Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày thu, đợt gió se lạnh len lỏi vào từng ngõ ngách quán cà phê nhỏ. Tiếng chuông điện thoại réo rắt xé tan khoảng yên tĩnh vốn có. "Mạc Y, là anh."

  "Thế Du, đã gần một tiếng rồi, rốt cuộc buổi họp của anh khi nào mới kết thúc hả? Chúng ta đã hẹn hôm nay sẽ đi thử đồ cưới mà." – Mạc Y trầm giọng, tay bất giác siết mạnh vào cốc cà phê.

  "Anh xin lỗi, hôm nay có thể sẽ không đến cùng em được. Hay hôm khác anh chở em đi, ngoan, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."

  Mạc Y cười nhạt, hơi nóng truyền từ tách cà phê khiến cô thanh tỉnh không ít. "Đừng thách thức sự chịu đựng của em." Không nghe giải thích, cứ như vậy, lạnh lùng tắt máy.

  Chín giờ, mặt trời dần lên cao, nắng sớm dịu nhẹ hắt vào đồng tử. Mạc Y nheo mắt, thả tách cà phê đã không còn hơi ấm bước nhanh qua đường. Cứ nghĩ hôm nay anh tới nên không đi xe, hoá ra, là cô tự tin quá rồi.

  Cô nhăn mặt, tự giễu cợt chính mình, bước chân vẫn thoăn thoắt trên mặt đường đầy nắng.

  Tiếng phanh xe gấp gáp như cứa sâu xuống mặt đường, cắt phăng mọi âm thanh ồn ào xung quanh, bụi khói tung lên mù trời. Mũi xe khẽ húc vào người Mạc Y, chỉ cách vài bước là có thể đâm chết cô. Lực xe không lớn nhưng đủ để Mạc Y ngã nhào xuống đất, mái tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt chưa khỏi bàng hoàng. Cánh tay chống đỡ không ngừng buốt lên từng cơn đau nhói.

  Người đàn ông cũng không khỏi giật mình, anh vội mở cửa chạy ra đỡ lấy cô. Mạc Y theo phản xạ rụt tay lại.

  "Đừng nháo."

  Âm thanh trầm thấp như có ma phiến rót vào tai cô. Không kịp để Mạc Y phản kháng liền bế cô đặt vào trong xe, phóng vút đi. Mạc Y có chút kinh ngạc lẫn hoang mang, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta như được bọc lấy một lớp lụa hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn. Đuôi mắt lại sắc bén âm ngoan, quả thật rất có khí tức của kẻ quyền thế. Cô có điểm muốn mà lại nhớ không ra người đàn ông trước mặt là ai.

  Xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện, người đàn ông lại nhấc bổng cô lên khỏi ghế ngồi rồi dẫn đến một phòng bệnh. Vị bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng không mặn không nhạt nhìn anh rồi chuyển hướng đến cánh tay dính đầy bụi đất và máu khô của Mạc Y.

  Cậu ta vừa làm sạch vết thương cho cô, vừa nhìn người đàn ông đầy oán hận: "Lâu rồi không thấy cậu đến tìm tôi uống rượu ngâm thơ, gặp nhau lại toàn nhờ vả. Thiếu gia, cậu nói xem kiếp trước kẻ hèn này đã nợ gì cậu hả?" Dường như rất kích động, lực đạo dùng băng quấn vết thương khẽ siết khiến tay Mạc Y giật nhẹ, nhưng vẫn kiên trì không phát ra tiếng kêu.

  Người đàn ông hơi nhíu mày nhìn cánh tay cô, âm trầm nói: "Ký Phàm, nhẹ tay!"

  Vị bác sĩ nọ biết mình hơi dùng sức nên cũng giảm nhẹ lại. Im lặng quan sát Mạc Y rồi lại nhìn anh ta, hỏi: "Nói đi, đây là ai?"

  "Tôi đâm xe vào cô ấy..."

  "Người như cậu cũng có lúc bất cẩn sao?"

  Người đàn ông hơi cau mày, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Công việc không tốt."

  Ký Phàm im lặng, cuối xuống tiếp tục băng bó vết thương. Dù là bạn thân với nhau, nhưng người đàn ông trước mặt này không phải cứ muốn là có thể dễ dàng chọc giận được. Thứ anh ta có không thiếu, cũng chưa bao giờ coi là đủ, ngoại trừ công việc ra thì phụ nữ đối với anh ta cũng chỉ là vật trang trí khi gặp khách hàng, chưa bao giờ là vật trang trí trên giường. Thiếu gia có những quy tắc của thiếu gia, cậu không muốn quản.

  Tay Mạc Y sau khi được bôi thuốc thì cơn đau truyền đến đã giảm đi một nửa. Cô khẽ cảm ơn, không chần chừ liền muốn rời đi. Người đàn ông thấy lạ, muốn kéo cô lại hỏi cho rõ: "Đợi đã, cô không đòi tiền bồi thường sao?" Anh là loại người không thích dây dưa, nên muốn mọi chuyện đều phải được sòng phẳng.

  Mái tóc vẫn rũ xuống che khuất cái nhếch môi cười nhạt của cô. Mạc Y gạt nhẹ tay người đàn ông, từ tốn đáp: "Bồi thường? Không nói thì tôi quên mất. Phiền anh đưa tôi bưu thiếp được không?"

  Người đàn ông ngày càng cảm thấy kì quái, anh rút ví đưa cho cô một tấm thẻ nhỏ màu trắng, lấy bút ghi lên đó một dãy số: "Đây là số điện thoại riêng của tôi, có gì cần cô cứ liên lạc."

  Mạc Y bình thản nhận lấy, không thèm nhìn đến bưu thiếp liền nhét nó vào túi xách: "Cảm ơn anh. Khi nào nghĩ được giá tiền thích đáng, tức khắc sẽ liên lạc." Cô ngẩng mặt, ánh mắt lãnh đạm khẽ cong, môi lại vẽ lên một nụ cười nhạt như có như không. Ánh đèn từ trên trần chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, từng đường nét sống động có thần như nhảy múa trước mắt anh. Người đàn ông ngây người trong giây lát, đến lúc định thần lại Mạc Y đã không còn ở trong phòng, mà Ký Phàm vẫn đang khoanh tay nhìn anh vẻ bất lực.

  "Thiếu gia à thiếu gia, có ai như cậu không, người ta đã quên rồi, lại còn nhắc đến bồi thường?"

  Người đàn ông vẫn không nghe lọt những gì bạn nói, ngược lại còn chất vấn Ký Phàm: "Cậu nói xem, cô ta có biểu hiện gì cho thấy muốn được bồi thường sao?"

  Ký Phàm cong môi: "Có ngu mới không đòi bồi thường. Nếu là tôi, không những ép cậu nôn sạch tiền trong túi, còn muốn lột sạch quần cậu ra."

  "Lương tâm cậu đúng là bị chó gặm!"

  Ký Phàm: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro