Chương 8: Chỗ nào đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hạ Hoành ngược lại đoán được Sở Hạ Tinh có thể sẽ xảy ra truyện ở đoàn phim, anh ta còn tưởng là do diễn xuất có vấn đề, hoặc là cùng diễn viên khác xảy ra mâu thuẫn, nhưng sao lại cãi nhau cùng đạo diễn vậy?

Trong công ti cũng có người thường trú tại đoàn phim, hắn báo cáo lại với Hạ Hoành: "Hạ tổng, thật ra cũng không thể gọi là đuổi, bây giờ mọi người cũng không còn quá nghe lời Vương đạo..."

Ngụ ý là, Sở Hạ Tinh phát động chính biến đoạt quyền ở đoàn làm phim, Vương đạo có chút tứ cố vô thân.

Hạ Hoành kinh ngạc nói: "Nhưng hắn không phải đạo diễn sao? Hắn là đạo diễn của đoàn phim mà mọi người không muốn nghe hắn?"

Nói thật, Hạ Hoành không quá hiểu sự tình bên trong đoàn làm phim, anh ta cảm thấy đạo diễn thì giống như giám đốc, thuộc hạ hẳn là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại không ngờ đoàn phim với công ti không giống nhau.

Bởi vì thân phận của Sở Hạ Tinh tương đối đặc thù, cho nên Hạ Hoành hiện tại cũng không có chủ ý chắc chắn, dứt khoát gọi điện cho Tống Văn Dạ.

Tại đoàn làm phim, Vương đạo nhờ vào thế lực công ti chế tác mà hướng Sở Hạ Tinh đâm thọc, tin tức nhà sản xuất phim sẽ đích thân tới hiện trường rất nhanh được lan truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều không biết trận đấu này ai sẽ chiến thắng. Theo lý thuyết, Sở Hạ Tinh hình như có chút bối cảnh phía sau, nhưng cũng có người nói cô cùng Hạ tổng không thân cận, kết quả khó mà đoán được.

Lý Tinh lo lắng nói: "Chị, chúng ta hẳn là không có làm gì sai nhỉ?"

Sở Hạ Tinh trấn định nói: "Tôi lại không làm trái hợp đồng, phim cũng quay tốt, rõ ràng là hắn không làm nổi, tôi có thể làm sai cái gì?"

Vương đạo chính mình nói "Cô đến đi", cô còn có thể không vâng lời sao?

Tào Ngạn Cương không thể làm gì nói: "Nhưng quan hệ của cô cùng Vương đạo căng thẳng như vậy, tiếp theo phải quay thế nào?"

Sở Hạ Tinh thản nhiên nói: "Vậy thì không quay thôi, làm ra bộ phim rách nát, không sợ người xem buồn nôn?"

Tào Ngạn Cương bối rối: "Đây chính là bộ phim đầu tiên của tôi!"

Sở Hạ Tinh liếc nhìn hắn một chút, cô nghe vậy cảm thấy buồn cười, như bắn liên thanh hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu cho rằng quay xong là có thể cắt ghép tốt? Cắt xong thì có thể thành công phát hành? Phát sóng trên mạng xong thì có thể nhận được khen ngợi? Hàng năm các công ti phim tồn kho nhiều như vậy, cái phim này có thể phát sóng trên mạng còn xem như cậu tốt số."

"...Đau lòng". Tào Ngạn Cương nghe xong không phản bác được, anh ta lại nhịn không được nhỏ giọng nói: "thế nhưng lá gan của cô cũng thật lớn, lại dám cùng đạo diễn đối đầu."

Sở Hạ Tinh lạnh nhạt nói: "Cái này thì tính là gan lớn cái gì? Đạo diễn còn phân đủ loại khác biệt đấy, có đạo diễn quay một trăm ngàn cảnh phim, có đạo diễn quay hơn trăm triệu cảnh phim, có thể nói cả hai giống nhau sao?"

"Trong đoàn làm phim mọi người kêu anh một tiếng "Đạo diễn" là vì giả bộ khách khí khi làm việc, nhưng nếu anh không bỏ ra một chút bản lĩnh thật sự, anh thử xem sau khi đóng máy họ có còn để ý đến anh không?" Sở Hạ Tinh cười nhạo nói: "...mọi người bây giờ tụ lại làm việc với nhau, sau khi rời đi trời nam biển bắc, đường ai nấy đi, ai còn có thể tìm được ai vậy?"

Đoàn làm phim cùng công ti không giống nhau, nêu như không phải đoàn đội hợp tác lâu dài, sau khi Sở Hạ Tinh kết thúc 6 tháng quay phim, bọn họ có khi cả đời cũng không gặp lại. Rất nhiều đoàn làm phim mọi người gặp nhau ngắn ngủi, từng cùng nhau phấn đấu qua một đoạn thời gian, sau đó thì hoàn toàn mất đi liên hệ.

Sở Hạ Tinh trải qua quá nhiều chuyện tương tự, gặp nhau, phấn đấu, xa cách, cô tại đoàn làm phim gặp qua số người đếm không hết, nhưng cuối cùng nhớ rõ tên chỉ có hạn.

Sở Hạ Tinh trịnh trọng nghiêm túc nói: "Cậu về sau sẽ hiểu, đoàn làm phim tựa như hành vi giao tiếp trong xã hội, trong này vàng thau lẫn lộn, ngư long hỗ tạp, có thể có người kiếm đến ngàn vạn có nhiều sáng kiến, cũng có thể có người chỉ kiếm mấy ngàn một trận công, có thể có người tốt nghiệp trường danh tiếng, du học trở về, cũng có nông dân chữ lớn không biết..."

"Có người ngày hôm nay còn đang làm ghi chép tại trường quay, không quá hai năm liền lên làm đạo diễn, có người bây giờ còn có thể nhận phim, qua một thời gian ngắn liền không có người hỏi thăm, từ trên mây ngã xuống vũng bùn chỉ trong thoáng qua." Sở Hạ Tinh giọng điệu bình tĩnh: "Cho nên một bộ phim thành bại không tính là gì, mấu chốt là đừng lãng phí thời gian ở đoàn làm phim."

"Không nên lãng phí thời gian của người khác, nếu không sẽ giống như Vương đạo, cũng không cần lãng phí thời gian của chính mình, ngơ ngơ ngác ngác ngây ngóc quay phim."

Đây đều là đạo lí Sở Hạ Tinh tổng kết ra sau nhiều năm, đoàn làm phim là nơi cạnh tranh cực kì kịch liệt, chỉ có bản lĩnh thực sự, biết động não mới có thể sống sót lâu dài.

Tào Ngạn Cương nghe xong lời này sững sờ một lát, hắn ngơ ngác nhìn qua Sở Hạ Tinh, nghĩ lại lời cô nói, bỗng nhiên cao giọng hét lên: "Bằng không thì cô làm sư phụ của tôi đi!"

Trợ lí Lý Tinh đứng bên Sở Hạ Tinh bị thanh âm của Tào Ngạn Cương làm cho giật mình, không hiểu sao hắn lại bỗng nhiên có đề nghị này, nhất thời đầy rẫy mờ mịt: "?"

Tào Ngạn Cương tựa như đứa trẻ, hai mắt đều phát sáng, kiên định nói: "Tôi là thật lòng! Tôi có cảm giác cô so với tôi càng hiểu rõ đoàn làm phim, hơn nữa diễn xuất của cô cũng rất lợi hại, bằng không thì về sau cô làm sư phụ tôi, sau này tôi sẽ theo cô lăn lộn!"

Lúc Tào Ngạn Cương tiến tổ, kì thật hắn muốn cùng Vương đạo học ít thứ, nhưng hiện tại hắn thấy Sở Hạ Tinh lợi hại hơn, nhất là hôm qua lúc cô quay phim, ngay ngắn rõ ràng, trình độ bỏ xa Vương đạo. Hắn cũng không muốn mơ mơ hồ hồ kiếm sống, nhưng hắn vẫn không tìm được người đáng tin cậy dẫn đường, bây giờ thì tựa như nhìn thấy ánh rạng đông.

Lý Tinh nói nhỏ: "Cái này thật kì quái nha, tuổi của anh còn lớn hơn cô ấy."

Sở Hạ Tinh cũng quyết tuyệt lắc đầu: "Quên đi thôi."

Tào Ngạn Cương liên tục nói: " Cái này không có gì lạ, cô đừng để ý đến việc tôi lớn tuổi hơn cô. Ai đóng phim giỏi người đó là lão đại, tôi là thật lòng muốn theo cô học hỏi."

Sở Hạ Tinh trầm mặc một lát, thành thật nói: "Không phải, tôi không để ý tuổi của anh, cái tôi để ý là tư chất và thiên phú của anh."

Tào Ngạn Cương: "..." Trực tiếp như vậy sao?!

Sở Hạ Tinh cũng không thể che giấu lương tâm nói Tào Ngạn Cương nhất định bạo hồng (hot lên nhanh chóng với lượng fan lớn), diễn viên có đôi khi là ông trời thưởng cơn ăn, mõi người mức độ đều không giống nhau.

Tào Ngạn Cương thê thảm bị lời nói thật bạo kích, nhưng hắn vẫn không sờn lòng nói: "Tôi biết thiên phú của mình không cao, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng! Người khác học một lần có thể hiểu, tôi sẽ luyện tập một trăm lần, một ngàn lần, chỉ cần "ngài" nguyện ý dạy, tôi nhất định sẽ học thật tốt!"

Sở Hạ Tinh: "..." Nói thì nói như thế, nhưng tôi cũng không có kiên nhẫn dạy anh một trăm lần, một ngàn lần mà!

Sở Hạ Tinh ngàn vạn lần không nghĩ tới, có một ngày cô lại bị một tiểu tử ngốc ở đoàn phim quấn lấy, Tào Ngạn Cương giống như tâm sắt quyết muốn bái sư, tập trung tinh thần theo cô học nghệ. Trước kia cũng gặp phải diễn viên nhỏ tâm tư nhạy bén, bọn họ trăm phương ngàn kế muốn nhận cô làm mẹ nuôi, muốn tài nguyên, nhưng đúng là không có qua loại hình ngu ngơ như Tào Ngạn Cương.

Tào Ngạn Cương đầu óc không thông minh, nói chuyện cũng không tính lầ được yêu thích, hắn bái sư theo hệ ngây ngốc, làm chuyện lạc hậu, mỗi ngày bưng trà rót nước làm lao động. Sở Hạ Tinh có thể đối phó tốt với mấy đứa trẻ ranh, nhưng lại khó đối phó với loại mù mờ ngốc nghếch như thằng nhóc này, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Sở Hạ Tinh chỉ cần xuất hiện tại studio, Tào Ngạn Cương liền đến hỏi han ân cần đầy đủ, bày ra mười phần thái độ cung kính của đồ đệ, ngoan cường không chịu từ bỏ giấc mộng bái sư.

Không bao lâu sau, trợ lí Lý Tinh cũng thấy phiền phức, phàn nàn: "Hắn đều đem công việc của em làm xong, em cứ như vậy lãnh lương không không tốt lắm nha."

Lý Tinh vốn là người quản lí chuyện sinh hoạt vặt vãnh cho Sở Hạ Tinh, nhưng Tào Ngạn Cương hiện tại bao biện làm thay, làm cho cô đứng trước nguy cơ nghỉ việc.

Sở Hạ Tinh thấy thế thở dài một tiếng, cô rốt cục nhịn không qua việc Tào Ngạn Cương quấy rầy đòi hỏi, bất đắc dĩ đề nghị: " Anh cũng không cần phải bái sư, anh đã gọi tôi một tiếng lão đại thì khi ở trong tổ phim tôi nhất định sẽ dạy anh, về sau có thể suy ra mấy phần, còn phải cần nhờ chính anh, được không?"

Sở Hạ Tinh khẳng định không thể dạy Tào Ngạn Cương cả một đời, nhiều nhất là trong lúc quay phim có lúc nào rảnh thì cô sẽ dạy một chút, sau đó thì phải xem vận mệnh của hắn.

Tào Ngạn Cương nghe thấy cô đồng ý dạy, hắn đã vui mừng quá đỗi, vội vàng đáp ứng: "Được, được, được, không thành vấn đề! Về sau ngài chính là lão đại, tôi tuyệt đối đều nghe theo người!'

Tào Ngạn Cương vì chúc mừng mình tìm được lão đại còn chuyên môn mời Sở Hạ Tinh cùng Lý Tinh ăn cơm, hẹn tại quán cơm nhỏ cách studio không xa. Sở Hạ Tinh lúc này không tiếp tục từ chối, cô biết ăn xong bữa cơm này, trong lòng Tào Ngạn Cương mới an tâm, đây cũng là quy củ ân tình.

Đoàn làm phim đóng tại một nơi hẻo lánh ngoại thành, nơi này là một trường quay nhỏ, số đoàn làm phim có thể chứa không nhiều, nhà hàng xung quanh cũng tương đối đơn sơ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy diễn viên và nhân viên công tác của đoàn làm phim khác thoáng xuất hiện. Nếu như mọi người chán cơm hộp trong đoàn làm phim sẽ đến chỗ này ăn bữa ngon, cũng may nguyên liệu nấu ăn tương đương tươi mới, cũng có một hương vị đặc biệt.

Mặc dù Tào Ngạn Cương là ngươi ngu ngơ, nhưng hắn xác thực không có ý đồ gì xấu, cho dù là đối mặt với trợ lí như Lý Tinh thì đối nhân xử thế vẫn khách khí, cũng sẽ không gặp người dưới mà không để ý.

Sở Hạ Tinh sau khi thấy tính cách của hắn thì trên bàn cơm cũng không giấu diếm, một mạch đem kinh nghiệm nói ra, chỉ là không biết đối phương có thể tiếp thu bao nhiêu.

Ba người trên bàn trò chuyện vui vẻ, bọn họ sau khi cơm nước no say ở nhà hàng liền vừa hóng gió vừa chậm rãi trở về.

Lý Tinh cảm khái nói: "Con cá này ăn rất ngon."

Tào Ngạn Cương nhiệt tình nói: "Vậy ngày mai lại đến ăn đi! Nghe nói gà hấp bia ăn cũng ngon!"

Sở Hạ Tinh liếc nhìn hắn một cái: "Còn ăn nữa, anh là diễn viên đó, không chỉ đi theo học là được, tối thiểu phải giữ gìn trạng thái hình thể."

Sở Hạ Tinh bắt bẻ đánh giá Tào Ngạn Cương một phen, cứ cho là cô đồng ý dạy hắn diễn xuất, nhưng dưới cái nhìn của cô hắn còn kém rất xa.

Tào Ngạn Cương cảm thấy ủy khuất, hắn nhìn mình từ trên xuống dưới, thủ thỉ nói: "Lão đại, em có thể nói mặt anh, nhưng hình thể của anh cũng tạm được..."

Sở Hạ Tinh ngay thẳng nói: "Vậy tiêu chuẩn 'tạm được' của chúng ta chắc là không giống nhau."

Sự khống chế dáng người của diễn viên khác xa người thường, ánh mắt Sở Hạ Tinh đương nhiên cực cao vì số soái ca mĩ nữ cô gặp qua quá nhiều.

Tào Ngạn Cương bây giờ quen thuộc với cô hơn, hắn tự tin tràn trề nói: "Em xem một chúng xung quanh, không có mấy người có hình thể tốt hơn anh!"

Sở Hạ Tinh: "..." Anh làm diễn viên mà cùng người qua đường so, cũng thật không hợp thói thường.

Sở Hạ Tinh căn bản không thèm để ý Tào Ngạn Cương, nhưng cô bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn bên đường, dáng vẻ menly đường đường, tướng mạo người này không tìm ra chút khuyết điểm, cũng không biết đối phương là diễn viên ở đoàn phim nhỏ nào, đột nhiên liền tóm lấy tay đứa trẻ này trêu chọc.

Sau bữa ăn tâm tình cô không tệ, liền huýt sáo một cái nói: "Anh nhìn người ta đi, anh nếu lớn lên thành dạng này còn cần theo tôi học hỏi? Dựa vào mặt là có thể kiếm cơm.

"Ở đâu? Ở đâu?" Tào Ngạn Cương không dám tin quay đầu, sau khi hắn thấy nhan sắc đối phương lập tức khí thế suy yếu, ầy ầy nói: "Được rồi được rồi, tui thực sự không thể dựa vào mặt, tui vẫn là dựa vào thực lực đi... :( "

Ba người vừa đi qua vừa nói chuyện phiếm, bọn họ thậm chí không có dừng lại trước người qua đường kia thêm một chút, nhưng lời nói vẫn theo gió bay vào tai đối phương.

Tống Văn Dạ chưa từng tới đoàn làm phim, anh chỉ đứng ở đây đợi Hạ Hoành đến trễ, bây giờ nhưng bắn lên tia mê mang: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro