Chương 3: Lớp A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?"

"Vẫn chưa. Có lẽ cơn chấn đã ảnh hưởng đến hệ thần kinh của em ấy."

"Hệ thần kinh?!" Nghiêm trọng như vậy?"

"Đây là biểu đồ sóng não mà tôi mới nhận được, cậu tự xem đi."

"Cái này..."

---------------

Izuku tỉnh lại.

Biểu cảm hoang mang cho thấy cậu vẫn chưa tự nhận thức được tình trạng của bản thân, nhưng ngay sau đó, cơn đau đầu ập đến khiến cậu phát ra những tiếng rên rỉ.

Bác sĩ bên ngoài có lẽ đã nghe thấy, bà bước vội vào phong, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu học sinh đáng thương đã tỉnh dậy.

"Em không sao chứ? Có nơi nào còn đau không?" Bà cố gắng hỏi một cách dịu dàng, bởi lẽ có thể tâm lý của đứa trẻ này vẫn chưa được ổn định

Izuku nhắm mắt, chờ cơn đau dịu lại, nói đáp: "Đã không có việc gì. Khi nào em có thể xuất viện?"

Bác sĩ có vẻ không đồng ý, khuyên can: "Em chỉ mới tỉnh lại thôi, vẫn cần nằm theo dõi."

"Không nhất thiết, em sẽ quay lại ngay khi em cảm thấy không khỏe. Xin hãy ký giấy xuất viện cho em." Izuku bình tĩnh từ chối lời nói của vị bác sĩ tốt bụng. Tuy rằng không biết chắc chắn cơn đau chết tiệt này khi này sẽ dịu lại, nhưng bác sĩ tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề.

------------------------------

Dù rằng phía bệnh viện cực lực phản đối hành vi xuất viện sớm của Izuku, nhưng vì gia đình đã chấp thuận, bản thân bệnh nhân cũng chứng tỏ được mình vẫn ổn, hoặc ít nhất là đủ ổn để không phải tiếp tục theo dõi liên tục, nên Izuku vẫn được thả về nhà.

"..." Khuôn mặt bà Inko tiều tụy đi không ít, đứa con vừa mới đảm bảo với cô rằng mình sẽ không xảy ra chuyện thêm một lần nữa, chẳng mấy ngày, lại bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh, cô có thể không lo lắng sao?

"Mẹ..." Izuku thoáng thở dài, cảm giác có lỗi đè nặng lên lồng ngực cậu "Còn xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có lần sau..."

"Đây đã là 'lần sau' rồi, Izuku à... Con chưa từng... chưa hề một lần nào làm cho mẹ bớt lo." Bà Inko chấm nước mắt: "Mẹ không muốn hỏi rằng con đã ở đâu, cũng không muốn biết con làm cái gì... Nhưng, xin con, ít nhất hãy cho mẹ một chắc chắn, rằng đứa con của mẹ sẽ không phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào cả."

"... Con hứa, với tên của con."

------ Tui bị con au mất dạy bỏ rơi --------

Izuku đã cho rằng bài kiểm tra của mình sẽ chẳng thể thông qua, dù rằng cậu thừa biết ý định của giám thị, và làm theo đúng những gì họ muốn. Bởi với kết quả là một vé nằm viện thì đây thật đúng là chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Cậu đã hoàn thành một bộ hộ sơ vào trường đào tạo anh hùng khác, danh tiếng thấp hơn, đương nhiên, nhưng bù lại, điểm sàn của họ thấp vừa đủ để cậu có thể vào một lớp tốt.

Điều bất ngờ là, ngay trước khi cậu có ý định gửi bộ hồ sơ đó đi, thì thư trúng tuyển của U.A đến, và với thông báo của All Might, anh hùng mà cậu 'từng' ngưỡng mộ, mẹ cậu nhảy cẫng lên vì tự hào.

"Có chút bất ngờ." Izuku thầm thì. "Mình thậm chí còn được và lớp A." Điểm tuyệt đối trong bài thi lý thuyết, đương nhiên, nhưng điểm thực hành đến 60 , thì lại rất bất ngờ.

Cánh cửa đến con đường đã mở ra, nào, đi thôi!

.....................................

Ngày đầu xuân ấm áp, đồng thời cũng là ngày mà Izuku bước vào trường Trung học.

Mẹ của cậu - bà Inko đã vội từ rất sớm, nào là thức ăn mang theo, nào là cặp sách, nào là những vật dụng cá nhân, bà đã chuẩn bị hết cho cậu. Những gì mà Izuku cần làm là ngồi chống cằm nhìn mẹ của mình chạy qua, chạy lại, mỗi lần muốn đứng lên giúp đỡ là lại bị nhấn xuống ghế.

"Mẹ à... con sẽ trễ mất..." Cậu thở dài.

"À..." Bà Inko lúc này mới dừng lại, dúi vào tay cậu những thứ bào đã chuẩn bị, cầm khăn giấy trên tay mà đưa đứa con khiến bà biết bao tự hào này ra cửa.

Từ ngày hôm nay...

Izuku thấy mẹ giống như muốn nói gì đó với mình, nghiêng đầu nhìn lại, nhưng bà chỉ cười rồi vẫy tay.

Cậu đã không suy nghĩ nhiều, ít nhất là hiện tại, dù rằng sống qua biết bao nhiêu "hắc ám" nhưng trước mặt mẹ của mình, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn mà thôi...

.....

Trường Yuuei thực sự rất lớn, Izuku biết điều đó, nhưng thứ khiến cậu ngạc nhiên là số lượng học sinh tưởng không đông mà đông không tưởng trong trường.

Izuku mặt sống không còn luyến tiếc khi nhìn thấy Bakugou trong lớp - căn bản là không có gì ngạc nhiên.

Ngày hôm qua cậu đã bị người bạn thuở nhỏ này khủng bố tâm lý rất lâu...

Có tổng cộng 37 người thi đậu, một con số thật sự là 'không tưởng', không phải quá nhiều, mà ngược lại, quá ít. Trên dưới 10,000 thí sinh, chỉ có bao nhiêu người thi đậu khoa Anh hùng, tỷ lệ đào thải thật sự cao tới khiến người ta líu lưỡi. Đương nhiên, không phải toàn bộ đều rớt, số ít trong những người đó, được tuyển vào các khoa khác của học viện.

Hiện tại, Bakugou đang bận rộn cùng cậu thí sinh thông minh, ham học hỏi Iida Tenya đấu võ mồm.

Đại loại chính là cậu Iida này không cho rằng Bakugo có tố chất của một người Anh hùng, con Bakugou thì đương nhiên, chướng mắt những kẻ miệng lúc nào cũng nhân, nghĩa, đạo, lý như Iida.

Nhức đầu...

"A! Là cậu?!"

Giọng nói thật quen...

"Cảm ơn cậu đã cứu tớ."

Thật sự rất không muốn đáp lời... "Không có gì, thuận tay mà thôi."

Giọng của Izuku không khống chế được mà có chút xa cách, nhắc lại lần nữa, cậu không thể nào quen với sự nhiệt tình có phần hơi thái quá của một số người ở đây.

"Nếu muốn kết bạn thì đi ra chỗ khác chơi."

Giọng nói âm trắc từ ngay phía sau lưng cô bạn đáng yêu kia khiến cả lớp bất chợt im lặng.

"Mất đến 8 giây để trật tự lại à? Bọn nhóc bây giờ, thật sự không biết quý trọng thời gian một chút nào hết." Nhìn đám học sinh đều đang một mặt 'thằng cha nội này là ai?', ông chú với vẻ mặt hơn tuần chưa được ngủ chậm rì rì giới thiệu: "Tôi là Aizawa Shouta, giáo viên chủ nhiệm, rất vui được gặp các em.

Aizawa Shouta... Là người mà mình đang nghĩ sao?

Trong lúc đại đa số học sinh kia làm một bộ "Nani the Flower!", người tự xưng là giáo viên chủ nhiệm kia đã phát quăng cho mỗi người một bộ đồng phục.

"Thay đi rồi xuống sân thể dục."

----------------

Sân thể dục của trường Yuuei thật sự rất rộng, nhưng cái học viên không thể cảm thán điều đó. Bởi gã giáo viên đã ném cho bọn họ một tin tương đối 'vui vẻ'.

"Bài kiểm tra năng lực sao???" Toàn thể học sinh đều ngạc nhiên.

"Trường Yuuei nổi tiếng với sự tự do trong giáo dục, nó không chỉ áp dụng cho học viên, mà còn áp dụng với giáo viên nữa."

"Các em sẽ phải hoàn thành những bài thi bao gồm: Ném bóng mềm, nhảy xa, chạy 50m,  nhảy ngang. Đương nhiên, các em được sử dụng năng lực của mình."

"Làm ví dụ một chút... Bakugou, hồi cấp 2 em ném xa nhất được bao nhiêu?"

"67 m." Đó là kết quả thật sự không tồi đối với một học sinh cấp 2 không được sử dụng năng lực.

"Giờ thì ném nó, em được phép sử dụng năng lực." Thầy Aizawa đưa quả bóng cho Bakugou: "Chỉ cần ở trong cái vòng tròn này thì em làm gì cũng được.

Chuyện đương nhiên, trái bóng, cùng với 'lời chúc phúc tương đối chân thành' của Bakugou, đã bay rất cao và rất xa...

"705,2 m." Biểu tình của thầy khá là bình thản, chúng học viên không thể dựa vào đó để đánh giá thành tích vừa mới là cao hay thấp, nhưng đối với những người chưa từng sử dụng năng lực vào các bài kiểm tra thể chất như thế này, kết quả của Bakugou là tương đương cao.

Các học sinh hoan hô, nhưng mà giáo viên đã tát một gáo nước lạnh vào những khuôn mặt hồ hởi của họ.

Luật đầu tiên từ khi tiết học bắt đầu được đưa ra: Ai có tổng điểm thấp nhất sẽ bị đánh giá là "vô vọng" và bị đuổi thẳng cổ.

Khóe miệng Izuku có xu hướng hạ xuống, Quirk của cậu, nghiêm khắc mà nói thuộc về "Hỗ trợ", căn bản không có ích gì trong bài kiểm tra như thế này.

Tới lúc này, tất cả mọi người mới sâu sắc nhận thức được, họ hiện tại không còn là những cô cậu học trò cấp 2 bình thường nữa, mà là học viên của một trường đào tạo Anh hùng.

Chiến khí bạo tăng!

Vòng 1: Chạy 50 m.

Người về nhất Iida Tenya, người về cuối Hagakure Toru.

Vòng 2: Nhảy xa.

Người về nhất Bakugou Katsuki, người về cuối Jirou Kyoka.

Vòng 3: Nhảy ngang.

Người về nhất Mineta Minoru, người về cuối Midoriya Izuku.

Vòng 4: Ném bóng mềm.

Người về nhất Uraraka Ochako, người về cuối Hagakure Toru.

Kết thúc bài kiểm tra, mặt của Hagakure trắng rồi (đương nhiên là không ai nhìn ra), nhưng mặt của giáo viên cũng không mấy xinh đẹp.

Mục đích của bài kiểm tra này là đánh giá năng lực của học sinh, từ đó đưa ra lối dạy học chính xác nhất đối với cả lớp nói chung và từng học viên nói riêng. Nhưng ông căn bản không nhìn thấy gì từ Midoriya Izuku. Nói cậu ta không cố gắng, không năng lực đi, mỗi một bài kiểm tra đều dựa vào thành tích trung bình mà vượt qua, ngay cả nhảy ngang về chót cũng là vì bị vấp. Nhưng căn bản, ông không thấy một quyết tâm chiến thắng nào của cậu ta cả. 

Mọi kết quả đều vừa đúng, không quá tốt, không quá xấu.

Aizawa cảm thấy nhức đầu, nhưng trước hết phải công bố cái đã.

"Cái vụ 'đuổi học' là xạo đó."

"..."

"Nó chỉ là một mạnh khóe để giúp các em bộc lộ toàn bộ sức mạnh mà thôi."

Thầy ấy nói xong liền bỏ đi, để lại một đám học sinh ngổn ngang trong làn gió lạnh.

-----------------

"Aizawa là đồ nói dối!!" 

Thầy Aizawa vừa bước đến chỗ khuất, liền bắt gặp All Might đang đứng rất chi là sang chảnh có vẻ là đã đợi ông từ lâu.

"Năm ngoái anh đã đuổi học nguyên một lớp mà!"

"Học sinh xếp cuối không phải là học sinh đáng bị đuổi, kẻ đáng bị đuổi lại không xếp cuối. Tôi không tống cổ cậu ta ra khỏi trường chỉ đơn giản là vì chưa tới lúc mà thôi."

"Ý anh là..."

"Cậu ta thực sự bình tĩnh đến không giống một học sinh trung học." Aizawa nói "Chúng ta vẫn chưa biết được lần đó cậu ta đã làm gì với con Robot điểm 0 kia." 

Nhiều người đã cho rằng Quirk của Izuku chỉ đơn thuần là một loại Quirk khống chế, nhưng cả Aizawa và Hiệu trưởng đều không nghĩ vậy.

Trong một thoáng chốc, họ đã cảm giác được con Robot kia có sinh mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro