Gấu bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tags: thời gian sau timeskip (SPOILER), ngọt.

.
.
.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Bokuto vẫn tiếp tục chơi bóng chuyền và càng tiến xa hơn nữa, anh trở thành tuyển thủ bóng chuyền chuyên nghiệp, bắt đầu tham gia vô số giải đấu lớn nhỏ cùng các CLB khác nhau.

Akaashi khi Bokuto tốt nghiệp vẫn ở lại CLB bóng chuyền, tiếp nhận chức vụ đội trưởng dẫn dắt thế hệ tiếp theo của trường. Lúc này cả hai vẫn giữ liên lạc, Bokuto biết tin cậu làm đội trưởng thì rất tự hào, còn nói sẽ truyền thừa lại chiếc áo số 4 của mình cho cậu mặc, nhưng Akaashi đã từ chối.

Đúng 1 tuần sau lời từ chối đó, một bưu kiện chuyển phát nhanh gửi đến nhà Akaashi, bên trong là chiếc áo thi đấu số 4 có dấu gạch dưới của đội trưởng, kích cỡ lớn hơn của cậu rất nhiều...

.

5 năm sau Akaashi tốt nghiệp Đại học, Bokuto cũng đã trở thành tuyển thủ hàng đầu trong nước, thường chơi ở các giải đấu quốc gia và cả quốc tế.

Bokuto có một căn nhà ở Tokyo, từ lúc Akaashi học năm hai đã bị bắt cóc về đây.

.

Hôm nay cũng là một ngày bình thường, Bokuto có trận đấu ở Ý và đã rời nhà từ một tuần trước, cậu lại không thể đi xem vì bận rộn công việc nên đã thu hình lại, dự định vừa ăn cơm tối vừa xem.

Akaashi đang làm cơm trong bếp, cửa bên ngoài ‘bang’ một tiếng mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên trong ngôi nhà im ắng: "Hey hey Akaashi! Anh về rồi này!"

Cậu sững sờ đi ra phía cửa, lần nào về nhà anh cũng rầm rộ lớn tiếng như vậy, nhưng cậu đã quen rồi, trái lại nếu thiếu đi giọng anh thì lại thấy trống vắng vô cùng.

"Không phải anh đang ở Ý sao ạ, Bokuto-san?" Cậu có chút bất ngờ.

Bokuto cởi giày, chạy vội vào nhà ôm lấy Akaashi, lưng anh hơi khom xuống bao trọn lấy cả người cậu, hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh ấy, vùi đầu vào hõm vai cậu tìm kiếm mùi hương ngày đêm nhung nhớ.

"Anh nhớ Akaashi nên chạy về!"

Akaashi cũng nhón chân lên, dang tay ôm lại anh, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, "Không phải ngày mai anh có buổi ghi hình quảng cáo à, chạy về đây xa thế này bất tiện lắm ạ."

Bokuto nghe thấy vậy liền đứng thẳng lưng lên, dùng ánh mắt buồn bã như sắp khóc nhìn xuống cậu, mái tóc từ từ rũ xuống, anh bĩu môi: "Anh nhớ em mà.."

Akaashi bật cười, nụ cười xinh đẹp làm lòng anh xao xuyến. Trong quá khứ cậu hiếm khi cười thoải mái vui vẻ như vậy, đôi lúc chỉ là cái cười nhẹ nhàng, hay cười xã giao có lệ, nhưng kể từ ngày cả hai hẹn hò, tần suất cậu cười ngày một tăng lên.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nở nụ cười tươi như hoa của Akaashi, Bokuto cảm thấy con tim mình xao động rạo rực, hình như bản thân lại yêu con người trước mắt này thêm một lần nữa mất rồi.

"Được rồi. Nhưng em nấu hơi ít cơm, anh ăn thêm mì được không?"

"Được á!"

Akaashi buông anh ra, trở lại phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Bokuto thì hí hứng chạy theo sau, tóc cũng dựng lên lại như bình thường, còn hớn hở cười ngốc. Đôi lúc Akaashi lầm tưởng rằng bản thân đang nuôi một con cún to xác.

Một lúc sau, Akaashi dọn cơm ra bàn, bật lại trận đấu sáng nay của anh lên xem. Bokuto từ trong ba lô lấy ra một con gấu bông mang hình dáng như linh vật MSBY BJ của đội anh. Con gấu to bằng hai bàn tay anh cộng lại, anh đưa nó ra trước mặt cậu, "Tặng em."

"Anh thấy nó ở quầy lưu niệm, anh nhớ lần trước em nói thích Jackasuke, còn chụp hình chung nữa, giờ có bán bản gấu bông nhìn đáng yêu quá trời nên anh mua cho em nè!"

Akaashi ngạc nhiên, không ngờ anh lại nhớ kĩ những điều nhỏ nhặt ấy như vậy. Tay cậu nhận lấy con gấu bông rồi đưa nó lên ngắm ngía, vải bông sờ vào rất mềm mại, ngoại hình cũng dễ thương không kém, còn là linh vật của đội anh nữa.

Thật ra Akaashi không ghét những thứ dễ thương, mà cậu còn cảm thấy con gấu bông này cực kì giống anh.

"Thế nào Akaashi, em có thích không?"

Cậu nâng niu con gấu trong tay, gương mặt hiện lên nụ cười dịu dàng hướng về phía anh nói cảm ơn, cậu thật sự thích món quà đáng yêu này.

Bokuto cảm thấy đây chắc chắn là mỹ cảnh nhân gian!

"Anh phải may mắn lắm mới có được em."

Nhìn cậu vui vẻ trông rất dễ thương, anh không kiềm lòng được mà bước chân qua, đặt một nụ hôn lên trán cậu, rồi từ từ chuyển xuống hôn đến đôi môi mềm mại ngọt ngào kia.

Tiếng TV ồn ào những tiếng cổ vũ cho MSBY BJ, nhưng bọn họ giờ đây lại chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập thình thịch của đối phương.

.

Sáng sớm Akaashi tỉnh dậy, Bokuto đã rời đi cho kịp lịch trình nhưng anh không quên mua đồ ăn sáng cho cậu, đặt một tờ giấy cạnh bàn với nét chữ nguệch ngoạc viết vội.

‘Anh đi làm nhé! Em nhớ ăn bữa sáng trên bàn phòng bếp đấy! ^_^ ♡
- Koutarou’

Cầm trên tay chiếc giấy nhớ đáng yêu, cậu vui vẻ đáp: "Vâng ạ."

.

Trưa hôm ấy, nhân viên chuyển phát nhanh ấn chuông cửa nhà cậu, Akaashi xỏ dép đi ra.

"Xin chào! Ngài Bokuto đã đặt một số lượng lớn gấu bông bên chúng tôi, chúng tôi cũng khuyến mãi thêm một số thứ nữa bên trong gói hàng. Cậu ký nhận giúp tôi nhé!"

Dù không rõ là Bokuto đặt gấu bông làm gì nhưng Akaashi vẫn ký nhận, chuyện anh đi công tác đó đây rồi mua đồ gửi về là khá thường xuyên nên cậu cũng không xa lạ gì.

Nhưng đến khi hai ba nhân viên chuyển phát mỗi người ôm một thùng giấy lớn vào nhà, cậu ngẩn người.

"...?"

Chào hỏi với nhân viên bên kia xong xuôi, cậu vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng đóng cửa vào nhà, dùng dao rọc giấy mở từng thùng hàng ra.

Bên trong là rất nhiều gấu bông linh vật MSBY BJ đủ loại kích cỡ và hình dạng, có con cao 1m đến 1m5, cũng có con bé tí khoảng 10cm, còn có nhiều con mặc những bộ trang phục khác nhau, váy quần đều đầy đủ...

Tất cả đều rất mềm, sờ rất thích tay, nhìn cũng rất dễ thương, nhưng mà NHIỀU QUÁ?!

Akaashi khó hiểu, "Tự nhiên anh ấy mua nhiều vậy làm gì..."

*MSBY BJ mascot:

______________

🦉Chuyện hậu trường

(Cảnh báo OOC)

Bokuto: Tui nói nè tác giả, bà nên thay đổi cách xưng tên của tụi tui sớm sớm đi.

Tác giả (tôi): Ủa sao vậy ba?

Bokuto: Tại vì bà cứ gọi họ của tụi tui hoài, vài tháng nữa tụi tui cưới nhau rồi thì không còn Akaashi nữa đâu à.

Bokuto: Không lẽ bà định viết kiểu "Bokuto ôm lấy Bokuto" hả?!

Tôi: ...

Tôi: (☉o☉)!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro