Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Lạc với Ninh Hoài Cảnh là bạn rượu, đôi ba bận lại hẹn gặp nhau trong một quán rượu nhỏ nào đấy. Trấn nhỏ xa vắng, ngoài thành phía Đông mười dặm là Kháo Sơn trang của Hồ tộc thiếu chủ, mười dặm phía Tây là quân khí giám (1) do triều đình thiết trí. Quán rượu cũng nhỏ hẹp, chỉ có mấy chiếc bàn vuông, vài băng ghế dài, ngoài ô cửa sổ lác đác mấy cột trúc cũ tróc vảy nước sơn.

Ly Lạc dùng mỹ tửu bí truyền trộm được từ nhà Lang vương để đổi lấy rượu ngự ban gửi tới từ kinh đô của nhà Ninh Hoài Cảnh. Ninh Hoài Cảnh vừa bước vào cửa liền thấy tiểu nhị đang ngó chằm chằm cái đầu bạc trắng của Ly Lạc, hắn lại gọi một bát canh gà.

Một người là thiếu chủ Hồ tộc, một người là công tử Hầu phủ, từ nhỏ đều thích càn quấy, từ nhỏ đều thích bị đánh, từ nhỏ bên trên đều có một đại ca nổi tiếng xuất chúng, hào quang tỏa ra vạn trượng, làm mình bị dí xuống sánh với bụi bặm. Tri kỷ gặp nhau không thể thiếu rượu, hiếm có ai chưa uống rượu đã thành tri kỷ. Hồi tưởng năm xưa, nhớ tới hôm nay, tiểu thiếu chủ cùng tiểu hầu gia nhất kiến như cố*, cảm khái vô ngần.

(*gặp lần đầu đã quen thân)

"Có lần, ta bị hắn dùng thừng trói tiên treo lên trước cửa phủ, ước chừng treo đủ ba ngày."

"Đại ca ta không đánh ta, cha ta mới đánh. Mỗi lần đại ca được người ta khen, lão đầu lại nhìn ta như nhìn thấy quỷ đòi nợ. Cái ánh mắt ấy..."

"Ta hiểu, ta hiểu, lão gia trưởng nhà ta cũng nhìn ta vậy đấy." Hồ ly gật đầu như giã tỏi, ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi lại lắc đầu, "Chẳng qua chỉ lấy mỗi chuỗi thịt khô phơi ngoài cửa sổ nhà lão chồn..."

"Chẳng qua chỉ đánh thằng con béo nhà Kinh Triệu Duẫn..."

Nửa bầu rượu xuống bụng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ủy khuất mà than thở với nhau: "Đánh ta như vậy, thế mà..." Rốt cuộc có phải thân sinh không chứ?

Ngồi bàn bên cạnh là Tô Phàm với Từ Khách Thu, thật khéo trùng hợp, đều là tư thục tiên sinh.

Tô tiên sinh ngại ngùng, Từ tiên sinh từ trước tới giờ không thích nói chuyện, so với bàn bên kia ầm ĩ tố khổ rõ thương tâm, bàn bên này lại an tĩnh yên bình, vô cùng nhã nhặn.

Tô Phàm nghe Từ Khách Thu kể lại chuyện năm xưa chuẩn bị thi cử, ngập tràn trong mắt đều là kính nể: "Từ công tử thật tài giỏi."

"Thi rớt mà, có gì tài giỏi đáng kể đâu, khiến Tô tiên sinh học rộng phải chê cười thôi." Ngày trước ở kinh thành đã nhìn quen những khuôn mặt tươi cười khách sáo biến ảo vô thường của thế nhân, sự hâm mộ chân thành trong lời nói của tiểu thư sinh khiến Từ Khách Thu cảm thấy lòng mình ấm áp, cúi đầu cười nhấp một ngụm rượu, "Ẩn cư nơi sơn dã, tự mình tìm niềm vui, Tô tiên sinh tâm tính thật tốt."

Nói liên miên lại tán gẫu sang chuyện khác, đám học trò trong học đường ngang bướng khiến người ta phải đau đầu, nghịch ngợm phá phách như khỉ con khiến người ta phải nổi cơn tam bành, hôm sau sáng sớm lại tới học đường, híp mắt vểnh môi, phấn chấn bừng bừng mà gọi một câu "tiên sinh" thật mềm mại, chỉ vậy thôi đã khiến trái tim người ta yếu mềm, nửa phân lửa giận cũng không bừng ra được nữa. Luôn có mấy hài tử hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng vẫn một lòng phấn đấu, treo tóc chọc đùi (2), đục tường trộm sáng (3), bắt đom đóm soi sách (4), khắc khổ đến khiến người ta phải vừa xót xa vừa xúc động. Xuân qua thu tới bốn mùa lưu chuyển, từng khuôn mặt tươi cười non nớt trong học đường đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, học trò năm trước vào học một năm, có vốn kiến thức rất tốt đã vào danh môn thư viện để học. Mùa xuân năm nay học đường lại chiêu vào một đám học sinh mới, đứa nhỏ tuổi nhất vóc người cùng lắm chỉ cao quá đầu gối hắn... Cứ như vậy phức tạp xoay chuyển, tâm tình khổ đắng ngọt bùi đều đủ cả, dẫu nói cho ai nghe cũng sẽ nhận được hồi đáp, cùng ngành tương kiến, tâm linh tương thông, thoáng nói đôi ba câu tự thuật nhàn nhạt, người ở đầu bên kia đã thấu hiểu mà nở một nụ cười sáng tỏ.

Liếc mắt sang liền thấy hai kẻ kia đang nói đến kích động vô cùng, Hồ tộc thiếu chủ lột ống tay áo, hầu phủ công tử kéo xả vạt áo, cùng nhau bày ra vết roi bị đánh còn lưu lại từ lúc trước. Thật thương tâm, nắm tay nhau rơm rớm nước mắt, thiếu điều ôm đầu nhau mà khóc rống: "Tại sao ta lại có một tên ca ca như vậy cơ chứ?"

Từ công tử với Tô tiên sinh đều cùng cảm thấy mất mặt và bất đắc dĩ, thu hồi ánh mắt, nhìn nhau mỉm cười, nhấc tay nâng chén, khẽ cụng một cái: "Hắn chính là như vậy đấy, khiến ngài phải chê cười rồi."

"Như nhau như nhau, cũng khiến ngài phải chê cười rồi."

Mấy ngày sau Từ công tử với Tô tiên sinh uống rượu với nhau một mình, giữa buổi có Nghiêm Phượng Lâu đi tới. Lại là một tiên sinh dạy học, lại là một người thích thanh tĩnh.

Từ Khách Thu vuốt mũi cười: "Cũng là đồng ngành, Nghiêm đại nhân mới thực sự là học vấn uyên bác."

Tô tiên sinh vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ. Nghiêm đại nhân lập tức xua tay, trên gương mặt đoan chính ngay thẳng khẽ gợn nhu hòa nhàn nhạt.

Bên kia Ninh Hoài Cảnh cũng dẫn tới một bạn rượu mới, tuấn mỹ công tử đầu đội lăng vân quan, giữa những cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có một cỗ ngạo khí. Hồ ly ưỡn thẳng sống lưng, đôi kim mâu thong thả xoay tròn đánh giá hắn.

Ninh Hoài Cảnh tùy tiện tung vạt áo ngồi xuống, chỉ chỉ vào người nọ, nói: "Thôi công tử cũng do đại ca hắn làm chủ."

Chỉ cần một câu này, Thôi Minh Húc đã trở thành bạn tri giao của Ly Lạc.

__Hết chương 1__

*Chú thích:

(1) quân khí giám: là một trong ngũ giám của triều đình (gồm Quốc tử giám, Thiếu phủ giám, Tướng tác giám, Quân khí giám, Đô thủy giám), quản lý việc chế tạo và mua binh khí cấp cho quân đội.

Cảm ơn bạn Tiểu Tịch Xiaoji đã giải thích giúp mình :D

(2) nguyên văn là "huyền lương thứ cổ": Thành ngữ này được cấu thành từ hai tích xưa.

Thời Đông Hán, có một người trẻ tuổi tên là Tôn Tĩnh, siêng năng cần cù hiếu học, ông đóng cửa đọc sách từ sáng đến tối, rất ít khi nghỉ ngơi. Đôi khi gần đến nửa đêm rất dễ ngủ gật, để không bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới việc học, Tôn Tĩnh đã nghĩ ra cách buộc bím tóc của mình vào một sợi dây rồi buộc đầu còn lại lên xà nhà, như vậy nếu ngủ gật sẽ bị kéo tóc, đau đớn sẽ giúp ông tỉnh táo lại và tiếp tục đọc sách. Về sau ông trở thành một chính trị gia tiếng tăm lẫy lừng.

Tô Tần là một nhà quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc, nhưng ông hồi trẻ học vấn không nhiều, đến rất nhiều nơi đều không được người ta chú ý, cho dù có hùng tâm tráng chí cũng không chiếm được trọng dụng, bởi vậy ông hạ quyết tâm nỗ lực phấn đấu đọc sách. Ông thường xuyên đọc sách đến đêm khuya, lúc mệt mỏi buồn ngủ sẽ dùng dùi đục đã chuẩn bị từ trước để đâm vào đùi, đau đớn bất ngờ như vậy sẽ giúp ông lấy lại sự tỉnh táo, tiếp tục đọc sách. Về Sau Tô Tần trở thành một chính trị gia nổi tiếng.

Hai tích xưa này đã dẫn ra thành ngữ "huyền lương thứ cổ", ý muốn nói chỉ cần bỏ công sức sẽ có thu hoạch, còn dùng để so sánh với việc nỗ lực đọc sách, khắc khổ học tập.

(3) nguyên văn là "tạc bích thâu quang": được lấy từ điển tích về Khuông Hành thời Tây Hán. Nhà ông rất nghèo, không có tiền mua dầu đốt đèn để đọc sách, ông liền đục tường nhà mình ra để ánh sáng bên nhà hàng xóm rọi vào. Sau này được dùng để hình dung với học trò nghèo nhưng chịu khó học hành.

(4) nguyên văn là "nang huỳnh chiếu thư": Tấn Đại Xa Dận hồi nhỏ nhà nghèo, mùa hè ông bắt đom đóm bỏ vào túi lụa để có ánh sáng đọc sách.

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

- Ly Lạc & Tô Phàm (Báo Ân Ký)

- Ninh Hoài Cảnh & Từ Khách Thu (Hạ Tân Lang)

- Thôi Minh Húc (Vi Thần)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag