Chương 11 -15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đợi đã qua thêm hai ngày, các thú nhân đi ra ngoài tìm kiếm còn chưa thấy tin tức. Mà thời tiết bỗng nhiên nóng lên bất thường, dưới thời tiết nóng như vậy, các thú nhân chờ đợi không thể không đem nơi nghỉ ngơi chuyển vào trong rừng.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời tiết khác thường làm cho hắn lo lắng. Mà Patrick cùng những thú nhân khác lại không có chút nào lo lắng nào.

Tiện tay đem Cầu Cầu vì né tránh Mischa mà tới, “Patrick, thời tiết bỗng nhiên khác thường, ngươi không lo lắng sao?” Phản ứng kì quái của Lâm Mộc các thú nhân đã tập riết thành quen.

Mặt Patrick không cứng ngắc tỏ vẻ lúc này tâm tình của y thực tốt, “Ta vẫn lo lắng mùa mưa sẽ tới trước, bởi vì thời tiết như thế này thực bình thường. Bất quá hiện tại ta không lo lắng, chúng ta ít nhất còn có một tháng để chuẩn bị.”

“Một tháng?” Lâm Mộc có chút kinh ngạc, dù sao bộ dáng trước kia của Patrick giống như mùa mưa sẽ nhanh đến, hiện tại lại nói còn có thời gian một tháng. Vậy hắn mấy ngày nay không phải lo lắng vô ích sao?

Nhìn ra nghi hoặc của Lâm Mộc, Patrick nhu nhu tóc đối phương, thực thích mềm mại trong tay, lại bị Lâm Mộc hất ra, “Thật là, biệt động thủ động cước, nhanh nói nguyên nhân.” Lâm Mộc chán ghét mình hay đỏ mặt, cho nên cố ý cùng y nói lớn.

Patrick không để ý đối với hắn cười cười, “Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, trước khi mùa mưa đến thời tiết sẽ nóng một tháng. Nghe nói là thần thú thu hồi một ít nước, như vậy tới mùa mưa sẽ đủ lượng mưa. Hơn nữa mùa mưa là thần thú ban cho chúng ta ơn trạch, bởi vì mùa đông đến chúng ta phải chứa đựng nhiều thức ăn, mà mùa mưa đi qua, nhóm động vật sẽ đặc biệt nhiều lên.”

Thời điểm Patrick nói đến thần thú, trong mắt sẽ tràn ngập kính yêu chi tình.

Lâm Mộc cảm thấy lượng lớn hơi nước bốc lên, tại nhiệt độ không khí giảm xuống, trời sẽ mưa, về phần cái đó cùng phần thú có liên quan không thì không thuộc phạm vị liên quan tới hắn. Còn có thời gian một tháng, điều này làm cho hắn cảm thấy bớt lo lắng.

“Nhưng cũng có thời điểm khác thường.”

Lâm Mộc biết trong lòng Patrick đối với những thay đổi không lí giải, nhưng thuộc về khoa học hắn cũng không hiểu lắm, cho nên liền nhàn nhàn mà nói: “Có lẽ thần thú của các ngươi chuẩn bị nước đủ dùng, cho nên cũng không cần thời tiết thay đổi đi.”

Patrick suy nghĩ một chút, rất trịnh trọng mà gật gật đầu, nghiêm túc cùng Lâm Mộc nói: “Ta cảm thấy, ngươi nói thực đúng.”

“Phốc”, Lâm Mộc bị vẻ mặt của Patrick đùa nở nụ cười, nhịn không được nâng mặt y lên vuốt ve, “Ngươi thật sự rất đáng yêu.”

Patrick không có ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Mộc, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Trong mắt Patrick tràn đầy ý cười làm Lâm Mộc đang tàn sát bừa bãi trên mặt y vội vàng rút tay lại, xấu hổ cười cười sau liền xoay người chạy. “Ta có việc bận.” Lâm Mộc ảo não nghĩ muốn đánh tay mình, “Não có vấn đề hay sao mà đi nhu mặt y?”

Patrick nhìn bóng dáng hắn chạy trối chất, hơi hơi gợi lên khóe miệng biểu hiện tâm tình hiện tại của y thật tốt, “Thật sự không ngoan a, tiểu hài tử không ngoan cần phải hảo hảo trừng phạt một chút mới được.”

Về phần buổi tối Lâm Mộc bị trừng phạt gì, không thể biết, bất quá từ việc môi hắn hơi thũng có thể đoán ra.

Thời điểm Carl trở về là lúc Lâm Mộc đang tại bị bức bách uống huyết động vật cứ ba ngày một lần của hắn.

Nhìn một chén máu đỏ, Lâm Mộc cầu xin nhìn Patrick, “Không uống không được sao.”

Patrick thấy Lâm Mộc vẻ mặt lên án ngươi khi dễ ta làm trong lòng y cũng buồn bực, nhưng vì nghĩ cho thân thể của Lâm Mộc, vẫn là ôn nhu hống: “Nghe lời, không uống ngươi sẽ không thoải mái, Mộc Mộc ngoan, ta có chuẩn bị trái cây ngon cho ngươi, ngươi uống xong liền cho ngươi ăn.” [ =.=” điệu bộ dụ dỗ con nít uống thuốc là đây =)))]

Hắn mới không vì được ăn trái cây mà đi uống sống, trong lòng hô to không cần, muốn thuyết phục Patrick, “Tinh thần của ta thực tốt, thật sự thực tốt a.” Nói xong còn sôi nổi biểu hiện mình là cỡ nào có sức sống.

Nhìn bộ dáng cậy mạnh của Lâm Mộc, Patrick tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng không chút ý tứu buông tha cho hắn, đang chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo đối phương, một thú nhân chạy tới, bộ dáng tràn đầy vui sướng nói: “Lão Đại, Carl cùng Khoa Ân trở lại.”

Lúc Lâm Mộc đang nghĩ làm thế nào để chu toàn cùng Patrick, đột nhiên nghe được tin tức này, một bên trong lòng hô lớn: “Trời cũng giúp ta.”, một bên cao hứng lôi kéo Patrick nhanh nghênh đón Carl bọn họ, “Đi mau, không biết bọn họ mang về tin tức tốt như thế nào.”, Lâm Mộc cảm thấy hắn mà chờ thêm nữa giống như muốn mọc nấm rồi.

Tất cả mọi người đều đến bãi đất trống, nhìn ở trên trời thấy hai hình thú to lớn quen thuộc đang bay về phía họ. Tuy rằng đã nhìn thấy hình thú của Carl nhiêu lần, nhưng nhìn thấy một con rết thực to lớn bay trên trời vẫn thực rung động: đến tột cùng con rết làm sao bay được vậy?

Nhìn Carl bay trên trời, Lâm Mộc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Phụ thân của Carl cũng là con rết sao?”

Patrick lắc đầu, “Không phải, phụ thân của Carl là trúc lễ thú (không biết con này, nên để nguyên theo qt dịch), một loại hình thú khổng lồ, toàn thân kiên giáp màu xanh, cùng Carl cũng không giống.”

Cho nên bị coi là ngoại tộc, Lâm Mộc hiểu rõ gật gật đầu. Người ở nơi này cũng giống như thế giới của hắn, khó có thể dễ dàng tha thứ cho ngoại tộc tồn tại, mà đối phương còn là mãnh thú nữa chứ. Lâm Mộc nhìn Patrick cũng đang mong chờ, tâm lý nghĩ: “Bọn họ chỉ là có chút bất đồng mà thôi, chính là có chút bất đồng.”

Trên bầu trời.

Carl đắc ý dào dạt mà đối Khoa Ân nói: “Nhìn, bọn họ đều đến hoan nghênh ta. Hắc hắc...”

Khoa Ân cười đối hắn gật đầu, “Ân, đều đến hoan nghênh ngươi, ngươi quan trọng nhất.”

Bị Khoa Ân thuận theo nói như vậy một chút thành tựu đều không có, Carl tức giận đối với Khoa Ân lạnh giọng nói: “Hừ, đừng tưởng rằng nịnh hót ta, ta sẽ tha thứ sai lầm ngươi phạm phải. Nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

Khoa Ân không để ý việc hắn lạnh giọng với mình, cười hì hì nói: “Không tha thứ không quan hệ, ngươi vẫn luôn nhớ kỹ đi.”

Hắn biết thú nhân này da mặt dày, chính là chưa từng thấy dày như Khoa Ân này. Mặt Carl đột nhiên hồng, sau đó sinh khí hung hăng dung đuôi quật hắn một cái, liền bay nhanh xuống. Khoa Ân tuy bị đánh đau nhưng không có sinh khí, còn vui cười hớn hở mà cùng đi qua, cùng đáp xuống mặt đất bên bờ sông, sau khi hóa thành người liên đuổi theo Carl, tại bên cạnh hắn cười lấy lòng.

Lâm Mộc thấy Carl đập cho Khoa Ân một cái rất là kinh ngạc, bất quá hiện tại thấy bộ dáng nịnh nọt của Khoa Ân, nghĩ chắc là Khoa Ân đắc tội Carl. Bất quá nhìn sắc mặt của Carl, tuy rằng không quá tốt nhưng là không có thực đen, hẳn không phải thật nghiêm trọng. Cho nên hắn đi theo những người khác đi đến chỗ Carl bọn họ.

Lâm Mộc cao hứng chạy đến trước mặt Carl, “Carl, ngươi mang tin tức tốt về, có phải hay không? Có phải hay không?”

Patrick ở bên cạnh thấy bộ dạng hưng phấn của hắn như vậy, trong mắt tràn đầy ấm áp. Đi đến, tay khoát lên lưng hắn, Lâm Mộc không có để ý chính là mong chờ mà nhìn Carl, “Chúng ta đi đến rừng rậm rồi nói.”

“Nơi này rất nóng, chúng ta mau vào trong rừng rậm. Đi mau, đi mau.” Lâm Mộc lôi kéo Carl hướng trong rừng rậm chạy, một chút cũng không để ý hai thú nhân đằng sau đen mặt.

Patrick nhượng các thú nhân đi ra ngoài săn thú, buổi tối muốn chúc mừng Khoa Ân cùng Carl trở về. Mà hắn, Lâm Mộc cùng Carl, Khoa Ân bọn họ tại một thân cây ngồi xuống, chuẩn bị nghe Carl nói phát hiện của bọn họ. Mischa cùng Casso cũng thật cao hứng vây quanh, Mischa còn lấy ra trái cây của mình cho Carl.

“Carl thúc thúc, ngươi tìm thấy nơi để ở, nơi đó thế nào?” Mischa vẫn luôn nhớ rõ Lâm Mộc nói, nếu bọn họ tìm được chỗ thích hợp để ở, bọn họ sẽ qua mùa đông thực ấm áp, sẽ không phải chịu đói, cho nên đối với nơi để ở nó thật sự quan tâm.

Casso cũng hừ hừ tỏ vẻ nó hưng phấn.

Carl thấy tất cả mọi người mong chờ mà nhìn mình, tâm lý hư vinh được thỏa mãn, vì thế đắc ý nâng cằm, “Đương nhiên, không có việc Carl ta làm không được.”

Thấy bộ dạng đắc ý của Carl, nếu ở dĩ vãng Lâm Mộc sẽ châm học hắn vài câu, nhưng giờ hắn đều nghĩ tới nơi để ở, nhưng Mischa lại không vui lòng, “Cha ta cũng rất lợi hại.”

“Tiểu hài tử thật không đáng yêu.” Carl bĩu môi, bất quá cảm thấy ánh mắt lạnh của Patrick lập tức hóa thành biểu tình cực kì nghiêm túc nói: “Ta cùng Khoa Ân phát hiện một sơn cốc thật bí mật. Nơi đó núi vây quanh bốn phía, phi thường xinh đẹp, lại có một con sông nhỏ chảy qua trong cốc. Thực hợp yêu cầu Lâm Mộc nói. Tối trọng yếu là, sơn cốc kia có lối vào bí mật, nếu không phải ngoài ý muốn chúng ta cũng sẽ không phát hiện nơi đó. Chúng ta không cần sợ có người sẽ phát hiện chúng ta.”

“Ngươi nói thực bí mật, vậy sao nhóm của ngươi lại phát hiện ra?” Sẽ không bị người phát hiện, Carl như thế nào khẳng định như vậy.

“Nơi đó là thực bí mật, ngươi thấy liền hiểu được, quản ta làm sao phát hiện ra.”

Lâm Mộc cảm thấy Carl giống như thẹn quá thành giận vậy? Hắn nghi hoặc nhìn nhìn Khoa Ân, không rõ cho nên.

Patrick nhìn người trong ngực còn đang dùng ánh mắt hoài nghi mà quét toàn bộ người Carl, nhịn không được thở dài, ngươi không phát hiện mặt Carl có điểm hồng không bình thường ư? Ngươi không phát hiện mặt Khoa Ân đã đen lại ư? Patrick lo lắng Lâm Mộc đem hai người làm nổi giận, “Mộc Mộc, ngươi chuẩn bị đồ ăn cho hai người họ đi, bọn họ còn không có ăn thức ăn nấu bằng nồi đâu.”

Lâm Mộc cũng cảm thấy nên hảo hảo khao bọn họ, tuy rằng tài liệu thiếu thốn không thể làm ra mỹ vị, bất quá hắn hết sức làm là được.

Nghe Lâm Mộc sẽ làm đồ ăn, Mischa cùng Casso đều thí thí điên điên đi theo, Cầu Cầu tự nhiên cũng sẽ không ngoài ý muốn.

Thấy Lâm Mộc cùng mấy đứa nhỏ rời đi, Patrick nghiêm túc mà đối hai người nói: “Các ngươi vất vả.”

Hai người lần đầu tiên thấy lão đại nói như thế, đều có chút không hảo ý tứ, “Hắc hắc, chúng ta nên.”

“Hy vọng chúng ta thật sự có thể thành lập bộ lạc của mình, có chỗ để mà về.” Carl cảm khái nói.

Patrick nhìn Lâm Mộc tại cách đó không xa bận rộn, “Sẽ  nhất định sẽ.” Nói xong y xoay người rời đi, y muốn đi giúp Lâm Mộc hái chút trái cây.

Khoa Ân thấy lão đại nhà mình đi rồi, nhưng Carl còn đang nhìn Lâm Mộc, sắc mặt lập tức trở nên thật không tốt, “Lâm Mộc là của lão Đại, ngươi không có cơ hội.”

“Thì thế nào, dù sao trên người  Lâm Mộc còn không có khí vị của lão đại, ta còn có cơ hội.” Hắn cũng mặc kệ ngữ khí của đối phương có bao nhiêu chua, tốt nhất là chua chết y đi.

“Ngươi!”

“Như thế nào?” Carl hất càm lên khiêu khích nói, thế nhưng dám nảy sinh ý đồ với mình.

Khoa Ân thấy bộ dạng này của hắn ngược lại không sinh khí, cười giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo, “Đừng nóng giận. Lần đó là ta không đúng, bất quá ta cam đoan về sau sẽ không để cho ngươi đau đớn. Tin tưởng ta.”

Carl cảm thấy cho lão hổ này hối cải quả thật là sự kiện rất ngu ngốc, hung hăng tại trên đùi của đối phương đạp một cước, “Ngươi đi chết đi.” Đá xong liền hướng nơi Lâm Mộc chạy tới.

Mà Khoa Ân một bộ không đau, không ngứa chạy tới, cố ý dùng âm thanh chỉ có mình Carl nghe thấy nói: “Thú nhân muốn vô hạn bao dung bạn lữ của mình, Carl ngươi thật sự rất không được tự nhiên.”

Carl nghiến răng nghiến lợi, hắn cảm thấy một cước kia thật nhẹ, hắn nên một cước đạp chết tên này.

Hai người đi đến trước mặt Lâm Mộc, nhìn đồ vật bọn họ không biết trên mặt đất.

Lâm Mộc cảm thấy hắn nên giải thích cho hai người họ biết. Đưa cho hai người thêm chén canh ngân nhĩ, “Đựng đồ ăn là chén gỗ, bên trong là thìa gỗ dung để múc đồ ăn.” Nói xong chỉ Mischa đang ăn bên cạnh, “Dùng giống nó ấy.”

Hai người nhìn nhìn Mischa đang uống vui vẻ, lại nhìn nhìn đồ vật trong tay mình, học uống một hơi.

“Uống ngon thật.” Carl tốc độ nhịn không được nhanh một ít, “Đây là làm bằng cái gì?”

“Đây là nấu bằng ngân nhĩ cùng quả ngọt ngào. Đối thân thể thực tốt.” Lâm Mộc vẫn đem quả ngọt ngào làm thành đường.

Khoa Ân không quá thích loại hương vị ngọt ngào này, thấy Carl thích liền đem của mình cho hắn. Thấy Carl không có phản đối, vì thế tâm tình tốt, nhìn nồi đang nấu trên mặt đất nói: “Cái này là cái gì?”

“Cái kia là nồi, đồ ăn nấu ra ăn ngon hơn đồ nướng.” Mischa buông bát của mình vui vẻ cùng Khoa Ân giới thiệu, “Chúng ta dùng nồi có thể nấu canh rau, uống thực ngon. Bất quá thú nhân các ngươi không thích, thật sự là không có lộc ăn.”

Lâm Mộc cười nhìn bọn họ nhàn nhã ở một bên nói chuyện phiếm, quay đầu lại nhìn thấy Patrick mang theo trái cây trở lại. Nhưng nhìn thấy bát huyết nhịn không được nhíu mày. Hắn biết Patrick chấp nhất, hắn nhất định là trốn không thoát, nhìn thấy nồi nước, tốt.

Tiếp nhận hoa quả trong tay Patrick, nhìn đối phương kiên trì cầm chén cho mình, muốn cười, “Trước đặt ở một bên đi. Yên tâm, ta nhất định sẽ ăn nó.” Lâm Mộc quyết định đem huyết nấu chín, lại cho thêm quả ngọt ngào, hương vị có chút quái lạ, nhưng so trực tiếp uống còn tốt hơn.

Bữa cơm này họ ăn tất nhiên là vui vẻ, Carl trở lại bọn họ liền không cần lo lắng chỗ ở, mỗi người đều rất vui vẻ.

Lâm Mộc gặm trái cây, đó là Patrick chuyên môn hái cho hắn, hình trứng, vỏ màu vàng, quả thực to, bộ dáng giống như hai cân. Hương vị rất giống quả táo, so với táo hắn ăn trước kia thì ngon hơn nhiều.

“Ngày mai chúng ta liền xuất phát. Có thể làm phòng ở sớm một chút.”

“Ân, ngày mai xuất phát. Nghe Carl nói thì lộ trình hai ngày đường.”

“Khắc Đặc bọn họ thì như thế nào? Các ngươi có phương pháp liên hệ sao?” Lâm Mộc nhìn Mischa cùng Casso chơi đùa, hắn biết Mischa rất nhớ Khắc Đặc, dù sao đứa nhỏ này vẫn rất ỷ lại phụ thân.

“Chúng ta sẽ lưu lại ký hiệu, bọn họ có thể tìm đến chúng ta.”

“Ký hiệu? Khí vị hay là ký hiệu đặc biệt?”

“Là ký hiệu. Khí vị dưới trời mưa sẽ bị xóa tan.” Y nói xong cầm lấy hoa quả Lâm Mộc đang gặm “Đừng ăn nhiều như vậy, không tốt.”

Lâm Mộc bĩu môi không có phản đối, hắn ăn nó đến tức bụng rồi.

Ngày hôm sau các thú nhân chuẩn bị cho việc xuất phát.

Lâm Mộc nhét một ít trái cây vào ba lô của mình, cái ống trúc đựng nước cũng đổ đầy bỏ vào. Cảm thụ một chút sức nặng, còn đi, không phải rất nặng. Nhìn cánh tay có vẻ hơi cơ bắp của mình, đi vào thế giới thú nhân rèn luyện không ít a.

Patrick buộc chặt hành lý của y cùng Lâm Mộc, một đống không nhỏ. Lâm Mộc gần đây thật sự tồn không ít đồ vật.

Nhìn thấy Patrick đóng gói đồ vật, kích cỡ hơi bự.”Hình như nhiều lắm.” Hắn cau mày nghĩ nên bỏ cái nào, hình như đều thực luyến tiếc, nơi đó là đồ ăn mấy ngày nay hắn vơ vét được ở trong rừng, mỗi thứ hắn đều muốn lưu trữ.

Nhìn Lâm Mộc nhíu mày, Patrick tự nhiên biết hắn nghĩ cái gì, mỉm cười nói: “Nhiêu đây không tính bao nhiêu đối với ta.”

Nghĩ đến thể tích Patrick sau khi biến thân, lại nhìn mấy thứ này, đúng là không tính cái gì.

Lâm Mộc không nói gì, nhìn Patrick đối với mình cười ôn nhu, không dám nhìn đối phương, trong lòng thầm than, không khí vừa rồi thực hài hòa a, sao lại trở nên ái muội rồi?

“Cái kia, ta đi tìm Cầu Cầu trở về.” Nói xong bỏ chạy. Lâm Mộc vừa chạy vừa thầm mắng mình không tiền đồ, không phải bị nam nhân truy sao. Chính là vẫn là muốn chạy, khinh bỉ chính mình!

Patrick nhìn Lâm Mộc đỏ mặt chạy đi, không có sinh khí. Cho tới bây giờ thú nhân theo đuổi giống cái đều là khó khăn, giống cái rụt rè đối với thú nhân mà nói chính là thực đáng sợ.

Nhìn Cầu Cầu chơi xấu bên người Casso, thế nhưng không chịu đi cùng hắn, thật sự là tên không lương tâm.

Phải lên đường, Patrick tìm thấy Lâm Mộc thì nhìn thấy hắn đang bất mãn, nhìn Cầu Cầu vẫn như trước ghé trên người Casso, y hiểu được. Cầu Cầu cùng Casso vẫn thực thân cận a.

Bởi vì Khắc Đặc không ở cho nên Mischa cùng bọn Casso ngồi trên lưng thú hình của DaMon ê ẩm nói: “Lâm Mộc, Cầu Cầu thích đi theo Casso liền khiến cho nó cùng đi.” Cầu Cầu sao không cùng với nó chứ? Nó hoàn toàn quên mình trêu đùa Cầu Cầu như thế nào.

Chống cằm, Lâm Mộc ghé vào trên lưng Patrick, không có Cầu Cầu làm cho hắn chà đạp, Lâm Mộc cảm thấy thực nhàm chán. Casso đáng giận, thế nhưng quải chạy Cầu Cầu của hắn. Lại nhớ tới bộ dáng của Casso bị Cầu Cầu khi dễ, Lâm Mộc nhịn không được nghĩ: “Cầu Cầu thích ở cùng Casso có phải là do Casso là người duy nhất bị Cầu Cầu khi dễ không?”

“Patrick, ngươi có cảm thấy Cầu Cầu thực thông mình không?”

Patrick nghĩ tới hành động bình thường của Cầu Cầu, “Là thực thông minh.”

Lâm Mộc đột nhiên đột nghĩ, “Ngươi nói Cầu Cầu có thể là thú nhân hay không a?”

Patrick suy nghĩ một chút, cho tới bây giờ y không có nghĩ Cầu Cầu là thú nhân, bởi vì hình thú của Cầu Cầu không có sức chiến đấu, thú nhân không có sức chiến đấu rất khó sống sót.

“Ta chưa từng thấy qua Cầu Cầu loại này... Ân..., động vật. Bất quá, cũng chưa từng nghe thấy qua loại thú hình giống Cầu Cầu này.”

Ngẫm lại cũng phải, thân hình Cầu Cầu sao có thể đại khai tứ phương, cho nên Cầu Cầu chính là sủng vật của mình.

Chạng vạng đúng hạn đã đến, Lâm Mộc ghé vào trên người Patrick không đợi thú nhân phát tín hiệu liền làm cho Patrick hạ xuống.

“Ta thật gấp, nhanh xuống đi.”

Patrick làm theo, vừa đáp xuống Lâm Mộc vội vàng từ trên lưng hắn đi xuống, sau đó liền hướng bụi rậm trong rừng chạy vào, “Không được lại đây.” Lâm Mộc quay đầu lại cảnh cáo Patrick đi theo hắn.

Patrick đứng lại, “Ta ở chỗ này chờ ngươi.” Từ sau lần phát sinh ngoài ý muốn đó, Patrick cũng sẽ không nhượng Lâm Mộc một mình.

Lâm Mộc sau khi giải quyết vấn đề sinh lý thoải mái thở dài, con người thật sự có tam cấp, cấp chết người. Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe ở bụi rậm phía trước phát ra âm  thanh, Lâm Mộc nghe được trong âm thanh này bao hàm thống khổ.

Nhặt cái nhánh cây, Lâm Mộc quyết định đi xem, hắn cam thấy hắn lớn gan là do có Patrick ở bên cạnh. Nhìn thoáng qua cây cối ngăn trở thân ảnh Patrick, hắn cảm thấy hắn phải có dũng khí mới được. Buổi tối ngoài ý muốn kia là ma chướng trong lòng hắn, làm cho hắn sợ hãi một mình, làm cho hắn không có dũng khí. Tuy rằng hắn biết Patrick sẽ vẫn luôn bảo vệ hắn, nhưng hắn là một nam nhân, hắn không nghĩ hắn yếu đuối như vậy.

Ở trong lòng tự cổ động, tiểu tâm đẩy bụi cây ra, Lâm Mộc thấy được một đôi mắt vì sợ hãi mà mở to.

Lâm Mộc thật bất ngờ hắn nhìn thấy: một giống cái gầy nhỏ, cảnh giác nhìn Lâm Mộc, hai tay ôm chặt thú nhân cao lớn nằm trên mặt đất, mà thú nhân kia sắc mặt tái nhợt cùng vết thương dữ tợn trước ngực biểu hiện y thật sự không tốt.

“Y làm sao vậy?” Lâm Mộc thấp giọng hỏi một câu, sợ dọa tới giống cái khẩn trương này. Nhưng thật không ngờ, bởi vì hắn nói, giống cái nhỏ gầy kia nhìn người trong ngực tràn đầy bi thương.

Khẩn cầu nhìn hắn, “Van cầu ngươi, đừng làm cho người khác giết y được không? Y là người tốt, y vì ta mới thành như vậy, đều là vì ta.” Nói xong không tiếng động mà khóc.

Lâm Mộc đối với nước mắt của người khác thật sự thực không có biện pháp, hơn nữa hắn rất tò mò vì sao người trước mặt lại nói lời kì quái như vậy: “Ta vì sao lại cho người giết y?” Nhìn đôi mắt đong đầy nước kia, lập tức bổ sung nói, “Mặc kệ y thế nào, ta cũng sẽ không khiến người giết y.” Nói xong còn nhịn không được ở trong lòng tưởng, “Chẳng lẽ hắn nhìn ra được ta cùng nhóm của Patrick ở cùng một chỗ sẽ cho người giết hại tình nhân của hắn ư?”

Phil nghe được giống cái trước mặt nói không tìm người tới, an lòng xuống dưới, “Cám ơn ngươi.” Hắn nhìn Ryland trong ngực đã muốn hôn mê, “Y là một người tốt, thật sự, người rất tốt.” Thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ, Lâm Mộc lại nghe được rất rõ ràng.

“Ngươi vì cái gì vẫn luôn cường điệu y là người tốt?” Chẳng lẽ…

“Bởi vì trong ngực hắn là du thú.”

Patrick đột nhiên xuất hiện làm cho Phil hoảng sợ không thôi, hắn hướng phía Patrick cầu xin, “Van cầu các ngươi đừng thương tổn y được không?” Nói xong nhìn về phía Lâm Mộc, “Ngươi đáp ứng ta, ngươi sẽ không để cho người giết y.” Hắn cho rằng thú nhân xuất hiện trước mắt là cùng bộ lạc với Lâm Mộc, hận ý của thú nhân trong bộ lạc đối với du thú hắn biết, nhưng Phil càng hiểu được giống sức nặng của giống cái trong lòng thú nhân, huống chi giống cái trước mặt càng xinh đẹp, cho nên hắn cầu xin Lâm Mộc.

“Đừng làm cho hắn thương tổn Ryland được không? Van cầu ngươi.”

Ryland có lẽ là cảm nhận được khí tức nguy hiểm, cố gắng tỉnh táo nhưng lại bất lực.

Lâm Mộc nhìn người trước mặt thương tâm sợ hãi, vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, Patrick sẽ không thương tổn Ryland.” Vừa nói vừa cấp Patrick nháy mắt làm cho đối phương tỏ vẻ một chút.

Patrick nhìn thú nhân suy yếu trên mặt đất, “Du thú có thể làm cho giống cái cật lực giữ gìn, cái thú nhân tên Ryland này không đơn giản a.” Trong lòng nghĩ, nhìn Lâm Mộc bên cạnh đang liều mạng nháy mắt, nếu đổi là mình, Lâm Mộc sẽ giống giống cái này nhất dạng bảo hộ y sao? Nghĩ giả thiết này thật không tốt, y tuyệt đối sẽ không làm cho Lâm Mộc ở trong trạng thái không an toàn.

Phil khẩn trương nhìn thú nhân rước mắt không có tỏ thái độ ôm thật chặt cánh tay Ryland.

“Tình huống của y không tốt.” Thú nhân ở vào dưới tình huống cực độ nguy hiểm  còn vẫn chưa tỉnh lại, ( Du thú xa lạ – Patrick cường đại như vậy xuất hiện) tình huống thực nghiêm trọng.

Phil thật không ngờ Patrick sẽ nói một câu như vậy, trong lòng hơi thả lỏng một chút. Ít nhất đối phương không có lập tức kêu đánh kêu giết, thuyết minh còn có hy vọng.

Lâm Mộc ngồi xổm, bắt tay khoát lên trên đầu Ryland, động tác này rõ ràng làm cho tâm tình Patrick ác liệt vài phần.

“Hắn đang phát sốt, miệng vết thương khả năng nhiễm trùng.” Mắt nhìn miệng vết thương được đắp thảo dược “Ngươi là vu y?”

Phil nghe được Lâm Mộc nói phát sốt, nhiễm trùng, tuy rằng không biết là cái gì nhưng từ Lâm Mộc nhăn lại mày chỉ biết thực nghiêm trọng, lại nghe đến nghi vấn của hắn: “Ta không phải vu y, bất quá ta cùng vu y trong tộc đồng thời đi hái dược, cho nên biết một ít thảo dược.”

Nhìn tuy rằng thấ giọng nhưng như trước hôn mê thú nhân, “Phải nhanh chữa trị cho y.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Patrick.

Tuy rằng Patrick rất bất mãn Lâm Mộc đối với thú nhân khác để bụng như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Lâm Mộc cho Patrick một cái sáng lạn mỉm cười, sau đó quay đầu cùng Phil nói: “Ta có lẽ có thể cứu y.”

“Thật vậy chăng?” Phil thật sự thực kinh hỉ, hắn cảm kích nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc đối với hắn cười cười, liền cúi đầu bắt đầu xem xét thương thế của Ryland. Miệng vết thương có mùi hư thối, đã muốn bắt đầu sinh mủ. Lâm Mộc cố nén, “Y yêu cầu rửa sạch miệng vết thương, hơn nữa hắn mất máu quá nhiều, nếu có muối thì tốt rồi.”

“Ta có muối.” Nói xong xuất ra một cái túi nhỏ da thú, “Không biết có đủ hay không.”

Lâm Mộc vui sướng tiếp nhận, tầm nửa cân. Đã bao lâu rồi hắn chưa ăn muối, một ngày không thấy như cách tam thu, hắn cũng không biết cách bao nhiêu thu.

“Patrick, ngươi hỗ trợ nâng Ryland ra ngoài.” Nói xong đối với người nhỏ gầy nói: “Ta kêu Lâm Mộc, ngươi tên gì?”

“Ta kêu Phil.” Phil cảm thấy giống cái trước mắt là người phi thường lương thiện.

“Phil, ta nghĩ ngươi tìm cho Ryland thảo dược cầm máu đi. Chúng ta muốn đi hái thêm.” Nói xong rồi hướng Patrick nói, “Sau khi ngươi đến chỗ đất trống an bài tốt cho Ryland, liền nấu chút nước ấm đi.”

Patrick không tính toán nhượng hai giống cái độc thân đi hái thuốc, y hướng không trung phát ra tín hiệu, rất nhanh liền có một thú nhân chạy đến.

“Khoa Lợi, ngươi ở đây chiếu cố thú nhân này. Còn muốn nấu nước.”

Ba người rất nhanh hai được đầy đủ thảo dược, thuận tiện hái một ít thảo dược tiêu thũng giảm đau.

Lâm Mộc nhượng Khoa Lợi đem thảo dược nghiền nát, hắn đem dao trong tay mình đưa cho Pitricia, “Đem thịt hư thối cắt xuống, phu thượng thảo dược, sau đó dùng da thú băng bó.” Hắn tuy rằng quyết định cứu Ryland, nhưng hắn không có dũng khí hạ dao đối với người ta. Nói xong lôi kéo Phil đang lo lắng qua một bên ngồi.

Nước trong nồi đã dùng để lau vết thương cho Ryland, hơn nữa trong nước còn bỏ thêm chút muối, làm cho Lâm Mộc đau biết nhiêu, nhưng nghĩ đến muối là của người ta, nhịn.

Trong nồi nhỏ không chỉ có nước không, hắn còn đem quả ngọt ngào bỏ vào nữa. Hắn kéo Phil nhịn không được nhìn qua, “Không có gì hay, đừng nhìn.” Nói xong cho hắn một quả ngọt ngào, “Ngươi hẳn chưa ăn cơm đi?”

Phil gặm trái cây, Ryland bị thương, mấy ngày nay hắn cũng chưa ăn cái gì.

“Hắc hắc, hiện tại chúng ta có muối, hôm nay ngươi có có lộc ăn.” Lâm Mộc quyết định muốn hảo hảo ăn một bữa, nhưng lại cho mình một cái lý do thực hảo, Phil cùng Ryland đều phải bồi bổ.

Patrick rất nhanh xử lý tốt miệng vết thương của Ryland, Lâm Mộc nấu nước đường xong rồi, hắn cấp Ryland một chén lớn, ở trong, lại cấp Phil thêm một chén nữa.

Phil dùng thìa tiểu tâm uy Ryland, nhìn y uống xong một chén canh nóng, nhịn không được rơi nước mắt.

“Lâm Mộc, cám ơn.”

Lâm Mộc cười cười, “Không có gì.”

Bởi vì muối không có nhiều, Lâm Mộc cũng không dám kiêu ngạo làm cơm, nhưng cơm chiều Lâm Mộc ăn được bữa cơm như nguyện, thỏa mãn. Mà Phil càng tin tưởng Lâm Mộc có thể nấu ra đồ ăn ngon như vậy, nhưng còn có thể làm ra nồi, bát còn có thìa – đồ dung thực phương tiện, do vậy đối với Lâm Mộc, Phil thật sâu bội phục.

Ryland bị uy chút canh gà, sau khi ăn xong lại được Lâm Mộc đắp thêm dược, dựa theo dược hiệu, Ryland hẳn là sẽ rất nhanh tốt lên.

Ngày hôm sau Ryland liền tỉnh, Phil nhìn thấy Ryland tỉnh mừng quá rơi nước mắt. Ryland ôm Phil cảnh giác nhìn Patrick mặt lạnh đứng bên cạnh Lâm Mộc, thú nhân khí tức mãnh liệt sẽ làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, huống chi là Patrick không có sắc mặt.

Patrick tự nhiên sẽ không bởi vì Ryland biểu hiện cho y biểu tình dư thừa, hắn chính là bị Lâm Mộc kéo tới để cho thú nhân này an tâm, đối với việc này hắn không cho là đúng, nhưng nhìn thấy Lâm Mộc đứng ở một bên nháy mắt với mình, dùng âm thanh không có tình cảm nói rằng, “Ta là du thú Patrick.”

“Ta biết ngươi là du thú.” Y rất quen thuộc loại khí tức này, bởi vì hắn là du thú cho nên y mới lo lắng, bảo vệ Phil, y nhìn thoáng qua số lượng xung quanh, tuy rằng đối y thực bất lợi, nhưng y thề sống chết phải bảo vệ Phil thật tốt, tuyệt không nhượng hắn bị thương tổn.

Lâm Mộc không biết vì sao Patrick nói lại làm Ryland khẩn trương, đây cũng không phải là ước nguyện ban đầu của hắn.

Hắn cười cùng Ryland nói: “Ta là Lâm Mộc, cảm giác hiện tại của ngươi như thế nào? Tuy rằng hiện tại ngươi không phát sốt, nhưng thân thể vẫn thực suy yếu.”

“Giống cái?”

“Lâm Mộc, thú nhân bị thương này tỉnh rồi. Dược liệu của ngươi thực có hiệu quả.” Mischa ngày hôm qua nhìn thấy Patrick thúc thúc mang về một giống cái cùng một thú nhân bị thương đã cảm thấy thực ngạc nhiên. Nhìn thấy đối phương tỉnh liền theo lại đây. Casso cùng Cầu Cầu tự nhiên cũng đồng thời đến.

“Hài tử?” Đội ngũ du thú này không những có giống cái, mà còn có hài tử. Du thú sẽ không dưỡng dục con của mình. Đội ngũ du thú này thực đặc biệt, ít nhất đến hiện tại mà nói bọn họ thật sự thực đặc biệt.

Lâm Mộc tiếp nhận Cầu Cầu nhảy vào trong ngực mình, “Ân, ngươi thấy trong đội ngũ này có giống cái” ở trong lòng ám chỉ mình nói chính là Mischa, “Còn có hài tử, ngươi hẳn là có thể nhìn ra được đây là đội ngũ bất đồng. Mặc dù là du thú bị thần vứt bỏ, nhưng bọn hắn thực thiện lương. Mà chúng ta hy vọng ngươi có thể gia nhập đội ngũ của chúng ta.” Lâm Mộc mời mọc chủ yếu là vì Phil, Phil biết được dược thảo chữa bệnh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng so với không có thì tốt hơn. Hơn nữa, cho dù Patrick muốn thành lập bộ lạc, mời gọi những du thú thiện lương là điều tất nhiên, mà thú nhân có thể làm cho giống cái một mực đi theo làm sao có thể kém chứ.

Lâm Mộc nói cũng không có giảm bớt Ryland khẩn trương, tuy rằng đội ngũ này thực đặc biệt, nhưng đối với bọn y có vô hại hay không, y không dám mạo hiểm.

Patrick hiển nhiên nhìn ra được băn khoăn của Ryland, “Ngươi cần dưỡng thương, giống cái của ngươi cần một nơi an toàn để sinh tồn, vũ quý cũng sắp đến đây, hơn nữa…” Hắn nhìn thoáng qua gầy yếu Phil “Ta không biết là hắn có thể cùng Lâm Mộc đánh đồng.”

“Phil là tốt nhất!” Tại sao có thể dễ dàng tha thứ người khác nói giống cái của mình không tốt.

Phil đỏ mặt khi nghe được Ryland nói, hắn nhỏ giọng cùng Ryland nói: “Chúng ta đi cùng bọn họ đi. Lâm Mộc nói bọn họ đã tìm được một địa phương thật tốt, không cần lo bị bộ lạc khác đuổi đi. Thương thế của ngươi rất nặng, yêu cầu nghỉ ngơi.” Hơn nữa đối với giống cái bất khả tư nghị Lâm Mộc này hắn cũng thực tin phục.

Ryland nhìn Phil, cuối cùng gật gật đầu, hắn không muốn Phil phải chịu khổ.

Lâm Mộc thấy sự tình giải quyết, liền tuyên bố ăn cơm. Mà hắn không ngờ có phiền toái khi xuất phát.

Ryland bị thương không thích hợp biến hóa, y không nguyện ý để người khác cõng y, đồng dạng làm cho giống cái của mình ngồi ở trên lưng thú nhân khác đối với thú nhân mà nói là thực đại vũ nhục, mà Patrick bọn họ cần nhanh chóng di chuyển không thể chờ cho Ryland tốt hơn. Song phương tiến vào hoàn cảnh khó. Phil thực lo lắng, nhưng hắn biết những kiên trì đối với Ryland là tầm quan trọng, hắn không có năn nỉ Ryland vì hắn mà thỏa hiệp. Cho dù nhóm của hắn cần đội ngũ của Patrick.

Cuối cùng tại Lâm Mộc quyết định lấy dây đằng cùng gỗ làm một cái miễn cương coi như ghế dựa mới đem sự tình giải quyết xong.

Ngồi ở trên “ghế dựa”, bị một thú nhân dung móng vuốt bay trên bầu trời Phil cảm kích nhìn Lâm Mộc, Phil cảm thấy có thể gặp được Lâm Mộc thực là may mắn, không chỉ có cứu Ryland còn làm cho bọn họ có chỗ ở. Mà Ryland đồng dạng cảm thấy Lâm Mộc là một giống cái thực bất đồng, sau khi ăn qua thức ăn của bọn họ, nhìn thấy những đồ dùng nhà bếp mà Lâm Mộc nói y thực kinh ngạc, bởi vì còn không có người hiểu dùng những thứ này. Y nhìn ghế dựa dưới thân, thực kỳ lạ.

Ryland nhìn Phil ngồi ở bên cạnh mình, đem hắn kéo vào trong ngực, trong lòng tràn đầy.

Lâm Mộc nhìn nói non phía dưới thường thường cùng Patrick nói chuyện. Lúc này ở phía trước truyền đến âm thanh phấn chấn của Carl: “Chúng ta lập tức liền tới, đi theo ta.” Đi theo Carl, mười mấy thú nhân hoan hô phi hành để diễn tả vui sướng đối với nơi ở mới của họ.

Lâm Mộc nhìn các thú nhân tốc độ nhanh khoan khoái, trong lòng cũng bị cuốn hút “Patrick, chúng ta cũng đuổi theo đi!”

“Ân.” Patrick tự nhiên duy trì, nói xong, tần suất đập cánh của y nhanh hơn.

Mười mấy người đi theo Carl dừng lại trước một vách núi. Trên vách núi đá đầy dây, nhìn vách núi không thấy đường đi, “Carl, ngươi nói nơi đi vào ở chỗ nào?” Không có nhìn thấy nơi đi vào, đúng như lời Carl nói, thực bí mật.

Carl nhìn thoáng qua thấy mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, (Carl không đem Khoa Ân đương người) đắc ý đẩy dây trước mắt ra. Khoa Ân giúp đỡ đẩy cự thạch đứng ở nơi đó ra, sau đó lối vào xuất hiện.

“Tảng đá kia là ta cùng Khoa Ân tìm. Có phải thực thích hợp hay không a.” Lúc trước bọn họ vì làm cho cự thạch che lấp lối vào thật mất nhiều khí lực.

Lâm Mộc theo Patrick đồng thời đi vào, sau một đoạn đường đi, đột nhiên trở nên rộng mở trong sáng. Sau đó Lâm Mộc bị cảnh tượng trước mắt rung động. Sơn cốc quá đẹp!

Hoa kiều diễm nở vừa lúc, tiếng chim hót thánh thót dễ nghe truyền đến, đập vào mắt tràn đầy màu xanh, mọi thứ dưới ánh mặt trời đều xinh tươi như vậy. Vào thời khắc này Lâm Mộc cảm thấy đến thế là cùng, không thể miêu tả sơn cốc xinh đẹp vạn phần.

Mọi người nhìn cảnh sắc trước mắt đều yên tĩnh trở lại, giống như lo lắng âm thanh của mình sẽ làm phá hủy cảnh đẹp của sơn cốc. Sơn cốc giống như một tiên tử thế ngoại, điềm đạm, an nhàn, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.

“Nơi này đẹp quá a!” Mischa nhịn không được thấp giọng cảm thán. Nó nói ra tiếng lòng của mọi người. Có thể cư trú nơi xinh đẹp như vậy, bọn họ vì thế mà cảm thấy hạnh phúc.

Carl đã muốn kiến thức qua, cho nên trước hết phục hồi tinh thần lại, vui sướng cùng mọi người nói: “Đây là chỗ ở của chúng ta, tuy rằng không lớn, nhưng đối với chúng ta mà nói đã là đầy đủ.”

Lâm Mộc nhìn sơn cốc không lớn trong miệng Carl, cảm thấy độ to lớn giữa hắn và Carl chênh lệch nhau rất lớn, liếc mắt nhìn không thấy cuối sơn cốc, hắn còn có thể ẩn ẩn nghe được thanh âm của thác nước, sơn cốc này thật sự nhỏ sao?

Bốn phía núi lớn, hơn nữa núi rừng rậm rạp, sơn cốc này nhìn từ trên khó phát hiện. Hắn đối với nơi này hết thảy đều thực vừa lòng. Mắt nhìn đồng dạng thực vừa lòng Patrick, đối phương đối với hắn lộ ra mỉm cười. Hắn có thể cảm giác được tâm tình thả lòng của Patrick.

Patrick lập tức phân phó thú nhân đi thăm dò dã thú ở bốn phía núi, hắn muốn biết rõ số lượng dã thú có đe dọa đến cuộc sống của bọn họ đươc hay không.

Phil cảm thấy đây là nơi rất mỹ lệ, nhưng đối với thú nhân đang chỉnh hành lý, hành động tựa hồ chuẩn bị nghỉ ngơi tại khu đất trống thực không giải.

“Lâm Mộc, vì sao không có người đi chỉnh lý sơn động, chúng ta trước hết không phải là đem đồ dọn vào sơn động sao?”

Lâm Mộc đang quan sát sơn cốc nghe được nghi vấn của Phil, hắn cười đối y nói: “Chúng ta không trụ sơn động, chúng ta ở trong nơi so với sơn động còn tốt hơn. Nơi đó gọi là nhà.”

“Nhà?” Phil chưa từng có nghe nói qua nhà là cái gì.

“Nhà là một nơi thực ấm áp, chúng ta có thể tự mình kiến tạo nhà.” Âm thanh của Mischa sáp vào.”Đúng không Lâm Mộc?”

“Ân.” Lâm Mộc cười gật đầu.

Phil không rõ nhà là cái gì, nhưng biết đó là chỗ ở của bọn họ, có chỗ ở hắn liền không lo lắng.

Mischa mới vừa trải tốt chỗ ngủ liền tới đây tìm Lâm Mộc “Chúng ta giữa trưa làm đồ ăn ngon đi. Muốn thêm muối.” Nó rất thích hương vị mặn mặn này. Chỉ tiếc trong bọn họ chỉ có Phil có thứ đó

Phil cũng thực thích Lâm Mộc làm gì đó, dĩ vãng giống cái cùng thú nhân chỉ ăn thịt, ngẫu nhiên ăn chút hoa quả, mà Lâm Mộc làm rau dưa hợp với khẩu vị của giống cái. Cho nên hắn cũng chờ mong nhìn Lâm Mộc.

Đương nhiên còn có hai cái tiểu cật hóa cũng đồng dạng chờ mong nhìn hắn.

Lâm Mộc sảng khoái gật đầu, vào cốc ngày đầu tiên thực đáng ăn mừng.

Phil hạ cánh tay đau nhức, nhìn Lâm Mộc bên cạnh đồng dạng đang cắt cỏ, “Nghỉ ngơi một chút đi, Lâm Mộc.”

Lâm Mộc ngẩng đầu, dung tay xoa mồ hôi trên trán, thấy bộ dáng mệt chết của Phil, “Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Nói xong liền kêu Ryland còn đang cắt cỏ, “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút, chúng ta ngồi xuống uống chút nước.”

Ryland buông trong tay thạch đao, thấy Phil ngồi dưới đất xoa bóp cánh tay của mình, thấy hắn vất vả như vậy, rất là đau lòng kéo cánh tay hắn giúp hắn xoa bóp.

Lâm Mộc nhìn bộ dáng ngượng ngùng lại ngọt ngào của Phil, cười cười, đem nước đã chuẩn bị đưa cho bọn họ, chính hắn cùng tìm nơi râm mát ngồi xuống.

Uống nước, giương mắt nhìn các thú nhân bận rộn cách đó không xa. Có người dọn thạch đầu, có người đánh hòn đá, có người thải bùn… Bọn họ đang khí thế làm nhà. Ba ngày liền làm xong nền, điểm ấy làm cho Lâm Mộc không thể không phục khí lực của thú nhân.

Bọn họ đến sơn cốc này đã được ba ngày, ở ngay nơi kia đêm đó bàn bạc việc kiếm tạo nhà. Bởi vì thời gian, bọn họ cuối cùng quyết định tạo một nhà thực lớn, bảy mươi lăm mét chiều dài, bốn mươi lăm mét chiều ngang. Dựa theo thuyết pháp của Lâm Mộc, trước tạo hình dáng, cuối cùng mới tách phòng. Về phần làm tường, tạo gian rồi mới định. Dù sao bọn họ muốn đuổi kịp trước khi vũ quý đến phải hoàn thành, hơn nữa lúc này còn phải chuẩn bị thức ăn cho vũ quý. Dù sao, thời gian đi ra ngoài săn thực không ổn.

Nhà của Lâm Mộc bọn họ chọn là làm ở một nơi tương đối cao, diện tích thực lớn, mọc đầy đủ cây to. Lâm Mộc quyết định tại trong rừng cây chặt cây lấy nơi làm nhà, mà cây bị chặt bỏ thì dùng làm vật liệu kiến tạo nhà.

Bời vì bọn họ không có nhiều người, vừa muốn làm kịp tiến độ, cho nên mỗi người đều chia ra công tác, mà Lâm Mộc cùng Phil phụ trách cắt cỏ, mà Ryland bởi vì vết thương còn không có tốt, không thể biến hóa, cho nên bị phân đến trong tổ của Lâm Mộc, đối với việc này Ryland vẫn luôn buồn bực.

Lâm Mộc một bên uống nước một bên tự hỏi việc làm nhà, kiến tạo phòng ở đối với hắn chỉ là lý luận suông nhà thôi, vật liệu bên người không đủ, không có mái ngói, nóc nhà làm như thế nào, tuy nói cũng có thể dùng cỏ tranh làm, Lâm Mộc vẫn lo lắng có thể thừa nhận nổi cơn mưa liên miên của mùa mưa hay không. Bất quá nhìn tình hình bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác. Ở trong lòng thở dài, Lâm Mộc cảm thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cầm lấy thạch đao tiếp tục làm việc.

Phil thấy Lâm Mộc không nghỉ ngơi, cũng cầm lấy đao của mình đi theo Lâm Mộc bắt đầu làm việc. Ryland cũng đi làm việc của chính y.

“Lâm Mộc, đêm hôm đó nghe các ngươi thảo luận việc kiến tạo phòng ở, chỗ ở tốt như vậy, ta hảo chờ mong a. Không biết khi nào thì có thể kiến tạo xong.”

“Xem tốc độ của bọn họ, không bao lâu nữa ngươi có thể thấy được. Phòng ở chính là nhà của chúng ta.”

Nghĩ đến các thú nhân làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cho dù là bị thương Ryland cũng không ngoại lệ, Lâm Mộc cảm thấy hắn có trách nhiệm làm đồ ăn ngon chọ bọn họ, đáng tiếc nguyên liệu nấu ăn hữu hạn. Không biết thế giới này có những thứ đồ gia vị như gừng hay hoa tiêu hay không. Hiện tại cũng không thời gian đi tìm kiếm. Hắn ngẩng đầu nhìn núi lớn bốn phía, từ xưa núi là bảo khố của thiên nhiên, thứ tốt tuyệt đối không ít, chờ có thời gian, có thời gian hắn nhất định nhượng Patrick mang theo hắn đi tìm bảo.

Thấy Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn phương xa, Phil nhịn không được hỏi, “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Ta suy nghĩ làm như thế nào để có thể nấu ngon hơn.”

“Tất cả nghe theo ngươi, Lâm Mộc làm cơm ăn ngon như vậy, ta tại trong bộ lạc cho tới bây giờ chưa ăn cơm ngon như vây đâu.” Nói xong nhịn không được có chút sầu não, nghĩ đến bộ lạc của mình không biết như thế nào, có phải còn chịu khổ hay không. Nghĩ đến những giống cái hắn quen thuộc bị vũ nhục như vậy liền nhịn không được thương tâm phẫn nộ, nhiều hơn là sợ hãi, giống cái bọn hắn nhỏ yếu như vậy. May mắn là có Ryland, nếu không là hắn đã gặp phải điều hắn không tưởng.

Lâm Mộc thấy Phil đột nhiên thực thương tâm, nghĩ tới nhất định y đang nhớ đến bộ lạc của y, nơi đó có thân nhân cùng bằng hữu của y, hắn không biết nên an ủi y như thế nào, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ bờ vai của y.

Phil nhìn Lâm Mộc lo lắng nhìn mình, đối hắn cười cười, “Ta không sao, chính là lo lắng người trong bộ lạc. Cha thân cùng phụ thân của ta tuy rằng đã muốn mất, ta cũng không có gì bằng hữu ( Phil tại trong bộ lạc không có bằng hữu, nguyên nhân về sau nói), nhưng bộ lạc này là của ta, cho nên vẫn thực lo lắng.”

“Ta hiểu được.” Bộ lạc đối với bọn hắn mà nói chính là nhà, Phil lo lắng thực bình thường.

Phil cúi đầu tiếp tục cắt cỏ, thấp giọng mà nói: “Ta không có khả năng lực cứu bọn họ, ta trừ bỏ lo lắng cái gì cũng không thể làm.”

Làm giống cái Phil vĩnh viễn bị bảo hộ, hắn không có khả năng lực cứu tộc nhân của mình, chỉ có thể tự trách ở trong lòng.

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, “Các ngươi gặp du thú tập kích không có bộ lạc khác giúp các ngươi sao?”

“Bộ lạc khác chắc không biết, bộ lạc của chúng ta thực xa xôi.”

“Chúng ta không có cách nào cứu tộc nhân của ngươi, bất quá ta có thể cho người đi thông tri bộ lạc cách các ngươi gần nhất đi cứu họn họ.”

“Thật vậy chăng?!” Phil cao hứng cầm lấy tay Lâm Mộc, Lâm Mộc cười gật gật đầu.

“Lâm Mộc ngươi thật tốt. Các ngươi đều thực tốt.”

Một bên Ryland nghe được Lâm Mộc bọn họ nói, hắn nhìn Phil bởi vì Lâm Mộc nói mà hưng phấn, trong mắt là lo lắng, “sau khi bộ lạc được cứu, hắn sẽ rời đi sao?”

Lâm Mộc chú ý tới ánh mắt u buồn của Ryland, ngẫm lại không biết vì sao. Bất quá hắn không nghĩ phải giúp Ryland, dù sao là sự tình của hai người bọn họ, vẫn là tự bọn họ giải quyết mới được, như vậy tình cảm của bọn họ mới vững chắc. Cho nên không nhìn Ryland lo lắng, Lâm Mộc khoái trá cùng Phil thương lượng nội dung cơm chiều. Hiện tại có Phil hỗ trợ, Lâm Mộc nấu cơm thoải mái nhiều.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Mộc cảm thấy hắn cũng muốn rời ra từng mảnh, nằm trên da thú, Lâm Mộc thoải mái thấp giọng ngâm ra tiếng.

Lâm Mộc từ khi đi vào thế giới này còn chưa có mệt như vậy, dĩ vãng cái gì nặng là Patrick làm, ngay cả đi cũng là Patrick mang, đột nhiên làm như vậy, thân thể Lâm Mộc có chút ăn không tiêu.

Patrick tại bên người Lâm Mộc ngồi xuống, kéo tay hắn qua, nguyên bản cánh tay trắng nõn che kín hồng ngân, có nhiều chỗ còn bị rách, thực đau lòng, “Kỳ thật ngươi không cần khổ cực như vậy, chiếu cố giống cái vốn là trách nhiệm của thú nhân.”

Biết y quan tâm mình, trong lòng ấm áp. Lâm Mộc cũng ngồi xuống, mỉm cười nói, “Không có quan hệ, ta cũng muốn đồng thời kiến tạo nhà này.”

“Nhà?” Patrick cười nhìn hắn.

Lâm Mộc bị nhìn hoảng hốt “Ta là chỉ đại gia đình của chúng ta.”

Patrick vẫn như cũ mỉm cười nhìn hắn.

Lâm Mộc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn ta như vậy.” Lâm Mộc cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.

“Đau không?”

“Cái gì?” Lâm Mộc ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Patrick.

“Tay ngươi, đau không?” Trong mắt tràn đầy thương tiếc.

“Hoàn hảo.”

“Ngươi!” Lâm Mộc thật không ngờ Patrick thế nhưng đi liếm tay hắn, giống như bị nóng ấy, Lâm Mộc muốn tránh ra, đáng tiếc Patrick quá cố chấp. Lâm Mộc may mắn chỗ ngủ thực phân tán, chỗ bọn họ cách người khác hơi xa, tình hình nơi này bị người khác nhìn thấy thực không tốt.

Cúi đầu nhìn Patrick vì bàn tay mình “tiêu độc”, không cảm động là giả. Mấy năm nay, cho tới bây giờ không có một người để ý hắn như vậy, để ý hắn có đói bụng, khát, đau, cho tới bây giờ đều không có.

“Patrick.” Lâm Mộc thấp giọng mà kêu một tiếng.

Patrick nghe được thanh âm của Lâm Mộc không đúng lắm, hắn ngẩng đầu, thấy đôi mắt Lâm Mộc hồng hồng, khẩn trương hỏi, “Làm sao vậy? Đau?”

“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đối với ta tốt như vậy.” Trong mắt Lâm Mộc nước mắt lòe lòe.

Patrick thở dài, đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt lưng đối phương “Không được nói cám ơn.”

“Ân.”

Lâm Mộc cảm thấy ôm ấp của Patrick làm cho hắn thực an tâm, mí mắt trở nên nặng nề.

“Cánh tay đau không?”

“Đau.” Rất buồn ngủ nên thanh âm của Lâm Mộc mềm mềm, “Đau, nhu nhu cho ta.” Thanh âm mang theo hương vị làm nũng.

Patrick biết Lâm Mộc muốn ngủ, nhẹ nhàng mà đem hắn đặt ở trên thảm, bắt đầu cho mát xa cánh tay cho hắn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Mộc đơn giản ăn xong điểm tâm liền đi tới nơi kiến tạo phòng ở, bởi vì nền đã muốn làm tốt, hắn muốn đi qua nói cho bọn hắn biết kế tiếp dùng thạch đầu như thế nào để tạo thành tường.

Lâm Mộc đến nơi, bọn họ đang tại vội vàng, các thú nhân phân công thực hảo, Lâm Mộc thấy bọn họ theo lời hắn nói dùng bùn có chất dính để dính thạch đầu.

Lâm Mộc ở một bên nhìn chằm chằm, cũng khiến người chế tác buông đồ vật xuống, làm cho bọn họ không đến mức đem tường làm sai.

“Mộc Mộc, nơi này để ta xem. Ngươi cùng Phil đi hái rau dại đi, nhượng Ryland cùng các ngươi. Nhớ rõ ở dưới chân núi hái là tốt rồi, đừng lên núi.” Patrick biết Lâm Mộc bọn họ không thể cùng bọn hắn nhất dạng ăn thịt, nhất là Lâm Mộc hắn thích ăn rau dại, Patrick không nghĩ ủy khuất hắn.

Lâm Mộc thấy các thú nhân đều làm thực tốt, nghĩ chính chính hắn tồn lương thực không có, “Ân, ta đi.” Lâm Mộc nói xong vui vẻ chuẩn bị đi.

“Chờ một chút.”

“Ân?”

Patrick kéo tay Lâm Mộc, “Cho ngươi.”

Lâm Mộc nhìn trong tay hồng quả, nở nụ cười, “Ta đi đây.”

Lâm Mộc đi đến nơi của Phil, vừa định cao hứng kêu hắn, lại kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng muốn chạy.

“Lâm Mộc, ngươi đừng chạy.” Phil đẩy Ryland ra, chạy đến bên cạnh Lâm Mộc, mặt đỏ không bình thường.

Lâm Mộc xấu hổ chết, hắn vừa chạy lại thấy Ryland đang đè lên Phil hôn môi. Lâm Mộc đều vì phản ứng của hắn khinh bỉ chính hắn, không phải là nhìn thấy hai người kiss sao, sao phản ứng lớn như vậy, chính hắn không phải bị hôn qua sao, đình chỉ, lạc đề rồi.

Lâm Mộc quay người lại, “Phil, ta không phải cố ý.”

Phil nghe được Lâm Mộc nói, mặt càng đỏ hơn, trừng mắt liếc nhìn Ryland làm như không phải liên qua tới ta một cái, lại thấy Ryland đối với hắn cười xấu xa, thú nhân cái gì, da mặt thực dày.

Phil không nghĩ dây dưa ở đề tài này, hắn nói sang chuyện khác: “Lâm Mộc, ngươi không phải muốn chỉ đạo kiến phòng ở sao, tại sao trở về.”

Nghe được Phil hỏi, Lâm Mộc nghĩ đến mục đích của hắn: “Phil, chúng ta đi hái rau dại đi. Thuận tiện hỗ trợ nhặt củi.” Trong vũ quý yêu cầu củi lửa cũng phải muốn chuẩn bị.

“Được a. Lâm Mộc, chúng ta chọn thêm chút rau dại, ta cảm thấy rau dại ăn chung với thịt rất là ngon.”

“Ân. Nhìn xem chúng ta có thể tìm được thứ tốt hay không.”

Phil thực thích Lâm Mộc, hắn cảm thấy Lâm Mộc so với giống cái trong bộ lạc của hắn thực thiện lương, hơn nữa, Lâm Mộc luôn để cho người khác cảm thấy thật ấm áp.

“Chúng ta đi thôi.” Nói xong lôi kéo Lâm Mộc hướng chân núi. Ryland ở phía sau chậm rãi đi theo.

Đang tại cùng Phil vừa đi vừa nhìn tình huống ven đường, một thân ảnh nhỏ màu trắng hướng Lâm Mộc chạy tới, “Cầu Cầu!”

Phil cũng thực thích Cầu Cầu đáng yêu, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Cầu Cầu, Cầu Cầu rất là phối hợp xuất ra vẻ mặt hưởng thụ.

“Lâm Mộc, Cầu Cầu thật đáng yêu.”

“Ha hả.” Lâm Mộc nhẹ vỗ về lưng Cầu Cầu, “Ngưi là đồ tiểu tử không lương tậm, còn có thể nhớ ta là chủ nhân của ngươi a.”

Lúc này, bụi cỏ ở bên phát ra âm thanh tất tác, một lúc sau Casso cũng chui ra, vứt cỏ trên người, ngẩng đầu nhìn Cầu Cầu, ánh mắt kia thấy thế nào cũng là ủy khuất.

“Ta nói tại sao không thấy Casso theo ngươi tới, đã tới rồi.” Lâm Mộc dùng ánh mắt hoài nghi bắn phá hai tiểu tử, “Hai người các ngươi rất tốt làm ta ghen tị a.”

Phil bị biểu tình ra vẻ u oán của Lâm Mộc chọc cười. Mà Ryland thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cầu Cầu trong tay Lâm Mộc.

Lâm Mộc đem Cầu Cầu đặt ở trên lưng Casso, hành động này thành công làm cho Casso vui vẻ. Chính là Cầu Cầu lại không vui lòng, cho Casso một móng vuốt, sau đó tìm nơi nương tựa chỗ Phil. Cho nên Casso lại u oán.

“Casso như thế nào đắc tội Cầu Cầu của chúng ta?” Lâm Mộc cười hì hì tỏ rõ xem cuộc vui.

Casso không nói gì, kỳ thật hắn không có làm cái gì a, tại sao Cầu Cầu lại sinh khí?

“Casso, Mischa sao không ở cùng các ngươi?” Lâm Mộc vừa đi vừa hỏi, dù sao cả ba đều chơi đùa cùng nhau, hơn nữa bởi vì bọn họ còn nhỏ, cũng không có nhiệm vụ cho bọn nó làm.

“Mischa nói muốn chính mình đi thám hiểm. Không cho chúng ta đi cùng.” Ryland cấp Casso làm phiên dịch.

“Mischa tự mình đi không an toàn.” Lâm Mộc cau mày, nhìn Casso, “Tại sao ngươi có thể để nó đi một mình? Hiện tại tất cả mọi người đều vội, ngươi hẳn là phụ trách an toàn của hắn.”

“Ai nhượng nó luôn khi dễ Cầu Cầu.” Casso ở trong lòng nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy để Mischa một mình không tốt, có chút hối hận không đi theo nó.

“Ngươi đi tìm nó đi.” Thấy Casso nhìn Cầu Cầu, “Cầu Cầu trước đi theo chúng ta.”

Casso thấy Cầu Cầu không có ý tứ đi với mình, chỉ có thể tự mình đi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Mộc đối với Phil đang cùng cầu Cầu chơi vui vẻ nói.

“Được.” Chính là hắn còn đi chưa được mấy bước, Cầu Cầu liền từ trong lòng của hắn chạy ra.

“Cầu Cầu!”

Lâm Mộc nhìn phương hướng Cầu Cầu chạy, buồn cười lắc đầu, “Đừng lo lắng, nó đi tìm Casso. Chúng ta cũng đi nhanh đi.” Nói xong đi đầu hướng về phía trước.

Lâm Mộc cùng Phil một bên hi hi ha ha nói chuyện phiếm, một bên ngắt lấy chính mình gặp được rau dại. Bởi vì không quen thuộc thế giới này, Lâm Mộc chính là ngắt lấy những rau dại hắn biết, tỷ như cây dương xỉ, cây tể thái, những thứ khác hắn không dám thử. Đồ vật ở thế giới này thực phong phú, mọc thật nhiều, Lâm mộc nhìn cây tể thái mới nhổ trong tay mình, lá cây so với trước kia lớn hơn nhiều, mọc thật sự tốt a.

“Lâm Mộc, chúng ta cần hái nhiều như vậy sao?” Nhìn rau dại phía sau đã muốn không ít, còn chưa tới chân núi cũng đã hái nhiều như vậy, bọn họ còn muốn đi đến chân núi sao?

“Chúng ta cứ việc hái đi, dù sao loại này đồ ăn này phơi nắng có thể để được lâu.” Ngẫm lại chính hắn hiểu biết phương pháp ăn rau dại, giống như việc bao bánh bao có rau dại khô. Nghĩ đến bánh bao, Lâm Mộc thích nhất chính là quán thang bao, nhớ tới hương vị trong trí nhớ, nhịn không được chảy nước miếng.

Xoa xoa nước miếng không tồn tại, Lâm Mộc cấm chỉ bánh bao cái gì chứ, còn không xem tình huống, bánh bao cái gì chỉ có thể ảo tưởng.

“Còn đến chân núi sao?”

Lâm Mộc vừa chỉnh lý đồ ăn trong tay vừa nói: “Đi, đương nhiên đi, ta ta còn nghĩ có thể thu hoạch được gì mới cơ.”

Bọn họ đem đồ ăn hái đến chỉnh lý tốt, dùng dây mây buộc đồ ăn cho gọn, tận lực đem Ryland làm culi.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu.

“Lâm Mộc, ngươi hiểu biết thực nhiều. Ngươi trước kia ở bộ lạc gì?”

“Bộ lạc của ta?” Lâm Mộc nghĩ tới thế giới kia của mình, cười khổ một tiếng, “Bộ lạc của ta ở một nơi rất xa, ta trở về không được. Bất quá tới được đây cũng tốt.” Không có lục đục với nhau, không có không từ thủ đoạn thương tổn, không có những người làm cho mình thống khổ, bọn họ đã không còn trong sinh mệnh của mình, đúng là quá tốt.

Phil nhìn biểu tình thản nhiên của Lâm Mộc, cảm thấy hắn nhất định có sự tình thương tâm, chẳng lẽ  bộ lạc của hắn giống bộ lạc của chính y bị du thú tập kích sao, hẳn không phải là Patrick bọn họ đi? Hắn nói hắn trở về không được, có phải do hắn thích du thú cho nên mới không có biện pháp trở về bộ lạc của hắn hay không? Chính y cũng thích Ryland, cho nên cũng không trở về được. Phil cảm thấy y hẳn nên an ủi Lâm Mộc, cho nên y nắm lấy tay Lâm Mộc, cực kỳ nghiêm túc nói: “Lâm Mộc, đừng thương tâm, ta cũng không trở về được. Chúng ta có thể làm bạn.”

Lâm Mộc đương nhiên sẽ không biết nội dung Phil bổ não, nhưng nhất dạng thực cảm động, “Ừ, chúng ta làm bạn. Nơi này chính là nhà mới của chúng ta.”

“Ừ! Nhà mới của chúng ta sẽ rất tốt.”

Ryland vui mừng nhìn giống cái nhà mình lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn chưa từng nghĩ sẽ có được giống cái của chính mình, có được tình yêu của y. Cảm tạ thần thú ban ân, hắn còn nghĩ có bộ lạc của chính mình, hết thảy mọi việc đều biến tốt.

Lâm Mộc đem trái cây mà Patrick cho hắn phân thành hai cho Phil một nửa, cầm một nửa của mình hung hăng cắn một hơi, vừa nhai vừa hỏi đồng Phil cũng đang ăn trái cây: “Phil thích ăn trái cây gì?”

“Ta thích nhất là thủy tinh quả.” Nghĩ đến loại hương vị mê người này, quả hồng trong tay không có cách nào so với

Thủy tinh quả? Nghe tên chắc là loại hình trong suốt, Lâm Mộc trong lòng nghĩ.

“Thủy tinh quả chỉ kết quả vào mùa đông, màu hồng nhạt. Trái trong suốt giống như băng, cho nên chúng ta còn gọi nó là quả băng. Bởi vì thủy tinh quả chỉ mọc ở rìa huyền nhai, nhưng lại có dã thú thủ hộ, cho nên không dễ dàng hái được. Thú nhân vì lấy lòng giống cái mới đi hái.” Phil có thể ăn được là bởi vì cha thân của y. Nhớ rõ lúc ấy phụ thân làm một việc không tốt, cha thân vẫn luôn không để ý tới hắn, cho nên phụ thân liền đi hái thủy tinh quả về cấp cho cha thân. Phụ thân vì hái trái cây nên bị thương rất nặng, cha thân lúc ấy thực thương tâm, nhưng nhưng bởi vậy mới tha thứ cho phụ thân. Nghĩ đến cha thân cùng phụ thân đã qua đời, trong lòng Phil cảm thấy khổ sở. Ryland luôn chú ý tới Phil, thấy y khổ sở, lập tức tiến lên an ủi đem đối phương ôm vào trong ngực, nhượng làm cho y dựa vào trong ngực mình, nói cho y biết, mình là nơi dành để cho y dựa vào.

Lâm Mộc nhìn Phil nói xong biểu tình liền trở nên bi thương, vội vàng nói sang đề tài khác. Hắn nhìn một gốc cây ăn quả, trái trên cây to như quả bóng màu trắng, “Đây là trái gì?”

Ryland ôm ấp vuốt ngực Phil, “Ngọt ngào quả.”

“Ngọt ngào quả? Cùng ngọt quả có cái gì khác nhau?”

“Ân... Nó so ngọt quả còn muốn ngọt.”

So ngọt quả còn muốn ngọt! Nghĩ đến hương vị ngọt nị của ngọt quả, so với nó còn ngọt hơn là khái niệm gì, xem như trực tiếp ăn đường đi! Nghĩ đến đường, Lâm Mộc vui vẻ.

“Phil, trái kia chín chưa?” Nếu chín Lâm Mộc muốn thử xem.

“Ngọt ngào quả, tại vũ quý qua một tháng mới chin hẳn. Hơn nữa phải hái khi vỏ của nó vừa mới chuyển sang màu vàng, nếu qua thời gian đó, vỏ của ngọt ngào quả sẽ trở nên dinh dính, sẽ trêu chọc thiệt nhiều sâu. Hơn nữa ngọt ngào quả rất quái lạ, khi chưa chin thì rất là chua, trừ bỏ người hoài bảo bảo không ai có thể ăn nổi, mà khi chin thì rất là ngọt. Cũng bởi vì quá ngọt, cho dù là người thích ăn ngọt cũng không thích.” Phil bởi vì tò mò, hai loại quả ngọt này đều ăn qua, hiện tại nhớ tới đều đau dạ dày, sao lại có loại quả kì quái như vậy

Lâm Mộc nghe Phil nói xong, rất chua, rất ngọt.”Khi trở về chúng ta sẽ hái một ít.”

“Chính là không có chín sẽ rất chua, chẳng lẽ…”, Phil như có điều suy nghĩ nhìn bụng Lâm Mộc

Lâm Mộc bị Phil ánh mắt nhìn đỏ mặt, chính hắn cùng với Patrick ngủ cùng nhau, nhưng bọn họ thực thuần khiết, cho dù đôi khi còn có đôi chút cái kia, nhưng vẫn là quan hệ nam nam thực thuần khiết.

Lâm Mộc vội vàng giải thích nói: “Ta chỉ là muốn lấy về nghiên cứu một chút, xem có thể nấu ăn hay không.” Hy vọng giống như hắn nghĩ.

“Úc, nấu ăn. Chính là chua như vậy nấu có được hay không?” Phil cảm thấy Lâm Mộc biết thật nhiều đồ vật kì quái, thật lợi hại.

“Muốn chính là nó chua, bất quá giờ ta chưa xác định được có chính xác chưa.” Nếu hiệu quả tốt, không phải là hắn có giấm chua thiên nhiên sao? Còn ngọt ngào quả chín, vỏ đều dinh dính, vậy hàm lượng đường rất nhiều a! Cho nên loại ngọt ngào quả này không người hỏi đến chính là bảo a.

Ba người đi đến chân núi.

“Núi thật cao a! Đều không nhìn được đỉnh.”

“Ừ, chúng ta ở khu vực nhiều núi, ngẫm lại liên miên núi non, thì…” Lâm Mộc còn chưa nói xong Phil liền nói tiếp, “Thì có biết bao nhiêu rau dại a!”

Lâm Mộc vỗ nhẹ đầu Phil, cười mắng: “Thật không có tiền đồ, cũng chỉ biết rau dại.”

“Chính là rau dại ăn thật ngon a, so với trái cây còn tốt hơn.” Lâm Mộc nghĩ đến trước đây Phil chỉ ăn thịt với trái cây, ân, rau dại so hoa quả ăn ngon hơn hẳn là đúng.

“Chúng ta tách ra đi tìm, ta ở bên này, ngươi bên kia.” Nói xong đối với Ryland tồn tại siêu thấp nói, “Ngươi cùng Phil là tốt rồi.” Chính là Phil lại không đồng ý.

“Để cho Ryland đi cùng với ngươi, vạn nhất ngươi gặp nguy hiểm thì làm như thế nào.”

Bị Phil nhỏ gầy lo lắng, xem ra hình tượng của hắn thực yếu ớt.

“Ta chỉ tìm ở một nơi nhỏ, không có gì nguy hiểm.” Chỉ phạm vị công tác của hắn, “Các ngươi cũng không đi quá xa là tốt rồi.”

Phil cảm thấy cách y không xa, liền gật đầu đáp ứng.

Đi tới nơi ít có người đến, cỏ mọc đặc biệt nhiều. Lâm Mộc nhượng Ryland chặt cho hắn một nhánh cây, vì thế hắn liền bắt đầu hoạt động tìm bảo.

Lâm Mộc tay trái cầm cây tay phải cầm đao, tuy rằng Lâm Mộc không sợ Patrick, nhưng không có nghĩa hắn không sợ rắn. Cho dù nghe Patrick nói, trên người Lâm Mộc có khí vị của y cho nên sẽ không có rắn công kích hắn, Lâm Mộc vẫn thật cẩn thận, để ngừa vạn nhất.

Hai người về cùng thời điểm, đều là bộ dáng thật cao hứng.

“Phil, nhìn, ta nhặt được năm trái trứng.” Trứng này là do Lâm Mộc đẩy bụi cỏ tùng ra nhìn thấy, có loại bằng nắm tay thú nhân. Lâm Mộc không biết có loại động vật trứng lớn như vậy.

“Lâm Mộc, trứng không thể ăn.” Phil ăn qua, Ryland bị thương không thể săn bắt, hắn đi tìm thức ăn cũng thấy loại trứng này, hắn miễn cưỡng ăn một cái, thiếu chút nữa không nhổ ra. Hiển nhiên ký ức của Phil đối với trứng không tốt lắm.

“Hắc hắc, ta có thể làm nó ăn thật ngon.”, Trứng gà luộc, trứng gà xào, canh trứng, mỗi một dạng với hắn bây giờ đều là mỹ vị.

Nghe Lâm Mộc nói tốt ăn liền nhất định ăn thật ngon, Phil hiện tại đối Lâm Mộc có tin tưởng mù quáng, ở trong lòng hắn, không có giống cái nào có thể so sánh cùng Lâm Mộc.

“Nhìn, ta còn tìm được cái này.” Lâm Mộc cầm  đồ vật trong tay đưa Phil nhìn, “Đây là cây hành. Nó lớn lên hơi lớn làm ta không thể tin được.” Cao một thước, phải cầm bằng hai tay, làm cho Lâm Mộc không thể tin được đó là cây hành, nếu không phải lá rất giống, hương vị cũng giống, Lâm Mộc cũng không dám hái.

“Lâm Mộc, cái này hương vị là lạ, cũng có thể ăn sao?”

“Cái này dùng để làm đồ phối hợp, tuyệt đối là thứ tốt.” Nói xong nhìn bao đồ làm bằng lá cây trong tay Ryland hỏi, “Phil ngươi tìm được cái gì.” Bộ dáng vui vẻ vừa rồi của Phil, nhất định là thu hoạch rất tốt.

“Ta tìm được một ít dược.”, nói xong tiếp nhận gói lớn trong tay Ryland, mở ra cho Lâm Mộc nhìn. Phil cầm lấy một khối cỡ như quả cầu, màu đỏ sậm, mặt ngoài gồ ghề, không biết là cái gì.

“Cái này là lạt cầu, dĩ vãng tại thời điểm vũ quý, khi mắc mưa, vu y đều sẽ cho chúng ta ăn cái này, nói có thể khu hàn. Hơn nữa khi ăn xong trong bụng rất ấm áp, chính là hương vị rất kích thích.” Nói xong tựa hồ nghĩ tới hương vị kia còn nhíu mày.

Lâm Mộc nghe Phil miêu tả thứ này, trong lòng nghi hoặc, nghe như thế nào giống gừng a. Hắn tiếp nhận một củ, cắt ra, một cỗ hương vị quen thuộc bay vào mũi. Là gừng! Cho dù thay đổi bộ dáng nhưng bản chất vẫn là gừng. Lâm Mộc cao hứng cực kỳ, hôm nay thu hoạch thật nhiều. Hiện tại có cây hành với gừng, cái gì khác cũng có thể chờ mong.

“Phil, chúng ta đi lấy nhiều thứ.. Lạt cầu trở về. Ha hả, bữa trưa hôm nay chúng ta có thể ăn ngon”

“Lạt cầu có rất nhiều, chính là lấy về không quá phương tiện.” Phil nhìn hai tay Ryland tràn đầy có chút phát sầu.

Lâm Mộc nhìn một đống bên chân mình, đúng là rất phiền toái, “Những cái này để Ryland cầm, lạt cầu chúng ta ôm đi.”

“Ân.”

Cho nên hiện tại Ryland liền thành cái dạng này, trên cổ treo rau dại, trong ngực ôm cây hành cùng trứng, hơn nữa còn có thảo dược của Phil.

Bộ dáng buồn cười chọc cho hai người cười không ngừng.

Khi quay về Lâm Mộc còn hái một ít ngọt ngào quả, thắng lợi trở về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro