Phần 2: Em là gay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Junhoe đang ngồi bên ngoài nhà mình, trên những bậc tam cấp ở ngưỡng cửa. Cậu đang trên bờ vực bị đóng băng, nhưng chiếc áo khoác bông bao quanh vai đã giúp cậu giữ ấm, và cậu ở đây không phải để bị đóng băng đến chết - cậu chỉ muốn suy nghĩ. Không khí mát lạnh luôn luôn giúp cậu vào những lúc thế này.

Cậu vừa mới công khai con người thật với gia đình.

Thậm chí không có gì xấu xảy ra.

Nhưng cậu vẫn sợ hãi.

Cậu không biết khoảnh khắc này đã chạy qua đầu mình bao nhiêu lần nhưng nó luôn nằm ở đấy và chưa bao giờ trong hàng triệu năm cậu nghĩ rằng cuối cùng nó cũng có thể rời khỏi những góc khuất trong tâm trí cậu, nơi phủ đầy bụi trong khoảng thời gian nó tồn tại. Bây giờ điều đấy cuối cùng đã xảy ra, cậu không biết phải nghĩ gì. Cậu nhớ rằng thay vì tập hợp họ lại, có một khoảnh khắc khi cả gia đình cậu đang ở trong phòng ăn, ngay cả khi họ chỉ vừa đi lướt qua và Junhoe buột miệng nói ra. Cậu nhớ, đã có cú sốc, đã có những giọt nước mắt. Có phải là nước mắt của riêng cậu? Có phải là nước mắt của bố mẹ? Chị gái cậu đã không khóc, không, chị chỉ ôm lấy Junhoe. Cho biết chị tự hào về cậu.

'Em không đáng phải chịu sự im lặng quá lâu, Junhoe, không ai sẽ làm tổn thương em. Em nghĩ rằng chị sẽ cho phép họ sao?

Cậu đã chọn một ngày rất cụ thể. Ngày 15 tháng 2. Nó không bình thường chút nào. Nó không phải là một ngày trong khoảng thời gian dài kể từ khi cậu quyết định công khai, nhưng một tuần sau hai ngày sinh nhật bạn của cậu đã cho Junhoe đủ thời gian để thu thập suy nghĩ của mình, đồng thời không dành ít thời gian cho việc ăn mừng sinh nhật. Thứ Sáu, vì cậu sẽ không phải đến trường sau những biến động cảm xúc trong trường hợp gia đình cậu phản ứng xấu và vì đơn giản là cuối cùng cậu cũng nói ra. Cậu có thể nằm dài trong hai ngày tới. Và tự căng thẳng. Và tự hỏi liệu bây giờ cậu đã thật sự nói ra rồi sao, và việc rút lại điều đó khó hơn hai trăm phần trăm ... Cậu liệu có đang nghi ngờ chính mình không?

'Những người thông minh như em đôi khi rất ngốc. Đúng vậy, rất nhiều người. Anh khá chắc chắn rằng em có khả năng làm hoặc trở thành bất cứ điều gì em muốn và thật ngu ngốc khi em chính là người duy nhất ngăn bản thân mình lại.'

Junhoe thực sự không thông minh chút nào. Nhưng ngay lúc này, nó có vẻ thông minh khi cậu gọi cho Jiwon.

"Heyyyyy-"

"Hyung."

"Ôi chết tiệt, được rồi."

Junhoe ôm lấy mình, khẽ run lên khi một cơn gió thổi qua cậu nhưng giọng nói của Jiwon ấm áp đến nỗi khiến mọi thứ đều ổn. "Anh có bận không?"

"Không, không bao giờ."

"Em-" Junhoe cắn môi, nhắm mắt lại một lúc trước khi cậu có thể nói bằng giọng bình thản hơn, "Có vài điều mà em cần nói với anh."

"Mau nói đi."

"Nó ... nó rất sâu xa."

"Em ổn chứ?" Jiwon lo lắng hỏi, và Junhoe có thể nghe thấy tiếng bước chân từ rất xa. Ai đang đi trong nhà cậu? "Em đang ở bên ngoài phải không? Ngay cả lưỡi của em cũng có vẻ như đang run rẩy."

"Em ổn, thành thật mà nói, em chỉ ... nó thật ngu ngốc. Em biết chúng ta thường không nói về những thứ nặng nề", Junhoe lẩm bẩm, nhìn xuống bậc tam cấp bên dưới chỗ cậu trong khi cậu di giày qua những ngọn cỏ mọc giữa các vết nứt. Chúng bị mắc kẹt và Junhoe cũng cảm thấy bị mắc kẹt. Cậu cảm thấy mình không thể thở được.

"Không thành vấn đề, anh thề anh có thể làm được nhiều hơn thế."

"Đó là điều em đã giữ trong lòng rất lâu", Junhoe thì thầm, nắm chặt bàn tay còn lại của mình thành nắm đấm khi cậu rúc sát người vào đầu gối, nhanh chóng rũ bỏ cảm giác muốn khóc nhưng cậu biết nước mắt đã trào ra từ khoé mắt sẽ không dừng lại. Junhoe khóc rất dễ dàng, khi xem những bộ phim truyền hình, khi lắng nghe những câu chuyện. Nhưng ngoài đời thực, cậu thường thích tự đùa với bản thân rằng mình mạnh mẽ hơn thế. "Và bây giờ cuối cùng em đã nói điều gì đó và em-em không biết mình nên cảm thấy thế nào, giống như là em đang tan biến thành từng mảnh vì nó được nói ra. Em được giải thoát và em là chính em nhưng em không biết làm thế nào mới được vì em không biết làm thế nào để lùi lại một bước sau khi em đã tiến rất nhiều về phía trước cùng một lúc- "

"Này, này, bình tĩnh," Jiwon nói, giọng anh đều đều và êm dịu, hoàn toàn trái ngược với trạng thái của Junhoe và điều đó thật hữu ích khi Junhoe cuối cùng cũng im lặng, nhắm mắt lại. "Có lẽ em đang phản ứng thái quá. Có lẽ tất cả sẽ ổn thôi."

"Tất cả đều ổn, đó là ... Chúa ơi, điều này nghe có vẻ ngu ngốc nhưng em nghĩ đó là vấn đề. Em luôn nghe có vẻ ngu ngốc nhưng điều này giống như, nó rõ ràng rất ngu ngốc."

"Nói chuyện với anh, được không? Anh ở đây."

"Cảm giác như em đã hít một hơi sau khi nín thở quá lâu", Junhoe nói, cố gắng nói thật chậm để cậu có thể bình tĩnh hơn một chút. "Nhưng em đã quá quen với việc nín thở đến nỗi khó thở."

Cậu nghe thấy một cánh cửa mở ra từ một vài ngôi nhà và cậu nhắm mắt lại, không muốn bất kỳ người hàng xóm nào nhìn thấy cậu như thế này, nhưng giọng nói khích lệ của Jiwon bên tai cậu khiến cậu nói. "Em nghĩ rằng em chỉ đang bối rối. Em đã nghĩ rằng điều đấy chỉ lớn hơn em thôi. Nó không nên là một vấn đề lớn hơn như vậy."

"Nó có xứng đáng là một vấn đề lớn không?"

"Có lẽ là không. Nhưng gia đình em biến mọi thứ thành vấn đề lớn. Đó là những gì họ làm. Nhưng em không đổ lỗi cho họ vì bất cứ điều gì, vì em yêu họ, và họ thật sự tuyệt, và em thật sự sẽ khóc thật đấy- "

"Em có thể khóc, em biết không? Em có thể khóc hết sức có thể. Hãy làm bất kì điều gì để em cảm thấy tốt hơn, Junhoe."

"Em chỉ muốn nói chuyện với anh," Junhoe lẩm bẩm, và những lời nói của cậu khiến cả hai chăm chú vào cuộc gọi đến mức không thể bận tâm việc gì khác nữa. Tiếng bước chân ngày càng lớn hơn. "Em thật sự không muốn anh ghét em. Em không muốn anh nghĩ rằng em có vấn đề, em-em chỉ-"

Hai chiếc giày không đồng đều đã dừng lại ngay trước mặt cậu và Junhoe nhìn lên. Jiwon không cười, và đôi mắt anh phảng phất một nỗi buồn, giống như khi cuộn tròn trên ghế sofa và ăn món kẹo mềm ngon nhất sau một ngày tồi tệ. Bây giờ điện thoại của Jiwon đã được hạ xuống nhưng Junhoe vẫn giữ điện thoại của mình sát bên tai và nhìn thẳng vào mắt Jiwon (điều này cực kỳ khó làm nhưng điều quan trọng là cậu đã làm) và nói, "Em là gay."

Jiwon không có bất kỳ phản ứng nào ngay lập tức.

Nghĩ lại, Junhoe không biết Jiwon là gì. Anh ấy rất tự do về bất cứ điều gì liên quan đến các mối quan hệ và tình yêu, hầu như không nói về điều đấy nhưng vẫn 'aww-ing' với những mối quan hệ khác giới hoặc đồng giới, và Junhoe biết anh ấy đã từng có bạn gái một lần nhưng điều duy nhất Jiwon nói về cô gái đó là "cô ấy thích cà ri và anh thì không thể nấu cà ri đủ tốt cho cô ấy." Mặc dù một lần gần đây, một thứ gì đó đáng kinh ngạc đã xảy ra. Junhoe và Jiwon đang ngồi trên ghế sopha ở nhà Jiwon, xem vài thứ ngẫu nhiên chiếu trên tv - hàng chục idols đang biểu diễn gì đấy, khi mà Jiwon đã ngẫu nhiên thốt lên, "sexy thật, anh sẽ chơi anh ta" , và mọi thứ chìm vào im lặng. Junhoe nhìn Jiwon chằm chằm. Jiwon nhìn chằm chằm lại. Sau đó, Jiwon chỉ đơn giản đứng dậy và bỏ đi.

Họ không bao giờ nói về nó một lần nào nữa.

Nếu các cậu thích thì hãy giúp mình bình chọn cho chap nhé! Mình cám ơn các cậu nhiều nha 🙇🏻‍♀️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro