Chương 30-34: Cuộc chiến phòng vệ Khu Bổ Trợ lần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi quay về nơi ban đầu.

Tôi lập tức triệu hồi 3 con quạ rồi cử chúng đi do thám.

Sau đó, tôi với Shiki quay về trung tâm bổ trợ. Alice cùng mọi người lo lắng ra đón chúng tôi.

Shiki cố tỏ ra vui vẻ hết mức có thể và vẫy tay chào họ.

"Xin lỗi vì để mấy em chờ. Chị vừa thảo luận với Kazu-kun xong. Mấy em tập hợp mọi người lại đi, giờ chúng ta cần bàn kế hoạch tác chiến đã."

Coi bộ ai cũng nhận ra Shiki thay đổi cách gọi tôi rồi.

Alice nhìn tôi bằng một ánh mắt dò xét. Tôi liền vỗ vai để trấn an rồi thì thầm vào tai em ấy rằng「bọn anh bình thường lại rồi」.

"Cái bình thường của anh là như thế nào vậy?"

Không hiểu vì sao Alice lại nhìn chằm chằm vào tôi bằng một ánh mắt buồn bã. Tôi nghiêng đầu bối rối.

Shiki nắm lấy cổ tay mình đưa lên trước ngực rồi làm một cái mặt ngạc nhiên.

"Kazu-kun hay ghê"

"Sao nghe cứ như cậu đang chửi tôi là thằng ngu vậy?"

"Thích thì hiểu vậy cũng được. Khỏi lo Alice à, tụi chị đã dàn xếp ổn thỏa vụ lãnh đạo rồi."

Alice chớp mắt rồi nói "Vậy à" và gật đầu như thể đã chấp nhận câu trả lời. Nhờ vậy mà tôi lại nhớ ra, chỉ có một mình Alice là biết về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Shiki mà thôi.

"Cực thân Kazu-san quá."

"Nhờ có công sức của em và mọi người thôi. Nhưng Shiki-san mới là người dốc sức nhiều nhất."

"Vâng, nhưng em vẫn vui lắm."

Alice nhìn tôi mỉm cười. Ngoài xoa đầu em ấy ra thì tôi không còn biết làm gì khác. Em ấy thích chí nheo mắt lại. Thiên thần là đây chứ còn đâu nữa.

"Rồi rồi, cặp kia bớt tình tứ lại giùm đê. Tôi bắt đầu đây."

Shiki vỗ tay mấy cái ra hiệu cho chúng tôi tập trung lắng nghe.

◆ ◆ ◆

Hiện tại, nếu tính luôn tôi thì Trung Tâm Bổ Trợ có 11 người từ lv 1 trở lên.

Hệ thống quy định mỗi nhóm có thể chứa tối đa 6 người. Sau khi thảo luận với Shiki xong, bọn tôi quyết định lập nên 3 nhóm lần lượt có 4, 6 và 1 thành viên.

Lực lượng nòng cốt chính là nhóm bốn người gồm tôi, Alice, Tamaki và Mia. Trừ Shiki ra, 6 người còn lại được dồn vào một nhóm hỗ trợ. Shiki thì sẽ tự đi solo. Cậu ta đề nghị như vậy.

"Tôi muốn tính toán kỹ xem mình nên chiến đấu như thế nào, vậy nên dùng cách này để phòng hờ đi."

Nếu đi solo thì người ta sẽ được toàn quyền quyết định khi nào thì lên cấp. Rồi khi đó, cô ta sẽ tùy ý dùng căn phòng trắng một mình—— nghe xong thì nên nói là cô ta đáng tin cậy hay đáng sợ đây?

Không, bình thường thì ai cũng sẽ thấy đáng tin cậy cả.

Chiến lược cơ bản rất đơn giản.

"Vì toàn nhà bổ trợ này không được xây để phòng chống địch tấn công từ ngoài vào, nên nếu chúng tấn công móc sườn thì chúng ta bó cẳng. Tuy lũ Orc vừa nãy không tấn công kiểu đó, nhưng ai biết được khi Orc Tinh Anh đến thì sẽ ra sao?"

Lúc tôi và Shiki thảo luận với nhau, đây chính là điều làm chúng tôi đau đầu nhất.

Trước đây, tôi đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh hoàng của bọn chúng rồi. Bằng cây rìu khổng lồ trong tay, chúng thừa sức chém vụn cầu thang ra thành từng thanh gỗ.

Nếu chúng dùng sức mạnh ấy tấn công vào những bức tường gỗ của Trung Tâm Bổ Trợ, liệu mấy tấm tường đó chịu được bao lâu?

Shiki từng nói rằng「cốt lõi của tòa nhà này không yếu đến vậy đâu」, và tôi trả lời rằng dù toàn nhà có được xây bằng gì cũng mặc, bởi lúc đầu, bọn tôi cũng có ngờ ở đây có Orc Tinh Anh đâu.

Rốt cuộc thì Shiki cũng đồng ý với ý kiến của tôi, từ đó chúng tôi đề xuất ra phương án này.

"Vì vậy nên chúng ta chỉ còn nước ra bên ngoài để chiến đấu thôi. Hên một cái, chỉ có một con đường dẫn đến trung tâm này, và con đường ấy cũng không rộng quá 5m. Vì rừng cây xung quanh rất rậm rạp nên khó mà chiến đấu đông người được. Dù có nhiều Orc đến mấy thì chúng cũng chỉ có thể dàn hàng 3 trên con đường đó thôi. Vì vậy nên địa hình bên ngoài là thích hợp đế đánh chặn chúng nhất."

Lực lượng chiến đấu chính sẽ là những nữ sinh sử dụng giáo. Ngoài Alice ra, còn có 3 nữ sinh khác nâng Giáo Kỹ nữa. Hai trong số ba nữ sinh dùng giáo ấy chính là hai cô bé ở lại để canh chừng Trung Tâm Bổ Trợ. Hiện tại họ đã lên cấp hai, vì vậy nên giáo kỹ cũng lên cấp 2 luôn rồi.

Chúng tôi quyết định để các em ấy dàn hàng để dựng nên một hàng phòng thủ ngay trên con đường độc đạo.

"Và trước tiên, chúng ta cần phải đào một cái rảnh ngay trước hàng phòng vệ bằng giáo đã. Chỉ cần rộng khoảng 20 - 30cm là được rồi. Phiền cậu, Kazu-san."

Tôi trả lời "hiểu rồi" và rời khỏi trung tâm mà không cần nghe thêm lời giải thích nào nữa.

"Còn bọn Orc tấn công từ cánh phải và trái của khu rừng thì..."

Shiki giải thích tiếp. Tôi thì không cần nghe mấy phần này làm gì nữa rồi.

Bởi đây chính là chiến lược do hai chúng tôi nghĩ ra mà.

◆ ◆ ◆

Tôi băng ngang qua quảng trường ngay đằng trước trung tâm bổ trợ rồi đặt chân lên con đường mà xe tải không chui lọt. Đi tới được khoảng 5m thì tôi dừng lại và bắt đầu đào.

Thay vì đào một cái hố sâu, tôi chỉ đào một cái rãnh nông mà thôi. Tôi đào bới khá suôn sẻ. Tuy người ta đi lại trên con đường này làm đất bị nén chặt lại, nhưng nhờ có《Tăng thể chất》nên tôi vẫn có thể đào dễ như xới cát.

Trong lúc tôi đào bới, bọn quạ có quay về vài lần. Theo chúng báo cáo, bọn Orc đã tụ tập về tòa nhà chính của khu sơ trung, và trong số chúng thì có một vài con Orc Tinh Anh...

Nhiều con Orc Tinh Anh cùng lúc nào...

Giờ tôi mới nhận ra trận này khó nhằng đến nhường nào. Nhưng nếu chỉ cỡ này thì Shiki đã đoán trước được rồi. Vậy mà ban đầu tôi cứ tưởng cô ta lo lắng thái quá thôi chứ. Hầy, kiểu này thì phiền to rồi đây...

Hóa ra những điều cô ta đề cập tới đều quan trọng đến khó tin. Tạ ơn trời phật. Nếu cả bọn hành động theo những tiên đoán lạc quan của tôi thì giờ đã rối hết lên rồi.

Tôi cử bọn quạ đi do thám thêm lần nữa để từ từ nắm được vị trí của chúng.

Rồi thì tôi đào bới tiếp. Tới khi tôi nhận ra thì phần nông của mặt đường đã bị lật tung lên rồi.

"Hay quá"

Có tiếng người vang lên phía sau tôi. Khi quay lại, tôi nhìn thấy một nữ sinh thuộc khu sơ trung đang đứng đó. Ấy chính là một trong hai cô bé ở lại canh chừng và chiến đấu bảo vệ Trung Tâm Bổ Trợ.

Trên tay cô bé ấy là một cái đĩa màu trắng chứa bốn phần cơm nắm được gói trong rong biển.

"Xin lỗi anh, nhưng mà trong nhân chỉ có mỗi cá hồi đóng hộp thôi."

Cô bé ấy ngượng ngùng ngước lên nhìn tôi.

"A, để em kiếm cái khăn cho anh lau tay."

"Không cần đâu, vầy được rồi."

Tôi dùng bàn tay lấm lem bùn đất của mình để cầm cục cơm nắm lên rồi quăng vào miệng ăn ngấu nghiến.

Chuyện đã thành ra thế này rồi, tôi chả còn quan tâm thế nào là dơ, thế nào là sạch nữa. Thậm chí ngưng lại lau sạch tay cũng là quá lãng phí thời gian rồi.

Theo như con quạ báo cáo thì bọn Orc sắp sửa động binh.

Có lẽ giờ chúng đã bắt đầu di chuyển rồi.

Không biết có phải do lao động vất vả hay không, nhưng mấy phần cơm nắm mặn lè ấy ngon cực kỳ. Vì bụng tôi đang đói cồn cào nên mới chớp mắt một cái, bốn phần cơm nắm đã biến đi đâu mất.

"Cám ơn em. Đồ ăn ngon lắm."

"Chỉ là đồ ăn làm ẩu thôi. Nhưng mà em là người làm đó."

Cô bé nở một nụ cười ngây thơ.

"Cám ơn anh đã cứu mạng em hồi nãy. Em cứ tưởng mình chết rồi chứ."

Cái đó là do ăn hên thôi. Còn chuyện cứu giúp đồng đội thì ai mà chẳng làm. Hơn nữa, ngay từ đầu tôi mới là người sơ sót, bởi chính tôi đã ra lệnh đưa hết 5 người canh chừng ở Trung Tâm Bổ Trợ sang ký túc xá nữ.

Dù vậy nhưng tôi không cần phải tự nhận lỗi làm chi cả. Cho nên tôi nhận trực tiếp lời cám ơn của cô bé luôn.

"Trong trận tiếp theo, em sẽ là người bảo vệ Kazu-senpai!"

"Uầy... không cần gọi là senpai đâu, kêu anh bằng san được rồi."

"Dạ, Kazu-san. Anh đừng lo chi cả, cứ bình tĩnh mà chờ ở hậu tuyến là được rồi!"

Tôi trả lời "ừ" rồi nhìn vào tay em ấy. Vì phải đào đất từ sáng đến giờ nên da trên bàn tay ấy bong tróc hết cả. Ấy vậy mà em ấy vẫn dùng bàn tay đó để làm cơm nắm cho tôi. Tôi không thể nào ngăn cái cảm giác tội lỗi trong lòng mình được.

Mà không, trong lúc em ấy làm cơm nắm, tôi cũng phải cực khổ đào bới ở đây mà. Nhưng đối với tôi, chuyện đào bới giờ nó đã tự nhiên như hít thở.... cứ biết là tự nhiên là được rồi.

◆ ◆ ◆

Sau đó, 5 phút trôi qua.

Ba 3 nữ sinh cầm giáo đang đứng ngay trước cái rãnh dài 5m, rộng 20 ~ 30cm và sâu 3m đợi kẻ thù tới.

Mia với tôi đứng ngay đằng sau họ, bên cạnh là con sói xám của tôi.

Những thành viên còn lại thì nấp vào trong rừng hoặc trên cây để chờ.

Âm thanh rúng động vang vọng. Từ phía tòa nhà chính của khu vực trường sơ trung, một đám bụi đất bay lên mù mịt.

Hiện tại đội quân Orc đang xông thẳng về phía này. May là chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng để đánh chặn chúng rồi.

Những bước chân của chúng làm mặt đất rung lên rầm rĩ. Công nhận là hoành tá tràng thật.

Tới đoạn cong đằng trước 50m, con Orc dẫn dầu rẽ sang, bọn orc còn lại thì theo sát đằng sau nó.

Khi vừa thấy bóng dáng bọn tôi, chúng giận dữ rống lên. Bọn orc từ phía bên cánh điên cuồng tiếp cận. Bầy orc hung hăng đằng trước cũng từ từ tiến tới.

Tuy sợ nhưng mấy đứa nữ sinh vẫn cố giữ bình tĩnh. Rút kinh nghiệm từ sau lần ở kỳ túc xá nữ, kỳ này tôi thi triển ma thuật hỗ trợ cấp 1《Clear Mind》lên tất cả mọi người.

Nhờ có ma thuật này tăng cường ý chí nên dù phải nhìn chằm chằm vào đội quân Orc khổng lồ đằng trước, họ vẫn không bỏ chạy. Nhưng đồng thời, cái giá tôi phải trả cũng không hề ít. Chắc tôi chỉ còn lại khoảng 30MP mà thôi.

Tiếp theo là đến lượt họ bình tĩnh triển khai chiến lược.

Nhìn lại lần nữa, có lẽ bọn orc có tới hơn 100 con. Tuy tôi đã cố giữa bình tĩnh nhưng không thể là không thể. Tôi cứ lo ngay ngáy sợ mình sẽ phạm lỗi mà thôi.

Liệu chiến lược này có thành công hay không? Liệu tôi có bảo vệ được Alice cùng những người khác hay không? (một phần rất lớn phụ thuộc vào công sức chiến đấu của chúng mày đó)

Không, nhất định được. Tôi siết chặt nắm tay mình lại. Đây không phải chuyện được hay không, mà là dù có chết cũng phải làm.

Con orc đầu tiên sẩy chân rơi xuống cái rãnh tôi đào.

Rồi đến lượt con thứ hai rơi xuống. Hai con bên dưới giơ vũ khí lên khua khua.

"Liền đi Mia!"

"Mmm,《Earth Pit》"

Mia kêu lên một tiếng yếu ớt để kích hoạt ma thuật. Thổ thuật cấp 3《Earth Pit》là một ma thuật có tác dụng tạo hố trên mặt đất. Bán kính khả dụng là 3m, còn chiều sâu thì có thể lên tới 5m.

Ma thuật này không thể tạo ra một cái hố sâu ngay tức thì mà chỉ có thể làm cho kẻ thù từ từ lún xuống thôi. Nhưng nếu ta kích hoạt ma thuật ấy dọc theo một cái rãnh thì...

Ở cánh trái đằng trước chúng tôi, 3 con Orc bắt đầu vùng vẫy. Trong lúc đang giơ vũ khí lên, chúng sa chân vào rãnh rồi mất thăng bằng.

Ngay lúc đó, ba nữ sinh dùng giáo bắt đầu tấn công tới tấp. Bọn Orc phía sau định dừng lại nhưng chúng lại bị bọn đồng lõa đằng sau phóng hết tốc lực đến đẩy tới. Chúng cứ thế mà đàn đàn lớp lớp rơi xuống cái hố đang càng ngày càng sâu hơn.

Trông thấy đồng bọn bên cạnh đột nhiên biến mất, bọn orc bên cánh phải bối rối và đột ngột ngừng lại.

"《Earth Pit》"

Mia thi triển ma thuật không thương xót. Cái hố dưới chân bầy orc bên phải từ từ lan rộng ra. Chúng cũng bị đồng bọn đằng sau đẩy tới, rồi mấy con đi trước cũng rơi vào hố nốt.

Tiếng những con orc bị đâm vang lên. Tiếng kêu hấp hối của lũ quái vật ấy cứ vọng khắp xung quanh.

xxx

Nghe tiếng kêu gào của bọn Orc bị đè bẹp dưới hố, tôi và Mia nhìn nhau.

"Kiểu này thì ai nhận được kinh nghiệm đây? Nếu bọn orc đè chết mấy con bên dưới nhận được kinh nghiệm thì khổ."

"Chúng mà tiến hóa thì bên ta ăn hành là cái chắc."

Nếu cái hố chúng tôi đào khiến cho lũ Orc bình thường tiến hóa thành Orc Tinh Anh thì...

Mới nghĩ thôi cũng thấy lạnh người rồi. Mà nói vậy chứ thực ra tôi cũng không biết orc Tinh Anh từ đâu ra nữa.

Vì không thể làm gì được nên trong số bầy Orc đứng đực ra, một vài con bắt đầu xông vào cánh rừng bên trái và phải của con đường để mở lối. Có lẽ chúng đang tìm đường vòng ra đằng sau để triệt hạ chúng tôi, nhưng...

Chúng kêu lên vì đau đớn.

Ấy là do Alice và Tamaki ra tay.

Tôi đã cho hai em ấy nấp vào cánh rừng hai bên, chờ đến khi bọn Orc bắt đầu bừa đám cỏ cao ngang đầu chúng để tiến vào thì ra tay kết liễu.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, mấy con Orc khác bắt đầu sợ hãi và muốn quay về. Đúng là suýt soát.

"Đội hỏa tiễn, tấn công!"

Nghe tôi ra lệnh, những nữ sinh có khả năng tấn công tầm xa đang núp trên những cái cây hai bên con đường đồng loạt tấn công.

Những ai có skill ném thì ném mấy cái bịch nhựa chứa dầu lửa.

Khi trúng đầu bọn Orc, mấy cái túi kêu bóc một tiếng và vỡ ra làm dầu lửa chảy ướt nhèm đầu và vai chúng.

Kế đến, những ai có hỏa thuật sẽ bắn hỏa cầu.

Hàng loạt những quả cầu lửa đánh vào người lũ Orc, những tia lửa bắn tung tóe.

Dầu bắt lửa và thiêu lũ Orc. Bị ngọn lửa bao phụ toàn thân, chúng đau đớn vùng vẫy dưới đất khiến chiến trường hỗn loạn.

Những nữ sinh có skill ném bắt đầu ném những cái rìu và thương thu được từ lũ Orc làm cho chúng càng hốt hoảng hơn.

Thực ra, nếu có cung thủ đảm nhận vai trò này thì tốt hơn nhiều, nhưng cái quan trọng nhất là cung thì lại không có, vậy nên không ai chọn skill bắn tỉa cả.

Nếu bọn tôi mà kiếm được cung với tên thì đồng nghĩa bọn Orc cũng có cung thủ. Nếu đám Orc mà có đơn vị tấn công tầm xa thì chiến thuật hiện tại sẽ đổ bể ngay. Chính vì vậy nên tôi chỉ còn biết cầu trời chúng không có vũ tấn công tầm xa mà thôi.

Tôi và Shiki đề ra chiến lược này dựa trên cơ sở bọn orc chỉ có thể đánh cận chiến.

Hiện tại, chúng tôi đã xác nhận rằng chúng dùng kiếm, giáo và rìu.

Thực ra, nếu bọn tôi phân chia cẩn thận thì sẽ ra nhiều loại vũ khí hơn nữa.

Như giáo chẳng hạn, từ những cây có chiều dài khoảng 5m và có lưỡi xoắn cho đến những cây giáo ngắn đến nổi chỉ vừa đủ gọi là giáo.

Kiếm với rìu thì có rất nhiều kích thước khác nhau. Vũ khí của bọn Orc không con nào là giống với con nào cả.

Thêm chuyện nữa, chúng hoàn toàn có thể ném vũ khí trong tay mình.

Thật ra khi vào Trung Tâm Bổ Trợ ngày hôm qua, suýt nữa tôi đã bị một con Orc ném rìu ngắn trúng và đi đời luôn rồi. Lúc đó tôi mới có lv 2 thôi.

Dù vậy nhưng chừng nào chúng còn duy trì lối đánh cận chiến thì chừng đó chiến thuật của chúng tôi vẫn còn hiệu quả.

Hiện tại, một vài con Orc đã bắt đầu phòng giáo và rìu của chúng lên mấy nữ sinh trên cây rồi.

May là mấy cái cây họ đang trú rất chắc chắn nên chỉ cần núp đằng sau đó là họ sẽ tránh được hầu hết mấy cái khí giới đó thôi.

Mục đích chính của chúng tôi là cản bước tiến của chúng, đồng thời làm chúng hoản loạn. Đồng thời tôi còn ra lệnh cho mọi người không cố quá sức nữa.

Bởi mục tiêu chính của bọn tôi phòng vệ trên mặt đất.

"Mia, tranh thủ rút lui mà nghỉ một tí đi em."

Mia vừa gật đầu vừa "ừm" một tiếng rồi lui về cái sân nhỏ ngay trước Trung Tâm Bổ Trợ.

Hiện tại bọn tôi đã thành công khiến cho địch mất tinh thần chiến đấu ngay khi vừa nhập cuộc, nhưng tiếp theo mới là phần chính.

Shiki chạy đến thế chỗ Mia.

"Cậu triệu hồi thêm một con sói nữa được không? Tôi muốn dùng nó để hỗ trợ thêm cho đội phục kích trong rừng."

Hiện tôi đã có một con sói ở đây rồi. Nếu Shiki nhờ tôi triệu hồi thêm một con nữa nghĩa là cậu ta muốn cho mỗi con sói vào một bên rừng để hỗ trợ Alice và Tamaki đúng không?

Nãy giờ Shiki đã dùng skill Detection để giấu khí phối của mình và vào rừng trinh sát. Theo cậu ta nói thì sớm muộn gì lũ orc cũng sẽ ùa vào khu rừng thôi.

Vì phải chiến đấu liên miên nên MP của tôi đã tuột xuống tới 30, và hiện tại thì lượng đó chỉ vừa đủ cho tôi cầm cự. Nếu phải triệu hội thêm một con sói xám, tôi sẽ mất thêm 9MP nữa.

Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến an nguy của Alice và Tamaki.

"Hiểu rồi. Tuy tôi cũng không còn nhiều MP nhưng nếu gọi một con ra thì vẫn được."

"Vậy thì nhanh lên, chỉ cần buff《Mighty Arm》chắc cũng đủ rồi."

Tôi niệm《Mighty Arm》lên bọn sói như cậu ta bảo rồi lệnh cho hai con vào hai bên khu rừng để hỗ trợ Alice và Tamaki. Từ nãy đến giờ bọn Orc vẫn vậy, một là bị lũ đằng sau đẩy tới trước rồi rơi xuống hố, hai là xông vào cánh rừng hai bên con đường rồi bị Alice và Tamaki tiêu diệt.

Chuyện cứ diễn ra suôn sẻ như vậy. Rồi tôi được vào căn phòng màu trắng.

Nhờ Alice lên cấp.

"Alice, Tamaki, hai em giết được bao nhiêu con rồi?"

Hai đứa báo cáo số lượng. Nếu cả hai đếm không nhầm thì bao nhiêu đó Orc chưa thể nào đủ để Alice lên cấp được. Dù có cộng thêm số orc bọn sói tiêu diệt thì vẫn còn thiếu một khoảng nữa. Vậy nghĩa là...

"Coi bộ mấy con Orc bị đẩy vào hố của em rồi bị đè chết được tính là do em giết rồi đó Mia."

"Ưm, vậy thì ngọt."

Mia giơ ngón cái lên. Sau khi thảo luận ngắn gọn, chúng tôi quay về thực tại.

Alice: Level 7 Giáo kỹ 3/Ma thuật trị thương 3 Điểm Skill 2

◆ ◆ ◆

Sau khi từ căn phòng trắng quay ra, tôi nhìn lại tình hình.

Hàng tiền tuyến vẫn đang chiến đấu rất căng thẳng. 3 nữ sinh dùng giáo cứ đâm liên tục vào mấy con Orc rơi xuống rãnh. Mấy con Orc khác thì cứ liên tục tới nạp mạng.

Nhưng vì nhóm có đến 6 người nên các em ấy cần phải hạ 12 con thì mới lên cấp được. Và muốn lên cấp 3 thì phải diệt thêm 18 con nữa...

Giữa lúc tôi nghĩ vậy trong đầu, ba đứa đột ngột ngưng lại. Chắc là lên cấp đây mà.

"Em nâng Giáo Kỹ rồi"

Cô bé vừa nãy còn ở lv 1 nói. Hmm, tốt lắm. Giờ thì giáo kỹ của cả bọn đã lên cấp hai, và càng lúc 3 đứa ấy càng kết liễu lũ Orc gọn gàng hơn.

Vậy chỉ cần diệt thêm 6 con Orc nữa, hai cô bé đã lên sẵn lv 2 sẽ lên đến lv 3 à? Phải bình tĩnh đã. Tôi hỏi Shiki.

"Vậy lũ Orc Tinh Anh sao rồi?'

"Phía sau có 3 con."

Tôi cắn mạnh môi. Chỉ có Alice và Tamaki mới đủ khả năng cầm chân Orc Tinh Anh mà thôi. Và nếu phải 1 chọi 1, cả hai chỉ có thể đánh câu giờ là cùng.

Nếu nâng được skill dùng vũ khí lên cấp 4, hai đứa sẽ dễ dành solo thắng chúng. Nhưng cứ như tình huống hiện tại thì họ vẫn phải dựa dẫn hoàn toàn vào ma thuật hỗ trợ của Mia.

Hoặc tôi dùng《Reflection》thay cũng được...

Nhưng skill này lại có nhiều nhược điểm. Chẳng những thời gian tác dụng ngắn, rủi ro sử dụng cao mà còn bắt buộc người thực hiện phải nhắm chính xác giữa chiến trường đầy hỗn loạn này nữa.

Tôi buộc phải dựa dẫm vào Mia. Dù vậy nhưng cũng chỉ vừa đủ để đối phó với một con mà thôi. Nếu phải chọi hai con cùng lúc thì quả là rất chật vật.

Ấy vậy mà bây giờ lại có tới một lúc 3 con, đã vậy chúng còn khuyến mãi thêm một bầy lâu la đông như kiến nữa.

"Chờ tí."

Nói xong thì Shiki biến mất ngay trước mắt tôi. Coi bộ cậu ta dùng skill Detection rồi.

Từ trong bóng cây, một cây giáo ngắn bay ra xuyên thủng bụng của một con orc sắp tiến vào rừng.

Nó tan biến đi như một làn hơi nước.

Ngay lúc đó thì Shiki cũng quay về.

Giờ tôi chỉ cần giết thêm một con nữa là đủ lên cấp rồi.

Thực ra Shiki cũng mới lv 1 mà thôi. Sau khi nhận được kinh nghiệm chia đôi từ con Orc tôi giết lúc hai đứa đi săn chung, hiện tại cậu ta đã được 90 điểm kinh nghiệm. Cần phải kiếm thêm 30 điểm nữa mới đủ lên cấp.

"Có cần vào phòng trắng chung với tôi không?"

"Khỏi, bây giờ có cần bàn bạc gì đâu mà vào."

Lời sao thì ý vậy. Hiện tại lũ Orc đang bối rối và co cụm vào nhau. Chúng tôi cần phải tranh thủ tiêu diệt càng nhiều càng tốt mới được.

Vậy là trước khi lũ Orc Tinh Anh tham chiến, Alice với Tamaki vẫn còn cơ hội để nâng skill dùng vũ khí của mình lên cấp 4.

Tuy có rất nhiều orc làm mồi cho chúng tôi kiếm kinh nghiệm, nhưng...

Trên tiền tuyến, ba cô bé nữ sinh nhìn chằm chằm vào bọn orc đang bị mấy cái bẫy xé lẻ.

Mấy con orc đi vòng đường rừng cứ lần lượt bị Alice, Tamaki và con sói linh thú của tôi xử đẹp. Tiếng kêu lúc sắp tắt thở của chúng vang lên thống thiết. Vì lũ orc rất ngu nên chắc chắn đây là cách tốt nhất để giải quyết chúng, nhưng nếu cứ thế này thì...

Tôi được đưa vào căn phòng trắng khi nào không hay.

"Em với Mia lên cấp rồi!"

Tamaki nói. À, hai đứa lên tới lv 5 rồi.

Nhưng hiện tại, cả hai đứa chỉ có mỗi 3 điểm skill mà thôi. Muốn nâng skill chính của mình lên tới cấp 4, hai đứa nhất thiết phải lên thêm một cấp nữa. Theo tôi tính thì khi đó Alice cũng sẽ lên đến cấp 8, và cũng sẽ đủ điểm để nâng giáo kỹ lên cấp 4 luôn.

"Chúng ta cần phải diệt thêm 24 con Orc nữa."

"Vậy thì để em với Alice xông lên rồi bụp thật nhiều orc luôn nha! Tới luôn nào Alice!"

Tamaki hào hứng nhún nhảy vòng quanh làm mái tóc đuôi ngựa màu vàng của con bé vung vẫy như một cái roi dây vậy.

"Ừm.... Kazu-san...."

Alice nhăn nhó nhìn tôi. Hừm, mới có vậy thôi mà Tamaki đã lên cơn tăng động rồi. Sau này thể nào con bé cũng sẽ tán gia bại sản vì cờ bạc thôi.

"Bác bỏ đề nghị của Tamaki."

"Hểểể—— Mắc gì?!"

"Shiki-san báo với anh là có đến 3 con Orc Tinh Anh phía sau lận."

Tamaki xanh mặt tức khắc.

"N-Nếu vậy... thì càng phải càng cày cấp nhanh hơn nữa chứ!"

"Nếu vào sâu trong đội hình orc để săn bọn lâu la thì thể nào em cũng sẽ đụng đầu lũ Orc Tinh Anh. Khi đó, chẳng những sớm kiệt sức mà em sẽ còn bị bao vây nữa. Chuyện vừa đánh với lũ lâu la, vừa phải đương đầu với ba con Orc Tinh Anh ấy không phải chuyện đùa đâu."

Đừng có mà tưởng bở. Dù có nâng skill vũ khí chính lên cấp 4 thì mấy đứa cũng chỉ vừa đủ sức đương đầu với Orc Tinh Anh mà thôi.

Phải để giữ Alice với Tamaki ở phong độ tốt nhất thì tôi mới yên tâm cho hai em ấy tham chiến. Vì con nhóc tì này không biết thế nào là thiện ý của người khác nên tôi phải phạt nhẹ thì nó mới khôn ra được.

"Tamaki, lần sau còn tè dầm nữa là anh cho em mặc tả đánh nhau đó."

"Ê.... xí! Chơi gì kỳ vậy?"

Tôi quay sang Alice.

"Can con bé phụ anh với."

"Hể... ơ... vâng! Ờm, Tamaki-chan, lần sau nhớ phải đi vệ sinh đàng hoàng nghe chưa?"

Cái này thì chỉ có quỳ lạy thôi chứ không tsukkomi được nữa rồi.

Tuy thấy Tamaki hăng hái vậy cũng vui, nhưng tôi cần phải lựa lời khuyên bảo cho nó dứt cơn tăng động mới được.

Nhưng vụ này thì... Tuy chỉ đoán mò nhưng lúc nào linh tính cũng như mách bảo tôi rằng, vì trước nay chỉ toàn thất bại nên nên con bé đang rất muốn「giành lấy thành tựu nào đó」.

Trong trận đánh ở ký túc xá nữ, vì không thể giúp gì được nên vết thương lòng lại hiện về ám ảnh con bé. Có lẽ vì vậy nên nên con bé mới có cảm giác bản thân mình đang cản trở chúng tôi.

Chắc chắn con bé đang lo nếu lần này mình không lập được chiến công ngoạn mục nào, tôi vào Alice sẽ bỏ rơi con bé.

Và có lẽ chính bản thân Tamaki cũng không nhận thức được mình nghĩ gì.

Nếu vậy thì dù tôi có thuyết phục kiểu gì cũng vô ích.

Bây giờ, điều con bé cần nhất chính là được tin tưởng. Vì vậy nên tôi quyết định thay đổi lỗi suy nghĩ của mình.

"Em còn lại bao nhiêu MP vậy Mia?"

"Tầm 20."

Vậy là cũng xấp xỉ tôi à. Để đối đầu với lũ Orc Tinh Anh, Mia cần phải giữ lại một lượng MP đủ để thi triển Thổ Thuật《Heat Metal》ba lần.... Có lẽ cách này được đây.

"Vậy hãy thi triển《Earth Pit》và《Rampage Plant》hai lần nha."

"Anh chắc không? Đây là át chủ bài mà?"

"Chỉ cần diệt thêm 14 con Orc nữa là anh với Alice lên cấp rồi. Alice với Tamaki hãy tạm dẫn theo con sói rời rừng để về chỗ anh một lát."

Tôi đã ra lệnh cho hai con linh thú của mình nghe theo lệnh của Alice với Tamaki rồi. Không biết chúng hiểu được bao nhiêu đây nữa. Tuy ban đầu tôi hơi lo nhưng hiện tại, coi bộ họ hợp tác khá ăn ý với lũ sói. Thể nào lần này họ cũng sẽ ra lệnh được cho hai con sói thôi."

"Kế đến, chúng ta cần phải...."

Tôi làm theo lời Shiki. Lúc ra chỉ thị cho các em ấy, tôi cố gắng ra vẻ tự tin hết mức có thể. Cũng nhờ hai chúng tôi lên kế hoạch sẵn nên mới được thế này.

"Alice với Tamaki cứ chờ đó, khi lên cấp anh sẽ dùng lượng MP còn lại để cường hóa cho hai em. Tới lúc đó thì nhờ hai em lo nốt phần còn lại.

"Vâng, Kazu-san!"

"Mmm, cứ để cho em, Kazu-san."

Tôi gật đầu như muốn nói rằng「tốt lắm」... Rồi sau khi bàn bạc chi tiết với Mia xong, chúng tôi rời căn phòng màu trắng.

Tamaki: Level 5 Kiếm kỹ 3/Thể chất 1 Skill Point 3

Mia: Level 5 Thổ thuật 3/Phong thuật 1 Skill Point 3

xxx

Sau khi về lại thực tại, Mia vừa nãy ra sau nghỉ ngơi lập tức chạy đến ngay.

"Hehe"

Tôi cõng Mia lên vai mình rồi để em ấy dùng vai làm chỗ đứng để trèo lên cây. Nhìn Mia không giống tuýp người thích thể thao cho lắm, nhưng nhờ có《Physical Up》nên con bé vẫn leo cây nhẹ nhàng.

Sau khi đã bám vào một nhánh cây chắc chắc, em ấy ngưng lại rồi quay xuống nhìn tôi.

"Phải chi em mặc váy thay vì bloomer thì anh tha hồ ngắm quần lót rồi nhỉ?"

"Dẹp đi, lên lẹ cho anh nhờ."

Thực ra cũng không cần gấp làm gì. Tôi chỉ nói vậy cho con bé trấn tĩnh lại thôi. Nhưng nếu vậy thì lại thành ra thúc ép mất rồi. Ban đầu, mới chỉ nghe tiếng con Orc Tinh Anh rống thôi mà em ấy đã đứng không vững rồi, bảo sao giờ không sợ cho được.

Dù vậy nhưng em ấy vẫn cứ nghịch tinh. Chỉ mong ý chí em ấy cũng thực sự mạnh mẽ như vẻ bề ngoài thôi.

"Xin lỗi vì để anh chờ, Kazu-san."

"Tới rồi.....!!"

Alice và Tamaki dắt hai con sói theo mình quay về. Vậy là coi như khâu chuẩn bị đã xong.

Mia đứng trên nhánh cây to nhìn vào đàn Orc.

"Em niệm ma thuật vào đâu đây?"

"Ngay chính giữa."

"Mmm,《Earth Pit》, rồi lại một phát 《Earth Pit》nữa."

Cái hố do Mia dùng ma thuật đào ngay giữa bầy orc làm hết con này đến con khác rơi xuống.

Chúng chạy như điên vào cánh rừng hai bên đường để tránh nạn.

"《Rampage Plant》"

Ngay lúc đó thì Mia thi triển Thổ thuật cấp 3《Rampage Plant》lên cánh rừng bên trái con đường.

Những cái cây xung quanh bọn Orc bung xòe ra, cành lá trở nên sắc bén như dao rồi đâm vào mặt hoặc bụng chúng, khiến máu xanh không ngừng phun ra xung quanh. Những chiếc lá cây như những thanh kiếm rụng xuống, chém vào cơ thể lũ Orc.

"《Rampage Plant》thêm lần nữa nè."

Cánh rừng bên phải con đường giờ cũng làm cho bọn Orc phải gào lên. Ma thuật《Rampage Plant》là một ma thuật khiến cho thực vật trở thành quái vật ăn thịt cuồng loạn và tấn công bừa bãi bất cứ sinh vật gì ở gần chúng.

Vì《Rampage Plant》chỉ có thể phát huy tối đa tác dụng ở những nơi có nhiều cây nên bên trong khu rừng này, nó đã chứng minh được sức mạnh khó gì sánh bằng của mình.

Nhưng đồng thời, vì khu vực tác dụng quá rộng nên ma thuật này cũng có một điểm bất tiện— ấy là đồng đội của người dùng cũng sẽ bị tấn công. Khác với game, trong thế giới này ta hoàn toàn có thể tấn công nhầm đồng đội, chính vì vậy nên tôi đã cho Alice với Tamaki tạm rút lui để tránh ma thuật đó.

Ấy vậy mà ma thuật này vẫn gây ra sự cố cho được. Từ hai cánh rừng bên trái và phải con đường, tổng cộng 3 con Orc thoát được đợt tấn công của mấy cái cây, người chúng đầy máu. Sau khi phát hiện ra tôi chính là người chỉ đạo đợt tấn công, chúng điên cuồng lao đến...

"Alice, Tamaki!"

Hai nữ sinh chịu trách nhiệm bảo vệ cho tôi lập tức hành động. Cú đâm từ cây giáo nhọn hoắc cùng nhát chém từ cái rìu khổng lồ kết liễu mạng sống của 2 con Orc ngay tức thì, nhưng con còn sống sót càng ngày càng đến gần tôi hơn...

Từ bóng cái cây gần đó, một cây giáo phóng ra đâm xuyên tim con Orc làm nó chết không kịp trở tay.

"A, tôi lên cấp rồi"

Người vừa phóng cây giáo ấy chính là Shiki. Cậu ta đi ra khỏi khu rừng.

"Vì cậu bị nó nhắm vào nên tôi mới ra tay để phòng hờ thôi."

"Ừm. Cám ơn cô đã giúp. Mà kệ đã, giờ cũng không cần tiết kiệm thời gian trong phòng trắng làm gì, nên chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

"Ừ. Tôi cũng chưa định lên cấp đâu. Mà phải nói là tôi không định ra tay mới đúng."

Dù cậu ta không can thiệp vào thì tôi vẫn có hai con sói bảo vệ. Dù vậy nhưng Shiki vẫn ra mặt để cứu tôi. Coi bộ cô nàng này là kiểu người hay lo lắng thái quá và thích trông nom người khác.

"Định nói gì đúng không?"

Hình như chỉ cần nhìn thái độ của tôi là Shiki đã đọc được suy nghĩ của tôi luôn rồi. Khi thấy ánh mắt bực bội của cậu ta, tôi vừa định vặn lại thì...

Tiếng chuông lên cấp vang lên trong đầu tôi.

"Mà kệ đi, chỉ cần biết đó là dấu hiệu chứng minh hai đứa đã thân nhau đến mức thích tán nhảm với nhau là được rồi."

Chỉ cần có cậu ta kề bên thì gánh nặng trên vai tôi sẽ giảm đi một nửa, và cũng nhờ vậy nên tôi có thể sử dụng những chiến thuật táo bạo hơn bình thường.

Bên trong căn phòng màu trắng.

Tôi nhìn bọn Alice rồi nhún vai.

"Alice, Tamaki, phần còn lại phụ thuộc vào hai em hết đó."

"Vâng, em sẽ cố gắng để không phụ lòng anh."

"Umm, um, em sẽ cố hết sức."

"....Tamaki, lại bắt đầu sợ rồi hả? Sắp rỉ tới nơi chưa?"

"Thiệt tình á.... Kazu có cần phải nói vậy không? Anh đúng là người không biết tế nhị là gì cả!"

Nhìn mặt Tamaki đỏ lên vì tức, tôi mỉm cười.

"Tamaki à, vì tin vào em nên anh mới nói vậy đó."

"À... ờm... vâng! Nhất định lần này em sẽ thành công cho anh coi!"

Tamaki dồn sức vào tay siết chặt nắm đấm lại, rồi nhìn tôi bằng một anh mắt vòi vĩnh.

"Gì nữa?"

"Thì.... là.... Em muốn... được gushi gushi!"


"Gushigushi?"

"Thì là... tóc ấy"

À, giờ thì tôi hiểu ra rồi. Tôi đặt tay lên mái tóc vàng của Tamaki rồi vuốt mạnh. Cô bé bình thường luôn có hào quang cao quý bao quanh giờ run nhẹ vai, ngước lên nhìn tôi rồi ngượng ngùng mỉm cười.

"Đã lấy lại tinh thần chưa?"


"Vâng, cứ giao cho em, nhất định em sẽ chiến thắng trở về!"

Tôi gật đầu, ý nói「vậy thì tốt」....

Sau khi họp bàn chiến lược xong, tôi nâng ma thuật hỗ trợ lên cấp 4.

Kazuhisa: Cấp 8 | Ma thuật hỗ trợ 3→4/ | Ma thuật triệu hồi 3 | Skill Points 4→0

Một trong những điều tôi nhắm tới chính là nâng ma thuật hỗ trợ lên cấp 4. Nhờ có dư giả thời gian nên tôi đạt được mục đích này. Sau trận động đất ngày hôm qua, chúng tôi nhận được sức mạnh mới gọi là skill, nhờ đó cả bọn có thể đối đầu với bọn Orc, thậm chí còn thắng được chúng nữa.

Càng chiến đấu nhiều bao nhiêu, chúng tôi càng mạnh lên bấy nhiêu, giống như trong RPG vậy.

Chỉ có điều, chúng tôi lại không có sẵn những vật phẩm mà bình thường phải có trong những game chơi đơn.

Đó chính là vũ khí và giáp phòng vệ theo cấp độ.

《Hard Weapon》,《Hard Armour》.

Hai ma thuật thuộc danh sách ma thuật hỗ trợ cấp 4 này có tác dụng tăng sức mạnh cho áo giáp và vũ khí theo cấp độ của skill.

Nói cách khác, bây giờ cây giáo mà Alice đang sử dụng đã trở thành『Giáo sắt +1』.

Vũ khí thì sao cũng được. Mỗi tội tôi cũng không biết vũ khí +1 khác với bình thường như thế nào thôi. Dù hỏi máy tính thì nó cũng chỉ trả lời một cách mơ hồ rằng độ bén sẽ tăng theo cấp vũ khí.

Cái quan trọng ở đây chính là đồ giúp phòng vệ. Hiện Alice và mấy đứa nữ sinh kia đang mặc áo thể dục và bloomer. Nếu nhìn theo góc độ của game thì chỉ số phòng phủ gần như bằng 0, nhiều lắm lên 1 là cùng. Túm lại thì mấy bộ đồ đó không phòng thủ được cái gì hết.

Vậy nên tôi mới hỏi cái máy tính trong căn phòng trắng xem sau khi dùng《Hard Armour》lên đồ thể dục thì sức phòng thủ của nó sẽ ra sao.

Hỏi: Nếu niệm《Hard Armour》lên đồ thể dục, chỉ sồ phòng thủ sẽ là bao nhiêu?

Đáp: Không có giá trị cụ thể

Hỏi: Nếu Alice đang mặc một bộ đồ thể dục đã được niệm ma thuật hỗ trợ cấp 4《Hard Armour》mà bị một con orc đâm giáo vào ngực thì em ấy sẽ bị thương như thế nào?

Đáp: Cây giáo của con orc sẽ không thể xuyên qua được đồ thể dục, và tác động sẽ phần nào được giảm đi. Đôi khi sẽ gây bầm tím.

Sau khi máy tính trả lời xong, tôi không thể kiềm được một câu tsukkomi rằng 'phải gãy xương mới đúng chứ?' Sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần tôi mới hiểu ra rằng đó giống như ma thuật triệt tiêu sát thương vậy. Cái này thì y hệt khả năng phòng thủ trong game luôn.

Thành thật mà nói, nếu lấy ma thuật triệu hồi cấp 3 ra so, tôi muốn lấy ma thuật hỗ trợ cấp 4 hơn nhiều. Bởi lẽ, chỉ cần nhiệm ma thuật ấy lên quần áo mình mặc là tôi khỏi phải lo mình bị chết tức tưởi nữa.

Nhưng vì gặp phải vài sự cố bất ngờ trong trận chiến ở ký túc xá nữ nên tôi buộc phải nâng ma thuật triệu hồi trước.

Tóm lại một câu,《Hard Armour》chính là ma thuật tạo ra những trang bị phòng vệ giúp chúng tôi an tâm chiến đấu. Chẳng những vậy, một khi đã dùng rồi thì ma thuật ấy sẽ có tác dụng vĩnh viễn.

Sau khi từ trong căn phòng trắng quay về thực tại, tôi lập tức gọi Alice với Tamaki tới rồi niệm《Hard Armour》lên đồ thể dục và《Hard Weapon》lên khí giới của hai đứa.

Thực ra tôi cũng muốn niệm thử《Hard Armour》lên bloomer của hai đứa lắm, nhưng sau khi dùng một lúc hết 16MP, tôi gần như không còn điểm MP nào nữa. Lượng còn lại chỉ vừa đủ dùng con át chủ bài《Reflection》một lần duy nhất mà thôi.

"Lần này chúng ta không dùng《Haste》nữa, với lại ráng diệt mấy con nhãi nhép trước nha."

Trước tiên bọn tôi cần phải tiêu diệt 10 con Orc cho Alice và Tamaki lên cấp đã. Chỉ cần lên thêm cấp nữa là đủ điểm nâng skill vũ khí lên cấp 4 rồi.

Nhờ có sức mạnh của《Hard Weapon》và《Hard Armour》, hai em ấy có thể đánh ngang cơ với lũ Orc Tinh Anh, thậm chí còn lấn át chúng nữa... nếu tình hình cứ vậy mà tiến triển thì quả là không gì bằng.

Không, tôi không được sợ hãi, không được. Tôi giả vờ tự tin hết mức có thể và nói「Trông cậy vào hai đứa đó, nhưng cũng đừng cố quá sức nha」, thế là cả hai hăng hái gật đầu.

"Lên!"

Tôi xoa vỗ đầu Tamaki và mông Alice để tiễn hai em ấy ra chiến trường. Cái tay anh—— Alice ngước lên nhăn nhó nhìn tôi, còn tôi thì cười giả lả.

"Thiệt tình á—— chút nữa nói chuyện với em."

"Kazu-san dâm dê khủng bộ thiệt."

Alice dận dỗi phồng má, còn Tamaki thì cười như con dở. Rồi cả liền liền phi thẳng vào hai cánh rừng bên đường.

"Dâm tặc."

Chẳng biết tự khi nào, Mia đã trèo xuống, đến ngay bên cạnh rồi nheo hai mắt khít rịt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Xong, cái gì làm được thì tôi cũng làm hết rồi. Giờ chỉ dành giao hết lại cho mọi người và cầu ông địa phù hộ thôi.

"Mia nè, tác dụng của《Rampage Plant》....."

"Hết lâu rồi. Có cần em hỗ trợ thêm gì nữa không?"

"Thôi khỏi. Giữ MP đi, chút còn phải dùng《Heat Metal》3 lần nữa đó."

Mia「mmm」một tiếng để trả lời rồi đột nhiên vươn tay ra.

"Gì nữa?"

"Đứng đây không thấy được gì hết. Đỡ em leo lên cây đi."

"Biết trước rồi mà còn cố tình trèo xuống là sao hả?"

Tôi lại đưa vai ra lần nữa để đỡ con bé trèo lên cái cây trước mặt mình.

"Thích thì cứ tranh thủ mà sờ mông em thỏa thích đi, em không nói gì đâu."

"Rồi rồi rồi."

"Phần thịt của em không thua gì chị Alice đâu."

"Toàn mỡ thì có!"

Chẳng những vậy, da mông Alice còn rất căng và mịn màng nữa. Mỗi lần vỗ vào, tiếng mông em ấy kêu nghe sướng tai gì đâu luôn...

"A"

Giữa lúc đang trèo, Mia vô thức nhìn về phía bầy Orc và ngưng lại. Khi tôi thắc mắc không biết có chuyện gì và nhìn về phía đó... tôi mới nhận ra chúng đang hỗn loạn hẳn lên và cứ rống lên đều đặn.

"Hai người họ xông thẳng vào giữa luôn rồi."

"Oi, thiệt hả? Mình đã dặn là đừng có liều rồi mà lại..."

Tôi cau mày, hai tay thì vẫn đang túm chặt mông Mia.

"Rồi, leo lẹ lên giùm cái."

"Giờ mới bắt đầu vui đây. Chị Tamaki vừa cầm cái rìu khổng lồ xoay một vòng kìa! Ôi! Ngầu dễ sợ luôn!"

Uậy, ê, cái định mệnh, đừng có miêu tả sinh động vậy chứ. Tôi liền đẩy Mia lên cây rồi tự trèo lên một cái cây gần đó.

Từ trên cây nhìn xuống, tôi thấy cả bầy orc đang hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Alice và Tamaki tạo thế gọng kềm từ hai bên, thấy con nào là xử luôn con đó, nhìn y như phật nghìn tay vậy(八面六臂). Phía trên tiền tuyến, mấy con Orc đằng trước vẫn cứ bị mấy con phía sau đẩy tới rồi rớt xuống rãnh. Và cứ có cơ hội là ba nữ sinh ở đó lại tung ra những cút đâm đoạt mạng.

Chẳng những vậy, ở phía sau, toàn bộ những con orc hoang mang và tìm đường bỏ chạy đều bị lũ Orc Tinh Anh đá bay không thương tiếc. Mấy con Orc hoảng loạn chỉ còn mỗi nước chạy về phía Alice với Tamaki mà thôi.

"Ra vậy. Nãy giờ mình cứ thắc mắc vì sao lũ orc bị thiệt hại nặng nhưng vậy mà vẫn không bỏ chạy, hóa ra là do mấy con Orc Tinh Anh dùng thiết quân luật à?"

"Hể? Vụ gì vậy Leader?" (tác giả dùng tiếng Anh nên để nguyên)

Nghe tiếng tôi lẩm bẩm, con bé ngồi trên cái cây bên cạnh tôi hỏi. Tôi trả lời rằng mình từng đọc một đoạn trong một quyển sách tóm lược về chiến tranh giữa Liên Xô và Trung Quốc—— có đoạn nói rằng những người chỉ huy chĩa súng vào quân đội của mình, buộc họ phải tiến lên. Tóm lại một câu là cực kỳ tàn bạo.

"Tội nghiệp mấy con orc đó quá."

"Dù vậy nhưng nếu thương hại chúng thì chúng ta sẽ là người bỏ mạng."

"Cũng.... phải."

Con bé cười chua chát. Thì, cũng không hẳn là tôi không hiểu cảm giác ấy.

Trớ trêu thay, dù miệng nói bọn chúng đáng thương nhưng tay con bé thì lại triệu ra hỏa cầu, oanh tạc bầy orc không thương xót. Nhờ ma thuật của con bé mà bầy orc trước đã loạn nay lại càng loạn hơn, Alice nhân cơ hội đó giết hết con này đến con khác.

"Ô"

Mia khẽ nói. À, vậy ra đã đủ 10 con rồi.

Rồi chỉ một khắc sau, chúng tôi được đưa tới căn phòng màu trắng.

xxx

Alice, Tamaki và Mia lên cấp cùng một lúc. Mỗi người nâng skill riêng của mình, Alice nâng giáo kỹ, Tamaki nâng Kiếm kỹ, còn Mia thì nâng Thổ thuật.

Tổng kết lại thì ra thế này.

Arisu: Cấp 8 | Giáo kĩ 3→4/Ma thuật trị thương 3 | Điểm Skill 4→0 Tamaki: Cấp 6 | Kiếm kĩ 3→4/Thể chất 1 | Điểm Skill 5→1 Mia: Level 6 | Thổ thuật 3→4/Phong thuật 1 | Điểm Skill 5→1

Tuy Mia có thể chọn nâng Phong thuật nhưng tôi vẫn thấy con bé nên nâng Thổ thuật hơn. Vì MP của con bé cũng sắp cạn sạch như tôi nên tôi nghĩ, nâng hiệu quả của《Heat Metal》lên được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vì đó là cơ hội chiến thắng dễ thấy nhất.

Nếu tính chuyện tương lai thì đúng là Phong ma thuật tiện hơn và đang lấy hơn nhiều... nhưng giờ bọn tôi phải tập trung toàn bộ sức mạnh để sống sót qua trận chiến sắp tới đã.

"Tuy skill vũ khí của các em đã lên tới cấp 4 nhưng giờ anh không thể dùng《Haste》được nữa."

Alice và Tamaki đang ngồi trước mặt. Tôi nhắc nhở ca hai lần cuối.

"Có lẽ trận chiến này sẽ còn căng thẳng hơn mấy trận trước nhiều. Hiện tại em có thương tích gì không?"

"Không sao hết."

"Nhờ có《Hard Armour》của Kazu-san nên ổn cả."

Sau khi hỏi tôi mới nhận ra đồ thể dục『+1』sẽ phản lại mọi đòn tấn công gây thương tích. Dù bọn orc có lao thẳng vào thì họ cũng không chịu bất cứ tác động nào cả.

"Thực tế thì lại khác nhau hoàn toàn nhỉ?"

Ban đầu tôi cứ tưởng quy tắc trong thế giới này cũng giống như game thôi. Tuy tôi gọi chúng là vũ khí và áo giáp『+1』, nhưng có lẽ sự khác biệt giữa chúng cũng giống như『củi mục』với『kiếm thép』cũng không chừng, hoặc ta có thể lấy sự khác nhau『giáp da』và『thánh giáp』để chỉ ra cũng được.

Và theo như thông tin tôi hỏi cái máy tính thì...

Nếu tôi tăng cấp cho ma thuật hỗ trợ, hiệu ứng của ma thuật lên vũ khí và áo giáp cũng sẽ tăng theo. Chính vì vậy nên sau khi tăng cấp ma thuật hỗ trợ, tôi cần phải niệm cho Alice với Tamaki ma thuật cường hóa đó thêm lần nữa.

Mà kệ đi, chuyện này để sau tính cũng được. Cái quan trọng bây giờ là phải hướng dẫn cho họ đương đầu với mối nguy trước mắt như thế nào kìa.

"Lần này bên địch có tới 3 con Orc Tinh Anh lận. Nhớ phải tách riêng chúng ra để đánh 1 - 1 theo đúng lời anh dặn nghe chưa?"

"Kazu-san toàn lo lắng thái quá không à~"

Tôi trừng mắt lên rồi liếc Tamaki. Bị cái mặt tôi dọa cho phát khiếp, con bé rên lên "ưm" một tiếng rồi bước thụt lùi. Thiệt tình chứ. Cách đây không lâu còn xón hết ra quần mà giờ lại ăn nói kiểu gì vậy không biết nữa.

"Tuy không muốn bơi móc lỗi lầm của người khác, nhưng vì đây là vấn đề liên quan đến sống chết nên coi bộ anh phải nhắc thêm lần nữa cho em nhớ rồi."

"Ấy! Khoan! Em biết rồi! Em biết rồi! Em hứa sẽ làm theo lời anh mà!"

Tamaki hốt hoảng vung tay loạn xạ, đuôi tóc của con bé cũng đung đưa theo. Thiệt tình ấy, tôi không biết phải làm sao với con bé này đây nữa.

"Còn Alice thì... tuy anh biết em cẩn thận rồi, nhưng cũng đừng cố gắng quá sức."

"Dạ."

Alice nghiêm nghị gật đầu. Ôi, chẳng những em ấy thành thật mà còn dễ thương nữa. Đúng là ngoan quá đi thôi.

"Mia."

Cuối cùng, tôi quay sang nhìn con bé loli trong phòng.

"Theo kế hoạch thì em chỉ cần thi triển《Heat Metal》là được... nhưng nếu em thấy hai người họ gặp nguy hiểm thì hãy dùng ma thuật yểm trợ họ ngay và luôn, không cần tiết kiệm MP làm chi cả. Cứ tùy cơ ứng biến."

"Ưm!"

Mia gật đầu mạnh theo một phong cách rất riêng. Tôi nói "tốt" rồi nhìn mọi người...

"Vậy tăng cấp skill đi."


Chúng tôi quay về thực tại và sửa soạn lao vào trận chiến cuối cùng.

◆ ◆ ◆

Cùng cái lúc tôi từ trong phòng trắng quay lại nhánh cây, tình hình cũng bắt đầu thay đổi.

Cuối cùng thì bọn Orc cũng đã bỏ cuộc, chúng bỏ chạy tứ tán khắp nơi, bọn Orc Tinh Anh có ra lệnh cũng mặc xác.

Vài con chạy vào rừng; vài con cố chạy vượt qua bọn Orc Tinh Anh nhưng lại bị chém vụn; một số khác thì lại tìm cách xông qua hàng tiên phong rồi bị đâm.

Giữa lúc tiếng gào thét vang khắp nơi như địa ngục trần gian, Alice và Tamaki vẫn giữ bình tĩnh và quan sát con mồi trước mắt mình.

Nếu bọn tép riu bỏ chạy thì lúc đánh với Orc Tinh Anh, bọn tôi không còn bị vướng víu gì nữa. Vậy lại càng hay.

Chẳng những đã nâng skill vũ khí lên cấp 4, hai em ấy còn quen dần với vũ mình dùng nữa, nhờ vậy mà những động tác của cả hai càng lúc càng linh hoạt hơn.

Tốt rồi. Nếu cứ thế này thì dù có chạm trán bọn Orc Tinh Anh...

Ngay lúc đó, từ sâu bên trong hàng ngũ của địch, một tiếng gầm đủ sức làm người ta tê cứng người vang lên.

Đó chính là tiếng gầm của lũ Orc Tinh Anh.

Và là tiếng của 3 con gầm cùng lúc.

May là không ai sợ cả. Ấy là nhờ tôi đã hy sinh MP để thi triển《Clear Mind》cho tất cả mọi người, chỉ trừ Alice ra thôi.

Vì đã lên tới cấp độ này nêncó lẽ tôi với Alice đủ sức kháng lại tiếng gầm đó.

Quả thật, khi tiếng gầm của chúng vọng vào tai tôi, tôi chỉ thấy nhức đầu mà thôi.

Còn Alice thì chỉ biết giết và giết mà thôi. Em ấy đâm không thương tiếc những con Orc bị tiếng gầm làm cho bất động trong giây lát. Giờ đây em ấy đã thành một cỗ máy tàn sát luôn rồi, công nhận và thích ứng nhanh thật.

Một vài con đột ngột xáp lại gần em ấy.

Vì lũ orc đã bỏ chạy nên hàng ngũ chúng trở nên thưa thớt hơn. Một lối trống hiện ra giữa Alice và bọn Orc Tinh Anh.

Một con Orc Tinh Anh lao về phía Alice.

"Alice, nó tới kìa!"

Tôi gào lên. Nhưng trước khi tiếng kêu của tôi vọng tới, em ấy đã quay lại và phóng vào rừng rồi. Vậy là em ấy vẫn biết chú ý đến tình hình xung quanh mình. Tốt lắm.

Con Orc Tinh Anh lao vào rừng để đuổi theo em ấy đúng như dự tính.

Một con Orc Tinh Anh khác cũng chạy vào rừng để đuổi theo Tamaki.

Vì giết quá nhiều orc nên hai em ấy đã thành cái gai trong mắt chúng. Vậy nên nếu nhìn thấy, tất nhiên chúng sẽ muốn tiêu diệt cả hai trước nhất.

Chiến thuật phát huy tác dụng rồi.

"Mia, Shiki, nhờ hai người đó!"

"Ưm!"

"Hiểu rồi, cứ để cho tôi."

Mia nhảy từ trên cây xuống rồi chạy theo Shiki.

Chiến thuật của chúng tôi chính là—— Shiki sẽ tìm xem Alice với Tamaki ở đâu trong rừng, còn Mia sẽ dùng《Heat Metal》để buộc bọn Orc Tinh Anh phải buông khí giới.

Rồi, giờ chỉ còn lại duy nhất con Orc Tinh Anh không có gì để làm và điên cuồng gầm rống mà thôi.

Con đường phía trước đã bị lũ orc bỏ chạy chặn mất.

Nhưng hai cánh rừng hai bên đường thì vẫn còn lối đi được.

Liệu thằng quỷ sứ này sẽ chọn rượt Alice hay Tamaki đây? Phải biết nó chọn ai thì tôi mới tính nước đi tiếp theo được.

Trong khi tôi nghĩ vậy, con Orc Tinh Anh liền xông thẳng lên.

Gì kia? Nó dùng cái rìu khổng lồ của mình chặt chém mấy con orc bỏ chạy để rút ngắn khoảng cách giữa nó với căn cứ bên tôi. Ôi trời, nó bất chấp tất cả và giết luôn đồng loại của mình để mở đường tiến lên kìa!

Chó chết! Chiến thuật tàn bạo này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Không, khi trước chúng đã từng làm giống vậy rồi. Đáng ra tôi phải tính trước trường hợp này mới đúng.

Trong mắt bọn này, mạng sống của đồng loại cũng chỉ như con tốt thí mà thôi.

Tôi và Shiki ngây thơ quá mức. Đáng ra chúng tôi cũng phải tính tới trường hợp chúng trở nên điên cuồng thế này mới phải.

"Chạy mau đi!"

Tôi gào vào 3 đứa nữ sinh đang giơ giáo lên chuẩn bị tham chiến đằng sau cái rãnh bẫy.

Vì tôi đang ngồi trên cây gần đó nên nếu 3 đứa đó trốn thoát, tôi sẽ là người gặp nguy hiểm. Dù vậy như tôi vẫn vô thức hét lên.

Hét xong tôi mới nhận ra điều đó, tuy nhiên giờ muộn mất rồi...

Nhưng...

Ba cô bé đã giương giáo lên không bỏ chạy. Họ vẫn cứ đúng đằng sau cái rãnh thủ thế và chờ con Orc Tinh Anh tới gần.

Hồi trước, dù đã nâng giáo kỹ lên cấp 3 nhưng Alice vẫn khó lòng nào đối phó với nó được. Ấy vậy mà ba đứa này chỉ mới nâng skill vũ khí lên cấp 2 thôi, dù có là ba người thì...

"Bọn em sẽ bảo vệ anh!"

Một trong số ba đứa kêu lên. Đó chính là cô bé đem cơm nắm cho tôi khi nãy.

"Tụi em sẽ bảo vệ Kazu-san! Anh hãy tranh thủ cơ hội mà chạy đi!"

Hả? Cái gì đây? Bảo vệ ư? Các em ấy muốn bảo vệ tôi á?

Tại sao? Chỉ cần còn Alice, Tamaki với Mia ở đây thì chúng ta vẫn còn cơ hội tiêu diệt bọn Orc Tinh Anh mà? Với lại ngoại tôi ra, để Shiki lên làm chỉ huy cũng được vậy?

"Hôm qua Kazu-san đã cứu mạng tụi em, vậy nên lần này tới lượt tụi em giúp lại anh!"

À, rồi tôi chợt hiểu ra.

Vì tôi là người hùng trong mắt mọi người nên các em ấy mới tin tưởng tôi đến vậy. Nhớ có Alice với Shiki ngầm tâng bốc nên tôi trở thành một người đáng kính vô cùng.

Đúng là một đám con gái ngốc nghếch. Tôi có đáng được nể trọng tới vậy đâu? Tôi chỉ là một thằng bất tài, một thằng ngoại lai không thể hòa nhập với khối cao trung mà thôi.

Nhưng để sau đã, tôi không thể ngồi trên cây mãi được. Ngồi đây chẳng khác nào tự chặn đường thoát cả.

Tôi nhảy từ trên cây xuống, cách mấy đứa nữ sinh vài bước. Pha tiếp đất mạnh làm tôi lăn tròn trên đất. Sau khi vừa đứng lên, tôi thấy con Orc Tinh Anh đã tới cái rãnh và sửa soạn nhảy rồi.

Con orc màu đồng bật lên không trung và giơ cái cái rìu khổng lồ quá đầu nó. Cái rìu ấy nhằm thẳng vào đầu cô bé vừa nói sẽ bảo vệ tôi rồi bổ xuống.

Tôi muốn dùng toàn bộ lượng MP còn lại để niệm《Reflection》ngay...

Nhưng không thể. Vì ma thuật này chỉ có tác dụng lên những thành viên trong cùng một nhóm mà thôi. Tôi không thể dùng ma thuật đó để cứu cô bé được.

Cô bé ấy vẫn không lùi lại mà đâm mạnh tới. Cái mũi giáo nhọn hoắc đâm vào bụng con Orc màu đồng, nhưng nó vẫn không một tí nao núng. Nó dùng thế năng từ cú nhảy của mình và bổ cái rìu xuống.

Cơ thể cô bé ấy tách đôi ra.

Hai nửa cơ thể cô bé ngã sang hai bên, máu phun ra như một cái đài phun nước. Trước khi ngã xuống đất, đôi bàn tay đã làm cơm nắm cho tôi vươn lên như muốn chạm vào bầu trời cao vợi.

Dòng máu của cô bé nhuộm đỏ gương mặt đắc thắng con Orc Tinh Anh.

Tôi nhìn chằm chằm. Bi kịch xảy ra trước mắt khiến não tôi như ngừng hoạt động. Cả người tôi tê cứng lại.

Con orc trước mặt phá lên một tràn cười tàn bạo.

xxx

Cô bé dưới quyền chỉ huy của tôi chết ngay trước mặt tôi.

Tại tôi mà ra cả.

Tôi đã vô thức áp đặt logic của game để suy xét mọi chuyện trong thế giới này.

Tôi cứ tưởng rằng, chừng nào lũ orc còn hoảng loạn và cản trở đường đi, chừng đó bọn Orc Tinh Anh vẫn chưa thể xông lên tham chiến được.

Tôi đã quên mất lũ orc hung hăng và tàn bạo như thế nào.

Vì tính toán sai lầm ấy mà đồng đội của tôi đã phải hy sinh.

Và hiện tại, Orc Tinh Anh hoàn toàn có thể hành động tùy ý.

Hiện Alice và Tamaki đang ở cách đây rất xa và bận giao chiến với Orc Tinh Anh khác, còn Mia thì phải theo hỗ trợ họ.

Sau khi chém đôi cô bé ấy ra, con Orc màu đồng đang trong tư thế quỳ cách tôi vài bước.

Nó đứng lên rồi nhìn sang hai nữ sinh hai bên.

"Khốn nạn!"

Hai nữ sinh còn lại giận dữ dâm nó. Đừng. Những đòn tấn công đó còn không làm trầy da nó được chứ đừng nói gì đến làm bị thương nó.

Rốt cuộc thì lũ Orc Tinh Anh mà Alice và Tamaki đang giao chiến mạnh đến mức nào? Giờ đây tôi đã biết chính xác đáp án rồi.

Tôi có cảm giác như thời gian đang chậm lại.

Không thể tấn công bừa bãi được. Trong khoảnh khắc ngay sau khi ta tung ra đòn tấn công, đối phương sẽ có cơ hội để phản đòn ngay. Nếu đầu hai đứa bị chém rơi thì mọi chuyện cũng chấm hết.

Nhưng trong lúc cả hai kéo dài thời gian, có lẽ tôi sẽ thoát được. Nếu giờ quay đầu bỏ chạy ngay, có lẽ tôi sẽ sống sót.

Ngoài ra tôi vẫn còn hai con sói thần thú nữa. Nếu dùng làm khiên thịt, có lẽ chúng vẫn sẽ kéo dài được một ít thời gian.

Và trong khi tôi chạy, thể nào Alice, Tamaki cũng sẽ hạ được bọn Orc Tinh Anh kia và quay về. Khi đó, họ sẽ ra tay diệt nốt con trước mặt.

Nhưng trong lúc đó, rất có thể hai nữ sinh kia sẽ phải bỏ mạng...

Nhưng bọn tôi thì sẽ sống sót. Tôi, Alice, Tamaki, Mia, và cả Shiki có thể sống sót.

Nếu suy nghĩ tổng quan thì đây là cách tốt nhất rồi.

Nếu tính toán giữa mức độ rủi ro và hiệu quả mang lại, đây là cách phù hợp nhất.

Nên tôi đã ra lệnh cho hai con sói rằng

"Xông lên! Bảo vệ họ cẩn thận vào!"


Chúng nghe theo lệnh tôi rồi xông tới....  đâm thẳng vào người hai nữ sinh ấy.

Hai con sói dùng thân mình thúc thẳng vào hai nữ sinh cầm giáo.

"Hê.... tại... sao...."

Hai nữ sinh ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt căm phẫn.

Ngay lúc đó, cái rìu khổng lồ của con Orc Tinh Anh lướt qua đầu cả hai.

Nếu không có con sói húc ngã thì hai đứa đã bị chém đôi người và chết rồi.

Tôi thở phào.

Giữ lúc đó, tôi thầm thắc mắc— tại sao?

Tại sao tôi không tận dụng cơ hội để chạy? Tại sao tôi lại cứu hai đứa?

Thực ra tôi biết rõ câu trả lời rồi. Tôi ngước đầu lên và nhìn chằm chằm con Orc Tinh Anh, khóa mắt mình vào cặp đồng tử gian tà đỏ thẩm của nó.

Đúng. Ấy là bởi tôi đã nảy sinh cảm xúc với cả hai rồi.

Tôi xót thương cho cái chết của cô bé vừa nãy, vì mình không bảo vệ cô bé cẩn thận nên mới như vậy. Bởi tôi nghĩ trách nhiệm của mình là phải bảo vệ mạng sống mọi người.

Giờ tôi mới hiểu ra ý Shiki. Cậu ta khuyên tôi đừng tự quy trách nhiệm về cái chết của đồng đội cho bản thân làm gì, và cậu ta sẽ chịu hết toàn bộ những gánh nặng đó, vậy nên tôi chỉ cần dùng họ như tốt thí là được.

Nếu không làm vậy, tôi sẽ mất tinh thần hoàn toàn.

Cám ơn nha Shiki.

Có cái buồi ấy.

Tôi đứng dậy rồi lườm con Orc Tinh Anh.

Tôi nhìn trừng trừng con quái vật sát nhân đó.

"Con heo chó chết! Có ngon thì lại đây!"

Tôi không biết con Orc Tinh Anh có hiểu mình nói gì hay không, nhưng ít ra nó cũng coi đó là một lời thách thức rồi. Nó giận dữ gầm lên rồi đến gần tôi.

Từ trên những cái cây, dao và hỏa cầu phóng ra, nhằm thẳng vào con Orc.

Nhưng những đòn yểm trợ ấy hoàn toàn vô ích. Dù bị hỏa cầu đánh trực diện vào bụng, bước chân của nó vẫn không nao núng tí nào. Những cái dao nhỏ trúng vào vai cũng bị da của nó gạt ra.

"Chuẩn đó, lại đây!"

Tôi xoay người 180 độ rồi phóng vọt đi. May mà ban đầu tôi đã thi triển《Physical Up》lên chân mình. Nhưng sao cũng được, phải câu giờ càng lâu càng tốt.

Ngay lúc đó

Khi quay sang phía lối vào Trung Tâm Bổ Trợ nhìn, tôi thấy cánh cửa bật mở. Bên trong có một người đi ra, ấy chính là một trong nữ nữ sinh tôi đã cứu bên ký túc xá nữ về.

Trông thấy tôi và con Orc Tinh Anh đuổi theo sau tôi, con bé sợ tới nỗi trơ người ra tại chỗ.

Mẹ kiếp thật, nếu tôi cứ chạy đường này thì sẽ làm liên lụy cả con bé mất. Tôi liền dừng chân lại rồi nhảy lên phía trước vài bước.

Rồi một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi lập tức quay người lại, đó cũng là lúc con Orc Tinh Anh bổ cái rìu khổng lồ của nó vào người tôi.

"《Reflection》"

Tôi lập tức hét lên.

Cái rìu đang chém thẳng vào mặt tôi thì đâm phải một bức tường vô hình.

Phản lực bức tường ấy tạo ra kiến cái rìu bay ngược về phía kẻ vung nó.

Cái rìu khổng lồ chém thẳng vào mặt con orc, đâm thủng mắt trái của nó khiến máu xanh trào ra như một cái vòi nước. Giết được nó chưa....?

Con Orc Tinh Anh điên cuồng gầm lên.

Nó lôi cái rìu ra rồi vung mạnh.

Chỉ mỗi áp lực gió thôi cũng đủ thổi bay tôi rồi. Vậy là không rồi. Đòn đó chưa thể gây sát thương chí mạng được.

Con quái vật này quá mạnh, sức mạnh giữa chúng tôi cách biệt quá lớn. Ngoài nhờ Alice với Tamaki ra, tôi còn cách nào khác để đối đầu với cái thứ chết tiệt này không?

Sau khi đến gần tôi, con Orc Tinh Anh cứ vung rìu lung tung. Con quái vật này... không thể nhìn bằng mắt phải được à?

Nhìn kỹ lại tôi mới thấy nó đã nhắm mắt phải lại rồi. Có khi nào do máu phun ra làm hỏng mắt nó rồi không? Nhưng giờ làm sao đây? Làm sao tôi tấn công con quái vật cứ điên cuồng múa rìu này đây....

Ngay lúc đó, một cú vung ngẫu nhiên lướt qua sát bên khiến tôi phải lùi lại vài bước.

Nghe tiếng bước chân của tôi trên cỏ, con Orc Tinh Anh đột ngột quay lại.

Chết mẹ.... chắc là nó phát hiện ra vị trí của tôi rồi. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng tôi.

Lúc con Orc Tinh Anh giơ rìu lên chuẩn bị bổ xuống thì...

Từ khu rừng gần đó, một sợi dây xích phóng ra và trói chặt chân con Orc Tinh Anh. Nhìn kỹ lại tôi mới thấy mặt Shiki đang lấp ló trong bóng cây gần đó.

"Ngon thật, may mà skill ném có hỗ trợ đòn này."

Shiki giật mạnh sợi xích, con Orc Tinh Anh mất thăng bằng rồi té xuống. Tôi cứ đờ người ra tại chỗ, không biết phải làm gì...

"Kazu-kun! Ổn định tinh thần lại mau!"

Tiếng quát của Shiki làm tôi như tỉnh lại. Tôi liền ra lệnh cho hai con sói xám, rồi chúng cùng nhau xông thẳng vào con orc tinh anh.

"Tấn công tay cầm rìu của nó! Nếu được thì đem cái rìu lại đây!"

Một con sói giật đứt mấy ngón tay run rẩy của con Orc, con còn lại thì dùng miệng ngoạm vào cán cái rìu rồi kéo qua cho tôi.

Khi nãy, tôi đã niệm《Mighty Arm》lên bản thân mình để đào cái rãnh, và giờ đã một tiếng trôi qua rồi.

Sau khi nhìn cái rìu một lúc... tôi quyết tâm cầm lên.

"Khoan đã Kazu-kun! Để tôi..."

"Đứng yên đó, Shiki-san!"

Tuy nặng nhưng tôi vẫn có thể xoay sở vung cái rìu được.

"Làm ơn để cho tôi. Tôi phải là người kết liễu nó. "

"Kazu.... kun...."

Giọng Shiki như thể.... tôi hiểu rồi. Có lẽ cậu ta đã biết chuyện xảy ra ở tiền tuyến rồi.

Cậu ta chứng kiến ư? Hay cậu ta tự suy luận ra?

Nhưng sao cũng được, mới nãy, cậu ta đã linh cảm tôi cảm nguy hiểm và chạy đến ứng cứu. Dù bây giờ cậu ta đang chật vật cứu vớt cho sai lầm của tôi, tôi cũng không thể để cậu ta làm vậy được.

Cám ơn cậu, nhưng đây là điều tôi phải làm.

Tôi nhất định phải báo thù, nếu không tôi sẽ không bao giờ nguôi hối hận được.

Không, có làm vậy thì tội lỗi trong tôi cũng không thể tan biến. Dù vậy nhưng tôi vẫn phải ra tay.

1 bước, 2 bước, tôi đi đến gần con Orc Tinh Anh vẫn đang vùng vẫy trên mặt đất.

Sau khi tới đủ gần, tôi gào lên và bổ cái rìu xuống.

Đòn tấn công của tôi không là cái gì cả, như muỗi chích inox mà thôi. Nhưng nhờ có trọng lượng của cái rìu, đòn ấy mạnh lên nhiều lần.

Và có lẽ cũng nhờ ăn may nên cú chặt ấy trúng ngay cổ con Orc Tinh Anh.

Cái đầu màu đồng của nó bay bổng lên không như một trái banh, rồi rơi xuống đất và lăn tròn trên cỏ.

"Diệt được.... nó rồi"

Tôi ngồi xuống đất như một cái xác không hồn và cảm nhận sức mạnh đang từ từ rời bỏ cơ thể.

Tiếng reo hò vang lên. Tôi nhìn lại thì thấy những nữ sinh trên cây đang nhìn tôi chúc mừng.

"Tốt lắm."

Shiki đến bên cạnh tôi và thì thầm câu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro