Có thể chấp nhận việc thú cưng của mình biến thành người không ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rye: Ôi con trai tui 👏👏👏👏
____________________

Nhật ký của nữ thần:

Kacchan nóng ran lên.

Nằm trên sàn nhà lạnh băng, hữu khí vô lực. Nữ thần đau lòng, sờ sờ lỗ tai và đuôi, chỗ nào cũng nóng, xem ra sốt không nhẹ.

-Lại đây, đo nhiệt độ nào.- Chủ nhân cầm nhiệt kế ôm lấy Kacchan.

Kacchan miễn cưỡng vặn vẹo liếc mắt, ngoan ngoãn ngoắt đuôi lộ ra cái mông.

40℃, bình thường là 38-39. Thế này là có hơi phát sốt, nhưng cũng chưa đến mức phải đưa tới thú y.

-Ta đi mua thuốc, ngoan nhé.- Chủ nhân sờ sờ cằm, Kacchan phát sinh thanh âm khò khè khò khè, híp mắt thập phần hưởng thụ.

Tiếng đóng cửa vang lên, Kacchan giật giật cái lỗ tai, vẫn nằm úp sấp.

Phát sốt chẳng dễ chịu chút nào, mèo hoa thấy khát, miễn cưỡng kéo lê thân thể chạy tới bồn uống nước, kết quả phát hiện bồn nước rỗng không.

Thật là bất nhân, không, thật là bất miêu mới đúng, Kacchan phiền muộn cúi đầu đi tới vòi nước.

Được rồi, buộc phải xuất chiêu thôi.

Em mèo hoa biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc vàng ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi tóc mở vòi uống nước, vì đang phát sốt, nên khuôn mặt niên thiếu cũng hơi hồng hồng.

-Chẳng lẽ là vì đêm qua ngủ không tốt hay sao?- thiếu niên lẩm bẩm một tiếng, lảo đảo quay về phòng khách ngồi chồm hổm trên sofa.

Kacchan thấy lạnh, lại chui vào phòng Nữ thần kiếm cái chăn đắp đắp, nằm trên sofa xem TV, liên tục chuyển kênh, lại không có kênh thế giới động vật mà hắn thích nhất. Kacchan rất thất vọng, bắt đầu cắn điều khiển, hai tiểu răng nanh làm thành một dãy N cái dấu răng trên điều khiển.

Nữ thần từ lâu đã biết điều khiển đáng thương bị cắn, hung thủ chẳng thể ai khác ngoài mèo hoa nhà mình, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, cô biết nó không thể tự mình mở TV, chỉ là thỉnh thoảng xem thời sự nhìn thấy cái điều khiển te te tua tua lại thở dài thở ngắn một trận, mượn cớ chà đạp Kacchan thuận tiện giáo huấn nó một chút.

Nhưng giáo huấn Kacchan thì cũng là vào tai trái ra tai phải mà thôi, dù sao vết cắn là không thể lầm.

Khiến Nữ thần hiếu kỳ chính là rõ ràng cô đang cầm điều khiển trong tay nhưng Kacchan vẫn bám riết không tha, rõ ràng quanh đó có rất nhiều đồ đạc có thể thỏa mãn nhu cầu cắn xé của nó, thậm chí có cả đồ chơi cao su, thế nhưng Kacchan hết lần này tới lần khác không chịu bỏ qua cho em điều khiển... (hảo đảng thương a)

Khụ, chủ nhân không biết mèo yêu nhà cô nhè lúc cô không ở nhà trộm xem TV, còn vì tìm không được tiết mục yêu thích mà hành hạ điều khiển.

Kacchan không xem được tiết mục mình thích rất là chán nản, chui vào chăn cuộn tròn, ngủ, hồn nhiên quên mất hiện tại mình không phải là mèo.

Mà, đã gần đến giờ chủ nhân trở lại.





























           































Nữ thần mở cửa, thay giày xong liền gọi Kacchan, không biết Kacchan đang sốt cuộn tròn.

Vào phòng khách lại thấy một người co ro trong chăn, người đó ngóc đầu ra nhìn cô một cái, grào một tiếng.

Nữ thần hoàn toàn không nhận ra mình đã buông tay, túi thuốc rơi bộp xuống đất.

Thiếu niên vì phát sốt mà mơ hồ không rõ, ngáp một cái, gối đầu lên hai tay, dáng ngủ như mèo.

-Kacchan?- Nữ thần trống rỗng, thử hỏi.

Thiếu niên miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô, màu mắt cực kì giống Kacchan nhà cô.

-Grào.- Thiếu niên kêu một tiếng, tiếp tục ngủ.

Thời gian như ngưng trệ, thiếu niên bỗng nhiên trợn to hai mắt kinh hãi, kêu thảm một tiếng cả người cuộn vào chăn bất động.

Sau một khắc chăn run lên, xẹp xuống.

Nữ thần hai bước tiến lên túm chăn lên, Kacchan rớt ra khỏi chăn nhìn cô đến tội nghiệp, thấy vẻ mặt bàng hoàng của Nữ thần thì ủy khuất grào, quay đầu không dám nhìn cô.

Nữ thần vô thức dụi dụi mắt, chẳng lẽ gần đây làm việc quá độ nên bị hoang tưởng?

Một người bình thường có thể chấp nhận việc thú cưng của mình biến thành người không ta.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro