Chương 1: Bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Bố thật là một tên ngốc.

Lúc này tôi đang ngắm nhìn ông bố ngốc của tôi.

Ngoài khung cửa sổ, mưa đang rơi. Tí tách tí tách. Mưa rơi từ sáng. Và bây giờ là buổi tối rồi.

Bố đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở sân sau của khu phòng bệnh trẻ em. Chiếc ghế ướt đẫm nước mưa. Có lẽ bố cũng ướt hết như chiếc ghế vậy.

Bố không có ô. Ô thì có thể mua ở tiệm tạp hóa lúc nào cũng được, vậy mà bố lại để bị ướt mưa làm tôi thấy thật buồn. Tại sao cứ mưa mãi mà chẳng chịu tạnh nhỉ?

Vào những ngày mưa, thậm chí đến cả cửa sổ bố cũng không cho tôi mở ra. Bố cứ lo tôi sẽ bị cảm. Nhưng bố thì lại dầm mưa ướt nhẹp thế kia.

Nếu hỏi lý do thì chắc chắn bố sẽ nói như thế này, chắc như bắp luôn.

"Vì bố là người lớn, còn Daum là em bé mà."

Tôi gật đầu ngay tắp lự. Nhưng không phải tôi ngốc đến mức có thể bị lừa bởi câu nói của bố đâu. Có lý nào mà giọt nước mưa lại như tên lửa, chỉ nhắm vào mỗi trẻ con thôi chứ.

Tôi biết hết. Về rất nhiều chuyện xảy ra trên thế gian này.

Tháng sau là bắt đầu kỳ nghỉ hè năm lớp Ba, nhưng tính từ sau khi trở thành học sinh tiểu học, gộp tất cả những ngày đến trường của tôi lại, có lẽ cũng không được nổi sáu tháng.

Nhưng mọi người đều nói rằng tôi thông minh, đến độ có thể tự mình giải toán của các anh lớp Sáu mà chẳng cần ai giúp.

Có lúc tôi thấy rất tự hào về bản thân. Tuy nhiên, chẳng có ai để mà khoe nên đôi khi tôi thấy thật ấm ức.

Cùng lắm chỉ có bố, mà bố thì sẽ lại mỉm cười bảo rằng:

"Học không phải là điều quan trọng. Nếu nói cuộc sống có mười phần, thì việc học chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó thôi."

Tôi rất muốn hỏi bố. Vậy thì chín phần còn lại trong cuộc sống là gì.

Nhưng mãi không quyết tâm hỏi được. Bởi vì không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng chính bản thân bố cũng không biết đâu.

Nếu như bố biết được tất cả những điều quan trọng còn lại trong cuộc sống, thì hẳn bố sẽ không mang dáng vẻ mệt mỏi và đơn độc như bây giờ.

Có lẽ là bố buồn. Bố buồn bã và nhìn lên bầu trời xa thật xa kia, chịu ướt mưa như một tên ngốc. Mưa có lẽ chẳng thể xóa đi nỗi buồn cho bố đâu, nhưng bố vẫn ngồi lì dưới mưa chẳng hề nhúc nhích.

Bố đang lục lọi túi áo khoác. Tôi có thể đoán được bố đang tìm cái gì. Là thuốc lá. Có một lúc nào đó tôi đã từng thử ghi vào quyển vở những thứ tôi ghét trên đời này.

Tất cả có hai mươi lăm thứ, và thuốc lá đứng ở vị trí thứ mười ba.

Tôi yêu bố. Nhưng tôi ghét bố hút thuốc lá.

Mẹ luôn bực bội mỗi khi bố hút thuốc lá. Vì thế nên bố đã bỏ thuốc. Nhưng khi tôi nhập viện trở lại, bố lại hút thuốc lá. Hút thuốc hay bỏ thuốc, tất cả đều là việc của bố thôi, nhưng tôi vẫn thấy thật khó chịu.

Nói thế chứ tôi chẳng thể nổi giận giống như mẹ được. Bố từng nói rằng, vì người mình yêu thương thì phải biết chịu đựng cả những việc mà mình ghét.

Bố là người mà tôi yêu thương nhất trên đời này, vì thế tôi nghĩ rằng mình phải chịu đựng món thuốc lá mà bố thích. Tất nhiên là ở bên cạnh tôi thì bố không bao giờ phả khói thuốc rồi.

Tôi nhớ đến quãng thời gian chúng tôi sống ở tầng thứ hai mươi của khu chung cư. Bố lúc nào cũng mở cửa kính thông ra ban công, đi ra đó và hút thuốc lá. Bởi vì mẹ cấm hút thuốc ở trong phòng khách mà.

Hình ảnh bố đứng tựa vào lan can ban công hút thuốc lá làm tôi chẳng thích chút nào. Bởi tôi cứ cảm giác như từ phía dưới, sẽ có một bàn tay to lớn đột nhiên giơ lên, kéo vụt lấy chân bố ấy. Cảm tưởng như lan can có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Tôi không phải là kẻ hèn nhát đâu.

Hèn nhát á? Các bác sĩ đều phải công nhận là tôi rất mạnh mẽ. Thực ra thì trong phòng bệnh, chẳng có đứa bé nào chịu tiêm và uống thuốc giỏi như tôi cả đâu nhé.

Nhưng hễ cứ từ trên cao nhìn xuống dưới thì tim tôi liền thắt lại nhỏ xíu chỉ bằng hạt đậu. Hình như tôi còn vô thức són tiểu nữa. Cả khi chơi xích đu, hay leo lên cầu trượt cũng vậy.

Có một lần đến công viên Everland, lúc leo lên trò chơi có tên "Flash Pangpang", tôi cứ tưởng như chết ngất tới nơi.

Lúc đó tôi đã quyết tâm. Rằng sau này có thành người lớn rồi tôi cũng sẽ không đi máy bay đâu.

Bố từng hay đứng ở ban công và phả khói thuốc lá phì phì. Nhưng thực ra điều mà khi ấy tôi ghét, không phải là tầng thứ hai mươi cao tít, cũng không phải là thuốc lá. Mà chính là dáng vẻ đơn độc và mệt mỏi của bố, giống như bố đang dầm mưa bây giờ ấy.

Tôi không phải một đứa trẻ con. Nhưng bố ấy mà, bố thì rõ ràng là một cậu nhóc không sai tẹo nào.

Khi ở trước mặt tôi bố luôn hành động như thể bố là người dũng cảm nhất trên thế gian này vậy. Nhưng khi xoay lưng lại thì giống như bây giờ, dáng vẻ của bố làm tôi thấy thật đau lòng.

Tôi bị bệnh máu trắng.

Bố chưa bao giờ nói cho tôi biết tôi mắc bệnh gì. Sau này có lẽ cũng vậy.

Trong phòng bệnh của tôi chỉ toàn các bệnh nhân mắc bệnh máu trắng, hoặc bệnh nhân ung thư bạch cầu - anh em với bệnh máu trắng. Nên dù không muốn biết thì dần dần tôi cũng tự nhận ra thôi. Bệnh máu trắng là một căn bệnh kinh khủng biết bao.

Tôi thuộc loại thấp bé. Suốt hai năm mắc bệnh máu trắng, trong khi bọn bạn cứ cao lớn vùn vụt thì tôi vẫn vậy. Bệnh máu trắng có lẽ đã đóng đinh ầm ầm vào cái cây chiều cao của tôi rồi.

Hơn nữa, bệnh máu trắng còn giống như con mèo cáu kỉnh. Trong khi tôi chẳng khác nào chuột Jerry. Căn bệnh máu trắng chính là mèo Tom, dẫu chuột tôi có ra sức trốn chạy cỡ nào cũng bị rượt đuổi đến cùng.

Nhập viện rồi xuất viện, nhập viện rồi xuất viện...

Chuyện này đã tiếp diễn với tôi từ hai năm nay. Tuy tôi không thử đếm nhưng có lẽ cũng hơn mười lần rồi. Ngắn là một tuần lễ, dài thì cứ phải hai tháng. Và đến hôm nay thì tôi đã nhập viện được hơn một tháng rưỡi.

Từ lúc nãy tôi đã nói với bố là hãy xuất viện. Bố chẳng nhúc nhích. Nhập viện hay xuất viện thì cũng giống nhau cả thôi. Dù sao vẫn phải mau mau xuất viện.

Rõ ràng là giờ đây bố đã nghèo rớt mùng tơi rồi. Bởi vì phòng Y vụ càng ngày càng gọi bố nhiều hơn. Chắc chắn là đã quá hạn đóng tiền viện phí. Và bố đang loay hoay không biết phải làm sao.

Bố đút hẳn hai tay vào túi áo khoác. Có vẻ như rốt cuộc thì bố cũng không tìm thấy thuốc lá. Bố đành nhìn lên bầu trời xa xăm như lúc trước.

Bầu trời sầm sập những đám mây xám xịt đang sà xuống thấp. Giống hệt như nỗi buồn đang len lỏi trong lòng bố.

Tôi đúng là một đứa trẻ hư. Là đứa con trai hư làm cho bố đã buồn lại càng buồn thêm. Lẽ ra dù cho đau đớn và mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không nên nói ra câu đó.

Làm sao mà tôi lại là một đứa bé thiếu suy nghĩ như thế này chứ? Nhưng mà chẳng thể làm khác được. Nó cứ tự động vọt ra như khi bị chảy máu cam vậy. Tuy có lỗi với bố nhưng câu nói ấy thể hiện đúng suy nghĩ của tôi.

Bệnh máu trắng ấy mà, là bệnh mà chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể giết chết tôi ngay.

Thời gian qua tôi đã tận mắt chứng kiến những đứa trẻ bị chết. Có những đứa bé chết khi đang ngủ, cũng có cả những đứa bé đang la hét ầm ĩ thì đột nhiên tắt thở.

Nếu như phải chết, giá như tôi được chết khi đang ngủ thì thật tốt biết mấy.

Không phải cứ bị bệnh máu trắng là chết. Nghe nói rằng nếu làm đúng những gì bệnh viện yêu cầu thì có thể đẩy lui được bệnh. Giống như chị Yeong Jae đã được chữa khỏi hoàn toàn và đang sống khỏe mạnh ấy.

Nhưng dạo này tôi không tự tin chút nào. Như thể với sức mạnh của tôi thì chẳng thể thắng nổi thứ gì vậy.

Tôi thích cầu nguyện. Vì khi cầu nguyện thì thời gian trôi qua thật nhanh. Cả sự đau đớn bấy lâu cũng có thể quên đi được. Nhưng tôi không cầu nguyện cho bệnh đỡ đi như ngày xưa nữa.

"Chúa ơi, xin hãy mau đưa con lên thiên đường."

Đó là điều mà tôi đang cầu nguyện ngày ngày.

Mục sư ở trường dòng của chúng tôi nói rằng trên thiên đường mọi con đường đều dát vàng, không có nỗi đau cũng chẳng buồn lo.

Dù có con đường dát vàng hay không cũng không sao cả, chỉ cần là nơi không có đau đớn, nỗi buồn hay lo lắng thì tôi muốn được đến đó thật nhanh.

Giờ đây tôi đã chán ngán với bệnh tật lắm rồi. Có lẽ bố cũng vậy. Hơn nữa, tôi còn đang nghĩ cách đó có khi cũng tốt cho cả người bố nghèo rớt của tôi nữa.

Nhưng nếu tôi lên thiên đường mất thì bố sẽ sống một mình như thế nào nhỉ? Liệu rằng bố có lại uống rượu suốt như khi mẹ ra đi hay không? Tôi thật sự rất lo lắng về điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro