Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, Ice bật điều hoà xuống âm 100 độ, đóng kín tất cả các cửa lại rồi đứng giữa phòng.

Ice: Lunar, ra đây cho tôi.

Giọng cậu nghiêm túc, ẩn giấu sự phẫn nộ và một chút...sợ hãi. Căn phòng vốn đã tối om, Lunar có xuất hiện nhưng cũng khó để có thể thấy được anh. Chỉ có những đường hoa văn ánh lên màu tím neon.

Lunar: Sao vậy? Thật hiếm khi cậu gọi tôi...lúc trước còn đuổi đi cơ mà?

Ice: Đừng giả ngu nữa! Giấc mơ đó là gì? Tại sao lại để tôi thấy nó? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!

Lunar: ...Này...cậu biết là người bình thường ai cũng có thể mơ và gặp ác mộng mà, đúng không? Tại sao cậu lại nghĩ cậu gặp ác mộng vì tôi chứ?

Ice: Tôi còn chưa nói là mình gặp ác mộng đâu.

Lunar:...*nhíu mày*...Dù nó không phải do tôi nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy được cậu mơ thấy gì.

Ice: Vậy sao? Từ khi nào mà cậu có quyền được nhìn thấy giấc mơ của tôi? Từ khi nào cậu được ở bên trong tôi và làm loạn nó lên?

Lunar: Cậu có nghĩ là mấy lời vừa nãy khá là sexy không?

Ice ngẩng mặt lên, đôi mắt băng sắc lạnh lườm anh.

Ice: Tôi đang rất nghiêm túc, nếu không muốn chết thì tử tế đi.

Lunar lột bỏ bộ mặt nhây nhây cười cười của mình, anh cũng lườm lại cậu rồi bày ra bộ mặt chán nản.

Lunar: Được rồi, được rồi...thế giờ cậu muốn gì?

Ice: Tôi muốn cậu ra khỏi người tôi.

Lunar: Làm sao mà được chứ, trừ khi cậu giết tô-

Lunar còn chưa nói dứt lời, dưới chân và trên đầu anh, những mũi băng nhọn hoắt chồi ra và khoá anh lại.

Lunar:... Cậu nghĩ là làm như vậy sẽ giữ được tôi sao? Dù có nhốt tôi trong lồng kính đi chăng nữa thì chỉ cần tôi muốn, tôi vẫn có thể dễ dàng quay lại người cậu.

Ice: Đừng có sống như ký sinh vật vậy.

Độ lạnh trong phòng lại tiếp tục giảm xuống, người Lunar bắt đầu bị đóng băng từ những phần thân thể tiếp xúc với mũi băng lan ra những nơi khác. Băng tụ tập trong lòng bàn tay Ice và kết thành một thanh băng nhọn hoắt. Cậu tiến lại gần Lunar, hướng mũi nhọn vào tim anh và lạnh lùng nói.

Ice: Tôi không nhân nhượng nữa đâu.

Lunar vẫn giữ bộ mặt bình thản, nhếch môi chế giễu Ice.

Lunar: Haha...Nhìn xem, là ai đã biến cậu thành như vậy chứ? Không phải là chính bản thân cậu hay sao?

Ice giật mình nhìn bản thân trong gương, tấm kính đã vỡ vụn vì cậu, cũng như tâm hồn cậu đang dần rạn nứt. Tay cậu thả lỏng, miếng băng trong tay rơi xuống, nhiệt độ trong phòng tiếp tục hạ, lúc này máy đo nhiệt độ đã sớm không chịu được nữa rồi. Lunar cũng sắp không chịu được nữa, từng hơi thở của anh như đang đóng băng nội tạng mình.

Lunar: "Không ổn rồi...dù mình chỉ là một phân thân trú ẩn trong Ice, nhưng nếu như mình chết...những phân thân khác sẽ rất dễ bị ảnh hưởng, có thể mình sẽ không quay lại dáng vẻ Lunar được nữa. Dù sao mình cũng là phân thân mạnh nhất trong tất cả...phải dừng Ice lại..."

Chỉ mất cảnh giác một lúc mà khi mở mắt ra, Ice đã ở trước mặt anh, hai mặt chỉ cách nhau 5 mm. Giật mình nhìn thấy bộ dạng của Ice bây giờ, Lunar nghiến răng.

Lunar: Tsk.

Ice nở nụ cười bán nguyệt nhìn Lunar bằng đôi mắt thương hại.

Ice: Haizz...Nhìn mà xem~ Thật là một sinh vật đáng thương~ Đã thấy chưa? Lunar...cậu không thể thoát khỏi tôi đâu... *nâng cằm Lunar* Hahaha...Cậu không thể...và cậu ta thì lại càng không.

Đôi mắt sapphire sáng lên, nụ cười bán nguyệt huyền bí cùng bộ tóc trắng với lọn highlight đen. Reverse đưa tay lên tạo ra mảnh băng như lúc nãy, cậu hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lunar bằng nửa con mắt hướng lên trên.

Rev Ice: Bye bye~ Lunar~

*phập*

Lunar: Hự!...Cậu...!

Nhát đâm vào tim như một phát trí mạng, máu chảy ra từ khóe miệng và từ nơi mảnh băng cắm vào. Lunar mất dần ý thức và bị đóng băng toàn bộ cơ thể từ đầu tới chân.

Rev Ice:· Um, thật là một bức tượng đẹp, cậu có nghĩ vậy không? Ice~

Từ đôi mắt trái của cậu, một giọt nước mắt chảy xuống nhưng lại không hề bị đóng băng vì độ lạnh trong phòng. Reverse đưa tay gạt đi giọt nước đó và hất xuống đất.

Rev Ice: Nhạt nhẽo.

Trong khi Reverse ở ngoài, Ice ở trong không gian trắng tinh kia, giấc mơ lúc trước cứ chiếu đi chiếu lại như một cuộn phim được tua đi tua lại. Giấc mơ đó là từ tầm nhìn của ai đó, một người chỉ ngồi yên bất động một chỗ. Trong khi xung quanh ngập trong biển lửa, là Blaze đang nổi điên sao? Không, con người tăng động đó đang nằm ngay trước mặt tầm nhìn kia, bất động. Tim anh ghim một mảnh băng giống y như cái trên ngực Lunar. Máu chảy rất nhiều, như hòa vào với màu đỏ trên phục trang của anh.

Ice: "Cử động đi! Mau cứu cậu ấy đi! Cứ như vậy cậu ấy sẽ chết mất!"

Một tia chớp đỏ xẹt qua tầm mắt đó, dừng lại ngay chỗ của Blaze và cố đỡ cơ thể bất động kia dậy. Chân anh run run vì có lẽ đã phải chạy quá nhiều, hơi thở nặng nhọc và mồ hôi đầm đìa. Anh nghiến răng và đỡ Blaze, cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lúc anh chuẩn bị hóa thành sét và chạy đi thì một mũi tên vụt đến đâm xuyên qua ngực anh. Anh gục xuống, ho ra máu, đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi đóng lại...

Ice: "Không!!!!"

Một ánh sáng chói lòa vụt qua, thân ảnh màu trắng vương chút đỏ của máu chầm chậm tiến lại. Hai ngón tay vẫn tiếp tục bắn ra những chùm tia ánh sáng, anh đưa đôi mắt bạc u sầu nhìn hai người bất tỉnh dưới đất. Dù anh vẫn tiếp tục vừa tấn công vừa bảo vệ họ nhưng sự đau buồn vẫn khiến đôi mắt anh nhòa đi và mờ dần, anh liên tục bắn trật mục tiêu, cuối cùng lại bị tấn công bất ngờ từ phía sau. Cột băng đó chồi lên và đâm xuyên ngực anh từ phía sau,máu chảy xuống cột băng đó, rất nhiều...

Ice: "Không!...Đừng mà!...Đừng mà!...Cử động đi! Cử động điii!!!"

Lúc đó có một luồng gió cắt ngang cột băng và giải thoát cho Solar, nhưng tiếc là đã quá trễ...Đứng trên ván bay đã hỏng hóc nặng nề, nụ cười của anh sớm đã tắt, chỉ còn khuôn mặt đau khổ và hai hàng nước mắt xót xa. Quá đau buồn, anh đã tạo ra một vòng lốc xoáy bao quanh tất cả, dáng hình anh lấp ló sau cơn lốc, anh đang gào thét và cuồng nộ trong tuyệt vọng...Dù vậy, cơn lốc như trở thành công cụ để tên kia lợi dụng. Cả cột lốc xoáy cùng tất cả mọi người bên trong đều bị đóng băng hoàn toàn...

Ice: "Không...Không thể..."

Một người đã cố chạy lại để ngăn việc đó xảy ra, nhưng anh đã quá trễ. Đặt tay lên cột lốc băng, màu xanh lá kia dường như đã mất hết sức sống, tuyệt vọng, anh quỳ xuống đập đầu vào cột băng. Mũi tên vô tình kia không thèm để ý đến những thứ đó, nó phi thẳng đến đâm xuyên qua tim anh.

Ice: "...Tại sao...tại sao cậu không cử động...? Tại sao cậu không ngăn tớ lại...? Earthquake!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro