VA CHẠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khai giảng, Hạo Văn bắt đầu nổi danh với những việc xấu trong học tập. Ngày đầu tiên đi học đã bắt đầu ngủ trong lớp, sách không bao, mà trên bàn học cũng không có sách. Có lúc Vũ Đạt nhìn không chịu được, cầm sách của mình để trên bàn Hạo Văn.

Chủ nhiệm lớp bắt đầu có chút không chịu nổi, chính hắn đi dạy đã nhiều năm, cũng lần đầu tiên gặp tên học sinh kiêu ngạo như vậy. Học sinh có thành tích không tốt dựa vào quan hệ vào học trường thực nghiệm không ít, nhưng là tiểu tử làm càn như Chung Hạo Văn là chưa hề có.

Tuy Hạo Văn chính mình không cần học tập, cũng tuyệt nhiên không quấy rầy người khác, trên lớp luôn đeo tai nghe nằm sấp ngủ trên bàn, hoặc là ôm sách khác đọc.

Chỉ qua một tuần, Hạo Văn liền bị vài vị lão sư liên tục gọi đến văn phòng nói chuyện. Các vị lão sư từ ân cần nói chuyện về sau dần mặc kệ không quan tâm. Cũng không phải các vị lão sư không có trách nhiệm, chỉ là Hạo Văn thực sự quá cố chấp. Lão sư nói đạo lý nàng đều hiểu, nàng lại nói là do nàng không muốn học, lão sư cũng đừng quan tâm đến. Chỉ cần lão sư không làm khó tới nàng, nàng cũng sẽ không phiền hà các lão sư.

Các vị lão sư nhìn nhìn nhau, học sinh như nàng thật khó thấy. Cũng thấy thật đáng tiếc, đứa nhỏ thông minh này, nếu có thể rèn luyện một chút, nhất định sẽ trở thành một hạt mầm tốt.

So với Chung Hạo Văn đối lập, là Mẫn Na. Từ lúc khai giảng đã hiểu rõ các kì thi, Mẫn Na liền vượt lên so với trước 5 bậc. Chủ nhiệm lớp không khỏi thở dài, nhất là biết Tề gia cùng Chung gia có chút quan hệ, lại cảm thán đứa nhỏ hai nhà này sao lại khác nhau đến vậy.

Mẫn Na cơ hồ trở thành tấm gương học tập, các lão sư khen ngợi không dứt. Mà Mẫn Na học tập ưu tú, phía sau bỏ ra biết bao nỗ lực chỉ có chính nàng cùng các bằng hữu thân thiết biết.

Hạo Văn như trước không để ý Mẫn Na, chỉ có Vũ Đạt thỉnh thoảng sau giờ học cùng Mẫn Na trò chuyện. Buổi trưa, Hạo Văn luôn một mình ăn cơm, không muốn Vũ Đạt theo nàng, nàng nói đó là thói quen của nàng. Từ nhỏ đã tập thành thói quen một mình làm việc, một mình ăn cơm, một mình quyết định chuyện của mình. Không thích sự quan tâm quá mức của người khác, cũng không thích đi quan tâm người khác....

Ngoài Vũ Đạt, Mẫn Na trong lớp cũng không có bạn bè thân thiết. Học tập quá xuất sắc cũng luôn làm cho người kế bên có cảm giác kính nhi viễn chi*. Mọi người bội phục, kính nể, cùng đố kị, mặc kệ là loại tình cảm nào, đều có điểm giống nhau, là không hòa hợp.

*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; Đứng xa mà nhìn.

Hạo Văn vẫn luôn làm theo ý mình, trong khối không có người nào biết Hạo Văn ở thành phố B đã được đánh dấu lưu ban, cũng không có người nào phải lo lắng cùng sợ hãi nàng. Hạo Văn luôn mặc một thân quần áo trắng, sạch sẽ. Hơn nữa lại toát lên vẻ đầy cá tính, cho nên rất nhiều nữ sinh đối với nàng có hảo cảm. Hạo Văn đối người ngoài luôn khách sáo trả lời, cho người khác cảm giác hờ hững, thậm chí là làm như không nghe không thấy. Nhiều ngày trôi qua, cũng không có ai chủ động làm quen với nàng.

Hạo Văn chỉ thích đơn độc...... Chuyện này, Vũ Đạt biết rõ nhất.

Nhìn mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình, Hạo Văn bắt đầu cảm thấy tài tử giai nhân dưới ánh trăng thực không chút ý tứ. Mua mấy quyển truyện tranh, đề tài cũng thực không thú vị.

Cuối tuần về nhà bà nội, ngẫu nhiên gặp chị họ ngồi phòng khách xem tivi. Đối với tivi này, Hạo Văn từ nhỏ đã không có hứng thú, hơn nữa học ở thành phố B, trường học quản lý rất nghiêm, cũng không có cơ hội xem qua tivi. Ngồi trên sofa nhìn một chút, kịch truyền hình không đầu không đuôi, một tập không nhìn ra kịch tình gì, Hạo Văn liền cảm thấy vô vị.

Chị họ nhìn đến dáng vẻ nhàm chán của Hạo Văn, cười nói, đây là võ hiệp Kim Dung cải biên, tên là [Thần điêu hiệp lữ].

Chị họ đem nội dung đại khái nói một hồi, nghe ra được nhưng còn chút ý tứ hoang mang.

Lúc về lại trường học, Hạo Văn cố ý chạy đến tiệm sách Tân Hoa, mua mấy bản tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.

"Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc

Tiếu Thư Thần Hiệp Ỷ Bích Uyên"

(Tuyết bay liền trời bắn hươu trắng

Cười sách thần hiệp dựa quyên xanh)

Đến trước cuộc thi giữa kì, tiểu thuyết Kim Dung đã bị Hạo Văn đọc hơn một nửa. Còn có rất nhiều từ không hiểu, chỉ có thể nhờ vào từ điển, cho nên xem rất chậm.

Trong giờ địa lý, Hạo Văn ôm một quyển [Ỷ Thiên Đồ Long Ký] nhìn xem thật hứng thú. Vốn đặt sách dưới bàn, bất tri bất giác* lại để lên mặt bàn.

*Bất tri bất giác: không cảm thấy gì (khác thường)

Chỉ chốc lát, bốn phía đột nhiên im lặng. Hạo Văn chỉ chăm chú đọc sách, hoàn toàn không cảm giác được mọi thứ xung quanh đang thay đổi.

Một cánh tay đưa tới, cầm sách trong tay Hạo Văn lên. Hạo Văn ngẩng đầu nhìn, chính là địa lý lão sư.

"Chung Hạo Văn, hiện tại đang giờ lên lớp ngươi biết không?" Địa lý lão sư có chút tức giận hỏi.

Vốn đang hứng thú bừng bừng bị địa lý lão sư đánh gãy, làm Hạo Văn thực bất mãn. Nàng ngước lên, nhìn qua địa lý lão sư, không nói lời nào.

"Ngươi suốt ngày xem loại sách này có lợi ích gì? Sắp tới kì thi ngươi biết không?" Địa lý lão sư lắc lắc quyển sách trong tay, hướng Hạo Văn nói.

"Sắp tới kì thi ngươi hướng ta la cái gì? Ta có thể không biết a?" Hạo Văn đứng lên, bất mãn nhìn địa lý lão sư.

"Ngươi còn có lý không?" Địa lý lão sư tức giận," Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Hạo Văn không nói gì, đứng lên. Chậm rãi lấy áo khoác màu trắng từ trong hộc bàn ra, khoác lên người, gài nút thắt. Chậm rãi đi ra khỏi phòng học.

Trong hành lang thật an tĩnh, các ban đều đang giờ học. Đi một vòng, phát hiện không có việc gì làm cũng không có chổ nào đi tiếp, dứt khoát về túc xá ngủ một giấc.

Vừa cảm giác tỉnh lại, đã sớm qua giờ cơm trưa. Hạo Văn xoa xoa mắt, chầm chậm ngồi dậy. May mắn cuối tuần đi siêu thị đã mua nhiều đồ ăn vặt đem về ký túc xá. Ngồi vào bàn, Hạo Văn ôm lấy một túi lớn sa kỳ mã* hứng chí ăn lấy.

*Sa kỳ mã: một loại bánh ngọt thời Thanh, hình dáng hơi giống bánh cốm gừng VN.

Chỉ chốc lát, túi sa kỳ mã chỉ còn lại chút ít. Nhìn nhìn đồng hồ, tựa là đến thời gian tự học. Suy nghĩ không muốn đến lớp nghe lão sư dong dài, Hạo Văn liền duỗi thân, tính toán đến phòng học xem qua.

Mới vừa đến hành lang, liền gặp Vũ Đạt. Vũ Đạt thần sắc có chút hoảng hốt, thấy Hạo Văn, một bộ như trút được gánh nặng.

"Ngươi đi đâu?" Vũ Đạt tiến lên mấy bước, hỏi.

"Về túc xá ngủ một giấc!" Hạo Văn nói như không có việc. Giống như việc chính mình trong lúc đang lên lớp chạy về túc xá ngủ một giấc là chuyện bình thường không phải việc gì kinh thiên động địa.

"Hình lão sư tìm ngươi đến sắp phát điên rồi!" Vũ Đạt thở dài. Về túc xá thật hoàn hảo, nàng còn thật sợ Hạo Văn lại chạy đi ra ngoài chơi điện tử.

"Hình lão sư? Là ai?" Hạo Văn mờ mịt hỏi.

"Địa lý lão sư!" Vũ Đạt có chút bất đắc dĩ. Thật là phục tên Chung Hạo Văn này, nửa học kỳ đã trôi qua, đương nhiên lão sư tên họ là gì cũng không biết.

"Nga, nàng họ Hình a! Ta chỉ biết nàng mới tới, sư chuyên vừa tốt nghiệp, ta làm sao biết nàng họ gì a? Nàng lại không nói qua cho ta nghe, mà nói...... Nàng họ gì liên quan gì tới ta?" Hạo Văn cười cười hỏi Vũ Đạt.

"Ai nha, ngươi thật là! Hình lão sư khắp nơi tìm ngươi, ngươi đến văn phòng nhìn một chút đi! Ngươi gia hỏa này, chuyện này xem ra nháo thật lớn a!" Vũ Đạt có chút gấp gáp, vừa mới nãy chủ nhiệm lớp đã muốn nổi giận đùng đùng đến lớp tìm đến hai lần, xem ra Hạo Văn này bị phê bình là không thể tránh khỏi.

"Không có việc gì! Không đi, nàng khi nào tìm đến ta rồi nói sau!" Hạo Văn bất mãn khoát tay.

"Ngươi không sợ lão sư tìm gia trưởng? Chung gia gia nếu biết thực sẽ cho ngươi một đạp a!" Vũ Đạt cảm giác chính mình mau điên đến nơi rồi, làm sao tên Chung Hạo Văn lúc này lại như không có gì lo lắng đây?

"Tìm cứ tìm, nhà ông nội ta có ba cảnh vệ, tùy tiện gọi một người là gia trưởng đi. Bọn họ về sẽ không báo cáo với ông. Mà nói, cho dù ông nội ta biết thì đã sao? Ta không về nhà không phải là được rồi sao?" Hạo Văn giảo hoạt cười.

"Nhưng là......" Vũ Đạt có chút muốn nói lại thôi.

Hạo Văn vốn tính toán bước đi nhìn thấy vẻ mặt Vũ Đạt lúc này, không khỏi đứng lại.

"Chủ nhiệm cho ngươi đi tìm ta đúng không, cho ta biết phải đi đến văn phòng?" Hạo Văn có chút nghiêm túc hỏi.

"Ừ!" Vũ Đạt gật gật đầu.

Hạo Văn nghĩ nghĩ, không khỏi nghiêng nghiêng đầu cười. "Đi!" Nàng vỗ vỗ vai Vũ Đạt, "Ta muốn không đi, chủ nhiệm lớp nhất định trách ngươi không nói với ta, đi, ta đi!" Hạo Văn nhéo nhéo mặt Vũ Đạt.

Thực sự có chút khó xử, hiện tại nghe Hạo Văn nói vậy, Vũ Đạt cảm thấy mình rất không nghĩa khí.... Hạo Văn với mình là bằng hữu tốt nhất, chính mình lại không giúp gì được nàng, ngược lại lại giúp lão sư truyền lời làm cho nàng chịu mắng....

Nhìn Hạo Văn dần dần đi khuất, Vũ Đạt đứng trong hành lang bất độnglòng tràn đầy bận tâm cùng lo lắng.

Trong phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp thở hổn hển, đem sách của Hạo Văn gõ lên bàn, đùng đùng vang động.

Hạo Văn đứng im một chỗ không lên tiếng, nhìn quyển [Ỷ Thiên Đồ Long Ký], trang bìa đã bị lột ra, trang sách trên cùng dính đầy tro bụi. Nàng im lặng khom người xuống, cầm quyển sách lên, ném vào thùng rác bên cạnh.

Tất cả lão sư đều trân trân nhìn Hạo Văn, vẻ mặt của nàng, không giống bình thường luôn mang vẻ châm chọc mỉm cười, mà là nhìn vào sọt rác đến thất thần, giống như bên trong, là một bảo bối rất trân quý.

"Vương lão sư, quên đi!" Hình lão sư nhìn thấy bộ dạng Hạo Văn, có một tia không đành lòng. Bắt đầu có chút hối hận chính mình đem chuyện Hạo Văn trên lớp xem tiểu thuyết nói với chủ nhiệm lớp. Vốn việc Chung Hạo Văn gây ra việc này chỉ là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng một khi có lão sư phản ánh, chủ nhiệm lớp ngại sĩ diện nhất định phải xử lý. Dù sao mọi người trong lòng đều rõ, tính tình Hạo Văn không phải người bình thường có thể thuần phục được. Chính là, thời điểm tan học không thấy Hạo Văn, trong lúc nhất thời chính mình có điểm gấp gáp, không biết đứa nhỏ này chạy đi nơi đâu. Nếu chạy ra khỏi trường học có gì xảy ra.... Tình thế cấp bách cũng không tính nhiều được, chỉ đơn giản nói với Vương lão sư, không nghĩ tới....

Nghe Hình lão sư vì chính mình nói chuyện, Hạo Văn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn một chút. Từ trong mắt Hạo Văn, Hình lão sư nhìn thấy một tia oán hận. Đứa nhỏ này ánh mắt quá mức sắc bén, làm cho nàng không khỏi có chút cảm giác sống lưng phát rung.

Nói hồi lâu, chủ nhiệm có chút mệt. Từ đầu tới cuối, Hạo Văn đều một mực im lặng. Chủ nhiệm nói đủ, cũng không khỏi thở dài một hơi. Nhìn vẻ mặt Hạo Văn, biết lời nói chính mình lại là vô ích.

Đi ra khỏi văn phòng, Hạo Văn ngừng ở cửa một chút, quay đầu, trừng mắt liếc nhìn Hình lão sư đang nhìn chằm chằm chính mình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro