Chương 48-52: Quyết chiến tại trường Sơ Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi vẫn còn nằm trên đất, tôi cố gượng người nhìn con Orc Tướng.

Con orc đen khổng lồ vung vẩy thanh gươm phát ra ánh sáng bạc nhẹ như không và đứng nghiêm nghị như một pho tượng. Nó nhìn vào tôi như đang tự khen chiến công của mình.

Mẹ kiếp, thằng quỷ sứ này đúng là khó ăn ra trò.

Hôm qua, lúc đang chiến đấu với Orc Tinh Anh, tôi đã sợ đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cảm giác lúc này cách biệt cảm giác lúc ấy một trời một vực. Cách biệt ấy đủ khiến tôi tuyệt vọng hoàn toàn.

Hôm qua, dù tôi với Alice thương tích khắp người nhưng nhờ tôi lên cấp đúng lúc, hai đứa mới có thời gian để thảo luận kế sách. Hên một cái nữa, vì mọi chuyện suôn sẽ nên chúng tôi mới vừa vặn chiến thắng địch.

Lần này tôi vừa mới lên cấp xong. Dù có diệt con Hellhound thì còn lâu nữa mới đủ kinh nghiệm.

Không phải, lên cấp hay không phụ thuộc hoàn toàn vào lượng kinh nghiệm từ con chó ghẻ kia.

Nhỡ Alice lên cấp thì sao? Nếu vậy thì chúng tôi sẽ đủ điểm nâng Thương kĩ lên cấp 5. Nhưng con Orc Tướng trước mặt lại quá dễ sợ, dễ sợ đến nỗi dù có Thương kĩ cấp 5 thì cục diện chiến trường cũng không thay đổi bao nhiêu cả.

Nó chỉ cần gầm một tiếng thôi mà đã phá vỡ kết giới《Silent Field》luôn rồi. Mà vậy cũng có nghĩa là ma thuật không có tác dụng tuyệt đối nhỉ?

Nói khác đi thì là nó khiến ma thuật bị phân tán à?

Nếu vậy thì liệu những ma thuật khác của Mia—— chẳng hạn như《Heat Metal》có còn tác dụng nữa không?

Có phải thanh kiếm phát ra ánh sáng bạc đó là vật phẩm được cường hóa bằng ma thuật không? Hay thanh kiếm đó thuộc loại ma kiếm thường gặp trong mấy chuyện giả tưởng? Lưỡi kiếm bén đến độ nào? Liệu con hàng đó có hiệu ứng gì không?

Ma Kiếm. Giờ nghĩ tới tôi mới chợt nhớ ra, một cuốn tiểu thuyết đã từng nhắc đến chuyện mấy thanh kiếm kiểu đó có khả năng tiêu diệt linh hồn đối phương, hoặc hủy diệt cả thế giới nữa... Nhưng, dù không đến mức đó thì thanh kiếm ấy cũng phải có hiệu ứng gì đó đúng không....?

Alice với Tamaki sẽ phải đương đầu với kẻ thù dùng vũ khí kiểu đó ư?

Alice là người yêu của tôi, là người quan trọng nhất đối với tôi. Tuy Tamaki không phải người yêu của tôi nhưng em ấy cũng là một người đồng đội không thể thiếu. Vậy mà giờ tôi phải ra lệnh cho hai em ấy đánh với nó ư?

Giờ tôi mới thấy hối hận vì đã tấn công vào tòa nhà này. Tôi đã biết trước, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, kế hoạch cũng sẽ đổ bể ngay tức thì.

Không, Shiki không phải người sai. Cậu ta chỉ chọn ra phương pháp thích hợp nhất, và tôi cũng hiểu rằng cần mạo hiểm, nhưng...

Bộ não tôi hoạt động hết công suất để suy nghĩ những chuyện hoàn toàn vô dụng.

Không được, tập trung đi. Giờ phải làm sao đây? Cái quan trọng là phải suy tính kế hoách đã...

"《Smog》"

Mia dùng ma thuật. Phong thuật cấp 1《Smog》là một ma thuật có tác dụng gọi khói lên để che mắt địch. Làn khói ma thuật lập tức lan tỏa xung quanh, khiến mọi người không thấy gì nữa.

Chuẩn. Một khi con Orc Tướng và Hellhound đi chung với nhau, bọn tôi không thể nào đánh lại chúng được, vậy nên giờ chỉ còn một cách duy nhất thôi.

Rút lui!

"Shiki-san, bọn tôi chuẩn bị rút đây, dùng ngay và luôn đi!"

Shiki đã vào rừng rồi. Liệu cậu ta có còn bắt được tín hiệu không? Nhưng sao cũng được. Tôi đứng dậy rồi chạy thẳng vào khu rừng mập mờ trước mắt, Alice với Mia theo sát phía sau.

Tuy đang đối đầu với con Hellhound nhưng Tamaki cũng dần dần tiến về phía khu rừng.

"Rút lui nào Tamaki. Cắt đuôi nó đi!"

"Vâng....."

Shiki lao ra khỏi rừng và ra hiệu, thế là Tamaki lập tức chạy khỏi con Hellhound. Con chó đen vừa cong người lại định phóng theo Tamaki thì...

Shiki khui lon rồi hắt thứ bên trong ra. Thứ đó dính bết lên mặt con cờ hó đen như mực.

Bị cơn đau hành hạ, nó điên cuồng rống lên và lắc đầu thật mạnh.

Mùi hôi từ đó hòa cùng làn gió rồi bay đến chỗ chúng tôi. Phải nói cái mùi đó giống như cà chua ung hay trứng thúi vậy. Sao cũng được, tóm lại là cực kỳ hôi.

"Cá tươi lên men hôi gớm..."

Shiki hờ hững nói. Lúc đang sốc vị gặp phải sự kiện bất ngờ, bọn tôi đã ra hiệu cho cậu ta, và cậu ta đã đáp lại tin hiệu đó.

"Lại đây nhanh. Tôi kêu mấy đứa kia quay về Trung Tâm Bổ Trợ rồi."

"Còn con bé cậu cõng thì sao?"

"Con nhỏ mập ú tên Sumire ấy hả?"

Nãy giờ tôi toàn lựa từ ngữ tế nhị để ám chỉ con bé ấy, vậy mà giờ con mụ này nói thẳng tuột ra luôn.

Thôi kệ mẹ nó đi. Cùng lắm thì con bé cũng chỉ được một phen tập thể dục hụt hơi thôi, không sao hết.

"Dụ bọn chúng vào khu vực có bẫy đi."

"Ư... ừ."

Cơ mà cái lon khi nãy đâu ra vậy? Chút nữa phải hỏi Shiki cho ra lẽ mới được. Không, có lẽ không nên hỏi thì hơn. Tự nhiên lại đi hỏi mấy cái lon thúi hoắc ở đâu ra mà làm gì...

Tóm lại, bọn tôi—— 4 thành viên trong nhóm tinh anh cùng Shiki và 2 con linh thú sói của tôi chạy vào trong rừng. Chúng tôi đã cố gắng kéo giãn khoảng cách với kẻ thù hết mức có thể, để mà dụ chúng vào vùng bẫy.

Đằng nào thì con Hellhound cũng chạy rất nhanh. Nếu bọn tôi mà chạy chậm và để nó bắt kịp thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Rồi một điều ai cũng biết trước xảy ra. Một tiếng tru vang lên, khu rừng đằng sau chúng tôi bắt đầu bốc cháy.

Sao con quỷ sứ đó chơi liều quá vậy? Có lẽ không dễ gì mà dập được ngọn lửa do ma thuật tạo ra rồi. Hình như phải dùng ma thuật thì mới chống lại những hiện tượng do chính ma thuật gây ra được. Nói vậy chứ sau một khoảng thời gian nhất định, thể nào ngọn lửa đó cũng tự tắt thôi.

Nhưng nếu những mồi lửa ấy khiến ngọn lửa lan rộng ra thì... bộ nó đang định gây cháy rừng hả? Con quái vật kia, làm vậy là hủy hoại thiên nhiên đó!

Không phải, tôi cũng khùng lắm mới đi chửi một con chó tội tàn phá thiên nhiên. Rồi con chó lại chuyển động lạ lùng. Tiếng nứt vỡ từ đằng sau vang lên.

A—— có khi nào tại khứu giác nó vừa bị loạn không? Có nên tranh thủ cơ hội này không?

Nói thì nói vậy nhưng vẫn còn con Orc Tướng nữa. Dù chúng tôi có quay lại choảng nhau thì cũng khó lòng thắng được.

Trong tình huống này thì tốt nhất vẫn nên dụ chúng vào trong bẫy.

Chỉ cần có bẫy là sẽ có cách thôi. Bình tĩnh nào, giờ không phải lúc để hoảng.

"Kazu-san"

Đang chạy bên tôi, Alice đưa tay chạm vào vai tôi.

"《Heal》"

Quên nữa, tôi bị bỏng mà. Rồi sau đó, tôi bị sóng âm của con Orc Tướng đánh văng đi, rồi còn bị mấy mảnh nhựa đường văng trúng đầu nữa. Khi đưa tay lên sờ trán tôi mới nhận ra, a, mình chảy máu rồi.

Tôi có cảm giác mất vết xước ngoài da này không đáng được coi là vết thương nữa rồi... Hình như sau khi lên tới lv 10, cơ thể tôi đã rắn rỏi hẳn lên.

Sau khi bị ngọn lửa đáng sợ khi nãy nuốt chửng, tuy có ma thuật hỗ trợ giúp kháng lửa nhưng tôi vẫn có thể khẳng định lửa đó cũng không mạnh lắm.... Tôi đúng là quái vật.

Nhưng kệ đi, thành quái vật lại càng tốt. Dù cơ thể tôi có thay đổi ra sao cũng được, chỉ cần tôi có thể sống sót là tốt rồi. Nếu nhờ vậy mà Alice và mọi người được an toàn hơn thì lại càng hay nữa.

Chỗ mà Alice chạm vào ấm lên một tí, rồi tôi thấy bớt đau hẳn.

"Cám ơn em, Alice."

"Anh khỏe là em mừng rồi. Lúc anh bị con chó phun lửa trúng, em tưởng tim em ngừng đập luôn rồi chứ."

"Anh không sao, nhưng mà lúc đó anh cũng suýt đứng tim thiệt. May mà là có ma thuật bảo vệ phần nào."

Nếu không dùng đến ma thật hỗ trợ thì lúc đó tôi có sống sót được không? Mà không, giờ tôi lên lv 11 rồi, có lẽ lượng HP của tôi vẫn đủ chống chịu đòn đó...

Nhưng tôi không muốn lấy con người ra thử, và tôi cũng không muốn để người khác bị đòn phun lửa đó thiêu chết tí nào. Nếu Alice mà dính phải ngọn lửa ấy, rồi cả người bỏng rộp lên—— tôi không hề muốn thấy cảnh đó tí nào.

Vậy nên tôi quyết định diệt con Hellhound thật nhanh gọn. Nếu có thể dụ con thú đó rơi xuống bẫy khiến nó không làm gì được nữa, và nếu Alice kết liễu được nó thì...

"Con Orc Tướng vòng lên trước mặt kìa"

Đang chạy đằng trước, Shiki nói. Ôi, sao thím biết hay vậy? Dù tôi không nói thành lời nhưng vẫn nhẹ nhàng quay lại nhìn tôi.

"Chỉ cần cần tập trung lắng nghe là biết. Sau khi lên cấp 2 thì tác dụng của skill Detection cũng mạnh hơn chút đỉnh. Ừ thì cũng cần đến skill hỗ trợ một ít nữa mới được."

Đúng là skill Detection tốt thật. Có điều cái phần "cần đến skill" làm tôi thấy hơi khó chịu. Có khi nào lúc trong phòng trắng, cậu ta đã luyện tập mấy trò kỳ lạ không?

"Tôi còn dùng tai trái với phải của mình để đổi độ chính xác nữa. Chỉ cần luyện tập một tí thì dù ma thuật ở cấp 1, tôi cũng dư sức điều chỉnh vị trí và tần số của âm thanh."

A—— đúng là chỉ có cậu ta mới làm những chuyện mà người thường không hiểu nổi thôi. Cũng vì vậy nên bọn cuồng MMO mới... mà thôi kệ đi, miễn cái skill đó hữu dụng là được rồi.

"Chúng ta chỉ có thể dụ con Orc Tướng rớt xuống bẫy mà thôi. Sau đó cả bọn sẽ cùng tìm các đối phó với con chó."

"Ừ, cứ vậy mà làm."

Trong lúc chạy, tôi yểm《Resist All: Fire》lên cả Shiki với Mia để phòng hờ. Mấy lúc thế này, tôi cũng muốn dùng《Deflection Spell》để mở rộng tác dụng lên cả nhóm lắm, nhưng vì không có cái khả năng vượt trội đó nên cũng đành chịu.

Giờ thì dù có bị con chó thổi lửa trúng mọi người cũng không chết được... Nhưng không, cấp Shiki hơi thấp, liệu có sao không đây?

"Sau khi dẫn bọn tôi đến khu vực bẫy, cậu tìm chỗ khác tránh đi."

"Ừ. Chỉ có mấy thằng ngu như cậu mới đâm đầu ra chiến trường trong khi bản thân không có năng lực chiến đấu thôi. Dù cậu có bỏ mạng trên chiến trường thì cũng là tự làm tự chịu. Tôi không để mình chết uổng mạng vậy đâu."

Sao không thú nhận mình sợ chết luôn cho nó vuông? Nhất quyết không nói ra à? Đồ con nhỏ rắc rối.

"Sắp tới rồi, theo thôi."

Shiki ngưng lại rồi rẽ sang bên trái. Cả nhóm chúng tôi theo sau cậu ta. Sau khi đi một vòng quanh cái thân cây lớn thì chúng tôi đã sang được bên kia cái bẫy.

Vừa lúc đó, con Orc Tướng phạt rụng đám cỏ dại cao nghệu và phóng ra ngoài. Chúng tôi chỉ cách nhau khoảng vài chục bước. Mia, Shiki với tôi lui ra đằng sau, còn Alice với Tamaki thì giơ vũ khí lên thủ thế.

Con Orc Tướng cười, rồi cầm thanh kiếm phát ra ánh sáng màu bạc tấn công. Dù Alice với Tamaki đã vào thế sẵn sàng đánh chặn nhưng nó chỉ xông tới một cách vô tư chứ không quan tâm gì cả hai.

Nó tự tin vài khả năng của mình đến vậy à? Hay đơn thuần nó chỉ là một khối bị thịt thôi? Hay cả hai? Nhưng sao cũng được, con Orc Tướng xông mạnh tới.

Rồi nó rớt xuống bẫy ngay tức thì.

"Ngon"

Mia siết chặt nắm tay.

"Thành công rồi, giờ diệt nó thôi Alice!"

"Ưm, Tamaki!"

Tất nhiên Alice sẽ nhìn xuống cái hố...

Đột nhiên tôi có linh cảm không lành.

"Alice, đừng!"

Rồi tôi vô thức dùng ma thuật

"《Reflection》"

Một cái khiên cầu vồng xuất hiện trước mặt Alice rồi phản ngược thứ gì đó. Bên dưới cái bẫy, một âm thanh lớn vang lên.

Tiếng gầm lạnh sống lưng vang khắp khu rừng, những chiếc lá rơi xung quanh nhảy múa nhưng đang nằm giữa cơn lốc. Alice và Tamaki không thể không thụt lui vài bước.

Con orc khổng lồ đen tuyền nhảy từ dưới hố lên. Lúc tôi nhận ra con Orc Tướng nhảy lên, nó đã đứng ngay bên trên miệng hố rồi.

Cái cảnh nó chỉ cần nhảy lên là thoát khỏi bẫy làm tôi cực sốc. Chỉ trong giây lát thôi, cái bẫy bất khả chiến bại đã hoàn toàn thảm bại.

Vậy thì.... không lẽ cái thứ bị phản ngược khi nãy là—— tuy không thấy gì, nhưng nếu linh tính của tôi chính xác thì đó chính là thứ đã giết chết con quạ do thám của tôi...

Tôi đã phần nào đoán ra đòn tấn công đó là gì rồi, vậy nghĩa là—— giờ đây con Orc Tướng đang dùng tay trái lôi một thứ trong cái túi dưới eo nó ra, và....

Nó sắp tấn công.

Sẽ là ai đây? Không, nếu bị nhắm vào thì ai dễ mất mạng nhất?

Câu trả lời rất đơn giản, trong nhóm chỉ có một người duy nhất có khả năng tử vong trong một đòn mà thôi...

Tôi xông lên trước mặt Shiki như để bảo vệ cậu ta vậy...

"《Reflection》"

Đáp án ấy chỉ đúng có một nửa. Từ trong tay trái con Orc Tướng, một thứ gì đó bật ra và bay thẳng vào chúng tôi.

À không, tôi phải nói rõ ra thôi, đó là một hòn đá nhỏ. Con Orc Tướng đã dùng một phương thức nào đó không ai biết quăng mạnh hòn đá khiến nó bay với tốc độ cực cao.

Vì đang đứng trước Shiki nên hòn đá ấy trúng vào tôi và bị khiên cầu vồng phản ngược.

Nhưng ngoài ra vẫn còn một viên đã khác. Con Orc Tướng đã ném liên tục hai viên đá, và viên kia nhằm thẳng vào Mia.

"Hơ?"

Mia ngạc nhiên kêu lên.

Rồi lực va chạm đánh văng cơ thể con bé.

Cùng lúc đó, hòn đá trúng vào tôi và bị phản ngực khi nãy đánh trúng tay trái con Orc Tướng, khiến ngón tay cái của nó cong đi một cách kỳ dị...

Nhiêu đó cũng đủ thấy đòn tấn công ấy mạnh đến độ nào.

Tôi bất cẩn quá. Nếu quỹ đạo hòn đá bị phản ngược lệch đi thì những người khác cũng gặp nguy rồi.

Nhưng——

Ngoài Mia, trong không trung còn một thứ khác đang tung bay.

Đó là một cánh tay.

Chỉ một hòn đá nhỏ cũng đủ khiến tay trái của Mia đứt lìa và văng đi.

"A...."

Mia rơi xuống đất cùng một gương mặt kinh ngạc.

xxx

Vì ngón tay trái bị gãy nên con Orc Tướng không thể ném đá tấn công chúng tôi được nữa.

Nhưng cái giá phải trả là——

Bọn tôi mất cánh tay trái của Mia.

Không, thực ra đó không phải tổn thương vĩnh viễn. Dẫu sao thì chúng tôi vẫn còn ma thuật trị liệu.

Tuy《Heal》bình thường không thể tái tạo tứ chị bị mất, nhưng nếu dùng Ma thuật trị thương cấp 4《Cure Deficit》, có khả năng chúng tôi sẽ chữa được tứ chi bị gãy.

Nhưng ma thuật Trị Thương của Alice chỉ mới cấp ba, không nâng lên cấp 4 thì không làm gì được...

Tuy giờ không thể dùng《Cure Deficit》nhưng trong ma thuật Trị Thương cấp 1, vẫn còn một ma thuật khác mang tên《Stasis》. Ma thuật ấy có thể đóng băng thời gian của đối tượng. Ví dụ, nếu yểm ma thuật ấy lên thức ăn, món đó sẽ không bao giờ thối rửa.

Chỉ cần yểm ma thuật ấy lên tay của Mia là chúng tôi có thể ngăn ngừa cánh tay thối rửa, rồi chờ đến khi Alice nâng ma thuật trị thương lên là được.

Nhưng cái quan trọng bây giờ là phải làm sao để cứu vãn tình hình.

Alice và Tamaki đang run rẩy dữ tợn, dù con Orc Tướng đang đứng ngay trước mặt nhưng cả hai vẫn không dám tấn công.

《Haste》đã hết hiệu lực từ lâu. Dù vẫn còn những ma thuật hỗ trợ khác, và dù cả hai cùng nhau tấn công thì cũng khó lòng nào đương đầu với con Orc Tướng nổi.

Chẳng những vậy, con Hellhound cũng đang tới gần.

Không lẽ tới đây là chấm hết rồi sao?

Mấy lúc thế này phải làm sao đây....

"Kazu-san, qua chỗ Mia mau đi..."

Đằng sau tôi, Shiki lên tiếng.

"Chỉ cần đứng bên này thì tôi vẫn có cách cứu vãn..."

Rồi bước tới chỗ tôi.

Cậu ta dùng một giọng sắc lẹm để ra chỉ thị cho Alice và Tamaki, nhờ vậy nên hai đứa bình tĩnh lại và vừa kịp né đòn tấn công của con Orc Tướng.

"Nhanh nào, ngay!"

"Vâng!"

Tôi niệm《Deflection Spell》để khuếch đại rồi thi triển《Haste》lên tất cả mọi người. Ánh sáng màu đỏ bao lấy cơ thể Alice và Tamaki, từ đó tốc độ của hai đứa cũng tăng lên.

Tuy tốn kha khá MP nhưng giờ không thể lãng phí thời gian được.

Kế đó, tôi chạy tới chỗ Mia rơi xuống. Con bé cứ ấn chặt vào vai trái đẫm máu của mình và lăn tròn trên đất.

Tôi bế cô bé nhỏ nhắn ấy lên.

"Mia, anh đây, em còn nhận ra anh không?"

"Ưm...."

Bằng một gương mặt tái nhợt, Mia nhìn tôi. Đôi môi tím ngắt của em ấy cứ run rẩy, rồi em ấy hổn hển lầm bầm "Kazu-chi"

"M....ọi.... ng...ườ...i....có....s....ao...kh......"

"Đang chiến đấu. Nhưng phải mất thêm lúc nữa mới được."

"Đ...ỡ...em...v...ới.... Đ..ể....em... h....ỗ...trợ...."

Con bé ngốc nghếch này nói cái gì vậy không biết nữa——tôi nghĩ thầm vậy.

Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra vì sao Shiki giúp tôi đến với con bé.

Có lẽ cậu ta muốn tôi khơi gợi tinh thần chiến đấu của Mia.

Chỉ cần tôi ra lệnh là Mia sẽ chiến đấu tới cùng.

Hôm nay, tôi đã nhận ra niềm tin vào hai bên mà chúng tôi cùng vun đắp.

Shiki đã lợi dụng niềm tin ấy để khiến tôi phải lợi dụng Mia cho đến chết.

Ôi Shiki à, cậu đúng là một trợ lý hiểm độc và đắc lực đó. Đắc lực tới nỗi bù khuyết hoàn toàn những gì tôi thiếu luôn.

Con mẹ nhà cậu.

Mia khổ sở gượng người dậy. Dù khắp người toàn là máu nhưng em ấy vậy dùng tay phải ép chặt vết thương, rồi tiến về phía chiến trường.

Alice với Tamaki thì kẹt hoàn toàn trong trận tử chiến với con Orc Tướng.

Dù thể chất, sức mạnh và sức bền có ra sao đi nữa, sự cách biệt giữa hai đứa với kẻ thù cũng như con nít và người trưởng thành vậy. Cứ mỗi lần nó vung thanh kiếm bạc lên, hai đứa lại bị đánh cho văng ngược.

Dù té đập mạnh người xuống đất nhưng cả hai vẫn nghiến răng đứng dậy, rồi tiếp tục đối đầu với con Orc Tướng.

Đánh nhau kiểu này thì liều mạng quá rồi.

Nhưng cả hai chỉ có thể làm được vậy, và làm vậy chỉ có thể câu thêm thời gian thôi. Cả hai đang chờ, chờ đợi Mia dùng ma thuật để hỗ trợ.

"《Heat Metal》"

Bằng một giọng run rẩy, Mia kêu lên. Em ấy xòe bàn tay ra và hướng thẳng về phía con Orc Tướng.

Một tia sáng đỏ nhạt từ đó bắn ra, đánh trúng vào thanh kiếm con quái vật màu đen.

Nó rên lên một tiếng nhỏ rồi nhưng cử động. Dù phải gắng gượng nhưng nó vẫn nhất quyết không buông thanh kiếm trong tay.

"Ngay!'

Shiki hét lên. Alice và Tamaki chớp ngay lấy cơ hội để cùng nhau tấn công con Orc Tướng.

Khoảnh khắc đó, nó gầm lên.

Tiếng gầm ấy khủng khiếp đến độ như khiến tim con người ngừng đập.

Âm thanh lan ra như một làn sóng xung kích, đánh bay Alice và Tamaki. Dù ở xa nhưng cả tôi lẫn Mia cũng phải hạ người xuống để giảm áp lực gió.

Tiếng gầm ngưng lại.

Con Orc Tướng lại siết chặt thanh kiếm bạc trong tay. Động tác của nó tự nhiên đến nỗi làm chúng tôi phải thắc mắc liệu nó có biết nóng là gì hay không.

Không, thực ra phải nói là nó không thấy nóng nữa. Linh tính mách bảo tôi rằng lần này cũng giống như lần kết giới《Silent Field》bị phá vỡ vậy.

Tức là tiếng gầm của con Orc Tướng có khả năng vô hiệu ma thuật.

"Cái thể loại quỷ sứ gì thế này? Làm sao đối phó với nó đây?"

"Suỵt, Kazu-chi"

Mia ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi thì thầm bằng một giọng trầm trầm.

"Không được để lộ vẻ yếu đuối nghe chưa?"

Bị một Mia thương tích nặng nề khiển trách, tôi chỉ còn biết xấu hổ vì quá bất cẩn mà thôi. Tôi nhìn chằm chằm vào con Orc Tướng và suy nghĩ mọi kế sách khả thi.

Sau lưng con Orc Tướng, bóng một sinh vật khổng lồ hiện ra. Đó chính là con Hellhound chứ không ai khác.

Mẹ kiếp, sao lại canh ngay lúc này mà tới vậy?

Nhưng từ một bên con chó, một cây giáo phóng ra. Một nữ sinh liều mạng xông thẳng vào con Hellhound.

Dù cú đâm bật ngược lại nhưng con Hellhound cũng chú ý phía đó rồi. Con quái vật khổng lồ màu đen quay sang nhìn cô bé đã tấn công nó.

Người đã liều mạng xông ra tấn công con Hellhound chính là ngôi sao sáng giá của CLB điền kinh, Nagatsuki Sakura, năm 2 Sơ Trung.

"Đừng, em không đánh nổi nó đâu!"

Tôi gào lên.

Sakura không thèm đếm xỉa gì lời cảnh báo của tôi mà quay lưng về phía con chó như muốn dụ nó. Rồi con sói cũng lao về phía cô bé...

Sakura nhanh nhẹn xoay người nhảy.

Cô bé dùng tay trái chộp lấy những nhành cây bên cạnh, rồi tận dụng chúng để xoay người.

Cô bé như đang khiêu vũ giữa không trung.

Rồi Nagatsuki Sakura đáp xuống một nhánh cây nhìn rất chắc chắn.

Gì đây? Tôi nhớ con bé thuộc CLB điền kinh mà, sao mấy động tác này hệt như thể dục thể hình vậy?

Cảnh ấy ấn tượng đến mức làm tôi đờ người ra.

Có phải nhờ skill Thể Chất nên mới được vậy không? Hay ngay từ đầu cô bé đã làm được vậy rồi? Sau khi qua được trận này, nhất định tôi sẽ hỏi cho ra lẽ, còn giờ không phải lúc.

"Lại đây con chó chết bầm kia!"

Sakura thách thức con Hellhound.

Tuy không hiểu ý nghĩa tiếng người, nhưng hình như con Hellhound đã hiểu ý nghĩa của hành động ấy. Nó nổi điên và phun lửa vào cái cây Sakura đang nấp. Cả cái cây trùm trong ngọn lửa đỏ.

Nhưng Sakura đã nhảy qua cây bên cạnh rồi. Con bé vừa luôn miệng gào to "đồ ngu", "chậm như rùa" vừa liên tục chuyền từ cây này sang cây khác.

Con Hellhound buộc phải đuổi theo.

Công nhận cô bé rất giỏi. Dù mới lv 1 như cô bé vẫn có thể vờn nhau với con Hellhound mà đến cả Tamaki cũng phải khổ sở đương đầu.

Nhưng chỉ vờn vậy thôi không đủ. Tôi tiếp tục suy nghĩ, phải tìm cho ra cách để lật ngược thế cờ này.

"Kazu-chi"

Dù cơ thể đang run rẫy nhưng Mia vẫn mở miệng kêu lên.

"Để em"

"Để là để cái...."

"Dù có chết chung thì em cũng phải xử bằng được con Hellhound đó"

Nếu Mia dùng toàn bộ MP của mình để tung ma thuật, có khả năng chúng tôi sẽ hạ được con chó đó.

Nhưng vết thương của em ấy vẫn chưa được chữa trị. Cơ thể thế này thì làm sao tham chiến đây...

"Vì ma thuật.... của em.... không làm gì được con Orc Tướng, nên..."

Nên dù bây giờ em ấy có bất tỉnh thì cũng không sao cả.

Thật vậy.

Dù vậy nhưng vết thương của em ấy vẫn rất nặng...

Mia bấu chặt tôi, và nhìn tôi bằng một ánh mắt khẩn nài. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy rồi lấy tinh thần và...

"Thôi được, nhưng cấm ngất giữa chừng nghe chưa."

"Ưm"

Dù mất nhiều máu đến vậy mà em ấy vẫn giữ cho ý thức rõ ràng. Có nói đây là phép màu cũng không lạ chi cả.

Không phải, em ấy lên lv 9 rồi. Theo logic của tôi, hẳn là HP của em ấy đã nhiều hơn chút đỉnh. Tuy nhìn yếu đuối vậy, nhưng có lẽ em ấy phải rất mạnh.

Không sao đâu, thể nào Mia hiện tại cũng thắng thôi. Tôi cứ lập đi lặp lại trong đầu như để tự thuyết phục mình.

"Sakura!"

Tôi gào lớn tên cô bé Nagatsuki Sakura đang vờn nhau với con Hellhound.

Đoán là con chó đó không hiểu tiếng người, tôi nói trực tiếp kế hoạch.

"Hiểu rồi!"

Cô bé trả lời ngắn gọn.

Tốt—— tôi gật đầu.

Rồi tôi bế Mia kiểu theo kiểu bế công chúa và đứng lên.

Từ giờ trở đi là giờ diễn của chúng tôi.

Đến lúc phản công rồi.

xxx

Tuy gọi đây là một trận chiến nhưng điều ta cần làm lại rất đơn giản.

"《Smart Operation》"

Tôi tôi thi triển một ma thuật hỗ trợ để tăng cường sát thương ma thuật của cô bé Mia trên tay tôi. Vì Mia rất hiếm khi dùng ma thuật tấn công nên tôi cũng chưa có cơ hội cho ma thuật này lên sàng.

Nhưng giờ thì khác rồi, ma thuật của em ấy mới là hỏa lực chính.

Mia giơ ngón trỏ tay phải lên rồi chỉ vào con Hellhound đang đuổi theo sau Nagatsuki Sakura.

"《Lightning》"

Một tia sét hình thành nên giữa ngón tay Mia với con chó trời đánh đó.

Một mùi khét thoảng qua.

Đó là một đòn lôi kích. Cơ thể bị tê liệt, con Hellhound bất động một lúc. Coi bộ đòn tấn công từ lôi ma thuật của Mia đã gây cho nó một sát thương không nhẹ.

Nếu đã hiệu quả thì thêm lần nữa.

"《Lightning》"

Mia tiếp tục. Con Hellhound ngước đầu lên và rống vang.

Nhưng nó không phải thứ đần độn. Sau khi nhận ra Sakura vờn với nó chỉ để làm mồi nhử, nó quay về phía chúng tôi.

Hai bên cách nhau khoảng 20m.

Nó đạp mạnh xuống đất phóng về phía chúng tôi. Bằng một gia tốc cực đại trong khoảnh khắc, nó thu hẹp khoảng cách và xông tới gần.

"《High Jump》"

Mia niệm ma thuật lên tôi. Phong thuật cấp 2《High Jump》đúng y như cái tên của nó vậy, đó là một ma thuật tăng sức bật nhảy. Được gió trợ lực, tôi nhảy lên.

Mia và tôi bay giữa không khí.

Sau khi kịp né con chó mực trong đường tơ kẻ tóc, tôi và Mia đáp xuống một nhánh cây gần đó.

"Aaa....."

Mia khẽ rên lên, cơ thể yếu ớt run rẫy dữ dội. Cô bé nhỏ nhắn trong vòng tay tôi nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau.

Hiện tại, vì chỉ cường hóa cánh tay để bế Mia nên mọi hành động tiếp theo của tôi đều sẽ tùy thuộc vào em ấy.

Mẹ kiếp... tôi thầm nguyền rủa bản thân mình.

Con Hellhound tức thì dừng lại và nhìn trừng trừng chúng tôi bằng một ánh mắt ghê tởm. Ban đầu tôi cứ sợ nó sẽ nhảy lên hoặc thiêu rụi cái cây, nhưng coi bộ tôi lo hơi xa rồi.

Con quỷ sứ đứng bất động hoàn toàn bên dưới.

"Mia, trói nó lại"

"Ưm,《Earth Bound》"

Những cọng cỏ dưới chân nó bỗng hóa thành động vật rồi trói chặt cả 4 chân. Con Hellhound liên tục vùng vẫy hòng rút chân ra khỏi những dây leo ma thuật.

"《Stone Blast》"

Đúng lúc đó, vô số đá từ trên trời rơi xuống. Hòn nào hòn nấy nều lớn hơn 1 nắm tay người, và chỗ đá ấy cứ rơi như mưa vào cơ thể con Hellhound.

Những hòn đá cứng đập mạnh vào đầu vào thân nó. Nó không thể né tránh, cũng chẳng thể che đi điểm yếu trên cơ thể. Nó chỉ có thể nằm đó cho đá đánh vào mà thôi.

Một hòn đá chọc thủng nhãn cầu trái của nó.

Máu xanh tóe ra, bốc lửa rừng rực trước cả khi phân tán, thiêu rụi đám cỏ xung quanh.

Con chó đó tru lên.

Nó trừng mắt nhìn chúng tôi rồi hít vào một hơi thật sâu. Cái túi ngay bên dưới cổ họng cũng phồng lên cùng lúc.

Tôi cười thầm trong lòng. Tốt lắm, nó cắn câu rồi.

Tuy ban đầu luồn lửa của con Hellhound làm tôi sợ chết khiếp, nhưng thực ra nó lại có một nhược điểm chí mạng.

Trước khi phun lửa, nó phải hít vào thật sâu để lấy hơi. Nhìn vào ai cũng thấy được chính hành động lấy hơi đó khiến cái túi dưới cổ nó căng lên.

Chỉ cần biết trước nó phải làm những gì để chuẩn bị phun lửa, bọn tôi hoàn toàn có thể căn giờ.

Tuy thể chất của tôi không được tốt, nhưng bấy nhiêu là đủ. Giờ chỉ việc hành động cho chuẩn xác nữa là được.

"《Reflection》"

Từ phía bên dưới, ngọn lửa của con Hellhound bùng lên hòng thiêu rụi tôi. Khiên cầu vồng từ ma thuật của tôi lập tức hiện ra và phản ngược ngọn lửa ấy.

Con chó địa ngục bị ngọn lửa đỏ đó phun ra bao trùm. Đằng nào thì đó cũng là lửa của nó nên chắc là không xi nhê gì rồi...

Nhưng đó cũng là lúc nó mất hoàn toàn khả năng phòng vệ, vậy nên chúng tôi không thể nào bỏ lỡ cơ hội được.

"《Lightning》"

Mia tiếp tục dùng ma thuật tấn công con Hellhound. Không cần biết đòn đó có tác dụng gì hay không, em ấy lập tức tung thêm một đòn khác.

Sau khi lãnh trọn hai lôi kích, con Hellhound không thể chịu thêm nữa và nhảy khỏi chỗ đó.

A, mấy cọng cỏ trói chân tiêu tùng rồi. Hóa ra là bị lửa thiêu rụi.

Giờ con Hellhound đã thương tích đầy mình. Một con mắt đã lọt tròng, cơ thể run rẩy, toàn bộ lông đen trên cở thể bị cháy rụi, thậm chí da nó còn phồng rộp lên và bốc ra một mùi thịt khét rất khó chịu nữa.

A—— dù đó là lửa của nó nhưng nó vẫn bị thương ư? Vậy là dù có thể phun lửa nhưng cơ thể nó lại không kháng được lửa à? May cho chúng tôi quá.

Hình như vì sợ《Reflection》nên giờ nó không dám dùng đến đòn phun lửa nữa.

Vậy là nó chỉ còn nước nhìn chằm chằm chúng tôi trên cây...

Và rồi con Hellhound bắt đầu gồng sức lên và liều mạng quật cái cây chúng tôi đứng.

Nhưng tiếc quá, bọn tôi đã bắt bài nó từ lâu rồi.

"《Stone Blast》"

Mia phóng ra hàng loạt viên đá và đánh vào cơ thể con Hellhound một cách không thương xót. Cái lúc mà con chó dùng đầu mình cụng vào làm cái cây rung mạnh lên, chúng tôi đã nhảy đi tẩu thoát.

Ma thuật cơ sở tăng một cấp,《High Jump》lại được tăng thêm 1 phút thời gian tác dụng. Với cấp độ ma thuật cơ sở hiện tại của Mia, chắc chắn thời gian tác dụng phải đạt 3 phút.

Tôi đáp xuống một nhánh cây chắc chắn gần đó, Mia rên lên vì đau.

Cứ mỗi khi tôi vận động mạnh, sinh khí trong Mia lại vơi đi. Dù vậy nhưng tôi vẫn dẹp cảm xúc qua một bên và ra lệnh cho em ấy.

"Tấn công"

"Ưm, 《Lightning》"

Không ai biết được Mia đã triệu ra bao nhiêu lôi kích để tấn công con Hellhound. Và cuối cùng thì đòn này đã...

Sức mạnh rời bỏ 4 cái chân của con chó đen gớm ghiếc.

Con Hellhound ngã sụm tại chỗ, cái cơ thể quái vật của nó tan biến tức thì.

2 viên ngọc xanh rơi ra ngay nơi đó.

Vì con này khác với bọn orc nên nó để lại tận 2 viên ngọc à? Nhưng cho qua đi, cái này để sau hẵn tính, giờ thì....

"Giỏi lắm"

"Ưm"

Rồi chúng tôi được đưa vào căn phòng màu trắng. Alice lên cấp.

◆ ◆ ◆

Vừa vào bên trong, Alice lao đến chỗ chúng tôi.

Cả em ấy lẫn Tamaki đều thương tích đầy mình. Bộ đồ thể dục được cường hóa của hai đứa rách toạc khắp nơi, những chỗ ấy để lộ ra vô số những vết bầm và vết chém.

Dù vậy nhưng Alice vẫn không thể ý gì bản thân mình và liên tục niệm《Heal》lên Mia. Em ấy không ngớt niệm《Heal》cùng một gương mặt giàn giụa nước mắt.

"Xin lỗi Mia. Cực thân em quá. Đau lắm phải không"

"Ưm, không.... sao...."

Mia nở một nụ cười yếu ớt rồi ngước lên nhìn tôi.

Nhưng chẳng được mấy giây sau, đồng tử em ấy đã co lại, đôi má giãn ra, gương mặt em ấy trở nên tái nhợt đi, hệt như những cái xác mà hôm nay chúng tôi thấy.

"Công em đã đáng để anh ôm một cái thật chặt chưa?"

Tôi cắn chặt môi.

Tôi biết Mia ngưỡng mộ tôi. Ít nhất, vì tôi là một leader nên em ấy mới tin tôi. Vậy nên tôi phải nói ra, phải quyết định lấy hướng đi của hai đứa.

"Chờ đó Mia. Để mình nâng ma thuật trị thương lên rồi dùng《Cure Deficit》 chữa tay cho cậu ngay."

"Alice, không được!"

Tôi lắc mạnh đầu và tuyên bố.

Tôi nhìn vào gương mặt thất thần của em ấy.

"Em không được phép nâng ma thuật trị thương. Giờ em đã có 6 điểm skill trong tay rồi, hãy nâng Thương Kĩ lên cấp 5 đi"

"Tại sao? Nếu vậy thì tay của Mia...."

"Sau khi đánh xong, chúng tay sẽ thu lại cánh tay rồi dùng Ma thuật trị thương cấp 1 bảo quản chờ chờ đến khi em nâng lên cấp 4. Nhưng bây giờ thì không thể làm vậy được, bởi cái chúng ta cần là nâng Thương Kĩ của em."

Tôi cúi đầu xuống nhìn Mia. Trong vòng tay tôi, em ấy ngước đầu lên nhìn và cười mỉm.

"Ưm, Kazu-chi giỏi lắm."

"Anh xin lỗi"

Mia lắc đầu.

"Phải bình tĩnh và quyết định như vậy mới là chích xác."

"Chắc em cũng biết sau khi nói câu đó thì Kinnikuman thua thảm thế nào rồi đúng không?" (Manga Kinniku Man)

Tôi và Mia nhìn nhau, rồi hai đứa bắt đầu cười. Chúng tôi chỉ ước sao nụ cười này giúp làm vơi đi nỗi lo mà thôi.

" Tại sao vậy Mia? Tại sao..."

Alice bối rối rồi lần lượt nhìn tôi và Mia.

"Tất cả là để chiến thắng."

"Muốn thắng, chúng ta buộc phải làm vậy"

Tôi và Mia nói với Alice như vậy đó.

Cả hai chúng tôi đều nhận thức rất rõ.

Chúng tôi hiểu rằng, nếu lúc này mà hành động theo cảm tính thì cả lũ sẽ không thấy ánh mặt trời nữa.

Không, Alice cũng nhận thức được, nhưng em ấy lại hành động theo cảm tính của mình.

Tóm lại một câu, em ấy không "làm điều phải làm" mà lại "làm điều muốn làm".

Đó chính là điểm yếu của em ấy.

Đôi khi, nhờ có cảm xúc nên con người sẽ thể hiện được một sức mạnh to lớn nơi chiến trường, nhưng đó chỉ là đôi khi mà thôi. Khi chiến đấu với kẻ thù, không gì nguy hại bằng để cảm xúc chi phối cả.

Chính vì vậy nên tôi phải ngăn cản Alice và cho em ấy biết đâu mới là đúng.

"Alice, chúng ta phải làm vậy thì mới giúp mọi người sống sót được. Nếu không thể thắng được trận chiến ngay trước mắt, chắc chắn Mia sẽ lâm nguy. Chúng ta phải dẹp mọi việc khác sang một bên và đặt chuyện đánh bại con Orc Tướng lên làm ưu tiên hàng đầu."

"Nh-Nhưng...."

"Alice, đây là lệnh. Nếu muốn ghét thì cứ ghét anh đây. Anh chỉ còn mỗi cách này để cứu lấy tất cả mọi người thôi. Nghe lời anh, nhé?"

Alice trừng trừng nhìn tôi. Em ấy cắn chặt răng, còn nắm tay thì run rẩy.

Rồi như đã bỏ cuộc, em ấy cúi đầu xuống và thở ra một hơi dài.

"Em... hiểu rồi."

Em ấy nói như thì thầm.

"Nhưng em muốn yêu cầu một điều."

"Yêu cầu gì?"

"Kazu-san, hãy ôm Mia thật chặt ngay đi."

Yêu cầu kiểu gì vậy? Tôi cúi xuống nhìn Mia.

Nhờ《Heal》của Alice nên sắc mặt em ấy đã khá lên nhiều, và giờ đang đỏ mặt nhìn tôi.

"Công nhận em phải hên lắm mới được nằm trong vòng tay anh"

"Em..."

"Vợ cả đã cho phép rồi thì em phải thân mật với anh hơn mới được."

Mia dùng tay phải khóa cổ tôi, rồi sau khi rướn người lên, em ấy hôn lên má tôi. Bị bờ môi mềm mại chạm vào, cơ thể tôi run lên mà không kiềm lại được.

Khi quay sang Alice, tôi thấy em ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt khó chịu.

"Kazu-san, Mia có sao không...?"

Alice vẫn còn rất lo cho Mia.

Dù tôi và Mia đang tán tỉnh nhau ngay trước mặt nhưng em ấy vẫn lờ phắt đi. Cái này làm tôi thấy hơi cô đơn rồi đó.

"Không sao."

Tuy không biết Mia đã qua cơn nguy kịch chưa, nhưng tôi vẫn tự tin gật đầu rồi ôm chặt cơ thể mềm mại của em ấy.

Mia cố chịu cái ôm của tôi, rồi thì em ấy cũng rên lên một tiếng "ư"

"Chúng ta không thể dùng ma thuật được nữa, em với Tamaki phải tự lo liệu hết phần còn lại thôi."

Tôi lần lượt nhìn Alice và Tamaki. Tamaki nhìn lại tôi bằng một vẻ mặt lo lắng.

"Hai đứa tụi em có cân nổi nó không?"

"Chút nữa anh hỗ trợ cho. Chỉ mong sao nhóm của Shiki chạy càng xa càng tốt."

"Cũng phải, đằng nào cũng quá nguy hiểm."

Trong số những kẻ thù mà chúng tôi gặp từ trước tới nay, con Orc Tướng là kẻ khác hẳn. Cách biệt sức mạnh thì không nói làm gì rồi, vấn đề chính chính là tiếng gầm của nó.

Trong game thì đó là đòn tấn công diện rộng.

Alice với Tamaki thì xoay sở chịu đựng được... nhưng ấy là bởi cả hai đã lên tới lv 10. Nếu những người cấp thấp như Shiki và Sakura mà trúng phải đòn đó ở cự ly gần, có khả năng họ sẽ chết ngay tức khắc.

"Alice, Tamaki, giờ chúng ta chỉ đành đánh cược mà thôi."

"Cứ để cho tụi em. Tụi em giao lại mạng mình cho anh đó."

Tamaki vỗ ngực và nở một nụ cười gan dạ.

"Giờ còn lại mỗi một con. Chả có gì to tát hết, loáng cái là xử đẹp thôi."

Sau khi bàn chiến thuật xong, Alice nâng Thương Kĩ lên cấp 5, rồi chúng tôi rời khỏi căn phòng trắng.

Alice: Level 11 | Thương kĩ 4→5/Ma thuật Trị Thương 3 | Điểm Skill 6→1 

xxx

Sau khi quay về thực tại, tôi bế Mia nhảy xuống đất, rồi đặt em ấy nằm lên mặt đất đầy những lá rơi. Tôi có cảm giác như chỉ cố mở mắt thôi cũng là khó cho em ấy lắm rồi.

"Để tụi anh lo lần còn lại. Em cứ ngủ trước đi."

"Ưm, Kazu-chi."

"Anh đây"

"Phải thắng nha anh"

"Cứ yên tâm."

Nhìn Mia mỉm cười yếu ớt, tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.

"Thêm chuyện nữa"

"Ừ"

"Hôn em lần nữa đi"

Tôi nhẹ hôn lên má Mia. Em ấy cười.

"Cám ơn anh."

Cuối cùng, em ấy quay sang phía mà Alice và Tamaki đang giao chiến quyết liệt với con Orc Tướng.

Rồi dùng bàn tay run rẩy của mình mà chỉ vào...

"《Smog》"

Một làn sương khói mờ ảo giăng ra bao quanh con Orc Tướng.

Tận dụng đám khói, Alice và Tamaki rút lui rồi chạy đến chỗ chúng tôi.

Đồng thời, tôi ra lệnh cho hai con sói nhảy vào trong làn khói để câu giờ.

Cuối cùng, sau khi vắt kiệt sức lực của mình, Mia lặng lẽ nhắm mắt. Gương mặt nhợt nhạt của em ấy khiến chúng tôi có cảm giác như em ấy đã ngừng thở vậy.

Anh sẽ không để em chịu đau đớn nữa đâu—— tôi hứa thầm.

Ít nhất anh cũng phải giữ cho Mia an toàn đã.

"《Repel Sphere》"

Cơ thể Mia được một kết giới cầu vồng như một cái bong bóng bao quanh.

Ma thuật Hỗ Trợ cấp 5《Repel Sphere》tạo ra một kết giới giúp phân lập một đối tượng bất kỳ. Nhìn thì có vẻ mềm, nhưng có bị cái xe tải tông thì nó cũng không xước được một mẩu.

Kết giới chuyển đổi màu sắc rồi hòa lẫn vào môi trường xung quanh.

Nó hòa làm một với môi trường như tắc kè hoa vậy. Chỉ cần cách xa một chút thôi, người ta sẽ không thể biết Mia đang nằm đó.

Khác với《Invisibility》, hiệu ứng của ma thuật này giống như ngụy trang bằng màu sắc vậy. Tuy nếu nhìn kĩ thì người ta vẫn nhận ra, nhưng thà có còn hơn không.

Theo như hỏi đáp với cái máy tính, người bên trong vẫn có thể nhìn rõ bên ngoài như nhìn qua cửa kính. Nếu vậy thì cũng giống như gương ma thuật rồi. Kể ra chức năng này cũng tiện.

Mỗi tội kết giới này lại có một điểm yếu—— ấy là nó sẽ phân lập mọi thứ, kể cả âm thanh.

Đừng nói đến tác động vật lý, cả âm thanh cũng không thể vào được.

Nếu đó là một không gian khép kín thì bầu không khí bên trong sẽ ra sao? Bên trong căn phòng trắng, sau khi tôi tập trung vào hỏi vấn đề này, máy tính trả lời rằng không khí bên trong sẽ tự động cân bằng các thành phần. Khi thấy câu trả lời, tôi chỉ còn biết tung hô ma thuật mà thôi.

Vấn đề duy nhất ở đây là kết giới luôn tồn tại trong 30p , một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Dù người ta có muốn ra ngoài sớm hơn thì cũng không hủy kết giới được.

Trong khi kết giới tồn tại, nó cũng sẽ chầm chậm chữa thương cho người bên trong. Có nghĩa là, ngoài ma thuật trị thương ra, đây là một cách khác để trị liệu.

Vì ma thuật này lấn sang cả tác dụng trị thương nên chẳng trách sao nó lại bị nhiều hạn chế đến vậy.

Nhưng giờ thì những hạn chế đó không thành vấn đề. Chỉ cần cái kết giới này giúp bảo vệ Mia an toàn là được.

Nhìn Mia thanh thản ngủ bên trong, tôi hài lòng và đứng dậy.

Giờ chỉ cần tiêu diệt con Orc Tướng nữa mọi chuyện kết thúc, và chúng tôi có thể giành được thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến tại khu nhà chính này.

Tôi ngước đầu lên.

Lúc đó thì Alice và Tamaki chạy đến.

Cả hai đứa đều bị thương khắp người, nhưng may thay không có vết thương nào chí mạng cả. Alice liền dùng《Heal》để sơ cứu những vết thương trên người mình và Tamaki.

"Hai đứa giỏi lắm"

Tôi niệm《Haste》cho cả hai. Giữa lúc đang niệm, tôi cảm nhận được liên kết của mình với thần thú bị ngắt.

Vậy là hai con sói xám chết rồi.

Cám ơn tụi bây—— tôi nghĩ thầm.

Con Orc Tướng xông ra khỏi làn khói.

Không sao cả, chừng đó thời gian mà ma thuật của Mia kéo dài là đủ rồi. Tuy chỉ có vài giây nhưng vẫn rất quý giá.

Giờ chúng tôi cần phải lấy lại tinh thần trước.

"Tất cả cứ theo kế hoạch mà làm. Hành động thôi."

"Vâng!"

"Cứ để cho em"

Tôi vỗ nhẹ vào lưng hai đứa.

Được hào quang màu đỏ của《Haste》bao quanh, Alice và Tamaki xông thẳng vào con orc đen.

Tuy chiến thuật này khá liều lĩnh nhưng bọn tôi không còn cách nào khác. Với sức mạnh hiện tại của cả nhóm, tôi đã tìm ra được một khả năng mong manh để giành chiến thắng, và chúng tôi nhất định phải biến khả năng đó thành hiện thực.

Vì tay trái con Orc Tướng đã bị thương nên coi như nó không thể ném đá được nữa. Những hòn đá ấy không chỉ giết chết con quạ linh thú, mà còn xé toạc cả tay trái của Mia. Giờ nó không dùng được chiêu đó nữa nên bọn tôi cũng đỡ rất nhiều.

Vì đây là một cơ hội hiếm có nên chúng tôi quyết định không bỏ chạy.

Vì đã quyết tâm như vậy nên tôi mới để Mia lại đây.

Muốn diệt con Orc Tướng, chúng tôi phải chớp lấy cơ hội này—— tôi đã dặn mọi người chuẩn bị tinh thần chiến đấu rồi.

Cùng ý không lay chuyển, chỉ trong chớp mắt mà Alice và Tamaki đã xông vào con Orc Tướng.

Nếu tôi phán đoán sai, rất có thể cả hai sẽ hi sinh—— sự mềm yếu ấy cứ từ từ ăn sâu vào tim tôi.

Không sao đâu—— tôi lắc đầu.

Dù có là vậy, tôi cũng quyết không hối hận vì đã ra quyết định đó.

Một khi đã quyết tâm, tôi sẽ không quay đầu nữa.

Đứng ngoài phạm vi tấn công của con Orc Tướng, Alice tung ra một cú đâm, và nó dùng thanh kiếm bạc phản đòn. Nhát chém ấy trở thành một cơn cuồng phong tấn công Alice và Tamaki.

Mái tóc đen của Alice và mái tóc vàng của Tamaki tung bay trong gió...

Ngay khi cơ thể của cả hai sắp bị thổi bay thì...

"Tamaki, cúi người xuống!"

"Mmm, mmm! Hiểu rồi!"

Cả hai hạ trọng tâm cơ thể xuống và tuyệt vọng gượng lại.

Và khi đó, như chúng tôi đã bàn bạc từ trước...

"Tamaki, ngay!"

"Ưm!"

Tamaki lao vào phạm vi tấn công của con Orc Tướng và không hề phòng bị.

Con bé gào lên rồi bổ cái rìu khổng lồ của mình xuống.

Con Orc Tướng lập tức dùng thanh kiếm bạc cản lưỡi rìu...

Ngay lúc đó, Tamaki vứt cái rìu đi, cuối người xuống rồi chộp lấy con dao gọt trái cây trên ngực áo.

Hành động bất ngờ ấy khiến con Orc Tướng ngớ người ra trong khoảnh khắc.

Tamaki đâm con dao vào mặt sau cánh tay phải của con Orc màu đen.

Máu xanh từ đó phun ra, con Orc Tướng quằn quại vì đau đớn, thanh gươm bạc trong tay nó cũng rơi xuống.

Tốt, chiến thuật hiệu quả rồi!

Nhân cơ hội con Orc Tướng không thể thuần thục cử động tay trái, cũng như bị thương trên cánh tay phải...

Đây là một canh bạc liều lĩnh chứ không còn là chiến thuật nữa, nhưng chúng tôi đã thắng canh bạc này rồi.

"Alice, ngay!"

"Rõ!"

Alice tức thì thọc cây giáo thẳng vào người con Orc. Một khi không còn vũ khí thì dù có là Orc Tướng nó cũng không cách nào phòng vệ được.

Tôi cứ nghĩ vậy...

Nhưng con Orc tướng liền đá vào tay cầm cái rìu nằm dưới đất mà khi nãy Tamaki quăng đi, dùng cánh tay trái bị thương chộp lấy.

Tôi chỉ còn biết kêu lên một tiếng "hả?" mà thôi. Dám cá bọn Alice cũng đang muốn kêu lên "thế đ*o nào?" như tôi vậy.

Con Orc Tướng dùng cái rìu ấy chặn đòn tấn công của Alice. Mũi giáo đâm vào cái rìu, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

Alice kêu lên đau đớn, rồi phần thân trên bị đẩy lên.

Nếu lấy sức mạnh ra so, chắc chắn con Orc Tướng nằm kèo trên. Chỉ bằng một bàn tay trái gãy mất ngón cái, nó vẫn có thể dùng sức mạnh cổ tay mình để triệt tiêu đòn tấn công của Alice.

Trông thấy lưng con Orc Tướng cong lại... không phải, phải nói là con orc lực lưỡng đó đang dùng chân mình gượng bước tới mới đúng.

Con Orc Tướng vung cây rìu trên tai trái nó, không khí gầm lên, một cơn cuồng phong tấn công Alice và Tamaki.

"Thế... đ*o nào?"

Tamaki vứt con dao gọt trái cây đi, xoay người lại nhặt thanh kiếm bạc trên đất.

Cầm thanh kiếm bạc trong tay, con bé cứ để mặc cơn cuồng phong thổi mình lăn tròn trên đất. Mẹ kiếp thật, gió đó không phải hiệu ứng từ thanh kiếm bạc, mà là khả năng vốn có của con Orc đen kia.

Dù vậy nhưng bọn tôi đã triệt hạ được tay phải, đồng thời cướp luôn cả vũ khí chính của nó.

Đổi lại Tamaki cũng mất vũ khí của mình, nhưng so ra thì bên tôi vẫn có lợi hơn, và con orc đã bị yếu thế. Bây giờ, dù có phải tốn bao lâu cũng phải giết cho bằng được nó.

Ngay lúc đó, khu trường học bỗng náo động hẳn lên. Shiki ôm theo cánh tay trái của Mia hốt hoảng chạy đến.

"Bọn orc đang kéo tới. Có khoảng vài con orc nhỏ với ít nhất là 1 con Tinh Anh. Tuy tôi đã cản nhưng Sakura-chan nói để mình cản chúng và chạy đi rồi..."

Tôi cau mày. Dù Nagatsuki Sakura dụ con Hellhound rất tốt nhưng chúng tôi vẫn không thể để con bé làm liều được. Bằng không thì mọi chuyện rối tung lên mất.

Đằng kia, Alice và Tamaki vẫn đang đánh nhau quyết liệt với con Orc Tướng.

Tuy không nghiêm trọng nhưng cả hai đã gây cho con Orc khá nhiều thương tích và chiếm được thế thượng phong. Còn con Orc Tướng thì hình như không còn mạnh như khi nãy nữa.

Nhất là khi gặp phải thanh kiếm bạc trong tay Tamaki, nó chiến đấu rất khổ sở. Nhìn kỹ lại tôi mới thấy, cứ mỗi khi Tamaki vung thanh kiếm ấy, xung quanh lại có ánh sáng lóe lên.

Gì kia? Thanh kiếm ấy phát tán bụi gì đó à?

Không, tôi thấy không giống vậy. Hình như những đòn tấn công của Tamaki... nhanh hơn một chút, và cũng chuẩn xác hơn nữa.

"Kazu-san! Em thấy sung sức cực kỳ luôn! Cứ thế này thì em dư sức đánh luôn!"

Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là do cảm giác "runner's high", nhưng hình như không phải rồi...

"Thế giới này cũng có vũ khí ma thuật à?"

Nhìn vào trận đấu dữ dội giữa bọn Alice và con Orc Tướng, Shiki nói khẽ.

Hiều rồi, ma cụ đây mà... Nếu đã có quái vật, skill và ma thuật thì có thêm vũ khí với hiệu ứng đặc biệt như trong RPG cũng không lạ gì.

Nếu vậy, có khi nào đó là vũ khí giúp tăng cường ý thức chiến đấu không? Hay nó có tác dụng triệt tiêu mệt mỏi? Hay là hiệu ứng gì khác....?

Nhưng sao cũng được, tóm lại là chúng tôi lấy được hàng ngon rồi. Có món đó trong tay, chắc chắc chúng tôi sẽ đủ sức đối phó con Orc Tướng thôi.

"Alice, viện quân của địch sắp tớii! Em sang đó đánh chặn chúng đi! Tamaki, anh với em lo dẫn dụ con Orc Tướng! Phải kéo nó ra xa lũ orc thường mới đánh được!"

Nghe xong, cả hai nhăn mặt...

Nhưng rồi hai đứa cũng gật đầu và hành động ngay. Nếu cãi nhau ở đây thì chỉ làm cho tình hình xấu đi thôi—— ba chúng tôi đều biết rõ chuyện đó.

Đã cố công đến mức này thì chúng tôi không thể để sổng con Orc Tướng được. Alice với Shiki rẽ sang hướng mà viện quân của địch đang tới.

Trong khi đó, tôi với Tamaki sẽ giả vờ bỏ chạy và dụ con orc đen tránh xa viện quân. May thay, hình như con Orc Tướng không thể tự suy nghĩ chiến thuật được. Thế là nó bị hai đứa tôi dụ đi.

Chúng tôi chia nhau ra, chuẩn bị đánh trận cuối cùng.

Mặt trời chuẩn bị tắt nắng.

xxx

Dưới bầu trời bị ánh hoàng hôn nhuộm cam, Tamaki vừa di chuyển vừa giao chiến kịch liệt với con Orc Tướng.

Tamaki dùng cả hai tay cầm thanh kiếm bạc, còn con Orc Tướng thì cầm cái rìu khổng lồ bằng bàn tay trái bị thương.

Cả hai bên đang cân nhau.

Mỗi khi kiếm chạm rìu, phản lực đẩy lùi cả hai, quanh chiến trường là những tia lửa bắn tung tóe.

Chúng tôi có thể chiến đấu được.

Tôi siết chặt nắm tay và nhìn trận chiến.

Tôi đã niệm toàn bộ ma thuật hỗ trợ cường hóa lên Tamaki, thậm chí cả《Haste》nữa, nhờ vậy mà con bé có thể đánh ngang cơ với con Orc Tướng.

Rồi ngay trước khi《Haste》mất hiệu lực, Tamaki bất thần kêu lên một tiếng "A"

"Lên cấp rồi..."

Tôi hiểu ý con bé ngay. Chúng tôi lập tức được dịch chuyền vào căn phòng màu trắng.

Bên trong, Alice và Mia đang chờ chúng tôi.

Mia được tạm thả ra khỏi《Repel Sphere》. Tuy chỉ là ma thuật hỗ trợ nhưng những điều kiện hạn chế vẫn rất ngặt nghèo, ấy vậy nhưng những hạn chế ấy vẫn bị căn phòng trắng này xóa bỏ à?

Mia lập tức ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp. Alice nhanh chóng niệm《Heal》lên.

Làn da Mia hồng hào trở lại.

Có lẽ nhờ hiệu ứng chữa thương của《Repel Sphere》nên giờ Mia đã khỏe hơn lúc chúng tôi bỏ đi một chút rồi.

"Cám ơn Alice-chi nha"

"Cậu khỏe lại là mừng rồi"

Giờ thì Mia đã được 4 điểm skill.

Liệu con bé sẽ nâng Phong Thuật hay nâng tiếp Thổ Thuật đây?

Mà không phải, tôi nên hỏi trước cho chắc thì hơn.

"Alice, em hạ được bao nhiêu con Orc?"

"Ừm... 2 con tinh anh, 2 con thường. Trình tự tiêu diệt là thường, tinh anh, tinh anh, thường."

Khiếp thật, mới chút xíu đó mà em ấy thịt luôn 2 con orc tinh anh rồi.

Th-thật là vãi chưởng!

Trông thấy gương mặt sửng sốt của tôi, Alice hốt hoảng.

"Có phải em tiêu diệt chúng một mình đâu, chị Shiki với Sakura cũng có giúp nữa... Nhờ có Sakura lanh trí đánh lạc hướng bọn Orc Tinh Anh nên em mới dễ dàng hạ được chúng đó chứ."

Wow, hồi trước, lúc phải đối đầu với con Hellhound con bé cũng vậy. Mới lv 1 thôi mà Nagatsuki Sakura đã dám đối đầu với Orc Tinh Anh luôn rồi. Công nhận con bé này liều kinh khủng.

Cứ như biết mình sắp chết nên phải vội vàng.

Không, có lẽ vì căm hận lũ orc đến tận xương tủy nên con bé mới làm vậy thôi.

Khiếp thật, có khi nào con bé sẽ đánh cảm tử luôn không? Mong là trước khi chuyện đó thành hiện thực, Shiki sẽ khuyên nhủ được con bé...

"Nhưng cũng vì vậy nên Sakura đã bị thương nặng. Em muốn chữa cho cô bé trước rồi diệt hết đám orc còn lại sau... được không anh?"

"À.... ờmmmmm..... vậy trị thương cho con bé đi."

Tóm lại một câu là em ấy không thể đến hỗ trợ tôi và Tamaki kịp.

Nhưng đằng nào thì chúng tôi cũng đã tách nhau khá xa.

Tôi nhớ mấy cuộc vấn đáp cũng có đề cập chuyện này rồi. Dù đã lập nhóm với nhau, nếu tách nhau quá xa thì chúng tôi sẽ không còn chia sẻ kinh nghiệm cho nhau nữa. Nhưng lần này chúng tôi vẫn chưa vượt ngoài phạm vi cho phép.

Không trong mong được gì ở Alice nữa.

Nhưng giờ Tamaki đã đánh ngang cơ với con Orc Tướng. Và cũng may là Alice đã chặn được toàn bộ viện quân của địch.

Coi bộ tôi là người phải gánh vác sự mạng biến trận này thành trận thắng rồi.

Ngoài ra tôi cũng đoán đại khái rằng lượng kinh nghiệm từ con Hellhound bằng khoảng 12 con orc.

Vậy chắc là con chó đó ở lv 12.

Nếu tính một cách đơn giản thì skill Ma Khuyển của nó sẽ ở cấp 6... và dù vậy thì nó vẫn sẽ còn thừa vài điểm skill.

Tôi thấy con chó đó không giỏi cận chiến cho lắm.

Nếu không tính đòn phun lửa thì chỉ bằng Thương Kĩ cấp 4, Alice đã có thể đánh ngang cơ nó. Còn Tamaki, tuy có Kiếm Kĩ cấp 5 nhưng con bé phải dè chừng đòn phun lửa, với lại tình hình lúc đó khá rối loạn nên tôi không thể đánh giá được.

Hừm—— có nhiều cách để tính toán quá.

Có lẽ tôi không nên quan niệm hệ thống skill của kẻ thù cũng giống chúng tôi thì hơn.

Nhưng cứ để qua một bên đã. Giờ chúng tôi không cần phải lo chuyện đó làm gì.

Kế đến là...

"Cứ để cho mình đi Alice! Nhất định mình sẽ thắng cho coi!"

Tamaki hào hứng giơ nắm đấm lên nhìn tôi.

"Kazu-san, nhìn cho kĩ nha, nhất định lần này em sẽ hữu dụng cho anh thấy"

Tamaki....ra là vậy à...

Em vẫn tưởng nếu mình vô dụng, anh sẽ bỏ rơi em à?

Hừ, có lẽ ý nghĩ ấy đã thành suy nghĩ vô thức trong con bé rồi. Tôi chợt nhớ lại chuyện mình nói với Shiki lúc đang nằm nghỉ ban trưa.

Shiba là chấn thương tâm lý của tôi.

Và Tamaki cũng bị tổn thương tâm lý.

Cho nên Tamaki cũng phải đối mặt với tổn thương ấy như tôi và Shiki vậy. Sau này, để cả bọn cùng nhau tồn tại, con bé phải đấu tranh vượt qua nổi sợ ấy.

Vì là đồng đội với nhau, ít nhất chúng tôi cũng phải động viên để tiếp thêm nghị lực cho Tamaki.

"Đừng lo, anh không bỏ rơi em đâu."

Nói xong, tôi nhẹ nhàng xoa đầu Tamaki.

Con bé cười gượng gạo như bị ngứa.

Thấy vậy, Mia cũng xáp lại gần, đưa đầu ra rồi kêu một tiếng "Ưm"

"Oi"

"Em cũng ráng lắm rồi chứ bộ, động viên em tí coi"

"Bao nhiêu mới đủ đây hả...."

Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn mạnh tay xoa đầu Mia.

"Không hiểu sao em có cảm giác mình bị phân biệt đối xử quá."

"Cứ ảo tưởng"

"Lợi dụng được bao nhiêu cứ lợi dụng, đến khi hết giá trị thì vứt đi à?"

"Đừng có nói cái kiểu đó"

Tôi nhìn sang Alice, em ấy đang đứng ở một góc xa xa và nhìn tôi bằng một ánh mắt cô đơn. Tôi liền đưa tay tới vẫy em ấy đến, rồi sau khi xong bên Mia, tôi xoa đầu em ấy luôn.

Alice nhắm mắt lại ra chiều rất thích thú. Mà nãy giờ thì tay tôi vẫn còn trên đầu Tamaki.

Tôi cần phải tập trung cũng cố tinh thần cho Tamaki đã.

Tôi liếc sang Mia, em ấy cũng gật đầu đồng tình.

Tôi luôn có cảm giác lúc nào Mia cũng là người hiểu rõ tình hình nhất. Ừm—— nói sao đây, nhờ vậy nên tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Thực sự là rất nhẹ nhõm.

"Xin lỗi Kazu-san"

Tamaki nhẹ nhàng nói.

"Em làm phiền anh nhiều quá"

Không phải vậy đâu—— là một câu không khó gì để nói ra, nhưng đối với con bé thì đó không phải là lời an ủi.

Tôi hiểu rất rõ. Vì đã chuyện trò với Shiki về chấn thương tâm lý của chúng tôi nên tôi hiểu rất rõ nỗi đau của con bé.

Dù dòng suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi vẫn không thể nào nói ra thành lời được...

Nhưng, có lẽ tôi có thể dùng hành động của mình để thể hiện ra.

Tôi rất sẵn lòng giúp Tamaki. Để làm được vậy, cách tốt nhất là tin tưởng vào Tamaki và giao lại mọi chuyện cho con bé giải quyết.

"À... đúng rồi Kazu-san, giờ em nên dùng điểm skill làm gì đây..."

"Hồi trước bàn rồi mà?"

Hiện Tamaki đang có 4 điểm skill. Nếu dồn hết vào một skill thì sẽ đủ điểm để nâng từ cấp 0 lên cấp 2.

Tôi thấy, dù không làm vậy thì con bé cũng chỉ cần nâng Thể Chất lên cấp 2 là được. Khi đó thì rủi ro khi giao chiến với con Orc Tướng sẽ giảm đi nhiều.

Nhưng khi trước đã thảo luận rồi, và chúng tôi sẽ không làm vậy. Tôi tin vào sức mạnh hiện tại của Tamaki, và Tamaki cũng tin tưởng vào khả năng của tôi nữa.

"Không cần nâng skill cũng được."

Cho nên tôi nói lại lần nữa.

"Ta sẽ để dành chỗ điểm skill đó, vì chỉ cần em tập trung là chắc chắn sẽ thắng. Nó chỉ là một con Orc Tướng thôi, không cần quan tâm quá làm gì đâu, chúng ta cần phải nâng Kiếm Kĩ lên cấp 6 trước đã"

Thực ra, con Orc Tướng không yếu đến mức nên dùng từ "chỉ" để nhắc tới. Đến tận bây giờ, chúng tôi cũng chỉ vừa đủ sức đương đầu với nó thôi.

Dù vậy nhưng tôi vẫn phải cố chịu đựng.

Vì Tamaki.

Vì tương tai của cả nhóm.

Chúng tôi phải vận dụng sức mạnh hiện có để mà chiến thắng trận này.

"Kazu-san..."

"Không sao đâu, anh biết em mạnh mà..."

Tôi tự tin gật đầu. Dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng tôi vẫn phải mỉm cười như thể cảm xúc ấy không tồn tại.

Sau đó, chúng tôi bàn chuyện skill của Mia rồi quyết định để em ấy ưu tiên nâng Thổ Thuật lên cấp 5.

Sau trận chiến với con Hellhound, chúng tôi mới lại nhận ra ma thuật tấn công tầm xa quan trọng thế nào.

Thổ Thuật cấp 5《Rockfall》là một ma thuật có thể triệu ra một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống. Có thể coi đây là phiên bản mạnh hơn của《Stone Blast》cũng được. Về mặt sinh học, dù con Hellhound có mạnh đến đâu đi nữa, chúng tôi chỉ cần đè bẹp xác nó là được thôi.

"Nâng cấp skill lên, rồi tấn công theo quy luật tự nhiên là được"

Chỉ còn lại một tay, Mia nhe răng cười điệu. Nhưng kệ đi, rất có thể con bé nói đúng, cái quan trọng ở đây là hỏa lực.

Rồi sau đó, chúng tôi hứa nhất định sẽ gặp lại nhau. Chúng tôi thề rằng nhất định sẽ thắng trận chiến này rồi cùng nhau họp mặt.

"Alice với Mia cứ chờ đó đi, nhất định mình sẽ quay về cùng Kazu-san cho coi"

Sau khi lấy lại tinh thần, Tamaki siết chặt nắm tay trước ngực mình rồi "Hưm" một tiếng. Cứ mỗi khi con bé cử động, hai bím tóc vàng đằng sau lại đung đưa như thể có sự sống riêng.

Chúng tôi rời căn phòng trắng và quay về nơi con Orc Tướng đang chờ.

Tamaki: Level 10 | Kiếm Kĩ 5/Thể Chất 1 | Điểm Skill 4

Mia: Level 10 | Thổ Thuật 4/Phong Thuật 3 | Điểm Skill 4

◆ ◆ ◆

Và rồi chúng tôi bắt đầu trận chiến kinh hoàng đến mức khiến người ta chết khiếp.

Sau khi từ căn phòng trắng trở ra, Tamaki hét lên một tiếng rồi vung thanh kiếm bạc.

Đòn ấy mạnh đến nổi làm đẩy Orc Tướng thụt lùi. Rất tốt.... nhưng chỉ tạm thời thôi.

"Tamaki, lui lại"

"Vâng!"

Trong lúc tôi bắt đầu niệm ma thuật, Tamaki tách khỏi con Orc Tướng rồi chạy về phía tôi.

"《Extend Spell》"

Ma thuật Hỗ Trợ cấp 5《Extend Spell》là một ma thuật giúp tăng thời gian tác dụng cho ma thuật tiếp theo tôi dùng. Tôi chạm vào vai Tamaki.

"《Haste》"

Tuy hiệu lực của《Haste》vẫn còn đó nhưng tôi vẫn vội bổ sung thêm. Một khi thời gian tác dụng tăng gấp đôi, Tamaki có thể tập trung vào tấn công mà không sợ ma thuật ấy mất hiệu lực giữa chừng.

Con Orc Tướng phóng đến gần.

Tamaki tung ra một đòn thật mạnh rồi di chuyển vòng quanh để tìm vị trí dễ tấn công. Ôi trời, đừng có đứng chỗ đó chứ!

"Tamaki! Đằng sau là vách đá đó!"

"Hả?"

Tamaki ngạc nhiên kêu lên. Chỉ một khắc sau, con Orc Tướng tung ra một đòn cực mạnh. Ẹc, giờ mà nó còn mạnh đến vậy à?

Đứng ngay bên vách đá, Tamaki lúng túng. Ôi thiệt tình chứ, sao lại canh ngay lúc này mà lóng ngóng vậy?

Tôi lao vội đến bãi chiến trường.

"Tamaki!

Giữa lúc con bé đang mất thăng bằng, tôi vươn tay ra để giúp.

Lần này thì con Orc Tướng bổ cái rìu vào tôi.

Hô hô, anh mày biết trước rồi con à! Nếu thằng quỷ sứ này đã nóng máu đến vậy thì tôi không để vuột mất cơ hội này đâu.

Thế là tôi liền dùng ma thuật.

"《Reflection》"

Tóm lại thì hành động của tôi chỉ là mồi nhử kẻ địch tấn công mình mà thôi. Vì biết rõ khi nào nó sẽ tung ra đòn đó nên dụ nó dễ ợt.

Chiếc khiên cầu vồng hiện ra trước mặt tôi và phản ngược cú bổ rìu. Lưng con Orc Tướng cong hơn cả Tamaki, rồi nó ngưng cử động.

Hai bên tức thì đổi vị trí cho nhau, rồi con Orc Tướng cứ vậy mà lăn xuống vách đá.

Kêu là vách đá vậy chứ nó cũng chỉ hơi dốc tí thôi. Nếu gượng một tí thì thể nào nó cũng trèo lên được. Hơn nữa con Orc Tướng rất trâu chó, không có thể nào có chuyện nó chết dễ vậy. Cho nên——

"Đi nào Tamaki!"

"Ưm!"

Chúng tôi không do dự mà nhảy xuống vách đá luôn.

Rồi trượt dốc xuống.

Chúng tôi đã quyết tâm cao độ rồi. Nhất định phải đuổi theo đến cùng, tấn công và tiêu diệt nó ngay tại đây.

Và đúng như tôi đoán, Con Orc Tướng dùng một chân móc vào một cái cây trên sườn dốc và ngưng lại.

Tamaki và tôi trượt đến.

Giữa lúc đang khụy một gối, con Orc Tướng quay về phía bọn tôi.

Nó bất ngờ ra mặt.

"Nguy hiểm lắm Kazu-san...."

"Không, cứ vậy mà tiến lên"

Tôi nắm tay Tamaki và lao vội xuống sườn dốc. Tôi lên đằng trước kéo Tamaki xuống và động viên con bé.

"Đừng lo cho anh, nhất định em phải tung một đòn kết liễu nó luôn nghe chưa?"

"Nhưng...."

"Nhanh lên."

Con Orc Tướng xiêu vẹo giơ cái rìu lên. Nó sắp tấn công chưa?

Lần này thì tôi không thể đoán ra thời điểm nó tấn công được.

Nếu tính luôn cái lần con Orc Tướng rơi xuống hố thì tôi đã để nó thấy《Reflection》hai lần rồi. Không lý nào nó lại không cảnh giác ma thuật này được. Còn tôi thì không tài tình đến mức nhìn ra được đòn tấn công của đối phương. (Mình nhớ rõ ràng là lúc con orc ném đá Alice là 1 lần, ném đá Shiki là 2 lần, rồi vừa nãy nữa là 3 lần, nhưng khi check bản raw WN thì cũng chỉ thấy có 2 lần, không hiểu vì sao nữa)

Nếu cứ thế này thì chắc chắn tôi sẽ bị chẻ làm đôi.

Có lẽ đến cả Tamaki đằng sau tôi cũng sẽ chịu chung số phận.

Nhưng ấy là khi tôi buông tay chịu chết thôi.

Sau khi để Tamaki đứng đằng sau, tôi tiến vào vùng cận kề tầm tấn công của con Orc Tướng, và rồi...

"《Repel Sphere》"

Tôi triển khai kết giới lên chính bản thân mình.

Âm thanh xung quanh hoàn toàn biến mất.

Con Orc Tướng bổ cây rìu xuống theo đường chéo.

Nếu xét theo quỹ đạo của cây rìu, đòn đó dư sức chém đôi cả tôi lẫn Tamaki, và khi đang di chuyển với tốc độ thế này thì khó lòng nào tránh được.

Nhưng nhát chém ấy đã bị kết giới chặn hoàn toàn.

Con cái thân hình khổng lồ của nó rung lên.

Tới lúc rồi, đánh đi!

Giọng tôi không thể truyền ra bên ngoài, và tôi cũng không biết con bé thấy tôi ra hiệu bằng tay không nữa.

Nhưng Tamaki đã hành động.

Từ sau lưng tôi, con bé phóng vọt lên và lao về phía con Orc Tướng.

Rồi vung mạnh thanh kiếm bạc.

Thanh kiếm chém lìa đầu kẻ thù.

Cái đầu con Orc đen rời khỏi cơ thể nó và tung bay giữa không trung.

Rồi cứ vậy mà lăn tròn xuống dốc.

Cơ thể nó thì sụm xuống tại chỗ.

Rồi tan biến dần.

Để lại 4 viên ngọc xanh.

Tiếp đó trong đầu tôi, một âm thanh vang lên.

Tôi lên cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro