Phần 4: Hẹn hò với Jiwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Junhoe không thể tin cậu vừa mở cửa vì điều gì. Thực sự, cậu không thể, và cậu bán tín bán nghi khi thấy Jiwon ngay trước cửa nhà cậu một lần nữa trong chiếc áo sơ mi và quần jean đen với một bó hoa lớn trên tay khiến Junhoe choáng váng chỉ bằng cách nhìn chằm chằm vào nó.

Mình đang làm gì vậy?

Cha mẹ cậu bây giờ nghĩ rằng Jiwon là người ngọt ngào nhất thế giới khi Junhoe nói với họ những gì đang xảy ra. Cậu đã phải chịu đựng hàng giờ đồng hồ nghe họ cảm kích lòng tốt của anh ấy và cha cậu nói đùa 'tại sao con không thể thật sự hẹn hò với nhóc ấy?!' và một cái nĩa bị phi vào đầu ông. Một cú ném có mục đích xấu và sự đe dọa vẫn còn phảng phất đâu đó.

Junhoe không có ý tưởng nào về việc sẽ mặc gì, bởi vì cậu thậm chí có thứ gì nhìn đẹp mắt chứ? Cậu chắc chắn sẽ bỏ cuộc nếu Yejin không xông vào phòng và giúp cậu lục tung tủ quần áo - kèm theo rất nhiều những nhận xét gây đau đớn như là 'cái quái gì đây' và Junhoe thực sự hy vọng việc những cảm xúc mong manh trong cậu đang bị tấn công sẽ đáng giá cho buổi hẹn hò này. Nhưng nhìn thấy Jiwon như thế này? Nó đang đi đến hồi kết một cách tốt hơn gấp triệu lần so với những gì cậu mặc cả, phải không?

"Anh đã thực sự mua cho em hoa hồ-"

"Đúng vậy, anh đã thực sự mua cho em hoa hồng," Jiwon nói một cách rạng rỡ, đẩy chúng vào vòng tay của Junhoe. Một ví dụ hoàn hảo của sự lãng mạn. "Chà, thật khó tin, chúng thực sự khiến đôi mắt em trở nên đẹp hơn !"

Junhoe thầm làu bàu những nguyền rủa khi cậu biến mất và giao những bông hồng lại cho mẹ cậu - người hiện đang há hốc vì kinh ngạc trong khi cha cậu ở bàn ăn thốt lên một tiếng 'THẬT ĐÁNG YÊU' với âm vực cao nhất từ trước đến giờ và lần này Junhoe lấy một quả cam để ném vào ông. Cậu bước trở ra để gặp lại Jiwon, tăng tốc một chút khi cậu tức bước qua ngưỡng cửa và đóng sầm cửa lại sau lưng họ, nắm lấy cánh tay của Jiwon khi lê bước đi.

"Này, thoải mái đi, cọp con! Chúng ta sẽ đi đâu?" Jiwon bối rối hỏi và Junhoe trả lời thẳng thừng: "Ngoài tầm mắt của gia đình em để họ không thể trêu chọc em suốt đời."

"Chà, có một điều, em đang đi sai đường. Thôi nào," Jiwon nói một cách hào hứng, kéo Junhoe trở lại và bây giờ Jiwon là người chỉ đạo và Junhoe là người bị kéo. Cậu không thích điều đó nên cậu nhanh chóng bước đến bên cạnh Jiwon, người đang mỉm cười mà không nhìn Junhoe, và Junhoe nhìn chằm chằm vào anh một lát. Anh ấy tỏa ra đầy sự quyến rũ. Trông anh ấy rất tươm tất nhưng đồng thời không khác nhiều lắm, anh ấy trông vẫn giống như một người bạn thân thường ngày của Junhoe với một chút quyến rũ, nhưng bây giờ Junhoe thực sự chú ý đến những điều nhỏ bé như làn da mềm mại của Jiwon và nụ cười của anh ấy. Junhoe đã thực sự đánh giá thấp nụ cười đó, và cậu gần như thốt lên rằng nó đẹp biết bao, nhưng cậu đã không nói ra.

Họ cùng đi suốt quãng đường dài trong im lặng và Junhoe nhận ra rằng Jiwon đang cầm thứ gì đó. Có phải tâm trí cậu tệ đến mức cậu không thể nhận ra điều này trước đó? Một thứ khá lớn, giống như một hộp giấy, và Junhoe cố gắng nghiêng người để cậu có thể nhìn trước khi cậu nhanh chóng dựng thẳng người trở lại khi Jiwon quay đầu lại nhìn cậu. "Đừng nói với anh là em lo lắng đó."

Junhoe nhanh chóng lắc đầu. "Không! Nó sẽ chỉ giống như chúng ta đang đi chơi thôi."

Tiếng cười của Jiwon vang lên trong đầu cậu. "Nó đáng lẽ không phải là như thế, Junhoe à."

"Về cơ bản nó sẽ như thế. Hoặc gần giống như thế."

"Được rồi, vậy thì, hãy để anh chứng minh em đã sai." Sau đó, Jiwon dừng bước, đặt chiếc hộp xuống đất và Junhoe chớp mắt khi Jiwon đi lại để đứng trước mặt cậu, rút ​​thứ gì đó ra khỏi túi. Rồi hơi thở của Junhoe dừng lại khi Jiwon tiến lên một bước, trông có vẻ tập trung khi anh đặt một tay lên vai Junhoe và tay kia, anh đưa lên một bông hồng nhỏ nhét sau tai Junhoe, những ngón tay anh chạm nhẹ vào da cậu mang lại cảm giác của một chiếc lông vũ lướt qua. Junhoe chưa bao giờ thấy lời nói của mình bị đóng băng như lúc này trong khi tay kia của Jiwon cũng đặt lên vai cậu, và Jiwon mỉm cười khi anh ngắm nhìn khuôn mặt Junhoe đến bất động trong một giây. "Trông em rất đẹp."

Junhoe nuốt nước bọt, cảm thấy một màu hồng không thể chối cãi từ từ hiện lên cổ cậu khi trái tim cậu tan chảy bên dưới lồng ngực, và đầu óc cậu trống rỗng đến nỗi cậu gần như không thể tiếp tục bước đi nữa. Vì vậy, vâng, có lẽ Junhoe đã hoàn toàn sai. Điều này sẽ rất khác so với những lần họ thường đi chơi.

"BẠN THÂN CỦA TÔI LÀ NGƯỜI XINH ĐẸP NHẤT ĐẾN TRÊN THẾ GIỚI CHẾT TIỆT NÀY VÌ THẾ EM ẤY KHÔNG CẦN ĐỒ TRANG ĐIỂM NHƯNG EM ẤY MUỐN NÓ NÊN HÃY ĐƯA EM ẤY CÂY SON BÓNG NGAY BÂY GIỜ!" Jiwon hét với người bán hàng tội nghiệp, đập nắm tay lên quầy. Junhoe vờ như đang mua sắm ở hàng mascara, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng cậu phải nói rằng khi Jiwon trở lại với cậu với nụ cười lấp lánh và cây son môi yêu thích của Junhoe trên tay - điều đó gần như đáng giá.

Hoặc, có thể không quá khác biệt.

Jiwon rẽ vào một con hẻm cắt đứt khỏi đường chính và nó thực sự khá đáng sợ vì bóng tối trước mắt, ngay cả khi có ánh đèn đường rải rác trên lối đi bộ, và Junhoe phải kiềm chế không bám chặt vào Jiwon. Nhưng rồi tất cả mở ra một dải đất rộng lớn, một cánh đồng và Junhoe chớp mắt, khi thấy bầu trời hoàng hôn tối tăm đang nhẹ nhàng nhuốm xuống bãi cỏ một màu tím đầy mê hoặc. Thật sự tuyệt đẹp, và nếu đây là những gì cậu sẽ ở cùng trong vài giờ thì cậu yêu Jiwon nhiều hơn cậu từng biết.

"Anh là một tên khốn đơn giản," Jiwon đột nhiên nói khiến Junhoe khịt mũi cười, nghẹn ngào một chút vì điều đó đã khiến cậu thực sự bất ngờ. "Vì vậy, anh không biết phải làm gì, và anh thực sự đã tra cứu ý tưởng cho việc hẹn hò, được thôi, anh đã rất bối rối. Nhưng một số kết quả trên Internet thực sự rất kỳ lạ nên anh chỉ bỏ qua nó và quyết định làm điều đơn giản nhất có thể. "

"Picnic trong công viên?" Junhoe hỏi và cậu không biết tại sao mình nghe có vẻ kì vọng như vậy. Jiwon thở hắt vì kinh ngạc, đập một tay lên mặt.

"Làm sao em BIẾT?!"

"Em là một nhà ngoại cảm mà."

Vị trí mà Jiwon chọn về cơ bản nằm ngay giữa cánh đồng, nơi tất cả các ánh đèn đường gặp nhau để làm cho sự chiếu rọi không quá sáng cũng không quá tối. Junhoe chuẩn bị ngồi xuống cho đến khi Jiwon ngăn cậu lại, đặt chiếc hộp xuống đất lần nữa chỉ để lấy ra một chiếc chăn, trông cực kỳ hạnh phúc với nó khi anh cố gắng trải nó xuống mặt đất, cho đến khi gió thổi hất nó thẳng vào mặt anh, và Junhoe không thể không cười.

"MAU BIẾN KHỎI ĐÂY, ĐỒ ÁC QUỶ!" Jiwon hét, quờ quạng cánh tay, và Junhoe không thể kiềm chế tiếng cười khúc khích khi cậu vươn tới để giúp mặc dù nó rất khó khăn khi Jiwon cứ như là một cối xay gió hoạt động mãnh liệt, nhưng cậu vẫn xoay xở để kẹp cánh tay Jiwon xuống bằng cái ôm kiểu quân đội. Khi nhìn thấy khuôn mặt hoang tàn của Jiwon ngay trước mặt mình, tiếng cười của cậu lại vang lên. "Chỉ trong một phút và anh đã thất bại."

"Anh không thất bại, thôi nào," Junhoe trấn an, buông Jiwon ra để anh có thể nắm lấy hai góc của tấm chăn và di chuyển về phía sau. "Đặt nó trên mặt đất, sau đó ngồi lên nó nhanh nhất có thể trước khi gió lại tấn công."

"Đó thật là một kế hoạch."

Cả hai duy trì giao tiếp bằng mắt vì thần giao cách cảm khi họ từ từ hạ tấm chăn xuống đất và sau đó họ lăn lên nó, không tránh khỏi va vào nhau và Jiwon cười khúc khích trong khi Junhoe rên rỉ đau đớn và xoa hông. "Chết tiệt ..."

"Tại sao em lại lăn khi em nói ngồi?"

"Em không biết nhưng em không nghĩ anh sẽ lăn!"

"Chà, những bộ óc vĩ đại sẽ có suy nghĩ giống nhau. Chúng ta không phải là những bộ óc tuyệt vời nhưng em biết đấy, chúng ta đang ở đâu đó gần như thế," Jiwon nói với nụ cười vô tư khiến Junhoe muốn đá anh, trong khi anh ngồi dậy và quay sang cái hộp , lấy ra mọi thứ và đặt chúng giữa hai người. Junhoe nhìn theo với sự phỏng đoán về vô số thức ăn trong hộp hoặc bát được đậy bởi giấy bóng, và cậu mở miệng định hỏi nó từ đâu đến nhưng Jiwon đã đọc được suy nghĩ của cậu. "Đây là một nửa mua từ cửa hàng tiện lợi, một nửa từ những gì mẹ anh làm và anh cũng giúp nhưng anh hứa nó vẫn rất ngon."

"Móc ngoéo?"

Jiwon miễn cưỡng đưa ra ngón út của mình như thể anh ấy sợ nó và Junhoe khịt mũi khi cậu móc nó bằng tay của mình. Junhoe sau đó nhìn chằm chằm vào Jiwon như một loại tín hiệu 'em có thể bắt đầu chưa?' và Jiwon chớp mắt, hoàn toàn không nhận được nó cho đến khi dường như có một điều gì đây lóe sáng trong đầu anh. "Chờ đã!"

"Em đang chờ."

Jiwon cầm một vài cái bát, xé màng bọc bằng đũa và tay anh di chuyển nhanh đến mức não của Junhoe không thể theo kịp, cậu chỉ thấy màu xanh và đỏ và sau đó cậu thẳng lưng lên vì Jiwon đang cầm lên một cuốn ssam ngay trước khuôn mặt của mình. Vẻ mặt Jiwon là một sự pha trộn không thể tránh khỏi của sự rụt rè và tự hào về bản thân. "Miếng đầu tiên phải là do anh đút cho em ăn."

"Đấy không thể là một quy tắc được..." Junhoe nói không chắc chắn, vẫn hơi nghiêng người một chút và Jiwon nhún vai, tiến lại gần hơn khiến Junhoe gần như toát mồ hôi.

"Bây giờ nó như thế nào?"

Junhoe nhăn mặt, nhìn vào cuốn rau sau đó quay lại, Junhoe tưởng Jiwon ​​sẽ nhướn nhướn lông mày hoặc làm một cái gì đó ngu ngốc nhưng anh ấy chỉ trông có vẻ khích lệ. Junhoe ghét anh ấy rất nhiều. "Ngon lắm."

Vẻ mặt Jiwon tươi hẳn lên nhưng bây giờ anh ấy trông cũng hơi lo lắng, mặc dù Junhoe không thấy được điều đó, cậu tiến về phía trước và mở miệng - chỉ để Jiwon đột nhiên nhét mạnh cuốn ssam vào và gần như khiến Junhoe nghẹt thở. "Ôi chết tiệt, thật quá lãng mạn, hyung-"

"Anh xin lỗi, anh bị hoảng loạn!" Jiwon la hớn, chắp hai tay vào nhau để làm gì, sự tha thứ? Junhoe trừng mắt nhìn anh ấy khi cậu đang nhai thức ăn (có vị khá ngon miệng) và cậu đã đưa ra quyết định trong tích tắc: làm một cuốn ssam của riêng mình, cảm thấy ánh mắt hoảng loạn của Jiwon trên người cậu trước khi cậu nhìn lên.

"Hãy để em đút anh ăn bây giờ. Chỉ để cho công bằng," Junhoe nói với một nụ cười ngọt ngào, nhích lại gần và giữ cuốn rau như vũ khí và Jiwon ngậm miệng lại, nhìn xuống và lắc đầu nhưng Junhoe đặt hai ngón tay dưới cằm Jiwon và nghiêng lên. Đó là điều tốt nhất trên thế giới khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Jiwon, Junhoe có tất cả sức mạnh. "Nói 'ahhh'?"

Jiwon trông hoàn toàn bị đánh bại và các quy tắc của anh ấy chắc hẳn đã bị vứt qua một bên kể từ khi anh ấy mở miệng, chỉ một chút, và Junhoe không biết tại sao cậu dừng lại. Có lẽ một cái gì đó về cách Jiwon trông đáng yêu lạ kỳ, hoặc đôi mắt anh ấy to và long lanh như thế nào, bầu trời hoàng hôn và Junhoe đang phản chiếu trong chúng, và Junhoe cảm thấy, trong một tích tắc, bị mê hoặc. Cậu có sức mạnh nhưng cậu không sử dụng nó, cậu chỉ đơn giản đặt cuốn rau vào miệng của Jiwon và anh ấy chớp mắt ngạc nhiên. "Mmrf?"

"Anh có thứ gì đó ở đây này," Junhoe lặng lẽ nói, gạt đi một miếng rau diếp đi lạc ở khóe miệng của Jiwon và anh ấy vẫn ngồi yên, từ từ đỏ mặt khi anh ấy nhìn chằm chằm vào Junhoe và khi mắt họ chạm nhau, Junhoe nheo mắt lại và nghiêng người trở lại. "Ăn đi, đồ ngốc."

"Chof crif."

"Hả?"

Jiwon lắc đầu, cuối cùng quai hàm cũng thực hiện một động tác nào đó cho thấy anh ấy đang ăn và Junhoe thở dài và rút lui, quay trở lại chỗ của cậu để cậu có thể ăn thêm một chút nữa. Không đút ăn nữa thì có lẽ cả hai sẽ không chết trong đêm nay.

Note: Bình chọn để ủng hộ truyện nhé, mình cảm ơn mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro