6. Phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP [ Tiểu kịch trường -- Phẫn nộ ( tiếp theo phần Khúc mắc ) -- bộ truyện LL mất trí nhớ  ]

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lương Loan , bệnh tình của Trương Nhật Sơn gần như hồi phục hoàn toàn.
Hôm nay anh lái xe đến đón Lương Loan sau giờ làm, vừa đến cửa bệnh viện, liền thấy Lương Loan đang ở cùng với một người đàn ông.
Trương Nhật Sơn ngẩn người tại chỗ, nhìn kỹ lại thì người đàn ông đó chính là người đã ở cùng với Lương Loan ở nhà hàng lần trước.
Điều đáng ghét nhất chính là Lương Loan lại có thể cười nói với người đó.
Người như bốc hỏa, Trương Nhật Sơn bước đến chặn ngang giữa hai người.
Trương Nhật Sơn trực tiếp kéo vạt áo người đàn ông, trong mắt tỏa ra sát khí : “ Người còn tìm đến Lương Loan làm gì , ngươi đem lời cảnh cáo lần trước của ta nói với ngươi như gió thoảng qua tai phải không ?”
Người nọ lắc đầu đien cuồng : “ Không, không phải, ngài hiểu lầm !”
Lương Loan giữ chặt cánh tay Trương Nhật Sơn : “ Anh bình tĩnh một chút, chuyệ không phải như anh nghĩ đâu !”
“ Ta không có thời gian càng không có hứng thú nghe người giải thích , cút cho ta !”
Trương Nhật Sơn sắc mặt u ám, dáng vẻ thật sự đáng sợ, cảm giác áp bức mãnh liệt làm cho Lương Loan có chút sợ hãi người trước mặt này.
Người đàn ông rời đi, Trương Nhật Sơn đột nhiên xoay người, hai tay dùng sức bắt lấy bả vai của Lương Loan.
“ Em biết rõ người đàn ông này đối với em không có ý tốt, em vì cái gì cong muốn gặp hắn !”
Sự bình tĩnh trước đây tất cả đều biến mất, Trương Nhật Sơn thật sự bị Lương Loan làm cho phát điên.
Lương Loan vùng vẫy cố thoát khỏi trói buộc của anh : “ Trương Nhật Sơn anh thả ra, anh làm ta đau a !”
“ Em thích người đàn ông đến vậy sao ?”
Trương Nhật Sơn tức giận, Lương Loan còn tức giận hơn : “ Ta thích ai thì liên quan gì đến hội trưởng Trương anh !”
Nói xong Lương Loan muốn bỏ đi, Trương Nhật Sơn bắt lấy tay cô, trầm giọng nói : “ Ta cho em đi rồi sao ?”
Lương Loan thở hồng hộc nói : “ Trương Nhật Sơn ! Anh thật quá bá đạo a ! Anh ….”
Nói được một nửa, Trương Nhật Sơn liền trực tiếp bế lấy cô.
Lương Loan càng không ngừng dùng tay đánh vào ngực anh : “ Trương Nhật Sơn anh thả ta xuống mau ! Vô lại !”
Trương Nhật Sơn dừng bước, nhìn cô : “ Lương Loan em không nên ép ta, em có biết chuyện gì ta cũng có thể làm ra .”
Lương Loan lập tức im lặng, vẻ mặt ấm ức .
Người đó chính là đến để xin lỗi, cũng không có làm cái gì khác, anh dựa vào cái gì mà nổi nóng như vậy, dựa vào cái gì mà đối xử với mình như vậy ?
Bây giờ tốt rồi, anh ta còn đe dọa mình , thật sự rất quá đáng !
Sau khi quay lại Ks Tân Nguyệt, Trương Nhật Sơn bế Lương Loan vào trong phòng mình.
Khảm Kiên cùng La Tước hai người nhìn nhau, Khảm Kiên ngớ ra nói : “ Hội trưởng đây là đối với bác sĩ Lương ‘ Bá vương ngạnh thượng cung’ ?”
La Tước không nói gì : “ Không thấy bầu không khí giữa bọn họ có gì đó không đúng sao ! Chắc là cãi nhau rồi a !”
Trương Nhật Sơn đem Lương Loan ném ở trên giường, còn không để cô đứng lên, Trương Nhật Sơn liền trực tiếp đè lên người cô.
Tiếp xúc thân mật như vậy, khiến cho Lương Loan hoảng sợ.
“ Trương Nhật Sơn anh muốn làm gì ?”
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong mắt Lương Loan như đâm vào trái tim đau xót củaTrương Nhật Sơn .
Trương Nhật Sơn dễ dàng ép lại tay chân của cô, cúi người nhìn cô : “ Em vừa nói em thích ai cũng không có liên quan gì với ta ?”
Lương Loan trong lòng sợ hãi, nhưng lại không chịu thua : “ Đúng thế thì sao ?”
Được lắm.
Trương Nhật Sơn xé vạt áo của cô, khuôn mặt lạnh lùng nói : “ Vậy sao ?  Không liên quan ta đây liền làm cho liên quan !”
Anh dùng sức hôn lên môi Lương Loan, nhưng lại không phải là một nụ hôn giữa hai người yêu nhau , mà là như sự trừng phạt.
Vì sao Lương Loan lại cười với hắn , vì sao lại không ra sức đánh cho hắn một đấm ?  Vì sao ?
Nỗi sợ hãi của Trương Nhật Sơn càng lúc càng khuếch đại.
Anh nghĩ không một ai có thể cướp lấy Lương Loan từ tay anh.
Khắp nơi trên cơ thể đều gào thét, anh muốn có được người này, muốn hôn lên môi cô, muốn đưa cô vào trong cơ thể anh.
Cho đến khi anh nếm được một tia vị mặn ----- Lương Loan khóc.
Trương Nhật Sơn lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh , Lương Loan lúc này quần áo lộn xộn, đang nằm dưới thân anh khóc.
------- Ta vừa làm cái gì ?
“ Thực xin lỗi, ta …..”
Lương Loan giơ tay hung dữ tát cho anh một cái : “ Trương Nhật Sơn anh là đồ khốn !”
Trương Nhật Sơn dừng lại, sau đó từ từ kéo vạt áo của cô lại : “ Thật xin lỗi .”
Trương Nhật Sơn rời khỏi phòng , Lương Loan im lặng đem cơ thể cô cuộn thành một quả bóng, mãi  không lên tiếng.
Trương Nhật Sơn ngồi một mình trong đại sảnh dưới lầu trong một thời gian dài.
La Tước thận trọng hỏi : “ Hội trưởng ngài không có việc gì chứ ?”
Sau một lúc lâu, cậu mới nghe thấy Trương Nhật Sơn thì thầm nói  : “ Ta dường như làm cho mọi việc trở nên tệ hơn rồi .”
Rõ ràng anh không muốn như thế, anh chỉ tức giận, thật sự không nghĩ sẽ làm tổn thương Lương Loan.
Khó khăn lắm Lương Loan mới buông bỏ đề phòng với anh, vậy mà sự tin tưởng ít ỏi này lại bị phá hủy bởi chính tay mình.
Trải qua chuyện này, Lương Loan …..  có vẻ sẽ càng sợ anh.
Có người từng nói vạn lần cũng không nên yêu một người quá thông minh.
Khi anh ta yêu ngươi, ngươi sẽ đau khổ. Anh ta không yêu ngươi, ngươi cũng sẽ đau khổ.
Trương Nhật Sơn chính là rất thông minh, nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi chuyện, nhưng sự xuất hiện của Lương Loan lần này hết lần khác thay đổi toàn bộ.
Nếu Lương Loan không xuất hiện, anh có thể giống như trước đây tiếp tục cuộc sống cô độc.
Dù sao cuộc sống của anh từ lâu đã được định sẵn như vậy.
Nhưng mà người đó đã xuất hiện, Trương Nhật Sơn bất luận thế nào cũng không muốn buông tay.
Phật gia, ta đã gặp một người con gái.
Ta thích cô ấy.
Giống như tình yêu của Phật gia đối với phu nhân.
Nhưng mà ta dường như chỉ khiến cho cô ấy khóc mà thôi.

>>>> sau thời gian ngược cứ tướng ngọt được xíu, ai dè lại ngược tiếp. chủ thớt chắc mẹ ghẻ rồi T___T
>>>> bộ này ngày mốt edit tiếp ..... giờ kiếm đoản ngắn nào ngọt ngọt lấy lại tinh thần .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro