Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Phi trường lúc sáng sớm, ít người qua lại nên có vẻ lạnh lẽo, những người ở đây ai ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi, bước chân vội vã. Chu Tô vội vàng kéo cao cổ chiếc áo gió, nghĩ ngợi: Mình mới không quay về hơn một tháng mà trời đã trở lạnh rồi, đúng là thay đổi quá nhanh; chậm rãi bước ra đại sảnh sân bay.

Do dự một chút bèn móc phiếu xét nghiệm từ trong túi áo ra, nguyên tờ giấy ghi một đống thuật ngữ y học lằng nhằng, trên thực tế chỉ để biểu đạt hai chữ - vị nham (ung thư dạ dày). Nhẹ nhàng cười một tiếng giống như tự giễu, nghĩ bụng tại sao Phương Đại Đồng lại viết một đống những kí tự phiền phức như vậy làm gì, lẽ nào là muốn làm cho cô hiểu rõ hơn về bệnh tình của mình sao? Hại cô xem cả nửa ngày cũng không hiểu, cuối cùng cũng là bắt anh ta giải thích rõ ràng.

Gấp tờ giấy, nhét lại vào trong túi áo, Chu Tô vẫy taxi quyết định trước tiên là về nhà đã. Sau khi đã yên ổn ngồi trong xe, cô nhớ lại đêm hôm trước, khi gọi một cuộc gọi quốc tế về cho Chung Ly, anh vẫn như cũ không thèm để ý xem cô nói gì, cô đã rất nghiêm túc muốn nói về vấn đề này, nhưng anh lại đáp lời một cách rất qua loa. Vậy nên cô có chút chần chừ, cũng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc có nên nói chuyện mình bị bệnh cho anh biết hay không.

Khoảng 6 giờ 10 phút, Chu Tô đứng ở trước cửa phòng mới nhớ ra có phải lúc này anh đang ngủ hay không nữa. Thực ra cô vẫn còn chưa thể nghĩ ra làm cách nào để nói chuyện với anh về bệnh tình của mình, chậm rãi giơ tay lên khẽ gõ hai tiếng, không có phản ứng. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vặn nắm cửa mà xoay.

Giây phút cánh cửa được mở ra, cô liền ngây người, mùi hương của việc nam nữ hoan ái tràn ngập khắp phòng, Chung Ly với nửa người trên trần truồng còn chưa tỉnh giấc, bên cạnh là một cô gái trẻ với mái tóc dài thấy có người đi vào, liền nhanh chóng kéo tấm đệm màu trắng tinh khiết che kín thân thể, Chu Tô bị tiếng thét thất thanh của cô gái kia đánh thức khỏi giây phút thất thần, khó xử không biết phải làm như thế nào.

Chung Ly cũng bị âm thanh chói tai đó thức tỉnh, mở mắt bình thản nhìn Chu Tô đứng ở cửa hỏi một câu: "Em đã về?"

Chu Tô đỏ mặt đáp: "Ừ, em đi ra ngoài trước." Bước chân nặng như chì, từng bước từng bước nặng nề đi ra ngoài, thuận tiện khép cửa.

Nam nhân trong phòng ngủ chính là chồng của cô – Chung Ly. Lúc đứng trong phòng khách, cô chợt phát hiện mặc dù đã kết hôn gần ba năm nhưng vẫn thấy có chút xa lạ đối với ngôi nhà này, một lần nữa cẩn thận liếc mắt nhìn qua mỗi một góc mới phát hiện trước kia đúng là không chú ý tới bất cứ thứ gì, ví dụ như cái bàn kia được làm bằng gỗ lim, bình hoa đặt giữa bàn có màu hồng cánh sen, phía trên khảm hoa văn những đám mây bay lượn, bên trên tay cầm của ghế sa lon đều có khắc những đường viền hoa nhỏ, giống như hoa thủy tiên hay một loại hoa nào đó giống như vậy . . .

Xoa xoa vào cái đầu có chút đau nhức, cô nghĩ mình nên ra ngoài đi dạo thuận tiện mua bữa sáng.

Đi tới đi lui liền cảm thấy trong lòng có chút chua xót, thật ra thì khổ sở gì chứ, thời điểm kết hôn, bọn họ đã làm một bản giao kèo trong đó có nói vẫn cho nhau sự tự do một cách nguyên vẹn. Người như bọn họ kết hôn còn không phải là chỉ để trốn tránh sự thúc ép từ gia đình hai bên?

Ra khỏi cửa siêu thị, Chu Tô giơ đồng hồ trên tay lên nhìn. Đã gần tám giờ.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Chung Ly chầm chậm từ trên lầu bước xuống, lúc này anh đã mặc quần áo chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn rồi. Chu Tô nghĩ thầm, anh vĩnh viễn đều mang phong thái nhàn nhã giống như lười biếng, không quan tâm đến tất cả mọi việc như thế này, nhưng thực tế lại là người luôn tính toán sẵn trong lòng những việc sẽ xảy ra.

"Xuống rồi a?" Chu Tô ngẩng đầu hỏi.

"Ừ." Chung Ly vừa chậm rãi bước xuống vừa dùng ngón tay thon dài thuần thục cài nút áo chỗ cổ tay.

Chu Tô tiến đến, nhếch khóe miệng cười, giơ túi đồ trong tay nói: "Em đi siêu thị mua sandwich cùng sữa tươi, chỉ cần hâm lại một chút là có thể ăn. Gọi cả cô gái nhỏ kia xuống ăn chung đi."

"Cô ấy đã đi rồi." Chung Ly nhanh chóng đi tới bên bàn tùy tiện ngồi xuống.

"Đi rồi? Vậy anh chờ một chút, em đi hâm nóng sữa." Nói xong liền nhanh chóng bước tới phòng bếp.

"Không cần, có người làm rồi, tới đây ăn chung đi."

Chu Tô đứng lại, quay đầu nhìn mới phát hiện trên bàn ăn đã dọn sẵn sandwich vàng óng, bên trong chứa chân giò hun khói còn rất mới, màu hồng rất đẹp mắt, sữa tươi nóng bốc hơi bao bọc lấy khuôn mặt dễ nhìn của Chung Ly.

Nàng buông túi trong tay xuống hỏi: "Cô ta làm?"

"Ừ, đến đây đi." Chung Ly vừa nói vừa cầm sandwich trên bàn lên.

Chu Tô bước đến, kéo ghế ngồi xuống, vươn tay mò mẫm trong túi áo, sau đó lại rút tay ra.

Chung Ly miệng nhai sandwich, hờ hững hỏi: "Không phải một thời gian ngắn nữa mới trở về sao?"

"Ừ, nhiệm vụ kết thúc nên về trước." Nàng đang cầm ly sữa, đáp lời, sữa này vừa đủ ấm, không quá nóng cũng không quá nguội, đúng là một cô bạn gái chu đáo, Chu Tô nghĩ.

"Khi nào thì đi?"

Chu Tô ngập ngừng bĩu môi: "Có lẽ em sẽ ở nhà một thời gian."

Chung Ly có chút ngoài ý muốn dừng lại nhìn Chu Tô một lát, không nói gì đưa tay cầm ly sữa, khẽ nhấp một ngụm.

Chu Tô không có cảm giác ngon miệng, ngẩng đầu hỏi: "Anh thường dẫn mấy cô gái về nhà sao?"

Hắn cười, lộ ra một tia giảo hoạt nói: "Ghen!" Không đợi cô trả lời liền cúi đầu tiếp tục ăn. Chu Tô nhàn nhạt mở miệng: "Chung Ly, nếu như em nói chúng ta chỉ còn không tới một năm bên nhau nữa, còn có thể sống kiểu như vậy sao?"

Chung Ly khẽ giương mắt nhưng vẫn không buông miếng sandwich trong tay xuống, cũng dùng giọng điệu nhàn nhạt trả lời: "Chớ dại dột, Chu Tô."

Đúng vậy … Chớ dại dột Chu Tô.

Chung Ly ăn xong, rút khăn giấy, ưu nhã lau miệng.

Đứng lên, cầm áo khoác móc trên ghế bên cạnh, nói: "Em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta về gặp mẹ em, mẹ vợ hai ngày nay cứ nhắc đi nhắc lại về em. Anh phải đến công ty."

Nói xong cúi người, vội vã hôn một cái lên trán Chu Tô, đứng dậy rời đi.

Cô chậm rãi gãi đầu, suy nghĩ về nụ hôn cảm thấy thật thê lương.

Đang ngây người, điện thoại di động chợt vang lên, là Phương Đại Đồng.

"Alo?" Nàng nhàn nhạt nói.

Bên kia vô cùng lo lắng nói: "Chu Tô, tại sao đột nhiên em lại bỏ về nước? Bên này mọi người đang rất rối loạn, em làm việc còn có chút chuyên nghiệp sao?

Cô thở dài: "Phương Đại Đồng! Thật xin lỗi, tâm tình tôi không tốt."

Bên kia yên lặng một lát, nói: "Được rồi. Tôi chính là giận em bỏ đi mà không nói năng gì, chuyện bên này tôi sẽ xử lý tốt. Em tốt nhất nên giữ gìn thân thể."

Bây giờ, Phương Đại Đồng là người duy nhất biết về bệnh tình của Chu Tô.

"Cám ơn!"

"Đừng nói như vậy. Chu Tô, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ về nước, em đi đón tôi nhé.”

"Được."

"Vậy… Cúp máy đi." Phương Đại Đồng muốn nói lại thôi.

"Ừ."

Buổi chiều, lúc Chu Tô đang ngủ thì nghe thấy phòng ngủ sát vách phát ra âm thanh ồn ào, cảm thấy hơi khó chịu liền xỏ dép xuống giường, đi xem thử có chuyện gì xảy ra.

Là cô giúp việc đang kéo ga giường xuống ngay cả bọc gối, vỏ chăn cũng bị kéo xuống. Cô giúp việc ôm một đống đồ quay người lại nhìn thấy Chu Tô có chút kinh ngạc, đứng không vững nên ga giường bị rớt xuống.

Chu Tô tiến tới định nhặt giúp, cô giúp việc hốt hoảng nói: "Không cần, Chung phu nhân. Cô không cần giúp, tôi tự làm được." Chu Tô cũng không nóng nảy giúp, bởi vì Chu Tô thật sự không muốn đụng vào những thứ đó.

Cô giúp việc vừa nhặt ga giường từ trên mặt đất vừa nói: "Vốn là định buổi chiều muộn mới dọn dẹp, nhưng Chung tiên sinh nói vì cô trở lại nên gọi tôi đến dọn dẹp mấy thứ trên giường này, còn nói không được quấy rầy cô nghỉ ngơi. Nhưng tay chân tôi vụng về nên đã đánh thức cô, thật là…" Thời điểm đứng dậy liền thở hổn hển, mặt cũng hơi đỏ lên.

Chu Tô xua tay: "Không sao, gì cực khổ rồi. Cứ làm việc của mình đi." Nói xong khẽ mỉm cười, xoay người trở về phòng khách. Nghĩ thầm, Chung Ly còn có thể nghĩ đến chuyện này sẽ làm cô không thoải mái thật đã có thể cám ơn trời đất.

Xem ra cô thật sự rất mệt mỏi, buổi tối tùy tiện ăn vài thứ linh tinh sau đó lại leo lên giường ngủ tiếp. Đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng xẹt qua trên mặt, theo bản năng lấy tay đẩy ra.

"Tại sao không ngủ trong phòng ngủ chính?" Là Chung Ly, âm thanh rất nhẹ nhàng, vừa nói vừa nhân tiện xoay mặt Chu Tô về phía mình.

Chu Tô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ánh đèn yếu ớt rọi vào con ngươi đen nhánh của anh. Rốt cục có cảm giác ánh mắt của anh mang theo sự ôn nhu chiếu rọi vào tâm Chu Tô, cả người liền cảm thấy ấm áp.

Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận: "Không có gì, chỉ là thích ngủ ở đây thôi."

Chung Ly ngẩng đầu cười cười, sau đó cúi đầu kề mặt của chu Tô nói một cách rất ôn nhu: "Không phải chỉ vì chuyện buổi sáng mà ngay cả chiếc giường đó em cũng không muốn đến gần đấy chứ? Hay là chúng ta đổi giường luôn đi, có được không?"

Nhìn đi, Chu Tô nghĩ thầm, anh ấy cái gì nên hiểu đều hiểu hết còn hỏi cô làm gì nữa? Nói đi nói lại trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, bèn kéo chăn che kín đầu, buồn bực đáp: "Không phải, em thực sự mệt mỏi, buồn ngủ nữa."

Chung Ly không thèm quan tâm, giơ tay gạt chăn, cười nói: "Em đã ngủ cả ngày rồi, mệt gì nữa. Chúng ta hình như đã gần một gần tháng không gặp, nên làm chút chuyện ‘quen thuộc’, nếu không trở nên xa lạ mất." Nói xong dùng tay khác kéo cà vạt, sau đó cởi từng nút áo, mập mờ nhìn Chu Tô.

Nhìn cảnh này, Chu Tô đã nghĩ ông trời thật bất công, người như Chung Ly, lúc giở trò lưu manh nhìn cũng đẹp trai muốn chết.

Một giây kế tiếp liền bị bao vây trong lồng ngực rắn chắc, môi Chung Ly mang theo chút hơi lạnh quét qua vành tai Chu Tô, mang đến một trận tê dại, cô thở hổn hển nói: "Đừng, đừng…"

"Đừng cái gì mà đừng, em sao lại nỡ từ chối anh chứ."

Tiếp đó, áo ngủ của cô đã bị lột, ném xuống giường, Chu Tô nghĩ đến việc sử dụng biện pháp phòng tránh, sau mới nhớ ra Chung Ly đã sớm làm phẫu thuật buộc ga-rô (ngăn sinh nở).

Cô thậm chí đã từng hỏi Chung Ly tại sao làm như vậy, không sợ về sau đoạn tử tuyệt tôn sao? Chung Ly bèn trả lời phải biết tin tưởng khoa học, khoa học nói còn có thể làm phẫu thuật mở ga- rô, sau đó lại có thể có con cháu đầy đàn. Sau đó cười nói, chẳng lẽ em hi vọng anh gieo hạt khắp nơi, một năm nửa năm lại có thêm một đứa đến nhận tổ quy tông? Nhìn bộ dạng lưu manh của Chung Ly, cô cũng chả thèm hỏi han nữa.

Chung Ly còn bổ sung một câu, mặc dù bọn họ không phải là gia đình năm tốt gì đó nhưng vì cha mẹ hai bên, cũng phải tỏ vẻ chuẩn mực một chút.

"Chu Tô… Đang nghĩ gì thế, quan tâm đến việc chính đây này!" Âm thanh của anh mang theo chút tức giận.

Cô không có trả lời, chỉ tỏ vẻ mình còn mệt mỏi.

Anh bèn nói: "Vậy chúng ta chịu khó cực khổ đêm dài đằng đẵng, còn rất nhiều việc phải làm."

Chung Ly nói không sai, đêm đó cô quả thật rất ‘khổ cực’ a! Đến nỗi buổi sáng anh rời đi cô cũng không biết.
Chương 2
 


Vừa tỉnh giấc, giơ tay sờ về hơi ấm của Chung Ly còn vương lại bên gối, Chu Tô thật sự phân vân, tình trạng của bọn họ nên nói như thế nào đây? Lúc lập nên ước định cùng người kia, vừa mới bắt đầu đã không có tình cảm để làm cơ sở tiền đề, cho dù nói cho Chung Ly biết về bệnh của mình thì phải làm thế nào, Chu Tô không phải chỉ muốn một người chăm sóc lúc nhập viện, người như vậy chỉ cần bỏ tiền ra thì luôn luôn có. Thở dài thật sâu, buồn cười nghĩ tại sao lại có thể như vậy. Lần trước lúc suýt bị vùi trong đống tuyết cũng nghĩ đến việc muốn được sống tiếp bên cạnh anh như vậy. Bọn họ chẳng qua chỉ là một cặp vợ chồng hờ để qua mắt thiên hạ, thực chất trừ một năm gặp mặt mấy lần, mấy lần gặp mặt đó không nói ba câu tẻ nhạt thì cũng chỉ làm chuyện chăn gối, không có bất kỳ sự chia sẻ nào, thậm chí ngay cả nghiêm chỉnh nói chuyện tâm tình cũng không có, nhưng vì sao lúc đó có thể nghĩ tới ấm áp chỉ có anh ấy đây?

Chợt Chu Tô nhớ tới một câu nói, khi ông trời tạo nghiệp chướng, dù có khó khăn nhưng cố gắng thì có thể vượt qua nhưng nếu tự mình tạo nghiệp chướng thì không thể vượt qua được.

Mới dùng xong điểm tâm, chuông cửa liền vang lên không ngừng. Chu Tô vừa mở cửa đã thấy mấy người mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh. Một người trong số bọn họ hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Chung Ly – Chung tiên sinh không?"

"Đúng vậy, các anh là…?"

"A, Chung tiên sinh đã đặt ở chỗ chúng tôi một chiếc giường đôi bằng gỗ đàn hương. Chúng tôi tới đây là để lắp ghép, có thể vào nhà không?" Người kia nói xong bèn liếc mắt nhìn vào trong nhà một chút.

Chu Tô thiếu chút nữa bật cười, Chung Ly quả thật làm việc với hiệu suất cao, đúng là nói được làm được.

"Được, mau vào đi!" Chu Tô dẫn họ vào nhà khách sáo hỏi: "Phòng ở trên lầu, có gì cần tôi giúp chút gì không?"

"Không cần đâu, cô có phải là Chung phu nhân không?"

"Đúng vậy."

"Ai, chậm một chút, Tiểu Lục tử cẩn thận một chút, tay nâng đồ đạc lên cao một chút, để như vậy chà xát hư hỏng thứ gì chúng ta không đền nổi đâu. Trác nhi… đúng là đầu mấy đứa mày làm bằng gì vậy hả?" Người đàn ông hỏi cô mấy câu hồi nãy vừa vào đến nhà là đã xem xét những người khác làm việc, bây giờ mới quay đầu lại lần nữa: "Chung phu nhân, chỗ chúng tôi là nơi làm việc chuyên nghiệp, luôn có quy định không để khách hàng phải động thủ. Cô chỉ cần ký xong hóa đơn này, còn những việc khác không cần quan tâm, chúng tôi có uy tín."

Chu Tô cảm thấy thích thái độ làm việc của họ, ký hóa đơn sau đó sang phòng sát vách dọn hành lý hôm qua về vẫn chưa đụng đến. Ồn ào náo động trong chốc lát sau đó mấy người công nhân đều đã ra phòng khách, ai cũng một thân mồ hôi nhưng vẫn cười nói vui vẻ.

Chu Tô tiến đến chỗ bọn họ nói: "Thật sự cảm ơn, để tôi đi rót ly trà."

"Phu nhân đừng làm vậy, công ty có quy định không thể. Chỉ là cái giường cũ này, tôi thấy cũng chưa cũ lắm, nếu tiên sinh và phu nhân không dùng đến nữa. . ."

"Các chú cứ mang đi, nếu không lấy đi tôi còn không biết làm sao để đưa nó ra khỏi nhà đấy."

Người công nhân cười vui vẻ: "Người có tiền đúng là người có tiền, cuộc sống thoải mái a! Vậy chúng tôi đi trước"

"Vâng, các vị cực khổ rồi."

Cuộc sống thoải mái? Mỗi người đều có sự buồn khổ mà ông trời đã sắp xếp cho riêng mình. Trang Tử không phải cá, làm sao có thể hiểu được nỗi sầu của cá.

Gần trưa, Chung Ly về nhà, bọn họ đã thống nhất hôm nay sẽ đến nhà mẹ đẻ của Chu Tô. Lúc cùng nhau xuống xe đã thấy Chung Ly mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng và thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, chất đầy cốp sau. Chu Tô quay đầu lại nhìn rồi nói: "Chung Ly, một mình mẹ làm sao ăn hết?"

Chung Ly đang di chuyển tay lái, vui vẻ nói: "Đây là tâm ý, quà nhiều không ai trách đâu, càng nhiều thì mẹ vợ càng vui mừng."

"Xem ra anh thật đúng là người biết cách làm cho nữ nhân vui vẻ, từ già đến trẻ." Chu Tô hừ nhẹ.

"Liệu có phải là em đang khen anh không?"

"Nghĩ sao thì nghĩ."

Chu Tô bĩu môi một cái như vậy nhưng Chung Ly lại vui vẻ, đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng: " Em nha!"

Thời điểm hai người về đến, một bàn món ăn đã được mang lên, sườn non, đậu hà lan xào, canh vịt, thịt bò xào cà chua, thịt lợn hấp mơ chua, cải trắng lạc dương xào, tràn đầy một bàn thức ăn hết sức mê người. Chu Tô vừa tiến đến, không nhịn được lấy tay bốc một khối thịt hấp bỏ vào miệng, từng ngụm từng ngụm nhai, ư ư a a nói: "Thật ngon, mẹ… tay nghề nấu ăn của mẹ đúng là tuyệt nhất!"

Mẹ của Chu Tô- Lý Cẩm Phương đang bưng cơm từ phòng bếp ra, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức tiến lên vỗ nhẹ lên tay Chu Tô: "Rửa tay đi, đã lớn như vậy mà vẫn không hiểu chút quy củ!"

"Vâng." Chu Tô bực bội đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra nhìn một chút hỏi: "Mẹ, Chu Nhuế đâu?"

"Không đề cập tới thì thôi chứ nếu nói đến mẹ liền bốc hỏa, bốn năm ngày nay, ngay cả bóng người cũng không thấy. Lý Cẩm Phương này, sinh hai đứa, không nên thân một đứa nào." Lý Cẩm Phương nói xong, ngón tay càng ngày càng siết chặt lấy đôi đũa trên tay.

Chung Ly tiến lên đỡ bả vai mẹ vợ ngồi xuống, nói: "Mẹ. Tại sao lại nói không nuôi dạy tốt một ai, mẹ nhìn hai cô con gái của mẹ đi, đã giỏi giang lại còn xinh đẹp, nên đổi tên một người tên là Khuynh Thành một người tên là Khuynh Quốc."

Lý Cẩm Phương xoay người vỗ vỗ cánh tay Chung Ly nói: "May mà vẫn còn có nửa đứa con trai."

"Sao lại là nửa, mẹ…con là nam nhân chân chính hoàn chỉnh nha. Lời này của mẹ dễ bị hiểu sang nghĩa khác lắm."

Lý Cẩm Phương buồn cười: "Thôi được rồi…ăn cơm."

Khi Chu Tô cầm muỗng canh đưa về phía bát canh vịt, Lý Cẩm Phương lại đưa tay vỗ bàn: "Chậc, không được động tay động chân, món này không phải làm cho con." Nói xong đoạt lấy muỗng canh, rồi sau đó múc một ít canh cẩn thận đặt trước mặt Chung Ly: "Con rể, canh này là ta có bỏ thêm một ít dược liệu, con phải uống nhiều chút."

"Mẹ, điều này đúng là quá thiên vị a!" Chu Tô nghiêng đầu, tỏ vẻ bất mãn.

"Con thì biết gì? Mẹ nói canh này tăng thêm dược liệu là cho nam nhân uống, mấy ngày nữa sẽ nấu cho cô món canh cá cho nữ nhân uống, bảo đảm sang năm là ta có thể ôm cháu ngoại." Lý Cẩm Phương vui vẻ nói.

"Ai nha, mẹ! Nếu thật sự buồn chán, đi tìm lấy một người bạn già tâm tình đi, nói cái này làm gì" Chu Tô bất mãn, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ như vậy còn muốn cô sinh con?

Ngược lại Chung Ly nhanh chóng uống hết chén canh chỉ trong hai ngụm, một tay đem Chu Tô đang oán trách ôm vào trong ngực, cười hì hì nói: "Kiên quyết bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, nhạc mẫu đại nhân!"

"Như vậy mới đúng chứ, Chu Tô à … Việc may mắn nhất đời con chính là gả cho Chung Ly. Chung quy lại vẫn là nên bớt tính kiêu ngạo đi."

Chu Tô miệng mở rộng, sững sờ nhìn khôn mặt tỏ vẻ vô tội của Chung Ly, chậc chậc hai tiếng liền cúi đầu, sau đó bất đắc dĩ cười khổ, da mặt tại sao có thể dày đến loại trình độ này? Không phải bản thân mình làm phẫu thuật buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao, thế nào mắt không nháy một cái, trên mặt cũng không có chút đỏ. Còn bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, chính là chén canh của Tống Tử nương nương nấu cũng không thể làm cho nam nhân này có thể có con!

"Mẹ bây giờ suy nghĩ một chút" Lý Cẩm Phương nói tiếp: "Chu Tô có còn nhớ lúc con mười mấy tuổi, từ trên nóc phòng ở đại viện té xuống, may nhờ Chung Ly đỡ, con mới giữ được cái mạng nhỏ này. Đây nói ra thì đúng là ý trời."

"Anh ấy đâu có tốt bụng như vậy? Không phải anh ấy đỡ con, là xui xẻo vừa vặn đi qua nơi đó, bị con ngã lên người thôi." Việc đỡ Chu Tô làm cho Chung Ly bị gãy xương tay, sau này mỗi lần thấy cô đều nói ngay hai chữ ‘xui xẻo’.

"Cho nên mới nói là ý trời nha, tại sao lúc đó tiểu tử Triệu Hiên kia không phải xui xẻo đi qua hả?" Lý Cẩm Phương vừa nói vừa chọc chọc đôi đũa, lúc lên lúc xuống.

Chu Tô im lặng, không biết mẹ mình mà xem được cảnh tượng sáng hôm qua một chút thì như thế nào nhỉ!

Chương 3

Sau khi ăn xong, Chu Tô phụ giúp Chu mẫu dọn dẹp và rửa bát ở phòng bếp. Chu mẫu vừa rửa bát vừa thủ thỉ: "Chu Tô, ngày xưa con ham chơi, thích náo nhiệt mẹ đành bao biện hộ rằng con còn trẻ chưa hiểu chuyện nên cũng không nói nhiều làm gì. Nhưng bây giờ, con đã gần ba mươi tuổi rồi, còn có bao nhiêu thời gian để có thể vui chơi thỏa thích như vậy, thử tự vấn lại lương tâm đi, lúc con đi qua đi lại khắp thế giới có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Chung Ly. Đứa bé kia hiểu chuyện, dung túng con muốn làm gì thì làm, nhưng con thật sự yên tâm thoải mái cái gì cũng không nghĩ? Chu Tô! Không thể chỉ sống vì mình, con có nghĩ tới hay không có một ngày Chung Ly mệt mỏi sau đó buông tay, đến lúc đó hối hận không còn kịp nữa đâu."

Chu Tô dùng khăn chậm rãi lau chén nghĩ thầm, đoán chừng đợi không được tới lúc hắn chán ghét mệt mỏi thì mình đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi. Hơn nữa, hắn thật sự cần mình sao? Không, cái hắn muốn chỉ là một cuộc hôn nhân để ngụy trang. Chu Tô vốn dĩ chỉ giống như một cái bảng quảng cáo nhỏ, đến thời điểm thích hợp sẽ bị thay thế bổ sung, nhưng bây giờ lòng tham nổi lên, muốn trở thành người mà hắn cảm thấy "Không có cô ấy thì không được" rồi, người nào tới nói cho cô biết, cô nên làm gì đây?

"Ai nha." Chu mẫu bỗng dưng kêu lên, ước chừng là bị chuột rút, Chu Tô nhanh chóng bước tới đỡ lấy: "Sao vậy, mẹ? Nhanh ngồi xuống."

"Không có chuyện gì" sau khi ngồi xuống, Lý Cẩm Phương xoa xoa bắp chân: "Lớn tuổi rồi, cơ thể sinh ra mấy bệnh vặt. Gần đây thời tiết cũng không tốt nên mới vậy. Ai, ta đã nghĩ, là người già rồi nên sớm muộn gì cũng về với ông bà tổ tiên thôi."

"Mẹ, đừng nói như vậy." Lỗ mũi Chu Tô chợt ê ẩm, ngồi xổm xuống xoa chân Chu mẫu nói: "Mẹ chính là chỗ dựa vững chắc cho con và Chu Nhuế, vì vậy nên mẹ phải khỏe mạnh sống mãi với tụi con."

"Ai có thể sống mãi được? Người tài giỏi như Mao chủ tịch cũng không phải chết sao. Chính là hai đứa con gái đúng là không thể làm cho mẹ cảm thấy an tâm được. Ai, Chu Tô… Nếu thật sự một ngày nào đó mẹ thật sự không xong, đứa bé vừa đơn thuần vừa lỗ mãng như Nhuế Nhuế phải dựa vào con thôi, con làm tỷ tỷ hãy giúp nó một chút."

Chu Tô nặng nề gật đầu tựa vào trên đùi mẹ, càng thêm kiên định việc quyết định tạm thời không nói cho mẹ biết về bệnh tình của mình.

Xoa xoa khóe mắt, Chu Tô ngẩng đầu lên cười cười nói: "Mẹ, mẹ có thấy là bây giờ ngài thực sự yêu thích cằn nhằn hết việc này đến việc khác không?" Trong kí ức của Chu Tô, Chu mẫu lúc còn trẻ không thích nói chuyện, luôn mang bộ dạng cúi đầu xấu hổ. Hơn nữa lại còn xinh đẹp nên được người gọi là "Lâm muội muội".

"Còn nói, mẹ rất lâu mới được gặp mặt con cùng với em gái con một lần, cũng nói đi nói lại với Chung Ly mới bắt được con về đây, vất vả lắm mới gặp được, không đem toàn bộ lời muốn nói trong hơn nửa năm góp lại mà nói mới lạ đó."

Chu Tô bật cười: "Mẹ, con gái biết rồi. Nhất định là do mẹ cô đơn quá, sao không xem xét tìm một người bạn già về bầu bạn?"

Chu mẫu dí dí trán nàng: "Giỏi lắm, bây giờ còn mang mẹ ra nói giỡn nữa cơ đấy."

"Mẹ, con nói thật. Ông ta bỏ lại ba mẹ con mình cũng lâu lắm rồi. Mẹ cũng nên tìm cho mình hạnh phúc mới rồi, không phải là còn nghĩ tới ông ta chứ?"

"Cái gì mà ông ta, ông ấy vẫn là ba con. Chu Tô… có những chuyện con không hiểu, không hiểu được đâu."

"Đúng là con không hiểu, ông ta hiện tại đã có vợ trẻ bên cạnh, nhưng mẹ vẫn cô đơn một mình."

Lý Cẩm Phương nhìn con gái mình trong chốc lát, vuốt tóc của cô nói: "Chu Tô, con từ nhỏ đã thông minh, thành tích học tập cũng tốt, làm cái gì cũng xuất sắc, nhưng rất nhiều việc con cố tình không hiểu, dù cho rõ ràng trước mắt cũng cố chấp không hiểu. Nếu có thời gian thì gặp mặt ba con một chút, ông ấy đã nhiều lần nói với ta là rất nhớ con nhưng con không thèm quan tâm đến ông ấy."

Chu Tô thở dài: "Chúng ta nói chuyện này sau đi."

Trên đường về nhà Chu Tô mải mê suy nghĩ về lời nói của mẹ mình. Nghiêng đầu hỏi Chung Ly đang lái xe: "Em thật sự không hiểu ư, Chung Ly! Có chỗ nào em nhìn không thấu ư?"

"Phải xem em đang nói về chuyện gì mới được chứ?" Mặt không đổi sắc trả lời.

Chu Tô cảm thấy rất kỳ quái, anh đối với bằng hữu thân thích của mình luôn tươi cười rạng rỡ, cũng luôn tỏ vẻ thân thiết lễ độ, nhưng lại đối xử với cô theo kiểu không nóng không lạnh. Dường như đối với anh, cô không có chút vị trí nào, xem ra để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng còn phải đi một đoạn đường thật dài. Chỉ là… cô còn có còn đủ thời gian để đi tiếp không.

Chương 4

uối cùng tối hôm sau Chu Tô cũng có thể được gặp em gái mình – Chu Nhuế. Chỉ là lần gặp mặt này diễn ra tại một địa điểm không được tự nhiên lắm, chính là đồn cảnh sát.

Lúc đó, Chu Tô và Chung Ly vừa mới ăn cơm tối xong thì nhận được một cuộc điện thoại số lạ nội vùng, trực tiếp hỏi mình có phải là Chu Tô, chị gái của Chu Nhuế hay không.

Ngay lập tức Chu Tô và Chung Ly vội vàng tới đồn cảnh sát. Vừa bước vào thì thấy Chu Nhuế đang ngồi xổm trong góc cúi đầu lẩm bẩm gì đó tựa như "Chu Nhuế." Chu Tô nén giận bước tới.

Cô em gái của Chu Tô vừa thấy chị mình liền đứng dậy, nở nụ cười thật tươi, mái tóc đen dài hơi lộn xộn cùng với phong cách ăn mặc hip-hop khiến cho người khác có cảm giác cô gái này có chút bất trị: "Chị gái! Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp? Chu Tô tức giận chỉ muốn hộc máu, cô em gái xinh xắn này không hề cảm thấy xấu hổ hay thậm chí tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Chu Nhuế chạy như bay đến bên cạnh Chu Tô, nhanh nhảu nói: "Cũng may, may mà chị còn ở nhà, nếu không mẹ phải tới đây chắc sẽ tức chết mất."

"Cô không sợ chị tức chết ư?" Chu Tô nghiến răng hỏi.

Chu Nhuế dẩu môi: "Chị, nét mặt của chị y chang mẹ."

Chu Tô nghĩ thầm chỗ này không tiện, sẽ giáo huấn con bé này một trận sau, quay đầu lại tìm Chung Ly. Chỉ thấy anh đang đứng cùng một người có vẻ giống như trưởng đồn cảnh sát. Hai người nói gì đó hai ba câu, sau đó gọi một cú điện thoại, đưa cho người kia nghe máy.

Vị đồn trưởng mới vừa rồi còn phong thái oai phong lẫm liệt, sau khi nói chuyện khoảng gần một phút, mặt lập tức xụ xuống. Cúp điện thoại liền quay lại nhìn Chung Ly cười cười, thắt lưng cũng không còn thẳng được như lúc nãy.

Nói mấy câu nói sau hai người chậm rãi bước tới chỗ Chu Tô, cục trưởng cục cảnh sát vừa đi vừa cười nói: "Thì ra là con trai của Chung Tham mưu Trưởng, Chung thiếu không nói sớm, thiếu chút nữa đã hiểu lầm nhau."

"Đừng gọi là Chung thiếu, gia phụ cũng đã về hưu rồi." Chuông Ly nhàn nhạt nói.

"Ây da, Chung thiếu không cần khiêm tốn. Trước khi về hưu, Chung Tham Mưu Trưởng là Quân ủy Trung ương, những năm trước đây còn là Tư lệnh quân khu, là người trên vạn người a, ha ha. Nếu không phải là mới vừa rồi Triệu cục trưởng nói cho tôi biết thì . . . Tôi thật đúng là là có mắt không biết Thái Sơn. Có câu nói hổ phụ không thể sinh khuyển tử, Chung thiếu vừa nhìn là biết không phải nhân vật tầm thường." Người nọ nhanh chóng vuốt mông ngựa.

"Quá khen, như vậy bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Vốn Chu tiểu thư cũng chỉ là gây rối loạn trật tự công cộng, chỉ cần viết tường trình và có người nhà đến bảo lãnh là được thả. Huống chi Triệu cục trưởng cũng đã gọi điện thoại đến, những việc kia đều không cần. Chung thiếu xem, nhân lúc này chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Vẫn là thôi đi, có lẽ Chu Nhuế cũng có chút kinh động. Chúng tôi về trước, về sau nếu Chu Nhuế xảy ra chuyện gì còn phải nhờ ngài giúp đỡ vài phần."

"Có gì đâu mà nói giúp đỡ cho to tát. Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng."

"Vậy chúng tôi xin phép." Nói xong Chung Ly liền kéo Chu Tô và Chu Nhuế rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi cửa Chu Nhuế đã lớn tiếng kêu đói. Chu Tô khó khăn lắm mới chờ cho đến lúc cả ba người yên vị ở trong một nhà hàng nhỏ, nhìn Chu Nhuế giống như không có chuyện gì xảy ra mà hùng hục ăn như hổ đói, tức giận nhưng cũng không nỡ đánh, bực bội gằn giọng hỏi: "Chu Nhuế, không phải cô nên kể cho chị rõ hôm nay xảy ra chuyện gì hay sao."

Chu Nhuế đang cố gắp một miếng cật non xào, ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt chị gái có vẻ tức giận bèn ngoan ngoãn đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, cảm ơn anh rể đã đưa em ra khỏi đồn cảnh sát."

Chung Ly cười cười: "Không có chuyện gì, muốn cám ơn cũng là đi cám ơn danh tiếng của cha anh. Không phải đói bụng sao, cứ ăn đi."

Chu Nhuế vốn định gật đầu ăn tiếp, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của chị gái mình bèn chậc lưỡi: "Chị, đừng nóng giận nữa. Chị xem, vợ chồng hai người ở chung một nhà mà sao lại khác nhau như thế chứ?"

Chu Tô không có tâm tình nghe nàng nói giỡn: "Cô đừng có đánh trống lảng."

"Anh rể." Chu Nhuế dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Chung Ly.

"Anh không giúp được em đâu ... Em biết đấy, anh rất sợ chị gái em nha … Ừm… Anh ra xe đợi hai chị em, Chu Tô có gì từ từ nói chuyện, Chu Nhuế là một đứa bé ngoan." Nói xong Chung Ly xoay người bước đi.

Chu Tô nhìn bóng lưng Chung Ly dần tiến về chiếc xe, nghĩ thầm người khác nhìn vào chắc ai cũng nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc.

"Nói đi."

Chu Nhuế thấy không còn ai có thể cứu mình nên thẳng thắn kể: "Em mới quen bạn trai, anh ấy tên Jay là họa sĩ tự do. Hôm nay, hai bọn em tâm huyết dâng trào nên đã vẽ vài đường Graffiti trong bốt điện thoại công cộng và trên tường của tiệm bán báo. Ừm, bật nhạc Rock vẽ Graffiti đúng là có thể khiến tâm trạng rất high. Sau đó không biết người nào báo cảnh sát. Tên khốn kia bỏ lại em mà chạy mất, mất công em mấy ngày trước bao hắn ăn uống còn cho hắn mượn tiền trả tiền phòng, vậy mà có chuyện thì chạy nhanh như vậy, bình thường còn giả bộ gầy gò yếu đuối, mẹ kiếp lúc đó lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhanh như vậy . . ." Chu Nhuế đang còn mắng rất hăng nhưng quay qua thấy sắc mặt Chu Tô càng ngày càng trở nên khó coi bèn im lặng, không dám mở miệng nữa.

Chu Tô rốt cuộc cũng không nén giận nổi nữa, mặc kệ có phải nơi công cộng hay không, quát to: "Chu Nhuế, cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi trò con nít như vậy, tên khốn kia vẽ hình cô cũng đi vẽ hình với hắn, hắn gọi cô đi cướp bóc cô cũng đi theo phải không?"

"Chị … Em…”

"Em em cái gì, đã lớn như vậy rồi mà không để cho tôi và mẹ yên tâm một chút. Muốn tìm bạn trai thì tìm người nghiêm chỉnh đi, hay ho quá mà đi trêu chọc vào loại người kia, cô muốn làm chị tức chết phải không?"

Chu Nhuế thở gấp, vẻ mặt giống như không thể kìm nén nữa mà hét lên: "Em không muốn tình cảm cũng như hôn nhân của mình giống như mẹ và chị."

"Cái... cái gì?"

"Không cần giống như mẹ không giữ được cuộc hôn nhân của mình, cũng không muốn giống như chị, kết hôn chỉ để cho người khác nhìn. Chị cho rằng em không biết sao? Anh rể có tình nhân, là một sinh viên trường Đại học sân khấu điện ảnh khoa vũ đạo. Trước kia còn có bao nhiêu ai biết, đó là cuộc hôn nhân của chị. Cho nên em không muốn, em sẽ tìm người mình thích kết hôn cho dù có phải chịu bao nhiêu tổn thương, có bị người khác xem thường, chỉ trỏ hay nói ra nói vào cũng sẽ không ngừng tìm kiếm, không bao giờ muốn có những cuộc hôn nhân như hai người." Nói xong, thả đũa chạy ra ngoài.

Chu Tô sững sờ ngồi đó, không nói gì được nữa cũng như đau lòng không thôi, cô không thể không thừa nhận cuộc hôn nhân của mình đúng là cuộc hôn nhân thất bại giống như lời Chu Nhuế nói.

Cho dù người ngoài nhìn vào thì thấy hoàn mỹ vô khuyết, cho dù chồng mình vẫn làm đúng bổn phận khi mình ở nhà, nhưng nóng lạnh tự người trong cuộc biết, trừ lúc ở trên giường còn lại anh ấy vẫn luôn đối xử khách khí với mình giống như người ngoài, mà mình bây giờ còn muốn mở cửa trái tim anh ấy. Nhưng trái tim đó có lẽ cho tới bây giờ vẫn luôn đặt bên mình thì làm cách nào mới có thể mở.

Trái tim bỗng đau như bị ai xé rách, mặc cho bản thân cố bưng bít nhưng vẫn ròng ròng chảy máu.

Ngồi trở lại trên xe, Chung Ly dập thuốc, vứt ra khỏi cửa sổ xe. Nghiêng đầu hỏi nàng: "Sao lại ầm ĩ rồi, đáng lẽ có gì thì hai chị em cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện, Chu Tô, rõ ràng là em quan tâm đến em ấy như vậy mà."

Chu Tô ngơ ngác nhìn Chung Ly, không nói gì.

Chung Ly cười: "Chớ ngồi ỳ ở đó, chúng ta về nhà trước." Đưa tay giúp Chu Tô cài dây an toàn, nổ máy. Chiếc xe vững vàng lăn bánh trên đường, dáng vẻ chuyên chú lái xe nhưng vẫn tỏa ra khí chất nhàn nhã của Chung Ly hết sức đẹp trai.

Chu Tô nghiêng đầu nhìn Chung Ly, ánh đèn đường đủ màu xanh đỏ xuyên thấu qua kính chắn gió chiếu qua khuôn mặt anh, quét qua đôi lông mày rậm, qua ánh mắt sâu thẳm, cũng chiếu qua cái mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng.

"Thế nào? Lẽ nào em yêu anh rồi?" Ánh mắt Chung Ly vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cười nhẹ hỏi.

Chu Tô hít sâu nói: "Chung Ly, buổi tối trước ngày em trở về một ngày có gọi điện cho anh. Anh còn nhớ em đã hỏi cái gì không?"

Chung Ly "Ừ" một tiếng, vẫn không nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Chu Tô nhẹ nhàng nói: "Em hỏi anh tại sao chúng ta còn muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân không có chút ý nghĩa nào như vậy, lúc đó anh không trả lời, hiện tại em muốn nghe câu trả lời chính thức của anh."

Chung Ly không tỉ thái độ gì như muốn lảng tránh, nhưng Chu Tô quyết không bỏ qua nhất quyết nhìn chằm chằm vào chồng mình, đợi câu trả lời. Sau đó nàng nhìn thấy cơ bên má phải của Chung Ly từ từ cứng ngắc, anh ấy đang nghiến chặt răng.

Chu Tô nghĩ, mình chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn, điều này khó vậy sao? Anh ấy nói ra ý nghĩ của mình, sau đó Chu Tô sẽ nói ra suy nghĩ của mình, như vậy rất khó sao?

Chung Ly bỗng nhiên đánh tay lái, chuyển xe về một bên đường, thắng gấp, Chu Tô theo quán tính bị nẩy người lên phía trước, quay qua tròn mắt nhìn người đang nắm chặt vô lăng kia.

Chung Ly cuối cùng cũng đã quay mặt nhìn sang, nhưng không tỏ vẻ gì là tức giận như Chu Tô nghĩ mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Tô một lúc sau đó nói: "Chu Tô, chúng ta bây giờ như vậy còn có cái gì khiến em không hài lòng? Nhất định đòi ly hôn, ly hôn rồi sẽ tốt hơn sao?"

Ly hôn? Anh ấy cho rằng cô muốn ly hôn? Không bao giờ, ý cô muốn bọn họ có thể cải thiện mối quan hệ bây giờ, làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau, tối thiểu là cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Vì vậy vội vàng lắc đầu: "Không phải em muốn ly hôn, ý em muốn nói..."

"Không có là tốt rồi." Cơ mặt của hắn giãn ra nói tiếp: "Hôm nay em cũng đã mệt mỏi rồi, có chuyện gì hôm sau hãy nói." Nói xong, không đợi cô trả lời, khởi động xe.

Chu Tô chợt quyết định, nhất định không nói cho anh ấy biết về bệnh tình của mình, cô sẽ dùng phần thời gian còn lại làm cho anh ấy yêu mình chứ không phải thương hại mà chăm sóc trong lúc trị liệu.

Chu Tô nhìn những tòa nhà, cây cối vụt qua cửa kính của xe, nhớ lại kí ức hồi còn nhỏ lúc bọn họ cùng lớn lên trong đại viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro