Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau ở trường rất... bình thường.

Chúng tôi có những lớp học bình thường như tiếng Anh và toán. Ngay khi đang chờ lớp tiếp theo, tôi cảm thấy All Might đang vội vã chạy về phía lớp học của chúng tôi.

À, thế là đã đến giờ học đầu tiên của ông ấy. Tôi rất phấn khích, ít nhất là như vậy.
Khi ông ấy xông vào lớp học, mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau một cách hào hứng.

Ý tôi là, ai mà không hào hứng cơ chứ?

Đó là All Might!

Khi đứng trước lớp, All Might tạo dáng khoa trương và bắt đầu,

"Nghiên cứu về anh hùng cơ bản! Trong lớp này, chúng ta sẽ xây dựng nền tảng anh hùng của các em thông qua nhiều thử thách khác nhau! Các em sẽ nhận được rất nhiều điểm cho việc này! Hãy bắt đầu ngay nào!! Thử thách chiến đấu!!"

Cái gì? Một trận chiến? Ngay từ đầu?

Tôi có thể thấy Katsuki run rẩy trước mặt tôi.

Cậu ấy đang đạt cực khoái nhỏ à?

"Và để chuẩn bị cho trận chiến đầu tiên của các em!" All Might tiếp tục, "Chúng tôi đã chuẩn bị những trang bị mà các em yêu cầu để phù hợp với năng lực của các em!"

Cả lớp rất hào hứng vì được mặc đồ anh hùng ngay từ đầu buổi học.

Ngay cả tôi cũng phấn khích.

Tại sao tôi lại không phấn khích chứ?

Trang phục của tôi được chính tôi và mẹ tôi thiết kế. Nó có giá trị tình cảm, tôi ôm chặt bộ trang phục, áp sát vào ngực.

"Hãy thay đồ và chúng ta sẽ sẵn sàng lên đường! Mọi người tập trung tại Ground - Beta! Bộ trang phục mà các em mang vào chiến trường vô cùng quan trọng, các chàng trai và cô gái! Và hãy nhớ rằng, từ giờ trở đi, tất cả các em đều chính thức trở thành những anh hùng"

Anh hùng, tôi đã chính thức bước vào thế giới mà tôi luôn muốn trở thành một phần của nó. Trong mười năm qua, tôi đã phát triển lòng căm thù cá nhân đối với những kẻ làm điều ác. Tất cả bắt nguồn từ một sự cố đó. Sự cố mà tôi không bao giờ có thể quên.

Tôi chỉ mới chín tuổi khi chuyện đó xảy ra. Tôi có một người bạn rất thân cũng muốn trở thành anh hùng, giống như tôi.

Cậu ấy cũng có một năng lực mạnh mẽ và tương lai của cậu ấy rất tươi sáng. Tôi coi cậu ấy là bạn thân nhất của mình sau khi tôi cãi nhau với Katsuki.

Chúng tôi đã cãi nhau với Katsuki vào ngày hôm trước và cậu bạn tôi đang trong tâm trạng rất tệ. Vì vậy, chúng tôi đã chia tay nhau khá sớm. Mặc dù tôi muốn đi cùng cậu ấy về nhà, cậu ấy đã từ chối, nói rằng cậu ấy muốn ở một mình một lúc.

Tôi nên đi cùng cậu ấy. Bởi vì khi tôi cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy mờ dẫn không quá xa vị trí của tôi, thì đã quá muộn đối với cậu ấy. Tôi tìm thấy cậu ấy trong con hẻm, cơ thể cậu ấy đã biến mất một nửa và nửa còn lại
đã phân hủy một phần. Khi tôi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi có thể thấy những suy nghĩ cuối cùng của cậu ấy là gì. Một lời cầu xin giúp đỡ, sợ hãi, sốc và cam chịu.

Trong cơn ác mộng, tôi vẫn thấy cậu ấy nằm chết trong con hẻm đó.

Một kẻ xấu đã giết cậu bạn thân của tôi và không ai biết lý do. Cuộc điều tra về vụ giết người của cậu ấy đã đi vào ngõ cụt.

Sự việc đó đã thúc đẩy tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi nhận ra rằng ngay cả khi tôi ở đó với cậu ấy, tôi cũng không thể làm gì để ngăn chặn cái chết của cậu ấy. Hơn nữa, tôi có thể đã chết cùng cậu ấy.

Tôi yếu đuối.

Ngày hôm đó tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ để điều như vậy xảy ra với bất kỳ ai khác nếu tôi có thể ngăn chặn nó.

Tôi đã đọc nhiều vụ việc như vậy trên internet. Những kẻ xấu giết người tùy thích vì những âm mưu độc ác của chúng. Một số bị bắt trong khi một số khác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những người không thể tự vệ.

Mỗi lần mẹ tôi ra ngoài mua đồ tạp hóa, tôi thường sợ hãi, nghĩ rằng liệu bà có sống sót trở về hay không. Suy nghĩ của tôi có thể sai, nhưng tôi muốn tạo ra một xã hội không có những sinh vật biến thái như vậy. Chúng là những con vật đáng bị nhốt trong tù.

Tôi đã thể vào ngày hôm đó, ngày tôi mất đi người bạn của mình,

"Ta sẽ là tai họa của kẻ ác."

Tôi sẽ trở thành anh hùng khiến những kẻ tội phạm phải run sợ. Mọi kẻ giết người hay trộm cắp đều phải suy nghĩ kỹ trước khi phạm tội. Nơi trú ẩn an toàn duy nhất của chúng sẽ là nhà tù.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi theo các bạn cùng lớp đến phòng thay đồ. Bộ đồ anh hùng của tôi bao gồm một bộ đồ bó màu đen với các dải màu trắng chạy dọc hai bên cánh tay và chân cùng với một chiếc áo vest kevlar màu xám thời trang và linh hoạt mặc bên ngoài. Tôi có hai chiếc găng tay màu trắng che cẳng tay và khuỷu tay. Ở chân, tôi có miếng bảo vệ ống chân và miếng đệm đầu gối và giày chiến đấu màu đỏ. Tôi có một chiếc mặt nạ phòng độc làm bằng hợp kim đặc biệt che phần dưới khuôn mặt. Nó có một nụ cười toe toét được khắc trên đó khiến tôi trông có vẻ hơi đáng sợ.

Khi tôi bước vào Ground - Beta, tôi có thể thấy nhiều loại trang phục mà các bạn học của tôi mặc. Từ bộ giáp toàn thân giống như của một hiệp sĩ đến bộ trang phục rất hở hang, hầu như không che được nhiều. Nghiêm túc mà nói,
làm sao cô gái đó có thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc giữa tất cả những bậc thang đó?

Ngay cả Katsuki cũng liếc nhìn cô ấy.

Hừm, trước đây tôi còn nghĩ cậu ấy vô tính cơ đấy.

Thôi thì, tôi thầm khen ngợi cô ấy vì sự kiên cường của cô ấy mà gật đầu về phía cô ấy, có lẽ cô ấy nhìn thấy được điều đó, và bằng cách nhìn vào biểu cảm của cô ấy, tôi có thể đoán rằng cô ấy hiểu những gì tôi đang cố gắng truyền đạt.

Đúng lúc đó, Uraraka đỏ mặt, cô gái mà tôi đã cứu trong bài kiểm tra đầu vào, nhảy ngay đến trước mặt tôi và nói,

"Ồ, Midoriya-kun! Bộ đồ đẹp quá! Trông thực sự rất thiết thực"

Đúng là, từ nào để diễn tả nhỉ?

Đẹp, đúng vậy, thật tuyệt khi thấy bản thân vui vẻ của cô ấy xung quanh. Tính
cách của cô ấy khá mới mẻ. Trang phục của cô ấy cũng vậy, tôi không phải là một kẻ biến thái nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không trân trọng vẻ đẹp của phái đẹp.

Trang phục của Uraraka bó sát và tôn lên đường cong của cô một cách rất đẹp.

Tôi nhìn cô ấy và nói trong khi mỉm cười, không hề theo cách đáng sợ chút nào,

"Cảm ơn, tớ đã nghĩ ra thiết kế này với sự giúp đỡ của mẹ tớ. Trang phục của cậu cũng đẹp đấy, và nhìn vào nó, cậu đã cố gắng bắt chước trang phục của một siêu anh hùng khác phải không?"

Cô ấy đỏ mặt hơn và cô ấy trả lời trong khi xoa xoa sau đầu. Có vẻ như cô ấy làm thế rất nhiều khi được khen ngợi hoặc cảm thấy xấu hổ.

"Ước gì tớ vẽ bản phác thảo theo yêu cầu của mình đẹp hơn một chút. Nó hơi phồng một chút. Hehe, xấu hổ quá. Và đúng thế! Tôớmuốn trông giống trang phục của Thirteen. Cô ấy là anh hùng yêu thích của tớ"

Tôi chỉ gật đầu và mỉm cười động viên, không muốn khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.

Một chú lùn mặc tã với những quả bóng mọc trên đầu nói gì đó về việc anh hùng là vĩ đại nhất nhưng tôi không để ý đến cậu ta. Cậu ta là một thằng biến thái chết tiệt. Không cần phải chiều chuộng cậu ta.

Một giọng nói quá trang trọng phát ra từ một học sinh mặc áo giáp toàn thân:

"Thưa thầy, về sân biểu diễn mà chúng ta sẽ sử dụng, có phải là thành phố mô phỏng trong kỳ thi tuyển sinh không ?!"

Đó là lida Tenya. Trang phục của cậu ta trồng giống như của Ingenium. Có lẽ cậu ta có quan hệ họ hàng với người anh hùng đó. Những năng lực của họ cũng gần giống nhau.

"Các em sẽ thấy, thực tế là... - tiến hai bước về phía trước và các em sẽ ở đó! Đây sẽ là một phiên tòa xét xử trong nhà. Việc dọn dẹp tội phạm thường được nhìn thấy ở ngoài trời, nhưng theo thống kê, phần tốt hơn của nó là một công việc trong nhà. Hầu hết các hành vi tội phạm đều được thực hiện trong nhà. Giam giữ... Quản thúc tại gia... Chợ đen... Trong xã hội bão hòa anh hùng này. Tại sao? Bất kỳ kẻ xấu nào có trí thông minh đều ẩn núp trong bóng
tối!! Đối với bài kiểm tra này, các em sẽ được chia thành nhóm 'anh hùng' và 'tội phạm'. Đối với một trận chiến theo nhóm hai đấu hai!!"

Một trận chiến hai đấu hai, vậy chúng tôi sẽ được ghép đôi với nhau một cách ngẫu nhiên phải không?

Ồ, có người hỏi câu hỏi tương tự. Chà , All Might đã trả lời và nó chính xác.

Việc ghép cặp với một người ngẫu nhiên trong công việc anh hùng là khá phổ biến. Ông ấy giải thích cho chúng tôi các quy tắc từ một tờ giấy nhỏ và sau
đó chúng tôi được yêu cầu rút thăm. Cuối cùng tôi được ghép cặp với Uraraka trong đội A.

"Ồ! Chúng ta hẳn có mối liên hệ gì đó! Rất vui khi được gặp cậu!"

Tôi quyết định cứ thuận theo tự nhiên.

"Ừ! Chắc là định mệnh rồi."

"Và hai cặp đầu tiên chiến đấu sẽ là - - Đội A sẽ là anh hùng! Đội D sẽ là kẻ phản diện"

Chỉ là tôi và Uraraka đấu với Katsuki và lida. Tôi liếc nhìn Katsuki và thấy cậu ấy đang trừng mắt nhìn chúng tôi với vẻ mong đợi. Tôi thực sự không thể đổ lỗi cho cậu ấy. Cậu ấy chưa bao giờ thắng tôi trước đây mỗi khi chúng tôi cãi nhau hay thậm chí là đánh nhau. Katsuki là một người rất thích cạnh tranh và cậu ấy ghét ngay cả ý nghĩ thua cuộc.

Khi chúng tôi đi đến tòa nhà, tôi nhìn Uraraka và hỏi,

"Được rồi, tớ muốn biết năng lực của cậu là gì và chúng ta sẽ lên kế hoạch phù hợp."

Uraraka phấn chấn lên và trả lời,

"Ồ, năng lực của tớ được gọi là Không trọng lực. Bất cứ khi nào tớ chạm vào thứ gì đó bằng tất cả các ngón tay, tớ có thể loại bỏ tác động của trọng lực lên chúng."

Đó... quả là một năng lực khá thú vị.

"Ồ, năng lực của cậu thật tuyệt vời! Cậu có thể dùng nó để cứu người trong những thảm họa như động đất hay lở đất. Có giới hạn trọng lượng nào mà năng lực của cậu không có hiệu lực không?"

Cô ấy hơi bối rối khi được khen, cô ấy trả lời,

"K-Không! Tớ vẫn chưa tìm ra giới hạn. Nhưng tớ chưa thử nghiệm nó trên những vật nặng hơn xe tải! Mặc dù, đối với một vật nặng hơn, thời gian tớ có thể tránh xa tác động của trọng lực sẽ giảm đi."

Tôi nhìn tòa nhà trước mặt và lập tức lập kế hoạch để giành chiến thắng. Sẽ dễ dàng nếu Katsuki đuổi theo tôi nhưng nếu cậu ta đuổi theo Uraraka, tôi sẽ phải chặn cậu ta lại. Uraraka chưa sẵn sàng đối mặt với tên não nổ đó.

Khi tôi giải thích xong kế hoạch, chúng tôi nghe thấy giọng nói của All Might bên tai,

"Cuộc thử nghiệm chiến đấu trong nhà, bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro