Chương 57: Người vô ý, người cố tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cố gắng, cố gắng nghĩ ra cái gì đó, mà thật khó khăn, rốt cuộc, Won Yul cất chiếc điện thoại vào túi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.

Won Yul quay lại, sờ lên trán nàng, đỡ đỡ nhưng vẫn còn sốt.

Won Yul lại tự thắc mắc, Won Yul còn cảm thấy đau lòng như này, vậy đứa em đó, nó thấy ra sao khi phải bỏ lại người vợ yêu dấu của nó như thế?

Vì sao Yuri đột ngồi rời đi? Nó vẫn còn trẻ mà.

Cuộc đời quả không hoàn hảo, cho nên thứ gì hoàn hảo quá thường sẽ tan biến rất nhanh, cũng như tình yêu của họ vậy.

Nắm lấy tay nàng, biết là không đúng, nhưng Won Yul muốn làm thế.

Từ từ thơm lên từng ngón tay, hương vị này rất quen, lẽ nào...trước kia Won Yul từng gặp nàng, từng làm như thế...

Tim Won Yul như lạc một nhịp, cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng chui vào, vụng trộm ôm lấy nàng, hít lại mùi thơm trên cổ nàng, Yoo Jung sẽ căm hận Won Yul, Kwon Yuri trên kia cũng không tha cho Won Yul, nhưng Won Yul vẫn muốn liều mình...vì cái cảm giác này, không khác một liều thuốc mê khiến Won Yul thèm thuồng.

Vuốt ve khuôn mặt bé xinh, miên man trên những sợi tóc, lòng Won Yul nôn nao tới khó tả...cả vũ trụ như dừng lại ở giây phút đó.

Điện thoại kêu khiến Won Yul hoàng hồn.

-"Won Yul, tôi đang ở dưới nhà cô, cho tôi vào một chút được không?"

-"Được, dì đợi con năm phút!"

...

Mẹ Yoo Jung cầm chén trà nghi ngút, phong cách thưởng thức quả không giống những người phụ nữ tầm thường.

-"Tôi nói thẳng nhé, tôi và mẹ cô là tình cảm đặc biệt, từ khi mẹ cô mất, tôi luôn chăm sóc yêu thương cô không khác gì con đẻ."

-"Con biết"

Won Yul nói lịch sự, nghe trợ lý kể chuyện thì đúng là có việc như thế.

-"Tôi giờ chưa từng nhờ cô làm gì, nay mở miệng, nhờ cô nếu nể mặt người dì này thì cắt đứt với Yoo Jung đi!"

-"Con...con..."

-"Sao, đừng có nói yêu nó nên không chia tay được nhé? Vậy cái thứ trên phòng ngủ của cậu là gì? "

-"Dì cho người theo dõi con? "

-"Chỉ là tình cờ thôi, cô có dám nói không có tình cảm gì với đứa con gái đó không? "

Won Yul muốn mở miệng, nói nàng chỉ là em dâu...nhưng lại cảm giác rất ngượng miệng...Dì đã nhanh chóng phủ đầu:

-"Vậy đi, làm như lời tôi nói!"

Đợi khi dì về, Won Yul ngồi rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, không muốn lừa dối Yoo Jung, cũng không muốn lừa dối chính mình, Won Yul nhắn tin cho Yoo Jung.

Sự thật, Won Yul không hề mong mỏi có thể có gì đó với người em dâu của mình, chỉ là...muốn lương tâm được giải thoát, muốn sống thật với cảm xúc của mình!

Sực nhớ ra gì đó, Won Yul trở lại phòng, một giọng nói ngọt ngào trầm ấm, tiếc là không phải dành cho mình:

-"Yuri...lại đây với em, em cứ ngỡ mình mơ..."

Nàng vươn cánh tay không phải truyền dịch vẫy Won Yul, đôi mắt khẩn thiết, khuôn mặt mong chờ khiến Won Yul không tài nào phủ nhận nổi, chậm rãi tới bên giường.

Nước mắt lã chã, nàng yếu ớt nói:

-"Lại gần đây được không?"

Won Yul khẽ cúi đầu, sát mặt nàng.

Cánh tay nàng miên man khuôn mặt, từng nét, hàng lông mày này, khuôn mặt này, mùi hương này...nàng nhớ biết bao, Yuri, Yuri rốt cuộc đã trở lại.

-"Em muốn hôn Yul..."

Câu nói ma mị khiến Won Yul đứng người, giả danh một người, lừa dối một người, còn gì đồi bại hơn? Nhưng cái sự quyến rũ chết người khiến Won Yul tiến ngày một xa...

Một tay nắm chặt tay nàng, tay kia dịu dàng áp lên má.

Môi Won Yul chạm môi nàng, nhẹ nhàng gặm nhấm từng chút một, cẩn thận, tinh tế...một cảm giác vụng trộm tội lỗi xen lẫn cái mê hoặc diệu kì...

Đó là nụ hôn dài nhất trong đời Won Yul – và cả nàng.

-"Đừng khóc nữa..."

Bàn tay Won Yul lau đi những giọt nước, giọng rất ấm...Nàng ngoan ngoãn:

-"Được, vợ không khóc, vợ hạnh phúc quá..."

Nàng bất giác ngó quanh...

-"Sao mình ở đây? Sao không về nhà? "

Rồi lại nhớ ra gì đó...

-"Hôm qua, em đi lấy tiền công...sau đó em nhớ em gặp Yul, không biết là mơ hay thật nữa, em say quá...rốt cuộc là sao? Sao Yul đi lâu vậy? Mọi chuyện là như nào vậy Yul?"

-"Ăn đã "

-"Yul đói à?"

-"Không, em phải ăn, em đang ốm, chuyện khác tính sau...Có nghe lời Yul không?"

-"Vâng, Yul nói gì em cũng nghe hết, nhưng Yul đừng đi nữa nhé!"

-"Được, Yul không đi đâu cả, em ăn gì?"

-"Em ăn cháo, em thèm ăn cháo Đậu đen nấu..."

Won Yul sững người, Won Yul chưa từng nấu ăn, và nghe mọi người kể lại Won Yul cũng không biết nấu ăn, nhưng sợ lộ tẩy, đành ậm ừ.

-"Yul đừng đi mất nhé! Đậu đen đừng bỏ Sica lại nữa nhé!"

Nàng cẩn thận gọi với, Won Yul cố quay lại cười cười an ủi, ra khỏi phòng, mắt mũi đỏ hoe, nếu nàng biết sự thật, sẽ khủng khiếp như nào???

Tha tội cho tôi, tôi chỉ muốn như vậy cho tới khi cô ấy khỏe hắn thôi.

Lên google tra, sau đó gọi người đem đồ đến.

Won Yul xay thịt bò, cẩn thận xào lên, sau đó ninh xương lấy nước ngọt rồi cho gạo vào nấu...

Tới lúc rắc hành, được bát cháo thơm phức Won Yul mới giật mình, rốt cuộc thì Won Yul đâu có làm như trên google dậy, rốt cuộc trước kia Won Yul đã từng nấu cháo rồi ư?

-"Dậy ăn đi em..."

Won Yul đỡ nàng dậy, đặt chiếc gối sau lưng, trìu mến đút nàng từng thìa...

Nàng ăn rất ngoan, chốc chốc lại nhìn Won Yul.

-"Đúng là cháo Yul nấu, mùi vị không lẫn vào đâu được..."

Ừ, có lẽ Won Yul với em gái mình cùng có năng khiếu nấu ăn như nhau chăng? Một hình ảnh rất quen thuộc hiện lên, Won Yul đã từng đút cháo cho ai đó, chắc chắn là thế, chỉ có điều, không thể nhớ mặt người ấy...

Won Yul hơi nhăn mặt, những lần cố nhớ lại khiến Won Yul đau đầu vô cùng.

-"Chồng sao vậy?"

-"hơi đau đầu, không sao đâu..."

Nàng kéo Won Yul lại gần, khẽ nhướn cổ, giọng nói lanh lẹ:

-"Để đó vợ chữa cho..."

Đoạn, nàng hơi nhướn người, thơm lên trán Won Yul, rất nhiều... từng chỗ đều rất trìu mến...

-"Hết đau chưa Yul?"

Won Yul tưởng như tim mình tan chảy ngay giây phút đó...Đúng là hết đau thật, 'em cứ như vậy tôi biết làm sao đây?'

-"Hết đau..."

Won Yul véo nhẹ má nàng âu yếm.

-"Hì hì...Yuri ơi em phải truyền tới khi nào?"

-"Tới lúc khỏi ốm thôi, chịu khó nhé..."

-"Vâng..."

Nàng ăn hết hai bát cháo một cách ngon lành, sau đó nũng nịu.

-"Yuri ơi, em ăn no rồi, thưởng em đi..."

-"Thưởng gì cô bé?"

-"Cắn em, cắn em đau vào, em sợ em đang mơ mất..."

Won Yul nhìn nàng, trên đời có thể có người đáng yêu hơn không? Kwon Yuri đó, thật có phúc ...

.....

Nhận được tin nhắn của Won Yul, Yoo Jung chạy thẳng tới công ty. Được tin Won Yul không đi làm, lại vội vàng về nhà. Cũng may mật khẩu vào cổng nhà Won Yul chưa đổi.

Bước qua từng bậc cầu thang, cô run lắm, cô biết, Won Yul nhắn tin chia tay cũng vì mẹ cô thôi, cô nên giải thích, nên thuyết phục với Won Yul như nào đây?

Vậy mà, trước cửa phòng, cái mà cô được chứng kiến lại là cảnh Won Yul đang cầm tay một người con gái khác, hôn từng chút, từng chút... ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.

Cả người cô bàng hoàng, sốc tới mức cứ đứng chết sững ở đó...

Mất một lúc, cô mới bật lên từng câu đay nghiến:

-"WON YUL, KHỐN NẠN!!!"

Căn phòng bị phá đi sự tĩnh lặng, Yoo Jung vội vã chạy đi trong đau đớn.

Jessica nghe vậy cũng thất kinh...

-"Yul..."

Cả người nàng run rẩy, trong đầu không nghĩ được nhiều, chỉ biết nàng cần phải thoát khỏi đây, càng sớm càng tốt.

-"Nghe tôi giải thích..."

-"Tránh ra, CÚT"

Nàng vùng vẫy khỏi Won Yul, cũng không để ý kim truyền đâm qua đâm lại, máu đỏ chảy từng giọt, cả bình truyền cũng vỡ tan. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro