#34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi trói cô và chuyển Tô Mạn sang phòng khác, Mộ Tiêu Tuyết lấy một gáo nước hất vào người Mộc Phi khiến người cô ướt nhẹp. Mộc Phi bị nước làm cho tỉnh lại. Cô thấy đầu hơi choáng, cô lắc đầu vài cái rồi khi tỉnh hẳn rồi thì nhìn thấy một chiếc máy quay đang hướng về phía cô. Đám người lúc nãy đứng trước mặt cô.

" Đại ca, cô gái này nhìn rất xinh đẹp, nếu cởi bỏ y phục ra thì rất hấp dẫn đó." Một tên trong số đó nói

" Các người muốn làm gì, mấy người đưa Tô Mạn đi đâu rồi. Mộc Phi nói

" Cô gái đó đã được đưa sang phòng bên cạnh rồi" Một tên nói rồi lại gần chỗ cô

"Nếu dám động vào tôi thì các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu." Mộc Phi trừng mắt nói

" Cô gái à, cô mạnh mẽ thật đấy" Tên lão đại tiến đến phía cô

Hắn khẽ khuôn mặt nhỏ của cô, một tay vén tóc mái tóc gọn sang một bên. Tay còn lại lần xuống khuya áo của cô, Mộc Phi cố dãy dụa nhưng chân tay cô không thể nào cử động được. Hắn vừa cởi được khuya áo đầu tiên thì

" Pằng" tiếng súng vang lên, đạn bắn vào tay tên lão đại. Hắn đau quá rụt tay lại, ôm lấy cánh tay.

" Lão đại" Cả nhóm của tên lão đại kia kêu lên

" Là ai vậy" Một tên trong số nói

" Tam Tử, nhận lệnh của Hạ tổng đến giải cứu phu nhân" Tam Tử nói tay vẫn còn cầm súng chĩa vào bọn chúng.

Bỗng có tiếng xe của cảnh sát đến, cả nhà đều được phong tỏa chặn các lối đi, tất cả bọn chúng đều bị bao vậy. Hạ Tứ đi thẳng đến chỗ Mộc Phi cởi trói cho cô. Mộc Phi vừa được cởi trói ra liền đứng dậy liền ôm lấy Hạ Tứ. Hắn ôm lại cô xoa xoa đầu. Hạ Tứ bảo Tam Tử sang phòng bên cạnh cứu Tô Mạn. Cảnh sát bắt được hai con gái đang đứng cạnh Tô Mạn dùng dây đánh cô ấy ở phòng bên kia, liền lấy còng ra cong tay hai người bọn họ rồi giải đến trước mặt Hạ Tứ. Thấy Thập Xuyên và Mộ Tiêu Tuyết bị giải đến, Mộc Phi ngừng ôm Hạ Tứ. Cô đi thẳng đến chỗ hai cô ta. " Chát....chát...." Tiếng tát giáng xuống mặt Thập Xuyên và Mộ Tiêu Tuyết. Mộ Tiêu Tuyết sợ đến không dám ngẩng mặt lên cũng không dám nói gì chỉ cúi đầu xuống.

" Mẹ nó cô dám đánh tôi" Thập Xuyên kêu lên

" Tôi đánh cô thì sao. Cô hại tôi hết lần này đến lần khác, tất cả kế hoạch đều là cô bày ra đúng không. Mộ Tiêu Tuyết là bị cô dụ dỗ đến nước này. An Nhã Vi cũng là quân cờ của cô. Nước cờ của cô đi hay đấy nhưng sớm đã bị tôi giải vây rôi" Mộc Phi nói

" Thì sao chứ, chỉ cần cô bị sỉ nhục là tôi đã mãn nguyện rồi" Thập Xuyên cười nói

" Cô thực sự cho rằng sự xuất hiện của tôi, Tô Vũ mới không thích cô đúng không. Cô nhìn dáng vẻ của mình đi, bây giờ còn chỗ nào giống thiên kim ưu nhã không. Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì tại sao làm tổn thương Tô Mạn, em gái anh ấy chứ. Chỉ vì muốn giết tình địch mà cô không ngừng thủ đoạn. Tôi cho cô biết tại sao Tô Vũ không thích cô bởi vì anh ấy đã sớm biết bộ mặt thật của cô lâu rồi." Mộc Phi túm lấy cổ áo Thập Xuyên

" Thay vì làm tổn thương người khác, cô hãy tự tìm kiếm hạnh phúc cho mình đi" Mộc Phi nói

Nước mặt Thập Xuyên lăn xuống, cô ta cười điên lên. Thập Xuyên bảo cô đúng là tiện nhân. Bỗng nhiên Tô Vũ xuất hiện đi đến trước mặt Thập Xuyên, hắn ngồi xuống nói với cô rằng làm em gái hắn bị tổn thương hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng thực lòng mà nói hồi đại học hắn đã từng thích Thập Xuyên, hắn thích dáng vẻ ngây thơ của cô ta khi mới bước vào trường, cho đến ngày cô ta bắt đầu hại Mộc Phi thì hắn không còn thích cô. Thập Xuyên nghe những lời này liền khóc lớn. Tô Vũ đứng dậy bảo cảnh sát giải hai người bọn họ đi. Nhìn cô ta bị giải đi Mộc Phi thở dài, cảm thấy cô ta không có chút ác ý nào cả mà chỉ là đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chumy11