Chương 93: Nhung nhớ khôn nguôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Sa

Beta: Cá Muối + Su


"Ưm...." Bên môi tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều, Tả Ninh ngẩng đầu thở hổn hển.


Khóa kéo sau lưng váy liền áo của cô sớm đã bị kéo xuống, lỏng lẻo treo ở bên hông, nội y ren màu đen bị đẩy lên đến cổ, bộ ngực tròn trịa trắng nõn bại lộ trong không khí.


Thu Dật Bạch gắt gao ôm eo cô, anh vùi đầu vào bộ ngực mềm mại, không ngừng dùng môi lưỡi đùa bỡn đầu vú trước ngực cô, ngẫu nhiên còn phát ra âm thanh "tấm tắc" làm người ta cảm thấy thẹn thùng.


"Ưm... Nhẹ một chút..." Khoái cảm xen lẫn với một tia đau đớn truyền khắp cơ thể, Tả Ninh chỉ thấy toàn thân nhũn ra, cô chỉ có thể gắt gao bám vào vai anh, làm thân thể của cô và anh càng dán chặt vào nhau.


Liếc mắt thấy cửa toilet vẫn đang mở rộng, thần trí của cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút: "Không được... sẽ... sẽ có người đi vào."


Hút cắn nụ hoa phấn hồng mềm mại của cô hai cái, Thu Dật Bạch mới lưu luyến mà ngồi dậy và nhìn quanh bốn phía, sau đó anh trực tiếp kéo cô vào gian phòng đầu tiên ở bên cạnh rồi khóa trái cửa.


Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người quanh quẩn. Nhìn cô gái trước mặt quần áo lộn xộn, sắc mặt ửng hồng, mị nhãn như tơ, Thu Dật Bạch rốt cuộc cũng không nhịn được, anh duỗi tay xuống hạ thân phóng thích côn thịt đã cương cứng.


Vừa vào gian phòng được vài giây, Tả Ninh rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút, tuy rằng thân thể vẫn khát vọng cực độ, nhưng trong đầu cô nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông khác.


Cô đã cùng Du Hạo Nam ở bên nhau, bây giờ lại ý loạn tình mê với Thu Dật Bạch trong WC, chuyện gì thế này?


Không được, không thể làm như vậy, không thể trở thành loại phụ nữ mà ngày thường cô khinh thường nhất!


Trong lòng vừa mới kiên định với suy nghĩ này, cô còn chưa kịp nhích người rời đi thì đôi môi lại bị hung hăng hôn lấy lần nữa.


Thu Dật Bạch gấp không chờ nổi mà kéo làn váy của cô lên, bàn tay to dùng sức lôi kéo lập tức đem quần lót gợi cảm của cô kéo xuống, ngay sau đó toàn bộ bàn tay đều chạm đến vườn hoa mà anh quen thuộc.


Tiểu huyệt của cô đã sớm chảy ra không ít mật dịch, hiện giờ anh chỉ tùy ý chạm vào hai cái thì tay phải đã dính ướt hơn phân nửa.


Thu Dật Bạch vô cùng vừa lòng với phản ứng thân thể của cô, anh buông đôi môi cô ra rồi thở hổn hển nói nhỏ ở bên tai cô: "Em ướt rồi, có phải rất muốn anh hay không?"


"Không...." Lời kháng cự còn chưa nói ra thì ngón tay anh đột nhiên chạm vào âm hạch, dùng sức ấn xuống làm cho cô lập tức rên rỉ ra tiếng: "A... Ưm..."


"Em muốn anh, không có ai hiểu biết thân thể của em hơn anh." Thu Dật Bạch tiếp tục thổi nhiệt khí bên tai cô, anh ngẫu nhiên ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô rồi nhẹ nhàng liếm mút xong không ngừng dùng lời nói dụ dỗ cô, đồng thời cũng đang an ủi chính mình: "Trong lòng em còn có anh, thân thể của em vẫn còn nhớ anh."


"Ưm... Đừng." Anh đồng thời dùng 3 ngón tay cắm vào tiểu huyệt của cô, làm cho tiểu huyệt nhỏ hẹp căng đầy, khiến cô bất giác vặn vẹo vòng eo đón ý hùa theo anh.


"Muốn anh lại nhanh một chút sao?"


"Ưm..." Anh nhanh chóng thọc vào rút ra, Tả Ninh cảm giác hạ thể co rút từng đợt, một tia lý trí vừa rồi miễn cưỡng mới khôi phục được bây giờ lại biến mất không còn tăm hơi, "Sâu một chút...Thật là khó chịu..."


"Nhưng ngón tay của anh chỉ dài như vậy..." Anh giống như yêu tinh mê hoặc lòng người, không ngừng niệm chú ở bên tai cô: "Bảo bối, anh đã sớm cứng, căng rất khó chịu, thật muốn tiến vào bên trong em, em không muốn sao?"


"Em muốn...." Trong giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, nghe như nũng nịu, chọc người ta trìu mến: "Thu Dật Bạch....Tiến vào....Em muốn anh...."


Thu Dật Bạch vừa lòng mà mỉm cười, sau đó anh bắt lấy cánh tay của cô để cô đưa lưng về phía anh: "Bảo bối, nhếch mông cao lên, anh nhớ rõ tư thế này có thể làm em thoải mái nhất."


Tả Ninh ngoan ngoãn nghe lời, cô dùng sức hạ eo xuống, nhếch mông cao lên để anh tiến vào.


Thấy mỗi động tác của cô vẫn mê người như vậy, Thu Dật Bạch chỉ cảm thấy trong lòng có một trận sóng cuộn biển gầm, cảm thấy may mắn hiện giờ cô đang ở trước mặt anh rồi lại vô cùng ghen ghét những tên đàn ông khác cũng có thể nhìn thấy bộ dáng này của cô.


Anh duỗi tay đỡ lấy côn thịt cực nóng để ở miệng huyệt, sau đó thẳng lưng dùng sức xỏ xuyên qua tiến vào, Thu Dật Bạch kêu lên một tiếng, vứt những suy nghĩ đó ra sau đầu, chỉ để dục vọng nguyên thủy làm chủ tất cả hành động.


"Ưm... Nhẹ chút..." Tả Ninh theo bản năng mà đong đưa mông theo động tác của anh, híp mắt hưởng thụ từng đợt khoái cảm quen thuộc.


Thu Dật Bạch biết thân thể của cô từ trước đến giờ đều rất mẫn cảm, đặc biệt là hoa huyệt kiều nộn giống như nước, chỉ cần tùy tiện khiêu khích một chút cũng có thể tràn ra thật nhiều chất lỏng.


Mà hiện giờ bởi vì anh có kỹ xảo mà thọc vào rút ra, càng vào sâu càng chặt chẽ càng ẩm ướt, mật dịch theo động tác thọc vào rút ra của anh mà tuôn ra ào ạt, không chỉ làm ướt tinh hoàn mà còn theo dọc đùi trắng nõn của cô chảy xuống dưới, lưu lại dấu vết mờ ám trên sàn nhà.
"Ưm... Anh đừng... Đừng đâm nơi đó... Ách a...."


Nghe được tiếng rên rỉ của Tả Ninh khi sắp cao trào, Thu Dật Bạch không chỉ càng thêm dùng sức va chạm mà lại còn xấu xa thấp giọng nói nhỏ ở bên tai cô: "Em kêu lớn tiếng như vậy, lỡ như bên ngoài có người...."


Lời còn chưa dứt, cả người Tả Ninh đã khẩn trương mà đột nhiên co rút tiểu huyệt, ép cho Thu Dật Bạch hít hà một hơi, suýt chút nữa đã tinh quan thất thủ: "Bảo bối, đừng kẹp chặt như vậy, nếu anh nhịn không được mà bắn vào bên trong thì xong việc em lại sợ tới mức đi mua thuốc uống...."


"Anh... Anh đừng nói chuyện... Em sợ có người... A a..." Tả Ninh vừa mới gian nan phun ra những lời này thì thân thể đã run rẩy một trận, cô không nhịn được mà thét chói tai lên cơn cao trào.


Hơi thở của Thu Dật Bạch càng thêm nặng nề, dục vọng vẫn chưa phóng thích càng không cho cô cơ hội thở dốc, anh tiếp tục đấu đá lung tung ở trong cơ thể cô: "Đừng lo lắng, đêm nay cả tầng cũng chỉ sắp xếp hoạt động của đoàn làm phim, bọn họ đều uống say, nếu có người tới, anh sẽ nghe thấy...."


"Vậy anh... Anh nhẹ chút... Ưm...."


"Được, anh nghe em, tất cả đều nghe em. Ninh Ninh, chia tay lâu như vậy, anh chưa từng chạm vào cô gái khác, anh chỉ cần em, chỉ cần một mình em, em có biết không?" Nói xong lời cuối cùng, anh gần như đã nghiến răng nghiến lợi: "Em đã nói chỉ cho một mình anh làm, lời em đã nói, em quên rồi sao?"


"Thu Dật Bạch...." Hốc mắt cô đã sớm ướt át vì cao trào, hiện giờ lại càng không khống chế được nước mắt: "Thật xin lỗi... Nhưng chúng ta...Chúng ta đã chia tay..."


Giờ phút này, Tả Ninh thật sự hận chính mình.


Thời điểm cùng Du Hạo Nam ở bên nhau, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Thu Dật Bạch, mà hiện giờ ở bên Thu Dật Bạch, trong lòng cô lại tràn đầy áy náy với Du Hạo Nam.


Có lẽ, trước nay cô đều không phải người tốt gì.


Ở cửa toilet, dáng người cao lớn của Văn Khải An vẫn luôn đứng im, cũng không biết anh đã ở đó bao lâu.


Văn Khải An chỉ cách cánh cửa vài mét, bên trong ngẫu nhiên phát ra vài tiếng động, tiếng nam nữ thở dốc, tiếng phụ nữ rên rỉ, tiếng thân thể va chạm, cuộc nói chuyện trong lúc bọn họ làm tình với nhau, tất cả đều rõ ràng truyền vào trong tai của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro