thật nực cười.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh à, hằng ngày em đều đợi.

đợi chờ một tình yêu biết là không nên, biết là ngu muội.

hà cớ sao, em cứ mãi đâm đầu vào. dù biết kết thúc câu chuyện chẳng ai sẽ được hạnh phúc.

em từng nói câu chia ly, hai ta chỉ nên làm bạn.

nhưng rồi cuối cùng, chính em lại vác mặt đi cầu xin anh quay lại.

trung quốc à, ở nơi đó, anh có lạnh không ?

***

việt nam, em như bông cúc nhỏ nằm trong cả tá những bông hoa xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn, quyến rũ hơn.

vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết ấy đã lôi cuốn bao con sói già muốn tới bên em. chiếm đoạt lấy cơ thể trắng ngần của em, mà kéo thực sâu xuống bùn đất.

tôi muốn vấy bẩn em. tôi không thích sự trong trắng, cũng không ưa nét ngây thơ.

chúng thật giả tạo.

nhưng việt nam người ơi, em lại mang trong mình một vẻ đẹp mà chính tôi cũng không biết nên diễn tả như thế nào.

em bất khuất, kiên cường, dù cho họ có chà đạp em.

em gắng cười, chẳng kêu than, khi họ quay lưng với em, cho rằng em là kẻ phản bội, giết người.

cả thế giới ai cũng khinh miệt mà chỉ trỏ vào em. họ mang đến cho em một trái tim chồng chất những vết thương của sự đau đớn hết lần này qua lần khác, mang tới cho em những năm tháng bom đạn, tàn phá cơ thể em từng ngày, từng giờ. khiến cho em luôn phải sống trong lo sợ và chết chóc. máu tươi thấm đẫm áo em...

nhiều lúc, tôi tự hỏi mình bị làm sao?

mua chuộc cả thế giới để họ làm vậy với em, liên tiếp kéo em vào những cuộc chiến dài dăng dẳng. tôi không cho ai được phép lại gần em, tiếp xúc với em, thích em, có được em, ngoại trừ tôi.

tôi vỗ ngực tự hào với cả thế giới.
còn em, thì bị ghét bỏ.

tôi dìm em thật sâu vào sự đau khổ mà chính tôi, cũng không biết tại sao mình làm vậy.


vì tôi quá yêu em

hay đơn giản tôi đối với em nhất thời chỉ muốn trêu đùa?

tôi xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em, việt nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro