Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 36

Kim Trí Nguyên cũng nhìn thấy Kim Hàn Bân, anh sững sờ, đồng tử mắt giãn ra, dù khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã nổi bão.

Đây là mơ sao? Có phải thật không?

Bốn năm nay, anh đã mơ giấc mơ này rất nhiều, mỗi lần đều chân thật đến mức chỉ mong mình mãi mãi mắc kẹt trong đó không bao giờ tỉnh lại nữa, đến khi chuyện này xảy đến ở thực tại, anh lại muốn lùi bước.

Thời gian dường như đứng yên ở thời khắc ấy, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp nhau trong tình huống này, đột nhiên chẳng biết phải nên làm gì.

Mà không hiểu sao trong lòng Kim Trí Nguyên lại có chút giận dữ.

Bốn năm là một khoảng thời gian quá dài, vừa khiến những kỷ niệm của bọn họ hóa hư không, vừa khiến sự thật đau lòng dần to lớn.

Lớn đến mức khiến anh không kìm được mà hận Kim Hàn Bân.

Cửa thang máy như một cánh cổng thời gian, khiến bốn năm qua dần dần hiện ra trước mắt bọn họ.

Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế, nhìn khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ kia.

Rõ ràng là không giống nhau, trưởng thành cùng với những thăng trầm của tháng năm, lại vô tình chồng chéo lên vết thương của bốn năm trước.

Đương lúc cả hai vẫn im lặng thì thang máy từ từ đóng lại, vẫn là Kim Hàn Bân tỉnh táo rước, vội vàng ấn nút mở cửa, bước ra, khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, dáng cười hoàn hảo: "Đã lâu không gặp."

Kim Trí Nguyên không ngờ cậu lại mở lời như vậy, ngẩn người một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắt: "Đã lâu không gặp."

Đúng là lâu rồi không gặp, lâu đến mức những lời tôi chuẩn bị nói khi gặp cậu, đến giờ phút này lại quên hết.

Kim Hàn Bân đưa tay phải, Kim Trí Nguyên cũng đưa tay ra bắt tay đầy cứng nhắc.

"Có lẽ cậu còn chuyện phải làm nhỉ, khi nào rảnh chúng ta đi làm một ly!" Kim Hàn Bân nói, rút một tấm danh thiếp từ trong ví da ra đưa cho anh, "Đây là danh thiếp của tôi."

Kim Trí Nguyên cầm lấy, ngơ ngác nhìn Kim Hàn Bân quay người bỏ đi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Kim Hàn Bân nữa, anh mới hồi phục tinh thần.

"Kim Hàn Bân!" Kim Trí Nguyên nện một đấm vào bức tường, lại chẳng hiểu mình bực tức vì chuyện gì.

Sau khi giải tỏa cảm xúc, Kim Trí Nguyên lên văn phòng Huy Đế Quốc Tế ở tầng ba lăm, vừa vào văn phòng đã nhận được điện thoại của David gọi anh qua.

"Trí Nguyên, cậu về chậm một bước rồi, tôi vừa phỏng vấn một người được đề bạt." David phấn khích nói với Kim Trí Nguyên, "Một người trẻ vô cùng ưu tú, cậu ấy vừa mới đi. Thật tốt quá, chức quản lý thị trường cho khu Hoa Nam đã có thể chọn được rồi."

"Ồ, thật là một người ưu tú." Kim Trí Nguyên nhướng mày, chức quản lý thị trường của bọn họ lâu lắm rồi vẫn chưa tìm được người thích hợp, David nổi danh là kẻ hay bắt bẻ, lại có người có thể khiến gã khen ngợi không ngớt thế này, thật là bất ngờ.

"Ừm, là quản lý thị trường của Phúc Mậu Khải Tư mới từ Đài Loan về, tên là Ning." David nói, "Hai ngày này cậu có rảnh không, đến gặp cậu ấy một lần đi, nếu không có chuyện gì thì cậu ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ đó đấy."

Phúc Mậu Khải Tư?

Ning

Kim Trí Nguyên nhớ đến tấm danh thiếp Kim Hàn Bân vừa đưa cho mình, biểu cảm thay đổi, nói: "Ý ngài là Kim Hàn Bân?"

"Ừm, đúng rồi! Cậu biết cậu ta à?" Mắt David sáng ngời, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, nói: "À, cậu và cậu ta từng là bạn học mà, ừm, đại học F có nhiều nhân tài thật! Không tệ, không tệ!"

Vì vậy Kim Hàn Bân xuất hiện ở đây để làm phỏng vấn của Huy Đế Quốc Tế sao?

Tâm tình của Kim Trí Nguyên vừa phức tạp vừa xen chút chờ mong, anh thích thú nói: "Ok, David, hai ngày này tôi đều ở đây, lúc nào cũng có thể hẹn cậu ta một buổi."

...

Buổi tối, Kim Hàn Bân nằm ườn trên giường trong phòng khách sạn xem TV, tiện thể cầm iPad kiểm tra và nhận mail, đột nhiên điện thoại reo, cậu cầm lên xem thử, là một dãy số lạ.

Trong lòng Kim Hàn Bân hơi rung động, dãy số này mặc dù không có trong danh bạ điện thoại nhưng sớm đã khắc sâu trong đầu cậu. Lúc còn ở Đài Loan, rất nhiều lần, cậu đã suýt mất kìm chế mà gọi vào số máy này.

Không ngờ anh ta chẳng đổi số điện thoại.

Kim Hàn Bân có một loại cảm giác chẳng nói nên lời, do dự một hồi mới mở máy ra nghe.

"Alô."

"Alô... Kim Hàn Bân?"

"Vâng, xin hỏi ngài là?" Kim Hàn Bân với lấy cốc nước để đầu giường, vờ như không biết.

"Là tôi, Kim Trí Nguyên." Lòng Kim Trí Nguyên như một đốm lửa đang bùng cháy, anh cố kìm không để mình phát cáu.

"À, có chuyện gì không?"

Đây là thái độ gì đây!

Kim Trí Nguyên xúc động đến mức muốn quăng điện thoại rồi cắt JJ của cậu ta luôn. Sau khi im lặng mười giây chỉnh đốn tinh thần mới hỏi: "Bây giờ cậu rảnh không? Đi uống một ly với tôi!"

Kim Hàn Bân nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ, thuận miệng nói luôn: "Được thôi, cậu chọn chỗ đi."

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Kim Trí Nguyên hỏi.

"Khách sạn Đường Hoa."

"Gần đó có một quán rượu tên là Bori, chúng ta gặp nhau ở đó đi!"

"Ừm. Được thôi."

Kim Hàn Bân bình tĩnh cúp điện thoại, sau đó không hề bình tĩnh mà nhảy dựng lên, mở va li điên cuồng tìm quần áo, vất vả lắm mới thay một bộ đồ bình thường nhưng có thể giết chết trái tim của hàng vạn cô gái, xong lại bắt đầu thay đổi kiểu tóc.

Chờ đến khi cậu chuẩn bị sẵn sàng, xuất hiện trước cửa quán rượu Bori, đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau.

Kim Trí Nguyên ngồi cạnh cửa quán rượu có thể nhìn thấy chỗ cạnh quầy rượu.

"Một ly cocktail." Kim Hàn Bân nói với bartender, sau đó ngồi cạnh Kim Trí Nguyên.

Mặc dù chuyện Kim Hàn Bân trở về Kim Trí Nguyên đã tiêu hóa xong, nhưng khi mặt đối mặt như thế này, tâm tình lại không giống vậy, anh nhìn chằm chằm Kim Hàn Bân hồi lâu, từ từ nói: "Trông cậu xấu hơn hồi xưa."

Vẻ mặt Kim Hàn Bân như muốn nứt ra, thiếu chút nữa đã không kìm được mà hất rượu lên mặt Kim Trí Nguyên.

Đây chắc chắn là ghen tị, ghen tị một cách trần trụi luôn. Bây giờ ai nhìn thấy cậu cũng phải khen cậu càng lớn càng đẹp trai, tệ nhất cũng phải là "Phong độ chẳng kém ngày xưa." Cái tên Kim Trí Nguyên này, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không quên dìm hàng cậu.

Kim Hàn Bân thờ ơ nhìn anh một cái, khẽ nói: "Đương nhiên sao so bì với cậu được, trông cậu xấu hơn ngày trước nhiều lắm."

Kim Trí Nguyên thấy miệng lưỡi của Kim Hàn Bân vẫn như trước, trong lòng lại thầm thở dài một hơi, mấp máy môi: "Cậu trở về từ lúc nào?"

Thật ra anh muốn nắm cổ áo Kim Hàn Bân lớn tiếng hỏi tại sao năm đó cậu bỏ đi mà không từ giã, vì sao đi đến tận bốn năm, vì sao bốn năm chẳng có lấy một chút tin tức, vì sao trở về mà không nói tiếng nào.

Nhưng anh đã không làm vậy.

Vì thế mới lòi ra một câu hỏi hời hợt như trên kia.

Kim Hàn Bân quơ quơ cái ly: "Từ mấy ngày trước rồi."

Kim Trí Nguyên nhìn cậu: "Sao lúc về không nói với tôi một tiếng?"

Nhưng lời nói vừa đến miệng đã thấy hối hận, qua bốn năm, ngay cả số điện thoại cũng không có, làm sao liên lạc với anh đây?

Anh không biết tâm tư Kim Hàn Bân, mà bọn họ lúc trước cũng không hứa hẹn gì, cứ tự cho mình nằm trong phạm vi bạn bè, kết quả xoay người một cái, cậu ta đã biến mất khỏi thế giới của mình.

"Chưa kịp nói." Kim Hàn Bân cười cười, uống một hớp rượu.

Kim Trí Nguyên điên rồi, đây là đáp án quỷ quái gì?

Cái gì mà chưa kịp nói? Bây giờ là thời đại nào rồi, gọi điện thoại khó khăn lắm hả?

Nhưng mặc kệ trong lòng đang chửi rủa như điên, Kim Trí Nguyên cũng chẳng dám gào thét như lúc trước, nhẫn nhịn hỏi:

"Lần này cậu đi công tác hay thường trú?"

"Thường trú, công ty của tôi chuẩn bị khai thác thị trường đại lục nên để tôi đến đây trước, vốn là ở đây luôn."

Kim Trí Nguyên nhẹ nhàng thở ra: "Hôm nay cậu đến phỏng vấn ở công ty tôi là muốn vào công ty hả?"

Kim Hàn Bân chớp mắt mấy cái, vẻ mặt giật mình: "Cậu làm việc ở Huy Đế Quốc Tế à?"

Lòng Kim Trí Nguyên chùng xuống, nỗi chờ mong ban đầu biến thành thất vọng, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn làm việc nhiều năm, lập tức liền thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy, tôi là quản lý phòng HR của Huy Đế, nếu cậu muốn vào Huy Đế thì nên nịnh bợ tôi cho tốt đó."

Kim Hàn Bân nhướng mày, nhìn cái ly trong tay Kim Trí Nguyên, nói: "Vậy hôm nay tôi sẽ chôn."

Hai người hàn huyên hồi lâu, nói về cuộc sống của mình dạo này, còn những kỷ niệm ngày xưa, không ai nhắc đến.

Rượu đã uống đến mức này, bóng đêm càng sâu thẳm.

Lại không thể buông bỏ, cuối cùng phải dừng lại.

Hai người sóng vai rời khỏi quán rượu, Kim Trí Nguyên gọi một chiếc taxi, vừa mở cửa xe lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: "Cậu muốn sống ở thành phố G, vậy đã tìm được chỗ ở chưa?"

"Đương nhiên~ Ngân sách của công ty không cao đến nỗi có thể để tôi ở khách sạn hoài được." Kim Hàn Bân cười, cảm thấy mình hơi say, mặt đỏ bừng, nụ cười này lại khiến người ta đầu váng mắt hoa.

"Cậu muốn tìm nhà như thế nào?"

Kim Hàn Bân ngẩng đầu nghĩ một lát, nói: "Nhà như cậu cũng không tệ."

Kim Trí Nguyên thuận miệng nói: "Nếu đã như thế thì chi bằng về nhà tôi ở đi."

Kim Hàn Bân nói: "Cũng được đó, nhưng mà nhà cậu cho thuê sao?"

Kim Trí Nguyên giật mình, cười nói: "Thật đang cho thuê mà, tiền thuê hai ngàn một tháng, bao điện nước, có phòng riêng, cậu muốn thuê không?"

"Thật hay giả đây?" Kim Hàn Bân đưa tay ôm ngực, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Có chuyện tốt như vậy sao, cậu không phải thừa cơ mang ý đồ bất chính với tôi đó chứ!"

Kim Trí Nguyên sầm mặt, một tay sờ ngực Kim Hàn Bân một cái, nói: "Cậu làm gì có miếng ngực nào, đáng để tôi nảy sinh ý đồ bất chính sao!"

Kim Hàn Bân nghiêm mặt nói: "JJ của tôi rất to!"

Bố khỉ, cậu đi Đài Loan học thứ quỷ gì thế?

Kim Trí Nguyên khiếp sợ liếc nhìn... nửa người dưới của Kim Hàn Bân, phía dưới của cậu ta, giống như vừa được thay đổi.

Không được, mình không thể thua!

Kim Trí Nguyên vì thế ngẩng đầu ưỡn ngực: "Cái đó ai cũng có, nếu cậu chịu dâng hiến nó cho tôi... Ừm, tôi có thể suy nghĩ lại!"

Tuy nhiên câu chuyện trong im lặng ấy không thể nói ra, nhưng cả hai đều từng làm gay, vốn có thể tự mình tưởng tượng thêm.

Vì vậy cả người Kim Hàn Bân chấn động = =|||

Rất tốt, thành công hold khí thế!

Kim Trí Nguyên rất hài lòng!

Kim Hàn Bân quăng một ánh nhìn khinh bỉ, nói: "Có phải cậu đối với tôi... sớm đã như hổ rình mồi?"

Trát bùn rồi!

Kim Trí Nguyên nhún vai, quyết định bỏ qua cho cậu: "Hai năm trước lúc vừa ra làm việc áp lực rất nhiều, mà cha mẹ tôi quanh năm lại không ở nhà nên định cho thuê nhà kiếm ít tiền, nhưng mà bạn cùng phòng tháng trước vừa dọn đi, phòng trống, nếu cậu thích thì tôi có thể cho cậu thuê."

Vì vậy, là nhà đang cho thuê thật, chứ không phải một cái cớ đặc biệt dành cho mình.

Trong lòng Kim Hàn Bân hơi thất vọng, nhưng vẫn thuận theo lòng mình, liền tiện tay vỗ vai Kim Trí Nguyên: "Vậy hai ngày nữa cậu đến giúp tôi dọn nhà đi!"

Hành động này của cậu rất tự nhiên, tự nhiên đến mức dường như năm đó họ chưa từng xa nhau, thế nên lúc nhận ra, hai người đều giật mình.

Kim Hàn Bân phản ứng rất nhanh, đẩy anh ra, nói: "Nhanh lên xe đi, tài xế nổi giận rồi kia."

Nhìn taxi mở cửa, lúc này Kim Hàn Bân mới lắc lắc đầu, trở về khách sạn.

Mà Kim Trí Nguyên đang ngồi trên xe, một lúc sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Kỷ niệm của bốn năm trước dần tái hiện, giống như những giấc mơ đeo đuổi suốt bốn năm dài, những hình ảnh đều rõ mồm một như chỉ vừa xảy đến hôm qua.

Anh không biết vì sao lúc trước Kim Hàn Bân lại ra đi.

Trong bốn năm, anh đã thử qua vô số phương pháp để tìm Kim Hàn Bân, nhưng cậu ta lại là một người rất thông minh, nếu Kim Hàn Bân muốn chặn liên lạc với mọi người, cậu ta có thể cắt đứt tất cả phương pháp liên lạc.

Ngay cả Tôn Tư Dương cũng không thể tìm ra cậu.

Nhưng dù thế nào, bây giờ cậu ấy cũng trở về rồi.

Vốn tưởng rằng mối quan hệ của cả hai muốn hàn gắn lại phải cần một khoảng thời gian, không ngờ Kim Hàn Bân lại dễ dàng chấp nhận lời mời của mình.

Kim Trí Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

.

.

.

___

JJ: tiểu đệ đệ aka cậu nhỏ :">

Từ gốc là "mai", thường thì nó có hai nghĩa. Một, là trả tiền, tính tiền giùm. Hai là muốn tiễn bạn lên Thiên đường, theo như mình tìm được trên mạng thì người ta hay dùng với nghĩa thứ hai hơn :">

Chương 37

Ngày hôm sau, Kim Hàn Bân vừa kết thúc cuộc họp, đang chuẩn bị đi gặp khách hàng thì nhận được điện thoại của David.

"Hey, Ning, tôi có một tin tốt dành cho cậu đây." Giọng David rất vui mừng, "Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi cảm thấy cậu rất phù hợp với công ty của tôi, cậu xem lúc nào rảnh rỗi, đến chào hỏi quản lý HR của chúng tôi, không lâu sau là có thể vào làm việc rồi."

Kim Hàn Bân cười nói: "David, cảm ơn vì sự đánh giá cao của ngài, tôi cũng thấy được nền tảng của Huy Đế, nhưng lại không thể đến làm việc ở chỗ ngài được rồi."

"Ý của cậu là sao?" Giọng David trầm xuống: "Ngài Chu giữ cậu lại rồi?"

Ngài Chu là tên ông chủ lớn của Phúc Mậu Khải Tư.

"Không phải." Kim Hàn Bân nói, "Chỉ là vì tôi gặp được tình yêu của đời mình ở Huy Đế, để tránh chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, tôi cảm thấy mình nên từ chối cơ hội lần này."

Lời này của Kim Hàn Bân có chút giả dối, vì thật ra, từ đầu cậu đã chẳng có ý định về làm ở Huy Đế.

David bị câu nói của Kim Hàn Bân làm giật mình, nếu như Kim Hàn Bân nói rất đúng là ngài Chu tăng lương thăng chức cho tôi thì gã còn có thể thuyết phục, thế nhưng Kim Hàn Bân lại nói đến chuyện tình cảm riêng tư, khiến gã chẳng biết phải nói sao cho phải: "Người cậu nói là..."

"Vẫn chưa theo đuổi được!" Kim Hàn Bân nói, "Cho nên tạm thời tôi muốn giữ bí mật, khi nào tôi theo đuổi được sẽ mời ngài đi uống một ly."

Lời nói đến đây, David cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tiếc nuối thở dài: "Vậy đi, chúc cậu sớm ôm được người đẹp về nhà."

"Cảm ơn." Kim Hàn Bân nói.

David nói chuyện trong điện thoại rất tỉnh táo, khi cúp điện thoại lại không giữ được tính tốt ấy nữa, gã đập mạnh lên bàn làm việc: "Cái cậu Ning này thật đáng giận, cậu ta dám nói với tôi rằng đã yêu một người trong công ty chúng ta nên không thể cân nhắc về cơ hội vào công ty."

Vì gã gọi điện thoại trước mặt mọi người lúc vừa họp xong nên ai cũng quay lại nhìn.

Mọi người nghe David nói vậy thì hai mắt tỏa sáng, dù sao đây cũng là nơi làm việc, loại người dễ dàng từ bỏ cơ hội như cậu ta rất hiếm thấy. Ning chỉ có nhiều ưu điểm hơn người khác thôi, cũng chẳng phải thần thông quản đại gì, nhưng lý do của cậu ta lại chẳng giống người thường.

Chút tò mò hóng hớt của mọi người đều bùng cháy, nhưng khi nhìn thấy mặt của giám đốc Marketing, không thể lộ liễu như vậy được bèn ra vẻ tỉnh táo mà hỏi thăm: "À, cậu ấy có nói là ai không?"

David đang nổi nóng, nghe vậy lắc đầu nói: "Cậu ta vừa về đây, làm sao có thể tiếp xúc với người của công ty chúng ta chứ, nhất định là đang lấy cớ rồi."

Dùng cái cớ vụng về như vậy, không thể tha thứ được!

"Vậy cũng chưa chắc à~" Một thân quần áo công sở, một cô gái đầy vẻ ưu tú nói: "Cậu ấy không phải đã đến công ty chúng ta làm phỏng vấn sao? Biết đâu người ta gặp nhau vào ngày đó..."

"Hôm đó cậu ta chỉ gặp mình tôi và Hạ Ánh Sơ thôi." David thở phì phò.

"À~" Mọi người nghe vậy liền hiểu ngay, hàm ý nói: "Hạ Ánh Sơ..."

Nên biết Hạ Ánh Sơ là đóa hoa khu Hoa Nam của Huy Đế Quốc Tế, khả năng tán tỉnh là quá rõ ràng rồi, nếu đúng là dạng này, vậy thì không thể trách được rồi.

Vì vậy chưa đến nửa ngày, tin đồn quản lý thị trường Ning của Phúc Mậu Khải Tư lúc đi dự phỏng vấn nhất kiến chung tình với Hạ Ánh Sơ truyền khắp công ty Huy Đế Quốc Tế.

Thật là thú vị!

Tin đồn càng truyền đi càng bị bóp méo, đến khi vào tai Kim Trí Nguyên thì đã trở thành Kim Hàn Bân và Hạ Ánh Sơ biết nhau từ trước, sau đó vì chuyện học hành mà họ không thể đến với nhau, nhưng lúc Kim Hàn Bân ở Đài Loan vẫn không quên được Hạ Ánh Sơ, vì vậy nghĩ hết cách để trở về đây, để hàn gắn với Hạ Ánh Sơ, châm lại ngọn lửa tình.

Xét thấy Kim Hàn Bân tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, vừa trở về thành phố G không lâu đã được lọt vào mắt xanh của giới kinh doanh thành phố, Hạ Ánh Sơ lập tức vì thế mà trở thành kẻ vừa khiến mọi người trong Huy Đế Quốc Tế hâm mộ vừa khiến họ ghen ghét.

Vốn là bạn học kiêm bạn gay của Kim Hàn Bân, Kim Trí Nguyên biết rõ mấy tin đồn đó toàn là chém gió, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Vì vậy anh chẳng thể hiện gì trên nét mặt, vờ vô tình hỏi Hạ Ánh Sơ: "Ánh Sơ, lúc Kim Hàn Bân đến phỏng vấn là do cô tiếp đãi à?"

Hôm đó Hạ Ánh Sơ có nói mấy câu với Kim Nhiễm Ninh, vốn đang rất kích động, ai mà ngờ mọi chuyện rẽ ngoặt sang hướng khác, nghe đâu Kim Hàn Bân nhất kiến chung tình với mình, còn vì mình mà từ bỏ cơ hội về Huy Đế Quốc Tế làm việc, trong lòng sớm đã thấp thỏm vui mừng, đương nhiên chẳng thể đắc ý trước mặt cấp trên của mình, vì vậy bèn vờ ngượng ngập nói: "Đúng ạ."

"Ừm, cô cảm thấy cậu ta là người như thế nào?" Kim Trí Nguyên tiếp tục thờ ơ, trong lòng tự nhủ, phải tự nhiên, tự nhiên vào!

Mặt Hạ Ánh Sơ đỏ bừng: "Ngài Kim là một người rất tốt, rất phong độ."

Cậu ấy đương nhiên là rất phong độ rồi!

Lúc trước đã biết rõ bộ mặt thật của Trân Ni mà cậu còn có thể chạy đến giúp cô ta lúc say rượu nữa mà!

Không ngờ nhiều năm rồi, điểm ấy vẫn chưa chịu sửa!

Kim Trí Nguyên thầm chửi rủa trong lòng, nét mặt vẫn lạnh nhạt như thế.

Hạ Ánh Sơ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Kim Trí Nguyên là một người công tư phân minh, anh chưa bao giờ hỏi thăm đến chuyện riêng của người khác, hôm nay dường như hơi khác thường!

Cô liền cẩn thận hỏi: "Quản lý, anh hỏi chuyện đó... Để làm gì ạ?"

"Ừm, có vài việc cần cô làm!" Kim Trí Nguyên nói, vốn là một quản lý phân rõ việc công việc tư, đương nhiên Kim Trí Nguyên sẽ không lạm dụng chức quyền mà trả đũa cấp dưới, nhưng mà...

Kim Trí Nguyên đứng dậy ôm một thùng giấy bỏ đi đưa cho Hạ Ánh Sơ: "Cô giúp tôi cho đống này vào máy hủy giấy."

Quá trẻ con!

Hạ Ánh Sơ mở to mắt mà nhìn thùng giấy kia... Cái đống này, có lẽ phải hủy đến mai mất!

Hạ Ánh Sơ hậm hực mà ôm thùng giấy, vốn là một cô trợ lý xinh đẹp, công việc của cô là ra tiếp khách hàng, vì sao chuyện bỏ giấy vào máy hủy cũng phải do cô làm chứ!

Hạ Ánh Sơ căm giận vừa ném giấy vào máy hủy vừa YY điên cuồng trong đầu.

Hừ, đợi cô về làm vợ Kim Hàn Bân, nhất định phải lạnh lùng quý phái mà ném thư từ chức lên bàn Kim Trí Nguyên, hếch mũi lên trời mà nói: "Bà đây giờ đã là thiếu phu nhân, từ giờ anh khó sống rồi!"

Woah ha ha, tương lai của mình chẳng khác nữ chính trong các bộ phim truyền hình là bao.

Hành hạ Hạ Ánh Sơ xong, tâm trạng của Kim Trí Nguyên cũng đã khá hơn một chút, đương nhiên tâm tình anh tốt lên là vì khi tan tầm —— anh sẽ đi dọn nhà cho Kim Hàn Bân.

Lần này Kim Hàn Bân về thành phố G thường trú để Phúc Mậu Khải Tư khai thác thị trường khu Hoa Nam, vốn dựa theo kế hoạch, công ty sẽ thuê nhà trọ cho cậu, nhưng vì Kim Trí Nguyên nói nhà mình có phòng cho thuê nên Kim Hàn Bân từ chối phúc lợi của công ty.

Bởi vì Kim Hàn Bân không có xe nên Kim Trí Nguyên mang tâm trạng vô cùng bình thường mà lái xe đến trước công ty Phúc Mậu Khải Tư đón Kim Hàn Bân, sau đó chở cậu về khách sạn lấy hành lý.

Chi nhánh của Phúc Mậu Khải Tư ở thành phố G thành lập chưa được lâu, đội ngũ nhân viên còn rất trẻ, còn có nhiều sinh viên tốt nghiệp cùng khóa với anh, nhìn tổng thể công ty trông tràn đầy sức sống.

Bởi vì cậu được điều đến thăm dò thị trường, công việc mỗi ngày của Kim Hàn Bân rất nhiều, lúc Kim Trí Nguyên đến, cậu ấy vẫn còn đang họp, liền tùy tiện để cho một cô nhân viên ra tiếp anh.

Cô nhân viên kia đang còn là sinh viên kiêm thực tập sinh, tràn đầy sức trẻ, lúc cười tươi còn để lộ hai chiếc răng nanh xinh xinh. Lúc cô nhìn thấy Kim Trí Nguyên thì hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm dẫn anh đến phòng khách, sau đó bưng một ly nước đến, nói: "Ngài Kim, anh Ninh vẫn đang họp, anh ấy bảo ngài nghỉ ngơi ở đây trước, họp xong anh ấy sẽ đến tìm."

Tuổi tác của nhân viên Phúc Mậu Khải Tư trong thành phố G không lớn, nói chuyện cũng chẳng câu nệ nhiều, toàn bộ cấp dưới đều gọi Kim Hàn Bân là anh.

Dù sao Kim Trí Nguyên cũng chẳng có chuyện gì làm, liền vẫy tay gọi cô nhân viên nhỏ, nói: "Bây giờ em rảnh không? Nói chuyện với anh một chút đi."

Cô nhân viên vốn đã tan ca, nhưng mà trước mặt lại là một anh chàng siêu siêu siêu cấp đẹp trai, liền ngồi xuống gật đầu không ngừng: "Ngài Kim muốn nói chuyện gì ạ?"

Kim Trí Nguyên cười nói: "Đừng mở miệng gọi ngài Kim nữa, anh là bạn học của anh Ninh nhà em đấy, gọi anh là anh Kim được rồi."

Cô nhân viên nhỏ mỉm cười gật đầu.

Kim Trí Nguyên hỏi: "Anh Ninh của em được điều đến đây từ khi nào vậy?"

Cô nhân viên mù tịt: "Chuyện đó em không rõ lắm, nhưng theo quy trình của công ty, ít nhất phải được quyết định từ sáu tháng trước, thế nhưng lúc anh ấy đến là khoảng hai tuần trước."

Nói cách khác, nửa năm trước Kim Hàn Bân đã biết rõ mình phải về thành phố G, nhưng cậu ấy chưa từng nghĩ đến chuyện liên lạc với mình.

Nếu không phải gặp nhau lúc phỏng vấn, mãi mãi cậu ấy cũng không muốn nói với mình phải không?

Kim Trí Nguyên rối rắm nhanh chóng biến thành Pyotr, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt sáng rực của cô nhân viên nhỏ.

"Anh Kim tìm anh Ninh có chuyện gì thế ạ?" Cô nhân viên nảy sinh tò mò.

Bình thường nếu không có việc thì ít ai tìm đến công ty lắm, nhưng nếu là chuyện làm ăn thì Kim Hàn Bân tuyệt đối sẽ không hẹn lúc mình đang họp.

Kim Trí Nguyên: "Đến dọn nhà cùng cậu ấy."

Cùng nhau dọn nhà? Câu này sao nghe mờ ám quá vậy!

Cô nhân viên vừa cười tủm tỉm vừa tán chuyện với Kim Trí Nguyên, lại vừa lấy điện thoại di động ra lên QQ, viết một dòng vào nhóm chat "Khỉ gió, những chàng trai xung quanh mình đều là gay".

Không sai, cô nhân viên nhỏ xinh chính là hủ nữ trong truyền thuyết!

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Moah moah moah, công ty của mình có một anh chàng siêu siêu đẹp trai đến tìm anh quản lý thị trường của công ty mình!

[Ây da da!]: Quản lý thị trường của cậu? Là cái anh lần trước đẹp trai nghiêng trời lệch đất mà cậu bảo là mỹ công đó hả?

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Đúng dồi, nhưng hôm nay người xuất hiện mới là công, quản lý của chúng ta biến thành thụ rồi! Làm sao bây giờ, thoạt hình bọn họ đúng là như vậy thật, tớ không thể kìm chế được nữa o(≧v≦)o

[Chung Ly ngày hôm qua]: Cầu trực tiếp!

[Ây da da!]: Cầu trực tiếp +1

[Bé Hồ Lô]: Cầu trực tiếp +2

[Đinh Tiểu Thất]: Cầu trực tiếp +10086

[Bình Tà yêu nhau một ngàn năm]: Cầu trực tiếp + mã số giấy CMND!

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: ...

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Các cậu bình tĩnh chút đi, bây giờ chúng tớ đang ở công ty, bọn họ không bị cản trở cũng sẽ không leo lên giường trước mặt mọi người đâu!

[Ây da da!]: Cho dù bọn họ leo lên giường trước mặt người khác cũng không đến lượt chúng ta nhìn!

[Bé Hồ Lô]: Đúng đó, cho nên bọn tớ chỉ muốn cậu gõ một đoạn H để xem mà thôi!

[Đinh Tiểu Thất]: Thần Thiên chiếu moe ơi!

[Còn nhỏ không biết mùi nấm mèo]: Thần Thiên chiếu moe ới!

[Thốn bi kéo căng hoa cúc]: Thần Thiên chiếu ới ời!

...

Cô nhân viên đen mặt mà nhìn đội ngũ chỉnh tề kia, cảm giác mình đã nhảy xuống cái hố sâu vừa đào, vì vậy chảy mồ hôi ròng ròng thoát khỏi phòng chat.

Vừa lúc Kim Hàn Bân gõ cửa bước vào.

"Anh Ninh." Cô nhân viên vội vàng đứng dậy, "Anh họp xong rồi à?"

Kim Hàn Bân gật đầu, hướng về phía Kim Trí Nguyên nói: "Đi thôi!"

Hai người sóng vai bước ra khỏi phòng khách, cô nhân viên nhỏ nhìn theo bóng lưng cao ngất củ bọn họ, lập tức cảm thấy moe vô cùng, vì vậy lại vào phòng chat QQ.

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Bọn họ thật sự quá đẹp đôi, tớ quyết định vì họ mà viết một vạn chữ H!

[Còn nhỏ không biết mùi nấm mèo]: Thần siêu moe good job!

[Bình Tà yêu nhau một ngàn năm]: Nhớ post cho bọn tớ!

[Bé Hồ Lô]: Ngồi đợi!

[Đinh Tiểu Thất]: Ăn dưa leo ngồi đợi!

...

[Thần Thiên chiếu siêu moe]: ...

.

.

.

___

Pyotr: Tức Pyotr Ilyich Tchaikovsky, là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Thiên chiếu (Amaterasu): là kỹ thuật Hỏa độn trong bộ truyện tranh Naruto, cũng là tên của nữ thần Mặt trời trong truyền thuyết Nhật Bản cổ xưa.

Bình Tà: tức cặp đôi Muộn Du Bình x Ngô Tà, hai nhân vật trong tiểu thuyết Đạo Mộ Bút Ký của tác giả Nam Phái Tam Thúc.

Chương 38

Kim Hàn Bân và Kim Trí Nguyên cùng rời khỏi văn phòng của Phúc Mậu Khải Tư, Kim Trí Nguyên một tay cho vào túi quần, giả vờ lơ đãng mà hỏi thăm: "Nghe David nói cậu từ chối công việc của công ty chúng tôi hửm?"

Kim Hàn Bân: "Ừm."

Mắt Kim Trí Nguyên lén nhìn cậu ta một cái: "Sao vậy?"

Kim Hàn Bân nhún vai, nói: "Tôi vừa đến thành phố G, thị trường của Phúc Mậu Khải Tư vừa mở ra, lúc này bỏ đi không được."

Vậy cậu còn đi phỏng vấn làm cái khỉ gì! Cậu đang muốn đùa giỡn với công ty của tôi sao?

Trong lòng Kim Trí Nguyên gào thét chửi bậy, rất muốn thẳng thừng đè cậu ta lại hỏi chuyện cậu yêu người của công ty là sao? Có thật là cậu thấy thú vị với Hạ Ánh Sơ không?

Nhưng trông Kim Hàn Bân dường như chẳng để tâm đến vấn đề này lắm, Kim Trí Nguyên đành phải hậm hực mà thôi.

Hai người một trái một phải lên xe, cùng nhau đi đến khách sạn Đường Hoa mà Kim Hàn Bân đang ở.

Nói là dọn nhà, nhưng thật ra đồ đạc của Kim Hàn Bân chỉ có hai cái va li, chỉ đựng quần áo cùng vật dụng cần thiết hằng ngày, những đồ đạc khác đã được cậu gửi về nhà ở thành phố S.

Kim Hàn Bân và Kim Trí Nguyên mỗi người xách một cái va li đi ra, Kim Hàn Bân ra sảnh trước trả phòng, Kim Trí Nguyên đứng ở cửa ra vào chờ cậu.

Đợi Kim Hàn Bân trả phòng xong bước ra, đã thấy Kim Trí Nguyên đứng ở cửa ra vào, một tay cầm va li, một tay cầm một điếu thuốc.

Lông mày Kim Hàn Bân khẽ nhíu một cái: "Học hút thuốc từ lúc nào thế?"

Cậu và Kim Trí Nguyên ở cùng nhau không lâu, nhưng lúc trước cả hai đều hiểu rõ hành động của nhau, cậu biết nếp sống của Kim Trí Nguyên rất tốt, sẽ không hút thuốc.

"Cậu không thích?" Kim Trí Nguyên cười cười, tiện tay dụi rồi bỏ điếu thuốc vào thùng rác cạnh cửa, "Vậy thì cai!"

Trong lòng Kim Hàn Bân xuất hiện một loại cảm giác quái dị, nói: "Không cần đâu, tôi không thích xen vào sở thích của người khác." Mặc dù cậu cảm thấy hút thuốc lá là chuyện chẳng tốt lành gì.

Kim Trí Nguyên nhún vai: "Không sao, tôi cũng không hút nhiều."

Lần đầu tiên hút thuốc lá, là lần Trí Tú nói chia tay với anh.

Hai người hẹn hò một tháng, thời gian gặp nhau chưa đến ba lần, bởi vì anh dùng hết thời gian mình có để tìm Kim Hàn Bân.

Trí Tú đề nghị trong điện thoại, nói xong thì anh ngồi trong ký túc xá thừ người cả buổi, bạn cùng phòng hỏi anh sao thế, anh nói Trí Tú muốn chia tay.

Nhưng điều làm anh khổ sở nhất, lại không phải vì lời chia tay của Trí Tú, mà là khi Trí Tú nói chia tay, anh lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Đến lúc đó anh mới hiểu được, tình cảm thật sự của mình đang dành cho ai.

Bạn cùng phòng anh đương nhiên không biết sự thật, tưởng anh thất tình thật, tiện tay cho một điếu thuốc.

Nếp sống của anh rất đàng hoàng, trong bốn năm, thời gian hút thuốc cũng không nhiều, đa phần là vì không thể khống chế nỗi nhớ nhung của mình.

Bây giờ là lúc cai thuốc rồi.

Kim Trí Nguyên dọn dẹp cảm xúc xong, lấy hai cái va li để sau cốp xe, làm một động tác siêu nhân: "Đi, đi về nhà thôi."

Kim Hàn Bân = =|||

Vì sao sau nhiều năm không gặp, tên này vẫn ngớ ngẩn như chưa bao giờ thay đổi thế này?

Mặc dù bị sốc không ít, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

...

Trở về nhà Kim Trí Nguyên, Kim Hàn Bân nhìn ngắm nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, lập tức có chút xúc động.

Tổng thể nội thất cũng gần giống bốn năm trước, nhưng bây giờ Kim Trí Nguyên ở nhà nên đồ đạc cũng nhiều hơn, không có cảm giác quạnh quẽ như trước.

Kim Trí Nguyên dẫn Kim Hàn Bân mang theo hành lí của cậu ta vào phòng, nói: "Cậu thu xếp đồ đạc đi, tôi làm cơm." Dứt lời liền rời khỏi phòng.

Kim Hàn Bân ngồi bên mép giường, đánh giá căn phòng.

Diện tích căn phòng cũng không lớn, vừa đủ để đặt một cái giường lớn, một cái bàn và một tủ treo quần áo.

Trên mặt bàn còn để lại một ít văn phòng phẩm, chăn trên giường rõ ràng là mới thay, cả căn phòng thoạt nhìn đơn giản và sạch sẽ.

Bức tường gần cái bàn còn có một ô cửa sổ trần có bệ rất to, Kim Trí Nguyên đặt một cái đệm trên bệ cửa sổ, ngồi trên đó ngắm phong cảnh rất thoải mái.

Bỗng chốc Kim Hàn Bân cảm thấy thích căn phòng này.

Kim Hàn Bân đứng lên duỗi tay duỗi chân, mở va li ra, bắt đầu lấy từng món ra sắp xếp.

Đợi đến khi cả căn phòng đều là dấu vết của cậu, Kim Trí Nguyên cũng đã làm xong cơm tối.

"Ăn cơm nào." Kim Trí Nguyên đứng bên cửa, gõ cửa phòng để Kim Hàn Bân chú ý, nhân tiện nhìn lướt qua căn phòng đủ đầy hơn một chút, trong lòng cũng có nơi nào đó vừa được lấp đầy.

Người mình thích đang ở bên, có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, có thể cùng nhau ăn cơm.

Cho dù không biết tương lai sẽ ra sao.

Nhưng giống như hiện tại cũng đã quá tốt rồi.

...

Nhiều năm không gặp, tài nấu nướng của Kim Trí Nguyên lại khá hơn một tý. Dù chỉ có hai người, nhưng để ăn mừng chuyện Kim Hàn Bân được thăng chức, Kim Trí Nguyên đặc biệt nấu thêm hai món, còn khui một chai rượu mơ.

Đã lâu không ăn cơm nhà, bất giác Kim Hàn Bân cung ăn nhiều hơn một chén.

Kim Trí Nguyên nhìn thấy cậu mặt mày hớn hở, trong lòng cũng thầm đắc ý.

Muốn giành được trái tim của tiểu thụ, phải giành được dạ dày của cậu ấy trước.

Kim Ngây Thơ uống một ngụm rượu mơ, vờ vô tình hỏi: "Tài nấu nướng của tôi cũng đâu tệ lắm phải không?"

Kim Hàn Bân liếc nhìn anh, nói: "Ừm, không tệ, sau này chủ quyền phòng bếp giao cho cậu!" Tiếp tục xới cơm.

Kim Ngây Thơ điềm nhiên như không có chuyện gì, "E hèm, anh ở Đài Loan nhiều năm, có lẽ cũng không gặp người nào nấu ăn ngon như tôi chứ gì?"

Vấn đề này hơi kỳ lạ, Kim Hàn Bân giật mình nói: "Cũng có..."

Kim Ngây Thơ: "!!!"

Kim Trí Nguyên: "Bạn nữ à? Phải bạn nữ không?"

Khóe môi Kim Hàn Bân giật giật: "Chuyện này liên quan gì đến cậu!"

Kim Trí Nguyên bị đánh bại chỉ trong một cú.

Đúng rồi, cậu ấy sống ở Đài Loan thế nào, bên cạnh có người thích hợp hay không.

Mình lấy tư cách gì để hỏi chứ.

Cả bàn cơm bỗng nhiên im lặng.

Kim Hàn Bân không kìm được mà nghĩ đến Kim Trí Nguyên.

Lúc cậu bỏ đi là vì cuối cùng cũng thấy Kim Trí Nguyên thích con gái, hai người không thể đến với nhau.

Thế nhưng tại sao lúc trở về, lại phát hiện Kim Trí Nguyên đã chia tay với Trí Tú, lúc gặp mặt sau này, thái độ của Kim Trí Nguyên cũng rất kỳ quái.

Kỳ quái đến mức đôi khi Kim Hàn Bân hoài nghi, Kim Trí Nguyên cũng có cảm giác với mình phải không?

Nếu không vì vết thương lòng năm đó quá sâu, cảm giác nhức nhối đó quá mạnh mẽ, không chừng Kim Hàn Bân sẽ chạy đến hỏi Kim Trí Nguyên thật.

Ăn cơm xong, Kim Trí Nguyên chủ động nhận trách nhiệm đi rửa chén.

Kim Hàn Bân thì bước thong thả ra ban công ngắm cảnh đêm.

Từ trên cao nhìn xuống, thật ra cũng chẳng thấy thành phố này thay đổi gì so với bốn năm trước.

Trong bóng đêm, những tòa nhà cao thấp khác nhau trông như những ngọn núi chập chùng, đèn đuốc lập lòe, rực rỡ như những đóa hoa.

Nhưng khi cất bước trong đó, mới cảm thấy có nhiều thứ không còn như xưa.

Kim Hàn Bân hít vào không khí ban đêm một hơi thật sâu, sau đó quay lại phòng khách xem TV.

Kết quả khi vừa ngồi xuống lại khiến cậu sửng sốt, bên cạnh chiếc TV có để một chậu cây nhỏ, là một cây phát tài hơi to to.

Đương nhiên Kim Hàn Bân còn nhớ lúc trước cả hai từng trồng chung một cái cây tên là Kim Đại Phát.

Lúc cậu ra đi, có thể nói là chặt đứt hết các phương thức liên lạc, ngay cả Kim Đại Phát cũng bỏ lại ký túc xá.

Kim Hàn Bân không chắc cái cây này có phải là Kim Đại Phát hay không.

Bởi vì cái chậu này rất to, mà cái cây cũng không còn là cái cây nhỏ.

Nhưng qua bốn năm, Kim Đại Phát cũng phải lớn lên chứ.

Nếu như nó cứ lớn lên, vậy thì cái chậu nhỏ kia không đủ chứa rồi, đổi một cái chậu khác cũng không phải là chuyện lạ.

Nhưng nếu là Kim Đại Phát thật, tại sao Kim Trí Nguyên vẫn trồng nó?

Kim Hàn Bân nghĩ mãi chẳng ra, vừa lúc Kim Trí Nguyên rửa chén xong bước ra, Kim Hàn Bân liền chỉ vào cái cây, hỏi: "Kim Trí Nguyên, đây là Kim Đại Phát sao?"

"Không phải." Kim Trí Nguyên nhìn cái cây phát tài, đáp tỉnh bơ, "Là Kim Đại Phát!"

"Con khỉ khô!" Kim Hàn Bân bước đến ôm chậu cây: "Nó là con của tôi!"

Trong lòng có một cảm giác không thể diễn tả, vừa có chút vui vẻ, lại xen chút xúc động.

Những tưởng sẽ chẳng ai thèm nhận trồng chậu cây này, hoặc là bị Tôn Tư Dương đem đi làm vật thí nghiệm ngăn cản tia bức xạ, cuối cùng chết vì hấp thu tia bức xạ quá nhiều.

Không ngờ lại nằm trong tay Kim Trí Nguyên, còn trở nên cao lớn, trắng trắng tròn tròn như thế này.

Kim Trí Nguyên hừ lạnh: "Có phải con của cậu đâu, cậu đã vứt bỏ nó rồi."

Kim Hàn Bân ngạo kiều hất đầu: "Cốt nhục tình thâm, mặc kệ nó và tôi xa cách bao lâu, nó vẫn là con của tôi!"

Kim Trí Nguyên khinh bỉ: "Vậy cậu hỏi nó thử xem có nhận cậu là má hay không!"

Kim Hàn Bân lập tức nổi khùng, dùng mắt chặt Kim Trí Nguyên thành nhiều mảnh: "Cậu mới là má ấy, tôi là cha!"

Kim Trí Nguyên ngẩng đầu lên nhìn trời: "Năm đó... cậu tung đồng xu... trúng mặt hoa cúc..."

Kim Hàn Bân: "..."

Kim Hàn Bân hừ một tiếng: "Nó tên là Kim Đại Phát!"

Kim Trí Nguyên khó chịu nói: "Cậu đã bỏ rơi nó rồi, mấy năm nay là tôi vất vả nuôi nấng nó, bây giờ nó trưởng thành là nhờ công của tôi, nên phải mang họ của tôi!"

Kim Hàn Bân bĩu môi, tiếp tục chơi xấu như lúc trước: "Mặc kệ, bây giờ ông đây trở về rồi, nó phải mang họ của ông đây!"

Nói xong cậu nhìn cây phát tài, hỏi: "Đại Phát con muốn mang họ Kim hay họ Kim?"

Sau đó tự bóp cuống họng: "Kim Đại Phát khó nghe muốn chết, con muốn mang họ Kim!"

Dứt lời lại tự mình đắc ý mà nhìn Kim Trí Nguyên: "Có nghe không hả, Đại Phát nó nói muốn mang họ Kim!"

Kim Trí Nguyên: "..."

Kim Trí Nguyên ôm mặt: "Cậu đi tắm rửa đi, tôi cần yên tĩnh một chút!"

Kim Hàn Bân để Kim Đại Phát xuống rồi vui vẻ đi tắm, Kim Trí Nguyên im lặng mà ngồi dính trên ghế sa lông.

Kim Hàn Bân có lẽ đã xem quá nhiều phim thần tượng Đài Loan rồi!

Tại sao chỉ số thông minh của cậu ta...

Kim Trí Nguyên âm thầm suy đoán!

Điện thoại trên bàn reo, Kim Trí Nguyên cầm lên xem, là David.

"Hi, David, muộn như vậy rồi tìm tôi có chuyện gì thế?"

...

Đến khi Kim Hàn Bân tắm rửa xong bước ra, Kim Trí Nguyên cũng vừa để điện thoại xuống: "Hàn Bân, ngày mai tôi phải đi công tác ở thành phố S, hôm sau mới về."

Kim Hàn Bân đang cầm khăn lông lau mái tóc ướt sũng, nghe vậy liền đáp: "Ừm, tốt thôi."

Vừa nói vừa ngồi vào ghế sa lông, cậu tùy ý mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, mùi sữa tắm trên người rất thơm, rất tươi mát và dễ chịu.

Kim Trí Nguyên cảm thấy mình thốn đến tận bi.

"Có cần tôi sấy tóc cho cậu không?" Lời này của Kim Trí Nguyên hơi giả dối, anh không muốn rắp tâm làm chuyện bất lương mà! Thế nhưng lại không thể kìm chế mà nhìn vào cái cổ trắng nõn của Kim Hàn Bân, bọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống cổ áo, từ từ chảy xuống.

Đây là một cuộc thử nghiệm sức mạnh ý chí của một người đàn ông chân chính đó!

Kim Hàn Bân nhớ lại cảnh mình vinh hạnh được hotboy Kim phục vụ một lần, lẳng lặng nhích xa ra một chút nói: "Tóc tôi mau khô lắm, không cần sấy đâu!"

Nồng nặc mùi khinh bỉ!

Kim Trí Nguyên cảm thấy mình bị thương!

Chương 39

Ngày hôm sau, Kim Trí Nguyên đi công tác, còn Kim Hàn Bân lại có cuộc họp với các đại lý địa phương.

Phúc Mậu Khải Tư chỉ mới tấn công vào nội địa, đội ngũ các đại lý cũng không rành rẽ, Kim Hàn Bân trở thành một phần quan trọng trong công việc cải thiện con đường bán ra của các đại lý.

Nhưng những đại lý có uy tín lâu năm đều có đối tác cố định, hơn nữa đều là các công ty quốc tế lớn ví dụ như Huy Đế Quốc Tế, nếu muốn họ tham gia thì chi phí quá cao, đối với chi nhánh Phúc Mậu Khải Tư ở thành phố G cũng không phải điều có lợi nhất.

Nếu như đào tạo lại đội ngũ đại lý mới thì cần một thời gian dài, mặt khác lại có thể dễ dàng bị các đại lý truyền thống ở địa phương chèn ép, điều này quá nguy hiểm.

Kim Hàn Bân và nhân viên phòng marketing thảo luận nhiều ngày, cuối cùng quyết định chọn một trong hai đại lý địa phương lớn nhất làm đối tác cố định, có thể thêm một ít điều kiện ưu đãi cho cấp một, đồng thời bắt đầu tiếp xúc với vài đại lý nhỏ mới cấp hai, bồi dưỡng cả hai bên, đến khi cấp hai đủ mạnh, có thể trao đổi điều kiện với cấp một.

Mà hai đại lý lớn nhất kia, một bên hợp tác lâu năm với Huy Đế Quốc Tế, một bên lại hợp tác với một công ty của Hồng Kông và công ty DM của Trung Quốc.

Để thảo luận được những điều kiện tốt nhất, mấy ngày nay Kim Hàn Bân vật lộn giữa hai đại lý lớn, ban ngày không họp thì cũng là đi xã giao, buổi tối còn phải viết bản kế hoạch, mệt mỏi kêu khổ không ngừng.

May thay trời xanh không phụ lòng người khổ tâm, cuối cùng cũng thương lượng xong xuôi, nhưng vì hai đại lý ấy đang hợp tác cố định với công ty lớn khác, đẩy giá tiền lên rất cao.

Kim Hàn Bân bất lực đành phải mở một hội nghị thảo luận cùng với ông Chu.

Đến khi hội nghị kết thúc, đã hơn chín giờ đêm.

Kim Hàn Bân đến quán ăn ở gần công ty ăn tạm vài món, cậu ăn xong chuẩn bị về nhà thì nhận được một cuộc gọi lạ.

"Xin hỏi ngài là Kim Hàn Bân phải không? Chúng tôi là nhân viên của bệnh viện nhân dân thành phố G, ngài Kim Trí Nguyên bị tai nạn giao thông, xin hỏi ngài là có phải người nhà không ạ..."

"Là tôi." Trong lòng Kim Hàn Bân đột nhiên hoảng sợ, nói: "Bây giờ tôi đến đó ngay."

Dứt lời cậu đã vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, ngồi vào xe nói với tài xế: "Đến bệnh viện nhân dân, nhanh lên giùm tôi!"

Đến khi Kim Hàn Bân vội vội vàng vàng chạy vào bệnh viện, hỏi rồi chạy đến phòng bệnh của Kim Trí Nguyên, chỉ thấy Kim Trí Nguyên đang ngồi gọt táo nhàn nhã.

Kim Hàn Bân: "..."

Kim Trí Nguyên vừa nhìn thấy Kim Hàn Bân, lập tức giật mình, lại có chút mừng vui, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Kim Hàn Bân sầm mặt: "Người của bệnh viện gọi cho tôi nói cậu bị tai nạn giao thông."

Lúc Kim Hàn Bân nghe thấy tin Kim Trí Nguyên bị tai nạn giao thông thì cả người đều bị sợ hãi lấn áp, vốn chẳng nghĩ xem gì sao Kim Trí Nguyên bị tai nạn mà bệnh viện không gọi cho người nhà của anh mà lại gọi cho cậu.

Ngược lại khi Kim Trí Nguyên nghe cậu nói thì mới nhớ ra, phím tắt anh cài trong điện thoại di động là số của Kim Hàn Bân, đoán chừng người của bệnh viện gọi bằng phím tắt.

Đương nhiên chuyện này anh không chủ động nhắc đến với Kim Hàn Bân.

Kim Trí Nguyên làm tư thế của chàng thủ thủy Popeye, nói: "Tôi không sao đâu, cậu cứ yên tâm."

Khi nhìn thấy anh ngồi nhàn nhã gọt táo thì Kim Hàn Bân cũng thấy an tâm phần nào, cậu bước đến gần Kim Trí Nguyên, ngồi xuống, mặt mày vẫn còn hơi lúng túng: "Sao lại bị tai nạn vậy?"

Kim Trí Nguyên nhìn lên trời, yếu ớt nói: "Mệt... lái xe..."

Kim Hàn Bân lập tức nổi điên: "Tại sao thấy mệt rồi còn lái xe?"

Kim Trí Nguyên rụt cổ: "Tôi không thấy mệt mà, lúc trở về rõ ràng còn thấy mình sinh lực dồi dào."

Thật ra để có thể về nhà trong tối nay, Kim Trí Nguyên đã dồn hai ngày công việc lại giải quyết trong một ngày, sau một ngày bận rộn như con quay quay bằng tốc độ cao, lại cố gắng lái xe về thành phố G.

Vốn nghĩ đến chuyện có một đêm đẹp ở cùng Kim Hàn Bân là một chuyện rất thú vị, nhưng thể lực bị tiêu hao quá nhiều, vừa lúc gặp một chiếc xe, không cẩn thận tông vào đuôi xe.

Kim Hàn Bân rất bất mãn với thái độ của Kim Trí Nguyên, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có gào thét cũng vô dụng, rốt cuộc cũng không giấu được quan tâm: "Vậy giờ sao rồi? Bác sĩ nói sao?"

Kim Trí Nguyên cười hì hì: "Cũng không nặng lắm, cánh tay bị đập trúng một cái nên hơi sưng, không được cử động hai ngày."

Kim Hàn Bân hận không thể nắm tay anh mà vén tay áo lên xem xét, nhưng cố kìm lại không làm, chỉ cầm lấy quả táo trên tay anh mà gọt.

Kim Trí Nguyên cười đến hai mắt híp lại, vô tình mà thốt: "Thụ thụ là tốt nhất!"

Quá lâu không nghe xưng hô thế này, tay Kim Hàn Bân chợt dừng lại, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên cũng đã bình tĩnh lại, cầm cây dao gọt trái cây sáng loáng trước mặt Kim Trí Nguyên nói: "Tôi là công!"

Kim Trí Nguyên: "..."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đây chính là lúc phải giữ im lặng!

...

Vết thương của Kim Trí Nguyên không nặng nên hôm sau đã xuất viện, nhưng Huy Đế Quốc Tế vẫn cho anh nghỉ hai ngày.

Nhưng Kim Hàn Bân vẫn đi làm như thường lệ, vì vậy Kim Trí Nguyên một người một mình một nhà đến mọc rêu luôn, cuối cùng chán quá sinh bực bội, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Hàn Bân.

[Thụ thụ à, cậu đang làm gì vậy?]

Không sai, sau khi trở về từ bệnh viện, Kim Trí Nguyên lại bắt đầu gọi cậu bằng "thụ thụ".

Nửa tiếng sau, Kim Hàn Bân nhắn lại.

[Đang họp.]

Kim Trí Nguyên nhanh chóng nhắn lại: [Họp đến lúc nào?]

Hai tiếng sau.

[Vừa họp xong.]

Kim Trí Nguyên tiếp tục nhắn: [Công ty các cậu họp hành lâu quá!]

Ba tiếng sau.

[Nếu cậu tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ ghi tên cậu vào Death Note.]

Kim Trí Nguyên lệ rơi đầy mặt, yên lặng mà dẹp điện thoại, tiếp tục ngồi xổm trong phòng mọc rêu.

Bảy giờ tối, lúc Kim Hàn Bân cầm một túi rau quả và thịt tươi về đến nhà, Kim Trí Nguyên đã chán đến mức lăn ra ngủ.

Kim Hàn Bân hé cửa phòng Kim Trí Nguyên, thấy anh đang ngủ, liền đi cất áo khoác, xắn tay áo bước vào phòng bếp, chuẩn bị thi triển thân thủ.

Kim Trí Nguyên ngủ không sâu, mơ mơ màng màng gặp ác mộng, anh mơ thấy căn nhà của mình nổ tung.

Cảnh tai nạn khủng khiếp y như phim hành động Hollywood, vô cùng đẫm máu!

Vì vậy Kim Trí Nguyên giật mình tỉnh lại.

Thật đáng sợ!

Kim Trí Nguyên vội vã lau mồ hôi, nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn, chắc là thụ thụ đã về rồi!

Kim Trí Nguyên vừa nghĩ vừa mở cửa phòng, sau đó đã nghe một chuỗi âm thanh nồi, chén, muôi, chậu va vào nhau loảng xoảng.

Kim Trí Nguyên nheo mắt, chạy vào phòng bếp, chỉ thấy Kim Hàn Bân vụng về một tay cầm nắp nồi, một tay cầm xẻng, cái nắp nồi trông như một tấm khiên che chắn trước người, trong chiếc nồi phía trước còn có một đống bùi nhùi màu vàng trắng —— nhìn kỹ lại thì ra là đậu hủ, đang bốc khói ngùn ngụt.

"Khụ~" Kim Trí Nguyên không tiện xông lên ngăn cậu, đành phải dùng giọng nói ngăn cản, "Thụ thụ, cậu... đang làm gì vậy?"

Kim Hàn Bân đang bận sứt đầu mẻ trán, đột nhiên nghe thấy giọng Kim Trí Nguyên, cả người cứng đờ, hai tai đỏ lên, tức giận quay đầu lại nói: "Nấu cơm cứ còn gì! Không thấy à?"

Kim Trí Nguyên im lặng.

Tài nấu nướng của thụ thụ đúng là chẳng khá lên theo thời gian!

Kim Trí Nguyên bất lực mà khoát tay: "Bây giờ cậu đang nấu món gì?"

Kim Hàn Bân bĩu môi: "Đậu hủ gạch cua, không nhìn thấy sao?"

"Ở đâu, nhìn thấy đâu." Kim Trí Nguyên đứng một bên phụ họa: "Trước giờ tôi chưa từng thấy đậu hủ gạch cua nào như đậu hủ gạch cua này."

Kim Hàn Bân: "..."

Kim Trí Nguyên thấy mình cũng hơi quá lời, đành cười ha ha hai tiếng: "Này thụ thụ, để tôi nấu cho!"

Kim Hàn Bân nhìn cánh tay của anh: "Không phải không được cử động tay sao?"

Kim Trí Nguyên chuyển động cánh tay: "Làm một bữa cơm chắc không sao đâu!"

Anh mặc một chiếc áo cộc tay, có thể nhìn thấy một vết bầm lớn trên cánh tay trái.

Kim Hàn Bân thấy mắt mình nóng lên, nói: "Để tôi làm, cậu đứng một bên hướng dẫn đi!"

Kim Trí Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được."

Kim Hàn Bân tiếp tục f*ck dao, thật ra cậu cũng hơi tức giận, món đậu hủ gạch cua này là hồi trước Kim Trí Nguyên làm cho cậu ăn, lúc ở Đài Loan cũng thử làm nhiều lần nhưng sự thật chứng minh, cậu không có tài nấu nướng, mặc cho thử đi thử lại mấy lần, thành quả vẫn mãi là một đống bùi nhùi màu đen.

Vì vậy Kim Trí Nguyên bắt đầu đứng một bên chỉ huy: "Nghiền lòng đỏ trứng muối ra, ừa, nghiền nhỏ, đổ thêm nước vào xào, xào đến khi nào thành tương mới thôi."

"Từ từ cho đậu hủ vào, nhẹ nhàng thôi..."

"Nhanh cầm xẻng đảo đi, không thì khét đáy mất, nhanh lên..."

Kim Hàn Bân cũng rất căng thẳng, nghe Kim Trí Nguyên nói thì tay chân lại thêm luống cuống, chỉ thiếu nước xốc cả cái chảo lên.

"Tôi đang đảo nè, cậu đừng nói nữa!" Kim Hàn Bân nổi cáu.

Kim Trí Nguyên nhìn mớ đậu hủ sắp chuyển thành màu đen, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bước lên phía trước, dựa vào lưng Kim Hàn Bân, tay phải đưa qua hông nắm lấy tay Kim Hàn Bân, đảo vài cái gọn gàng trong chảo nói: "Nè, đảo như vầy mới đúng."

Lúc Kim Trí Nguyên đến gần thì cả người Kim Hàn Bân đều cứng đờ, không thể khống chế hành động của mình nữa, cho đến khi Kim Trí Nguyên ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi vào tai khiến cậu rùng mình.

Kim Trí Nguyên cũng bồn chồn không kém, rõ ràng chỉ muốn đến cứu vớt cuộc đời món ăn kia, đến lúc cầm tay cậu ta mới phát hiện mình chẳng muốn buông ra, người đang mong nhớ ngày đêm đang ở trong vòng tay, chỉ cần tiến xa hơn trước một bước, cậu ấy sẽ thuộc về mình, thế nhưng khoảng cách này, lại chẳng dễ dàng vượt qua.

Trong lòng Kim Trí Nguyên thầm thở dài một tiếng, cầm tay Kim Hàn Bân đảo thêm một lần nữa, đến khi tương trứng muối thấm đều đậu hủ mới tắt bếp.

"Xong rồi." Nhiều hơn thì không thể, Kim Trí Nguyên đành buông bàn tay Kim Hàn Bân, cười nói: "Đợi tôi hết đau tay thì để tôi làm cơm cho!"

Dừng một chút lại nói: "Dù sao chỉ cần cậu muốn, tôi sẵn sàng nấu cơm vì cậu."

Trong giây phút đó, Kim Hàn Bân gần như nghi ngờ, Kim Trí Nguyên có phải cũng thích cậu như cậu thích anh không?

Nhưng khi cậu muốn tiến thêm một bước, hình ảnh năm xưa Trí Tú nắm tay anh sẽ hiện lên trong đầu, ngăn cản không cho cậu nghĩ tiếp.

Đừng hành động thiếu suy nghĩ!

Kim Hàn Bân tự nói với mình.

Nhờ sự giúp đỡ của Kim Trí Nguyên, cuối cùng Kim Hàn Bân cũng leng keng loảng xoảng mà làm xong hai đĩa đồ ăn, để Kim Trí Nguyên đi xới cơm xong, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.

Khẩu vị của Kim Trí Nguyên rất tốt, trông chẳng một bệnh nhân chút nào, ăn nhiều đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa cười tủm tỉm: "Tài nấu nướng của thụ thụ tiến bộ nhiều thật, có lộc ăn rồi!"

Cậu thử nịnh bợ thêm một câu nữa xem!

Kim Hàn Bân khinh bỉ nhìn anh, có cảm giác người kia biến thành một con gì đó có lông xù.

Kim Hàn Bân xới mấy miếng cơm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, Kim Trí Nguyên, hôm nay David có gọi điện thoại cho tôi."

"David gọi điện cho cậu làm gì?" Kim Trí Nguyên khó hiểu, hỏi: "Chẳng lẽ gã còn muốn khai thác cậu?"

Chuyện này cũng không phải là không thể, mặc dù Kim Hàn Bân đã từ chối vào Huy Đế Quốc Tế, nhưng cũng không thể thừa nhận cậu rất có tài, David vốn là người hay bắt bẻ, nhưng cũng là người rất trân trọng tài năng, hiếm có người nào khiến gã thấy thuận mắt nên cố gắng mời Kim Hàn Bân về làm cũng là chuyện bình thường.

"Không phải, gã mời tôi tham dự bữa tiệc kỷ niệm của công ty cậu." Còn một câu Kim Hàn Bân chưa nói, David nói trong điện thoại rằng đó là cơ hội mà gã tạo cho cậu và người trong mộng.

Bữa tiệc kỷ niệm của công ty thường mời một số đồng nghiệp xuất sắc tham gia, cho dù là đối thủ cạnh tranh cũng không loại trừ, dù sao ngành công nghiệp cũng rất nhỏ, gầy dựng được một mối quan hệ tốt, không chừng một ngày nào đó có thể hợp tác cùng nhau.

Kim Trí Nguyên còn nhớ lúc mình chưa vào làm ở Huy Đế Quốc Tế, hình như có một năm công ty đã mời ông Chu ông chủ của Phúc Mậu Khải Tư dự tiệc kỷ niệm. Bây giờ Kim Hàn Bân là người đại diện của Phúc Mậu Khải Tư ở khu Hoa Nam, David mời cậu đi cũng là chuyện rất bình thường, liền không nói thêm gì, hỏi: "Vậy cậu có muốn đi không?"

Kim Hàn Bân nuốt một miếng đậu hủ gạch cua, đáp: "Đi chứ!"

.

.

.

___

Thủy thủ Popeye: là một nhân vật hoạt hình hư cấu được tạo ra bởi E.C. Segar.

Death Note (Quyển sổ thiên mệnh): là tên một bộ truyện tranh Nhật Bản do Ohba Tsugumi viết và Obata Takeshi minh họa. Death Note là tên quyển sổ của thần chết Ryuk, bất kỳ ai bị ghi tên trong quyển sổ hay bất kỳ một mẩu giấy của Death Note đều sẽ chết trong vòng 40 giây kể từ khi tên họ được ghi vào cuốn sổ.

Chương 40

Kim Trí Nguyên nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày ấy đều để Kim Hàn Bân nấu cơm, mặc dù mấy món cậu làm không được ổn lắm nhưng Kim Trí Nguyên vẫn hài lòng mà ăn.

Ngày thứ ba, cuối cùng Kim Trí Nguyên trở về Huy Đế Quốc Tế, quả nhiên lúc về công ty, Hạ Ánh Sơ liền giao cho anh một chồng kế hoạch cho bữa tiệc kỷ niệm và danh sách tham dự hội nghị, trong danh sách khách mời cũng có tên của Kim Hàn Bân.

Kim Trí Nguyên sảng khoái mà phê duyệt, sau đó nhắn một tin cho Kim Hàn Bân: [Thụ thụ, đêm nay tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?]

Kim Hàn Bân nhanh chóng nhắn lại: [Càng đắt càng tốt! PS: Không được làm phiền khi tôi đang làm việc, tôi là một người đàn ông đã có công ăn việc làm.]

Kim Trí Nguyên: "!!!"

Chẳng lẽ nhìn tôi giống một người không có việc làm hả? Trong giờ làm việc mà tôi còn cố nhắn tin là vì ai đây?

Kim Trí Nguyên rất oán hận!

Mặc dù Kim Hàn Bân nói Kim Trí Nguyên đừng làm phiền mình nhưng lại tan ca về nhà sớm, lúc cậu đến nhà Kim Trí Nguyên còn chưa về.

Kim Hàn Bân bất mãn mà bĩu môi, ngồi trong phòng khách lấy iPad ra vừa xử lí mail vừa xem TV.

Lúc đang chăm chú, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.

Điện thoại bàn đặt bên cạnh ghế sô pha, Kim Hàn Bân tiện tay nhấc điện thoại: "Alô."

"Trí Nguyên, mẹ nghe nói con bị tai nạn giao thông, con không sao chứ?" Bên kia đầu dây là một giọng nữ rất lo lắng.

Mẹ của Kim Trí Nguyên?

Kim Hàn Bân hơi căng thẳng, nói: "Không có gì ạ, dì ơi, Kim Trí Nguyên chưa về nhà, con là bạn cùng phòng mới của cậu ấy, Kim Hàn Bân."

Đầu dây bên kia im lặng một chút, mới cất lời nghi hoặc: "Bạn cùng phòng mới gì chứ?"

Kim Hàn Bân nói tiếp: "Bạn cùng phòng cũ của cậu ấy dọn đi rồi, con là khách mới chuyển vào..."

Giọng nói gắt gỏng trong điện thoại cắt lời cậu: "Cậu đang nói bậy bạ gì đó, nhà của chúng tôi cho thuê hồi nào?"

Kim Hàn Bân sững sờ: "Dì à, con là khách thuê thật mà..."

"Nhà của chúng tôi cho thuê phòng bao giờ?" Giọng điệu mẹ Kim Trí Nguyên chẳng hiền lành chút nào: "Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi?"

Kim Hàn Bân bị ép hỏi, cậu không biết phải làm sao, ngay lúc không biết làm thế nào thì Kim Cứu Tinh trở về.

"Kim Trí Nguyên, điện thoại của mẹ cậu này, cậu mau giải thích đi, vì sao mẹ cậu không tin tôi là khách thuê phòng chứ?"

Kim Trí Nguyên đang cầm một túi nguyên liệu đồ ăn cả kinh, đặt cái túi lên bàn rồi chạy đến, giật lấy ống nghe: "Alô, mẹ hả, là con đây!"

...

"Đúng đúng, cậu ấy không lừa mẹ, con cho thuê một phòng rồi..."

"Ha ha, kiếm vài đồng lẻ đó mà!"

"Hơ, chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau..."

"Ặc... Chữ bát còn chưa chổng đít lên, mẹ đừng nói bậy..."

Kim Trí Nguyên vừa nói chuyện điện thoại vừa phẩy tay ra hiệu Kim Hàn Bân đi đi.

Kim Hàn Bân là người rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác, nếu Kim Trí Nguyên không muốn cậu nghe, cậu cũng sẽ không ở lại mà đi thẳng về phòng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nghe được bất cứ cái gì.

Nếu đúng như Kim Trí Nguyên nói, lúc trước anh có cho thuê phòng thì mẹ của Kim Trí Nguyên không thể nào không biết.

Vậy là, trước giờ nhà Kim Trí Nguyên chưa từng cho thuê phòng.

Thật ra mọi chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra điểm vô lý. Nhà Kim Trí Nguyên vốn chẳng túng thiếu, hơn nữa công việc của anh cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người ta đều phải thuê phòng trọ còn anh đã có nhà riêng, sao lại chịu áp lực kinh tế gì chứ.

Vậy nên Kim Trí Nguyên nói cho thuê phòng chỉ để cho mình đến ở.

Thế nhưng tại sao Kim Trí Nguyên phải làm như thế?

Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau hay là còn lý do gì khác?

Kim Hàn Bân ngẩn người ngồi bên mép giường.

Không thể kiểm soát suy nghĩ của mình mà chờ mong, thế nhưng cảm giác sợ hãi mất mát lại khiến cậu không thể không bắt mình đừng suy nghĩ bậy bạ.

Thứ cảm giác chờ mong nhưng lại sợ bị tổn thương khiến cậu luôn lo sợ và nghi ngờ.

Cũng không biết qua bao lâu, đến khi điện thoại reo, Kim Hàn Bân mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên xem, thì ra là Tôn Tư Dương.

"Tôn Mập Mạp à, chuyện gì thế?" Kim Hàn Bân đi đến ô cửa sổ có bệ, để một chân lên bệ cửa ngồi xuống, chân kia để dưới đất, tùy ý như thế này lại thoải mái dễ chịu.

"Tháng sau là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta đó, cậu có về không?" Tôn Tư Dương hỏi.

Kim Hàn Bân suy nghĩ: "Không về được không?" Năm đó cậu rời đại học F mà không nói một tiếng, chỉ sợ gặp người quen lại khó giải thích.

"Cậu dám!" Tôn Tư Dương cả giận nói, "Tớ đã nói chuyện cậu trở về rồi, mọi người đều nhất trí bỏ phiếu cho cậu mời tất cả đi ăn để tạ lỗi, nếu cậu không xuất hiện coi chừng bọn tớ tìm đến công ty giết cậu luôn đó!"

Kim Hàn Bân: "..." Cái tên Tôn Tư Dương nhiều chuyện này!

"Được rồi, nói mọi người đến lúc đó nhớ hạ thủ lưu tình, đừng gọi đồ ăn quá đắt đó!" Kim Hàn Bân thở dài.

"Chuyện đó làm sao có thể." Nghe Kim Hàn Bân đồng ý, giọng nói Tôn Tư Dương vui sướng hẳn, "Bọn tớ đã chọn thực đơn sẵn rồi."

Kim Hàn Bân: "..."

Cúp máy, Kim Hàn Bân cách ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảnh đêm bao la mờ mịt, ánh đèn lấp lánh như những đóa hoa.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Kim Trí Nguyên đẩy cửa ra một khe nhỏ, ló đầu ra nói: "Thụ thụ, tôi làm cơm xong rồi nè, ra ăn đi!"

Lúc này Kim Hàn Bân mới sực tỉnh, ngơ ngác nói: "Ừm."

Quả nhiên Kim Trí Nguyên nghe theo lời dặn của Kim Hàn Bân, chuẩn bị một bàn toàn là thức ăn ngon.

Cua đồng hấp, nấm trà tân chiên giòn, cà ri tôm càng và một nồi canh củ mài nấu sườn heo.

Kim Hàn Bân lia mắt qua bàn ăn, đột nhiên chảy nước miếng ròng ròng, lập tức quăng hết mấy cái rắc rối nên núi A Lý Sơn hết.

"Ăn ngon không?" Kim Trí Nguyên nhìn Kim Hàn Bân đầy chờ mong.

"Grừ! Ăn!" Kim Hàn Bân vứt bỏ hình tượng mà vừa ăn như hổ đói vừa dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ mà bắt lấy vai Kim Trí Nguyên: "Tiểu Kim Tử, ngươi thật sự quá hiền lành rồi!"

Kim Trí Nguyên nhìn thoáng qua mấy dấu móng tay trên vai, có chút kích động nhưng trong lòng rất thỏa mãn: "Biết tôi hiền lành là tốt, sau này muốn tìm công thì phải tìm người giống như tôi vậy đó!"

Kim Hàn Bân cắn một cái càng cua, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Biến, ông đây là công!"

Kim Trí Nguyên có điều ngụ ý mà liếc nhìn eo của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Thụ thụ à, không biết bốn năm qua, cậu tập được mấy múi cơ bụng rồi?"

Đủ rồi đó Kim Ngây Thơ, cậu xem chuyện tập cơ bụng với luyện cấp giống nhau à, còn có thể tăng thêm mấy múi nữa sao?

Nhưng không thể không nói rằng Kim Trí Nguyên công kích rất chuẩn đấy, số múi cơ bụng vẫn là nỗi đau nhức nhối của Kim Hàn Bân!

Vì vậy Kim Hàn Bân méo mặt, mạnh mẽ hất đầu nói: "Cơ bụng cần chất chứ không cần lượng, mặc dù tôi chỉ có bốn múi nhưng cả bốn đều là tinh hoa của đất trời, cứng cỏi rắn chắc, chạm vào sẽ thấy ngay là số một, nhất định trong cơ bụng là máy bay chiến đấu. Còn cậu dù có sáu múi nhưng đảm bảo đều là mỡ, đụng vào nhão nhẹt, không chừng nó sẽ hợp lại thành một đó!"

Nói thế vẫn chưa xong, cậu vội kéo đĩa cà ri tôm lại trước mặt mình nói: "Để tránh tình trạng sáu múi cơ bụng của cậu hợp lại thành một, cậu nên ăn ít lại một chút đi!"

Kim Trí Nguyên: "..."

Kim Ngây Thơ nói: "Cậu nói cơ bụng cậu chỉ cần chạm vào cũng thấy ngay là số một hả, nói miệng không bằng chứ, chi bằng để tôi sờ một cái!"

Nói xong nhoài người về phía trước định sờ bụng Kim Hàn Bân.

Anh đột nhiên làm thế, Kim Hàn Bân không tránh kịp nên bị sờ trúng.

Sau đó...

"Á...A ha ha..." Kim Hàn Bân hét lên, không kiểm soát được tay mà hất cả đĩa cà ri tôm về phía trước.

Lại hất trúng mặt Kim Trí Nguyên.

Thì đó, Kim Ngạo Kiều từng nói —— cậu sợ ngứa.

Con tôm to màu đỏ trượt từ trên mặt Kim Trí Nguyên xuống, tạo thành một vệt dài màu vàng, trông rất mất hình tượng!

Kim Hàn Bân không kìm được mà: "Phụt——" bật cười.

Bởi vậy mới nói ngạo kiều thụ chẳng có lương tâm gì cả!

Kim Trí Nguyên bắt đầu híp mắt.

Kim Hàn Bân nghe có mùi nguy hiểm, vội vàng nín cười: "Kim Trí Nguyên, đây là do cậu chuốc lấy, không phải tôi cố ý đâu..."

"Ai thèm lo chuyện đó, cậu phải chết ở chỗ này chung với tôi!" Kim Trí Nguyên gào một tiếng rồi bổ nhào qua.

May thay Kim Hàn Bân đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đứng dậy chạy khỏi phòng ăn, Kim Trí Nguyên đuổi theo, Kim Hàn Bân chạy đến cạnh ghế sô pha, vì vậy Kim Trí Nguyên như một con hổ đói rơi xuống đất.

Kỹ thuật không tệ, đè vừa khít.

Cũng vì thế mà Kim Hàn Bân bị Kim Trí Nguyên đè lên ghế sa lông.

Kim Trí Nguyên: "Ha ha ha!"

Kim Hàn Bân: "Mau buông ông đây ra!"

Kim Trí Nguyên: "Cậu gọi đi, cậu gọi thử coi, cậu có gọi rách cổ họng cũng không có người đến cứu cậu đâu..."

Thật ra đây là một giây phút mập mờ xen lúc lãng mạn, nhưng lúc này Kim Hàn Bân lại nhớ đến một câu chuyện cười từng đọc trước đây, vì vậy...

Kim Hàn Bân: "Rách cổ họng!"

Kim Trí Nguyên: "..."

Kim Hàn Bân: "Không phải cậu kêu tôi gọi 'Rách cổ họng' sao?"

Kim Trí Nguyên = =|||

"Nói rách cổ họng cũng không ích gì đâu!" Kim Trí Nguyên đưa mặt kề sát má Kim Hàn Bân, bỉ ổi nói: "Nào, liếm sạch mặt cho bản thiếu gia thì thiếu gia đây tha cho cậu một mạng!"

Đúng là vô cùng vô sỉ!

Vì vậy não Kim Hàn Bân căng ra, nhoài người đưa môi về phía trước.

Định tặng cho Kim Trí Nguyên một nụ hôn nồng cháy?

Chuyện đó không thể xảy ra đâu, thật ra Kim Hàn Bân nhanh như cắt mà cắn anh một cái rõ đau.

"Ôi mẹ ơi đau quá!" Kim Trí Nguyên kêu thảm một tiếng, lăn xuống ghế sô pha, bên má trái còn in dấu răng, hai mắt Kim Trí Nguyên ngập nước chỉ vào Kim Hàn Bân: "Thụ thụ, lòng của cậu sao lại độc ác như thế! Phá hủy gương mặt đẹp đẽ của người ta rồi!"

"Không đâu!" Kim Hàn Bân phủi cổ áo, nhẹ nhàng tặng thêm một dao: "Người xấu xí sẽ không bị hủy nhan sắc đâu!"

Kim Trí Nguyên: "..."

"Hừ." Mặc dù Kim Trí Nguyên muốn chiến đấu đến cùng với Kim Hàn Bân nhưng không thể ra tay với cậu ta được, bởi vậy mới nói làm trung khuyển công thật là thiệt thòi! Mềm lòng cưng chiều cái gì!

Cuối cùng đành phải hậm hực về phòng soi gương!

Vì thế sáng hôm sau lúc Kim Trí Nguyên đi làm, mọi người đều nhìn thấy bên má trái của anh dán một miếng băng keo cá nhân, chuyện này đối với một kẻ xem hình tượng như mạng sống là một chuyện không thể chấp nhận được phải không?

Vì vậy mọi người đều bị sốc!

"Quản lý Kim, mặt anh bị sao vậy?"

Kim Trí Nguyên làm lơ: "Bị muỗi cắn."

"Ghê quá, muỗi có thể cắn thành vết thương lớn đến vậy sao?"

"Ặc, quản lý Kim tha cho con muỗi đó sao?"

Kim Trí Nguyên cố gắng làm lơ: "Tôi đang ngủ nên không phát hiện."

"Á, một cơn muỗi cắn một dấu thật to trên mặt anh vậy mà anh không tỉnh dậy sao quản lý?" Đây là heo chứ còn gì nữa!

"Tôi ngủ quá say cũng không được sao?" Cuối cùng Kim Trí Nguyên thẹn quá hóa giận, "Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau đi làm việc đi!"

.

.

.

___

Nấm trà tân (Agrocybe aegerita): là một loại nấm thuộc họ nấm bụi. Nấm trà tân có hương vị thơm, ngon, giòn, ngọt, hàm lượng Prôtêin tương đối cao, giàu axit amin, khoáng chất và vitamin. Đây là một loại nấm ăn cũng như nấm dược liệu khá phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Trung Quốc.

Dãy núi A Lý Sơn: là một dãy núi tại khi vực trung-nam Đài Loan.

Chương 41

Tiệc kỷ niệm của Huy Đế Quốc Tế là một trong những sự kiện quan trọng nhất của ngành công nghiệp. Ngoài những người cùng giới, họ còn mời những người nổi tiếng, đối với những người trên thương trường, đây luôn là một cơ hội tốt.

Đặc biệt năm nay Huy Đế Quốc Tế mạnh tay mời rất nhiều nhân tài mới trong giới, trong đó có quản lý thị trường khu Hoa Nam của đối thủ cũ Phúc Mậu Khải Tư, Kim Hàn Bân.

Mặc dù Kim Hàn Bân chỉ làm chức quản lý thị trường nhưng Phúc Mậu Khải Tư không có chức giám đốc Marketing, mà ông Chu thì lại sống ở Đài Loan, cho nên Kim Hàn Bân chính là đại diện của Phúc Mậu Khải Tư ở khu Hoa Nam.

Thêm chuyện bản thân cậu tuấn tú ngang tàng, khí chất hơn người, đúng là tiêu điểm của bữa tiệc tối.

Hội trường sáng chói dưới ánh đèn, Kim Hàn Bân một thân âu phục, trong tay cầm một ly rượu Blanc de Bleu, dáng tươi cười hoàn hảo chạm ly cùng khách mời.

Bữa tiệc tối nay, đối với cậu không đơn thuần là một bữa tiệc xã giao, hai đại lý lớn của Huy Đế Quốc Tế và DM Trung Quốc cũng đến, cậu đều sang chào hỏi cả hai, thỉnh thoảng còn lấy lòng vài đại lý nhỏ khác.

Cậu ăn nói nhẹ nhàng, tác phong nhã nhặn, chiếm được rất nhiều cảm tình của mọi người, mọi người nhao nhao tán thưởng, Phúc Mậu Khải Tư có được cậu Kim Hàn Bân này, muốn từ đại lục chiếm cả thế giới cũng không phải chuyện khó.

Mà đối với các công nhân của Huy Đế Quốc Tế, đêm nay là đêm làm sáng tỏ tin đồn bấy lâu nay!

Tin Kim Hàn Bân vì Hạ Ánh Sơ mà từ chối công việc ở Huy Đế Quốc Tế đã được lan truyền trong nội bộ, tuy nhiên xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, David lệnh cho mọi người trong công ty không được đem chuyện Kim Hàn Bân đến phỏng vấn truyền ra bên ngoài, nhưng chuyện đó cũng không cản được mọi người rửa mắt chờ xem kịch vui hôm nay!

Nếu như Kim Hàn Bân thích Hạ Ánh Sơ thật thì cơ hội tốt như đêm nay làm sao có thể bỏ qua!

Đêm nay Hạ Ánh Sơ cũng là người có kinh nghiệm, cô mặc một chiếc váy đen hở vai có đường cắt ngực để lộ đường cong quyến rũ nhưng không quá lố lăng, trông vừa bí hiểm vừa hấp dẫn, mái tóc dài được búi lỏng, được cài vào một chiếc Kim miện nhỏ, trông vừa tao nhã lại không kém phần trẻ trung.

Dùng từ xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành để miêu tả cô nàng cũng không quá phô Kim.

Kể từ khi Hạ Ánh Sơ biết Kim Hàn Bân thích mình, cô luôn chờ cậu chủ động đến tìm (vì lý do bự nhất là cô không có số điện thoại của Kim Hàn Bân nên không thể chủ động xuất chiêu), nhưng đợi mãi đợi hoài, đợi đến lúc Kim Hàn Bân tỏ tình chắc xoắn cả ruột gan, cuối cùng vừa lúc David mời Kim Hàn Bân đến dự buổi tiệc kỷ niệm của công ty.

Vì vậy, cô phải bắt được cơ hội tốt này!

Kết quả Hạ Ánh Sơ một thân xinh đẹp đi tới đi lui trong hội trường, nhiều lần còn cố ý đứng sát bên Kim Hàn Bân, có không ít chàng trai cũng đến bắt chuyện với cô nhưng Kim Hàn Bân vẫn không hành động.

Chẳng lẽ cậu còn muốn cô chủ động?

Hạ Ánh Sơ rất bất mãn với cách tán gái của Kim Hàn Bân, rõ ràng đang làm bộ làm tịch!

"Hey, Ning." David đưa tay phải bắt tay với Kim Hàn Bân, mặc dù không đem Kim Hàn Bân về công ty được, nhưng cũng không thể cản David yêu thích cậu.

"Hi, David." Kim Hàn Bân cụng ly với David, "Cảm ơn ngài đã mời tôi tham dự bữa tiệc, rất thành công!" Câu tán thưởng này của Kim Hàn Bân là thật lòng.

"Oh, chỉ cảm ơn tôi thôi?" David cười, ánh mắt như đã hiểu ý cậu, lại liếc mắt về phía Hạ Ánh Sơ: "Sao cậu không mời Ánh Sơ nhảy một bài?"

Kim Hàn Bân: "???"

Mặc dù không hiểu tại sao David lại bảo mình khiêu vũ cùng Hạ Ánh Sơ, nhưng lúc trước Kim Hàn Bân đã lừa David một lần, trong lòng thấy hơi ngại, bây giờ nghe David nói thế, cũng nghe theo lời gã: "Được, tôi sẽ mời cô ấy cùng nhảy một bài."

Lại nói đêm nay dù công nhân của Huy Đế Quốc Tế mỗi người đều ăn mặc se sua nhưng mặt người dạ thú, cả đám người túm tụm lại bàn tán, thể hiện phong phạm và phong cách của các công nhân trong một công ty lớn, nhưng thật ra người một nơi lòng một nẻo, vừa nói chuyện xã giao vừa dùng ánh mắt tìm kiếm Kim Hàn Bân và Hạ Ánh Sơ trong biển người.

Đùa, đây chính là chủ đề buôn dưa của công ty năm nay, sao có thể bỏ qua được?

Kết quả đợi cả buổi, Kim Hàn Bân và Hạ Ánh Sơ rõ ràng chưa nói được mấy câu, vài lần tiếp xúc cũng là Hạ Ánh Sơ chủ động trước.

Chuyện gì đang xảy ra đây? Không phải nói Kim Hàn Bân nhất kiến chung tình với Hạ Ánh Sơ sao?

Đến khi các công nhân thầm mắng trong bụng: "Không biết ai đám tung ra cái tin vớ vẩn này.", Kim Hàn Bân bắt đầu hành động.

Cậu bước không nhanh không chậm đến bên cạnh Hạ Ánh Sơ, lịch thiệp làm động tác mời, Hạ Ánh Sơ ngượng ngùng rụt rè đặt tay vào lòng bàn tay cậu.

Toàn bộ công nhân công ty Huy Đế thở dài nhẹ nhõm.

Nhạc nền khiêu vũ cùng vừa lúc vang lên.

Kim Hàn Bân mỉm cười ôm Hạ Ánh Sơ nhẹ nhàng nhảy múa.

Công nhân Huy Đế bàn tán xôn xao, ai nấy đều cảm khái Kim Hàn Bân đối xử với Hạ Ánh Sơ tốt quá, vận số Hạ Ánh Sơ thật tốt, vân vân...

Mà ở trong góc hội trường, quản lý HR của Huy Đế Quốc Tế – Kim Trí Nguyên đang cầm ly rượu chân cao, mặt đen sì như các-bon.

Có vài cô gái định đến gần bắt chuyện nhưng lại bị nét mặt của anh dọa cho sợ hãi.

Tiếng bàn tán về Kim Hàn Bân và Hạ Ánh Sơ cứ thi nhau chui vào lỗ tai của Kim Trí Nguyên.

Cái gì mà "Trai tài gái sắc", "Tài tử giai nhân", thành ngữ bốn chữ không ngừng, sao lúc bình thường không thấy tài văn chương của mọi người tốt như vậy?

Lòng Kim Trí Nguyên u ám mà rủa thầm, Hạ Ánh Sơ làm sao xứng đôi với thụ thụ được chứ?

Trên đời này chỉ có mình anh mới xứng đôi với thụ thụ!

Nhưng tại sao Kim Hàn Bân lại phải mời Hạ Ánh Sơ khiêu vũ chứ?

Trong công ty đồn rằng Kim Hàn Bân nhất kiến chung tình với Hạ Ánh Sơ, thật ra anh cũng chẳng quan tâm, bởi vì anh chắc chắn Hạ Ánh Sơ không phải là mẫu người lý tưởng của Kim Hàn Bân, hơn nữa nhớ cách cậu ta tỏ tình với Trân Ni, nếu thích Hạ Ánh Sơ thật cậu ấy sẽ không hành động chậm chạp như thế.

Đêm nay lại thấy Kim Hàn Bân ăn mặc chỉnh chu xuất chúng như thế, trong lòng lại có chút buồn bực, cái cảm giác phiền muộn này khó chịu giống như chuyện đem báu vật yêu dấu của mình ra cho thiên hạ dòm ngó bàn tán vậy.

Hơn nữa anh cũng biết người của Huy Đế đang chờ xem kịch hay!

Nhưng Kim Hàn Bân là một người độc lập, sự nghiệp và cuộc sống của cậu, mặc dù trong lòng chua loét nhưng tuyệt đối sẽ không làm quá.

Hôm nay Hạ Ánh Sơ rất đẹp. Dù phần lớn thời gian, ánh mắt Kim Trí Nguyên đều đặt trên người Kim Hàn Bân, nhưng anh cũng biết trong hội trường này không được mấy cô trông đẹp như Hạ Ánh Sơ.

Nhưng Kim Hàn Bân vẫn không hành động, chuyện này khiến anh vui mừng vô cùng!

Không ngờ lòng còn chưa kịp thả lỏng, đã thấy Kim Hàn Bân đến gần Hạ Ánh Sơ, cầm tay của cô, ôm eo của cô!

Kim Trí Nguyên không thể bình tĩnh được nữa.

Thình lình nhớ lại, lúc trước Kim Hàn Bân lúc trước bị Trân Ni hấp dẫn, nói trắng ra là cậu thích gái đẹp đó, vậy sao không thể không thích Hạ Ánh Sơ chứ!

Hạ Ánh Sơ cười ngọt ngào, nhưng rượu trong cổ họng Kim Trí Nguyên thì lại đắng chát.

Vất vả mà kết thúc một bài nhảy, MC của bữa tiệc vội vàng chạy đến bên người Kim Hàn Bân, kéo cậu lên sân khấu.

Kim Hàn Bân: "..."

MC: "Mọi người nhìn đây, tôi xin phép giới thiệu với tất cả một chút, bây giờ đứng trên sân khấu là quản lý thị trường của Phúc Mậu Khải Tư khu Hoa Nam – ngài Kim Hàn Bân. Chắc rằng các vị đang ngồi đây ít nhiều gì cũng biết đến danh tiếng của ngài Kim, hiện tại cậu ấy là ngôi sao ưu tú của ngành công nghiệp, đương nhiên cũng là người được các cô gái chú ý nhất."

Kim Hàn Bân cũng không phải kiểu người hay ngượng nghịu, lỡ bị kéo lên sân khấu rồi, cậu liền vẫy tay chào mọi người.

Hội trường vang lên một tràng pháo tay xen lẫn tiếng hoan hô.

MC nhìn Kim Hàn Bân hỏi: "Ngài Kim, ngài biết vì sao tôi lại kéo ngài lên đây không?"

Trong lòng Kim Hàn Bân nghĩ ra mấy chuyện chẳng lành, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu.

Vị MC nhíu mày, hướng về sân khấu nói: "Chắc rằng các vị đồng nghiệp Huy Đế của chúng ta đã từng nghe một tin đồn..."

Dưới sân khấu bắt đầu ồn ào!

"Ngài Kim, chúng tôi nghe nói, ngài đã nhất kiến chung tình với một người nào đó trong công ty của chúng tôi rồi ah!" Lúc MC nói từ "Ah" còn cố tình cong môi đầy khoa Kim, khiến Kim Hàn Bân chỉ muốn cầm một quả trứng gà nhét vào miệng anh ta.

Kim Hàn Bân vừa đưa mắt tìm bóng dáng Kim Trí Nguyên dưới sân khấu, vừa ứng phó với tên MC: "Không phải nhất kiến chung tình..." Hơn nữa lần đầu tiên gặp nhau chỉ toàn là thù hận!

MC mở to mắt: "Chẳng lẽ là lâu ngày nảy sinh tình cảm?"

Rốt cuộc Kim Hàn Bân cũng nhìn thấy Kim Trí Nguyên đang đứng trong góc, trong lòng trầm lại, cười cười nói: "Cứ xem là vậy đi."

Mọi người lại xôn xao, lâu ngày nảy sinh tình cảm, vậy chuyện Kim Hàn Bân và Hạ Ánh Sơ biết nhau từ sớm là thật rồi?

Anh chàng MC đương nhiên cũng nghĩ như vậy nên không hỏi nữa mà thay đổi vấn đề: "Như vậy, ngài Kim à, tôi muốn thay mặt toàn bộ công nhân của Huy Đế hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng —— xin hỏi người ngài thích có phải là nhân viên của phòng HR không?"

Đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn là lão đại phòng HR của các người nữa đấy!

Mặc dù Kim Hàn Bân mặc dù không hiểu sao MC phải hỏi như vậy nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Vì vậy dưới sân khấu liền bắt đầu nhốn nháo, mặt Hạ Ánh Sơ đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa e sợ.

Cuối cùng Kim Trí Nguyên không chịu nổi nữa, anh đặt ly rượu xuống, cô đơn rời khỏi hội trường.

Kim Hàn Bân bỗng thấy Kim Trí Nguyên bước ra ngoài, không biết xảy ra chuyện gì, vốn muốn đi theo nhưng hết lần này đến lần khác lại bị chàng MC cản lại.

Trong lòng mất hết kiên nhẫn nhưng mặt vẫn phải nặn ra một nụ cười.

"Vậy thì, ngài Kim, mời ngài trả lời câu hỏi cuối cùng..." MC cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề khiến mọi người mong mỏi suốt đêm nay, "Xin hỏi người ngài thích là họ Hạ phải không?"

Họ Hạ?

Trong đầu Kim Hàn Bân lập tức xuất hiện mấy cái tên như Hạ Vũ Hà, Hạ Tử Vi, mãi mà không đến người vừa cùng cậu khiêu vũ Hạ Ánh Sơ, vì vậy chẳng hiểu MC muốn hỏi gì, mặt mày 囧囧 mà trả lời: "Không phải."

"Xoảng", trái tim pha lê của Hạ Ánh Sơ lập tức rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành muôn mảnh.

Công nhân của Huy Đế còn sửng sốt hơn, đây là chuyện gì đây?

"Xin lỗi, thật ngại quá, tôi còn có chút chuyện phải rời khỏi đây một chút." Cuối cùng Kim Hàn Bân không kìm chế được, quay sang gật đầu xin lỗi anh chàng MC một cái rồi vội vàng chạy xuống dưới sân khấu.

Mà mọi người vì nghe đáp án quá ư ngoài ý muốn nên vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không ai cản cậu, trơ mắt nhìn Kim Hàn Bân chạy khỏi hội trường.

Năm phút sau, mọi người hồi phục tinh thần, vì vậy lại lần nữa bàn tán xôn xao về Kim Hàn Bân và tình nhân của cậu ta.

Lại nói Kim Hàn Bân thừa nhận mình thích người của phòng HR, phòng HR trừ Hạ Ánh Sơ còn trẻ, mặt mũi xinh đẹp thì toàn là các cô và các chú, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa lựa được người nào thích hợp.

Chẳng lẽ Kim Hàn Bân thích kiểu của mấy bà thím hoặc ông chú?

Mọi người: "= 口 ="

Gu của bạn trẻ này cũng nặng quá đi!

.

.

.

___

Blanc de Bleu: Tên đầy đủ của rượu này là Blanc de Bleu Cuvée Mousseux, là một loại rượu vang sủi khai vị (Xem kỹ hơn tại đây: )

Nguyên văn là "Y hương tấn ảnh": là một thành ngữ miêu tả sự lộng lẫy, sang trọng của trang phục.

Nguyên văn là "Nhân mô cẩu dạng": ý nói người có hành vi giống như chó. Là câu có nghĩa xấu, thường dùng để châm biếm.

Hạ Vũ Hà: là mẹ của Hạ Tử Vi.

Hạ Tử Vi: là một nhân vật trong bộ phim truyền hình nổi tiếng ở Đài Loan "Hoàn Châu cách cách". Hạ Tử Vi là con gái của vua Càn Long và Hạ Vũ Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic