Ngôi sao số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngoại thành khu biệt thự, những thân cây trơ trụi ngoài sân thi nhau đâm trồi nảy lộc khiến làn sương được điểm thêm nhiều sắc xanh . Dì Lý đang quét sạch những đám lá khô còn đọng lại của mùa đông, thoáng chỉ còn lại chiếc bàn tròn và ghế đá, sự sạch sẽ này nhìn lại càng trống trải hiu quạnh.

Trong nhà Hạ gia, Dư Sân kiểm tra phòng lại lần nữa, xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, liền bước vội bước vàng xuống lầu. Bà chưa đi đến phòng khách đã lớn tiếng hỏi vọng sang : "Dì Lý, canh gà hầm chưa? Tôm hùm có tươi không?"

"Canh gà hầm từ sớm rồi, tôm hùm hôm nay không tệ." Dì lý từ nhà bếp đi ra mềm mỏng trả lời.

"Vậy là tốt rồi, chắc không còn thiếu thứ gì nữa đâu nhỉ?"

"Tôi thấy hẳn là không thiếu gì nữa đâu , bà đi nghỉ một lát đi."

Hôm nay Dư Sân như kiến bò trên chảo nóng, bà cả ngày loanh quanh trong nhà, sự hồi hộp chẳng thể trút được làm bà căng thẳng trong lòng. Nguyên nhân rất đơn giản, chút nữa bà sẽ nhìn con gái nhiều năm thất lạc bên ngoài của mình, do bị người khác vô tình ôm nhầm đi.

Dư Sân được động viên từ dì Lý, bà vừa định ra phòng khách nghỉ ngơi thì thấy một tấm lưng lạnh lẽo ngồi trên ghế sô pha.

Một thiếu niên mười bảy tám tuổi ngồi lặng im trên sô pha kiểu Âu, cậu đang ở giai đoạn nửa lớn nửa trẻ con, ngoài cửa sổ những tia nắng cao vời vợi hắt vào cửa phòng rộng lớn, cậu lại mang dáng vẻ lặng lẽ trầm mặc đến trơ trọi. Cậu như chiếc ghế đá lạnh lẽo, ở trong phòng có vẻ tịch mịch mất mác, không hợp nhau.

Sự háo hức ồn ào lập tức vụt mất, trái tim chợt đau đớn khi thấy cảnh này, không kìm được quan tâm nói: "Khi Sâm, con có muốn uống nước trái cây không?"

Hạ Khi Sâm nghe vậy quay đầu lại, cậu có đôi mắt đen láy cùng vẻ ngoài anh tuấn, lộ ra nụ cười đạm bạc: "Không cần đâu, mẹ cứ vội tiếp đi."

Dư Sân đi vào phòng khách, bà nhìn lướt qua cuốn sách trên tay Hạ Sâm, sau đó cẩn thận đến ngồi ở bên cạnh cậu, trịnh trong nắm tay cậu, nghiêm túc nói: "Khi Sâm, mẹ hiểu tâm tình con đang rất phức tạp, tuy nhiên mẹ cũng đã bàn bạc qua với ba con, con và Thiên Lê đều rất quan trong với ba mẹ, thiếu ai cũng không được."

Hạ Khi Sâm cũng quay sang cầm tay bà, nhẹ giọng nói: "Vâng, con biết, mẹ yên tâm đi, con cũng không phải trẻ con, con chỉ đang lo lắng em không theo kịp trường lớp."

"Con sẽ tìm sách tham khảo cũ cho con bé, có lẽ sẽ có ích với em con." Cậu lắc lắc cuốn sách trong tay.

Dư Sân nhìn cuốn sách giáo khoa cũ trng thay Khi Sâm, vẻ mặt bà dịu xuống, cười nói: Con chu đáo thật đấy, có vẻ con kèm em học sẽ tốt lắm đây, hôm qua mẹ với ba con còn thảo luận với nhau là có nên tìm gia sư. . . . . ."

Hạ Khi Sâm: "Con có thể dạy em ấy, gia sư không hiệu quả."

Dư Sân không khỏi xúc động: "Vậy con vất vả rồi."

Hạ Khi Sâm: "Dạy em không vất vả."

Dư Sân và Hạ Khi Sâm nói chuyện phiếm vài câu, khẳng định thằng bé cảm xúc ổn định, lúc này mới dám tiếp tục đến phòng bếp giám sát tiến độ.

Dư Sân rời đi, gương mặt ấm áp của Hạ Khi Sâm nháy mắt biến mất, đôi mắt cậu tối sầm lại, sắc mặt nặng nề, liên tục lấy tay vặn xoắn các trang sách, trong lòng buồn bực làm tim muốn nổ tung.

Sở Thiên Lê còn chưa về nhà, ba mẹ đã lên kế hoạch tìm gia sư, đặt hết tâm tư lên cô, chờ đến khi cô ta chân chính vào cửa, liệu còn chỗ cho mình không?

Hạ Khi Sâm là con trai độc nhất, từ trước đến nay cậu cứng cỏi không chịu thua một ai, ngay từ khi sinh ra đã dốc lòng để thành người thừa kế ưu tú của Hạ gia, mà sự việc lần này khiến cậu như trời sụp đất nứt, hóa ra cậu căn bản không phải con của Hạ gia!

Cha mẹ của cậu là người nghèo khổ, nông cạn lại ác độc, năm đó tráo đổi con, cố ý lừa dối, rốt cuộc đến khi bệnh nặng mới lộ ra chân tướng, chẳng qua là do không trả nổi tiền viện phí nên muốn nhân cơ hội này tống tiền Hạ gia giàu có.

Hạ Khi Sâm hả hê vui sướng khi cha đẻ cậu chết trong bệnh viện, bọn họ một cắc tiền cũng chưa được động đến, cậu thì lại mang một vết nhơ. Thân thế đáng kiêu ngạo của cậu bị đánh dập nát, nhận được sự giáo dục chất lượng từ giới thượng lưu từ nhỏ, bạn học xung quanh đều coi trọng gia thế dòng dõi, giờ mình lại biến thành con của một kẻ đáng khinh bỉ.

Cậu một đêm mất ngủ, cứ nghĩ đến là thấy cực kỳ kinh tởm đến cùng cực.

Nhưng mà cậu không thể bị đánh bại ngay bây giờ được, Sở Thiên Lê trở về mới chỉ là bắt đầu cuộc chiến. Cho dù mẹ nói cậu và Sở Thiên Lê đều quan trọng như nhau, nhưng con ruột bao giờ vẫn hơn.

Có thể Cô ta sẽ mang sự tức giận và thù hận, không chờ đợi một giây để lấy lại mọi thứ; hoặc có thể do lớn lên ở một vùng quê nghèo, cô ta có tính cách hèn nhát, khả năng hạn chế và không biết làm gì trong sự phù phiếm của người giàu.

Mặc kệ là tình huống nào, Hạ Khi Sâm đều phải nắm giữ ưu thế, tranh thủ chiếm vị trí.

Cho dù cậu sinh ra mang dòng máu đê tiện thấp kém thì cũng được Hạ gia bồi dưỡng ra là người thừa kế, không thể cam tâm tình nguyện nâng hai tay đem tất cả cho cô ta.

Trong phòng, người làm bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt, Hạ Khi Sâm trong lòng biết là con ruột Hạ gia đã về. cậu tùy tiện đặt cuốn sách cũ sang một bên, đứng dậy chậm rãi sửa sang lại cổ tay áo, chuẩn bị nghênh đón trận đánh ác liệt sắp đến.

Ngoài sân, lái xe cung kính mở cửa xe, im lặng địa đứng một bên, chờ bọn mọi người chậm rãi xuống xe. Xuống xe là một nam trung niên nam trung niên mặc trang phục tinh tế, khí độ bất phàm, đi theo sau đó là một thiếu niên ăn mặc mộc mạc, đơn điệu, hai người trước sau phong cách hoàn toàn bất đồng.

Thiếu niên áo xám chân vừa chạm đất, lái xe rướn cổ nhìn gần, ông mới nhận ra đây là một cô gái. Tóc của cô cắt quả ngắn, nhìn từ xa nhìn như một bé trai, thực ra là do gương mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, không nhìn kỹ thì cũng khó phân biệt.

Hạ Chính Hợp phát hiện lái xe đang ngây người, ông quay đầu nhìn Sở Thiên Lê, cũng hòm hòm đoán ra nguyên nhân, bất đắc dĩ nói: "Ngàn Lê, con không cần mua quần áo mới thật sao? Giờ quay trở lại đi còn kịp"

Hạ Chính Hợp ban đầu muốn trên đường tạt qua mấy cửa hàng để con bé mua sắm, mua cho con bé ít đồ dùng sinh hoạt linh tinh mới, ai ngờ bị từ chối ngay tắp lự.

Quả nhiên, Sở Thiên Lê thái độ như trước kiên quyết, lắc đầu nói: "Hôm nay không nên mua sắm."

Hạ Chính Hợp: "Ai nói thế?"

Sở Thiên Lê: "Thiên tượng nói."

Hạ Chính Hợp: "?"

Hạ Chính Hợp nghe không hiểu nổi tư tưởng của cô con gái nhỏ, tò mò hỏi: "Thiên tượng còn nói gì nữa?"

Sở Thiên Lê chậm rì rì nói: "Thiên tượng còn nói, nếu ba vì không được tiêu tiền nên bực bội thì có thể trực tiếp chuyển khoản đánh cho con, như vậy thì tất cả chúng ta đều rất vui vẻ."

Hôm nay cô không thích hợp mua sắm, nhưng tài lộc lại khá tốt, có khoản thu bất ngờ.

Hạ Chính Hợp ngây người ra cười: "Con yêu, con chờ ba chút nhé!"

Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: "Thiên tượng có nói dối không?"

Hạ Chính Hợp: "Không không không, thiên tượng không nói dối, vậy ba sẽ chuyển khoản cho con, tự con mua sẽ tốt hơn nhỉ."

Hạ Chính Hợp nhìn mái tóc ngắn như cún của Sở Thiên Lê, nghĩ đến tâm hồn nhạy cảm của thiếu nữ mới lớn, cẩn thận hỏi: "Con có thích tóc ngắn không?"

Sở Thiên Lê có gương mặt đoan trang, nhưng tóc không đẹp lắm, cắt tỉa lại lộn xộn, thật sự quá sức bù xù.

Hạ Chính Hợp không dám nói thẳng sự thật đau thương, ông chỉ có thể uyển chuyển thảo luận về thẩm mỹ, muốn biết con gái mình nghĩ như nào.

Sở Thiên Lê sờ sờ đầu trong vô thức, cô đột nhiên hiểu ý ba, thành thật đáp: "À, không phải, con vốn làm nghề quét rác nên để tóc dài rất vướng víu."

"Nhà mình có người quét rác nhỉ? Vậy con nuôi tóc dài được không? Mọi khi lúc dọn dẹp để tóc dài toàn bị quệt xuống đất." Cô nghĩ đến đôi mắt sáng bừng, nếu không phải cái đói đánh chết cái đẹp, ai lại cắt quả đầu lủn củn như chó gặm kia chứ.

Mình quét tước ngại phiền ngại mệt, nhưng người khác làm thì không sao rồi.

Hạ Chính Hợp nghe xong lý do cắt tóc ngắn rất củ chuối, ông dở khóc dở cười gật đầu: "Ừ, nhà mình có người quét nhà cho con, còn có người dọn nhà cho con nên con thích để tóc dài hay ngắn thì cũng không vấn đề gì."

Sở Thiên Lê đung đưa vai, thỏa mãn hét lên làm cho Hạ Chính Hợp càng thấy buồn cười.

Hạ Chính Hợp ban đầu sợ cô sợ đầu sợ đuôi, không dám nói lời nào, hiện giờ lại cảm thấy con bé tính cách rất tốt, từ đầu đến giờ đều thản nhiên tự tại, vô tình toát ra tính trẻ con của một đứa nhỏ.

Hạ Chính Hợp ân cần dẫn cô vào cửa: "Được rồi, từ bây giờ về sau đây sẽ là nhà con."

Sở Thiên Lê đi theo ông bước vào sân, tùy ý nói: "Phong thuỷ khá tốt."

"Còn biết cái này sao?"

"Con biết một chút." Sở Thiên Lê bổ sung nói, "Ông nội con dạy."

Hạ Chính Hợp sửng sốt, ông nghĩ ra người Sở Thiên gọi là ông nội, thật ra phải nói là bác của Hạ Khi Sâm. Ông ấy là người nuôi nấng con bé trưởng thành, nghe nói là thầy địa lý trong thôn, đã mất.

Vào nhà, Sở Thiên Lê vừa mới đi theo Hạ Chính Hợp vào cửa, liền nhìn thấy được vẻ mặt kích động của Dư Sân.

Dư Sân chưa từng được gặp mặt con gái, tình cảm máu mủ tình thâm của một người mẹ đã đánh xuyên ngắn cách của sự chia xa, bà nháy mắt đỏ bừng đôi mắt, lệ nóng doanh tròng, khàn khàn nói: "Con gái mẹ chịu khổ . . . . . ."

Sở Thiên Lê bị cả người mẹ mạnh mẽ ôm chầm lấy, tựa như một con gấu bông đồ chơi bị ôm, xuýt nữa thì tắc thở. Áo của cô bị những giọt nước mắt làm âm ẩm, không biết làm sao cũng đành ôm lại Dư Sân, bình thản nói: "Thật sự không sao, không khổ không ngọt, đơn thuần là như vậy."

Đây thật sự là lời từ đáy lòng của cô, ở nông thôn chính là như thế.

Bằng cách vi diệu nào đó thôn cô được vào danh sách, trở thành thôn văn hóa, bốn bỏ năm lên đánh bại không ít các thôn khác trên cả nước.

Dư Sân nghe xong nước mắt lại chảy dài, bà tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại nhau này cũng không ngườ con gái mình rộng lượng với mình như thế.

Hạ Chính Hợp vỗ về cảm xúc kích động của Dư Sân, quay sang giới thiệu Hạ Khi Sâm. Hạ Khi Sâm nhìn cảnh diễn mẹ con trùng phùng cảm động vô cùng từ nãy đến giờ, càng cảm thấy cả người thấu lạnh tim can, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.

Dư Sân dấu đi khóe mắt đầy nước mắt, bà dẫn Hạ Khi Sâm tới trước, thật cẩn thận nhìn phía Sở Thiên Lê, nhẹ giọng nói: "Thiên Lê, đây là Khi Sâm, thằng bé là. . . . . ."

Dư Sân gương mặt khó xử, phút chốc không biết giới thiệu như nào.

Sở Thiên Lê là con gái của mình, bao năm qua không cùng chung kỷ niệm, Hạ Khi Sâm không phải con bọn họ, nhưng năm tháng cùng nhau tích lỹ tình cảm. Hai đứa trẻ đều không sai, cái sai là người lớn làm việc ác, chúng là những đứa trẻ vô tội bị đẩy đưa, nhìn xem, mu bàn tay đều là máu thịt cả mà.

Nhưng liệu Sở Thiên Lê có oán hận Hạ Khi Sâm không?

Cuộc sống của con bé bị tráo đổi, vô duyên vô cớ chịu cực khổ.

Sở Thiên Lê nhìn Hạ Khi Sâm, cô yên lặng bổ sung ở trong lòng, cậu ấy là nam chính trong sách đó nha.

Ngay sau đó, cô chủ động bước qua, nhẹ nhàng nói: "Chào anh trai."

Hạ Khi Sâm thấy cô bình tĩnh như vậy, trong lòng vô cùng cảnh giác, bên ngoài thân mật đáp: "Chào em."

Dư Sân thấy anh em lần đầu tiên gặp nhau rất hài hòa, bà thấy Sở Thiên Lê tính tình rất tốt, cười không ngừng được nói: "Đúng đúng đúng, thằng bé là anh trai con, sau này ở trong trường gặp vấn đề gì thì cứ hỏi anh."

Một nhà cuối cùng cũng đoàn viên, dời bước đến nhà ăn ăn cơm.

Trên bàn cơm, Hạ Khi Sâm vẫn âm thầm quan sát Sở Thiên Lê, cậu nhìn đối phương hành động không nhanh không chậm, nói năng trôi chảy, càng khẳng định người này có lòng riêng, thâm tàng bất lộ, chỉ sợ là đẳng cấp còn cao hơn cậu ta nghĩ rất nhiều.

Cô vừa mới vào cửa đã thao tác các thứ rất thuần thục, tức thì chiếm được tình cảm của cha mẹ, hơn nữa trên người không hề lộ ra hành động chợ búa nào dường như từ nhỏ cô đã sống trong môi trường tốt như vậy, như không có khoảng cách tầng lớp trong gia đình.

Đây chính là hình tượng tiêu biểu của người đi báo thù.

Cô ta khẳng định có rất nhiều dã tâm, chỉ là hiện tại án binh bất động, trù tính đoạt lại hết thảy từ mình!

Nếu Hạ Khi Sâm là Sở Thiên Lê, trong mắt cô ta cậu là tu hú chiếm tổ chim khách khiến người hận thấu xương, tuyệt sẽ không biểu lộ cảm xúc thật, không phong ba không gợn sóng. Tĩnh dưới mặt hồ yên là dòng nước xiết được che dấu kia mới là nơi hung hiểm.

Tu hú chiếm tổ chim khách: phiên âm là "cưu chiếm thước sào" tu hú là loài chim máu lạnh sát thủ chuyên chiếm tổ chim khác để đẻ trứng và ấp trứng nhờ, những đứa con của chúng sau này cũng hạ gục đối thủ ngay từ phút giây nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cũng ăn cháo đá bát gớm :')))) Vậy nên câu nói được Ví với chiếm đoạt chỗ ở của người khác.

Sở Thiên Lê cũng không biết khoảnh khắc mà mình đến đây đã khiến tội tâm ông anh kia sống động như vậy, làm cho anh trai mới cảm thấy mãnh liệt đến thế. Cô thật sự đối với Hạ Khi Sâm không có cảm giác gì, đây cũng không phải sống trong tiểu thuyết cổ đại, cô hiển nhiên không có các loại âm độc sâu xa.

Hạ gia to như này chẳng lẽ còn nuôi không nổi hai đứa trẻ?

Hơn nữa nam chính tiểu thuyết có thể siêu cấp kiếm tiền, nói không chừng còn có thể cho cổ phần cô kế thừa tăng giá ầm ầm, đầu có vấn đề mới đuổi anh ấy ra khỏi nhà, đó là lòng tốt khi để cho nam chính không chết trong tiểu thuyết.

Tổng tài là gì? Người thừa kế tính Hạ gia có là gì?

Cũng chỉ là người làm công nhưng có xưng hô cao cấp thôi!

Cả đời này cô sẽ mỗi ngày ngắm tinh tượng và xào bài, sau đó hoa nam chính điên cuồng kiếm tiền rồi cô được công ty chia hoa hồng, tuyệt không bị bất luận ai bóc lột giá trị thặng dư.

giá trị thặng dư: được tiếp nhận từ lý luận luận kinh tế trong Học thuyết giá trị thặng dư của Karl Marx có thể gói gọn là: Giá trị thặng dư được tạo ra từ sản xuất. Giá trị thặng dư chính là phần giá trị mới dôi ra ngoài giá trị sức lao động do người công nhân tạo ra. Và nó bị chiếm không trong phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa. Thím nào chưa học thì đọc để hiểu còn thím nào đang học thì ôn lại nha :'((( tôi tìm trên gg đọc lại cũng đau đầu thí mẹ.

"Thiên Lê, bình thường con có sở thích gì không?" Dư Sân còn chưa quen với con gái lắm, bà chủ động tìm đề tài, mong muốn xích gần khoảng cách người nhà hơn.

Sở Thiên Lê giây lát hoàn hồn lại, lưu loát đáp: "Con thích nghiên cứu chiêm tinh."

Dư Sân mờ mịt hỏi: "Nghiên cứu chiêm tinh?"

Hạ Chính Hợp: "Hình như ban nãy con cũng có nhắc đến."

Sở Thiên Lê gật đầu: "Đúng vậy, vì cuộc sống bình yên tiếp theo của chúng ta, ba mẹ có thể cho con xem biểu đồ sao của ba mẹ được không?"

Dư Sân cảm thấy thú vị: " Biểu đồ sao là cái gì? Xem có tác dụng gì thế?"

Sở Thiên Lê chậm rãi nói: "Mỗi người sinh ra tại một thời điểm, lấy sự sinh ra làm điểm gốc, trên bầu trời các chòm sao ứng với vị trí đó, chính là biểu đồ sao của người đó, các nhà chiêm tinh gọi là tử vi chiêm tinh."

Bản đồ sao chiếu mệnh 

"Chúng ta có thể sử dụng biểu đồ sao để hiểu rõ hơn về bản thân mình, tìm ra cách ở chung hòa thuận với người thân."

Hạ Chính Hợp: "Hình như là huyền học."

Dư Sân: "Nghe có vẻ hay, nhưng làm thế nào để ba mẹ có thể đưa nó cho con?"

Sở Thiên Lê: " Ngày, tháng, giờ và phút sinh, nơi sinh nữa là được."

Hai ông ba bà mẹ đương nhiên sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ cô con gái thất lạc nhiều năm của mình. Bên cạnh đó, còn cho rằng trao đổi ngày sinh, nơi sinh chẳng có gì lớn, thậm chí đây còn là một chủ đề hay để gắn kết các thành viên trong gia đình lại gần nhau hơn.

Sở Thiên Lê thấy hai người nói ra thông tin cá nhân không hề giấu diếm, cô chú tâm lắng nghe, trịnh trọng trả lời: "Cảm ơn ba mẹ tin tưởng."

Bất kỳ ai nào nói ra thông tin cá nhân, chính là giao ra ngày sinh tháng đẻ cho người khác, nói cho người thường thì không sao, lọt vào tay người có năng lực thì lại là chuyện khác. Quả thực là mở rộng cửa lòng mà tín nhiệm, ngay cả họ không biết điều này, Sở Thiên Lê cũng tâm lĩnh ý tốt đó.

Dư Sân phát hiện Hạ Khi Sâm không nói lời nào, bà nhanh chóng kéo cậu vào vòng tán gẫu bữa ăn, nhẹ nhàng nói: " Phải ha, Khi Sâm, ngày sinh của con. . . . . ."

Dư Sân lời còn chưa dứt, bà đột nhiên nhớ tới cái gì, thanh âm líu lo bỗng ngưng, lộ ra chút ngượng ngùng.

Ánh mắt Hạ Khi Sâm tối lại, không lên tiếng.

Ngày sinh của cậu đã thay đổi, ngày sinh này vốn dĩ là của Sở Thiên Lê.

Cô ta dùng mấy lời kỳ lạ để làm nhục nhã cậu, thủ đoạn ngấm ngầm ám chỉ cậu trộm biểu đồ sao của người khác.

Đây là chính là đề tài mẫn cảm cấm kỵ, bầu không khí vui vẻ trên bàn ăn nháy mắt lạnh xuống.

Dư Sân cùng Hạ Chính Hợp hai mắt nhìn nhau, phút chốc không biết nên xoa dịu như thế nào.

Sở Thiên Lê phá vỡ sự im lặng, tùy ý nói: "À, con biết sinh nhật anh, con có thể đi lấy từ ba mẹ con."

Hạ Khi Sâm khẳng định cô ta là loại âm dương quái khí, xỏ lá ba que mình.

Sau khi ăn xong, người lớn thì lu bù công việc, Hạ Chính Hợp gọi điện cho hiệu trưởng, Dư Sân thì lại lên lầu kiểm tra phòng, con dư lại Sở Thiên Lê và Hạ Khi Sâm ngồi ở phòng khách.

Hai người đều tự ngồi ở một góc sô pha, mặc dù ngồi cùng một ghế sô pha nhưng vẫn giữ khoảng cách càng xa càng tốt, bầu không khí như băng vùng bắc cực.

Hạ Khi Sâm không biết nói chuyện phiếm gì, Sở Thiên Lê lại cúi đầu lục túi. Cô lấy ra một nắm bài tú-lơ-khơ từ trong chiếc túi vải màu trắng bạc màu, tùy tay đặt bên đùi rồi lại lục tiếp chỗ bài còn lại.

Qua khóe mắt, Hạ Khi Sâm thấy trên sô pha là đống bài lơ khơ cũ, kiểu dáng cực kỳ bình thường, mặt bài hỏng nghiêm trọng, chứng tỏ là thường xuyên sử dụng.

Sở Thiên Lê hấp tấp xóc túi, động tác còn hơn lớn nên không cẩn thận làm động đến đám bài.

Đệm của sô pha kiểu Âu vốn có độ xong viền, đám bài cũ bị động chảy xuống, rơi đầy đất, ngay lập tức vương vãi khắp nơi.

"Á. . . . . ." Sở Thiên Lê luống cuống tay chân nhặt lại bài, dọn lại tàn cục mình gây ra.

Hạ Khi Sâm nhìn sự vụng về của Sở Thiên Lê thu về đáy mắt, cậu thấy đống tú-lơ-khơ vương vãi, cưỡng chế nội tâm bản thân phải kiên nhẫn, nhặt mấy quân bài dưới chân mình lên, trầm mặc đưa cho cô.

Sở Thiên Lê đang nhanh tay nhặt các quân bài khác, cô nhận lại đến những lá bài cuối cùng, lễ phép nói: "Cám ơn anh."

Hạ Khi Sâm trả lời một cách kỳ dị: "Không có gì."

Sở Thiên Lê định đặt bài xuống, nhìn thấy mặt của các bài lại sửng sốt, ngờ vực hỏi: "Bài này anh nhặt à?"

Hạ Khi Sâm sâu kín giương mắt nhìn cô, cậu không hiểu ý cô hỏi, không phải cô nhìn thấy chính mình nhặt chỗ bài này à?

Sở Thiên Lê nhìn bài lơ khơ trong tay, cô ngập ngừng vò đầu: "À cái này. . . . . . có câu không biết em có nên nói hay không. . . . . ."

Hạ Khi Sâm: "Không cho em nói chẳng lẽ em không nói?"

"Em nghĩ là không." Sở Thiên Lê quyết đoán trả lời, cô giơ mặt bài cho anh xem, nhẹ nhàng nói, "Hôm nay vận khí anh không tốt lắm."

Những lá bài này là của Hạ Khi Sâm chạm qua, tổ hợp các lá bài này cũng mang ý nghĩa sâu xa.

Hạ Khi Sâm cười giễu cợt: "Vậy à, nói cho anh biết đi."

Gần đây cậu mới biết mình không phải là con cháu Hạ gia, hôm nay còn phải miễn cưỡng cười vui vẻ nghênh đón cô về nhà, vận khí tốt mới có quỷ.

Sở Thiên Lê đỡ cằm, nghĩ nghĩ: "Hmm. . . . . . bộ này không tốt cả về tinh thần lẫn vật chất, đó là tâm trạng đã kém còn xúi quẩy, có xung khắc tàn bạo, để em phá nó cho anh xem."

Hai tay cô hợp thập, lại mạnh mở ra song chưởng, động tác tứ chi khoa tay múa chân như pháo hoa nở rộ, miệng hét lên gấp 2 lần "Hủy diệt đi, thế giới! Bùng nổ đi, vũ trụ!"

Hạ Khi Sâm đối mặt với màn biểu diễn tập thể dục theo đài của cô, cậu nhịn không được lộ ra hoặc vẻ mặt mê mang: "?"

Hạ Khi Sâm: "Anh sẽ bảo ba mẹ mời bác sĩ." Kiểm tra xem xem đầu óc của cô gái này thế nào, nhìn cô quả thật có chút không thông minh.

Lúc này, giọng của Dư Sân từ lầu hai vọng xuống: "Thiên Lê, mau lên đây đi, mẹ đưa con đi xem phòng!"

Sở Thiên Lê vác hành lý lên, cô cầm theo bộ bài vội vàng rời đi, không tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Khi Sâm nữa.

Sau khi chứng kiến màn biểu diễn ngây thơ như học sinh tiểu học của cô, hiện giờ trong lòng Hạ Khi Sâm cảm thấy cực kỳ không biết dùng ngôn từ gì để miêu tả. Cậu nghĩ mình nên uống ngụm nước để bình tĩnh lại, nhưng trên bàn không có cốc. Bởi vì hôm nay nghênh đón Sở Thiên Lê cho nên nhà đã quét tước dọn dẹp từng góc một, ngay cả vật thường dùng cũng thay đổi vị trí.

Nếu là mọi khi, Hạ Khi Sâm sẽ gọi dì Lý đi tìm cốc rót nước, nhưng giờ dì Lý đang cùng mẹ dọn phòng cho Sở Thiên Lê ở lầu hai. Cậu không muốn tự làm mình mất mặt, hiếm hoi bước vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Hạ Khi Sâm lấy cốc ra, bỡ ngỡ sử dụng máy nước uống, tiện tay bấm mấy nút,nước nóng ồ ạt chảy ra.

Hạ Khi Sâm bất ngờ không kịp rụt tay lại, vô số mảnh vỡ thủy tinh và nước nóng xối vẩy ra, theo phản xạ tự nhiên cậu hét một tiếng, hốt hoảng tránh.

Khi nhiệt độ cốc thủy tinh bị nhiệt vượt mức giới hạn mà nổ, thật đúng là như pháo ngập trời!

Miệng cô ta đúng là quạ đen, khai quang đi thôi!

Ở lầu hai, Dư Sân và dì Lý nghe được tiếng hô thì thấy lo lắng, ngạc nhiên ngó xung quanh, muốn xuống dưới lầu xem sao: "Hình như có tiếng gì thì phải?"

Sở Thiên Lê không nhanh không chậm nói: "Ca ca vừa nói sẽ nhờ ba mẹ tìm bác sĩ."

Sau khi nghe giải quẻ bói xong, hẳn là anh ấy đang tính toán để chuẩn bị trước.

Dư Sân: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro