Chương 140: Bắn ở bên trong có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mỡ

Beta: Su

Lần đầu tiên làm tình của một người đàn ông, anh ta phải tự làm một lần, như vậy mới càng có thể kéo dài. Tả Ninh đã nhìn thấy câu nói kiểu này trên Internet, có vẻ như đây là sự thật mà nhiều người đã đúc kết bằng kinh nghiệm bản thân.

Nhưng khi Phương Kinh Luân thực sự làm điều này, anh lao vào phòng tắm khi 2 người đang trêu chọc nhau đến không thể kìm lại được, đó lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Vì vậy Tả Ninh rốt cuộc không nhịn được mà "cười khúc khích": "Ai dạy cậu cái này vậy? Tôi còn tưởng cậu... cậu có cái gì..."

"Tôi có cái gì?" Phương Kinh Luân không nhịn được cúi xuống liếm đầu vú nhỏ xinh xắn khi nhìn bộ ngực của cô run lên vì cười.

Tả Ninh rốt cuộc không dám nói ra từ "bệnh kín" mà chỉ có thể thở hổn hển sửa lời: "Tôi còn tưởng cậu đi mua bao cao su."

Động tác của Phương Kinh Luân đình trệ: "Tôi... tôi thật sự không có, em... cũng không có, đúng không?"

Tả Ninh lại dùng hai tay câu cổ anh, ưỡn ngực đẩy đầu vú sưng tấy khó chịu vào miệng anh: "Vẫn đang trong kỳ an toàn, bắn ra bên ngoài là được rồi."

Sự chủ động của cô đem lại cho Phương Kinh Luân rất nhiều khích lệ, đầu ngón tay dừng lại trên bụng dưới lại bắt đầu thăm dò, có lúc xoa nắn cánh hoa, có lúc ấn nhị hoa, hoặc không ngừng xoay tròn quanh miệng huyệt.

"Ưm..." Mật dịch trào ra, Tả Ninh vặn vẹo, không khỏi xoa nắn chỗ lồi lõm giữa đũng quần anh: "Có thể vào rồi... có thể..."

Sau đó Phương Kinh Luân lấy những ngón tay đã dính đầy chất lỏng trong suốt của cô ra, di chuyển đến thắt lưng và cởi khóa quần của anh. Dù mới xuất một lần trong phòng tắm nhưng phân thân tráng kiện giờ đã cương cứng trở lại.

Hai cánh tay cường tráng ôm lấy eo thon của cô, dương vật nóng bỏng cọ xát giữa bụng dưới của cô trong chốc lát, sau khi tìm đúng vị trí thì đâm vào.

"A..." Tả Ninh vô thức bám vào bụng anh, dùng hai tay nắm chặt áo sơ mi trên lưng anh.

Cự vật sưng to bị quấn chặt trong hành lang chật hẹp, xúc cảm mềm mại và trơn trượt khiến Phương Kinh Luân không dám lùi lại, vì sợ nó vô tình bị đẩy ra.

Anh biết cô đã từng có nhiều người đàn ông trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên của anh, không có kinh nghiệm cũng như kỹ xảo, để không bị mất mặt trước mặt cô, anh chỉ có thể lao vào phòng tắm.

Nhưng anh không ngờ bên trong cô lại thoải mái như vậy, cho dù đã bắn một lần rồi, nhưng sau khi bị vách thịt kiều nộn của cô ép chặt, anh vẫn phải cắn chặt răng hàm, dùng hết sức lực tự chủ khống chế dục vọng muốn bắn ra trong cơ thể.

Cảm giác được eo và bụng của cô đã không kìm lòng được mà vặn vẹo, Phương Kinh Luân thở dốc một hồi, sau đó lắc eo bắt đầu đưa đẩy qua lại, mỗi lần dương vật nóng bỏng xâm nhập, đều có thể làm cô khẽ run lên mà rên rỉ liên tục.

"A... ưm ..."

Nhìn thấy cô rên rỉ, đem đôi chân dài trần trụi quấn lấy eo mình, Phương Kinh Luân nghiêng người lấy cái gối phía trước, đặt nó dưới cái hông cong của cô, rồi một tay ấn cặp mông đàn hồi, một tay vỗ về chơi đùa nụ hoa mẫn cảm nhô cao trước ngực cô.

Khoái cảm mãnh liệt đến choáng váng tiếp tục kích thích xương cốt tứ chi, bộ ngực căng tròn của Tả Ninh phập phồng lên xuống, tiếng rên rỉ càng thêm phóng đãng: "Ưm... thật sâu... cũng... thật thoải mái..."

Nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp quyến rũ của cô, trong lòng Phương Kinh Luân vui thích vô hạn, khàn giọng hỏi: "Vậy thì em... em có hài lòng không?"

"Ừm... hài lòng... cậu thật lớn..."

"Em có biết... những năm qua... tôi nhớ em nhiều như thế nào không? Tôi đã cố quên em, nhưng... không thể..." Anh thở hổn hển vùi đầu vào cần cổ cô, vừa nói hết tâm sự trong lòng, vừa tiếp tục lắc hông thật nhanh, động tác càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng không chịu nổi.

"Ư... chậm... a..." Đang lúc cao trào, Tả Ninh đột nhiên ngẩng đầu hét lên, không tự chủ được đâm xuyên móng tay vào lưng anh.

"Ninh Ninh... Ninh Ninh... Ninh Ninh, tôi yêu em..." Cảm nhận được mật hoa phun ra trên cây gậy sắt nóng bỏng, anh tiếp tục thoải mái chạy nước rút và thở hổn hển.

Tả Ninh chỉ cảm thấy choáng váng, từng đợt khoái cảm dồn dập về phía cô, những giọt nước mắt pha lê vẫn đang vương trên khóe mắt.

Phương Kinh Luân liều mạng đè nén ý muốn phóng thích, va chạm vào thân thể cô thật lâu, cho đến khi cô run rẩy cao trào lần thứ hai, anh mới thì thầm bên tai cô: "Tôi bắn vào bên trong được không? Nếu có thai, chúng ta chúng ta sẽ kết hôn, có được không? "

"Phương... Kinh Luân..." Cô vẫn đang thở hổn hển, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Nhưng Phương Kinh Luân từ mắt cô vẫn nhìn ra sự kiên định trong lòng cô nên anh chỉ có thể rút dương vật ra và phun lên khăn trải giường đã ướt đẫm.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, anh bế cô đến chiếc giường sạch sẽ ở bên kia, ôm chặt cô vào lòng, kéo chăn bông đắp lên người, hôn lên vành tai cô và trầm giọng nói: "Xin lỗi, em bị cảm mà tôi vẫn... Tôi không kiềm chế được... "

"Không sao đâu, nói không chừng ra mồ hôi sẽ nhanh khỏe hơn." Cô thu mình vào vòng tay anh, áp má vào khuôn ngực nóng bỏng của anh. "Phương Kinh Luân, vừa rồi... tôi xin lỗi, tôi thật sự... tôi không muốn... "

"Tôi mới là người nên nói xin lỗi. Được rồi, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở cùng em."

Sau khi uống thuốc cảm vốn rất dễ buồn ngủ, hiện tại lại thêm vận động mạnh, Tả Ninh đã sớm chìm vào giấc ngủ sâu.

Nghe tiếng thở đều đều trong vòng tay, Phương Kinh Luân nhìn bóng lưng cô một cái, sau đó cúi người hôn lên tóc cô, chậm rãi đứng dậy xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn tắm nóng ẩm, giúp cô vệ sinh hạ thể.

Đứng bên giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô, anh cúi đầu cười: "Không thành vấn đề, chỉ cần em bằng lòng để tôi ở cùng, với tôi vậy là đủ."

Anh vừa định ra khỏi phòng để cho cô ngủ ngon hơn, nhưng điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, anh theo bản năng cầm điện thoại lao ra khỏi phòng đóng cửa lại, xác nhận âm thanh đó không thể quấy rầy cô, anh mới cúi đầu nhìn xem ai đang gọi.

Hóa ra đó không phải điện thoại di động của anh, mà là của Tả Ninh, bởi vì hai chiếc điện thoại di động giống nhau, vừa rồi anh vội vàng nên lấy nhầm, tên người gọi hiển thị là Cao Hạ.

Khi nhớ tới chuyện trước đây Cao Hạ không chỉ đem Tả Ninh giấu đi, mà còn khoe mẽ tình cảm trên Weibo, trong lòng anh đã rất tức giận, bây giờ nhìn thấy cái tên này, anh càng không cần suy nghĩ mà bắt máy, giọng điệu không có ý tốt hỏi: "Anh gọi làm gì?"

Cao Hạ sững sờ: "Phương Kinh Luân?"

"Ừ." Cao Hạ chưa kịp nói thì Phương Kinh Luân đã nói tiếp: "Ninh Ninh đang ngủ, vừa rồi chúng tôi vận động quá mạnh, cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt."

Nói như vậy, Cao Hạ đương nhiên hiểu được anh đang ám chỉ cái gì, nhưng cũng không có kinh ngạc hay tức giận mà chỉ thờ ơ nói: "Tôi biết, Ninh Ninh đã nói với tôi rồi."

Bây giờ đến lượt Phương Kinh Luân ngạc nhiên: "Cô ấy nói với anh? Cô ấy nói gì với anh?"

"Nói cho tôi biết căn hộ cô ấy đang ở hiện tại ở đâu, cũng nói với tôi cậu sống cạnh cô ấy. Tôi gọi điện để kiểm tra xem cô ấy cảm lạnh đã khỏe chưa. Vì cô ấy đã có thể làm vận động với cậu, thế nghĩa là không có gì nghiêm trọng cả. Cảm ơn vì cậu đã thay tôi chăm sóc cô ấy."

Tôi thay anh chăm sóc cô ấy? Lửa giận của Phương Kinh Luân trào dâng trong lồng ngực, giận đến mức cúp luôn điện thoại.

Mà ở hiện trường quay phim bên kia, vẻ mặt của Cao Hạ đã xấu đến cực điểm, nào còn sự bình tĩnh thản nhiên như cách nói chuyện qua điện thoại vừa rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro