#22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba năm sau, tại nước Anh.

Buổi sáng trong một căn hộ phía đông, một bé nam ba tuổi đang chuẩn bị bữa sáng.

"Hilary , em có thể gọi mami dậy không" Cậu bé kêu đứa em gái mình

"Zane, người ta đói rồi." Hilary kêu đói

" Gọi ca ca đi rồi cho ăn" Zane đứng khoanh tay

" Chỉ lớn hơn người ta năm phút thôi nhá, có phải muốn cường điệu mình già hơn phải không" Hilary cũng khoanh tay, vênh chiếc mặt nhỏ lên

" Năm giây cũng là anh" Zane lạnh lùng nói.

" Hứ, Đồ già đầu" Hilary hét lên

Zane nghe vậy tức lắm liền chạy đến chỗ cô. Cô bé nhanh chóng chạy vào mami của mình. Lấy hết sức Hilary nhảy tót lên giường rồi chùm chăn trồn sau lưng của mami. Zane cũng chạy vào nhưng lại chậm hơn nên không thấy cô đâu.

" Hilary ra đây" Zane lớn tiếng

" Ưm.....có chuyện gì mà ồn ào vậy hai con" Cô gái ngáy ngủ lật người nói

Cô lật người bỗng chạm vào Hilary. Cô bé kêu lên, Zane biết cô ở đó liền nhảy lên giường lật chăn ra. Hilary vội ôm lấy mami.

" Huhu mami Zane bắt nạt con" Hilary tâu mới mẹ

" Con không có" Zane đứng trên giường, trừng mắt

" Thôi nào lại đây, hai con đều là bảo bối của mami mà." Cô nói rồi kéo Zane lại

Cô ôm hai đứa con mình nằm xuống. Đối với cô chúng thật nhỏ bé và ấm áp. Zane bỗng chọc chọc vào cô, cô mở mắt.

" Có gì không bảo bối" Cô hỏi con trai

"Mộc Phi, hôm nay không phải chúng ta sẽ về nước sao. Mami còn không dậy là sẽ trễ đó." Zane bình thản nói

Nghe câu nói của con trai, Mộc Phi bỗng bật dậy. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo, trong lúc tìm đồ cô bị cộc đầu vào cánh tủ. Zane lắc lắc đầu, cậu bỗng tự hỏi rằng sao mình lại có một mami ngốc đến vậy. Bỗng có tiếng cửa reo lên, Hilary nhanh chóng chạy ra mở cửa. Đứng trước mặt cô bé là một người đàn ông

" A.....Là chú đẹp trai. Chú đến đón bọn cháu ạ. " Hilary vui vẻ cười nói

" Ừ. Chú sẽ đưa ba mẹ cháu về nước nhé" Người đàn ông trả lời rồi bế cô bé vào

" Ngôn, anh tới rồi à. Làm phiền anh quá. " Mộc Phi ngượng nói

Zane có vẻ không thích Mặc Ngôn lắm. Mỗi lần hắn đến cậu bé liền ra chỗ khác, ngay cả chào hỏi cũng không. Mộc Phi đặt đồ ra ngoài rồi khóa cửa căn hộ cận thận. Cả bốn người đi xuống tầng dưới giao lại chìa khóa cho chủ căn hộ. Mặc Ngôn cho đồ đạc lên xe rồi trợ lí đưa ba người ra sân bay. Khi lên máy bay Hilary thích lắm, cô trèo lên rồi lại ngồi xuống, còn Zane thì đọc tin ở trên ipad của mình. Đi được tiếng thì cả hai nhóc đều lăn ra ngủ. Khi máy bay đáp tới sân, Mộc Phi liền lay lay hai đứa nhóc dậy nhưng có vẻ chúng quá mệt nên Mặc Ngôn bế Zane, đứa còn lại thì cô bế. Xuống khỏi máy bay, Mộc Phi liền rút điện thoại ra gọi cho Tô Mạn.

" Mạn Mạn à, mình về nước rồi. Câu ra đón mình được không" Mộc Phi nói

" Được rồi. Mình sẽ ra đón ngay " Tô Mạn nói rồi cúp máy

Chưa kịp nói cô đang ở sân bay nào mà. Chỉ mười phút, Tô Mạn đã có mặt tại sân bay. Thấy Mộc Phi đang đứng chờ, cô liền nhanh chóng đi đến. Vừa đến gần Tô Mạn liền ôm lấy Mộc Phi.

" Phi Phi, ba năm không gặp. Không từ mà biệt thật khiến người ta lo lắng mà" Tô Mạn khẽ rơi nước mắt

" Không sao. Mình không sao nữa rồi. Chẳng phải mình bình an quay lại rồi sao" Mộc Phi vỗ vỗ người Tô Mạn

" Mami, dì ấy là ai vậy ạ" Zane khẽ kéo tay Mộc Phi nói

" Zane dậy rồi à.Chào dì Tô đi con" Mộc Phi nói

" Chào dì Tô" Zane ngoan ngoãn cúi đầu chào

" Ưm...mami chúng ta đến nơi rồi à" Hilary cũng tỉnh rồi tuột xuống khỏi tay Mộc Phi

Tô Mạn xoa đầu cô bé, rồi nhìn ra chỗ Zane. Nhìn kĩ cậu, Tô Mạn ngạc nhiên quay sang lắc lắc người Mộc Phi

" Phi Phi, thằng nhóc này quá giống với Hạ Tứ rồi" Tô Mạn nói to

" Suỵt, nói nhỏ thôi. Mình không muốn nhắc tới cái tên đó nữa" Mộc Phi khẽ bịt miệng Tô Mạn lại

Tô Mạn gật gật đầu,không nói gì thêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chumy11