3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay tâm trạng của tôi thật là hết sảy.

Một ngày như hôm nay thật là đáng giá biết bao. Tôi đã hạ sốt nhiều, hơi thở gấp gáp dồn lên đến tận cằm cũng đã dịu hơn, và cả tiếng lùng bùng trong đầu như thể có hàng tá con ếch bật nhảy tanh tách nhốn nháo cũng đã lắng xuống.

"Người ta nói rằng chỉ cần có quyết tâm thì có thể thay đổi mọi thứ. Nếu chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp thì ắt hẳn những điều tốt đẹp thật sự sẽ tìm đến với mình."

Mỗi lần tôi tức giận là bố lại nói như thế. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy bố nói đúng.

Mưa chừng như đã rơi rả rích suốt đêm không nghỉ. Trong đêm, giữa những lần tỉnh giấc rồi ngủ thiếp đi, thức rồi lại ngủ, cứ thế cứ thế... tôi vẫn nghe tiếng mưa rơi, và đã mơ đi mơ lại đến mấy lần những giấc mơ không vui.

Mỗi khi trời mưa là tôi lại thấy vô cùng u ám và bực bội. Có lẽ không riêng gì tôi mà các bệnh nhân khác cũng như vậy.

Nhưng rồi buổi sáng, mở mắt ra tôi đã thấy ánh nắng chan hòa, chẳng phải mặt trời đang chiếu rọi kia sao. Có lẽ hôm nay sẽ toàn những điều tốt đẹp. Vậy là khi tôi đang tự hỏi không biết sẽ có chuyện vui gì đây, thì bỗng hình ảnh Eun Mi hiện lên trong tâm trí.

Eun Mi, Eun Mi ấy mà... Là cô bạn lúc nào cũng kẹp tóc hai bên. Nhưng không phải lúc nào cũng là những chiếc kẹp tóc giống nhau đâu nhé.

Kẹp tóc hoa mười giờ tím nhạt này, kẹp tóc hoa sao trắng ngần này, cả kẹp tóc hoa hồng đỏ ánh cam nữa... Eun Mi đúng là có nhiều kẹp tóc thật đấy, nhưng có lẽ ở trường thì chỉ mỗi tôi nhận ra điều đó thôi.

Khi nghĩ rằng điều đó chỉ có mình mình biết, tôi thấy tâm trạng thật là dễ chịu.

Chào cậu, Daum. Mỗi khi Eun Mi chào tôi như vậy trong khi bàn tay nhỏ nhắn không ngừng nghịch nghịch bím tóc, trái tim tôi lại như thể tan ra thành bụi phấn bay lơ lửng trong không trung.

Hôm nay Eun Mi cài kẹp tóc hoa hướng dương màu vàng rực.

Chuyện là tuần trước, khi mục sư đến thăm, tôi đã nhắn nhủ với mục sư rằng tôi nhớ các bạn ở lớp David lắm. Nhờ thế mà kế hoạch gặp Eun Mi của tôi thành công mỹ mãn.

Đám bạn lớp tôi đi lần lượt như xếp hàng vào phòng bệnh, Eun Mi thì đứng ở cuối cùng. Mặt mũi đứa nào đứa nấy trông như thể đang chờ bị la mắng vậy.

Chắc cái nơi gọi là bệnh viện này đã làm cho lũ bạn tôi sợ chết khiếp. Hoặc cũng có thể do cái đầu nhẵn thín và khuôn mặt trắng bệch của tôi, thêm cả cánh tay đang gắn kim truyền ven nữa không biết chừng.

Nhưng khi bố chia từng chai nước quả ép cho mỗi đứa, thì khuôn mặt của đám bạn tôi cũng dần trở nên rạng rỡ hơn đôi chút.

Có lẽ khoảng mười phút trôi qua. Đến lúc ấy thì mấy đứa mới hoàn toàn lấy lại được vẻ mặt bình thường. Nhưng không biết Eun Mi có như thế không. Tôi không thể nhìn thẳng vào Eun Mi. Cũng không hẳn chỉ vì Eun Mi đứng phía sau cùng đâu.

Bố đứng ngoài cửa nói chuyện với mục sư hồi lâu. Mục sư từ đầu tới cuối đều lấy một tay chống cằm, còn bố thì thỉnh thoảng giữa những câu chuyện lại khẽ nở nụ cười.

Tôi ấy à, tôi thì kể cho lũ bạn đang xếp thành dãy dài xung quanh giường về sêri truyện Sa Tăng mới nhất. Vì tôi muốn làm cho các bạn vui mà. Tôi cũng khẽ cười như bố khi nói chuyện với mục sư.

Một lát sau, mục sư bước tới và nói:

"Các em, chúng ta cùng cầu nguyện nào."

Những đứa trẻ đang cười khúc khích vì câu chuyện Sa Tăng liền nhanh chóng làm bộ chắp hai tay lại. Tất nhiên là tôi cũng thế.

Nếu như có cuộc thi xem ai là người cầu nguyện trong thời gian lâu nhất thì chắc chắn mục sư sẽ giành giải nhất cho mà xem.

Nhưng riêng hôm nay, dù cho buổi cầu nguyện của mục sư có kéo dài đến mấy ngày đi chăng nữa thì tôi cũng không thấy phiền lòng chút nào. Bởi vì tôi có thể thỏa thích ngắm nhìn chiếc kẹp tóc màu vàng của Eun Mi mà không bị ai phát hiện.

Dù biết khi cầu nguyện mà mở mắt là không tốt, nhưng chắc rằng Chúa sẽ hiểu cho tôi thôi.

"... Xin Chúa hãy nhớ tới Daum của chúng con, đứa con trai mà Người yêu thương. Xin Người hãy ban ánh sáng chữa lành bệnh của Daum, làm cho Daum khỏe mạnh trở lại, và ban ân huệ cho chúng con để niềm hy vọng sẽ quay trở lại bên chúng con vào một ngày gần nhất. Nhân danh Cha, Con và Thánh thần. Amen."

Ngay sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, mục sư và các bạn tôi chuẩn bị ra về. Tuy thật tiếc nuối nhưng tôi không thể quá tham lam được. Vì các bạn còn phải đi học thêm và cũng phải làm bài tập nữa.

Các bạn lần lượt chào tạm biệt tôi, và cuối cùng là đến lượt Eun Mi. Eun Mi đặt một cuốn sách lên giường tôi, rồi nói:

"Chào cậu nhé."

Kẹp tóc hoa hướng dương màu vàng rực của Eun Mi mới đẹp làm sao.

Tôi đã rất muốn nói điều đó với bạn ấy. Nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng nói được lời nào, cứ như một tên ngốc vậy.

Dù sao thì bây giờ tâm trạng của tôi cũng thật tuyệt vời. Tôi cầm cuốn sách lên khoe với bố.

"Con được tặng quà này, bố ơi."

"Alice ở xứ sở thần tiên. Cuốn sách này con đã đọc rồi đúng không?"

Đúng thế. Cuốn sách này tôi đã đọc rồi và cũng không có nội dung gì đặc biệt thú vị cả. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ đọc lại lần nữa.

"Eun Mi tặng con đấy ạ. Bạn mà kẹp tóc hoa hướng dương ấy ạ. Bố cũng nhìn thấy bạn ấy rồi đúng không bố?"

"Bạn ấy xinh đấy. Còn cao nữa."

Eun Mi thấp mà. Hình như bố nhầm với Ye Eun thì phải. Nếu mà xét xem ai xinh hơn thì đúng là Ye Eun xinh hơn Eun Mi thật.

Nhưng mà tôi lại thấy Ye Eun không có gì đặc biệt cả. Ye Eun chỉ xinh thôi chứ chẳng thú vị chút nào.

Trong cuộc thi Giải câu đố Thánh Kinh, tôi chưa hề thấy Ye Eun trả lời đúng bao giờ. Còn Eun Mi thì hầu như lần nào cũng đoán trúng phóc luôn.

Tôi rất thích dáng vẻ của Eun Mi mỗi khi bạn ấy dõng dạc trả lời câu hỏi một cách chính xác và rành mạch. Cũng có lúc Eun Mi trả lời không đúng chứ. Nhưng đã là câu Eun Mi không biết thì đương nhiên là chẳng ai biết cả, và mỗi khi như thế thì tôi lại giơ tay trả lời.

Việc bố chỉ nhớ Ye Eun thay vì Eun Mi làm tôi thật buồn lòng, nhưng biết làm sao đây. Tôi đành phải kể rõ hơn về Eun Mi với bố thôi. Rằng đó là cô bé đứng ở tận cuối giường, và khi ra về đã chào tôi cuối cùng.

Bố gật đầu rồi rút giắc cắm máy tính. Hình như bố định ra ngoài. Thật là đúng lúc.

"Khi nào bố về thì bố mua cho con một cái kẹp tóc được không ạ?"

"Kẹp tóc?"

"Kẹp tóc của con gái ấy ạ. Con cũng nên tặng lại Eun Mi cái gì chứ."

Bố xoa xoa cái đầu nhẵn thín của tôi. Đó là thói quen của bố. Bố vẫn thường hay lùa tay vào sâu trong đám tóc của tôi rồi giật giật khiến tôi thấy nhột nhột. Giờ thì tóc tôi đã rụng hết cả, nhưng thói quen của bố thì vẫn không thay đổi.

Tôi cũng có thói quen. Đó là phải lấy tay nắm vào tai bố thì mới có thể yên tâm ngủ ngon giấc. Từ rất lâu rồi. Nhưng mà dạo này thì tôi hoàn toàn không làm thế được. Vì bố phải làm việc cả ngày lẫn đêm, để kiếm tiền lo viện phí cho tôi mà.

"Daum có vẻ thích Eun Mi nhỉ?"

"Ai cũng thích Eun Mi mà bố."

"Daum thì chắc là đặc biệt thích."

Bố nói thế rồi nhìn tôi chằm chằm.

Có những lúc bố thật là dai và tinh quái. Giống như bây giờ ấy. Nếu tôi là bố thì chắc tôi sẽ giả vờ không biết.

Thực ra thì tôi đã mấy lần như thế rồi đấy. Cho dù có tò mò đến mấy nhưng nếu thấy bố không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi han gì đâu.

Tôi nói lại một lần nữa để bố khỏi quên.

"Nhất định phải là kẹp tóc có hình bông hoa bố nhé, loại khác là không được đâu ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro