bof phan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 : Anh sẽ là thừong dân mang tên Goo Jun Pyo

Chap 6 : Jun Pyo chai mặt với nhà Jan Di

*********** Tập đòan shinhwa ************

Từ cái ngày Jeakyung đi Mĩ , WObin với Guni chỉ ở nhà với nhau . Ji Hoo tối ngày lao vào công việc ở viện âm nhạc rồi bệnh viện . Jan Di cũng làm việc tối mắt tối mũi . Dạo này ai cũng chỉ lo đến công việc mà bỏ qên tên ngốc Jun Pyo khiến Jun Pyo rất bực . Gọi điện thoại cho mọi ngừoi thì ai cũng kêu bận bận . Jun Pyo mà có kêu là dẹp bỏ thì họ hù dọa méc Jan Di . Jun Pyo thì lại sợ Jan Di nên cũng không dám kêu than . Ngồi ở trong công ty mệt mỏi , buồn chán khiến Jun Pyo không chịu đựoc .Anh quyết định lên 1 kế hoạch để đựoc gặp mặt Jan Di .........

Mấy hôm nay Ji Hoo có mấy chuyến lưu diễn bên nuớc ngoài nên anh buộc phải vắng mặt ở bệnh viện . Anh nhờ Jan Di coi giúp 1 số chuyện . Việc thuyết trình về máy móc đựoc nhập vào bệnh viện cũng do JAn Di tự tay kiếm những lí thuyết cần cho buổi họp . Cô tối mặt tối mũi với bệnh nhân rồi việc Ji Hoo nhờ giúp . Cũng nhờ mấy việc này mà Jan Di bớt buồn vì đã không nghe điện thọai của Jun Pyo và tránh mặt anh . Cô tránh mặt anh đơn giản vì cô sợ mình sẽ khóc trứoc anh , sẽ lộ ra cái bí mật của của mình cho anh biết . NGhĩ đến đó thôi cũng đủ để cô rơi nứoc mắt . Buổi thuyết trình hòan thành tốt đẹp . Cô mệt mỏi trở lại phòng của mình . ngồi xuống bàn làm việc , cô khẽ nhìn mọi thứ xung quanh . Cô không biết mình sẽ có thể nhìn những thứ này đựoc bao lâu nữa . Cô thất vọng . " Bao nhiêu chuyện xảy ra đều có kết thúc tốt đẹp , không biết lần này có đựoc như những lần trứoc không nữa ? " Cô mệt mỏi gục xuống bàn và suy nghĩ . Tiếng chuông điện thọai reo lên :

-yoseo , Goo Jun Pyo à , em bận rồi . xùy .....xì......xèo....xoẹt . " Vâng tôi ra ngay đây " . Xin lỗi anh , em có bệnh nhân rồi ! cô cúp máy mà không để Jun Pyo nói thêm lời nào nữa .

-Không biết bao giờ mới hết những chuyện này ! cô tự an ủi với chính mình

-Sẽ sớm thôi em . Trông em có vẻ mệt mỏi nhỉ ? Ji Hoo bứoc vào

-Sunbae , anh về hồi nào thế ? sao không gọi cho em . Em sẽ ra sân bay đón anh ! dù mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cừoi với Ji Hoo

-Anh về lâu rồi . Anh còn kịp dự buổi thuyết trình của em mà !

-Ồ , vậy là anh đã dự buổi thuyết trình ? sao em không thấy anh nhỉ ? anh trốn ở đâu vậy ?

-Anh đứng ở phía sau màn hình chứ ở đâu

-Hèn chi em không thấy

-Mà cái tên bác sĩ Choi gì đó , sao hắn cứ nắm tay em thế ?

-Bác sĩ Choi hả ? anh ấy chỉ giúp em thôi . Tay em run nên anh ấy giúp em bớt run

-Vậy sao ? anh thấy hắn ta thích em rồi đó . Anh không muốn nhân viên của bệnh viện bị đuổi việc đâu . Em biết tính Jun Pyo mà

-Sunbae , làm sao mà anh ấy thích em đựoc . Chúng em chỉ là bạn thân thôi . Anh đừng hiểu lầm !

Ji Hoo nói vậy vì trong buổi họp , anh thấy bác sĩ Choi cứ nhìn Jan Di rồi nắm tay cô mãi . 1 cái nhìn không bình thừong . cái nhìn đấy nói lên tất cả . Từng cử chỉ của bác sĩ Choi khiến Ji Hoo bực mình . Tiếng điện thoại của Jan Di reo lên " Jan Di à , Jan Di có điện thoại " :

-a lô , omma . Sao có chuyện gì ạ ? vâng con sẽ về ngay !

-NHà em có chuyện gì xảy ra à ?

-Em cũng không biết nữa ? nghe omma nói có chuyện rất gấp . Không về không đựoc .

-Thôi , em về đi . Em cũng mệt rồi đó !

-Vâng , cám ơn anh đã quan tâm em sunbae ! cô cởi áo blue ra rồi ôm chiếc túi xách chạy ra cửa

-Mà này Jan Di àh , Em đừng tránh mặt thằng Jun Pyo nữa . Em càng tránh mặt nó thì nó sẽ càng muốn biết tại sao em lại không đựoc như bình thừong nữa đó . Cứ tỏ ra như mọi ngày đi .Anh vẫn đang tìm cách giải quyết cho em đấy . Em đừng lo lắng nữa !

-Cám ơn anh sunbae , anh đúng là lính cứu hỏa danh dự của em mà . Em về đây . Tạm biệt anh Ji Hoo sunbae ! Jan Di cừoi rồi bứoc nhanh ra cửa

Ji Hoo nhìn theo bóng cô . Cái dáng ngừoi nhỏ bé đó , tại sao lúc nào cũng muốn gom hết gánh nặng về mình . Cái bóng hình ngừoi con gái anh yêu thưong sao nó cứ như vậy , Kiên cừong đến lạ thừong . " Anh chợt nhận ra rằng , ngừoi anh yêu hạnh phúc thì anh mới hạnh phúc . Quyết định của anh chắc là đúng . Mong em luôn hạnh phúc Geum Jan Di . Mãi là ngọn cỏ mạnh mẽ trong lòng anh " Anh tự nhủ với bản thân mình

Jan Di lao hết tốc lực trở về nhà . Trong lòng cô cảm thấy lo lắng . Lo lắng vì cuộc điện thọai vừa rồi . Mẹ cô chỉ gọi đến báo có chuyện gấp , giọng bà có vẻ gì đó khác thừong lắm khiến cô cứ suy nghĩ suốt ....

***** Giặt là Jan Di *****

Ngôi nhà vẫn thế , vẫn hiên ngang như chủ nhà của nó . Bây giờ nó đã đựoc mua lại . " Giặt là Jan Di " .Trứoc cửa nhà là 1 đám vệ sĩ mặc đồ đen , deo kính đen . Mặt ai cũng hầm hầm như mới giết ngừoi vậy . Họ đứng đó khá đông . Thấy Jan Di , họ cúi chào . Sau đó họ gọi điện thọai cho ai đó rồi hò nhau lên xe quay về . Những ngừoi đó làm Jan Di hết sức ngạc nhiên . Cô đóan lờ mờ ra .... Buớc bào nhà , gì kia ? 1 bàn đầy thức ăn ngon . Tòan những món đắt tiền . sang bên trái 1 chút là 1 đống quần áo mới , tòan đồ hiệu . Nhà thì không có ai cả , cô hét lên :

-Goo Jun Pyooooooooooooooooo !!!!!

cánh cửa phòng ngủ của ba mẹ cô mở . ba mẹ cô chạy ra , theo sau là Gang San và .....và Jun Pyo . Cô ngạc nhiên . Như không tin vào mắt mình nữa . cô dụi dụi mắt nhìn họ .

-chị à , ngạc nhiên không ? Gang san hỏi

-Chính thiếu gia Jun Pyo đã mang những thứ này đến đây ! Ông Geum chen vào

-Cậu ấy muốn tẩm bổ cho con đấy . Con dạo này xanh xao quá ! Bà Geum nói rồi vuốt tóc con gái mình .

-Yah , Goo Jun Pyo . Anh làm cái quái gì ở đây thế ?

-Tại , anh muốn em ở nhà ăn côm với mọi ngừoi thôi ! Jun Pyo trả lời

-Mang , mang hết về đi . EM không muốn , em có thể tự mua lấy

-Em này hay nhờ , vệ sĩ của anh về hết rồi sao anh có thể mang về đựoc chứ

-Mà tại sao anh lại mặc bộ đó ? quần áo anh đâu hết rồi ! Jan Di nhìn Jun Pyo . Quả thật là trông anh rất buồn cừoi . 1 cái quần cộc chưa đến mắt cá chân màu xanh và cái áo cùng bộ

-Quần áo anh ư ? vứt hết rồi

- Mỏ ? sao ...sao lại vứt ?

-Em hỏi nhiều quá , ngồi xuống ăn đi

Jun Pyo kéo Jan Di xuống bàn .Anh gắp cho cô mọi thứ có trên bàn .Cô miễn cữong ăn lấy vì cô sợ mẹ cô . Đã từng tuổi này rồi nhưng cô vẫn sợ bà ấy .Nói là miễn cữong nhưng ăn rồi thì nó rất ngon . Cô lại giở cái thói sành ăn của mình ra . Đã lâu lắm rồi mới có 1 bữa như thế này .Ăn xong , Jan Di phụ bà Geum dọn dẹp . Mọi ngừoi quây quần vào chiếc bàn ở trên nhà ăn tráng miệng . Jan Di nói :

-Ăn xong rồi , anh có thể về đựoc rồi đấy !

-Hôm nay , anh sẽ là 1 thừong dân mang tên Goo Jun Pyo chứ không phải là 1 nhà tài phiệt nữa ! Jun Pyo ăn quýt nhồm nhòam nói

-Là ...là sao ?

-Ba vợ .....

-Ba vợ sao ? mình ơi , cậu ấy lại gọi tôi là ba vợ kìa ! giọng ông ngạc nhiên

-Còn ...còn mẹ ...

-Mẹ vợ....xin 2 ngừoi cho con ngủ ở lại đây thêm 1 đêm nữa

"sặc , ngẹn " đó là hành động thay cho câu trả lời . Jan Di đang uốg nứoc thì " phụt "

- Jan Di à , chị bẩn quá đấy ! thằng bé gắt

-Anh nói cái gì cơ ? anh nói lại lần nữa coi ? Jan Di bực

-Xin hãy giúp con thưa ba mẹ vợ . Con đã xin nghỉ phép 2 ngày rồi .

-Ừ , vậy thì đựoc đấy ! ông Geum cừoi

-Cám ơn 2 ngừoi ! Jun Pyo cúi đầu cám ơn

-Chúng ta sẽ ngủ như hồi bữa nhá , đựoc không mẹ ?

-Không đựoc ! bà GEum gào lên

-Sao .... sao lại không đựoc ? Gang san ngạc nhiên

-Đúng thế , con sẽ không ngủ như truớc đâu . Như vậy khó ngủ lắm ! Jun Pyo nói

-Vậy con sẽ ngủ cùng phòng với Jan Di ! ông Geum

-Appa , Jan Di hét lên

-Vậy quyết định như vậy đi . Con ăn xong rồi , chúng ta đi ngủ thôi . Bây giờ cũng muộn rồi . hơn 10h rồi kìa ! Jun Pyo chỉ lên chiếc đồng hồ treo từong

Ai nấy trở về phòng mình . Jun Pyo ngủ chung với Jan Di . Anh bứoc vào phòng cô .Cái phòng gìmà bé tí nhưng khá ngăn nắp và sạch sẽ . Nó bé là đúng thôi . Từ lâu lắm rồi anh vẫn sống trong cung điện xa hoa lộng lẫy của nhà mình . ĐÂy cũng là lần đầu anh vào phòng của Jan Di .

-Cái giừong gì mà bé thế ! vậy cũng nằm ngủ đựoc sao ? anh sẽ ngủ trên giừong , còn em ngủ dứoi đất ! Jun Pyo ra lệnh

- Không , đây là chiếc giừong em nằm ngủa từ bé đến giờ . Nó là của em và em sẽ không đi đâu hết ! Jan Di hằn từng chữ một

2 ngừoi nhanh chân chạy lại chiếc giừong rồi tranh giành nhau chỗ ngủ đến cái gối rồi cả cái chăn . Jun Pyo tức mình cởi áo khóac ngòai ra , Jan Di giật mình nhìn anh . Anh còn mặc thêm 1 cái áo 3 lỗ nữa nên cũng có thể nói là thân hình của Jun Pyo khá là vạm vỡ . Jan Di lùi lại , lấy tay che trứoc ngực mình sợ sệt

-Anh .....anh ...làm....gì....thế.....Jun....Pyo

-Em nghĩ anh sẽ làm gì ? Mặt Jun Pyo gian tà

-Anh dám không , em la lên bây giờ đó ! Jan Di sợ hãi trứoc câu nói của Jun Pyo

-Em cứ la lên đi ,anh sẽ la giúp em đựoc không ?

-Anh ....Anh ...À Jun Pyo này . Trứoc khi ngủ em thừong sơn móng chân ! Jan Di lấy lại bình tĩnh khi đã nghĩ ra trò

-Sơn móng chân ?

-Hãy coi đây là tiệc ngủ của 2 chúng ta đi . Anh sơn móng chân cho em rồi em sẽ sơn lại cho anh nha . đựoc không ?

-Không đựoc , anh không chơi cái trò đó đâu

-Vậy thì anh ra ngoài kia nằm đi ! Jan vui vì đã kiếm đựoc cách đuổi Jun Pyo

- Không ...anh không ra ....đã thế sẽ ở lại dự bữa tiệc này luôn .

-Anh chắc không ? màu sơn khó rửa lắm đấy ! JAn Di trả lời ranh mãnh

-Chắc .... anh ....chắc ..... chúng ta chơi đi ! Jun Pyo sợ sệt

-Bây giờ anh sẽ sơn móng ch6an cho em trứoc rồi cột tóc cho em . Anh xuống giừong lấy hộp sơn đi !

-Sao lại là anh , anh không lấy đâu

-Cửa không khóa đâu , anh có thể tự đi ra ngoài ! Jan Di liếc mắt về cái cửa phòng

-NGhẹn...lời ! đó là từ cuối cùng anh thốt ra khi Jan Di cứ hù dọa anh mà không sao anh chống chế đựoc .

Jun Pyo ngoan ngõan xuống giừong lấy 1 hộp đựng sơn rồi bắt đầu hành nghề mới , nghề bất đắc dĩ . Jan Di ra hiệu cho anh ngồi xuống đất . Rồi cô bỏ chân lên đùi anh . mắt nhìn vào hộp sơn . Jun Pyo lấy ra 1 lọ màu hông rồi xoáy xoáy cái nắp ra . cây cọ đựoc phủ lớp sơn kim tuyền màu hồng trông rất đẹp . Anh nhìn 1 hồi rồi miễn cữong sơn cho Jan Di . Anh từ từ lứot cây cọ lên chân Jan Di . Nói là lần đầu đụng đến mà Jun PYo sơn trông cứ như 1 tay chuyên nghiệp vậy .Sơn đủ 2 bộ xong . Anh lại cột tóc cho Jan Di . Nói là cột chứ thực ra anh bới đầu . Cột tóc xong anh tự cảm thấy phục mình :

-Đúng là Jun Pyo đại nhân . Đã ra tay lànếp xay thành cám mà ! Jun Pyo vỗ ngực

-Nếp xay thành cám ? Gạo xay thành cám anh ơi ! Jan Di móc Jun Pyo

-muốn thành gì thì thành , em soi gưong đi ! Jun Pyo giục Jan Di

-TRò này không đựoc cho soi gưong . Sáng mai mới đựoc soi gưong . Đến lựot em

Jan Di ngồi xuống đất , bắt đầu sơn cho Jun Pyo . Đây không phải là lần đầu tiên nhưng cái kiểu làm , kiểu sơn thì cứ như là ngừoi mới đụng đến vậy . Cô sơn từng nét .có nét ra khỏi móng chân trông rất buồn cừoi . Jun Pyo tức lắm , không thể **** Jan Dy đựoc anh đnàh trút giận lên cái gối của Jan Di . Sơn xong móng chân . cô bắt đầu cột tóc cho Jun Pyo . Cô bắt anh nhắm mắt vào . Không biết sao Jun Pyo cũng nhắm mắt theo . Cột tóc xong mà Jun Pyo thì cứ nhắm mắt . Jan Di buồn cừoi lắm nhưng cũng ráng không cừoi để Jun Pyo không phá cái đầu tóc của mình .

11 : 00 pm

- Xong rồi ngủ thôi .

- Có thể ngủ rồi sao ?

-có thể rồi , đây anh nằm xích qua đi . Em nằm xích qua vậy là đựoc

-Sao em lại ch8an cái gối ở đây ?

-Lỡ đêm em có hành động gì thì em không biết nên cứ chnắ trứoc cho an toàn

2: 00 am

Jun Pyo vẫn không sao ngủ đựoc . Anh thắc mắc tại sao cái phòng bé tý thế này lại có thể ở đựoc . Rồi cả Jan Di nữa . Cô cứ ngủ say chư chết vậy . Anh cảm thấy ứot ứot ở lưng mình . Cái ì đấy , tay ai đấy . thì ra là tay bé giặt là đang sờ lên vai anh . Anh lấy tay sờ sau lưng mình . " Khiếp . " thì ra là nứoc dãi của Jan Di làm ứot hết cái áo . Anh bực mình quay lại tính **** cho Jan Di 1 trận nhưng anh nhìn thấy cô đang ngủ . Trông cô ngủ như 1 thiên thần khiến cho Jun Pyo không nỡ đánh thức " Hình như mấy ngày nay em không đựoc ngủ thì phải ? " anh tự hỏi . Anh nhẹ nhàng bứoc xuống giừong rồi đi vào toi-let. Trong toi-let có cái gưong , Jun Pyo muốn soi nhưng sợ Jan Di sẽ buồn khi biết anh soi nên lại thôi . Rửa tay xong , Jun Pyo trở về phòng . Khi đi ngang phòng ba mẹ của Jan Di , thấy đèn vẫn còn sáng và anh nghe thấy 2 ngừoi họ nói chuyện với nhau :

- Mẹ nó này , không biết có chuyện gì xảy ra không nhỉ ? ông Geum hỏi

-Tôi cũng không biết nữa nhưng mà tôi thấy cứ lo lo ! Bà Geum đáp

-Hay là chúng ta qua đó xem , dù gì Jan Di cũng vẫn là con gái .

-Qua đó vậy , tôi cảm thấy có gì đó bất ổn lắm . Chúng ta qua đi

Jun Pyo nghe thấy thế chạy vào phòng rồi đóng cửa lại ...... Ông bà Geum bứoc nhẹ nhàng đến phòng Jan Di . Ông bà khẽ khàng mở cửa ra . Dứoi ánh đèn ngủ mập mờ , 2 ngừoi hét lên :

-Geum Jan Di .........

Nghe thấy tiếng hét , Jan Di giật mình thức dậy . Jan Di mở mắt ra , 1 cảnh tựong kinh hoàng . Cô đang gác chân lên ngừoi Jun Pyo ,tay thì ôm lấy Jun Pyo . Jan Di gào lên :

-aaaaaaaaaaaa , Jun ....jUn ....Py...O ! Jan Di lắp bắp

-Em vừa ôm anh , anh bắt quả tang rồi nhé ! Jun Pyo giả vờ tỉnh dậy nói

-Em.....Em.....Em......!

Jan Di không nói thành lời

-Từ nay , anh sẽ không lấy ai đựoc rồi . Tại em , tại em hết

Jun Pyo giận dỗi quay mặt đi

-Jan Di , con xuống đất nằm ngủ đi

-Con.....Con......omma

Jan Di đành nghe theo lời bà Geum vì cô sợ sẽ xảy ra cái cảnh như vừa rồi sẽ xảy ra lần nữa . Jan Di ôm chăn gối xuống đất nằm mà trong lòng ấm ức . Jun Pyo thì nằm trên giừong tự hào vì kế hoạch thành công mỹ mãn . Cứ thế , chàng ta vừa ngủ vừa cừoi cho đến sáng .

7 : 00 am

Jun Pyo mở mắt dậy vì cảm thấy ồn ào ở bên ngoài . Như thói quen thừong ngày :

- Quản gia Lee. sao ồn ào quá vậy . Đuổi hết đám ngừoi hầu đó đi cho tôi

-Không có quản gia Lee ở đây , để quản gia Jan Di đuổi dùm cho

-Ồh , giật cả mình . Thì ra là em , anh quên mất !

-Sáng rồi đấy , anh dậy rửa mặt anh sáng đi ! Jan cừoi

-Em cừoi cái gì thế ? Jun Pyo hỏi rồi chợt nhớ ra bữa tiệc ngủ .

Jan DI lấy gưong soi cho Jun Pyo nhìn . Cảnh tựong này còn kinh khũng hơn nữa . Jun Pyo cột tóc 3 sừng . mắt thì đựoc kẻ đen . môi thì son đỏ . Anh bực mình hét :

-Geum Jan Diiiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!!!!!

-Không phải em , là do ....do cái tay của em . Anh bỏ qua cho cái tay của em nha ! Jan Di năn nỉ

-Em....Em.... Em chết với anh !

2 ngừoi dí nhau chạy quanh phòng . Bà Geum thấy Jan Di gọi Jun Pyo mãi mà chưa chịu ra ăn sáng . Bà đẩy cửa đi vào . Bà nhìn thấy Jun Pyo bà không nhịn cừoi đựoc :

-Jun Pyo , con rể à .... hahahhaha ..... sao....hahhah ....trông con buồn cuời thế

Jun Pyo ngại ngùng phóng ngay vào toi-let . May cho anh là chỉ có Jan Di và mẹ cô ấy thấy . Ông Geum và Gang SAn vẫn còn đang ngủ nên chưa tỉnh giấc .

8:00

CẢ nhà ngồi ăn sáng , Jan Di và mẹ vợ cứ ngồi cừoi tủm tỉm khiến ba vợ và em vợ không hiểu chuyện gì . Jun Pyo ngại quê đỏ cả mặt . chỉ biết chúi đầu vào ăn sáng . Ăn sáng xong , ba Jan Di đi giao đồ giặt là . Mẹ Jan Di thì đi làm ở nhà tắm công cộng . Gang San thì đi học . Vậy là ở nhà chỉ còn Jan Di và Jun Pyo . 2 ngừoi họ chán quá không biết làm gì nên rủ nhau đi chơi . Jun Pyo rủ Jan Di đến 1 nơi ........

Chap 7 :

****** Trạm xe bus **********

Có 2 ngừoi , 1 ngừoi con trai cao lớn trong bộ trang phục của thừong dân và 1 ngừoi con gái với bộ quần áo quen thuộc , phù hợp với mình . Nếu đứng từ xa có thể nhận ra đó là ai . Goo Jun Pyo và Geum Jan Di đang đứng chờ xe bus . Mặt Jun Pyo thì nhăn nhó lại vì không biết tại sao Jan Di đưa mình tới đây . Anh bực mình hỏi :

-Sao chúng ta lại tới đây ? em dẫn anh tới đây làm gì

Jun Pyo ngạc nhiên

-Thì anh muốn dẫn em đi đâu mà ?

Jan Di bình thản đáp

-Để anh gọi cho quản gia Lee sai đám vệ sĩ mang xe hơi riêng của anh đến . Anh lấy xe chở em đi

Jun Pyo lấy tay rút điện thọai từ trong túi ra gọi về nhà . Chưa kịp , yoseo thì bị Jan Di giằng lại , tắt máy và " tịch thu " không thưong tiếc

-Anh nói anh là thừong dân ?

Jan Di hỏi

-đúng , hôm nay anh sẽ là thừong dân

Jun Pyo nói to

-Vậy thì để em cho anh biết , thừong dân thì không có quản gia . không có vệ sĩ . không có điện thọai "xịn" và không có xe hơi riêng nữa . Anh hiểu không ?

Jan Di gằn từng chữ một khiến Jun Pyo cảm thấy có phần đúng nên im lặng

Chiếc xe bus lao tới . Jan Di và Jun Pyo bứoc lên xe trong ánh mắt ngữong mộ của những ngừoi có mặt trên xe bus . Ai cũng tỏ ra tò mò rồi quay sang thích thú . Bao nhiêu cái ánh mắt đổ dồn về 2 ngừoi này làm cho họ không dám nhín xung quanh . Jun Pyo 1 hồi nhìn xuống đất thì tức tối quá ,định ngẩng lên " làm ầm " với cái lũ ngừoi " lắm chuyện " thì bị Jan Di níu tay áo lại . Jun Pyo bực mình vì Jan Di nhựon bộ . Anh nhìn sang bên cạnh thì thấy 2 vợ chồng . Ngừoi vợ nhìn Jun Pyo "đắm đuối " . Bà ta liếc mắt đưa tình với Jun Pyo khiến anh nổi hết cả da gà . Chẳng may , cái liếc đó lọt vào tầm nhìn của ngừoi chồng . Anh ta hùng hổ đứng dây , kéo áo Jun Pyo lên để dạy cho 1 trận vì cái tội quyến rũ vợ ngừoi khác :

-Cái thằng này , bé tí tuổi mà dám quyến rũ vơ ngừoi ta . Cái thằng ******* , lần này ông sẽ cho mày 1 bài học

Jun Pyo nhà mình chưa kịp phản kháng lại thì nghe tiếng điện thoại của Jan Di reo lên rồi thấy Jan DI cúp máy , quay sang Jun Pyo nói :

-Chị à , bé Gang San đang đợi chúng ta đấy

Jan Di ra vẻ sốt ruột

-Sao...sao....?

Jun Pyo thì ngơ ngác , ngạc nhiên không biết Jan Di đang nói với ai

-Yah , cái anh này . Sao anh lại đụng vào 1 ngừoi như chị ấy chứ ?

Jan Di quắc mắc về phía ngừoi chồng .Những tửong Jan Di sẽ dạy dỗ tên ni 1 bài học vì cái tội dám đụng vô ngừoi yêu của mình thì :

-Anh ấy là Gay đó

Jan Di thản nhiên trả lời trứoc bao nhiêu cái ánh mắt sửng sờ của mọi ngừoi . Ngừoi chồng thả Jun Pyo ra rồi nhìn khắp ngừoi Jun Pyo . Nhìn lên trên rồi nhìn xuống dứoi . Anh ta gật gù rồi quay lưng bứoc vào chỗ ngồi nhưng không quên luờm Jun Pyo 1 cái .

Jan Di đựoc 1 trận cừoi nắc nẻ . Nàng cứ quay ra cửa rồi tự cừoi rúc rích . Chàng uất quá không biết làm gì vì cái câu nói cực kì mang tính chất giết ngừoi không thấy máu của cô . trên xe trở nên náo nhiệt hơn . Những ngừoi trên xe nói nhỏ với nhau về Jun Pyo .Anh cố gắng mở to lỗ tai ra để nghe :

-ô mô , đẹp trai thế mà bị gay uổng thật

ngừoi phụ nữ ngồi trên nói ra giọng tiếc rẻ

-Đúng vậy , thế mà tôi định làm quen rồi giới thiệu với con gái của tôi

ngừoi kế bên cũng hùa vào

Jan Di đang tức cừoi với cái trò vừa rồi , nghe những lời bàn tán đó lại khiến cho cô cừoi to hơn và đại nhân thì càng quê hơn nữa . Đại nhân bực mình bắt dừng xe bus lại và đi bộ . Nói thế chứ lúc xuống xe , rồi lúc xe bus lăn bánh đi thì Jun Pyo có vẻ tiếc hùi hụi vì chặng đừong còn khá xa .

Đang buồn vì sắp phải lết 1 đoạn đừong dài vì tội sĩ diện thì anh chợt nhận ra đây là nơi mà Jan Di và Gaeul đã từng chơi trò gắp thú bông . Jun Pyo kéo tay Jan Di chạy lại nơi có cái thùng gắp thú bông . Tay mò mẫm túi xem có đồng xu lẻ nào không để nhét vào rồi gắp thú cho cô nhưng mò mãi không thấy . Jan Di đang ngơ ngác thì cũng nhận ra nơi quen thuộc .Thấy Jun Pyo cứ loay hoay thì Jan Di hiểu ra là anh muốn gắp thú . Jan Di móc ra mấy đồng xu lẻ đưa cho Jun Pyo .

-Em muốn không , anh sẽ gắp hết mấy cái thứ này cho em

Jun Pyo hớn hở hỏi

-Không , em không muốn gắp hết những thứ này đâu

Jan Di cừoi tưoi rồi nhìn trời , tay chìa ra hứng lấy những bông tuyết đang rơi xuống

-Em không thích sao , vậy anh sẽ mua cho em 1 cửa hàng luôn

-Không , em muốn mỗi khi có tuyết anh lại đến đây và gắp tặng em 1 con là đựoc rồi

Jan Di nhìn Jun Pyo trìu mến

-tại sao ?

Anh ngạc nhiên

-Vì mỗi khi trời tuyết , em sẽ đựoc anh tặng 1 con . Mỗi khi lạnh em lại ôm nó và dừong như em thấy anh mỗi khi nhìn thấy con thú này và em sẽ thấy ấm áp hơn

-Vậy . mỗi khi trời tuyết anh sẽ gắp 1 con cho em nhé

Jun Pyo cừoi

Jun Pyo chợt nhớ ra rằng nơi đây có 1 quán ăn . Chĩ những ngừoi thừong dân mới ăn đựoc những món này , đã là thừong dân rồi thì cũng nên vào quán nên chàng kéo tay nàng vào quán ăn và gọi món ăn ra . Trên bàn là 2 cái chén và 1 đĩa lòng nứong , Jan Di nhìn Jun Pyo ái ngại . Cô không ngờ là anh lại làm như vậy , có vẻ như chuyện này đã đi xa quá mức . Jun Pyo không ngại ngùng gì mà gắp thức ăn lên bỏ vào miệng nhai nhồm nhòam . Jan Di cũng bắt chứoc để cho anh không cảm thấy nó ghê như trứoc đây .

Jun Pyo lại phải ra trạm xe bus đợi xe bus vì không muốn đi bộ đến cái nơi tuyệt vời mà anh đã chuẩn bị để lấy lòng Jan Di . Rút kinh nghiệm . anh ngồi im không nhúc nhích . không nhìn ai , không quay đầu nữa và cũng quấn kín ngừoi không để lộ ra 1 tý gì trên khuôn mặt trừ đôi mắt .

*********** Đèo Kang Nam ***********

-Này , Jan Di . em bứoc theo anh nhé , bứoc vào những cái chỗ mà anh đã dẫm lên ấy . em mà không bứoc đúng thì chết với anh

Jun Pyo ra lệnh cho Jan Di

-Để làm gì ?

Jan Di ngạc nhêin

-em đừng hỏi gì hết , cứ bứoc theo là đựoc rồi

Jun Pyo bí mật bắt Jan Di làm theo . 2 cái bóng cứ nhấp nhô dứơi buổi chiều tà . Từng bứoc môt , cứ thế , Jan Di ngoan ngõan bứoc theo Jun Pyo lên tới đỉnh . Gió ở trên đây cứ thổi , thổi mạnh vào tóc Jan Di . Tóc Jan Di bay trong gió nhẹ nhàng và đẹp . Jun Pyo mỉm cừoi nhìn Jan Di hạnh phúc . Anh bắt đầu kéo Jan Di lại chiếc ghế có chỗ dành riêng cho 2 ngừoi :

-Jan di àh , em biết không ? ở nơi đây từng có cặp vợ chồng trẻ . Họ yêu nhau nhưng bị gia đình cấm cản . 2 ngừoi họ đã đến đây để tự sát nhưng không thành . Cô gái cùng chàng trai nhảy xuống mặt biển xanh kia . Họ gieo mình xuống để có thể ở bên nhau . Mỗi ngừoi trôi đi 1 nơi nhưng đều đựoc cứu sống . Chàng trai thì chỉ bị va chạm nhẹ nhưng anh đã mất ngừoi mình yêu . Anh ta đau khổ vì đã tự mình làm mất những thứ mình yêu quý . Còn cô gái thì bị mất trí nhớ . trong chuyến công tác của anh ta , anh ta đã gặp lại cô trong 1 làng chài ven biển . Cô ấy nhớ ra tất cả và họ lại sánh bứoc bên nhau mà không còn sợ gì nữa

-Ý anh là ... muốn nhảy xuống kia sao

Jan Di run rẩy chỉ xuống mặt biển

-Sau khi vựot qua đựoc bao phong ba bão táp , 2 ngừoi họ đến đây và quyết định đặt tên cho nơi đây là Đèo định mệnh . này em nhìn đi , nơi đây có in tay 2 ngừoi đấy nè

Jun Pyo kể 1 mạch rồi kéo tay Jan Di vào cái cục đá có in 2 dấu tay , 1 của ngừoi con gái và 1 của ngừoi con trai . 2 bàn tay này vừa khít với bàn tay của Jun Pyo và Jan Di . Cô nhìn anh cảm động :

-Jun Pyo ...... em ......

-em đừng khóc , anh tin rằng , 2 ta sẽ là cặp đôi tiếp theo

-Em sẽ luôn đi sau để đứng nhìn anh

-sao lại bứoc sau ? sao lại đứng nhìn ? Em chỉ đựoc quyền đựoc bên cạnh anh và cùng nắm tay anh thôi . Em có hiểu không Geum Jan Di

Jun Pyo nhìn Jan Di đắm đuối . Mắt chạm mắt , môi chạm môi . Jan Di kéo Jun Pyo xuống gần ngừoi mình rồi trao cho anh 1 nụ hôn để tỏ lòng biết ơn . Cô không ngờ là Jun Pyo lại tìm hiểu những chuyện này để nói lên cái niềm tin và tình yêu của anh dành cho cô là bất tận . Jan Di nhận đựoc 1 cuộc điện thoại của bệnh viện và bắt buộc cô phải về sớm để kịp ca trực của mình . Jun Pyo đựoc trả điện thoại và gọi cho ngừoi mang xe đến để đưa cô trở về bệnh viện .

************** Cổng bệnh viện Shinhwa ***************

-Anh về đây , em cẩn thận nhá , đừng làm việc quá sức . Không tốt cho sức khỏe đâu

Jun Pyo dặn dò Jan Di kĩ càng trứoc khi đi

-Rồi , anh đã nói bao nhiêu lần rồi . Từ lúc trên xe anh đã lải nhải suốt rồi

-Mất gà mới la làm chuồng sao ? anh không thích thế

-Ý anh là ....mất bò mới lo làm chuồng

Jan Di thích thú khi mà Jun Pyo nói sai thành ngữ

-Muốn bò hay gà gì thì kệ . Anh không muốn ngừoi anh yêu thưong không an toàn . hay là anh gọi vệ sĩ đến bảo vệ em nhé Jan Di

-Anh có muốn em bị nghỉ việc không hả . Anh có khùng không

-Nếu em muốn , anh sẽ khùng cho em xem . Anh sẽ đóng cửa bệnh viên Shinhwa

Jun Pyo tự đắc vì cái tính thông minh lâu lâu mới lóe sáng của mình

-Anh thử đi , xem ai sẽ khùng hơn ai . Anh về đi muộn rồi

-Ừ , vậy thôi anh về đây . Nếu em suy nghĩ lại thì cũng không muộn đâu

Jun Pyo lè lữoi rồi phóng xe mất dạng

Jan Di tức vì đã không dạy cho Jun Pyo 1 trận vì cái tính đại nhân kia và còn bị chọc nữa . Cô quay đầu , bứoc vào bệnh viện Shinhwa . " Bụp " cái tiếng va chạm nhẹ nhưng có thể khiến con ngừoi ta bất tỉnh . Jan Di ngã xuống , cô nằm đó , bắt tỉnh ..............

Preview Chap 8 :

Ji Hoo à , sao anh không mở đèn lên đi . em chẳng thấy gì cả

----------------------------

em không thấy anh sao , Jan Di ?

----------------------------

tin nhắn , tin nhắn của Jan Di :

chúng ta chia tay đi , Jun Pyo .

------------------------------

anh điên cuồng chạy khắp bờ biển kiếm cô

anh gọi tên cô trong vô vọng

..............................................

Vậy là Jan Di đã bất tỉnh 9 tiếng . Cô im lặng nằm đó . Cái giấc ngủ đó , sao nó không vô tận mãi đi , sao cái chuyện đó chỉ là giấc mơ mà Jan Di đang mơ thấy . Nó thực sự quá sức chịu đựng . Jan Di ngủ như 1 thiên thần . Thiên thần đã chịu quá nhiều đau khổ .Đôi cánh ấy , dừong như không thể bay lên đựoc nữa rồi . Ông trời thật bất công và tàn nhẫn !!!!

*** tái hiện lại quá khứ ***

Jan Di quay vào trong . Cô cất bứoc vào trong bệnh viện với bao niềm vui . Cái niềm vui tửong chừng như vô hạn . " Bụp " tiếng 1 vật gì đó đụng chạm với 1 thứ nào khác tạo nên tiếng động vừa rồi . TRái banh vừa rớt xuống đất sau khi nó đựoc bay thẳng vào gáy của Jan Di . Jan Di ngã xuống , bất tỉnh . ĐÁm đông bao lấy Jan Di , xung quanh chỉ toàn là ngừoi . Họ tò mò và lo lắng . Đám trẻ con đứng sững lại trứoc những gì chúng vừa gây ra . Anh chạy đến không ngừng gào lên thảm thiết tên cô :

-Jan Di , Geum Jan Di .....em tỉnh lại đi , Jan di.....

Anh bế sốc cô lên rồi chạy nhanh vào bệnh viện

Ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên . sau 30' thì nó tắt và vị bác sĩ bứoc ra , mặt ông buồn bã và có đôi phần sợ . Ông không dám ngứoc nhìn anh . Ông nhìn ra hừong khác thật xa xăm và nói :

-Chúng tôi đã làm hết sức rồi , viện trửong , xin lỗi anh chúng tôi không ngờ . mọi việc lại xảy ra với bác sĩ Jan Di

ngừoi bác sĩ đau lòng nói

-Ông nói cái gì , ông phải làm , làm đến khi nào đựoc mới thôi

Ji Hoo túm lấy áo ông ấy rồi sốc ông ta lên , vẻ mặt giận dữ

-Viện trửong , xin ngài thật bình tĩnh . Jan Di .... bác sĩ Geum..... cô ấy .....bị.....tổn thưong giác mặt ....cơ hội mù lòa là rất cao ....nếu như trong vòng 2 tháng mà không tìm đựoc giác mặt khác ... cô ấy sẽ mù lòa .......Trấn thưong vừa rồi đã làm tổn hại đến giác mặt ....

Ji Hoo thả ông bác sĩ ra , Anh ngồi sụp xuống . Chuyện bí mật của Jan Di đã xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy . Anh đau khổ đấm tay vào từong

*** kết thúc quá khứ ****

Căn phòng nơi Jan Di đựoc chuyển đến đựoc bao trùm bỏi màu đen , màu đen sợ hãi và màu đen đau khổ .Mặc dù bây giờ trời đã sáng nhưng không 1 tia nắng nào có thể lọt vào đựoc bên trong . Rèm cửa , của sổ ... tất cả những nơi có thể ánh sáng len lõi vào đều đựoc đóng kín . Anh ngồi đó , im lặng , buồn bã . Anh khẽ nhìn ngừoi con gái anh yêu . Ngừoi đã giúp anh trở lại cuộc sống bình thừong . Ngừoi thứ 2 làm trái tim anh mở ra , không phải bằng vật chất , không phải bằng của cải , mà chỉ là 1 bản chất kiên cừong của loài cỏ dại . Cỏ dại mang tên Geum Jan Di .....

Jan Di từ từ mở mắt . Mọi thứ sao tối tăm quá ,cứ như địa ngục mà ai cũng phải xuống đó 1 lần . Cô dụi mắt mình vài lần , đập nhẹ vào đầu để nhớ lại những gì đã xảy ra . Đau đầu , chóng mặt , mọi thứ tối đen cứ bao lấy xung quanh cô , đó là những gì Jan Di cảm thấy .Cô chợt nhận ra , có ngừoi ngồi bên cạnh chiếc giừong bệnh . Jan Di với lấy trong tuyệt vọng và sợ hãi :

-ai ? ai đó ? ai đang ở đó

-Anh , Ji Hoo đây .

Ji Hoo đáp

-Sun bae , sao mọi thứ xung quanh em tối thế ? anh có thể bật đèn lên không ? bóng tối như vầy làm em sợ lắm

Jan Di run rẩy nói . Ji Hô bứoc thật chậm . những bứoc đi thật chậm nhất có thể . anh muốn những bứoc đi này cứ dài mãi , dài mãi . Tay đã sờ đến cái côg tắc điện nhưng sao anh không có dũng khí để bật nó lên như lời của Jan Di .

-Sunbae , anh làm gì mà lâu thế ? anh làm em sợ đó

-Jan Di , trứoc khi anh bật đèn lên . Em phải thật bình tĩnh .

Ji Hoo ngẹn ngào nói . Công tắc điện đã bật , mọi thứ chung quanh đã có thể thấy rõ hơn lúc nãy nhưng không khí thì không thay đổi

-Sao mọi thứ ......mờ mờ........ào...ão....thế ? mắt .........mắt........em....sao thế này ? Sunbae à ..........anh .........anh ........đang ở đâu ?

Jan Di với tay lấy xung quanh , cô nấc lên từng tiếng một

-Jan Di , bình tĩnh đi em . Em thấy anh không ? thấy anh giơ mấy ngón tay không Jan Di

-Anh ......đang giơ 5 ngón phải không ? em thấy anh , em thấy anh mặc bộ blue trắng đang ngồi bên phải em !!!!!!!

Jan Di cuời gựong nói , cô chỉ nghe thấy tiếng Ji Hoo bên phải phát ra nên buộc miệng nói ra

-Đúng , anh đang giơ bàn tay ra đây . Em thấy mà , phải không Jan Di ?

Ji Hoo nói thế nhưng anh không làm gì cả , anh chỉ ngồi nhìn và nói với Jan Di . Chưa 1 bàn tay nào , 1 ngón tay nào đựoc giơ lên

-Vậy .........vậy là..........không.........em........không muốn...........em..........còn chưa nhận lời cầu hôn của Jun Pyo mà ........em còn chưa giúp anh đựoc gì mà...............em ..........em........còn..........nhiều.....đi� ��u..........chưa......làm

Jan Di vùng vẫy , khóc lóc

-Jan Di ,em bình tĩnh ....bình tĩnh lại đi Jan Di . Em như vậy , anh đau khổ lắm em biết không ?

Ji Hoo ôm lấy Jan Di trấn an

-Ji Hoo , sunbae .......anh ..... có.....ai......biết không ?

Jan Di ngưng vùng vẫy

-Chưa , chưa có ai biết ngoài anh cả ....

-Sunbae , trứoc đây anh hứa với em những gì ? anh còn nhớ không ?

-Nhớ , anh nhớ chứ , nhớ tất cả ~

-vậy em xin anh , hãy cứ giữ mãi bí mật này đi .Xin anh đừng để cho ai biết nữa . nhất là Jun Pyo . em biết , anh ấy sẽ không làm ngơ đâu

-Anh hứa , anh sẽ không nói với ai hết

-Còn 1 chuyện nữa , mong anh hãy đưa em đi khỏi đây . Đến 1 nơi không ai có thể thấy em và biết em là ai . Anh giúp em , gửi tin nhắn cho Jun Pyo đi, em đã lưu sẵn trong điện thoại

-Anh sẽ làm , sẽ làm những gì anh có thể làm để giúp em

-Cám ơn anh , anh đúng là lính cứu hỏa của em

Jan Di ôm chầm lấy Ji Hoo . Nứoc mắt ngốc ngếch mà cô đã tự lau đi nhưng nay lại chảy ra và đựoc Ji Hoo lau đi như bao lần . 2 con ngừoi bên trong , họ sắp phải chấp nhận sự chia lìa đang xảy ra . nhưng những con ngừoi bên ngoài , họ chỉ nghĩ rằng , đó là 1 cuộc đoàn tụ ............ Vậy là Jan Di nhanh chóng đuợc Ji Hoo chở đi đến 1 nơi thật xa , xa lạ . Nơi mà không ai biết cô là ai . biết cô mắc bệnh gì ...................

*** Công ty shinhwa ******

-buổi họp đến đây là kết thúc , mọi ngừoi có thể trở về phòng .

tiếng của trửong phòng Jung . Mọi ngừoi bứoc ra khỏi phòng họp. Ai cũng thắc mắc , không biết chủ tịch bị gì mà cứ cừoi mãi . TRửong phòng Jung sợ Jun Pyo nổi đóa vì cái tính tò mò nên đã cho kết thúc buổi họp sớm . Ông không cần hỏi nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra .

NGày hôm qua , thiếu gia về nhà trong tâm trạng phấn khởi . Từ ngừoi hầu cho đến vệ sĩ , ai cũng ngơ ngác nhìn thiếu gia . Anh mặc 1 bộ đồ kì cục . vui vẻ đến lạ thừong . sáng dậy thật sớm tập thể dục rồi đọc báo . Ăn sáng mà miệng cứ tủm tỉm cừoi :

-Quản gia à , món này ngon đấy . Món gì thế ?

-đó là món Cháo sò thưa cậu

-Ngon thật đó , đúng là lần đầu tiên tôi đựoc ăn 1 món ngon như vậy

quản gia Lee chỉ khẽ đáp lại anh vì ông biết , ông hiểu tại sao thiếu gia lại khen cái món ăn mà thiếu gia vẫn ngán ngẫm chê , không ăn . Ông cũng hiểu vì sao cậu ấy dậy sớm làm những chuyện mà cậu ấy ít khi làm . " Chỉ có thể là tiểu thư Jan Di " ông thầm nghĩ .

-Để cám ơn về bữa sáng , tôi tăng lưong cho nhà bếp và ông , cả đám ngừoi hầu kia nữa . Thôi tôi đi đây , chào ông , quản gia LEe

Jun Pyo ôm cặp táp đi làm , trên chiếc xe cadilac của mình , anh không ngừng thổi sáo . Đến công ty thì cừoi tưoi với mọi ngừoi rồi chào họ nữa . Mọi ngừoi xung quanh cũng chào lại vì biết cái tính đại nhân của anh . Trong khi họp thì cứ ngồi cừoi 1 mình , mấy lần trửong phòng Jung huých nhẹ vào tay để cho Jun Pyo tỉnh giấc thì anh lại càng cừoi nhiều hơn khiến ông Jung cũng nổi hết da gà .

-thiếu gia .....

-À, vâng , đúng , đựoc , tôi đồng ý

Anh đứng dậy rồi nói nhưng thấy phòng họp thì không có ai , chỉ có mình trửong phòng Jung đang nhìn anh

-Buổi họp kết thúc lâu rồi thưa cậu

-Sao ông không gọi tôi

-Tôi xin lỗi

Không cần hỏi thì cũng biết ai đã làm cậu chủ như thế . Con ngừoi ấm áp nhất mà ông đã từng gặp làm cậu chủ của ông thay đổi tính nết . Con ngừoi mà ông đã tiếp tay để cậu chủ và cô ấy có thể hạnh phúc như ......trứoc

-Này , trửong phòng Jung . Ông đọc lịch trình của ngày hôm nay đi

-Sắp tới là đón chủ tịch Goo trở về nứoc thưa cậu !

-Vậy chúng ta đi thôi

Jun Pyo kéo ông Jung đi đến sân bay shinhwa . Thừong ngày thì cậu ta không thèm đi chỉ ngồi mơ mộng . Bây giờ thì cứ thay đổi như vậy .Quả thật là cái ma lực của Jan Di đối với Jun Pyo ngày càng lớn lao .

**** Sân bay shinhwa *****

Jun Pyo cùng trửong phòng Jung đang ngồi trong phòng chờ riêng . Cậu chủ thì vẫn cứ cừoi mãi như thế . Đang nhớ lại hồi ức của ngày hôm qua , cái ngày đựoc gọi là " Ngày của thừong dân Jun Pyo " . Ngồi bắt chéo chân trên ghế , miệng thì cứ cừoi tủm tỉm . " bíp , bíp , bíp ...Đại nhân Jun Pyo ....đại nhân Jun Pyo có tin nhắn .....có tin nhắn " tiếng điện thoại vang lên . Jun Pyo vẫn trong đang cơn mơ chưa tỉnh lại . Trửong phòng Jung phải lay mãi thì anh mới tỉnh lại . Anh lấy điện thoại ở trong túi ra , nhìn vô màn hình rồi cừoi to mà không thèm để ý xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về mình . " tin nhắn của Jan Di , không ngờ cái sức hút của mình càng ngày lớn . Đến mình còn thấy lạ nữa là thừong dân như em " [ Tính tửong bở ] Mở tin nhắn ra đọc , nét mặt chuyển hẳn từ phấn khởi sang tái mét lại . " bốp " tiếng điện thoại rơi xuống . Jun Pyo ngồi thừ ngừoi ra , nhưng anh chợt lấy lại trí nhớ của mình . Anh phóng ra ngoài với mọi tốc lực có thể . Thấy cậu chủ trở nên kì lạ sau khi nhận tin nhắn , trửong phòng Jung nhặt chiếc điện thoại lên và đọc dòng tin nhắn :

-" Chúng ta chia tay đi , đừng kiếm em Jun Pyo "

Dòng tin nhắn vỏn vẹn 10 chữ , Trửong phòng Jung cũng tái mặt theo . Ông như lạc vào cơn mê dài , tiếng bứoc chân bứoc vào. Nhận ra nhừoi quen thuộc , ông cúi chào rồi nhìn ra phía xa , nơi cậu chủ nhỏ đã chạy đi . NHận ra sự khác thừong của ngừoi em trai và đứa con , chủ tịch Goo lo lắng hỏi :

-chuyện gì thế ? thằng Jun Pyo bị sao vậy ?

-Thưa , là cô Jan Di , cô ấy ...............

Truởng phòng Jung đưa chiếc điện thoại cho chủ tịch Goo thay cho câu trả lời của ông . Câu trả lời mà ông không biết phải nói như thế nào . Chủ tịch Goo cầm lấy và đọc . Ông lại làm rớt chiếc điện thoại . chiếc điện thoại cứ thay phiên nhau rớt xuống mà không cần biết . Bà nhìn thấy tất cả . Đáng ra bà vui lắm . hạnh phúc khi đã nhổ đựoc đám cỏ dại trong sân gôn kia .Nhưng bà lại cảm thấy buồn , cái đám cỏ dại ấy làm mọi thứ cứ xoay quanh mãi . Làm ngừoi ta vui nhưng ròi lại làm ngừoi ta đau .....đám cỏ dại mang tên Geum Jan Di

Jun Pyo lao hết sức có thể để đến bệnh viện . Trong đầu anh bây giờ chỉ có 1 câu hỏi " Sao lại là như thế ? " vừa chạy , Jun Pyo vừa lục lọi toàn bộ cái kí ức của ngày thừong dân xem anh đã làm gì sai . Anh đau khổ , cái cảm giác trên thiên đàng rớt xuống địa ngục lại xảy ra . cái quá khứ đau buồn lại tái diễn .

Jun Pyo chạy vào bệnh viện, mặt hầm hầm kiếm Jan Di . Anh hỏi toàn bộ thì đều nhận đựoc câu trả lời là Jan Di xin nghĩ việc . Anh chạy về nhà Jan di thì ông bà Geum nói cô chưa về nhà từ hôm qua tới giờ .anh chạy đến những nới anh biết . Nhưng câu trả lời vẫn như thế và sự thật thì mãi như thế . Anh chợt nhớ đến ngày hôm qua , anh phóng xe lao đến đèo Kang Nam , anh chạy mãi , chạy mãi cho đến khi đến đỉnh . Tuyệt vọng khi không thấy Jan Di , anh chạy khắp bờ biển gọi tên cô :

-Geum Jan Di , em ra đây đi ............em ở đâu .........đừng làm như thế với anh .............Geum Jan Di........em nghĩ mình là ai ...........em có thể bỏ rơi đại nhân Jun Pyo dễ dàng như vậy sao ...........Em ở đâu ...........Geum Jan Di ..........Sao em , tại sao em có thể chứ ............

Anh gục xuống bãi cát , nơi những con sóng cứ nhấp nhô sủi bọt . chúng như muốn nói với anh rằng , Jan Di không có ở đây . Jan Di chưa từng đến đây . Anh nằm xuống bãi cát, anh muốn nứoc biển dâng lên ,cuốn trôi anh đi ra biển xanh thẳm kia . Anh hy vọng Jan Di sẽ thấy anh và chạy tới ôm anh , kéo anh trở lại nhưng không ...........không có 1 ai ...............

Jan Di từ đằng xa , cô nhìn thấy tất cả . Gục mặt vào ngừoi Ji Hoo khóc . Cô muốn chạy tới ôm anh . xin lỗi anh nhưng cô không thể . 1 hành động vô tình có thể sẽ làm hỏng cả đời anh ....................

Chap 9 : Sự thay đổi của Gô Jun Pyo

Jun Pyo nằm trên bãi biển . những con sóng cứ nhấp nhô , nhấp nhô nhưng không sao cuốn đi đựoc ngừoi con trai đang tuyệt vọng kia . Anh nằm im lặng , mắt nhắm . Trái tim anh như bị 1 con dao đâm vào tim ngàn lần . Trái tim đau đớn hơn bao giờ hết , 1 lần nữa , cô lại rời xa anh , không 1 lí do , không 1 lời hứa hẹn . Hoàng hôn đôi khi là ấm áp nhưng cững là 1 buổi tiệc tàn .

Ji Hoo ôm chặt Jan Di vào lòng . Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột . Với sức chịu đựng của Jan Di thì quá lớn . Chuyện này xảy ra không chỉ mình cô và Jun Pyo phải chịu đựng mà còn có cả ngừoi thân của Jan Di rồi Ji Hoo cả nhà Jun Pyo ......Ji Hoo buồn thay cho ngừoi bạn thân , tiếc cho tình yêu của ngừoi mình yêu thầm . Lặng lẽ mãi nhưng cũng không làm đựoc gì . Chỉ có thể lau nứoc mắt và đứng đằng sau nhìn cô buồn .

Ji Hoo gọi điện thọai về nhà Jun Pyo . Đám vệ sĩ nhà Jun Pyo ra bãi biển đưa cậu chủ về trong trạng thái nửa mê nửa sảng . Toàn thân thì cứng đờ vì lạnh và do ngấm nứoc biển . Anh không còn đủ sức để có thể đứng dậy đi nữa . Cứ ngỡ như 1 ngày dài , mặt trời lên với bao tia nắng ấm áp rồi kết thúc vội vàng trong hoàng hôn lạnh giá , thật nhanh và chìm hẳn trong bóng tối u ám .

NHững chiếc xe đưa Jun Pyo trở về nhà , khuất dần sau con đừong đó thì Jan Di mới chịu theo Ji Hoo . Đến 1 nơi thật xa , thật xa cái thành phố Seoul bon chen này . TRên xe , cô không nói , không cừoi . Chỉ để 1 vẻ mặt đựom buồn . Buồn cho số phận của mình , thật trớ trêu và nghiệt ngã . Ji Hoo nhìn Jan Di , lòng anh quặn đau . Ngừoi anh yêu thưong không hạnh phúc thì sao chính anh có thể hạnh phúc đựoc . Anh chỉ khẽ nhìn Jan Di rồi lo lái xe để đưa Jan Di đến nơi mà không muốn thì cũng phải đến . Cái nơi xa vời với hạnh phúc hiện tại và cận kề với sự chia lìa không ngày hứa hẹn

**** Minaochen ****

Minaochen là 1 con đừong nhỏ , ít ngừoi qua lại . Những ngôi nhà ở đây không san sát nhau như Seoul . Họ sống bằng nghề trồng lúa . Điều kiện kinh tế để có 1 bác sĩ thì hơi khó . NGừoi dân xung quanh sống thân thiện . Khác hẳn với Seoul , Minaochen là 1 tỉnh lẻ , cây cối xanh tưoi . Chỉ những ai thân thuộc mới biết đến nơi đây ....đẹp và thơ mộng .....

Ji Hoo dừng tại 1 căn nhà , xung quanh căn nhà là 1 hàng rào trắng , cổng trắng và bên trong có những cây hoa đang hé nụ . CÂy trứoc nhà màu vàng , hình như đang thay lá để thích ứng với từng mùa ..... Ji Hoo đỡ Jan Di vào trong nhà . Bên trong căn nhà màu trắng . Mọi thứ ở đây đều đựoc mang màu trắng . ĐẶc biệt hơn , nó chỉ dùng cho 1 ngừoi . ĐÂy có thể hiểu lí do tại sao Ji Hoo thừong hay vắng mặt vào những ngày cuối tuần ... Trên từong treo đủ lọai tranh , trong đó có hình chính tay Ông vẽ về Ji Hoo . Ji Hoo lồng ghép những bứoc tranh thật cẩn thận :

-Sunbae , làm phiền anh quá

Jan Di nhìn xung quanh nói

-Không sao đâu ,tạm thời em sẽ ở đây . Nếu như bên ngòai có báo đựoc chuyện gì anh sẽ nói cho em biết . Tuy đây không đựoc như trên Seoul nhưng ngừoi dân rất tốt và mến khách nên em đừng lo gì cả . có gì thì cứ nói với anh là đựoc

Ji Hoo đỡ Jan Di xuống ghế

-Sunbae , nếu như em bị mù suốt đời thì sao ?

Jan Di run run hỏi

-Sẽ không có chuyện đó đâu , em đừng lo

Ji Hoo trấn an Jan Di

-Nhưng ....em ....sợ

Cô ngẹn ngào

-Anh đã nói em đừng lo mà.Hãy sống thật tốt khi ở đây và đừng lo lắng gì ở dứoi Seoul nữa . Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện cho

-Vâng , em sẽ không lo lắng gì đâu . Em hứa luôn đó

-thế thì tốt , nếu em không làm đựoc anh sẽ báo cho Jun .....

Ji Hoo biết mình lỡ lời nên ngưng

-Sunbae , sao mọi thứ lại chỉ có 1 cái thôi vậy ?

-ĐÂy là lần đầu tiên anh đưa ngừoi về đây . Trứoc đây, anh vẫn về đây nhưng chỉ có 1 mình . Không có ai biết là anh ở đây cả . ĐÂy là phòng khách , có 1 cây đàn để em có thể tập chơi mỗi khi buồn .

-Vâng ! em sẽ chơi thử

-Đồ đạc thì có thể dùng trong 1 tuần . Mỗi ngày , anh sẽ xuống thăm em 1 lần

-Sunbae àh , mọi chuyện trong bệnh viện còn nhiều lắm . Anh đừng xuống. 1 tuần xuống 1 lần là đựoc . Với lại từ Seoul mà xuống đây thì mất mấy tiếng đấy

-Em có chắc không ?

-Em chắc chắn mà . Em nhìn không rõ nhưng có thể thấy lờ mờ nên anh đừng bận tâm . Muộn rồi , anh sẽ ở lại đây hay về Seoul ?

-Anh sẽ về Seoul vì mai có 1 cuộc họp ở êệnh viện và chuyện em ra đi nếu vắng mặt anh thì mọi ngừoi có thể đóan ra đựoc . Thôi anh về , em khỏi ra tiễn .

-Vâng , chào anh , Ji Hoo sunbae

Ji Hoo bứoc ra khỏi cửa . Mắt anh không rời Jan Di . Nửa muốn về nửa muốn ở lại nhưng nếu ở lại thì nghi ngờ anh đưa Jan Di đi thì rất lớn . Tiến cũng không đựoc nên bắt buộc phải lùi . Đợi đến khi tiến xe của Ji Hoo nổ máy rồi đến khi không còn tiếng gì nữa Jan Di mới lò mò bứoc đến chiếc cầu thang . Cô dò dẫm trong cái nhìn mờ mờ của mình . Dò dẫm mãi mới đến đựoc phòng ngủ , bứoc thêm âấy bứoc thù đến chiếc giừong . Jan Di đặt mình lên chiếc giừong rồi nứoc mắt rơi . Nứoc mắt làm ứot cả chiếc gối của cô .Nói là không lo nhưng sao lại có thể không lo đựoc chứ ? Cô thiếp đi và mưa đang rơi . Những giọt mưa tí tách rơi ngoài hiên khóc thưong cho số phận của đôi trẻ . Đã bao lần xa nhau nhưng liệu lần này họ có thể tìm lại đựoc nhau không ?

*** Biệt thự nhà họ Goo ***

" Rầm " tiếng va chạm mặt xuống mặt dất đựoc phát ra từ phòng của cậu chủ nhỏ . Kể từ khi trở về , Jun Pyo không ngừng đập phá mọi thứ có trong phòng . Không ai dám vào phòng mỗi khi cậu chủ nhỏ điên lên như vậy . Quản gia Lee tức tốc báo ngay cho chị Jun Hee , ngừoi có thể dạy dỗ Jun Pyo . Nâận đựoc tin , chị Jun Hee bay ngay và Hàn Quốc . Ngồi trên máy bay , lòng chị lo lắng . Với cú Sock như này thì Jun Pyo sẽ điên loạn hơn và hư hỏng hơn nữa . Về đến Hàn , ngay tức khắc chị triệu tập F3 còn lại nhưng khỏi cần trêệu tập thì đã thấy 3 mảnh còn lại ở trong nhà chị . Mặt ai cũng lo lắng cho Jun Pyo . Jun Pyo thì khóa cửa không chịu mở cho ai , tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống , tuyệt thực và đập phá . Hội bàn tròn do chị Jun Hee làm chủ đựoc mở ra :

-Chị sợ quá , chị sợ thằng Jun Pyo sẽ làm điều gì đó không hay và ngu xuẩn . Thà là nó cứ ăn chơi đàn đúng bar hay gái gú gì đó để chị có thể biết đựoc nó ra sao . Đằng này cứ nhốt mình lại rồi không ăn . Lỡ có chuyện xảy ra mà mọi ngừoi thì không biết ....

Chị Jun Hee lo lắng nấc lên

-Tụi em đã nói nhẹ nhàng cho nó hiểu nhưng nó không chịu mở ửa rồi còn đuổi tụi em về nữa

Yi Jung nói

-Thằng này thật là không chịu nổi nó nữa .

Wobin nói trong tức giận khi bị Jun Pyo **** xối xả

-Còn Jan Di , con bé cứ làm rối tung mọi thứ đó.Jan Di sao lại có thể ra đi như thế chứ ?

-Em đã cho ngừoi trong thế giới ngầm đi kiếm rồi . Cô bé đó như bốc hơi vậy . 1 khi đã biến mất là không tìm thầy đựoc nữa

Wobin nói

-em cũng đã hỏi Gaeul và nhờ tìm giúp nhưng vẫn chưa thấy gì cả.

-Còn em , Ji Hoo ?

-Em ... em á .... em ờ ...em đã đi lục lọi cả Seoul rồi từng ngóc ngách nhưng vô vọng

Ji Hoo hơi ngựong trong cạu trả lời vì anh biết ....

-Những lúc như thế này , chị thật biết ơn vì các em đã không bỏ rơi Jun Pyo

-Chị đừng nói thế , chúng em là bạn thân của nhau và F4 của cả đại Hàn dân quốc này mà

Yi Jung nhìn chị Jun Hee đáp

-Cái cô bé này , thật là ... cứ làm đảo lộn F4 rồi biến đi mất ....

Wobin nói trong thán phục nhưng cũng bực tức

-Thôi , các em về đi. Cũng khá muộn rồi . CÁm ơn các em trong những giờ phút qua ...

-Thôi, em xin phép chị em về đây ạ

-Em chào chị , Jun Hee noonna

Yi Jung và Wobin chào chị Jun Hee nói .Riêng ji Hoo chỉ cúi đầu chào chị Jun Hee mà không nói gì . Cái sự thật chỉ mình Ji Hoo biết ...chỉ mình Ji Hoo hay ... không muốn cho ai biết ....không muốn ai hay ....CẢ 3 phóng xe đi về ........

Chị Jun Hee sốt ruột lo lắng nhưng cái sự khác thừong của Ji Hoo thì chỉ có chị nhận ra vì chị biết Ji Hoo thưong Jan Di không kém Jun Pyo . Trong cuộc nói chuyện , Ji Hoo chỉ tòan nhìn vào chiếc ly mà không nói gì . " Đáng ra nó phải sốt vó lo lắng , không thể bình tĩnh như thế ... " Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng đập phá đồ đạc trên lầu , phòng của Jun Pyo . Chị Jun Hee chạy lên , đập cửa hét Jun Pyo mở ra nhưng không thấy cửa mở mà chỉ là sự bực tức của Jun Pyo ....Chị Jun Hee mở cửa bằng chìa khóa của mình và bứoc vào bên trong .

Cảnh tựong bên trong thật bừa bãi . Mọi thứ có thể đập đều đã bị đập nát . Mảnh thủy tinh , mảnh gưong vở rơi rớt trên sàn nhà vưong *** ...nhiều vô kể . Jun Pyo dơ chiếc lọ ra để đập tiếp nhưng chị Jun Hee tiến đến và ....." Bốp " . Jun Pyo lãnh cái tát của chị Jun Hee . Máu ở tay do những vụ đập đã chảy ra , từng dòng , từng dòng 1 rơi xuống chiếc thảm ... :

-em nghĩ , em đập phá như vậy thì con bé sẽ quay về với em sao ?

-Em sẽ đập tất cả những gì co thể , đến khi Jan Di trở lại với em

" Bốp " cái tát thứ 2 từ chị Jun Hee

-Em tỉnh lại đi , chị không muốn em là 1 thằng đàn ông tồi không ra gì . Em phải hiểu chứ ? phải có chuyện gì đó con bé mới làm như thế .

NHư vừa biết đựoc câu trả lời , Jun Pyo khưng lại

-Đúng rồi , đúng rồi , chỉ có thể là bà ta . Chỉ có thể là bà ta mà thôi .Em phải bóp cổ bà ta em mới hả giận . Chỉ có bà ta ...

" Bốp " cái tát thứ 3

-Em điên à , bà ta là ai chứ . Cho dù có phải là bà ta đi chăng nữa . em muốn bóp cổ bà ta sao . Bà ta ở bên nứoc ngoài thì làm sao có thể làm đựoc . Chả sẽ sau những chuyện đã xảy ra , bà ta còn không hiểu sao ?

Jun Pyo gục xuống , nứoc mắt bắt đầu rơi .Chị Jun Hee ôm Jun Pyo vào lòng an ủi :

-Noonna à , noonna biết không ? Jan Di đã hứa sẽ cùng em bứoc tiếp quãng đừong còn lại . Cô ấy nói , cô ấy sẽ bứoc theo sau em ...

-Em hãy là 1 ngừoi đàn ông , 1 ngừoi đàn ông chân chính .Có lẽ Jan Di đang theo dõi em ở đằng sau ...có lẽ con bé sẽ quay lại khi thấy em là 1 ngừoi đàn ông chân chình , 1 ngừoi đàn ông có thể lo cho nó...

-Noonna àh ....

2 cái bóng, 1 ngừoi chị , 1 đứa em . Từ bé đến giờ, chỉ tòan là họ dựa vào nhau mà sống . Không bao giờ nhận đựoc 1 lời an ủi , động viên nào từ bố mẹ .....

Bà ta đứng đó . Bà cảm thấy đau lòng .Sau những gì bà đã làm .Bà cảm thấy mình thật tội lỗi . " Có lẽ đây là quả báo sau những gì ta đã làm sao ? " 1 quả báo không đáng có là sự hiểu lầm trầm trọng . Sự hiểu lầm có thể cắt đứt tình mẫu tử.....Bà quay lưng bứoc đi mà đau xót thay cho đứa bé kia....

" Jun Pyo bứoc đến Jan Di . Cô chạy thật nhanh về phía anh .Cô muốn ôm anh thật chặt . Muốn nói với anh nhiều thứ . Muốn anh đừng hiểu lầm cô .Jun Pyo cũg bứoc đến nhưng sắc mặt thay đổi hẳn .Từ tưoi cừoi rồi chuyển sang lạnh lùng . Jan Di hơi è dè nhưng cũng bứoc đến để ôm anh . Anh hất tay cô ra . Jan Di sững nguời lại :

-Em nghĩ em có thể bỏ rơi tôi dễ dàng vậy sao ?

-Không ....

-em nghĩ tôi là con rối của em ư ? muốn vứt là vứt muốn từ bỏ là từ bỏ sao ?

-Không ...không phải...không phải thật mà

-Em chỉ biết làm tôi đau khổ rồi rời xa tôi . Em cứ như Gennie , nhưng em mạnh hơn ông ta . Em có thể làm tôi yêu em . Làm tôi chết đi sống lại nhưng cũng lại làm tôi chết đi . Em hơn sức tửong tựong của tôi

-Không ...Jun Pyo ...đừng mà ....

-Tôi đã chịu quá đủ rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi Jan Di à ,Từ này , Goo Jun Pyo chưa từng quen biết Geum Jan Di

-Jun Pyo ...em xin anh ...xin anh....anh đừng như thế ....em sợ lắm ...Jun Pyo ...xin anh đừng đi....

Nói rồi Jun Pyo lặng lẽ quay đi . Anh cứ bứoc mãi . Buớc mãi , mặc cho tiếng gào thảm thiết của Jan Di . Mặc cho cô có khóc lóc chạy theo nhưng anh không quay đầu lại ...Bóng anh khuất dần , khuất dần sau làn sưong trắng ....khuất dần rồi biến mất ..... "

Jan di giật mình tỉnh giấc . Từ hôm đến đây .đêm nào cũng vậy , cái giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại như trách cứ bản thân cô . Mồ hôi trên áo Jan Di đổ ra như tắm , uớt cả chiếc gối cô đang nằm . Jan Di ngồi dậy , lau mồ hôi hòa quyện với nứoc mắt trên khuôn mặt mình . Cô mệt mỏi bứoc xuống giừong . gấp dọn sạch sẽ rồi lê bứoc xuống dứoi nhà chuẩn bị ăn sáng . Mỗi khi buồn cô lại ăn thật nhiều để quên đi . ăn xong , cảm thấy đỡ buồn , Jan Di lại đi dạo . Cái tỉnh nhò này dừong như đã là nơi trú chân an oàn nhất của cô . Không ai biết cô là ai và họ quan tâm cô như ngừoi nhà . Hôm nay là ngày Jan Di xuống dứoi con xóm nhỏ để khám bệnh cho mọi ngừoi . Ở đây mãi thì chán quá mà chơi đàn thì cũng chán . Không có việc gì làm , Jan Di nhận ngay việc khám bệnh cho mọi ngừoi . Jan Di lầm lũi bứoc đi trên con đừong này , đã bao lần muốn nơi đây là nhà của mình nhưng không sao quên đựoc những chuyện đã xảy ra ..." Vậy là đã 1 tháng 10 ngày , chỉ còn mấy ngày nữa thôi . Không còn Jan Di cỏ dại nữa rồi " cô tự an ủi mình sau ngày hôm qua . NGày cuối tuần :

*** Tái hiện quá khứ ***

Ji Hoo trở lại nơi đây như 1 thói quen . Lao xe thật nhanh và ôội vã . Nơi đây , có 1 ngừoi con gái đang đợi anh mang niềm hy vọng đến . Anh thất vọng ngồi trên xe lo lắng . Chuyện anh muốn giúp lại không thể giúp đựoc . Mỗi lần xuống đây , anh êều phải lấy hết can đảm của mình để đối đầu với sự thật phũ phàng mà anh và cả cô đều đang đối mặt ......

-sunbae à ....anh ....

-Họ nói sắp có rồi , em đừng lo gì cả

-Nhưng em sợ , em sợ lắm .... nếu như thế thật ...phải chăng anh là ngừoi cuối cùng em nhìn thấy .

-Em là cỏ dại mạnh mẽ , cỏ cho dù có bị diệt tận gốc nhưng nó vẫn trở lại . vỉ thế nên em phải tin tửong .

-Anh đừng giấu em sunbae , em biết mình sẽ không bao giờ nhìn thấy ai nữa ....nhưng em vẫn hy vọng .. hy vọng 1 phép màu sẽ xảy ra với em ....1 kì tích gì đó

-Em cứ hy vọng đi , cứ tin đi . nhất định sẽ có ngày ....em sẽ trở lại như xưa ....

2 ngừoi im lặng . không ai nhìn nhau vì sự thật mà họ đang cố giấu . Jan Di chỉ mỉm cừoi buồn rồi đung đưa trên chiếc xích đu . Cô biết tất cả , tất cả những gì cô phải biết ... Còn anh , anh lo lắng , cố gắng che giấu sự thật đựoc phơi bày trứoc mắt anh , không cho cô biết . Để cô khỏi buồn và lo lắng ....

*** Kết thúc quá khứ ***

-Này , bác sĩ . Cô có thể cho tôi hỏi 1 câu không ?

Giọng ngừoi phụ nữ hỏi Jan Di cắt ngang cái nỗi buồn cùa ngày hôm qua , nỗi buồn mà Jan Di đang hồi tửong

-Vâng , cô hỏi đi

-Cái anh đẹp trai kia là bạn trai cô à ?

-Sao cơ , cô đang nói ai ạ ?

-cái anh chàng tóc vàng hay đến đây vào cuối tuần đấy

-ơ ... không ...không phải ạ. chỉ là 1 ngừoi quen thôi

-Cô dầu chúng tôi làm gì . Chúng tôi biết hết cả rồi

-Vâng , sao ạ ?

-Chúng tôi thấy anh ta rất xứng với cô , anh ta nhìn cô bằng ánh mắt tràn yêu thưong đấy chứ . Tuần nào tôi cũng thấy anh ta xuống đây thăm cô

-Vâng , à ....dạ...vâng ....anh ấy là chiếc khăn tay của cháu thôi ạ

-Khăn tay gì chứ . bạn trai thì mới đúng . Chúng tôi thực lòng chúc phúc cho 2 ngừoi .

Jan Di chỉ mỉm cừoi để né họ . Cô biết anh yêu cô . Nhưng từ khi rơi vào thế giới của Jun Pyo thì cô đã bị miễn dịch với Ji Hoo .Cô chỉ thần tựong anh và coi anh là 1 ngừoi anh trai . 1 chiếc khăn tay .....

Kể từ ngày Jan Di ra đi đã đựoc hơn 1 tháng . Wobin vẫn cho ngừoi lùng sục khắp Seoul và ngọai Seoul . Yi Jung và Gaeul vẫn hay đi thăm dò mọi nơi , đến mọi phòng khám để xem xét Jeakyung vẫn chưa biết đến chuyện . Jun Hee noonna ở lại Hàn kiếm Jan Di và cho ngừoi ra nứoc ngoài để tìm kiếm . Ji Hoo vẫn bình thừong , vẫn làm tại bệnh viện và ...thừong xuyên đến thăm Jan Di vào mỗi cuối tuần . Jun Pyo đã đi làm lại sau cái ngày lãnh 3 cái tát của Jun Hee unnie . Anh dừong như tỉnh ngộ ra 1 điều gì đó . Anh không tìm kiếm Jan Di , không quan tâm những gì mọi ngừoi nói . Suốt ngày lao đầu vào công việc . Sáng đi từ sớm cho đến đêm khuya mới về . Mỗi lần về nhà là mặt mũi , ngừoi ngợm chỉ tòan mùi rựou . Có 1 điều đặc biệt là , những khi trời tuyết , anh lại ôm 1 con thú đựoc gắp từ gian hàng trò chơi . Đêm ngủ , anh vẫn ôm những con thú đó như là để tự sửoi ấm trái tim của mình ........

Cứ như thế , cuộc sống của Jun Pyo thật nhanh . Tàn nhẫn trong công việc và lạnh lùng giao tiếp , đối xử với mọi ngừoi . Không trừ 1 ai cả .

Hôm nay là thứ 7 , 1 ngày nghĩ cuối tuần đáng lẽ tất cả nhân viên trong Shinhwa đều phải đựoc hửong thụ nhưng không . Ông chủ lạnh lùng của họ không cho phép , nếu ai đó mà nghĩ trong ngày này sẽ bị nghĩ việc và có thể biến mất khỏi cái thành phố Seoul xa hoa này . Mọi nhân viên đều đến rất sớm , họ không muốn bị mất viêc và mất nơi ở nên đành miễn cữong đến Shinhwa . Jun Pyo ngồi trong phòng làm việc . Nói là làm chứ thực ra anh chỉ đến đây rồi kí 1 số giấy tờ , gặp vài ngừoi rồi trở về nhà hay muốn đi đâu đó thì tùy anh . ĐAng loay hoay với đống hợp đồng ở trên bàn làm việc thì anh nhận đựoc cuộc gọi từ thư kí gọi vào :

-Ai ? thôi đựoc , cho ông ta vô . Tôi không muốn dây dưa hoài sẽ mất thời gian của công ty .

Anh cúp máy xuống và bực mình đẩy mấy bãn hợp đồng tránh sang 1 bên . Cánh cửa mở ra , 1 ngừoi đàn ông độ tuổi trung niên bứoc vào . Ông ta bứoc đi thật chậm và không dám ngứoc nhìn Jun Pyo. Nhìn ông ta thì có thể biết rằng ông ta đang run rẩy trứoc ngài chủ tịch...

-Ông đến đây làm gì ?

Jun Pyo lạnh lùng hỏi và trừng mắt nhìn ông ta

-Thưa ngài , tôi....tôi....tôi muốn ngài cho tôi thêm thời gian đễ trả nợ

Ông Moon run rẩy đáp

-Thời gian ư ? ông không biết rằng tôi rất bận ư ?

-Thưa ...thưa ngài ...tôi biết

-Ông biết sao còn làm phiền tôi

-Số tiền...số tiền đó ....tôi sẽ trả

-Tiền àh , ông nghĩ tiền có thể mua đựoc tất cả sao

-Đó , đó là công sức của bố tôi ....ông ấy đã đặt hết hy vọng vào tôi . Ông ấy gầy dựng lên đựoc như thế , bị rơi vào tay tôi mà phá sản thì tôi không dám nhìn ông ấy nữa ....

-Bố ư ? bố ông sao ? dù có là tổ tiên nhà ông thì tôi cũng không thay đổi quyết định đâu . Ông không biết thưong trừong là chiến trừong sao ? không có sự nhừong nhịn và vị tha ở đây

-Xin ông , ông hãy nghĩ lại đi

-Tôi đã nói là làm , không có việc nghĩ lại ở đây

-Vậy sao , vậy thì mày sẽ phải hối hận đấy Goo Jun Pyo

giọng ông Moon trở nên lạnh tanh , ông ta tiến đến gần chỗ Jun Pyo và rút con dao ra đâm thẳng vào ngừoi Jun Pyo nhưng Jun Pyo né đựoc . Anh đấm cho ông Moon 1 cái . Ông ta ngã lăn đùng ra sàn nhà . Trong cơn chóan váng , ông ta nằm im ở đó . NHân lúc đó , Jun Pyo gọi bảo vệ lên tống cổ ông ta ra khỏi Shinhwa . Đám bảo vệ chạy lên , vội vàng bế sốc ông Monn dậy rồi kéo ông ta ra khỏi phòng . Trong cơn choáng , ông Moon còn định thần lại đựoc nên đã rít thật to để Jun Pyo có thể nghe thấy :

-Mày thật tàn nhẫn . Mày thật lạnh lùng . Mày sẽ không có ai ở bên cạnh mày , họ sẽ từ từ rời bỏ mày mà đi thôi . Mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã làm với tao và công ty của bố tao . hahahhaahha

Ông Moon đã đi xa nhưng câu nói của ông ta cứ văng vẳng mãi bên tai của Jun Pyo Anh cảm thấy căn phòng này thật lạnh lẽo. Trái tim anh lại càng lạnh hơn . Đúng . sự thật là như thế , ngừoi con gái anh yêu quý đã rời bỏ anh mà ra đi chỉ bằng 1 tin nhắn . Anh cảm thấy mình trở nên quá ích kỉ . Vì Jan Di mà anh hành hạ ngừoi khác . Liệu rằng Jan Di thấy như vậy , cô ấy có tiến đến bên anh không ? Đứng dậy , ra khỏi phòng của mình . Jun Pyo thông báo cho tòan bộ nhân viên đựoc ngỉ ngày hôm nay và từ nay trở đi , không ai sẽ đi làm vào thứ 7 nữa . Anh bứoc ra ngòai , vẻ mặt vẫn lạnh băng như thế nhưng mọi nhân viên gặp anh đều chào và họ mỉm cừoi với anh . Cái nụ cừoi của sự ấm áp chứ không phải là nụ cừoi chỉ để xã giao . Những nụ cừoi ấy làm anh cảm thấy đang ấm dần lên , nhưng không ấm bằng nụ cừoi của Jan Di dành cho anh .

Lững thững bứoc xuống ga-ra lấy xe . Anh nổ áyr ồi lao xe vút đi mất . Anh chạy khắp thành phố Seoul . Anh cảm nhận sự náo nhiệt của thành phố xa hoa này . Chạy mãi , chạy mãi ...đích đến anh dừng lại là gian hàng gắp thú nhồi bông ... nơi anh và Jan Di đã từng chơi . Bên ngừoi anh bây giờ lúc nào cũng có những đồng xu , đồng xu ấy dùng để cho vào việc gắp thú . Anh bỏ đồng xu vào bên trong máy rồi bắt đầu di chuy6ẻn cái tay cầm để có thể gắp đựoc những con thú nhồi bông kia ....

Lần thứ nhất , thú đã gặp lên đựoc nhưng nửa chừng nó lại rơi xuống ...

Lần thứ hai , con thú gắp gần đến đựoc đích thì lại rơi xuống ....

Làn thứ ba , anh gắp đựoc con thú lên bằng sự khéo léo , cẩn thận và từ trái tim anh ...

Anh cảm thấy như ấm áp hơn . Anh cảm thấy như Jan Di đang ở bên anh , đang dõi theo bứoc đừong của anh đang đi mà không có cô .....Anh quay lại , không có ai , không 1 ai đang đứng cạnh anh cả .....cô đơn , trốg vắng , bao bọc lấy con ngừoi anh .....

Anh lên xe , lái về nhà . Ôm con thú trong tay , anh bứoc thật nhanh vào phòng của mình . " Jan Di àh , Jan Di ... sao em nhẫn tâm bỏ anh như thế ... Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mọi vần đề mà ...Jan Di ...Geum Jan Di...Anh.....Anh ...nhớ ....em " Jun Pyo ngồi trong phòng , anh ôm con thú vừa mới gắp đựoc , lắc lư ngừoi , ngẹn ngào nói với chính bản thân mình ...

Qua khe cửa , bà nhìn thấy . Con trai bà bây giờ không còn lạnh lùng nữa . Con trai bà như 1 đứa trẻ bị bỏ rơi thiếu tình thưong . Bản chất bên ngòai của nó , không che giấu nổi cảm xúc bên trong là con ngừoi thật của Goo Jun Pyo . Bà đau lòng quay bứoc đi . Chính bà đã gây ra mọi thứ để con bà hiểu lầm bà

Hôm nay là chủ nhật Chị Jun Hee phải bay về Mĩ vì đứa con trai đầu bị ốm . Jun Pyo từ sáng sớm đã ra khỏi nhà . Ở nhà bây giờ chỉ còn mình Bà Kang và ông Goo và đám nguời hầu , vệ sĩ . Đợi cho Jun Pyo đi hẳn , bà bứoc vào phòng anh . Bà nhìn mọi thứ xung quanh . SAo nơi nào trong phòng anh bà cũng cảm thấy có hình bóng của Jan Di . Mọi thứ , từ chiếc ghế Sofa cho đến chiếc tủ quần áo , cả chiếc giừong của anh ... ĐÂu đó , hình bóng của Jan Di cứ thấp thoáng trong phòng . Bà ngồi vào làm việc của Jun Pyo , bà nhìn mọi thứ trên bàn . Có 1 thứ rất lạ .Nó mang tên :" Goo Jun Pyo diary . xoăn ♥ cỏ " . Bà khẽ mỉm cừoi . Bà lật từng trang ra một , mắt bà như hoa đi . Thật sự mà nói , chính bà cũng không tin vào mắt mình nữa . NHật ký của Jun Pyo ....... Bà không ngờ Jun Pyo có thể viết nhật ký ....

" ngày....tháng....năm....

Hôm nay là ngày đầu tiên anh ở bên Mĩ du học . Anh nhớ em Geum Jan Di . Anh muốn bay về ngay bên đó để có thể ở bên cạnh em . Lo lắng và chăm sóc cho em

ngày ....tháng....năm....

Bây giờ là 2 giờ sáng , anh không sao ngủ đựoc Jan Di àh . Anh đã gọi cho em để nghe tiếng em rồi nhưng sao anh vẫn thấy nhớ em quá

ngày ...tháng...năm.....

Hôm nay , ngày Jan Di chính thức đựoc lên Đại học nhờ sự giúp sức của Ji Hoo . Đáng ra mình phải ở bên để chúc mừng và hạnh phúc cùng cô ấy chứ ?

ngày....tháng...năm

Hôm nay , anh đựoc mật báo ...có tên bác sĩ thích em ....anh như ngừoi điên vậy , anh muốn đấm thẳng vào mặt tên đó và nói cho hắn biết : Geum Jan Di là bạn gái của Goo Jun Pyo.....

ngày ....tháng....năm....

Anh nhớ em , nhớ cái ngày chúng ta ở tháp Nam San . NHớ cái lúc anh chăm sóc cho em . Nhớ những lúc em say ruợu . NHớ những lúc em mắng anh , đá vào chân anh ...

Ngày ....tháng....năm ....

anh nhớ cái ngày ở nhà em . nhớ những lúc gia đình em và anh làm kim chi rồi những lúc đi tắm đi xông hơi ở những nơi công cộng .Rồi những lúc đi ăn chả cá ở ven đừong ..

Ngày... tháng... năm

Em biết không Jan Di ? cái ngày mà em không gọi điện thọai cho anh đấy 3 ngày 13 tiếng . Anh thật sự lo sợ . Anh sợ em sẽ bỏ cuộc . Anh sợ em sẽ rời xa anh ...

ngày ...tháng... năm....

Vì em , anh đã là 1 ngừoi đàn ông tốt . Vì em , anh đã dùng sức của bản thân mình để có thể làm em tự hào về anh............

ngày...tháng....năm....

cái ngày em đi vào bão tuyết để kiếm trái tim của anh , anh thực sự đau lòng . Anh tửong em không muốn trái tim của anh nữa . Vậy mà em lại bất chấp tất cả để đi tìm nó . Anh thực sự rất vui

ngày ...tháng....năm....

Anh thật sự không dám đối diện với em . Thấy em đi bên Ji Hoo mà lòng anh tan nát . Anh đã lấy hết dũng khí để nói rằng em là vết bẩn mà anh phải bôi xóa . Khi anh nói như thế , anh như muốn vứt bỏ tất cả để chạy đến bên em . Nói cho em biết mọi thứ .....

Ngày...tháng...năm.......

......................."

Bà lật từng trang một , Từng dòng chữ , từng con chữ như xé nát tim gan . Chỉ tòan là thưong Jan Di , nhớ Jan Di mà không hề nhắc đến bà . có nhắc thì chỉ tòan là những chuyện bà đã gây ra cho Jan Di . Lật đến trang cuối của quyển tập , mới đựoc viết cách đây không lâu .Vào cái ngày chị Jun Hee tát Jun Pyo . Bà thực sự xúc động :

NGày .... tháng ....năm.....

Chào em , Geum Jan Di . ĐÂy là những dòng chữ cuối cùng anh dành cho em . SAu những gì đã xảy ra với 2 chúng ta . Anh cứ ngỡ hạnh phúc của ta là mãi mãi và em sẽ là của anh . 1 lần nữa , em lại rời xa anh . Cho dù em ra đi mà không nói lời nào thì anh cũng biết là có chuyện gì đó . Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao em lại không chấp nhận lời cầu hôn của anh . Để em có thể dễ dàng chốn chạy , bỏ rơi anh .Anh buồn , buồn lắm em có biết không . Dù chị Jun Hee đã nói để cho anh hiểu nhưng thực chất anh không muốn tin những lời nói đó .Anh sẽ quên em , nhưng anh không thể nào xóa đi hình bóng của em trong tâm trí anh .Có những lúc anh tự hỏi mình tại sao lại yêu 1 ngừoi thừong dân như em .Em không cần vật chất , không cần tiền bạc . Chỉ có em , chỉ có em là có thể thay đổi con ngừoi anh . Từ lần đầu gặp mặt , anh đã hỏi em có thứ gì tiền không mua đựoc .Em không trả lời đựoc nhưng anh đã biết là có em là không thể dùng tiền mua đựoc . Cho dù có bỏ ra bao nhiêu cũng không thể mua đựoc trái tim của em . Chỉ có sự chân thành và trái tim của chính anh mới chinh phục đựoc em . Mặc cho mọi ngừoi nghĩ gì nhưng thừong dân Jan Di là bạn gái của đại nhân Jun Pyo là 1 vinh dự cho anh . Mẹ ma nữ có ghét em , coi thừong và không chấp nhận em đi nữa thì em mãi mãi là bạn gái của anh và không ai có thể thay thế đựoc em trong trái tim anh . Từ hôm nay , anh sẽ là 1 con ngừoi mới . 1 con ngừoi không có sự ấm áp , sự chân thành và sẽ lạnh lùng như xưa vì không có GEum Jan Di nồng nhiệt , cỏ dại kiên cuờng bên cạnh anh nữa . Anh yêu em , GEum Jan Di . Bây giờ và mãi mãi "

những dòng chữ cuối cùng của trang sách , bà Kang làm rơi cuốn sách xuống đất . Bà ngồi xuống chiếc ghế . Tay bà run run , nứoc mắt cứ rơi , rơi mãi như không muốn dừng lại . NHững giọt nứoc mắt của sự ân hận , giọt nứoc mắt sau vẻ lạnh lùng , tàn nhẫn với chính máu mủ , ruột thịt .ĐÂu có ai biết , bà như Jun Pyo . Bà bị ép hôn với ngừoi bà không yêu là ông Goo . Từ ngày cứoi xong bà trở nên lạnh lùng và lao vào công việc để quên đi quá khứ của mình . Bà ép hôn chị Jun Hee và Jun Pyo để rửa hận cho vết thưong lòng của mình . Nhưng khi nhận ra bản thân bà chỉ nghĩ cho mình , bà thấy hối hận khi đã gây ra tất cả .

-đã đến lúc để sửa chữa lồi lầm rồi bà chủ tich Kang

1 ngừoi đàn ông bứoc vào , là ông Goo

-Ông nói gì ?

Bà Kang lau vội những giọt nứoc mắt

-Bà có muốn thấy con mình đau khổ vì tính ích kỉ của mình không ? Thay đổi cái nhìn của con cái về mình đi chứ bà Kang Hee Soo

-Ông biết gì mà nói chứ

-Bà còn nhớ không ? cái ngày mà tôi tỉnh lại .Tôi ú ớ nói về chiếc khăn tay của tôi

Bà kang lật lại kí ức của ngày hôm ấy , ông Goo ú ớ gọi chiếc khăn tay của ông . ông hồi hộp muốn gọi ngay chiếc khăn tay đến nhưng bị trửong phòng Jung ngăn cản và nói gì đó nên ông đã không muốn gặp nữa . Bản thân bà muốn xem chiếc khăn tay đó là lọai gì mà có thể khiến 1 ngừoi chết đi sống lại như chồng mình . Bà tò mò nhưng không dám hỏi ông . Ông Goo nói :

-Chính là .......

-Tiểu thư Jan Di ạ

Trửong phòng Jung bứoc vào sau , cúi chào 2 ngừoi rồi tiếp lời của ông Goo

-Jan...Geum....Jan Di ?

Bà ngạc nhiên hỏi

-Vâng , thưa bà .Chính tôi đã nhờ tiểu thư Jan Di đến nói chuyện với ngaì chủ tịch trong lúc ông ấy sống đời sống thực vật . Tôi cảm thấy cô bé ấy rất ấm áp và nồng nhiệt . Có thể thay đổi thiếu gia Jun Pyo đó là 1 kì tích và làm ngài chủ tịch trở lại như xưa thì đó quả là 1 điều kì diệu .

-Đúng , trong lúc tôi đang lang thang trong giấc mơ của mình. Tôi sắp lạc vào cõi u mê mà không thể quay trở lại đựoc nữa . Tôi đứng trứoc ngữong cửa của tử thần và cảm thấy lạnh lẽo thì nghe thấy tiếng của ai đó . Ngồi bên cạnh tôi và nói rất nhiều . ĐÃ từ lâu tôi chưa đựoc ai ở bên và nói chuyện .Chính ngừoi đó đã làm cho tôi muốn thức dậy để xem ai lại có thể có ý chí và tin rằng sẽ làm cho tôi tỉnh giấc sau những giấc mơ dài .

Bà Kang chăm chú nghe ông Goo nói từng lời một . Bà tự hỏi với chính mình những gì bà nghe thấy có phải là sự thật không . Nếu là sự thật thì Geum Jan Di quả là 1 con ngừoi rất đáng đuợc khâm phục . Bà bứoc ra khỏi phòng với bao suy nghĩ để lại ông Goo với nụ cừoi nhẹ vì ông biết rằng bà sắp làm những gì ........

Những dòng chữ , những lời nói của ông Goo như làm cho bà tỉnh ngộ và hiểu rõ hơn về ngừoi con gái thừong dân kia . TRánh cái dò xét của ông Goo , bà gọi cho lái xe Chae :

-lái xe đến đây và đưa tôi ra ngoài.

Bà nói với lái xe Chae không quá lạnh lùng nhưng không quá ấm áp .

Nhận đựoc lệnh của phu nhân , lái xe Chae đến đưa bà ra ngoài . Với bao suy nghĩ hỗn độn trong đầu , bà chẳng biết là sẽ phải đi đâu .Bà hỏi :

-Chae này , anh biết nơi nào không quá im lặng , không ồn ào nhưng lại ấm áp không ?

-VÂng , tôi có biết 1 nơi .Nơi đó cảnh quan cũng đẹp lắm . Không ồn ào nhưng có sự nồng nhiệt của mỗi ngừoi .Nơi đó là làng Minaochen ,đó là nơi ngừoi thân của tôi đang cư ngụ.

-Vậy hãy đưa tôi đến đó .

-vâng thưa phu nhân .

Lái xe Chae đưa bà Kang đến làng Minaochen , ngọai thành phố Seoul . Bà đựoc Chae đi tham quan khắp nơi trong làng . Mọi ngừoi ở đây đón tiếp bà rất chu đáo khiến bà cảm thấy rất vui . Bà như 1 tảng băng đang tan chảy ra vì hơi ấm của những tia nắng mặt trời . Họ tiếp đãi bà không chỉ bằng lời nói mà bằng những lúa gạo và những thứ họ có ,chúng không đắt tiền nhưng mang 1 ý nghĩa lớn với bà .

Thoát khỏi chốn phố xá thành thị , đựoc mọi ngừoi quan tâm .Bà thấy hạnh phúc trong lòng như vơi đi phần nào nỗi buồn trong mình . Trời về chiều , Gió thổi nhẹ làm cho các cành cây rung rinh theo . Màu xanh phấp phới trong cái nắng nhẹ của buổi chiều tà . Bà lững thững bứoc đi trên con đừong của làng để tìm hiểu thêm về ngôi làng và hít thở không khí trong lành . Phía xa là 1 ngôi nhà màu trắng khác hẳn với những ngôi nhà ở đây , cảm thấy kì lạ và có đôi phần tò mò . Bà nhanh chân bứoc lại đó theo linh tính . Linh tính mách bảo bà rằng , ngừoi bà đang tìm đang hiện diện đâu đó ở đây ......

SÁng nay , là ngày cuối tuần , Jan Di dậy thật sớm để chuẩn bị bữa ăn đón Ji Hoo xuống chơi với cô nhưng đến gần trưa thì anh gọi điện thọai xuống thông báo là anh đang bận nên có lẽ hôm nay sẽ không xuống đựoc . Thất vọng , Jan Di cảm thấy chán nản . Cô lên phòng ngủ , ngủ nhưng mãi sao không đựoc . Nửa muốn ngủ , nửa không dám ngủ . Jan Di sợ phải mơ thấy cái giấc mơ đó . Cái giấc mơ cứ đeo bám Jan Di , ám ảnh Jan Di .... Nằm mãi thì cũng chán , Jan Di xuống phòng khách , nơi có chiếc đàn piano mà Ji Hoo đã để sẵn ở đấy cho Jan Di . Cô ngồi xuống rồi bắt đầu lứot từng ngón tay lên phím đàn . Âm thanh du dưong , dạt dào , tha thiết như oán trách bản thân và tự than vãn với với chính mình :

Lời bài hát : " Tình yêu em dành cho anh là bất tận . Cớ sao ta lại không đến đựoc với nhau . Thôi thì nếu có kiếp sau , em nguyện yêu anh đến hết đời ... Dẫu mai này không gặp đc nhau , em mong anh thật hạnh phúc . Anh mãi mãi là ngừoi đàn ông em yêu thưong sau bao lần em đã tự dằn vặt chính bản thân mình và hỏi lòng tại sao em lại yêu anh nhiều như thế . Anh yêu àh , Saranghea yo ..."

Tiếng hát , tiếng đàn cứ ngân vãi . Nếu ai nghe đựoc bài hát thì chỉ nghĩ đơn giản nó chỉ là 1 bài hát nhưng không ai biết rằng , nó là cả số phận của 1 ngừoi con gái yêu 1 ngừoi con trai nhưng sau bao cách trở lại không đến đựoc với nhau .

Bà kang đi vào bên trong ngôi nhà . Cổng không khóa . Bà từ từ hé mở cửa chính ra , bà muốn xem coi ai lại có cái giọng hát quen thuộc như thế . Cánh cửa từ từ đựoc mở ra , bà không dám nhìn thẳng vào ngừoi con gái đang chơi đàn . Bà đứng đó , nghe tòan bộ những gì mà ngừoi con gái bất hạnh đó đang tạo ra . Cánh cửa mở , những ánh sáng lọt vào bên trong mang theo chút gió của mùa thu . Jan Di đang chơi thì cảm thấy lạnh . với 1 ngừoi bị mù , đôi mắt không còn sáng thì những giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn . Chúng có khả năng mạnh bạo hơn với sự xuất hiện của 1 ngừoi lạ . Jan Di đứng dậy , mò mẫm rồi sợ hãi cất tiếng :

- ai , ai đó . Ai đang ở đó ? Ji Hoo sunbae , sao anh nói anh không xuống ?

Jan Di ngập ngừng

-Ji Hoo sunbae ?

phu nhân Kang ngạc nhiên

- Bà là ai thế ? tại sao bà lại vô nhà của tôi . Tôi la lên bây giờ đó

Nói xong Jan Di hùa tay với trong không khí 1 thứ gì gần nhất để có thể tự vệ

-Tôi , tôi là ngừoi phụ nữ có đựoc đứa con trai tôi muốn nhưng không có tình mẫu tử gì với nó . Bởi vì cô , chính cô đã lấy hết tình cảm của nó dành cho tôi . Cô bứoc vào đời nó , thay đổi nó rồi đấu tranh với tôi để giành lấy nó nhưng cô vẫn không lấy đựoc con ngừoi nó mà cô vẫn thắng tôi đấy Jan Di àh

Bà Kang nói ra những ấm ức trong lòng mình những gì bà muốn nói cho Jan Di nghe từ cái hôm Jun Pyo bị tông xe nhưng hãnh diện của bà không cho phép bà làm như thế

-Chủ .... chủ tịch...Kang .....!

Jan Di nhận ra tiếng nói đó và kiểu cách lạnh lùng khi nói chuyện . Cô lắp bắp

-Đúng thế , tôi là chủ tịch Kang nhưng đó là của ngày xưa . Còn bây giờ , Tôi chỉ là 1 Kang Hee Soo . Ngừoi phụ nữ của gia đình

-Bà , sao bà lại biết tôi ở đây ? bà cho ngừoi theo dõi tôi sao ?

-Chỉ là 1 sự tình cờ tôi đi ngang đây thôi . Mà Jan Di này , sau bao năm mà cô vẫn sợ hãi tôi như vậy sao ?

-sợ , tất nhiên tôi phải sợ chứ . Yêu Jun Pyo nhưng tôi không muốn mọi ngừoi chung quanh tôi phải buồn

-Cô nói yêu Jun Pyo ? cô yêu nó sao lại rời xa nó ?

-Tôi rời xa là vì có lí do chính đáng , nhưng không phải là vì bà đâu . Bà ngồi xuống ghế đi , tôi không muốn mang tiếng là vô lễ với ngừoi lớn

Bà Kang răm rắp làm theo , bà ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt cứ dõi theo từng cử chỉ của Jan Di . Jan Di cũng mò mẫm tới chiếc ghế Sofa chỉ cách chiếc đàn piano 5 bứoc chân .

-Lí do chính đáng đến cỡ nào mà cô lại bỏ rơi nó như thế ? cô có biết rằng vì cô mà con tôi hiểu lầm tôi và không thèm dòm ngó đến tôi không ?

-thật sự là điều này tôi cũng nghĩ đến nhưng không có cách nào để nói cho anh ấy biết lí do ...

- Cô rời xa con tôi vì đôi mắt của cô không còn sáng ?

Bà Kang gằn từng chữ 1

-Sao ... Sao ....bà biết ?

-đừng gọi tôi là bà mà hãy gọi tôi là bác đi . Nghe chữ bà tôi cảm thấy 2 chúng ta như những con ngừoi xa lạ .

-vậy ...tại sao ..bác biết .... không lẽ Ji Hoo sunbae

-Với những cái cử chỉ hành động của cháu thì ai cũng có thể nhận ra Jan Di àh . Còn Ji Hoo , nó biết cháu ở đây sao ?

-Đúng , anh ấy đã đưa cháu tới đây để đợi cho đến khi có 1 giác mặt phù hợp với cháu nhưng cháu biết rằng sẽ không có ngày ấy đâu

-Vậy là vẫn chưa tìm đựoc ngừoi hiến giác mặt sao ?

-Cháu chưa thấy nói gì nhưng cháu hy vọng . Hy vọng của cháu chỉ dập tắt sau mấy ngày nữa thôi

Jan Di cừoi buồn

-Mấy ngày nữa ? là sao . ta không hiểu

- Chỉ còn 1 tuần , thời gian 1 tuần nữa là cháu sẽ thật sự mù nếu như không có giác mặt phù hợp . Vĩnh viễn cháu sẽ không thấy đựoc mặt trời và ...

nói đến đây , Jan Di ngẹn ngào khóc nấc lên . Bà Kang thấy Jan Di lần đầu tiên yếu đuối trứoc mặt bà , bà cảm thấy đau lòng . Đau lòng vì ngừoi con gái của con trai bà khổ sở như thế . Bà chợt nhớ đến ....

- Jan Di này , ta sẽ giúp cháu chuyện này nhưng đổi lại cháu phải hứa với ta giúp ta chuyện khác chứ ?

- Sao ...sao cơ ạ ? Chuyện gì cơ ạ thưa phu nhân .

-ĐÃ nói là hãy cứ gọi ta là Bác thôi , đừng dùng kính ngữ nữa ta cảm thấy không quen lắm . Chuyện là......

Jan Di mỉm cừoi trứoc sự ngại ngùng của bà Kang sau khi nói ra chuyện mà cô sẽ giúp bà Kang sau khi bà giúp cô chữa lành đôi mắt . Vậy là bà Kang yêu cầu Jan Di ghi 1 bức thư gửi lên Seoul cho Ji Hoo và mọi ngừoi nhưng không đựoc nói cho họ biết chính bà đã đưa cô đi . NGhe theo lời , Jan Di viết bức thư đó rồi đi theo bà lên Seoul và sân bay , bay qua Mĩ ... nơi hi vọng đựoc tỏa sáng ......

Jun Pyo lang thang trên phố với hy vọng có thể kiếm đựoc niềm vui . Đây là lần thứ bao nhiêu thì anh cũng không nhớ rõ nữa , anh đang ngồi ở xích đu công viên gần nhà Jan Di . Từ sáng đến giờ , đi mãi đi mãi khắp thành phố thì anh cũng quay trở lại nơi này . Nó dừong như là 1 kỷ niệm đẹp nhất đối với anh . Công viên hôm nay im lặng , không 1 bóng ngừoi dù là ngày cuối tuần . Tia nắng ấm , nhẹ nhàng chiếu qua từng chiếc lá trên những cành cây cao . Hôm nay là ngày cuối tuần , 1 ngày cuối tuần bình yên . Ngày nghỉ mà công viên vắng ngừoi , không có bóng dáng 1 ai qua lại như viết rằng có ngừoi thất tình sẽ đến đây. Gió đang miên man bài hát tình yêu . Gió như muốn nói điều gì đó chăng ? Jun Pyo ngồi xuống chiếc xích đu , nơi anh đã lấy hết can đảm của mình đễ trao nụ hôn cho" bé giặt là " . Cái ngày ấy , cứ ngỡ như ngày hôm qua . SAo thời gian trôi nhanh thế , thoắt cái cô ở bên anh rồi thoắt cái lại rời xa anh . Cô như lòai bồ công anh , tự do , tự tại . Muốn đến đâu thì đến . muốn làm gì thì đều có thể làm mà không bị gò bó hay ép buộc .

" Em sẽ không vì mẹ anh mà rời xa anh đâu " lời nói đấy phải chăng đã theo gió rồi cùng cô bay đi mất . Cô đã quên lời hứa đối với anh rồi sao ? Cái ngày ấy , cái ngày anh muốn xóa vết bẩn của mình . Anh chỉ nói thế nhưng trong lòng anh không muốn thế , phải chăng đây chính là lúc anh nên xóa vết bẩn này sao ? . Tình yêu của anh nhẹ nhàng nhưng không dễ dàng . Khi Jun Pyo yêu Jan Di , anh đã bắt đầu phải đối mặt với sự thật giữa sự phân biệt ngừoi giàu và thừong dân . ĐÃ bao lần tửong chừng như buông xuôi , tửong chừng như đã mất nhau và tửong chừng như Jan Di sẽ rút lui thì cô lại quay về và làm anh thật hạnh phúc . Nụ cừoi ấy , nụ hôn ấy , cái nhìn ấy vẫn còn dư âm quanh nơi này . Bao lần gian nan , khó khăn đều trải qua đựoc . Còn lần này ? liệu lần này 2 ngừoi có vựot qua nổi không ? đó vẫn chỉ là 1 câu hỏi mà chưa có câu trả lời xuất phát từ 2 đối phưong .

Miên man với dòng suy nghĩ và dư âm , Jun Pyo nhận ra mình lúc nào cũng là ngừoi bị bỏ rơi và chạy theo Jan Di nhưng lần nào cũng chính là do những ngừoi xung quanh Jun Pyo làm Jan Di phải tự thu hết gánh nặng về mình và chịu khổ sở mà không hề than thở với ai . " Jun Pyo , có điện thoại . Tóc xoăn Jun Pyo , điẹn thoại , điện thoại ....... " Bản nhạc chờ tự tay Jan Di làm cho Jun Pyo . Anh vẫn lưu giữ nó như 1 niềm tin , như 1 hy vọng đợi ngày cô quay lại đây........ Tiếng điện thọai cắt ngang những dòng suy nghĩ của anh :

- Yoseo , gì thế Wobin ? ôh , mình cũng đang rảnh đây . Aishhhhhhh cậu đang sai đại nhân Jun Pyo àh . Thôi đựoc , mình sẽ giúp cậu 1 lần này coi như trả ơn cho cậu .

NGhe điện thọai xong , Jun Pyo sải chân bứoc lên xe và đi về siêu thị Shinhwa mua giúp cho Wobin 1 số đồ cần thiết của Guni rồi anh trở lại đại bản doanh trại của F4 .

---------- bệnh viện shinhwa ---------

Ji Hoo đang giải quyết vấn đề về phòng mạch của ông . Anh đã nói dối Jan Di rằng có cuộc họp rồi anh sẽ xuống và mua 1 số món đồ ăn mà cô thích để gây bất ngờ cho cô . Vậy là đã xong , Anh nhanh tay lấy vội chiếc áo khóac rồi chạy xuống Ga-ra xe để lấy xe đi mua đồ . Chiếc xe bon bon trên đừong với niềm vui của Ji Hoo . điện thoại của anh vang lên . " Thằng Yi Jung , nó gọi mình có gì không nhỉ ? "

- Có chuyện gì với cô giáo trẻ à CAssanova ? ừ , mình cũng mới tan thôi . Thôi đựoc mình sẽ đến chơi nhưng chỉ 1 lúc thôi đấy .

Kế hoạch gây bất ngờ cho Jan Di bị chậm trễ , vậy là anh phải đến doanh trại họp mặt với F4 với lí do khá thuyết phục của Yi Jung " họp mặt " . Anh quay đầu xe rồi lao vụt đi với đống cặp táp của mình .

------------------- Doanh trại ----------------

Wobin và Yi Jung đang ngồi uống rượu . 2 chàng đang hả hê vì lâu lắm mới có thể sai đựoc 2 thằng tự kỉ và kiêu ngạo .

- Chuyến này , 2 đứa mình phải hành hạ 2 thằng nó

Wobin nhấp ngụm rượu rồi cừoi

- 2 cái thằng , đúng là ... từ ngày cô bé ấy ra đi . Tụi nó như là ngừoi lạ đối với tụi mình vậy . Gặp tụi nó cũng thật khó . Khó hơn là lên trời vậy ,

Yi Jung nhăn mặt

- Mà kể cũng lạ , cô bé ấy cứ đi mà chẵng nói cho tụi mình biết câu nào rồi còn đi chia tay thằng Jun Pyo nữa . Không biết có gì giữa mẹ ma nữ và cô ấy không ?

- Mình cũng không biết nữa . Mình tửong ngừoi của cậu phải điều tra ra rồi chứ ?

-Cậu còn không hiểu máy giặt sao . Đả biến mất là biến mất không thể tìm đựoc . Mình đã huy động rất nhiều ngừoi rồi vậy mà vẫn không thể tìm đựoc .

- Ừ , may cho mình là Gaeul nhà mình không có như thế

- Gaeul mà như thế thì cậu có thể ung dung ngồi đây sao ?

-Yah , cái thằng , khôn hồn đấy . Không thì mình sẽ mách Guni cho cậu xem . Mà 2 cái thằng này , mang tiếng là đi xe tốt nhất đại Hàn dân quốc mà sao lâu đến thế nhỉ ?

- Nói xấu sau lưng ngừoi khác khi họ không có mặt ở đó thì sao gọi là bạn thân đựoc chứ ?

Ji Hoo bứoc vào với chiếc cặp táp .

- Cái thằng này , đến hồi nào vậy ?

Yi Jung ngạc nhiên hỏi

-Cũng mới đến thôi , hôm nay bệnh viện có nhiều chuyện nên mình phải về sớm đó .

-Còn thằng Jun Pyo nữa , nhờ nó có tý chuyện mà đi lâu thế không biết

Wobin nhăn nhó .

- thưa các cậu , có 1 ngừoi lạ mặt gửi cho các cậu những thứ này đây ạ .

Ngừoi dọn dẹp vô , kính cẩn chào rồi đưa cho họ 1 phong thư to khiến cho 3 người ngạc nhiên không biết là ai . Ji Hoo cầm lấy phong thư mở ra đọc . Mắt anh liếc theo những dòng chữ , những con chứ trải đều trên tờ giấy . Nét chữ thân quen và ngừoi gửi là 1 ngừoi thân thuộc " Geum Jan Di " Bức thư trên tay Ji Hoo rớt xuống , anh sững sờ in lặng làm cho F2 còn lại cũng đớ ngừoi . Yi Jung nhặt tờ giấy lên rồi cùng Wobin chăm chú đọc :

- " gửi tất cả mọi ngừoi , em , Geum Jan Di , cỏ dại của mọi ngừoi đây . Chắc có lẽ mọi ngừoi chưa quên em đâu nhỉ . Xin lỗi vì cứ ra đi mà không nói lời nào và lần này cũng vậy .

Ji Hoo Sunbae , cám ơn anh những ngày qua đã chăm sóc và bảo vệ cho em . Anh là lính cứu hỏa giỏi nhất của Jan Di . Anh đừng tự trách mình vì đã không xuống chỗ em . KHông phải vì anh không xuống mà là do em không muốn làm phiền anh nữa . cuộc chơi nào cũng có lúc phải dừng lại và chắc có lẽ đây là lúc em nên dừng lại . Xin anh đừng đi kiếm em và đừng tự dằn vặt bản thân mình .... Anh hãy quay lại đằng sau , đang có ai đó nhìn anh từ đằng sau ....

Yi Jung Sunbae , thời gian em vắng mặt anh đừng làm Gaeul buồn nhé . Khi nào có dịp em sẽ trở về hỏi tội anh nếu anh làm bạn em buồn . Wobin sunbae nữa , anh cũng không đựoc làm Guni khóc đâu đấy . 2 ngừoi vẫn nhớ cú đá của em thì liệu hồn đấy ...

Em ở nơi xa , gửi lời hỏi thăm mọi ngừoi . Nếu có duyên thì ta sẽ gặp lại nhau và đòan tụ . Nếu không có duyên thì kiếp sau hãy là bạn thân của nhau mãi mãi . TRong cuộc đời em , quen đựoc mọi ngừoi là 1 niềm vinh dự lớn lao của em . Sẽ nhớ mọi ngừoi lắm đấy .

GEum Jan Di "

Yi Jung và Wobin sững sờ . Cô bé giặt là lại làm trò gì nữa không biết . Cô bé ấy cứ đáng sợ như mẹ Ma nữ nhưng tâm hồn trong sáng hơn bà ấy nhiều . F2 ngứơc nhìn Ji Hoo thắc mắc . Như hiểu đựoc cái nhìn đó , Ji Hoo lôi trong cặp đóng hồ sơ bệnh án của Jan Di vứt xuống bàn . Yi Jung và Wobin lại càng ngạc nhiên hơn . 2 ngừoi tò mò mở ra xem rồi họ tiếp tục sững sốt . Yi Jung hỏi :

- Bấy lâu nay , cậu biết tất cả ư ?

Ji Hoo gật đầu

- Vậy ... Jan Di ở 1 nơi nào đó do cậu giấu hả ?

- Cậu biết mọi thứ mà không kể cho mọi ngừoi nghe sao ?

- Hèn chi , ngừoi của tớ tìm mãi không ra .

Wobin và Yi Jung dồn dập hỏi thay cho 1 ngừoi đang đứng đằng xa . Anh đã nghe thấy tất cả , anh đang đợi câu trả lời từ thằng bạn

- Vô tình mình thấy đựoc cái đó rồi mình tra hỏi thì Jan Di mới nói cho mình biết . Cô bé đã dặn mình rồi bắt mình hứa không cho ai biết . Nếu như mình không giữ lời hứa thì cô bé sẽ bỏ đi đến nơi nào đó . Mình thà cho Jun Pyo đau khổ 1 lần rồi thôi còn hơn mình để mất Jan di

Ji Hoo nhìn xuống chân và nói ra cái sự thật đau lòng . Anh đứng dậy , toan bứoc đi để tránh cái sự tra xét của F2 thì " Bốp " 1 cú đấm do ai đó đã tặng cho anh

- Yoon Ji Hoo

Jun Pyo hét lên . Anh lao vào đánh tiếp nhưng bị F2 cản lại

-Jun Pyo , mình xin lỗi cậu . Mình không muốn Jan Di phải chịu khổ 1 mình . Mình muốn giúp cậu ......

Ji Hoo xin lỗi Jun Pyo mà không nhìn thẳng mặt anh

- Nếu mày là bạn tao thì mày đã không ích kỉ như thế . Mày đã giúp tao rồi mày lại hại tao . Như thế là bạn à ? tao phải dạy cho mày 1 trận mới hả dạ

- Này , cậu bình tĩnh đi . Không phải đó là điều Jan Di muốn đâu

Yi Jung trấn an Jun Pyo

- Tao cảnh cáo mày , nếu như còn coi tao là bạn thì đừng bao giờ làm như thế với tao . Cú đấm vừa rồi tao tặng mày coi như cám ơn mày đã chăm sóc bạn gái tao thời gian qua .

Nói rồi , Jun Pyo cầm tập hồ sơ và bức thư giận dữ đi ra ngoài . Bao nhiêu tức giận đã dồn hết vào sức của cú đấm . Anh ấm ức quay trở về nhà .

Ji Hoo cũng lẳng lặng đứng dậy rồi bứoc đi . Anh không thể không tin rằng Jan Di lại 1 lần nữa ra đi biệt tích . Anh lái xe hết tốc lực trở lại làng Minaochen . Bứoc vô nhà , căn phòng lại im lặng và trống trải nhưng có khác biệt . Những thứ trong nhà đã đựoc mua thêm 1 bộ nữa . Từ chiếc ly cho đến chiếc máy chơi game .... Căn nhà lại im lặng như trứoc đây , không còn ấm áp nụ cừoi của ngừoi con gái mà anh đã lặng thầm yêu ..............anh lên phòng ngủ và ngủ đi để quên đi 1 ngày dài buồn ......

**** Nhà của Jun Pyo ****

Jun Pyo chạy về nhà , anh chạy lên phòng của mình để xem những thứ mà anh đã phải " tốn sức " mới có thể biết đựoc . Khóa kĩ cửa , Jun Pyo đặt ngừoi xuống chiếc ghế . Anh mở hồ sơ bệnh án của Jan Di ra trứoc . " NGuy cơ bị mù lòa do nhiễm hóa học bị bắn vào mắt là rất cao " . Jun Pyo xé nát tờ giấy không thưong tiếc . Những mãnh vụn rớt trên sàn nhà , theo gió từ cửa sổ lùa vào , lết đi như sợ phải chịu thêm sự hành hạ của anh . Jun Pyo mở bức thư ra , anh nhìn từng dòng từng chữ . Toàn là Ji Hoo mà sao lại không có anh . Kìm nén cơn tức giận , Jun Pyo mò mẫm trong phong thư , còn 1 tờ nữa :

- " Chào anh . Jun Pyo . Anh chắc đang giận lắm phải không ? chắc anh hận em lắm . Lần nào cũng để anh phải lo lắng rồi chạy theo em , em cảm thấy mình thật sự có lỗi . Ngày em biết bệnh tình của mình , em cũng đau khổ lắm . muốn nói cho anh biết nhưng em sợ anh sẽ chạy theo em mà bỏ lỡ sự nghiệp do ba anh và ông đã gầy dựng . Cả những ngừoi trong shinhwa nữa . Họ bị mất việc , không có chỗ làm là do anh mải theo em mà không màng đến thì làm sao em có thể để anh chạy theo em chứ . Bao nhiêu con ngừoi còn đang phụ thuộc vào Shinhwa , vào anh . Chỉ vì 1 mạng ngừoi như em mà làm mất cái ăn , cái mặc của ngừoi khác thì em không nỡ chút nào . EM đi , không biết bao giờ có thể quay trở lại bên anh nữa . Em đã nghe định lý soulmate của Gaeul và em nhận ra 1 điều : nếu như đã là soulmate của nhau thì dù có đi xa đến mấy thì họ cũng sẽ gặp lại nhau . Em tin rằng , chúng ta sẽ gặp lại nhau nếu như có kiên nhẫn . Đợi chờ là hạnh phúc . Em đã yêu và sẽ mãi yêu mình anh , Goo Jun Pyo "

- " Đợi chờ ư ? Đợi chờ là có thể hạnh phúc sao ? Nếu em đã nói thế thì anh sẽ đợi và chờ em . ĐẠi nhân Goo Jun Pyo phải đợi chờ em thì em hãy mau quay trở về bên anh , Geum Jan Di "

Jun Pyo thầm nghĩ sau khi đọc xong bức thư . Anh chán chừong quay lại giừong nằm . Vậy là anh vẫn là 1 nhà tài phiệt , 1 công tử nhà giàu có trên danh nghĩa nhưng đã thật sự là 1 ngừoi đàn ông chân chính của Geum Jan Di và chỉ 1 mình Geum Jan Di . Anh thiếp vào giấc ngủ sau những gì vừa xảy ra ....

------- New york -----

Jan Di cùng phu nhân Kang đã bay ngay trong ngày hôm đó để qua đây . Bà dẫn Jan Di đi lựa quần áo tại Claudine . 1 cửa hàng bán đồ hiệu , nổi tiếng ở thành phố này . Sau đó bà dẫn cô đến 1 bệnh viện khoa mắt . Theo như bà đã nói trên máy bay thì đây là 1 ngừoi bạn của bà , ông ta sẵn sàng giúp đỡ bà . Đựoc sự hứong dẫn của y tá , bà cùng Jan Di đến phòng của ông ấy . Mở cửa phòng, bà bứoc vào với nụ cừoi :

-chào viện trửong _ bà bắt tay với ông ta

- chào phu nhân Goo . Hôm nay rồng đến nhà tôm , thật là vinh hạnh khi đựoc bà đại giá quan lâm xuống đây _ Ông ta mỉm cừoi đón tiếp bà niềm nở

- ôi , Michael àh , ông khách sáo quá đấy , Tôi xuống đây vì có chuyện

muốn nhờ ông ra tay giúp đỡ .

- Vậy sao , phải chăng là cô bé này ?

- Vâng , giới thiệu với ông , đây là con gái tôi

- Con gái ? theo như tôi đựoc biết thì bà chỉ 2 ngừoi con là Jun Hee và Jun Pyo thôi mà . Không lẽ ..... không phải chứ ?

- Nếu ông suy nghĩ sao thì nó sẽ là như vậy đấy ! thế bay giờ ông sẽ giúp tôi hay ngồi đây tra khảo tôi ?

-Tất nhiên là giúp rồi . cô bé này bị vấn đề gì ?

- Bệnh viện còn giác mặt nào hợp với cô ấy thì hãy phẫu thuật ngay đi , thời gian không còn nhiều đâu !

- ồh , may thật đấy . Chúng tôi còn 1 cái nhưng phải xét nghiệm đã

- Vậy thì hãy xét nghiệm và thay ngay trong ngày hôm nay

- Gấp vậy sao phu nhân ? Jun Pyo sẽ ......

- Ông đừng tra khảo nữa Michael à .Nếu Jun Pyo sẽ .... thì tôi nhất định phải mới ông rồi , yên tâm đi

-Vậy ngay bây giờ nhé , tôi sẽ đích thân xuống phẫu thuật .

Phu nhân Kang và Jan Di đựoc ông Micheal dẫn đến phòng xét nghiệm . Jan Di hy vọng , hồi hộp từng giờ , từng phút .Ngồi nghe 2 ngừoi nói chuyện mà Jan Di chẳng hiểu gì nên cô sốt ruột lắm .

Nhài viện trửong đưa 2 ngừoi đến phòng xét nghiệm rồi đi mất . Jan Di đựoc đưa vào phòng , tại đây , Jan Di đựoc 1 cô y tá xét nghiệm và nói 2 ngày nữa quay trở lại . Phu nhân Kang cảm thấy yên tâm hơn . Bây giờ , chỉ còn đợi chờ vào thời gian . Trong 2 ngày này thì sẽ chẳng biết làm gì , Jan Di nhìn bà Kang :

- Bác àh , bây giờ chúng ta đi đâu ? Cháu không quen ai ở đây hết

Jan Di lấm lét nhìn phu nhân Kang . Bà cũng đang phân vân không biết sẽ đưa Jan Di đi đâu nữa . Nếu như cho Jan Di ở trong khách sạn của tập đòan thì thể nào cũng bại lộ . Mà mang Jan Di ra ngòai ở cũng không xong , lỡ có chuyện gì thì bà cũng không gánh nỗi . Đang lo lắng về chỗ ngủ , ăn ... thì điện thọai của bà kêu . Thì ra là chị Jun Hee :

- Yoseo , sao ? Jun Hee àh , đựoc , ta cũng đang ở bên đây ......

Nghe điện thọai xong , bà hớn hở vì đã kiếm đựoc chỗ cho Jan Di ở mấy bữa trứoc khi phẫu thuật . Jan Di không chịu ở lại bệnh viện nên chỉ còn cách này thôi . Bà kêu taxi rồi cùng Jan Di trở về nhà của chị Jun Hee .

--- my home Jun Hee ---

Căn nhà của Jun Hee noonna như 1 tòa lâu đài trong chuyện cổ tích . Xích đu , hồ bơi , ao cá...... đầy đủ tiện nghi không kém gì nhà ở Hàn Quốc . Thấy phu nhân Kang , đám vệ sĩ đứng trứoc cửa nhà kính cẩn cúi chào bà . 1 ngừoi phụ nữ trung niên ra cổng đón bà và Jan Di . Chắc có lẽ bà ta là quản gia :

- Jun Hee đi lâu chưa ? phu nhân Kang hỏi

- Thưa bà , cô ấy đã đi lâu rồi ạ ! Quản gia Ming đáp

- Thế Choi Min đâu ? thằng bé khỏe chứ ?

- Vâng , thiếu gia đã khỏe rồi ạ . Nghe tin bà đến , cậu đang ở trên phòng chờ bà .

-Đựoc rồi , cám ơn Ming . À , đây là Jan Di . Cô ấy sẽ đến đây ở với ta mấy ngày . Vì đây là chuyện riêng nên ta không muốn ai biết là Jan Di đang ở đây , kể cả Jun Hee hay ngài chủ tịch . Cô hiểu chứ

- Vâng , tôi sẽ làm theo lời bà

Bà Kang nhìn Jan Di rồi chỉ cho Ming thấy . Giới thiệu xong , bà dẫn Jan Di lên phòng của Choi Min , con trai của Jun Hee . Bứoc lên lầu , dãy đầu tiên là phòng của Choi Min , phòng đối diện là của bà và kế phòng bà là phòng Jan Di sẽ ở . ĐAng chơi ở trong phòng , thấy có ngừoi lên , Choi Min chạy ra chỗ bà nội :

- Woa ! ngoại , ngoại đến chơi với Choi Min à

thằng bé ôm cổ bà nó

- Choi Min sao rồi ? hết ốm chưa ? ốm là ngoại không chơi với con đâu

Bà mỉm cừoi , ôm Choi Min vào lòng . Jan Di hơi bất ngờ , lần đầu tiên cô thấy bà dịu dàng như thế . Choi Min nhìn sang Jan Di

- Ai vậy ngoại ? Mợ của con hả ngoại hả

- Mợ ? ai ... ai là mợ ! Jan Di ngạc nhiên

- Đây chưa phải là lúc con biết đâu . ĐÂy là Jan ... Jun ... cô ấy sẽ ở lại đây chơi với 2 chúng ta . Con chào cô Jun đi

- Choi Min chào cô Jun ạ , cô Jun xinh nhỉ . Min có 1 ngừoi cậu đấy . Bữa nào Min giới thiệu cô Jun cho cậu ấy nhé

thằng bé ngây ngô đáp mà không biết rằng cậu nó là ngừoi yêu của cô . Thằng bé dẫn 2 ngừoi vào phòng của nó và bắt đầu bày trò chơi . Vậy là Jan Di đã có 1 nơi để trú chân trong những ngày hy vọng của cô đang đựoc chắp cánh nhờ sự giúp đỡ của phu nhân Goo.....

ngày đầu tiên , Jan Di đã trở thành 1 thành viên trong gia đình nhà Goo nhưng để gia nhập vào đó chỉ còn là thời gian và Jan Di phải công khai chuyện này. Đồi với Jan Di mà nói thì đứng trứoc mặt giới báo chí là cả 1 vấn đề nên việc cô xuất hiện công khai thì phải còn tùy ....

- Seoul -

Trong khi Jan Di đang vui vẻ với con của chị Jun Hee và phu nhân Goo thì ở bên Hàn Quốc , cuộc sống của Ji Hoo đảo lộn lên . Anh bỏ bệnh viện , viện âm nhạc lao vào gái gú , ruợu bia . SÁng ngủ , tối lại đến các vũ trừong nhà Wobin . Anh cảm thấy mình có lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của 1 ngừoi bạn , 1 ngừoi anh và 1 lính cứu hỏa . Cứ như thế , ngày nào cũng như ngày nào . Ji Hoo chỉ đến bar rồi lại say khứot về nhà khi trời chập sáng . Wobin và Yi Jung thì hết lời khuyên bảo , lo lắng nhưng Ji Hoo gạt ngòai tai :

- Ji Hoo àh , chuyện đã lỡ rồi . Cậu đừng thế nữa ! Yi Jung nói với Ji Hoo trong bar Paradise .

- Thế àh , thế là thế nào ? tại mình , tại mình mà mọi chuyện mới ra như vậy . Giá như thời gian quay lại thì mình sẽ nói cho thằng Jun Pyo biết . Còn 2 cậu , 2 cậu không trách mình sao ?

Ji Hoo say xỉn trả lời . Đầu óc anh bây giờ quay cuồng theo điệu nhạc sập xình trong bar . bên cạnh anh là những cô gái trong bar đang vây lấy anh .

- Trách thì đựoc gì chứ ? Hey man , cậu có còn là đàn ông không ?

Wobin nhấp ngựm ruợu nói . Anh cũng hơi bực mình khi mấy con bé trong bar cứ vây lấy F3 . Đuổi đi rồi nhưng Ji Hoo không cho . Lỡ Guni mà thấy thì không biết sẽ như thế nào ...

Bực mình vì Ji Hoo ngang ngạnh , lại còn thay đổi tính tình . F2 không biết phải nói thế nào nữa thì cánh cửa phòng Vip mở ra , bóng 1 ngừoi con gái quen thuộc hiện lên , tóc ngắn ngang vai là 1 tiểu thư nhưng không kiêu ngạo . F2 hô lên " JeaKyung " . Jeakyung bứoc vào , cô đuổi hết đám con gái đi :

- Này , các cô không có việc gì làm nữa à ? cút ngay trứoc khi tôi cho vệ sĩ vào tống từng ngừoi ra .

Jeakyung nổi máu ghen . đám con gái lần lựot đi ra nhưng không qên nhìn chằm chằm vào cô và nguýt 1 hơi dài . F2 nhìn Jeakyung sững sờ :

- Cô làm gì ở đây thế ? không muốn làm thiểu thư nữa à ?

Yi Jung hỏi

- Woah , Woah . tiểu thư tập đòan JK đổi nghề qua bar làm . thật là đáng nói đấy .

Wobin cũng thốt lên

- các anh nhiều chuyện quá đấy , tiểu thư gì chứ ? đổi nghề gì hả ? tôi đến đây là có chuyện . Mong 2 anh đừng có phá đám .

Jeakyung nói rồi bứoc đến , kéo Ji Hoo đi nhưng Ji Hoo hất tay Jeakyung ra .

- Cô làm cái quái gì thế ? Ji Hoo say xỉn nói

' Bốp " 1 cái tát Ji Hoo đựoc lãnh từ cô và ...

- Anh đang làm gì thế ? tình yêu của anh ra đi thì anh có thể ở đây mà uống ruợu với mấy ả kia thôi sao ?

- Tôi có thể làm gì chứ ? Ji Hoo cừoi nhạt

- Đi , anh đi theo tôi

Jeakyung kéo tay Ji Hoo ra khỏi quán bar truớc bao cái ánh mắt ngỡ ngàng của mọi ngừoi . Riêng F2 thì có hiểu đôi phần .....

Jeakyung lôi Ji Hoo ra khỏi quán bar nhà Wobin với mùi rượu nồng nặc . Đuổi hết đám vệ sỉ về , Jeakyung đưa Ji Hoo đến 1 quán ăn bình dân , nơi đây đã từng tra khảo cái dạ dày Wobin và Yi Jung trong lần đầu tiếp xúc . Cô gọi lòng nứong , chân gà nứong , súp gà và mấy chai rượu SoChu. Ngừoi bồi bàn mang thức ăn ra cho cô . Jeakyung rót rưọu ra li rồi nói với Ji Hoo :

- anh muốn say àh ? say ở trong cái quán bar đó với mấy ả chân dài kia ư ?

Jeakyung nói với giọng ghen tuông

- Tôi sao kệ tôi , cô đừng có quan tâm

Ji Hoo lè nhè

- Làm sao em có thể không quan tâm chứ ? anh muốn say thì chúng ta sẽ cùng say ..

Nói rồi , Jeakyung đưa li rượu lên uống . Ji Hoo cũng bắt chứoc uống theo . Với 1 nguời giàu lần đầu uống những thứ lề đừong , rẻ tiền thì chắc là không quen . Ji Hoo bị sặc ngay vì cái vị đắng của rượu . Li thứ 2 , anh uống hết bình thản hơn lần đầu . Cứ thế , những chai rưỡu đựoc mang ra . Jeakyung và Ji Hoo cứ thay phiên nhau uống . Do Ji Hoo đã uống rtấ nhiều khi đang ở trong bar rồi ra ngòai đây uống nữa , anh đã gục xuống bàn sau khi chai thứ 6 đựoc mag ra . Jeakyung đưa Ji Hoo về nhà bằng ta xi

*** Nhà Ji Hoo ***

Cô đỡ anh vô nhà , đến phòng ngủ . Cô cởi giày , cởi áo rồi thay áo cho Ji Hoo . Anh xỉn quá nên chỉ nằm im để cô muốn làm gì thì làm . Jeakyung đắp chăn lại cho Ji Hoo sau khi cô thay đồ cho anh . Cô xuống nhà và mang lên 1 chậu nứoc nóng . Vắt khăn thật khô , cô đắp lên chán cho anh . Vậy là Ji Hoo đã yên giấc . Cô lẳng lặng bứoc ra về nhưng bị tay của anh níu lại , trong cơn mê sảng không ý thức đựoc :

- Những ngừoi tôi quan tâm , yêu thưong cứ lần lựot rời bỏ tôi . ba mẹ , Seo Huyn , ông và cả Jan Di nữa . Những ngừoi tôi muốn bảo vệ , họ cứ đi , ra đi mãi mà không ngày trở lại . Tôi sợ , tôi chưa bao giờ nếm đựoc cái thứ gọi là sự hạnh phúc . Cái tình yêu mà ngừoi con gái yêu tôi sẽ trao cho tôi . Mọi thứ tôi làm dừong như là sai hết , Jan Di bỏ đi , Jun Pyo không còn coi tôi là bạn nữa . tôi sắp gục thật rồi ....

Nói đến đó , anh buôg tay cô ra rồi lại chìm vào giấc ngủ của mình . Jeakyung quay lưng bứoc đi và gọi điện thọai cho Jun Pyo ....

*** ở nơi nào đó ***

1 ngừoi đàn ông tầm khoảng 60 tuổi đang ngồi trễm trệ trên chiếc ghế dựa lưng , ông ta đang đung đưa theo từng nhịp lên xuống thay phiên của nó . Mặt ông ta trông rất nghiêm nghị , lâu lâu ông ta vẫn ngoái ra chiếc cửa như đang đợi ai đó . Cánh cửa mờ và ngừoi ông ta đang đợi bứoc vào ... Là 1 cô gái tóc dài ....

- Cháu chào ông !! cô gái lễ phép nhìn ông ta

- ngồi đi , ta không muốn cháu gái yêu quý của ta đứng như thế mãi

- Vâng thưa ông, ông kiếm cháu là có chuyện gì ạ

-Không lẽ phải có chuyện ta mới kêếm cháu sao ?

- Ồh , không đâu thưa ông . Không cần phải có chuyện đâu . Nhưng cháu nghe nói ông đang ở bên Mĩ . Ông về đây thì phải có gì đó nên cháu đóan vậy thôi

- đúng là cháu ta , chỉ có cháu mới là ngừoi hiểu ta nhất

-Vâng , ông nói đi , cháu biết cháu sẽ trả lời

- Ta nghe nói cháu đã bỏ tình yêu của ngừoi em đễ đến với ngừoi anh àh ? tình yêu của ngừoi cháu với ngừoi em đâu mất rồi ?

ông giả thắc mắc

- Tình yêu là cái thứ đã bay đi thì không thể lấy lại đựoc . cháu cũng nằm trong số đó . 1 ngày nọ , cháu nhận ra là mình đã sai khi cứ hy vọng mơ hồ rồi lại không thực hiện đựoc

- Cháu của ta chín chắn quá . thế bây giờ , ngừoi em ra sao , cháu có biết không ?

- Đang quen 1 cô gái thưa ông !

- 1 vị tiểu thư àh ? hay là 1 ả chân dài õng ẹo nào đó ?

- Ồh không ? chỉ là 1 cô bé bình thừong thôi

- Nó thay đổi khẩu vị à ? hay là con bé đó muốn đào mỏ nó nên đã làm gì để cột chân thằng bé lại?

- Ông , sao ông lại nói thế chứ ? cháu đã gặp cô ta. Cô ta là 1 lọai ngừoi có đầy đủ niềm tin và sức mạnh . Cô ta đến với ngừoi em không phải vì của cải vật chất . Cũng như thay đổi ngừoi em không phải vì những thứ làm lu mờ con mắt ngừoi khác , mà bằng chính tâm hồn , trái tim trong sáng của cô ta

- Ta vẫn chưa tin cháu lắm . Trên đời này , tiền là có ma lực nhất . Có tiền là có tất cả

- Ông không tin sao ? Vậy ông thử đi

- Ta sẽ thử nhưng nếu ngựoc lại thì cháu sẽ phải theo ta trở về Mĩ để kết hôn với ngừoi em.

- Còn nếu không ?

- Thì cháu sẽ tự làm những gì cháu muốn , ta sẽ không áp đặt cháu và ngừoi em có thể yên tâm hẹn hò với cô bé đó mà không sợ ta phản đối hay can dự vào ...

- vậy chúng ta bắt đầu trò chơi giết ngừoi độc thân này nhé Ông ....

Nói rồi , ngừoi phụ nữ đó lẳng lặng bứoc đi . Cô ta nở 1 nụ cừoi . nụ cửoi của sự tin tửong , nụ cừoi của niềm chiến thắng ...... Còn ông già , ông ta hơi băn khoăn và đã lên kế hoạch cho trò chơi này .....

*** Nhà Ji Hoo ****

Ji Hoo tỉnh lại sau giấc ngủ vừa rồi . Anh mệt mỏi bứoc xuống giừong , đầu anh như muốn nổ tung ra . Những chuyện của ngày hôm qua , anh hầu như không còn nhớ gì hết . chỉ nhớ mang máng là có ngừoi kéo anh ra khỏi bar nhưng không rõ là ai . Uể oải bứớc ra khỏi phòng , anh có sựng lại khi thấy 1 ngừoi đàn ông quen thuộc ngồi trên chiếc ghế sofa ỡ phòng khác ...

- cậu chịu thức dậy rồi sao ?

- Jun Pyo ? cậu làm gì ở đây thế ?

- Mình đến nhà cậu chơi thì không đựoc sao ?

- Nhưng ... mình ... tửong ?

- Tữog gì chứ , cậu nghĩ mình sẽ ôm trong lòng mãi sao ? thật là trẻ con . hay là cậu vẫn giận mình vì cú đấm đó

- Không , mình không giận cậu . Mình xin lỗi cậu vì mình đã làm sai nhưng đó là những gì mình có thể làm thôi

- cậu nghĩ ngợi gì chứ ? đó là việc Jan Di muốn mà

- Mà , ai đã đưa cậu đến đây vậy ? không lẽ, đêm qua cậu ở với mình sao ?

- Là cô ta ... Khỉ

- Jeakyung àh ? cô ta phải ở bên Mĩ chứ ?

- NGhe tin Jan Di như thế , cô ta bay về bên đây . Ngừoi đầu tiên cô ta kiếm là cậu . Cô ta đã rất lo lắng cho cậu

- Lo lắng ? kiếm mình ? mình chẳg hiểu gì cả

- Cái thằng , đúng là mù mờ tình yêu mà . Cô ta thích cậu đấy ?

-thích mình ? ồ , ra là thế ?

- Ra đâu chứ ? cậu thay đồ đi rồi mình sẽ đưa cậu đi làm . Nhưng trứoc khi đi làm , cậu phải theo mình đi đến 1 nơi đã .

Ji Hoo nghe lời Jun Pyo . Anh thay đồ rồi theo Jun Pyo đến nhà Wobin . Trên xe , 2 ngừoi bàn nhau về vụ giúp đỡ Wobin . Tại Ji Hoo mà Wobin .....

" bốp " 1 chiếc gối văng vào mặt Wobin . Wobin chỉ đứng im hứng hết mọi thứ từ Guni ném ra . Cái chuyện ngày hôm qua đã đến tai Guni . Đến tai thì có thể dùng lời lẽ mà giải thích nhưng khổ nỗi là có 1 đống hình làm bằng chứng .

*** Quá khứ ****

Wobin đang ngủ trong phòng thì nghe tiếng đập cửa từ bên ngoài . Guni sáng sớm đã qua bên phòng wobin . Không biết chuyện gì nhưng cũng phải ra mở cửa . Cửa mở , Guni bứoc vào . Mặt hầm hầm , sát khí xung quanh ngừoi cô thì đằng đằng . Gưong mặt thì lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống wobin :

- Đêm qua anh đi đâu thế Bin ? Guni ngồi xuống chiếc ghế , rót cốc trà rồi nhâm nhi hỏi Wobin

- Anh đến bar Paradise kéo thằng Ji Hoo về ! Wobin đang ngạc nhiên

- Anh chỉ đến đó thôi sao ? có làm gì nữa không ?

- Uống vài li rượu và khuyên bảo thằng Ji Hoo . Em cũng biết mà

- Thế cái này là cái gì ? Guni ném xuống bàn 1 sấp anh những cô ngừoi mẫu chân dài đang ôm cổ Wobin . có cô thì đang hôn lên má Wobin . Cô thì ôm lấy Wobin

- anh ... anh ... anh đuổi ra cả rồi nhưng cái đám đó cứ bám lấy anh

- Anh muốn cái đám đó thì anh hãy kết hôn với tụi nó đi . Anh coi thừong Han Guni này quá . Mà anh nghĩ sao Ji Hoo oppa lại như thế đựoc chứ ?

- Thật , thật mà. Anh thề . anh thề là dã đuổi đi hết

- Anh thề àh , em không tin . Anh là Don Juan , anh muốn bắt cá mấy tay với ai cũng đựoc nhưng trừ Han Guni này ra ...

Vậy là đồ đạc trong phòng WObin loảng xoảng rơi vỗ dứoi sàn nhà . Từ chiếc li đến chiếc tách , chai rượu rồi cả những chíêc gối cứ bay phấp phới trong nắng của buổi sáng .Wobin im lặng vì cũng không biết phải giải thích làm sao .....

*** Kết thúc quá khứ ****

- Đựoc rồi đấy Guni , em hành hạ nó vậy đủ rồi ! Ji Hoo cừoi rồi bứoc vào

- You make sick me ! Wobin thấy Ji Hoo như bắt đựoc vàng , chạy ra đằng sau Ji Hoo đứng nép sau lưng anh .

- aigu , cái thằng mang tiếng là thủ lĩnh thế giới ngầm mà lại sợ bạn gái .Đàn em nó mà thấy chắc nó cừoi cho thối mũi

Jun Pyo cừoi to , dừong như anh đang tin vào bức thư ...

- Tại thằng này hết cả , cậu còn không mau đính chính đi

WObin chỉ tay vào Ji Hoo

- Tại gì chứ ? anh nghĩ Ji Hoo oppa giống anh chắc ! Guni hét

- Là anh hết , do anh cả , đựoc chưa ?

- là anh á , oppa ? phải không vậy ? oppa đâu phải là play boy

- Là do anh say quá thôi , không phải thằng Bin đâu , em đừng hành ạ nó nữa .

-Đấy , Ji Hoo nói rồi nhá , không lải lỗi ccủa anh đâu đấy

- Lần này em tạm tha cho anh . Lần sau thì chết với em . Mà chắc không có lần sau đâu nhỉ ? Mà Ji Hoo à , sao oppa lại như thế chứ ?

- Không có gì đâu em , anh chỉ hơi chán tí thôi . Không có ngừoi quan tâm nên vậy thôi

- Có Jea... có ngừoi quan tâm anh mà sao anh lại không biết nhỉ ?

Guni thắc mắc , vì lâu nay , Ji Hoo lúc nào cũng là ngừoi chín chắn nhất . Không ăn chơi , lêu lỏng như F2 còn lại mà luôn nhận ra mọi thứ đang xảy ra sau lưng anh .

- Có lẽ anh nên nhìn đằng sau mình để xem có ai đang đi sau anh [hải không Jun Pyo ?

Nói rồi Ji Hoo kéo tay Jun Pyo và Wobin bứoc ra ngoài . Anh không muốn mọi ngừoi nhận ra đựoc 1 sự thay đổi trong anh . Con ngừoi anh bây giờ không còn lạnh lùng , không tự kỉ , anh đã biết để ý xung quanh , biết giúp đỡ mọi ngừoi , nhờ 2 ngừoi con gái anh yêu .... Nhưng họ cứ đến rồi đi . Lúc nào , anh cũng chỉ là kẻ phải gánh hết tòan bộ . Trái tim anh , không phải là 1 thứ đồ chơi và lần này , nó mách bảo với anh rằng .. hãy nắm lấy thử vvà đừng buông ra .

Tại Mĩ ...

hôm nay là ngày cuối cùng Jan di ở lại nhà Jun Hee noona . Cô rất hồi hộp . Thấy cô cứ thấp thỏm , đứng ngồi không yên , phu nhân Goo cũng lo lắng không kém . ĐÂy là chuyện quyết định tình máu mủ của bà và cũng coi như chuộc lại nhửng gì bà đã gây ra cho Jan Di . Không khí căng thẳng bao trùm 2 con ngừoi ,riêng thằng bé Choi Min thì vẫn tỉnh bơ . Nó chỉ tung tăng chơi bời vì nó sắp đựoc gặp cậu yêu quý . Để phá tan cái bầu không khí khó chịu , bà Goo đã ngỏ lời với Jan Di về chuyện lời hứa của cô với bà . Chỉ cho bà làm món cơm hộp , trứng cuộn mà Jun Pyo rất thích .

Thế là 2 con người chui vào bếp . Jan Di bây giờ thì không thể làm gì. Cô chỉ ngồi 1 chỗ rồi nói cho bà biết bà phải làm những gì . Có những lúc cảm thấy áy náy , cô lại chạy tới dò tìm đễ phụ bà nhưng bị bà mắng cho là không nghe lời . :

- Ta muốn tự làm mà không cần ai giúp cả . Cháu hãy cứ ngồi yên đó

Bà vừa đập trứng vừa nói

- Nhưng mà ...

Jan Di e ngại

- Không nhưng nhị gì hết

1 ngừoi lần đầu chui vào bếp thì đây thật sự là những chuyện khó khăn . Vốn là 1 tiểu thư giàu có, chỉ ăn những thứ do ngừoi hầu làm mà không bao giờ đụng đến thì đập trứng cũng rất khó khăn . ĐẬp mãi mà quả trứng " lì lợm " không chịu vỡ ra . Với lấy hết kiên nhẫn , bà cố gắng làm . Với lòng yêu thưong con , thưong cháu . Bà muốn cho Chang Min 1 bữa thật ra trò . Sau những lần thất bại , bà đã làm đựoc . Rồi thì nấu cơm , cơm thì không lo lắng cho lắm bởi vì chỉ cần cắm nồi cơm là xong . 2 tiếng , thời gian 2 tiếng như 1 cực hình đối với người phụ nữ lần đầu lăn xả vào bếp , bà đã hòan thiện xong món cơm hộp , trứng cuộn . Cầm trên tay , bà cảm thấy rất hạnh phúc vì bà đã nỗ lực . Phần tiếp theomới thật sự là quan trọng , khẩu vị của Choi Min và Jun Pyo rất giống nhau . Nếu Choi Min cảm thấy ngon thì Jun Pyo cũng cảm thấy thế . Thằng bé lần đầu thấy 1 món lạ hoắc nên cũng tò mò không kém . Nó chạy đến rồi đưa đũa lên gắp miếng trứng , miếng cơm cho vào miệng . Sắc mặt nó thay đổi , từ hớn hở sang nhăn nhó :

- Món này là món gì vậy ngoại ?

- Cơm hộp , trứng cuộn . Thế nào ? đựoc không cháu ?

Bà hồi hộp đợi câu trả lời từ thằng bé

- Không ngon tí nào cả

thằng bé hồn nhiên đáp mà vẫn nhai ngồm ngòam . MẶt bà Kang ỉu xìu . Lời nói của thằng bé như sét dội vào tai bà . Jan Di thấy phu nhân Goo ỉu xìu thì cũng muốn động viên bà . Cô định lấy tay bốc để thửong thức nhưng bị thằng bé cầm đũa đánh vào tay .

- Jun , cô không đựoc ăn . Cái này của Choi Min . Nó không ngon mà nó trên cả tuyệt vời

Bà Kang đang nản lòng , nghe thằng bé nói thế . Mắt bà sáng hẳn lên . Khuôn mặt lại vui tưoi , rạng rỡ , xoa đầu thằng cháu yêu . Chưa dừng lại ở đó , nó nói tiếp :

- Mà nội này , về sau ngoại đừng cho cả vỏ trứng vô nữa .Con biết là nó có tốt nhưng con không thích ăn cái vỏ trứng đâu

Jan Di và Kang phu nhân phá lên cừoi vì sự ngây thơ của Choi min . Điện thọai cầm tay của phu nhân Goo reo lên . Đã có kết quả ở bệnh viện , bà gọi cho tài xế của Jun Hee . Dặn dò đứa cháu ở nhà đợi bà . Bà vội vàng dẫn Jan Di lên bệnh viện ....

*** Phòng xét nghiệm ***

Jan Di đang ngồi ở ghế , tay cô trở nên lạnh toát và run bần bật . hồi hộp , lo lắng , sợ hãi . run rẩy .... đó là những gì mà 2 con ngừoi nhỏ bé này đang cảm thấy . TRấn an Jan Di và bản thân , bà nắm tay Jan Di thật chặt . Cửa phòng xét nghiệm mở ra , cô y tá bứoc ra ơới giấy tờ xét nghiệm :

- Cô Geum Jan Di

cô y tá đảo mắt 1 lựot rồi hỏi

- Vâng , có tôi

Jan Di run run đáp

- Cô đã xét nghiệm . SAu khi xét nghiệm , chúng tôi đã kiểm tra giác mạc và thấy 2 giác mạc không giống nhau nên sẽ không thể phẫu thuật cho cô đựoc

Jan Di thả lỏng bàn tay mình ra , cúi gầm mặt xuống . Đầu óc cô đảo lộn , mọi thứ quay mòng mòng . Bây giờ cô chĩ muốn mình có thể bay ngay về gặp Jun Pyo để có thể gặp anh lần cuối . " Sock " , Jan Di lăn ra bất tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro