13. Chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn Cp [ Tiểu kịch trường – Chịu trách nhiệm ] – tiếp theo [ Say ] bộ truyện Lương Loan mất trí.

Sau khi Lương Loan thức dậy, cô ngồi ở sofa nhìn tới ngó lui.
Ở nhà bếp truyền ra tiếng động, bộ âu phục của Trương Nhật Sơn giờ đã đổi thành bộ quần áo ở nhà.
Anh đang nhanh chóng làm bữa ăn sáng cho Lương Loan.
Lương Loan lén nhìn một cái, hôm nay Trương Nhật Sơn vẫn rất đẹp trai.
Đợi đã, bình tĩnh lại !
Bây giờ là lúc nghĩ đến những điều này sao ?
Cô vừa mới tỉnh lại thì mơ hồ nhìn thấy Trương Nhật Sơn đang ở trong nhà.
Sau đó cô mơ mơ hồ hồ nhớ lại , cô đã uống rượu, là Trương Nhật Sơn đến đón cô về nhà.
Nhưng quần áo trên người lúc này không giống như khi lúc họ về.
Đấy có vấn đề xảy ra , ai thay quần áo ? Tại sao lại phải thay quần áo ?
Nghĩ đến câu cô nói với Trương Nhật Sơn trước đó, cả người Lương Loan run rẩy, chắc mình không thừa dịp say rượu mà làm gì đó với Trương Nhật Sơn đó chứ ……
Lương Loan vùi đầu vào gối, Lương Loan a Lương Loan , cô đây là làm bậy a !
“ Em hôm qua vừa uống rượu, ta nấu một ít cháo, tốt cho bao tử .”
Trương Nhật Sơn đem chén cháo cho cô, Lương Loan chần chừ một chút rồi nhận lấy.
“ Cám ơn .”
Ăn xong chén cháo, sau khi ăn uống xong,  Lương Loan cảm thấy nên nói chuyện với Trương Nhật Sơn.
Trương Nhật Sơn khóe miệng cười cười, ngồi xuống ghế , “ Nói đi.”
Đối mặt với người đàn ông cả người đều tản ra cảm giác áp bức mãnh liệt, Lương Loan cảm thấy rất áp lực.
Lương Loan nhắm mắt lại , lấy hết can đảm , nói : “ Mặc dù hôm qua chúng ta đã làm cái gì đó , nhưng mà anh đừng nghĩ đến chuyện muốn ta chịu trách nhiệm với anh.”
Vừa nói xong Lương Loan thật muốn tự tát chính mình, nói cái gì không biết.
Trương Nhật Sơn nhẹ nhàng gật đầu : “ Ồ ?”
Một chữ “ Ồ” của anh khiến cho da đầu Lương Loan tê dại, ông trời ơi, có phải cô là người đầu tiên sau khi ngủ với anh còn dám không chịu trách nhiệm với người ta ? Có thể hay không cô sẽ chết rất thảm ?
“ Bác sĩ Lương .” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên .
Lương Loan phản xạ có điều kiện trả lời : “ Eiii.”
“ Em không muốn chịu trách nhiệm chuyện hôm qua ?”
Khuôn mặt Lương Loan đỏ bừng, ấp úng nói : “ Ta, Ta cho rằng chúng ta đều là người đã trưởng thành rồi, không nhất thiết phải chịu trách nhiệm chuyện đêm qua .”
Lúc nói câu này trong lòng Lương Loan cực kỳ khó chịu , cô không phải là người tùy tiện.
Cô đã có vài người bạn trai, nhưng mà cô chưa bao giờ giao mình cho ai.
Chỉ có Trương Nhật Sơn.
Cô nói vậy chính là không muốn gây áp lực cho Trương Nhật Sơn.
Đôi mắt của Trương Nhật Sơn giơ lên : “ Quần áo của ta đều được làm bằng thủ công, làm hỏng quần áo của ta, em còn nói là sẽ không chịu trách nhiệm?”
“ Hả ? Quần áo ?  Cái gì quần áo ?” Vẻ mặt Lương Loan như dại ra .
Trương Nhật Sơn vừa nhìn là biết cô nghĩ gì trong đầu .
Ngày hôm qua, Lương Loan kéo anh vào phòng, sau đó đặt anh lên giường , hôn mãnh liệt, vừa hôn vừa cởi y phục.
Người con gái trên người vô cùng mãnh liệt.
Kết quả quần áo vừa cởi đến một nửa, Lương Loan liền ói lên người Trương Nhật Sơn, sau đó thì ngã chỏng vó mà ngủ thiếp đi trên giường.
Trương Nhật Sơn không còn cách nào khác, đành phải gọi cho La Tước đem quần áo ở nhà lại đây.
Những ngón tay thon dài của Trương Nhật Sơn nhẹ nhàng nắm lại, cau mày, giống như đang bàn về việc làm ăn lớn.
Sau khi Lương Loan nghe xong, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Thật là mất mặt quá đi !
“ Nói tóm lại, bác sĩ Lương em làm hỏng quần áo của ta, mà giờ em muốn chối bỏ sao ?”
Lương Loan theo bản năng lắc đầu : “ Không có .”
“ Đền bù ?”
“ Đền ! Bao nhiêu tiền , anh nói !”
Trương Nhật Sơn suy tính nói : “ Bác sĩ Lương vận khí không tệ, bộ đồ ngày hôm qua rất rẻ, khoảng chừng trên dưới năm trăm vạn .”
Lương Loan vừa nghe thấy những con số suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ , “ Năm trăm vạn ! Sao anh không đi ăn cướp luôn đi ?”
“ Hmmmm?”
Lương Loan lập tức kinh sợ : “ Ta đền.”
Trương Nhật Sơn khóe miệng cười cười : “ Vậy thì tốt. Bác sĩ Lương nếu tình hình kinh tế khó khăn cũng có thể trả từng kỳ, ta không vội .”
Nhìn cái cách anh ta cười Lương Loan thật muốn đánh người, gian thương !
“ Đợi đã, vậy còn quần áo của ta …..”
Trương Nhật Sơn dừng một chút, nói : “ Ta thay .”
Lương Loan : “ ???????”
“ Quần áo em đều bẩn cả, vì vậy ta liền giúp em thay.”
Nghe kiểu nào cũng thấy hợp tình hợp lý ! Cô còn phải cám ơn anh ta ?
“ Vậy anh có phải hay không đều …..” Lương Loan muốn biết anh ta đã nhìn thấy được bao nhiêu.
“ Ừm , những gì nên nhìn, không nên nhìn đều đã thấy .”
Lương Loan xoay người nhào vào sofa : “ Trương Nhật Sơn chúng ta về sau vẫn là nên giữ khoảng cách !”
Bảo người ta làm sao sống đây !
Trương Nhật Sơn nhìn thấy Lương Loan giận dỗi, biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng không ít.
Đối với chuyện Lương Loan đã khôi phục trí nhớ, anh cũng không đề cập bất cứ điều gì.
Lương Loan nếu em không muốn nói ra, ta có thể cùng em tiếp tục diễn .
Nhưng mà một khi bắt đầu, em nghĩ đến chuyện muốn thoát ra , ta cũng không đồng ý.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro