P1: Bố và mẹ đã gặp nhau như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gái , không biết tới thời của con xã hội đã phát triển và văn minh như thế nào nhỉ ? Mẹ không giỏi đoán về tương lai , nên suy nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra được . Hẳn thời gian của các con sẽ có rất rất rất nhiều thiên tài . Những bạn siêu giỏi của thế hệ con sẽ phât minh ra thật nhiều những thứ giúp ích cho đời sống chúng ta . Còn thời của mẹ và bố internet phát triển quả là rất đột phá . Có một thứ gọi là Facebook , bây giờ hầu như mọi người đều dùng , không biết đến thời các con nó có trở thành công cụ cổ không ?
Nhưng Facebook là thứ đã mang bố mẹ lại với nhau . Bố mẹ quen nhau qua mạng xã hội này . Rõ ràng bố đã tán tỉnh mẹ bằng những tin nhắn và comment trên đó . Nhưng bây giờ , cứ nhắc lại là bố con chối đây đẩy . Đàn ông là như thế đấy , hay chối bỏ những điều khiến họ xấu hổ và ngại ngùng . Bố con cũng không phải ngoại lệ . Con nên nhớ điều đó . Để sau này con có quen bất kì chàng trai nào , con có thể cư xử khéo một chút . Người ta vẫn nói khôn khéo bớt thiệt thòi . Thật đúng với phụ nữ chúng ta . À mà bây giờ , con mới chỉ là em bé . Ý mẹ nói là sau này , rất lâu rất lâu sau , khi còn trở thành một người phụ nữ trưởng thành . Để tâm tới người khác một chút xíu xíu , không làm cho ta thiệt thòi , nhưng làm những người xung quanh ta thoải mái. Là một điều rất tốt đấy !
Quay trở lại với việc bố mẹ quen nhau qua Facebook , lúc đầu , mẹ đăng lên một lời bài hát bằng tiếng anh . Hồi đấy mẹ còn trẻ , mới hai mươi , còn lãng mạn lắm . Sau này , khi lớn lên con sẽ biết , cảm giác của một cô gái hai mươi là như thế nào . Là suy tư , trầm lắng , đôi khi mạnh mẽ điên cuồng .... và không thiếu cả những lúc dở hơi , thơ thẩn , nghĩ rằng mình cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời . Thật tình , mẹ rất muốn ghi nhớ cảm xúc ấy , để có thể hiểu  cho con khi con hai mươi , những sai lầm ở tuổi hai mươi .... Mẹ mong mẹ nhớ kỹ thật kỹ , để có thể đồng cảm với con trong tương lai .

Ông bà ngoại , con biết đấy , những người bây giờ đang rất gần gũi với con , luôn bên cạnh chúng ta mỗi ngày , là bố mẹ của mẹ , rất yêu thương mẹ . Nhưng khi mẹ hai mươi , những việc mẹ làm , ông bà nhiều khi vẫn không thể hiểu nổi và trở nên cực kì tức giận .

Những lúc như thế mẹ buồn lắm . Mẹ cứ co quắp lại , không biết phải làm gì ? Mẹ sợ ông bà ngoại không hiểu mẹ , nên chẳng bao giờ tâm sự cả . Vì thế . mẹ đã từng cảm thấy rất cô đơn .  Chỉ biết lên mạng trút những nỗi giận hờn và phẫn nộ ấy thành câu chữ .

Năm mẹ hai mươi , cũng là năm cuốn sách đàu tiên của mẹ được phát hành , chứa đựng đầy những âu lo , suy tư và phiền muộn . Mẹ thì những thứ đó , những nỗi buồn không đáng mà mẹ đã từng trải qua trong tuổi hai mươi rực rỡ u buồn ấy , mẹ không muốn con gái mình phải trải qua chút nào .

Nhưng đời người là một bài toán với nhiều cách giải . Có những thứ , ta không thể đoán trước . Nhưng mẹ hy vọng con sẽ tìm ra đáp án cho con đường mình đi . Con yên tâm vì mẹ luôn ở cạnh con , tràn đầy kinh nghiệm tuổi xuân của mẹ . Mẹ sẽ nhớ . Mẹ luôn nhắc mình nhớ . Để sau này , mẹ có thể là người theo sát bước chân con .

Con gái , khi con hai mươi , nếu có bất cứ khó khăn nào trong cuộc đời , hãy nói với mẹ nhé . Đừng như mẹ ngày ấy , cứ gặm nhấm những nỗi buồn một mình . Khoảng thời gian cô đơn trong đời người vốn là thứ lãng phí  nhất ! Hãy sống từng phút từng giây tràn đầy năng  lương của sự vui vẻ con ạ !

Ơ hay , sao mẹ lại lan man như thế này nhỉ ? Laị quên không nói vào việc chính . À thì hồi đó , mẹ đăng lên facebook  một lời bài hát rất buồn . Thế là chẳng hiểu sao bố con lại vào comment . Bố con biết mẹ viết sách nên tưởng mẹ cao siêu đang làm thơ bằng tiếng anh con ạ . Trời ơi , mẹ làm gì có cái siêu năng lực ấy ! Bố liền ... làm thơ bằng tiếng anh để đối đáp lại mẹ . Bằng chứng này vẫn còn tồn tại trên facebook mẹ , tới nay cũng được 7 năm rồi . Bố con chắc thỉnh thoảng muốn xoá đi lắm , vì nó cứ sến sến sao ấy . Nhưng chúng ta vẫn để đó như kỉ niệm không thể nào quên của những năm tháng bắt đầu cho một mối quan hệ tuyệt vời , mà tuyệt vời nhất là có con trong cuộc đời .

Ngày ấy , bốn nói với mẹ rằng bố thấy mẹ rất xinh đẹp . Mẹ nghĩ đó là phản ứng khen xã giao khi một người đàn ông mới quen một người phụ nữ . Chứ bây giờ sau hơn 7 năm bố mẹ quen biết nhau , cụm từ rất xinh đẹp mà bố từng dành cho mẹ giờ đã được bớt xét , tóm tắt lại thành trông cũng được .

Trong tình yêu , giai đoạn nói yêu luôn là khoảng thời gian phụ nữ " có quyền " nhất , có quyền được nghe những lời khen ngợi , tán dương , có quyền giận dỗi , làm nũng . Sau đó thì cứ bớt dần bớt dần rồi trở nên " bình đẳng " với nam giới trong mọi chuyện ... Thậm chí bố con có thể quay ra giận ngược lại mẹ bất cứ lúc nào . 

Bố mẹ đã nói chuyện với nhau trên facebook suốt một thời gian dài . Sau đó bố con , lúc đó đang là một du học sinh , được nghỉ giáng sinh và về Việt Nam chơi . Bố đã báo trước cho mẹ mấy tuần . Khi ấy cả hai vẫn chỉ đang là bạn trên mạng . Những mối quan hệ trên mạng mà hai người chưa từng gặp mặt , vốn không có bất cứ sợi dây liên kết thực tế nào . Thế nên người ta hay nói rằng trên mạng ảo 

Từ cuộc sống ảo ảnh bước ra đời thực là một khoảng cách rất rất xa . Có thể khiến cho ta thất vọng . Mẹ thực ra lúc đó , dù chỉ là mới nói chuyện những đã hơi bị thích bố con rồi . Thật hiếm có người mà mình có thể nói chuyện thâu đêm suốt sáng , không biết chán là gì . Thế nên , mẹ cũng lo lắng lắm . Không biết bố con có giống như những gì mẹ đang nghĩ hay không ?

Bố nói với mẹ qua tết dương lịch bố mới vào Sài Gòn được . Vì về Việt Nam phải ở với gia đình ngoài Hà Nội . Khi đó , mẹ vẫn đang làm việc tại Sài Gòn mà . Mẹ ở một mình , nhiều lúc cũng thấy thủi thân cả buồn lắm !

Sau này , khi con hai mươi , con có muốn xa nhà , ở một mình như mẹ đã từng không ? Cảm giác tự do thì tự do thật , không ai kiểm soát cũng chả ai quản lí  . Nhưng cảm giác lớn hơn cả sự tự do là sự cô đơn , vất vả . Những lúc muốn ăn bữa cơm nhà , lại chỉ lủi thủi một mình thôi  . Làm bạn với cái máy tính ở một nơi xa xôi , chẳng ai bầu bạn . Mình cứ xa lạ với tất cả mọi thứ xung quanh ấy . Tuy nhiên có một thực tế rất rõ ràng rằng : Nếu có thể lựa chọn lại thì với tính cách của mẹ ngày ấy , mẹ vẫn chọn Nam tiến với nỗi cô đơn như thế , không hối hận gì .

Có điều , mẹ cứ nghĩ tới việc , con mẹ sau này phải trải qua những điều đó , với những quyết định giống như mẹ ngày nào , là một người mẹ , cảm thấy không an tâm . Nhưng không sao con ạ , đó là chuyện của tương lai , mà trong tương lai , chỉ cần con hạnh phúc , con lựa chọn thế nào , mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ .

Con yên tâm nhé !

Bố con , người đàn ông gian dối ấy , trước khi gặp mẹ , đã nói dối rất nhiều . Dù cho đó chả phải chuyện gì to tát , chỉ nhỏ nhặt thôi . Nhưng đã kể , thì không thể bỏ sót . Bố nói bố sẽ gặp mẹ sau tết dương lịch năm ấy . Vậy mà thế nào , đúng đêm giao thừa , chuông điện thoại mẹ reo , bố nói , bố đã ở đây , gặp mẹ ngay lập tức .

Mẹ chẳng kịp chuẩn bị gì , tim cứ đạp thình thịch . Mẹ phải trang điểm như thế nào nhỉ ? Bộ quần áo nào mới phù hợp để có thể gặp gỡ một người mà mình rất thích đây ? Phải gây ấn tượng ra sao? Trời ơi biết bao câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu mẹ . Mẹ không biết phải sắp xếp làm như thế nào để có những câu trả lời đi vào trật tự .

Cuối cùng , mẹ đã chọn một bộ quần áo mà mẹ tự cho rằng nó quyến rũ . Cứ nghĩ tới bộ dạng bản thân ngày hôm đó , sao mẹ thấy nó quá sức mắc cười . Mẹ nhìn thấy bố con lần đầu tiên mà ngây người mất mấy giây . Trời ơi , con người này : " Dối trá ngoài sức tưởng tượng " .

Khi còn nói chuyện với nhau trên mạng , bố hỏi mẫu người lý tưởng của mẹ như thế nào ? Tuổi trẻ nông nổi háo sắc , mẹ đã nói : " Phải cao 1m80 mới được . Rồi phải đôi vai rộng , ngón tay dài và bàn tay to . Cảm giác những người như vậy thật an toàn , có thể làm chỗ dựa ."

Khi đó bố con còn tỏ vẻ thất vọng , nói với mẹ rằng , tiếc quá , vậy là bố không có giống mẫu người mà mẹ thích rồi . Vì bố chỉ cao 1m7 thôi mà lại còn gầy gò , không có đôi vai rộng , bàn tay lớn nữa . Mẹ rất khoái chí , vì có nhìn ảnh cũng chỉ thấy mặt bố thôi , chứ không biết bố con cao bao nhiêu , nên mẹ tin sái cổ . Mẹ bảo : " Thôi đừng buồn . 1m70 cũng không phải là lùn !" Thế mà , người đàn ông xuất hiện trước mặt mẹ ngày hôm ấy , chính là bố của con gái mẹ bây giờ , đâu phải anh chàng 1m70 ngày nào nữa ! Bố con cao lừng lững , to đùng , cảm giác như mẹ chỉ là cô bé tí hon , lon ton trước mặt bố con . Bố của con ấy mà , chính là chàng trai cao hơn 1m80, có đôi vai rộng , ngón tay dài và bàn tay to của mẹ .

Ông trời thật ưu ái cho mẹ phải không con gái ? ước gì được nấy . Và cứ như vậy , bắt đầu từ ngày hôm ấy , nhanh thôi , bố mẹ đã yêu nhau .

  ............................................................................................................................................................

Đời người là một bài toán với nhiều cách giải

Có những thứ , ta không thể đoán trước .

Nhưng mẹ hy vọng con sẽ tìm ra đáp án choc on đường con đi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro