vai nói.

“Mới lần thứ hai? Vậy sao quản lý ở đây lại có thể nhớ rõ ngươi như vậy chứ, trí nhớ của hắn thật đáng kinh ngạc a.”

“Sai rồi, là do mị lực của ta quá lớn, vừa thấy là không thể quên.”

Chu Bân nghe xong lập tức cảm thấy buồn nôn, Trình Vi liếc mắt nhìn hắn, cánh tay đang khoác vai hắn cố sức ấn một cái, bắt hắn phải ngồi ở bên cạnh mình.

“Ta nói hai người các ngươi a, đã thân thiết với nhau như vậy từ bao giờ thế, sao bọn ta lại chưa biết gì a?”

Lý Quế Bình thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, liền hiếu kỳ hỏi.

“Chúng ta một chút cũng không thân thiết.”

Chu Bân lâp tức lên tiếng để lấy lại sự trong sạch của bản thân.

Trình Vi nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, người này hình như không muốn có một chút quan hệ nào  với mình, bất quá hắn càng như vậy, thì Trình Vi lại càng muốn ở cạnh hắn.

Trình Vi thích nhìn thấy biểu tình muốn bỏ mặc hắn rồi lại không làm được của Chu Bân, ngày hôm nay nhìn thấy vài lần, mới phát hiện ra biểu tình đó của Chu Bân làm cho tâm trạng của hắn tốt đến không ngờ.

Thanh niên chính là rất dễ kết bạn, nhất là trong bữa ăn thì lại càng dễ nói chuyện. Điều kiện của Trình Vi vốn không có nhiều người bằng được, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, mọi thứ của hắn đều khiến cho những người khác phải ước ao, Hồng Bảo cùng Lý Quế Bình ở bên cạnh hắn, vừa nghe vừa trầm trồ thán phục, Lục Hạo thì luôn miệng hỏi thăm chuyện hắn học võ cùng với Lý Liên Kiệt, chỉ có Chu Bân là không có nói năng gì.

“Nói như vậy chúng ta đều ở chung trong một phòng ở ký túc sao?” Trình Vi hỏi.

“Đúng vậy!”

“Chúng ta đã từng gặp qua một lần, bất quá khi đó ngươi đang ngủ.”

“Ta hình như đã từng ở trong ký túc một đêm.” Trình Vi nghĩ lại, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Chu Bân, “Vậy ta và ngươi có thể cũng đã gặp qua đi!”

Ngươi còn xô vào vai ta a, Chu Bân không thèm để ý đến hắn, tiếp tục cúi mặt ăn mỳ Ý.

“Lúc đó ta cũng không để ý, có phải là tiểu đông qua ngươi chắn trước mặt ta hay không a?”

Chu Bân trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm cho dù ta không thể nói là cao to, nhưng  cũng cao những 1m73, tuyệt đối không thể nói ta là tiểu đông qua chứ! Chu Bân  không có trả lời vấn đề này, nếu trả lời chẳng phải đã thừa nhận bản thân là quả dưa lùn sao?

Trình Vi bị hắn lườm nguýt, lại càng cao hứng cười lớn.

“Ta thấy ngươi cười no luôn rồi, không cần ăn nữa.”

Đi ra khỏi nhà hàng, Trình Vi nói muốn đưa mọi người đi hát karaoke, Hồng Bảo và Lý Quế Bình lập tức tán thành cả hai tay hai  chân, thế nhưng Chu Bân nói hắn phải về ký túc xá hoàn thành nốt bài phát biểu trong chương trình liên hoan của tân sinh viên, nói thế nào cũng không chịu theo bọn họ đi chơi.

Bất quá, lần này lại là ngoài dự đoán của Chu Bân, Trình Vi cũng không có ý định phản đối, vì vậy Chu Bân cứ thế một mình quay lại trường học, như vậy rất tốt, bọn họ đi hát tất nhiên sẽ về muộn, trong phòng không có ai hắn càng có thể tập trung làm việc.

Khi trở về phòng, tắm rửa xong hắn liền ngồi vào bàn chăm chú làm việc, cứ thế cặm cụi viết viết, phải mất mấy giờ đồng hồ mới hoàn thành, phải biết rằng văn chương không phải là sở trường của hắn a.

Xong xuôi mọi việc, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi. Giờ đóng cửa của ký túc xá là 11 giờ, vậy mấy người kia đáng lẽ ra là phải về đây rồi chứ? Trình Vi có xe thì hẳn là không cần lo lắng, thế nhưng, vạn nhất hắn có uống rượu thì quá nguy hiểm!

Càng nghĩ càng thấy lo lắng, Chu Bân liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hạo, thế nhưng hắn lại tắt máy, không liên lạc được! Lại gọi cho Lý Quế Bình, có tiếng chuông, nhưng lại không có ai nghe điện! Cuối cùng đành gọi cho Hồng Bảo, liền nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên ngay bên tai, hiển nhiên là tiểu tử này lại để quên điện thoại ở trong phòng rồi.

Chu Bân mang tâm trạng lo lắng mà gọi điện cho Trình Vi, ngoài ý muốn chính là vừa mới có hai tiếng chuông đã thấy hắn bắt máy.

“Trình Vi?”

“Chuyện gì?”

“Ngươi hẳn là không uống rượu đi?”

“Có uống, gì chứ?”

“Uống? Vậy ngươi không nên lái xe, nguy hiểm lắm!” Chu Bân hết sức lo lắng nói.

“. . .”

“Ngươi có nghe ta nói hay không? Không phải là đang say rồi chứ? Uy?”

“Không phải sợ, không có việc gì, trước đây ta còn uống nhiều hơn, ngươi thấy đấy, giờ vẫn bình yên vô sự a!”

Chu Bân cảm thấy giọng nói của Trình Vi so với lúc bình thường có chút bất đồng, có vẻ ôn nhu hơn rất nhiều, xem ra thật sự là đã say mất rồi.

“Không được, ngươi đừng có lái xe, trước đây thế nào thì là chuyện của ngươi, thế nhưng hiện tại an nguy của ba người kia đều nằm trong tay ngươi, ngươi cũng không thể lấy tính mệnh của người khác ra mà nói đùa được!”

“Ngươi gọi điện cho ta bảo không được lái xe chính là vì sợ ta đâm xe chết ba người bạn của ngươi hay sao?” Trình Vi đột nhiên giận dữ hét lớn.

Chu Bân nghĩ người này thật sự là biến hóa liên tục a.

“Phát điên cái gì a? Ta là bảo ngươi không nên lái xe, có nghe được không a?”

“Không nghe được!”

Nói xong, Trình Vi liền nặng nề cúp điện thoại, lại còn tắt máy ngay lập tức.

Hành động thất thường như vậy của Trình Vi càng khiến Chu Bân cảm thấy lo lắng, càng thêm khẳng định là người kia đã say rồi. Hắn không thể liên lạc được với bọn họ, lại càng sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là đành gọi lại cho Lý Quế Bình một lần nữa, mãi hơn nửa tiếng sau mới có người nghe điện thoại.

“Ngươi liên tục gọi điện thoại cho ta như vậy làm gì hả, có việc gì sao? Ký túc xá cháy à?”

“Cháy cái đầu ngươi ý! Các ngươi đang ở đâu thế hả?”

“Đang ở trên xe, đang trên đường quay về trường đây.”

“Trình Vi uống say rồi các ngươi còn dám để hắn lái xe hả?”

“Hắn nói là không có vấn đề gì mà.”

“Hắn nói là không có vấn đề gì thì ngươi sẽ tin hay sao hả? Ngươi để ý hắn một chút, bảo hắn chạy chậm lại đi!”

“Ta làm sao mà bảo hắn được, hắn có ở đây đâu mà bảo, ít lo lắng đi, hắn vốn rất cố chấp mà!”

“Không có ở đó? Các ngươi không phải là ngồi xe hắn để về trường sao?”

“Vốn định như vậy, sau đó hắn lại nói không muốn quay về ký túc xá, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là gọi taxi đi về a.”

“. . .”

“Uy!”

“Vậy ngươi nhanh chóng quay về đi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.”

Đêm đó bọn Lý Quế Bình quay về vừa vặn đúng 11 giờ, Trình Vi quả nhiên không có quay về ký túc xá, bất quá Chu Bân nghĩ, hắn là kẻ có tiền, muốn đi đâu cũng được, cho nên cũng không lo lắng.

Hồng Bảo sớm đã chờ ở ký túc xá, vừa thấy bọn họ xuất hiện liền lập tức đi tới gần, vẻ mặt lo lắng nhìn vết thương của hai người, bộ dạng giống như rất muốn hỏi xem tình hình của hai người bọn họ thế nào nhưng mà lại không biết có nên hỏi hay không, cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Trình Vi không có đi, hắn vẫn ngồi ở trên giường. Hồng Bảo khi trở về đã nói qua cho hắn nên đại khái hắn cũng biết được tình hình cơ bản rồi. Trình Vi không có lên tiếng, lẳng lặng nhìn hai người kia.

Chu Bân bôi thuốc cho Lục Hạo, khi bôi thuốc sát trùng, Lục Hạo co rúm lại, đau đớn nhíu mày lại, thế nhưng lại động đến vết thương trên mi mắt nên lại càng đau đớn hơn.

Chu Bân trong lòng rất muốn mắng cho hai tên này một trận, tại sao lại đánh nhau thành lớn chuyện thế này cơ chứ, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, bởi vì hắn biết trong lòng hai người kia cũng khó chịu lắm rồi, đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Các ngươi có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không? Chẳng may lại bị thương đến xương khớp gì đó thì nguy hiểm lắm!”

Đại Thục lắc đầu, không lên tiếng, trên mặt không có một chút biểu cảm gì. Lục Hạo cũng lắc đầu, không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

“Các ngươi có đói bụng không? Ta mua gì đó cho các ngươi ăn nhé?”

Phương thức trả lời của hai người đó vẫn ý như trước, chỉ có lắc đầu.

Chu Bân cũng rất muốn xả giận, kỳ thực hắn cũng rất lo lắng vì việc của hai người này. Thế nhưng hắn phải bình tĩnh, hắn thở dài.

“Không phải chỉ là đánh nhau một trận thôi sao? Làm ra bộ dạng muốn chết như thế này làm gì a, nhìn chán muốn chết!” Trình Vi ngồi ở trên giường miễn cưỡng nói, ngữ khí làm cho người nghe thập phần khó chịu.

“Ngươi không yên lặng một chút được hay sao?” Chu Bân trừng mắt nhìn Trình Vi.

“Ta nói sai sao?” Trình Vi lập tức làm ra vẻ mất hứng, hắn nhảy xuống đất, túm lấy cổ áo Đại Thục rồi ném hắn lên ghế, “Đánh thì đã đánh rồi, muốn đuổi học thì đuổi! Đây là vì huynh đệ mà làm, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa không lẽ ngươi có thể để giương mắt nhìn huynh đệ của ngươi bị người ta đánh hội đồng hay sao? Nếu như ngươi thật sự có thể làm như vậy thì ngươi tiếp tục làm một con cá chết đi!”

Sau đó hắn lại túm lấy Lục Hạo, quát lớn: “Ngươi không phục đúng không? Không phục thì liền đi tìm bọn họ đánh một trận nữa! Không đánh được ở trong trường thì lôi ra ngoài đánh!”

“Được rồi! Người đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa!” Chu Bân thấy Lục Hạo có vẻ muốn làm theo lời của Trình Vi, sợ hắn lại đi sinh sự tiếp, đến lúc đó thật sự lại càng phiền phức.

Quả nhiên, Lục Hạo giống như đã tìm được chỗ để phát tiết, lập tức đứng lên quát lớn: “Con bà nó, ta cho dù bị đuổi học cũng phải đánh cho cái thằng vương bát đản kia một trận nhừ tử!”

“Ngươi điên rồi!”

Chu Bân cùng Hồng Bảo lập tức đi đến ngăn cản Lục Hạo đang muốn lao ra ngoài.

Lục Hạo bị hai người giữ lại, nhất thời còn đang giãy giụa, Đại Thục lúc trước vẫn còn đang trầm mặc, liền đi tới vỗ vỗ vai Lục Hạo, Lục Hạo lập tức bình tĩnh lại.

“Đừng làm ra chuyện gì điên rồ nữa, khi ngươi thực sự phải đối mặt với quyết định đuổi học, ngươi sẽ hối hận với quyết định ban đầu của mình.”

Đại Thục vẫn như trước diện vô biểu tình, không thể nhìn ra tâm tình của hắn, nói xong, lại vỗ vai Lục Hạo rồi rời đi.

Vẫn nhìn theo mãi cho đến khi Đại Thục quay về phòng, lúc này Chu Bân cùng Hồng Bảo mới buông Lục Hạo ra.

Lục Hạo hung hăng đấm vào cánh cửa, “Con bà nó, là ta hại Đại Thục rồi!”

Chu Bân cũng không biết nên nói cái gì, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Hạo ôn nhu nói: “Chuyện của Đại Thục, mặc kệ là có kết quả như thế nào, bên phía lão sư ta sẽ tận lực tìm biện pháp để xin giảm nhẹ cho hắn, xem có thể chuyện biến được hay không.”

Lục Hạo lập tức nắm chặt lấy tay hắn, vừa lo lắng vừa cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi! Nếu như lần này Đại Thục không có việc gì, nhớ kỹ Lục Hạo ta thiếu ngươi một cái nhân tình!”

“Nói linh tinh gì đó! Tất cả mọi người đều là anh em tốt của ta!”

Đêm đó Đại Thục cùng Lục Hạo đều phải thu xếp hành lý rời khỏi trường. Chu Bân liền gọi điện cho thầy chủ nhiệm, rồi gọi điện cho bí thư, nhưng tình huống quả thật không hề lạc quan.

Lý Quế Bình mấy hôm trước bị bệnh nên phải xin về nhà nghỉ ngơi. Hồng Bảo lúc này đang gọi điện thoại để kể cho hắn nghe chuyện xảy ra mấy hôm nay, Chu Bân nằm ở trên giường nghe Hồng Bảo nói chuyện. Ngoài ý muốn chính là Trình Vi đêm nay lại muốn ngủ lại ở ký túc xá.

“Ân, chính là thế, là bọn kia động thủ trước với Lục Hạo mà!”

“. . .”

“Ừ! Đúng đúng! Chính là như vậy!”

“. . .”

“Nghe nói hắn còn chưa có tỉnh.”

“. . .”

“Không biết, thế nhưng Chu Bân đã gọi điện cho lão sư để hỏi thăm tình hình mà.”

“. . .”

“Đúng vậy, những người đó chỉ biết chăm chăm cho chức vị của bản thân, nào có quan tâm đến sinh tử của chúng ta.”

“Chúng ta có ai quen biết hiệu trưởng chứ? Cho dù có quen biết hắn cũng không nhất định phải giải quyết cho chúng ta.”

Nghe đến đó, Chu Bân bỗng nhiên bừng tỉnh, nhảy dựng lên giống như tìm được phao cứu hộ, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Trình Vi.

Trình Vi chính là lần đầu tiên bị Chu Bân dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy mà nhìn mình, nhất thời có chút hưng phấn khó hiểu.

“Trình Vi, phiền ngươi ra ngoài này một chút, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng!” Chu Bân lôi Trình Vi ra ngoài, kéo hắn đến một góc hành lang nói.

“Muốn làm gì?” Trình Vi cố ý nói với giọng gây hấn, kỳ thực hắn vô cùng mong chờ điều mà Chu Bân sắp nói với hắn.

“Chuyện của Lục Hạo với Đại Thục hôm nay ngươi cũng biết rồi đấy.” Chu Bân nhìn Trình Vi, hắn cũng không nắm chắc Trình Vi có thể giúp đỡ không, nhưng lúc này hắn vô cùng nóng ruột, “Ngươi có thể giúp đỡ chúng ta hay không?”

“Ngươi gấp cái gì chứ?”

“Ta biết gia đình ngươi có chút giao tình với hiệu trưởng, có thể. . . giúp ta nói đỡ cho Đại Thục trước mặt hiệu trưởng hay không?” Chu Bân phát hiện những lời này quả thật có chút khó nói ra, nhưng tình thế bắt buộc khiến hắn không thể không làm.

Trình Vi vừa có chút hưng phấn, bây giờ liền biến mất, lại là vì chuyện của người khác nên mới đến tìm hắn!

Hắn khó chịu nói: “Không thể!”

“Trình Vi!” Chu Bân sợ hắn đi mất lập tức kéo tay hắn lại, cố gắng nhẹ giọng nói, “Việc này đối với ngươi mà nói có lẽ không khó khăn lắm a! Ta van ngươi đấy, có được không?”

“Ngươi đây là đang xin ta giúp đỡ đúng không?”

“Đúng, ta là đang cầu ngươi! Coi như là ta thiếu ngươi một cái nhân tình, có được hay không?”

Trình Vi chớp chớp mi, nói: “Thiếu nhân tình của ta rất khó báo đáp đấy, ngươi đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ?”

“Được, chỉ cần ngươi có thể giúp Đại Thục qua được việc này!” Chu Bân giống như thấy được một lối thoát, đáng tiếc hắn chính là không nhận ra được chuyện Trình Vi tính toán ẩn sau việc này.

“Ta có yêu cầu gì ngươi cũng đều nguyện ý chứ? Nếu là việc luôn đi cùng với ta trong trường học thì sao, có thể chứ?”

Chu Bân hít sâu một hơi, hắn tự nhủ với bản thân là phải nhịn xuống, nhịn xuống!

“Có thể!”

“Ta đi đâu ngươi cũng phải đi theo, cũng được sao?”

“Đi!”

“Ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng phải làm theo a?”

“Làm!” Chu Bân ngẫm lại, bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần không vi phạm pháp luật!”

Trình Vi không thể che giấu đắc ý cùng tiếu ý, khoác tay lên vai Chu Bân nói, “Hảo! Ta sẽ giúp ngươi việc này, nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta đấy!”

Chu Bân gật đầu, hắn có cảm giác mình vừa mới bước chân lên thuyền của ác tặc, bất quá hắn tin tưởng hiện nay ngoại trừ Trình Vi ra thì hoàn toàn không còn ai có thể giúp được Đại Thục.

Ngày hôm sau, khi vừa mới tỉnh lại, ý thức của Chu Bân vẫn còn có chút mơ hồ, hắn thấy người đang ngủ trên chiếc giường đối diện với hắn vẫn chưa có phản ứng gì, vẫn tưởng là Đại Thục sang ngủ nhờ trên giường của Trình Vi như mọi khi.

Hắn vẫn theo thói quen muốn đi sang gọi Đại Thục dậy để đi học, thế nhưng nhìn thấy giường của Lục Hạo trống không, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ ra hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trình Vi đang ngủ như chết trên giường, đắn đo không biết có nên đánh thức hắn hay không đây?

Chu Bân dự định là chỉ nhẹ nhàng gọi Trình Vi một tiếng thử xem, cũng không có ý định gọi hắn tỉnh dậy thật, ai ngờ Trình Vi cư nhiên lại có phản ứng.

“Làm gì đấy?” Ngữ khí của Trình Vi có vẻ không khó chịu lắm.

“Lát nữa ngươi có định đi học không? Nếu có đi thì bây giờ nên rời giường rồi.”

Trình Vi xoay mặt vào trong tường, lấy một cái gối úp lên mặt, nặng nề hừ nhẹ một tiếng, rất không thoải mái mà lấy hai chân cọ cọ vào nhau.

Chu Bân nhìn bộ dạng của hắn là hoàn toàn không muốn rời giường, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, quay ra đánh thức Hồng Bảo dậy để đi làm vệ sinh cá nhân.

Hắn vừa mới rửa mặt xong thì thấy Trình Vi vẻ mặt khó chịu đứng ngay sau lưng hắn, dọa hắn giật mình một phen.

“Ngươi muốn đi học sao?” Chu Bân kinh ngạc nói.

“Giường này hoàn toàn không phải là để cho người ngủ!” Trình Vi gục đầu lên vai Chu Bân, tràn ngập oán hận nói.

Chu Bân bị cử chỉ thân thiết bất thình lình này của hắn dọa cho sợ đến cứng người, người này ngay cả hai tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.

Lúc này Hồng Bảo mới từ trong WC đi ra, Chu Bân lập tức cảm thấy rất ngại ngùng, vội vàng đẩy Trình Vi ra, thế nhưng Hồng Bảo chỉ là liếc mắt nhìn bọn họ, rồi giống như không có việc gì xảy ra cứ thản nhiên làm vệ sinh cá nhân. Mà quả thật cũng đúng thôi, bình thường Hồng Bảo cũng hay dính lấy người khác như vậy, lâu lâu hắn lại muốn thân thiết với “Đại mụ” của hắn thêm một chút a.

Bất quá, Chu Bân cảm thấy để Hồng Bảo ôm so với để Trình Vi ôm là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng, là do thói quen hay sao?

Chu Bân ho nhẹ vài tiếng, giật tay Trình Vi ra, nói với hắn: “Ngươi mau đi đánh răng rửa mặt đi, không thì sẽ muộn học đấy.”

Trình Vi nhún nhún vai, nhưng cũng đi ra rửa mặt chải đầu.

Đúng như giao ước, từ hôm nay trở đi Chu Bân lúc nào cũng phải ở bên cạnh Trình Vi. Đại thiếu gia muốn chậm rãi thong thả ăn bữa sáng, Chu Bân cũng đành phải bồi hắn ăn xong bữa sáng mới đi đến phòng học, kết quả giống như dự đoán của mình, đến muộn.

Ngày hôm nay môn đầu tiên là Dân số, giáo viên là một lão sư lớn tuổi, lại cố chấp. Cửa sau của phòng học không biết là bị ai khóa lại, hắn đành phải mang theo Trình Vi đi vào từ cửa chính.

Lão sư vốn đang quay lưng lại viết bảng, cũng không nhìn thấy có người đi vào, thế nhưng khi Trình Vi vừa xuất hiện tại phòng học, rất nhiều nữ sinh đều phát ra tiếng xuýt xoa, lão sư nghe thấy tiếng động, xoay người lại liền nhìn thấy Chu Bân với Trình Vi.

Lão sư bảo mọi người trật tự, sau đó liền dùng nhãn thần tự nhận là rất lợi hại quét về phía hai người đi muộn, Chu Bân tuy rằng không sợ, thế nhưng hắn vẫn hướng lão sư làm ra biểu tình xin lỗi. Trình Vi thì vẫn như cũ, nghênh ngang đi tới một bàn trống rồi ngồi xuống, Chu Bân tuy rằng không muốn ngồi ngay bàn đầu tiên, bất quá bọn họ đến muộn, cũng không thể chọn lựa, đành phải đi theo Trình Vi ngồi xuống.

Tối hôm qua Trình Vi không quen nằm giường ở ký túc xá, hoàn toàn không ngủ được. Kỳ thực sáng sớm nay trước khi Chu Bân gọi thì hắn đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn nằm trên giường không muốn động mà thôi.

Hắn cùng Chu Bân sóng vai ngồi cùng một chỗ, giống như là bản năng, Trình Vi rất tự nhiên tựa đầu vào vai của Chu Bân rồi chuẩn bị ngủ.

Chu Bân sửng sốt một chút, liền tránh sang một bên, nhìn chằm chằm vào Trình Vi nói: “Muốn làm gì đấy?”

“Đừng nhúc nhích, ta muốn đi ngủ!” Trình Vi không cho hắn phản kháng, vòng tay kéo Chu Bân lại, “Ngày hôm qua ai nói là mọi việc đều tùy ý ta hả?”

“Cho dù như vậy ngươi cũng không nên ngủ như vậy  chứ?” Chu Bân nghĩ bọn họ ngồi ngay bàn đầu tiên, Trình Vi lại dựa vào hắn ngủ thế này thật sự rất không thỏa đáng.

“Như vậy mới thoải mái! Đừng làm phiền ta!”

Chu Bân cảm thấy Trình Vi cao to hơn hắn rất nhiều lại dựa vào vai hắn như vậy, muốn bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu. Hắn thoáng cái thật sự rất khó tiếp thu chuyện đột nhiên Trình Vi thường xuyên có những hành động thân thiết với hắn như vậy. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Trình Vi có chỗ nào đó rất lạ, nhưng mà kỳ thực hắn căn bản cũng chẳng hiểu rõ người này, sao lại nghĩ đến chuyện hắn đã thay đổi chứ?

Trình Vi từ từ nhắm hai mắt lại, tựa ở bên vai Chu Bân, hưởng thụ cảm giác thư thái đối phương mang lại, rất nhanh chìm vào nhịp hô hấp bình ổn của Chu Bân mà dần dần yên tĩnh, đi vào giấc ngủ.

Đến hết giờ học, Trình Vi vẫn ngủ rất say, đáng thương chính là Chu Bân, một bên vai của hắn đã hoàn toàn mất cảm giác.

Hồng Bảo đi tới gần hai người bọn họ, nhìn nhìn Trình Vi, rồi lại nhìn Chu Bân một chút.

Chu Bân cười khổ, Hồng Bảo liền ra hiệu cho hắn đừng nhúc nhích, sau đó lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh Trình Vi tựa vào vai Chu Bân ngủ say ngay lập tức.

Tiếng chuông vang lên, môn thứ hai đã bắt đầu, lão sư kinh tế học lần thứ hai tiến nhập phòng học, liếc mắt nhìn Trình Vi không coi ai ra gì mà ngồi ngay bàn đầu ngủ say, rồi liếc mắt sang nhìn Chu Bân mà cảnh cáo, ý bảo hắn mau gọi người kia dậy.

Chu Bân cũng muốn đánh thức Trình Vi, bởi vì tư thế ngủ của hắn dồn hết trọng lượng về phía mình, nên Chu Bân cảm thấy rất nặng. Thế nhưng cậu cảm giác được Trình Vi ngủ rất sâu, nếu gọi hắn tỉnh không biết có thể sẽ làm loạn lên hay không. Người này phát giận thì hắn không sợ, thế nhưng hiện tại hắn đang có việc cần nhờ vả, thế nên đành phải thuận theo hắn. Vì vậy hắn lập tức quay đi, làm bộ không nhìn thấy nhãn thần cảnh cáo của lão sư, mong lão sư cứ như vậy quên đi, thế nhưng, đây lại là một lão nhân vô cùng cố chấp.

“Sao lại chưa có ai lau bảng?” Lão sư đi tới chỉ vào hắn nói, “Ngươi đi lên lau bảng cho ta.”

Chu Bân ngẩn người, liền phát hiện ra rất nhiều học sinh đều đang nhìn hắn, đặc biệt là các nữ sinh, tất cả đều đang túm lại thì thào gì đó.

Chu Bân dùng hai tay tận lực dời đầu của Trình Vi qua một bên, vừa định đứng lên, Trình Vi lại đột nhiên tỉnh lại.

Trình Vi đầu tiên là diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Chu Bân, Chu Bân không thể giải thích, đi lên bục giảng để lau bảng, lúc này phía sau mới truyền đến một đoạn đối thoại.

“Ngủ rất thoải mái sao?” Ngữ khí mười phần trách cứ.

“Ngài không làm ồn thì ta sẽ càng thoải mái.” Trình Vi miễn cưỡng nói.

“Làm càn! Ngươi đã ngủ trong lớp lại còn lý luận, ngươi có hiểu cái gì gọi là tôn kính lão sư hay không hả?”

“Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, còn giảng giải cái này? Ngươi có thể trở về dạy học sinh tiểu học được rồi đấy.”

“Ngươi. . .”

Lão sự bị hắn chọc giận đến nghẹn lời, Chu Bân lúc này lau bảng xong đi về chỗ liền trở thành chỗ trút giận.

Lão sư chỉ vào Chu Bân nói: “Ngươi cũng vậy! Hai cái đại nam sinh lại dựa vào nhau như vậy thì còn ra cái thể thống gì! Người khác còn tưởng rằng các ngươi là đồng tình luyến ái a!”

Thấy lão sư đem mục tiêu chuyển sang Chu Bân, Trình Vi lập tức phát hỏa, đứng lên chỉ vào lão sư mắng: “Cứ coi như là đồng tính luyến ái thì thế nào? Có phải hay không sẽ bắt chúng ta ngồi tù? Đồng tính luyến ái làm gì ngươi chắc? Nói a, họ cản trở gì ngươi chứ?”

“Ngươi. . . ngươi . . . chẳng cảm thấy thẹn sao?”

Cự ly giữa hai người vốn đã rất gần, Trình Vi còn vừa nói vừa đi tới trước mặt lão sư, thân hình cao to tạo ra khí thế áp bức không thể bỏ qua, lão sư bị khí thế của hắn ảnh hưởng, bất giác tự động lùi về sau một chút.

Chu Bân biết là mình sai, lập tức đặt tay lên ngực Trình Vi, đối hắn lắc đầu, ý bảo hắn không nên đi tới nữa.

Trình Vi nhìn hắn vài giây, hừ một tiếng rồi trở lại vị trí.

Chu Bân rất thức thời kéo Trình Vi rời khỏi phòng học, quay ra nói với lão sư.

“Lão sư, thật ngại quá, hôm trước hắn bị cảm, ngày hôm nay quên chưa uống thuốc, giờ ta dẫn hắn lên phòng y tế!” Dứt lời liền kéo Trình Vi ra khỏi lớp.

Vừa mới bước ra đến cửa, bọn họ liền nghe thấy lão sư hỏi học sinh kia tên là gì, thế nhưng nhất thời không có ai trả lời.

Trình Vi vẫn còn rất tự hào quay đầu lại cười lớn nói: “Ta là Trình Vi! Cứ tìm trong danh sách là thấy đấy!”

Chu Bân kéo mạnh Trình Vi đi, chỉ nghe thấy lão sư truyền đến một câu, “Cuối năm nay ngươi đừng hòng đạt tiêu chuẩn để thi.”

Chu Bân thầm nghĩ, coi như hết, cho dù cả khoa bị trượt cũng không ảnh hưởng gì đến người này.

Chu Bân kéo Trình Vi ra khỏi lớp học, lại đi thêm một đoạn nữa, lúc này đang định buông tay nhưng lại bị Trình Vi nắm chặt lại. Chu Bân khó hiểu nhìn Trình Vi, người này lại làm như không thấy, tiếp tục giả ngu kéo tay Chu Bân lôi đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Chu Bân hỏi.

“Ngươi không phải là nói muốn mang ta tới phòng y tế hay sao?”

Chu Bân nhịn không được bật cười, “Quên đi, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”

Trình Vi thấy Chu Bân nở nụ cười với mình, trong lòng vui mừng muốn phát điên.

“Chúng ta hiện tại đi đâu đây?” Trình Vi cũng cười rộ lên hỏi. Phát điên a? Ngay cả ngữ khí cũng thay đổi 180

o

như vậy?

“Còn mấy tiết nữa mới hết giờ Kinh tế a.”

“Thế hả, vừa khéo, chúng ta đi đến một quán bar ở ngoại thành ngồi một lát đi.” Trong đầu Trình Vi hiện lên ngay hai chữ hẹn hò.

“Thế nhưng buổi chiều vẫn phải đi học a, đi tới đi lui rất lãng phí thời gian.”

“Không phải lo, ta có xe mà!” Hắn chỉ chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ đõ ở bãi xe cách đó không xa.

Chu Bân nhìn dáng vẻ tươi cười này của Trình Vi, thầm nghĩ hắn lúc này chắc là khá vui vẻ, vì vậy lại nhớ tới vấn đề cần phải chú trọng nhất hiện nay, liền dè dặt nói: “Có xe vẫn rất tốn thời gian, không bằng sẵn tiện bây giờ ngươi đi nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đề của Lục Hạo với Đại Thục đi!”

Trình Vi vừa nghe đến đó, lập tức sa sầm mặt.

“Tìm lão gia tử kia còn không phải quá dễ dàng hay sao, những chuyện đó ta chỉ cần động một ngón tay là có thể giải quyết xong xuôi rồi. Ngươi gấp cái gì chứ! Uy, chuyện của bạn ngươi thì phải quý trọng thời gian, còn việc của ta thì lãng phí thời gian đúng hay không?”

Chu Bân thầm nghĩ người này sao lại thay đổi nhanh như vậy, một giây trước vừa tươi cười, sao ngay lập tức có thể nổi bão ngay như vậy chứ?

“Ta không phải là có ý này, chỉ là đến quán bar thì lúc nào cũng có thể đi, thế nhưng chuyện của Đại Thục nếu không sớm giải quyết thỏa đáng, chờ lúc trường học đưa ra quyết định buộc thôi học thì thật sự không còn kịp rồi!”

“Quyết định thì quyết định chứ, có gì phải lo đâu.”

Chu Bân nghe xong rất tức giận, nhất thời không kiềm chế được, giật tay Trình Vi ra rồi nói: “Ngươi cho là Đại Thục cũng có thể như ngươi hay sao? Nhà ngươi có tiền có thế, ngươi luôn muốn gì được nấy, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì đều có người ở phía sau thu xếp cho ngươi! Thế nhưng Đại Thục không có được gia thế tốt như vậy, toàn bộ chúng ta cũng không ai có hoàn cảnh tốt như vậy! Nếu như ta có thể làm được thì cũng không phải cầu đến ngươi làm gì cho phiền phức. Nếu. . . những việc này đối với ngươi mà nói chỉ cần động một ngón tay là được, vậy vì sao không thể giúp đỡ bạn cùng lớp của ngươi trước?”

“Ta có nói không giúp sao, ta chỉ nói là không phải làm ngay bây giờ!” Trình Vi cũng phát hỏa.

“Ta chỉ là mong muốn ngươi có thể nhanh chóng một chút.”

“Hiện tại là ai cầu ai? Ta muốn làm thế nào cũng chưa tới lượt ngươi quản ta!”

“Tốt lắm, ngươi muốn thế nào liền làm thế ấy, hiện tại muốn đi đâu thì đi.”

Chu Bân xoay người đi, Trình Vi trừng mắt nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, trong lòng khó chịu đến cực điểm, hắn tức giận leo lên xe, ầm ĩ khởi động xe, giống như trút giận mà đạp ga rồi phóng vút đi.

Tiếng độ cơ xe vang ra rất xa, Chu Bân quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe của Trình Vi phóng ra khỏi bãi đỗ xe. Chu Bân nhíu nhíu mày, tên kia chẳng lẽ không biết nguy hiểm là gì hay sao?

Chu Bân trở lại ký túc xá, nhưng tâm tình hắn lúc này lại rất phức tạp, hắn có chút hối hận vì vừa rồi không thể kiềm chế bản thân. Trình Vi nói đúng, mình hiện tại đang cần cầu hắn, quyền chủ động hẳn là trên tay của Trình Vi. Chu Bân vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy vừa lắc đầu, vì sao khi đối diện với Trình Vi hắn lại không thể giữ bình tĩnh như với mọi người chứ?

Chu Bân đột nhiên nghĩ đến Trình Vi vừa rồi sinh khí nên lái xe bạt mạng như vậy, trong lòng khó trách khỏi có chút lo lắng, băn khoăn không biết có nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại hay không? Ít nhất. . . để biết hắn không có việc gì là được! Chu Bân tự nhủ, gọi điện thoại chẳng qua là để nhắc nhở người kia không nên tổn hại đến an toàn của người đi đường mà thôi.

Chuông điện thoại vang lên thật lâu nhưng không có ai nhấc máy, khi hắn đang định cúp máy thì lại có một giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ nghe điện thoại làm cho Chu Bân giật mình sửng sốt. Trình Vi là đi tìm nữ nhân? Hắc hắc, Chu Bân tự chê cười chính mình ngu ngốc, cho rằng người ta còn có thể để chuyện vặt đó ở trong lòng sao? Người nọ vốn không bận tâm đến chuyện này.

“Không có việc gì, ta chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn xác nhận với Trình Vi, thật xin lỗi vì đã quấy rồi các ngươi.”

“Đừng cúp máy! Ngươi là bằng hữu của chủ nhân số điện thoại này sao? Nơi này là bệnh viện!” Đối phương vội vàng nói.

“Bệnh viện? Trình Vi xảy ra chuyện gì sao?” Chu Bân nhíu mày nói.

“Bằng hữu của ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ngươi nên báo cho người nhà của hắn . . .”

Khi Chu Bân chạy tới phòng bệnh thì thấy y tá đang truyền dịch cho Trình Vi.

“Xin chào, ta là bằng hữu của người này, xin hỏi hắn hiện nay thế nào rồi?” Chu Bân nhẹ nhàng hỏi cô y tá.

“Chân trái và tay phải bị gãy xương phải bó bột, còn lại thì chỉ bị thương ngoài da thôi. Những cái khác thì phải chờ các kết quả xét nghiệm mới có thể kết luận được.”

Chu Bân thấy Trình Vi ngủ ở trên giường, các vết thương trên mặt đều đã được băng bó cẩn thận.

“Hắn không có vấn đề gì đúng không? Chỉ là đang ngủ thôi đúng không?” Hắn dè dặt hỏi.

“Ta thấy bạn của ngươi sức khỏe rất tốt, bác sỹ nói khi chụp X- quang hắn vẫn còn sức cãi nhau nên đành phải cho hắn thuốc an thần để hắn nghỉ ngơi một chút.” Cô y tá cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Bất quá, có lẽ hắn cũng sắp tỉnh lại rồi, ngươi là người vừa gọi điện thoại phải không?”

Chu Bân nghĩ chắc người vừa nghe điện thoại là cô y tá này, liền gật đầu.

“Vậy cầm lấy hóa đơn viện phí này cho hắn, ngươi có thể giúp bạn ngươi thanh toán tiền viện phí trước rồi đợi người nhà hắn trả lại cho ngươi được không? Ngươi đã báo cho người nhà của hắn chưa?”

Chu Bân gật đầu, nhận lấy các hóa đơn viện phí, kỳ thực hắn chỉ mới báo cho thầy chủ nhiệm mà thôi, hắn đâu có thông tin người nhà của Trình Vi, huống hồ, thân nhân của hắn hiện nay không ở trong thành phố này.

Y tá chuẩn bị thuốc xong xuôi, đang chuẩn bị li khai, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, liền quay lại nhét một cái điện thoại vào tay Chu Bân rồi nói: “Ngươi đợi hắn tỉnh lại thì trả cho hắn, còn nữa, có ai trong điện thoại chỉ có duy nhất một số không hả? Khi xảy ra chuyện thì làm sao mà báo được cho người nhà chứ? Hài tử bây giờ thật là. . .!”

Tuy rằng Chu Bân cảm thấy vô cùng khó hiểu, thế nhưng vẫn gật đầu, chờ y tá đi rồi mới mở điện thoại của Trình Vi ra xem, phát hiện bên trong chỉ lưu lại duy nhất một số điện thoại, hơn nữa số này cư nhiên lại chính là của mình.

Hắn khó hiểu nhìn Trình Vi lúc này vẫn đang nằm ngủ. Đúng lúc này, Trình Vi đột nhiên mở mắt, hai người ngoài ý muốn mà nhìn chằm chằm vào nhau.

Hai người đều kinh ngạc, Chu Bân có chút xấu hổ quay đi, Trình Vi cũng vậy.

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Trình Vi không nghĩ tới người đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt ra lại là Chu Bân, lúc này hắn vừa vui vẻ lại có chút khẩn trương.

“Ta. . . bệnh viện báo tin cho ta.” Chu Bân nghĩ như vậy cũng không phải là sai sự thực đi.

Trình Vi ậm ừ một tiếng, rồi trầm mặc không nói gì. Chu Bân cảm thấy hơi xấu hổ, nhớ tới trong tay vẫn đang cầm hóa đơn viện phí, liền vin vào đó để lấy cớ li khai.

May mắn là hôm đó Chu Bân có mang theo thẻ tín dụng, vừa đúng lúc liền phát huy công dụng. Chu Bân thanh toán viện phí, thuận tiện đi mua cho Trình Vi một suất cháo, một bát mì. Trở lại phòng bệnh, hắn lại thấy một người phụ nữ mặc đầm màu đỏ tươi đứng ở cạnh giường Trình Vi, bầu không khí hình như có chút gượng gạo. Chu Bân không biết có nên đi vào hay không, lúc này hắn nghe người phụ nữ kia nói.

“Tiểu Vi, có đói bụng không? Ta mua cho ngươi chút gì đó nhé?”

Trình Vi khẽ hừ một tiếng, bộ dạng xem thường nói: “Còn ăn cái gì được, vừa nhìn thấy ngươi là không thể ăn nổi rồi.”

Mỹ nữ kia vậy mà không những không tức giận mà còn tươi cười niềm nở muốn cầm lấy tay của Trình Vi nói: “Nói cái gì vậy, Tiểu Vi, ngươi phải tin tưởng là ta rất quan tâm đến ngươi a.”

“Ta đã không ăn được rồi ngươi còn muốn ta phát buồn nôn nữa phải không?” Trình Vi nhịn không được vung tay ra chỗ khác, “Mang điện thoại lại đây cho ta!”

Mỹ nữ  đó sửng sốt một chút rồi lập tức lấy điện thoại trong túi ra cho Trình Vi.

Trình Vi tìm kiếm trong danh bạ của nàng một lúc, sau đó liếc mắt nhìn nàng nói: “Phiền phức muốn chết, trong danh bạ ngươi để tên của lão nhân kia là gì thế hả? Mau gọi điện cho hắn đi!”

Chu Bân nghĩ thầm, người này tính tình thật tốt, nếu như đổi lại là mình, đã sớm mặc kệ người này rồi. Nhưng mỹ nữ này thì vẫn tươi cười làm theo yêu cầu của Trình Vi.

Trình Vi cầm điện thoại, chờ người kia trả lời.

“Là ta, đã lâu không gặp rồi.”

“. . . “

“Số di động của Lưu lão đầu làm hiệu trưởng trường ta đang học là bao nhiêu?”

“. . .”

Trình Vi định lấy bút ghi lại, nhưng nhớ ra tay mình đang bị bó bột. Hắn bĩu môi nói, “Quên đi, ngươi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn không được đuổi học một người tên là Đại Thục ở cùng khoa với ta, còn có một người nữa tên là Lục Hạo, nói chung ngươi bảo hộ hai người đó cho ta.”

“. . .”

“Ngươi đừng quản, nói chung không phải là giết người phóng hỏa!”

“. . . “

“Thái độ của ta làm sao!”

“. . . “

“Uy Uy!” Trình Vi kêu vài tiếng, rồi ném điện thoại lên giường, rất rõ ràng là đã bị đối phương cắt điện thoại trước.

Mỹ nữ vỗ vỗ vai Trình Vi, vẫn tươi cười nói: “Hai người vẫn là phụ tử, có chuyện gì có thể từ từ nói chuyện mà!”

Trình Vi khinh thường nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, sau đó hình như nghĩ ra  cái gì đó liền cầm điện thoại lên gọi tiếp.

“Lần này xem như là ta thiếu nợ ngươi!”

“. . .”

Điều kiện là gì?”

“. . .”

“Nói đùa sao? Ngươi cho là ngươi không giúp thì ta không thể tìm được lão đầu tử kia hay sao?”

“. . .”

“Ngươi. . . quả nhiên đủ ngoan độc.”

“. . . “

“Chết tiệt. . . thành giao!”

“. . . “

“Đại Thục với Lục Hạo.”

Nói xong Trình Vi liền ném thẳng điện thoại vào góc tường, nát vụn. Lúc này mỹ nữ kia rốt cuộc cũng có chút tức giận, thế nhưng rất nhanh liền che giấu được.

“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi, sao còn chưa cút đi!”

Mỹ nữ  đó làm nũng nói: “Tiểu Vi, ba ba ngươi gọi ta tới chiếu cố ngươi mà. . .”

“Không cần nói nhiều!” Trình Vi cầm lấy cái cốc trên bàn, giống như định ném về phía nàng, “Có đi hay không? Đừng cho là ta sẽ nể mặt lão già kia mà không dám đánh ngươi!”

“Trình Vi!” Chu Bân sợ Trình Vi động thủ thật, lập tức chạy ào vào phòng đoạt lấy cái cốc trên tay hắn, quay đầu lại nói với mỹ nữ kia, “Tiểu thư, thật ngại quá, hắn hôm nay không được khỏe, vừa vặn đến giờ uống thuốc rồi, làm phiền ngươi trước tiên li khai khỏi đây được không?”

Mỹ nhân kia ủy khuất nhìn Chu Bân một chút, có lẽ nàng bị Trình Vi dọa cho sợ hãi nên liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Chu Bân thấy nàng đi khuất rồi mới buông tay Trình Vi ra.

“Ngươi xem ngươi làm cho nữ nhân nhà người ta sợ đến mức nào kìa!” Chu Bân trách cứ nói.

“Ai quản cô ta thế nào chứ?” Trình Vi quay mặt ra chỗ khác. “Tám phần mười là ngươi báo cho chủ nhiệm lớp, nên lão già chết tiệt kia mới biết ta đang ở đây.”

Chu Bân vốn cũng định thuyết giáo hắn vài câu, thế nhưng nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của hắn, đoán được Trình Vi hẳn là đang tức giận. Ngẫm lại, kỳ thực Trình Vi cũng là vì chuyện của hắn mới sinh khí.

Kỳ thực nghe thấy Trình Vi gọi điện thoại, Chu Bân thực sự cảm thấy cảm động đến bất ngờ.

“Ta có mua mì với cháo, ngươi có muốn ăn hay không?”

Trình Vi nhìn hắn một cái, nét mặt có chút dễ chịu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro