"Anh có đang hạnh phúc không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ sân khấu Inkigayo trở về ký túc xá, ngay lúc này đây, Jaebeom và Jinyoung đang cùng chia sẻ chiếc giường bé nhỏ chật chội vốn dĩ chỉ dành cho một người trong căn phòng của cậu. Cuối cùng vẫn là một nửa thân người cậu gối lên lồng ngực của anh (cũng chẳng thể nào làm khác được, giường bé quá mà :3). Dù rằng cả hai đều không mở lời, nhưng sự yên lặng đang bao trùm lấy cả hai cũng không có lấy nửa điểm ngượng nghịu, chỉ có cảm giác yên tĩnh đến thanh thản, an nhiên mà tự tại. Nhưng rồi, Jaebum vẫn cảm nhận được cái người đang nằm gối lên mình đây đang có điều muốn nói với anh.
"Là chuyện gì vậy, Nyeongie?"

Cậu không trả lời ngay, cặp mắt chỉ trân trân nhìn lên trần nhà, nhưng rồi cậu khẽ khàng trở mình và nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ hỏi:
" Anh có đang hạnh phúc không?"

Jaebum lập tức nhớ lại cậu cũng đã hỏi anh câu tương tự khi anh tham gia chương trình Four Things Show. Câu hỏi của cậu vốn dĩ chỉ là một phần của chương trình, nhưng anh lại vô cùng nghiêm túc suy nghĩ để mà trả lời cậu. Lần đó, and đã nói rằng "Anh cũng không biết nữa", vì quả thật lúc đó anh không hề chắc chắn một chút nào về chuyện này. Đúng là anh rất biết ơn khi được trao cho cơ hội để bắt đầu lại, và cả nhóm dường như cũng đang làm rất tốt. Nhưng đối với anh liệu đó có phải là hạnh phúc? Jaebum không rõ, và cũng không thể trả lời.

Giờ đây, sau gần hai năm, Jinyoung lại hỏi anh một lần nữa, liệu anh có đang hạnh phúc không. Anh có dư dả thời gian để nghĩ và trả lời câu hỏi này của cậu, nhưng quả thật nó vẫn rất khó để có thể thốt lên thành lời. Jaebum nghĩ về cả nhóm - và về bản thân mỗi một thành viên, mỗi một người đồng đội của anh.

Về Mark, luôn im lặng nhưng lại rất thấu đáo trong mọi chuyện; về Jackson, luôn chăm chỉ, và dường như không bao giờ biết đến hai chữ "từ bỏ"; về Youngjae, một cậu bé với tài năng và sức mạnh nội lực đáng kinh ngạc, đã vượt qua được những rào cản tự ti về chính bản thân mình; về Bambam, lúc nào cũng vui vẻ, và luôn đặt hết nhiệt huyết vào mọi thứ mà cậu làm ngay từ khi mới chỉ là một đứa nhóc; về Yugyeom, cậu em út to xác mà lại rất tình cảm, và dù rằng đã từng bị mấy anh lớn ăn hiếp, cậu nhóc vẫn duy trì được đam mê của bản thân mà bước tiếp.

Rồi anh nghĩ về người cạnh bên mình, Jinyoung của anh. Con người này ngọt ngào mà nhẹ nhàng, vốn dĩ cũng chỉ mỏng manh, yếu mềm như bông tuyết nhưng lại có thể đem đến cho anh niềm an ủi, và cảm giác an toàn tột bậc, những điều mà đến chính bản thân anh cũng không hề biết rằng mình cần chúng đến vậy. Con người này cần mẫn chăm chỉ và vô cùng tài năng, con người này đã chọn ở lại bên cạnh anh dù rằng cậu có hàng vô số cơ hội để rời đi. Một Jinyoung đẹp đẽ mà chân thành, người đã chọn tin tưởng vào anh thêm một lần nữa dù rằng trước đó anh đã làm cậu thất vọng. Trong khoảnh khắc đó, câu trả lời đến với anh một cách rõ ràng và tự nhiên.
"Có, anh rất hạnh phúc."

Nghe được câu trả lời đó của anh, ngay lập tức, trên khuôn mặt Jinyoung hiện lên một nụ cười rạng rỡ và đẹp đẽ đến chói mắt, nụ cười mà đã dần trở thành niềm yêu thương của anh trong suốt 7 năm hai người ở bên nhau. Anh bất giác cảm nhận được một niềm ấm áp đang dần lấp đầy lồng ngực mình, và Jaebum đã nghĩ mình không thể nào hạnh phúc hơn thế này được nữa.

Nhưng rồi ngay lập tức anh phải rút lại ý nghĩ đó. Bởi ngay lúc ấy, cửa phòng Jinyoung đột nhiên bật mở, và các thành viên còn lại ùa vào mà không hề có lấy một lời cảnh báo trước, tất cả đều phấn khích mà hò hét vang dội, hạnh phúc và vui vẻ. Jaebum thậm chí còn không có cả thời gian để nhận thức được chuyện gì đang xảy ra trước khi 5 tên đàn ông đã trưởng thành (nhưng thực ra tâm hồn vẫn chỉ là những đứa trẻ) quăng thân mình đè lên anh. Trong lúc cả nhóm vẫn đang nằm chen chúc lẫn lộn, chân tay ngang dọc, và mấy đứa nhóc vẫn đang giành nhau con gấu bông khổng lồ của Jinyoung, Jaebum khẽ khàng, bí mật vòng tay qua cái eo nhỏ của cậu, kéo cậu gần hơn về phía mình. Tất cả bọn họ lúc này đang nằm đè lên nhau, cùng chen chúc trong một căn phòng bé tí teo, không khác một đống hỗn độn là mấy. Nhưng tất cả những gì Jaebum có thể cảm nhận lúc này chỉ là ấm áp và ấm áp. Hạnh phúc của anh đã trọn vẹn rồi, và anh sẽ không đánh đổi nó vì bất cứ điều gì trên thế giới này đâu.

_End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro