Chương 100: Thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cà Rốt

Beta: Cá Muối + Su

Ngày kế tiếp, Tả Ninh vẫn luôn nghiêm túc thực hiện "tự mình vào bếp" như hứa hẹn.

Mỗi ngày đều ở biệt thự tra tư liệu, chuẩn bị cho bộ tiểu thuyết của mình, đến giờ liền chuẩn bị bữa tối chờ Du Hạo Nam tan tầm, có khi thậm chí ngay cả cơm trưa cô cũng làm xong, sau đó tự mình đưa tới công ty rồi cùng ăn với anh.

Đại khái là vì trước kia lúc cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau, hai người cả ngày cùng một đám người ở đoàn phim nên cô chưa từng trải nghiệm qua cảm giác "Gia đình", hiện giờ sinh hoạt cùng Du Hạo Nam, thế nhưng thật ra cô càng ngày càng thích những việc vụn vặt hằng ngày.

Mà trong giai đoạn này, do địa điểm chọn để quay ngoại cảnh trước đó có sự thay đổi nên đoàn phim cũng rời khỏi khu nghỉ, Tả Ninh cũng hoàn toàn tách ra khỏi đoàn phim, ngẫu nhiên có kịch bản cùng lời kịch cần phải sửa đổi thì cô cũng trực tiếp dùng bưu kiện để trao đổi.

Cô nghĩ, như vậy đối với ai cũng đều tốt, bởi vì cô sợ phải gặp lại Thu Dật Bạch.

Sau khi vào tháng 11, thời tiết dần dần chuyển lạnh, bình thường cô không có chỗ ở cố định, bên người không mang nhiều đồ, cho nên không thể không đi ra ngoài đi dạo, chuẩn bị một ít quần áo theo mùa.

Từ trước đến nay cô không kén chọn nhãn hiệu và cấp bậc quần áo, chỉ cần thích thì cho dù là hàng vỉa hè cô cũng sẽ mua, chỉ là lần này muốn mua cho Du Hạo Nam thêm ít quần áo mùa thu, thế nên cô mới tới trung tâm thương mại cao cấp nhất.

Bởi vì giá cả đắt đỏ, lại đang trong thời gian làm việc, người trong trung tâm thương mại không nhiều, cô mới vừa đi vào một cửa hàng đồ nữ thì lập tức gặp được một người đã lâu không gặp.

Nói là đã lâu, nhưng thật ra cũng chỉ mới 20 ngày, chỉ là bắt đầu từ đêm sinh nhật đó của Cao Hạ thì thật sự cả người Thu Dật Mặc đều biến mất khỏi tầm nhìn của cô, gần như cô cũng sắp quên mất còn có người này tồn tại.

Đương nhiên Thu Dật Mặc không có khả năng một mình đi dạo trong cửa hàng quần áo nữ, ở bên cạnh anh là một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp, nhìn qua có vẻ lớn hơn Tả Ninh một vài tuổi, nhưng lại có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Khi Tả Ninh đi vào, người phụ nữ đó mới từ phòng thử đồ đi ra, trên người mặc một bộ váy gợi cảm, trên mặt cười kiều mị, đang dò hỏi ý kiến của Thu Dật Mặc, Thu Dật Mặc thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng như thường ngày, cái gì cũng không nói mà chỉ gật đầu.

Đây là niềm vui mới của anh sao? Nhìn giống như có chút quen mắt, có lẽ là minh tinh hoặc người mẫu nào đó không quá nổi tiếng

Theo bản năng mà nghĩ như vậy, trong lòng Tả Ninh lại là một mảnh bình tĩnh, xoay người đi ra ngoài, cô không có hứng thú cùng người kia chào hỏi, cũng may người nọ hẳn là cũng không phát hiện ra cô.

Tránh cho lại đụng phải, cô dứt khoát đi lên khu quần áo nam ở trên lầu, trước tiên chọn quần áo cho Du Hạo Nam.

Bình thường Du Hạo Nam đều mặc vest, Tả Ninh còn nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy anh mặc áo thun quần jean cùng giày trắng, cô đã ngạc nhiên đến không khép miệng lại được.

Bởi vì nhìn anh như vậy thật sự quá trẻ tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, tinh thần phấn chấn bừng bừng, giống như một chàng sinh viên ngây thơ, lại hấp dẫn một cách khó hiểu.

Hôm đó là cuối tuần, Du Hạo Nam đồng ý cùng cô đi chơi công viên trò chơi, nhìn hai mắt cô sáng lên, anh không khỏi đắc ý mà nhướng mày: "Như thế nào? Bị vẻ đẹp trai của anh làm mù mắt?"

Tả Ninh phối hợp mà nhắm mắt lại: "Đúng vậy, đẹp đến mù mắt, em cũng không nhìn thấy anh ở đâu."

Du Hạo Nam bị cô chọc cho cười, anh sải bước tiến lên ôm lấy cô hôn sâu một trận, cuối cùng còn chưa đã thèm mà liếm một cái trên môi cô, ăn hết son môi mà cô vừa mới thoa vào trong miệng.

"Anh cái người này thật là......"

Tả Ninh căm giận mà trừng mắt nhìn anh một cái rồi lấy son môi trong túi ra muốn trang điểm lại, anh lại vô lại nói: "Đừng thoa, dù sao lát nữa cũng sẽ bị anh ăn luôn."

Kết quả là ngày hôm đó đương nhiên hai người không tới công viên trò chơi, sau khi Tả Ninh bôi son lần thứ hai thì lại bị ăn hết, hai người trực tiếp ôm nhau lăn đến trên sô pha.

Túng dục đáng xấu hổ! Nghĩ lại những chuyện trải qua ngày hôm đó, Tả Ninh không khỏi lắc lắc đầu, treo chiếc áo khoác mình đã chọn lựa kĩ càng lên giá trước mặt xong video call cho Du Hạo Nam.

"Cái áo này thế nào? Em cảm thấy anh mặc vào chắc chắn là siêu đẹp trai!"

"Tại sao lại đột nhiên muốn mua quần áo cho anh?"

"Thì muốn tặng quà cho anh, không được sao? Anh mau xem có thích không!"

"Đẹp đẹp, em chọn đều đẹp."

"Sao anh lại đáp cho có lệ như vậy?"

"Đây là lời anh nói thật lòng, nhưng mà có phải có chút ngắn hay không? Mặc cái này vào, chỉ sợ cơ bụng của anh không cẩn thận một chút sẽ liền lập tức lộ ra, em đồng ý cho người khác nhìn thấy đồ của mình sao?"

"Vậy anh mặc vào chỉ cho một mình em xem không phải là được rồi sao! Anh rốt cuộc có muốn hay không? Nếu anh đã không thích, vậy quên đi, người ta tỉ mỉ chọn cho anh..."

Tả Ninh vừa ngẩng đầu thì lại thấy Thu Dật Mặc không biết từ khi nào đã đứng ở cửa dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Vẻ tươi cười trên mặt cứng lại, nhưng cô cũng không nói gì thêm, tắt cuộc gọi, để nhân viên tìm số đo thích hợp cho cô, xem người đang đứng ở cửa như không tồn tại.

Nhân viên cửa hàng rất nhanh đã trả lời, nói là cả thành phố này đều không tìm thấy số đo mà cô muốn, chỉ có thể chuyển từ thành phố khác đến, hoặc là trực tiếp đặt hàng với thương gia nước ngoài, Tả Ninh không nói hai lời liền giao tiền đặt cọc và để lại phương thức liên lạc của mình.

Chờ đến khi cô ra cửa, Thu Dật Mặc lại theo tới đây rồi lạnh lùng nói ở phía sau cô: "Cô thích anh ta như vậy?"

Tả Ninh tiếp tục đi đường của mình, hoàn toàn chỉ coi người phía sau như không khí.

"Cho dù chỉ là một thế thân?"

Một câu này, lại làm cho Tả Ninh dừng bước chân. Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn vẫn là phẫn nộ, phẫn nộ với người đàn ông lạnh như băng và cao cao tại thượng ở phía sau.

"Thu tổng, Thu đại công tử, nếu tôi nhớ không lầm thì giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, bây giờ anh có niềm vui mới của anh, tôi cũng có bạn trai của tôi, chuyện của tôi, không nhọc anh lo lắng."

Đón nhận ánh mắt phẫn nộ của cô, Thu Dật Mặc cũng không giận mà chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động mở album ra xong đưa cho Tả Ninh: "Đây là những người phụ nữ trong mấy năm nay của Du Hạo Nam, tự mình nhìn xem, cô cùng những cô gái kia, có gì khác nhau."

Trong lòng Tả Ninh không ngừng nói với bản thân không cần xem, không cần nghe anh ta nói hươu nói vượn, nhưng tay phải lại không chịu khống chế mà nhận lấy điện thoại.

Lọt vào trong tầm mắt bức ảnh thứ nhất, đó là Giang Thuần Tâm mà cô quen thuộc, vài bức ảnh tiếp theo, tất cả đều là gương mặt khác nhau, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, những người này, bao gồm cả bản thân mình, giống như đều có vài điểm tương tự.

Giống nhau ở chỗ, mái tóc đen dài và thẳng, giống ở chỗ, mặc chiếc váy liền cùng một màu tới mắt cá chân, lại giống nhau ở chỗ, cho người ta cái loại cảm giác sạch sẽ thanh thuần này.

Từ trước đến nay Tả NInh sẽ không tạo hình tượng cố định cho mình, nhưng cô cũng biết, đánh giá của rất nhiều người đối với cô đều giống nhau, dùng lời của Thu Dật Bạch mà nói, chính là nhìn thanh thuần làm cho người ta muốn hung hăng chà đạp.

Còn về phong cách ăn mặc ngày thường của cô, cũng là cực kỳ đơn giản, đại đa số thời điểm đều thích mặc váy liền áo, hơn nữa chỉ có số ít mấy cái dài đến đầu gối, còn lại tất cả đều dài tới mắt cá chân.

Chỉ là như vậy thì có thể chứng minh điều gì? Cô nhịn không được cười nhạo ra tiếng, chẳng lẽ Du Hạo Nam còn không được thích các cô gái cùng một loại hình? Rất nhiều người mắt thẩm mỹ đều là cố định, cái này hết sức bình thường.

Thấy phản ứng của cô, Thu Dật Mặc tiếp tục nói: "Cô biết Du Hạo Nam từ khi học đại học khoa chính quy cho đến tiến sĩ, đều là ở nước Mỹ đúng không? Vừa vặn, tôi có quen biết một người bạn cùng trường với anh ta, theo như lời của người bạn kia, anh ta lúc ở Mỹ vẫn luôn tìm kiếm một cô gái đã từng đi di dân, cô gái đó chiếm cứ vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta, nhưng anh ta lại không biết tên cô gái đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro