Chương 1: Tôi là Lý Linh Đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đang ở đâu đây?

Khắp người tôi bỗng chốc lan tỏa một cảm giác trống rỗng và nhẹ nhàng đến đáng sợ. Từng đợt gió thoảng nhẹ nhàng lướt qua phiến má, man mát dịu nhẹ. Tôi cố gắng mở mắt, dường như bản thân đã trải qua một giấc ngủ dài, mi mắt trĩu nặng khó nhọc lắm mới mở ra được. Tôi dần thích nghi với khung cảnh xung quanh. Trời hôm nay rất đẹp, không một gợn mây, bầu trời trong xanh. Tôi đặc biệt chú ý thấy gần đó có rất nhiều hoa bồ công anh, hình như tôi đang nằm trên một cánh đồng hoa bồ công anh rộng lớn, xa xa một vài cây xanh cao lớn rậm rạp đang đung đưa theo làn gió, còn có tiếng chim chích ríu rít trong từng tán cây, tạo nên khúc nhạc êm tai ...

Đột nhiên, tôi nhận ra một điều gì đó...

Tiếng chim hót...Tôi...vừa nghe được nó ư?

Tôi giật mình hoảng hốt, hàng loạt suy nghĩ phút chốc ùa đến. Tôi...đang mơ. Là đang mơ phải không? Càng nghĩ tiếng chim ấy càng rõ ràng lọt vào tai tôi, thêm một vài thanh âm xào xạc nhẹ nhàng từ những tán cây. Cả người chỉ biết đứng im bất động.

"Linh Đan..."

Không gian bao trùm ngào ngạt mùi gió, mùi hoa lá, mùi cây bồ công anh nhỏ tinh tế, một thanh âm nào đó vang lên, là ...một giọng nói, giọng nói ấy rất trầm thấp. Có phải giọng nói ấy đang gọi tên tôi không? Lần đầu tiên nghe qua nhưng sao trong lòng tôi rất nhanh dâng lên cảm giác thân thiết, quen thuộc vô cùng, còn đôi chút lâng lâng khó hiểu. Tôi ngoái đầu lại nhìn, tôi ngó xung quanh, tôi mở to mắt để xác định rõ ràng giọng nói ấy từ đâu phát ra. Tôi lập tức phát hiện gần đó một bóng dáng cao lớn, giữa quang cảnh thanh thản đìu hiu, bóng dáng người ấy trông thật cô đọng, thật buồn, thật cô đơn làm sao...! Cũng thật quen thuộc như những gì tôi đã nghĩ...! Người ấy đưa lưng về phía tôi.

"Linh Đan..."

Giọng nói người ấy phát ra một lần nữa...anh gọi tên tôi...Lần đầu tiên tôi nghe được cách mà anh gọi tên tôi. Thì ra nó hay đến như vậy! Thì ra nó ấm đến như vậy...Tôi xúc động!

Tôi không suy nghĩ nhiều nữa, tôi chạy đến anh, một lực đẩy vô hình nào đó, một sự thúc giục nào đó khiến tôi muốn ôm anh, tôi muốn tiến đến gần anh, muốn khoe với anh rằng tôi có thể...có thể nghe thấy anh rồi đây...! Tôi chạy rất nhanh, tôi còn tưởng như chân mình không chạm đất nữa cơ, khoảng cách giữa tôi và anh không còn xa nữa rồi. chỉ còn vài bước chân nữa thôi, tôi có thể dang rộng hai tay ôm anh vào lòng.

Và rồi...

Vụt!

Cả người tôi xuyên thẳng qua anh, chớp mắt một cái, bàn tay tôi hờ hững giơ ra giữa không trung...

"Linh Đan..."

Lại là giọng anh. Anh vẫn tiếp tục gọi tên tôi, lần này nó rõ hơn hai lần trước, nó chân thật hơn hai lần trước rất nhiều, tựa như một điều gì đó khẽ khàng lay động bên tai. Giọng anh run run...Nỗi bất an cùng sự hoài nghi trong tôi cũng theo đó mà trào dâng...

Tôi xoay người nhìn anh. Gương mặt thân thuộc khắc sâu trong trí nhớ tôi từng giây từng phút không thể lẫn đi đâu được, giờ đây đang ở ngay trước mắt tôi, rất gần, gần trong gang tấc...Gương mặt anh xanh xao mà phờ phạc, tim tôi chợt thắt lại...

"Anh...Anh...hãy nhìn em đi...! Em đang ở ngay trước mặt anh đây. Em đang rất gần anh đây...Em là Linh Đan đây này...Hãy nhìn em đi anh...!" Tôi lẩm bẩm trong lòng, tôi có thể nhìn thấy anh cơ mà. Tại sao anh không nhìn tôi, tại sao anh phớt lờ tôi, anh đang nhìn đi đâu vậy...anh?

Từng ngón tay tôi tái nhợt run rẩy đưa lên chạm vào mặt anh...thế nhưng tôi không cảm nhận được một chút hơi ấm nào, bàn tay tôi...trở nên trong suốt!

Tôi rụt tay lại, đưa lên ôm mặt như không thể tin nổi. Đúng, tôi không thể tin nổi! Tại...tại sao...Tay tôi...Tôi bị làm sao thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Anh! Anh nhìn em đi mà! Em đang ở ngay trước mắt anh đây..." Một làn nước mỏng nhẹ che phủ ánh mắt tôi, bóng hình anh ngay trước mắt mờ mờ. Tôi vô vọng níu lấy anh, tôi cố gắng chạm vào anh, tôi cố gắng lay người anh...Ánh mắt tôi chắc chắn đã hiện rõ vẻ cầu xin, tôi cầu xin anh hãy chú ý đến tôi, tôi cầu xin anh hãy nhìn tôi, dù chỉ một chút thôi...Nhưng không thể, tôi không thể chạm vào anh! Bàn tay tôi hay nói chính xác hơn là cả người tôi đang trong trạng thái trong suốt...! Tay tôi cứ khua qua khua lại một cách vô định. Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Giấc mơ này kì lạ quá! Nó chân thực đến đáng sợ...! Tôi muốn tỉnh dậy...

"Linh Đan..."

Anh lại gọi tôi, đã là lần thứ 4, lần thứ 4 rồi...Tại sao vậy? Tôi đang ở trước mặt anh, trước mặt anh cơ mà...?! Tại sao?

Tôi tủi thân nhìn theo ánh mắt anh, tôi muốn biết rốt cuộc anh đang nhìn điều gì phía trước...

Đến khi định hình rõ ràng rồi, trái tim tôi vì quá bất ngờ mà có lẽ sắp nổ tung...

Đó là một ngôi mộ nhỏ, trên đó khắc lên ba chữ...

"LÝ LINH ĐAN"

---***---

Tôi là Lý Linh Đan.

Câu chuyện của tôi bắt đầu khi tôi sinh ra vốn đã không thể may mắn như những người bình thường khác...

---***---

18 năm trước...

~~~ HẾT CHƯƠNG 1~~~

TG: Đừng thắc mắc chap 1 vì sao lại như thế này. Đó là ý đồ của ta... 

*Tác giả: Vịt Con Lon Ton <3

/X/ Cấm sao chép bản quyền sử dụng cho mục đích cá nhân khi chưa được sự cho phép của tác giả dưới mọi hình thức /X/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro