Chap 1 : Bởi vì trẫm là hoàng thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Truyện ngắn

Nàng là một đứa trẻ mồ côi.

Năm đó hắn tới - Tam vương gia - của Hoàng Thiên quốc. Hắn đưa tay tới đỡ nàng, mỉm cười trong trẻo rạng rỡ.

"Đi cùng ta, ngươi sẽ có cuộc sống tốt hơn"

* * *

10 năm trôi qua, bây giờ nàng đã là một thiếu nữ 15 tuổi. Sở hữu nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành. Cầm kỳ thi họa nàng có đủ, tài sắc nàng có dư, hiển nhiên trở thành đệ nhất tài nữ kinh thành với tên Lục Vân Tuyết - đại nữ nhi của tể tướng đương triều.

Năm đó, hắn bảo nàng:

"Ngươi hãy vào cung, làm nội gián bên cạnh hoàng thượng. Giúp bổn cung đoạt ngôi, rồi sau đó bổn cung sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt"

"Được" Nàng bật cười, hóa ra là vậy. Vậy mà giờ nàng với nhận ra, làm gì có của trời cho không, tự dưng trở thanh con của Tể tướng, tự dưng được học cầm kỳ thi họa.. hóa ra có mục đích cả.

* * *

Năm đó, nàng được vào cung, được phong làm Lục Vân phi. Nhờ vào tài sắc của mình, nàng đã được hoàng đế sủng lên tận trời.

Ở trong lòng một nam tử phong hoa tuyệt đại, tàn nhẫn lạnh lùng nhưng lại rất sủng nàng, nàng khẽ hỏi một câu:

"Tại sao chàng lại sủng thiếp vậy?"

"Bởi vì trẫm là Hoàng đế, trẫm có quyền"

"Ồ, ra là vậy, không phải bởi thiếp có tài sắc sao?"

Hắn bật cười:

"Có lẽ, nhưng phần lớn là bởi trẫm là Hoàng đế"

"Ồ, ra là vậy.." Nàng mỉm cười, bởi hắn là Hoàng đế..

* * *

"Nương nương, phải đi thỉnh an Hoàng hậu rồi" Một nô tỳ trong cung nói.

"Ừ, ta biết rồi" Nàng uể oải đáp lời, mệt quá đi, cái tên hoàng thượng chết tiệt, đến giờ nàng vẫn còn mệt.

Đứng dậy, nàng ra lệnh:

"Mang cho ta một thùng nước, ta cần tắm rửa"

"Nhưng nương nương, cần.."

"Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi muốn làm chậm trễ thời gian sao?" Nàng cáu lên.

"Vâng, nương nương"

* * *

Nửa canh giờ trôi qua, nàng vẫn nằm trong bồn tắm, mặc kệ người ngoài thúc giục, nàng vẫn vậy. Đúng, nàng là đang đợi, đang đợi một cái gì đó..

Đến rồi!

"Tới hầu hạ ta thay quần áo, ta tắm xong rồi"

"Vâng"

* * *

Khi nàng vừa muốn bước ra ngoài cửa, thì có tiếng Lưu công công cất cao tiếng:

"Hoàng thượng giá lâm"

Nàng mỉm cười, đúng, nàng là đang đợi hắn đến.

"Thần thiếp / Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng"

"Các ngươi đứng lên đi" Hoàng Thiên Vương phất tay, đi đến bên Thiên Tuyết, đỡ nàng lên.

"Ái phi tính đi đâu đấy?" Ôm nàng vào lòng, hắn hỏi. Ừ, đúng rồi, đúng mùi hoa quế thoang thoảng nhẹ nhàng..

Vòng tay qua ôm lại Thiên Vương, nàng khẽ đáp:

"Thần thiếp phải đi thỉnh an hoàng hậu trước ạ"

"Bỏ đi, không cần đâu, hôm qua nàng mệt rồi" Vừa nói, hắn vừa đẩy nàng vào trong.

"Nhưng.."

"Không nhưng nhị gì hết" Hắn khẽ nhíu mày, sao hôm nay nàng hư vậy, không nghe lời gì hết.

"Thần thiếp sợ mọi người ghét thiếp, nhỡ đâu có người bảo thiếp làm cao thì sao? Tội đại nghịch bất đạo thiếp không gánh được" Nàng nhỏ nhẹ nói, sợ chọc tức hắn.

"Trẫm nói không cần là không cần" Thiên Vương cau có nói

"Tại sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi.

"Bởi vì trẫm là Hoàng thượng"

"Ồ" Nàng ồ lên một tiếng như đã hiểu rồi

"Lưu công công, sang nói với hoàng hậu một tiếng"

"Vâng"..

* * *

Sau khi lăn lộn một hồi, hắn bảo nàng:

"Về sau khi chỉ có một mình, nàng gọi tên của trẫm cũng được"

Vân Tuyết kinh ngạc, đây là một ân sủng đến cỡ nào..

"Thiên Vương?"

"Ừ.."

"Tại sao lại cho thiếp đặc quyền đấy?" Nàng úp mặt vào trong lòng hắn mà hỏi.

"Bởi trẫm là Hoàng thượng, trẫm có quyền"

"Ồ.." Nàng lại ồ lên.

Hắn không biết, những đặc quyền mà hắn cho nàng, đã làm cho nàng không muốn làm nội gián nữa, chỉ muốn sống bên cạnh hắn, cứ như vậy.. mà sống..

"Đang nghĩ gì?" Giọng nói trầm ấm vang lên trong tai nàng..

"Không có gì, chỉ là nghĩ chàng sủng thiếp quá, có khi nào thiếp trở thành nữ tử họa quốc không?" Nàng bật cười, lau giọt nước mắt âm ấm mà không ai thấy..

"Haha, không sao, trẫm cho phép" Thiên Vương bật cười, xoa đầu nàng

"Vì sao? Chàng không sợ dân chúng chán ghét chàng sao?" Nàng khiếp sợ, không ngờ hắn lại..

"Bởi trẫm là Hoàng thượng, trẫm nói một không ai dám nói hai" Hắn bật cười, lại lần nữa ôm nàng vào lòng.

Ừ, đúng rồi, hắn là Hoàng thượng, nên sẽ có Lục cung ba ngàn giai nhân, mà nàng, chỉ là một trong số đó..

* * *

#End_chap_1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro