Chap 7: XIN LỖI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


June trở về nhà, tâm trạng rối bời. Cô nhẹ nhàng bước qua cửa, hy vọng sẽ không gặp mẹ. Tuy nhiên, khi cô nhìn qua cửa sổ, thấy mẹ đang xem ti vi, ánh mắt chăm chú vào màn hình. June thầm nghĩ sẽ trèo qua cửa sổ để trốn lên phòng, tránh bị mẹ la rầy vì đêm qua không về nhà.

Cô chuẩn bị leo lên, chân đã đặt lên bậu cửa sổ, thì đột nhiên, tiếng mẹ vang lên từ phía sau:

"June!?"

June giật mình, mất thăng bằng suýt ngã, cô quay lại nhìn mẹ, bà đang đứng chống nạnh, đôi mắt nghiêm khắc nhưng ánh lên chút lo lắng.

"Con... con chỉ định..." - June lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.

Mẹ không để cô nói hết câu, bước tới gần hơn, giọng nghiêm khắc: "Tối qua con đã đi đâu? Sao không về nhà?"

June cúi đầu, cảm giác tội lỗi tràn ngập: "Con xin lỗi mẹ....."

Mẹ thở dài: "Con ở nhà Ciize đúng hong, mẹ gọi con không được nên gọi cho con bé, nó nói con ở cùng, mà con bận ngủ."

June ngạc nhiên không biết trả lời sao nên chỉ gật đầu cho qua: "Con xin lỗi mẹ, đừng giận con"

Mẹ nhìn cô từ đầu đến chân: "Mặc đồ của ai đấy?"

June ấp úng, không biết phải trả lời thế nào. Mẹ nhìn cô một lúc lâu, rồi cũng không truy cứu thêm: "Lên lầu nghỉ ngơi đi, nhớ học cho mẹ"

June gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô bước lên lầu, lòng vẫn còn đó những mối bận tâm chưa thể giải quyết. Khi vào phòng, cô ngồi xuống giường, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, nhưng tâm trí lại tràn ngập những hình ảnh của buổi sáng ở nhà View.

June thả mình vào bồn nước hoa hồng, cảm giác mệt mỏi tan biến dần theo những cánh hoa mềm mại trôi lững lờ trên mặt nước. Hương thơm dịu nhẹ bao quanh, nhắm mắt, cố gắng quên đi những rắc rối và mâu thuẫn đang vây quanh. Cô bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt buông xõa, tay cầm chiếc nhẫn bạc mà Ciize đã tặng, lòng đầy suy tư.

June ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay. Những kỷ niệm với Ciize chợt ùa về, khiến cô cảm thấy có lỗi và bối rối. Cuối cùng, cô quyết định đi kiếm Ciize để nói chuyện cho rõ ràng.

Cô xuống nhà, mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Mẹ nhìn thấy cô, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng: "June, con mới về lại đi đâu nữa con?"

June đáp, chạy lại ôm mẹ nhõng nhẽo: "Con đi một chút thôi mẹ. con sẽ về sớm."

Mẹ xoa đầu June, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhắc: "Nhớ về sớm đấy."

June gật đầu rồi rời khỏi nhà. Cô chạy đến nhà Ciize, bấm chuông liên tục. Người giúp việc của Ciize ra mở cửa, vẻ mặt ái ngại: "Cô Ciize nói đang bận học, cô nói, có gì mai lên lớp nói chuyện."

June cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: "Cho con vào nhà gặp cậu ấy một chút thôi, sẽ không làm phiền lâu đâu."

Bà giúp việc lắc đầu: "Không được, cô chủ sẽ la tôi mất."

Không thể chờ đợi thêm, June nhất quyết bước vào nhà, mặc cho sự ngăn cản của người giúp việc. Cô bước lên lầu, tiến về phòng Ciize. Khi đến trước cửa phòng, thấy Ciize đang chăm chú đọc sách, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Ciize ngẩng đầu lên khi nghe tiếng gõ. Người giúp việc xin lỗi vì không ngăn được, Ciize chỉ lạnh lùng ra hiệu cho người giúp việc đi xuống.

June cảm thấy một làn sóng căng thẳng tràn ngập trong không khí. Ciize quay sang nhìn cô, giọng lạnh lùng: "Cậu đến đây làm gì?"

June cố giữ bình tĩnh, bước vào phòng: "Cậu muốn đi ăn Khao Pad với mình không?"

Ciize đáp, không chút do dự: "Không muốn."

June bước lại gần, kéo Ciize dậy: "Đừng giận nữa mà. Mình thật sự muốn mời cậu đi ăn. Đó là món cậu thích mà."

Đúng lại tuyệt chiêu nhõng nhẽo của June không ai qua nổi, cái con người dễ thương đó khiến ai cũng phải gục ngã. Ánh mắt Ciize dịu lại, mặc dù vẫn còn bực tức nhưng cuối cùng cũng xiêu lòng trước sự năn nỉ của June: "Cậu thật là..."

Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu, còn nhiều điều phải giải quyết, nhưng ít nhất cô đã bắt đầu. Cả hai rời khỏi nhà đến quán ăn nhỏ, ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, một không gian thân thiện và thoải mái. June và Ciize ngồi đối diện nhau, bát Khao Pad bốc khói nghi ngút trên bàn. June cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi thấy Ciize đã bắt đầu ăn, không còn giữ thái độ lạnh lùng như lúc nãy, những tiếng cười vui vẻ, những câu chuyện không đầu không cuối khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

June muốn làm Ciize vui, nên cô đã quyết định dành cả ngày để ở bên bạn mình, cố gắng xóa đi những hiểu lầm và nỗi buồn trong lòng bạn

Sau bữa trưa, họ đến trung tâm mua sắm. Ciize dường như dần mở lòng, quay trở lại với bản tính vui tươi. Cả hai cùng thử những bộ quần áo mới, đùa giỡn trước gương, tạo dáng như những người mẫu chuyên nghiệp. June và Ciize cùng nhau chọn lựa mỹ phẩm, mỗi lần thử son môi hay phấn má đều bật cười khi thấy phản ứng của nhau. Cảm giác thân thuộc và vui vẻ làm cho cả hai quên đi những căng thẳng và lo lắng trong lòng.

Buổi chiều dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm màu cam ấm áp lên mọi thứ. Cả hai bước ra khỏi trung tâm mua sắm, tay cầm đầy những túi đồ, tiếng cười vẫn vang lên không ngớt.

Dọc con đường thưa thớt người, Ciize vẫn luyên thuyên nói chuyện, giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh June. June bước chậm lại, lắng nghe bạn nhưng trong lòng dường như bị một áp lực vô hình đè nặng.

June đột ngột dừng bước. Ciize vẫn bước đi, không nhận ra sự im lặng của bạn mình cho đến khi June lên tiếng.

"Ciize, chúng ta....chia tay đi" – Giọng June trầm xuống, ánh mắt lạc vào không gian trước mặt.

Lời nói của June như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không gian, khiến Ciize bàng hoàng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, không quay đầu, mặt Ciize cuối xuống, giọng nói như nghẹo ở cổ: "Tại sao"

June hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc: "Mình xin lỗi, Ciize,....Mình không biết phải giải thích cho cậu như thế nào, mình không hiểu, có lẽ cậu cũng không hiểu. Trong thế giới mình sống, chúng ta là bạn thân. Mình yêu View, mình yêu em ấy rất nhiều. Mình không hiểu tại sao mình có thể quay lại quá khứ, và mọi thứ thay đổi. View không nhớ mình là ai, rồi mình và cậu lại như vậy..."

Ciize im lặng, đôi mắt tràn ngập nỗi buồn: "Cậu nói dối"

June cay đắng nhìn Ciize, giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi Ciize, mình luôn xem cậu là bạn thân. Mình không thể yêu cậu như cậu mong đợi."

Ciize đứng lặng, quay người nhìn June, nước mắt chảy dài trên má: "Cậu chưa từng thích mình sao?"

Cả hai đứng nhìn nhau, nhưng khoảng cách đó thật xa, June lắc đầu, cảm giác đau đớn trong tim: "Mình xin lỗi. Cậu rất quan trọng với mình, nhưng không phải theo cách đó."

Ciize gật đầu, cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng không thể: "Mình hiểu rồi. Tụi mình chia tay. Cảm ơn cậu đã nói thật."

Ciize bước đi trước không nhìn June, bước chân nặng nề. June lặng lẽ theo sau, cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng, tình bạn đẹp giữa cô và Ciize liệu có quay lại như trước được hay không. Ánh hoàng hôn dần buông, màu sắc rực rỡ nhường chỗ cho bóng tối. Một người đi trước, một người đi sau, bóng dáng lặng lẽ in trên mặt đường, khoảng cách dần xa.

Con đường vắng lặng, tiếng bước chân vang lên trong sự im lặng. Dù đau lòng, cả hai biết rằng đây là điều tốt nhất cho cả hai. Một tình bạn từng quý giá, giờ đây phải đối mặt với sự thật đau lòng. June biết rằng mình đã làm tổn thương Ciize, nhưng cũng hiểu rằng mình cần trung thực với cảm xúc của mình. Hy vọng rằng thời gian sẽ giúp hàn gắn những vết thương và mang lại sự bình yên cho cả hai.

June đứng từ xa nhìn Ciize bước vào nhà, bóng lưng bạn dường như gánh nặng cả thế giới. Cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng, cô lặng lẽ quay đi, để lại những kỷ niệm buồn phía sau. Cô bắt một chiếc taxi, ngồi lặng yên trên ghế, đầu tựa vào cửa sổ, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài. Hình ảnh Ciize đau khổ vẫn ám ảnh trong đầu, nhưng cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Bất chợt, June nhớ ra buổi họp câu lạc bộ âm nhạc hôm nay. Cô vội vã yêu cầu tài xế đổi hướng, lòng mong ngóng gặp View. Khi đến nhà View, mẹ em là cô Nida ra mở cửa, khuôn mặt hiền từ nhưng lo lắng.

"Chào cô, View có ở nhà không ạ?" – June hỏi, giọng đầy hy vọng.

Cô Nida lắc đầu: "View chưa về, con bé đi đâu từ chiều rồi."

June lòng đầy lo lắng, nghĩ ngay đến khả năng View vẫn đợi mình tại trường. Chị nhanh chóng cảm ơn rồi chạy đến trường. Khi bước vào phòng học thì thấy View đang ngủ gục trên bàn, khuôn mặt mệt mỏi nhưng bình yên dưới ánh đèn yếu ớt.

Nhìn em ngủ, June cảm thấy đau lòng, từng nét trên gương mặt em như khắc sâu vào trái tim chị. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu, chị muốn hôn em, nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

Chị cúi xuống định hôn em, nhưng giọng nói lạnh lùng của View vang lên: "Chị tính làm gì?"

June giật mình, cười hề hề để che giấu sự bối rối: "Em đợi chị hả?" – Chị chọt chọt má em, hy vọng có thể xua tan không khí ngại ngùng.

View mở mắt, giọng vẫn lạnh lùng: "Tôi ngủ quên thôi, đừng tưởng bở."

June xin lỗi, cố gắng năn nỉ em: "Chị xin lỗi, View. Chị không biết em đã đợi."

View đứng dậy, lấy cây đàn của mình rồi nói: "Muộn rồi, chị về đi."

Chị lẽo đẽo theo em về tận nhà, năn nỉ không ngừng: "View, đừng giận chị mà. Chị thật sự xin lỗi."

View dừng lại, giọng vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng như đang dãy sóng: "Có lỗi gì phải xin. Về đi."

Khi đến trước nhà, mẹ View bước ra, nhìn hai người: "Muộn rồi, hay con ở lại đi."

June hăng hái đồng ý: "Dạ, con cảm ơn cô!"

Nhưng View không chịu: "Không, mẹ, để con gọi taxi cho chị ấy."

June không từ bỏ, gọi theo, khi đã leo lên taxi: "View, đừng giận chị mà."

View chỉ biết bất lực cười trừ: "Chị đúng là... Được rồi, chị về nhà nghỉ ngơi đi."

Đêm đó, mỗi người chìm trong những suy nghĩ và cảm xúc riêng, từng khoảnh khắc của họ đều phản ánh sự phức tạp và mâu thuẫn của tình yêu và tình bạn.

June tắm rửa sạch sẽ, cảm giác nước ấm lan tỏa trên da khiến cô thấy dễ chịu hơn sau một ngày đầy căng thẳng. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy chiếc nhẫn bạc nằm lặng lẽ trên bàn. June thở dài: "Mình quên trả cho cậu ấy rồi" - cô thầm nghĩ.

Đột nhiên, tiếng điện thoại reo từ chiếc túi đang treo trên ghế làm cô giật mình. Khi mở túi, cô phát hiện một tấm hình của mình và View lúc hai người hẹn hò, ánh nhìn tình cảm của View khi nhìn mình khiến tim cô nhói lên. June nhìn chăm chú vào bức ảnh, nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc đã qua.

Bỗng nhiên, điện thoại lại reo, là tin nhắn từ phần mềm điện thoại: "Bạn đã đánh đổi đầu tiên đó là tình bạn"

June bực mình hỏi: "Tôi còn phải chịu đựng những gì nữa?"

Phần mềm đáp lại một cách lạnh lùng: "Mọi thứ bạn đánh đổi đều có giá trị" – trả lời xong, điện thoại lại trở về trạng thái không còn hoạt động.

June cảm thấy bất lực và nằm phịch xuống giường, tay cầm tấm ảnh của mình và View. Mọi thứ trở nên mờ mịt trong tâm trí cô, những ký ức và cảm xúc rối bời đan xen. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, không biết phải đối diện với những gì đã thay đổi như thế nào.

Cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên View, nhớ lại nụ cười của em, ánh mắt dịu dàng và những khoảnh khắc ngọt ngào. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy đau đớn khi nghĩ về Ciize, người bạn thân đã trở thành nạn nhân của sự thay đổi này. June biết rằng cô đã làm tổn thương Ciize, và điều đó khiến cô không ngừng dằn vặt bản thân.

June tự hỏi, liệu quyết định quay ngược thời gian có đúng không? Cô đã hy vọng rằng việc này sẽ giúp cô giữ lại View, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Cô đã đánh mất tình bạn, và thậm chí còn khiến View không nhận ra cô.

Trong căn phòng yên tĩnh, Ciize ngồi học trên bàn, ánh đèn mờ mờ chiếu rọi lên những trang sách. Mắt cô di chuyển theo từng dòng chữ, nhưng tâm trí lại không thể tập trung. Những cảm xúc lẫn lộn từ buổi chiều vẫn đang dày vò cô. Mỗi lần nghĩ đến lời chia tay của June, lòng cô lại đau nhói.

Ciize mở hộc tủ, nhìn thấy chiếc nhẫn cặp của mình và June. Chiếc nhẫn từng là biểu tượng của tình yêu và sự gắn bó, nhưng giờ đây chỉ còn là một kỷ vật đau lòng. Nước mắt tràn ra không thể kìm nén, rơi xuống trang sách, làm nhòe những dòng chữ. Cô bật khóc nức nở, không thể giữ được sự bình tĩnh nữa. Nỗi đau trong lòng như dâng trào, từng đợt từng đợt, khiến cô nghẹt thở.

Cô nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào với June, từ những ngày đầu tiên họ gặp nhau đến những khoảnh khắc hạnh phúc cùng nhau. Cô nhớ ánh mắt ấm áp của June, nụ cười dịu dàng và những cái nắm tay thật chặt. Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là những ký ức đau đớn, như những mảnh vỡ của một giấc mơ đã tan biến.

Cô đã đặt tất cả niềm tin và tình cảm vào June, nhưng giờ đây, cô phải đối diện với thực tế rằng người cô yêu đã không còn thuộc về cô. Cảm giác bị bỏ rơi và mất mát làm cho trái tim cô đau đớn, như bị xé rách từng mảnh.

Ciize ngồi đó, trong bóng tối, với trái tim tan vỡ và những cảm xúc lẫn lộn. Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng khóc của Ciize vang lên trong đêm. Bên ngoài, bầu trời đen kịt, không một ngôi sao, giống như tâm trạng của cô lúc này. Gió thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm, như muốn xoa dịu nỗi đau nhưng chẳng thể làm được.

View ngồi trước nhà, tay cầm bình nước mà June đã cho, khắc tên cả hai lên đó. Ngón tay View chạm nhẹ lên dòng chữ, cảm nhận từng nét khắc.

View không thể hiểu nổi June, June là ai? Tại sao chị lại xuất hiện đột ngột và nói yêu cô? Tại sao chị ấy lại làm cô cảm thấy rối loạn như vậy?

View nhớ lại những khoảnh khắc bên June. June có gì đó rất đặc biệt, khiến trái tim cô đập nhanh mỗi khi ở bên cạnh. Nhưng đồng thời, June cũng mang đến cho cô cảm giác bất an, như thể mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà cô không thể hoàn toàn tin tưởng.

June nói rằng ở một vũ trụ khác, họ là một cặp đôi hạnh phúc. Nhưng View không thể nhìn thấy điều đó. Cô chỉ thấy một người con gái xa lạ, nhưng lại quen thuộc, người khiến cô cảm thấy rung động nhưng cũng hoang mang.

Cô nghĩ về những lần June cố gắng gần gũi, những cái chạm nhẹ, những lời nói dịu dàng. Những lúc đó, trái tim cô đập nhanh, cảm giác như mình đang bay lên.

"June, chị là ai?" – View tự hỏi, giọng nói khẽ khàng trong đêm. View ngồi đó, tay vẫn cầm bình nước, mắt nhìn xa xăm.

Dưới bầu trời đêm, ba người đứng ở ba nơi khác nhau, nhưng cùng chia sẻ một cảm xúc chung: nỗi đau và sự bối rối về tình yêu và tình bạn. Liệu họ có thể vượt qua những khó khăn này và tìm thấy hạnh phúc? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro