Hoa Tường Vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 翎翎翎翎翎酱
Linkfic: https://h43586546y.lofter.com/post/4c8d833e_2b4c95eab

"Bên trong đóa hoa tường vi kia có tưởng niệm cùng tình yêu bị nghiền nát, tượng trưng cho tình yêu lãng mạn không đổi của đôi ta. "


Hạ Tuấn Lâm cúi đầu sửa sang lại bó hoa trong tay, trong mắt tràn đầy tình yêu. Đầu ngón tay dịu dàng tựa như vuốt ve gương mặt người yêu.

"Hạ nhi, hôm nay em xin nghỉ à." Thẩm Thâm Thâm cầm một sấp tài liệu đi vào.

"Vâng, em xin nghỉ một ngày, sau đó gộp với cuối tuần, ra ngoài có chút việc." Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, ý cười ở khóe miệng cũng không thu hồi.

"Vui vẻ như vậy? Em còn mua hoa?" Thẩm Thâm Thâm kinh ngạc.

"Ừ. Đúng vậy, đi hẹn hò."

"Em có bạn gái khi nào, là ở trường học chúng ta, không đúng, đóa hoa cao lãnh của trường chúng ta, không gần nữ sắc, là ai bắt cóc em, các fangirl của em chắc thương tâm chết mất?"

"Đại tỷ, chị rất tò mò?"

"Cuối cùng là ai, tâm hồn ăn dưa của chị không kiềm chế được."

"Không phải bạn gái, là bạn trai, ngoài trường, ở tỉnh khác."

"Bà mẹ nó, chị biết mà! Vào đại học lâu như vậy mà không yêu đương thì chắc chắn là có nam nhân bên ngoài."

"Chị không đi đưa tài liệu cho Lý đạo sao?" Hạ Tuấn Lâm nhìn tài liệu trên tay Thẩm Thâm Thâm.

"Chị mới từ chỗ Lý đạo về, cái này là danh sách tiết mục của tiết nghệ thuật Trần đạo viên đưa cho chị." Thẩm Thâm Thâm lật lật tài liệu trong tay," mẹ nó, tiết nghệ thuật vào ngày mai, ngày mai có tiết nghệ thuật, em xin nghỉ có biết ngày mai có tiết không? Bộ trưởng bộ vui chơi giải trí như em cứ như vậy mà rời đi sao."

"Không, áp lực đi tới tìm phó bộ trưởng chị rồi." Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười, đẩy Thẩm Thâm Thâm rời đi, " Chị! Mau đi tìm người chủ trì đi, ngày mai em không có ở trường học đâu." 

"Hạ Tuấn Lâm, em chơi xấu, em đem áp lực để lại cho chị." Thẩm Thâm Thâm đẩy cửa đi ra ngoài hét lớn.

Ban đêm, bằng điện thoại kể ra tưởng niệm đối với nhau, nhưng mà có chút không giống như bình thường, hôm nay bên màn hình của Hạ Tuấn Lâm tối đen như mực.

"Ngày mai là ngày mấy nhỉ, a, ngày mai là sinh nhật Hiên Hiên của chúng ta nha."

"Có thể không? Hạ Nhi." Tống Á Hiên gương mặt tươi cười dịu dàng ngồi ở vị trí làm việc, tay vẫn nguệch ngoạc bôi bôi vẽ vẽ.

"Thực xin lỗi, ngày mai trường học có tiết mục, em là người chủ trì không thể đi được."

"Được rồi. Ngày mai cũng không phải ngày gì đặc biệt, ngày mai chỉ là ngày thứ sáu bình thường thôi."

"Thực xin lỗi, chờ được nghỉ, em nhất định bù lại cho anh."

"Tốt. Anh đi làm đây, ông chủ đến rồi." Tống Á Hiên đem mặt để sát vào camera, vội vàng nói một câu liền lập tức cúp điện thoại.

"Được, Hiên Hiên thêm..." Hạ Tuấn Lâm còn chưa dứt lời, bên kia đã tắt máy. Hạ Tuấn Lâm cất điện thoại, nhìn màn hình lớn ở ga tàu cao tốc, khóe miệng nhếch lên.


"Xin mời hành khách của tàu cao tốc G0304 đi đến trước cổng soát vé để kiểm phiếu, xin mời hành khách của tàu cao tốc G0304 đi đến trước cổng soát vé để kiểm phiếu."

Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn trái ngược với những người xung quanh, thay vì khiêng những gương hành lí lớn. Hắn đứng lẻ loi một mình, trên tay cầm một bó tường vi, tượng trưng cho tình yêu lãng mạn của bọn hắn.

Lên tàu, Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm những bông hoa, đem tưởng niệm của hắn đối với hắn trong khoảng thời gian này nghiền nát, nhét vào những bông hoa. Dọc đường đi, Hạ Tuấn Lâm trong mắt cũng chỉ có bó hoa kia.

11 giờ 55 phút, Hạ Tuấn Lâm xuất hiện dưới lầu tòa nhà chung cư Tống Á Hiên thuê. Bắc Kinh đêm khuya nhiệt độ thấp đến lạnh run, gió cũng có chút lớn. Hoa bị hắn giấu sau lưng. Mở video trò chuyện.

"Lâm Lâm, làm sao vậy, anh vừa về đến nhà, sao giờ em còn ở bên ngoài, em làm sao vậy, đừng khóc, Tiểu Tống ca hát cho em được không, em chờ một chút, anh đi lấy đàn ghi ta......" Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm đã trễ như vậy vẫn còn ở bên ngoài, lại thoáng nhìn khóe mắt đọng những giọt nước mắt trong suốt, có chút hoảng loạn lo lắng.

Hạ Tuấn Lâm đứng trong gió lạnh, nghe ngữ khí lo lắng trong lời nói của Tống Á Hiên, trong lòng mềm mại, mũi có chút chua xót, có chút muốn khóc. Bọn hắn thật lâu rồi không có gặp nhau. Từ khi tốt nghiệp đại học, Tống Á Hiên thành công vào một công ty, chính mình thi lên thạc sĩ, cũng thi thành công, nửa năm không gặp mặt, sự nghiệp của Tống Á Hiên vừa mới khởi sắc, chính mình lại bắt đầu làm nghiên cứu, mỗi lần gặp mặt không phải hắn vội thì chính mình không có thời gian, vĩnh viễn không thể cùng một chỗ. Lần này xa cách không đến 100 mét, tim hắn đập đến điên cuồng. Mà Tống Á Hiên lại không ở trước màn ảnh. Hắn nói.

"Khụ khụ, Tống Á Hiên đồng học, nếu anh hiện tại đi xuống lầu, 24 tuổi Tống Á Hiên còn có thể gặp Hạ Tuấn Lâm một lần cuối cùng, bằng không lần sau gặp mặt chính là 25 tuổi Tống Á Hiên đồng học."

Tống Á Hiên còn đang cuống quít tìm đàn ghi ta, nghe nói như thế, ngốc lặng vài giây, áo khoác không mặc, điện thoại cũng quên lấy, chỉ mặc một cái áo hoodie, lao xuống lầu.

Tống Á Hiên nhìn hắn, Hạ Tuấn Lâm mặc chiếc áo khoác bông mà lần trước hai người cùng đi dạo phố mua, mỉm cười, ánh trăng chiếu lên người hắn. Hạ Tuấn Lâm một tay đặt ở phía sau, một tay mở ra, chờ Tống Á Hiên đến ôm.

Tống Á Hiên tiến đến ôm chặt Hạ Tuấn Lâm. Ánh mắt du tẩu trên gương mặt hắn, phảng phất muốn đem Hạ Tuấn Lâm khắc vào đáy lòng. 

Hạ Tuấn Lâm từ sau lưng lấy ra bó hoa đã chuẩn bị từ lâu, Tống Á Hiên đôi mắt lấp lánh, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe miệng Hạ Tuấn Lâm.

"25 tuổi giây đầu tiên, chúng ta đừng ôm, chúng ta hôn môi đi."

Hơi thở, độ ấm hòa lẫn nhau, khóe miệng tách ra sợi chỉ bạc. Thiếu niên hôn môi dưới ánh trăng, vạn vật trên thế giới như chúc phúc cho đoạn tình yêu lãng mạn đến cực điểm này.

-
Tuy trễ một tí nhưng Hiên Hiên bảo bối sinh nhật vui vẻ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro