28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Hằng đối với Mạnh Xuân Lâm không có hứng thú, bất quá chỉ vì Mạnh Uyển Nghiên nên mới nhìn hắn nhiều thêm một chút, nhưng Lạc Như hưng trí bừng bừng , nàng không muốn dập tắt hưng phấn chả nàng, liền mỉm cười :"Ta cùng ngươi nói, đừng nhìn họ Mạnh này cao phú soái, còn có danh hào là Văn Uyên tiên sinh, kỳ thực hắn vô cùng đáng giận !"

Nàng nhìn Khương Hằng một chút lại nói: "Ghê tởm! Chính là ghê tởm!"

Lạc Như một bên kéo nàng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Hắn năm đó thành danh như thế nào ngươi còn có ấn tượng không?"

Khương Hằng suy nghĩ một chút: "Hình như là bởi vì một một bài thơ tưởng nhớ nương tử đã khuất?"

"Uh, chính tay hắn viết 《 tư hoa từ 》, viết cho phu nhân đã qua đời."

Lạc Như nói xong đem cuộc đời Mạnh Xuân Lâm tường thuật tóm lược đơn giản lại một lần —— hắn lúc nhỏ thiên tư thông minh, đã gặp qua là không quên được, hữu thần đồng tên, nhưng do xuất thân thứ xuất, ngay từ đầu Mạnh Xuân Lâm cũng không được chú ý nhiều lắm, thẳng đến năm mười tám tuổi, thê tử của hắn khó sinh mà chết, lúc thương tâm nhất viết xuống thủ ai uyển thê tuyệt 《 tư hoa từ 》, được đại nho đương thời là Đổng thái phó thưởng thức, cửa tiệm mới có chút thanh danh, chậm rãi tiến tới địa vị bây giờ.

"Đổng thái phó? Chính là vị Đổng gia tình nguyện tự đoạn hai chân cũng không nguyện cô phụ nguyên phối để cưới công chúa ?"

"Đúng, chính là lão nhân gia hắn."

Nói đến Đổng thái phó, sự trào phúng trên mặt Lạc Như tản đi một chút

"Đổng lão phu nhân xuất thân không cao, nhưng luôn bên cạnh Đổng thái phó sớm tối, cùng ngài đi qua thời gian vất vả nhất, Đổng thái phó không hề phụ bạc tình cảm của phu nhân, tình nguyện đắc tội hoàng gia cũng không chịu để nàng chịu uỷ khuất, là quân tử trọng tình trọng nghĩa hiếm có."

Khương Hằng như có đăm chiêu nở nụ cười một chút: "Khó trách《 tư hoa từ 》của Mạnh Xuân Lâm lại nhận được sự thưởng thức của lão nhân gia ."

"Đúng vậy, nếu không sĩ tử có tài khắp thiên hạ nhiều như vậy, Đổng thái phó làm sao có thể có thêm tán thưởng đối với hắn, còn không phải là thưởng thức thâm tình hắn giành cho thê tử, cảm thấy hắn cùng bản thân có chút giống nhau."

Lạc Như nói xong hướng ánh mắt xem thường nhìn Mạnh Xuân Lâm cách đó không xa:

"Đáng tiếc Đổng thái phó nhìn nhầm , người này căn bản không xứng với lời khen của ngài."

Mạnh Xuân Lâm mấy năm nay liên tục không có cưới vợ, trong nhà cũng không có thiếp thất, thông phòng, bày ra bộ dạng vì vong thê thủ tiết, cả đời không cưới kế thê. Đại gia bởi vậy kính nể hắn, khen hắn là người thâm tình trăm năm khó gặp. Nhất là các thiếu nữ chưa xuất giá trong kinh, nhìn đến hắn liền mặt đỏ tim đập, ngưỡng mộ không thôi —— có tài có tiếng, diện mạo anh tuấn, còn đối thê tử toàn tâm toàn ý, thâm tình không dứt, đây chính là tướng công hoàn mỹ trong mắt các nàng. Nhưng mà theo lời nói của Lạc Như, tất cả đều là giả, Mạnh Xuân Lâm căn bản không hề giống biểu hiện thâm tình được trưng ra bên ngoài, ngược lại vô cùng cặn bã.

"Lúc không biết bộ mặt thật của hắn, ta cũng sùng bái hắn, vì được nhìn hắn vài lần, cùng hắn nói nói mấy câu, có đoạn thời gian mỗi ngày ta đều chạy đến Văn Uyên Các ..."

Thấy nàng nói lên chuyện này với vẻ mặt xúi quẩy, một bộ biết vậy thì chẳng làm, Khương Hằng nhịn không được nở nụ cười. Lạc Như theo Vĩnh An Hầu phu nhân, giỏi cầm đao múa bổng, còn với cầm kỳ thư họa thì không có hứng thú. Nhưng Vĩnh An Hầu lại cảm thấy cô nương phải nhã nhặn đoan trang nên bắt Lạc Như đọc sách. Bất quá hắn ở nhà không có tí quyền uy nào, có nói cũng như không , bởi vậy phần lớn thời điểm đều chỉ có thể nhượng bộ, cũng không có tác dụng gì. Lạc Như cũng cảm thấy buồn cười, xoa xoa khuôn mặt, cảm khái cái thời niên thiếu chính mình gì cũng không biết, mới lại tiếp tục nói:

"Ngươi có biết ta từ nhỏ đã không thích đọc sách, tuy rằng khi đó não có vấn đề, một lòng muốn biến thành tài nữ để được hắn chú ý, chắc là bản tính không thể thay đổi, mỗi lần tại thư viện ngồi một lát ta liền chịu không nổi , cuối cùng hoặc là nằm sấp ngủ, hoặc là đứng lên đi bộ khắp nơi..."

Khương Hằng cũng không ngoài ý muốn, nhịn cười hỏi:

"Sau đó đâu?"

"Sau đó..." Không biết nghĩ tới cái gì, Lạc Như bỗng nhiên liền cười không nổi , mím miệng nói, "Đi bộ nhiều, liền nhìn đến nơi không nên xem ."

Khương Hằng vi đốn: "Không nên xem ?"

"Ân" Lạc Như lộ vẻ mặt chán ghét, đè thấp thanh âm tiến đến bên tai Khương Hằng nói, " Nhà Hộ bộ Văn đại nhân Lục cô nương ngươi còn có ấn tượng không ? Trung thu năm trước, nàng ở trong nhà treo cổ, suýt nữa liền mất mạng."

Khương Hằng đối Văn cô nương không có ấn tượng, nhưng mà nghe lời này chắc hẳn sự việc Văn cô nương treo cổ cùng Mạnh Xuân Lâm có liên quan?

"Đúng vậy, ngay trước một ngày khi nàng gặp chuyện không may, ta trong lúc vô ý trông thấy nàng cùng Mạnh Xuân Lâm ở cùng nhau. Nàng hỏi Mạnh Xuân Lâm khi nào thì cưới nàng, Mạnh Xuân Lâm liên tục pha trò không chịu nghiêm cẩn trả lời. Văn cô nương rất thương tâm, nói dỗi vài câu, Mạnh Xuân Lâm lúc đầu còn dỗ nàng, sau này liền không kiên nhẫn . Cuối cùng Văn cô nương khóc lóc rời đi, buổi sáng ngày thứ hai, ta nghe tin tức nàng tự sát ..."

Khương Hằng ngẩn ra, muốn nói gì đó, Lạc Như đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nhưng chỉ là như thế này cũng thôi... Khi đó ta còn không biết bộ mặt thật của hắn, cho rằng hắn cùng Văn cô nương là thật tâm yêu nhau, chỉ là mâu thuẫn nhất thời cho nên mới khiến Văn cô nương luẩn quẩn trong lòng. Sau khi tin tức truyền đến, ta có chút lo lắng, trộm đi đến tầng năm Văn Uyên Các, muốn xem xem hắn thế nào, không ngờ lại phát hiện hắn đang cùng một vị phu nhân thế gia yêu đương vụng trộm! Lời nói gian dối thoải mái khoái trá, phảng phất Văn cô nương tự sát cùng hắn không có nửa điểm quan hệ hệ!"

Khương Hằng mặt cũng lạnh xuống.

"Khi đó ta mới biết được, hắn cùng vài vị thế gia phu nhân đều có quan hệ không thể cho người ngoài biết, không những vậy còn đi lừa gạt cảm tình của các tiểu cô nương chưa có hôn sự. Cái gì mà đối với vong thê tình thâm nghĩa trọng, nguyện ý cả đời không cưới, đều là giả vờ vì muốn được Đổng thái phó coi trọng, hắn chính là tên cặn bã bại hoại không ai bằng!"

Cho đến hôm nay, Lạc Như vẫn còn nhớ cảm giác ghê tởm như ăn phải ruồi bọ lúc đó. Vốn tưởng rằng tính cách hắn hào phóng nên mới không kềm chế được, mới nảy sinh cảm tình với Mạnh Uyển Nghiên. Bây giờ xem ra, hắn thuần túy là vì không có giới hạn nên mới có thể xuống tay với chất nữ ruột của chính mình. Khương Hằng chán ghét cúi mắt, đột nhiên nhớ tới Lục Quý Trì, lông mày hơi hơi nhăn lại. Kế hoạch của hắn sợ là sẽ xảy ra sự cố...

"Từ đó về sau ta liền không còn có đi Văn Uyên Các , ta còn trộm viết phong thư đưa đi Văn gia, đem quan hệ của Văn cô nương cùng Mạnh Xuân Lâm, còn có sự tình nàng treo cổ và tranh chấp với Mạnh Xuân Lâm nói cho phụ mẫu nàng, nhưng người nhà của nàng cái gì cũng đều không làm, còn đem nàng xa gả ra kinh thành..."

Lạc Như không biết Khương Hằng đang nghĩ cái gì, còn nói

"Ta biết bọn họ là sợ hãi không có bằng chứng sẽ bị Mạnh Xuân Lâm cắn ngược lại một cái, loại sự tình này đối với danh tiết Văn cô nương tổn hại quá lớn, bọn họ cũng rất cố kị. Có thể Văn cô nương này vô tội. Nàng cho rằng Mạnh Xuân Lâm là thật tâm thích nàng!"

Khương Hằng hoàn hồn, vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi đã làm rất khá , cái khác... Tiện nhân đều sẽ bị thời phạt, hắn không thể một đời tiêu dao."

"Ân " vốn chỉ là muốn bát quái, không nghĩ càng nói càng phấn chấn lên, Lạc Như bình phục tâm tình một chút mới lại nói

"Kỳ thực ta đặc biệt muốn nhìn thời điểm bộ mặt thật của Mạnh Xuân Lâm bị đem ra ánh sáng, nhìn hắn thân bại danh liệt, không bao giờ có thể làm hại những người khác nữa. Nhưng ngươi có biết, chuyện này một khi náo lên, những cô nương có quan hệ cùng hắn dù vô tội hay không, đều sẽ gặp tai ương."

Dân phong Đại Chu so với tiền triều cởi mở hơn rất nhiều, nhưng đối với trong sạch của nữ tử vẫn coi trọng như cũ, Mạnh Xuân Lâm đương nhiên cũng biết người bị hại không dám dễ dàng lộ ra nên mới có thể không kiêng nể gì như vậy. Khương Hằng gật đầu, muốn nói cái gì, bên đường đối diện đột nhiên liên tiếp truyền đến tiếng hát xì vang vang .Theo bản năng nàng ngẩng đầu lên, liền gặp một thân ảnh quen thuộc đang lấy tay áo rộng rãi bụm mặt, một bên "Hắt xì" không ngừng, một bên từ trong nhạc phường tên là Xuân Phong Lâu lao ra.

"Nhìn cái gì vậy? Không muốn sống nữa hả? !"

Tử bào thanh niên đi phía sau hắn thấy mọi người nghe tiếng nên nhìn lại, vội lớn tiếng quát mắng, mang theo hắn hướng ngõ nhỏ phía bên phải Xuân Phong Lâu chui vào.

"..."

Thiếu nữ tâm tình ác liệt mang theo vài phần không hiểu lắm, nàng chỉnh chỉnh, nghiêng đầu hướng Lạc Như nở nụ cười:

"Tốt lắm, không nói cái này , nghe nói tửu lâu phía trước có món gà hầm hạt sen ngon lắm, chúng ta đi nếm thử?"

Lạc Như hoàn hồn, sờ sờ bụng: "Đi a, nhà đó cá Sóc cũng ăn rất ngon , đi, ta mời ngươi!"

Sự tình đã qua đi hai ba năm, nàng bây giờ cũng chỉ là thuận miệng bát quái một chút, cũng không bị nó  ảnh hưởng đến tâm tình bản thân.

"Ngươi hãy đi trước chờ ta đi, ta qua hiệu thuốc bên kia mua một chút điểm cho A Từ."

Lạc Như không thích mùi vị của dược liệu, không nghi ngờ gì mà nghe theo. Khương Hằng nhìn nàng bước vào đại môn tửu lâu , liền xoay người bước nhanh, hướng hẻm nhỏ bên kia đi đến.

***

Trong ngõ nhỏ hẹp yên tĩnh, Lục Quý Trì một tay chống lên tường, một tay dùng khăn che cái mũi đang biểu tình, cảm thấy chạy vội quá nên toàn hít phải cỏ và bụi.

Tề Ngạn vừa che dấu chân ở mông vừa cười gượng liên tục:

"Thế nào? Tốt chút không?"

Lục Quý Trì giọng mũi nặng nề mà cười lạnh một tiếng:

"Ngươi, đoán, xem."

Thiên giết hố hàng! Đều nói hắn rõ ràng là một người đứng đắn, chỉ muốn nghe hát chứ không muốn làm chuyện gì khác, con mẹ nó, Tề Ngạn dám kêu đến ba cô nương, còn nói cho hắn kinh hỉ. Kinh hỉ con mẹ ngươi! Vừa vào cửa liền nhào đến bên người hắn, đuổi cũng không đi. Còn bày ra bộ dáng

"Giả bộ ngây thơ cái gì, ai mà không biết a hi hi"

Bộ dáng như đại tỷ lưu manh, vị son phấn trên người càng nồng, làm hắn váng đầu hoa mắt, kém chút nữa là đi gặp diêm vương... cái này thì kinh hỉ chỗ nào? Đây rõ ràng chính là mưu sát!

"Ta không phải là đang lo lắng thân thể của ngươi sao"

Tề Ngạn chột dạ biện giải nói

"Thái y đều nói thân thể nam nhân không thể nhịn chuyện này được. Càng nhịn càng khó coi. Huống chi ngươi đều lớn như vậy rồi mà vẫn còn là xử nam, nói ra rất mất mặt a..."

"Cút cút cút! Chạy cút nhanh đi!"

Không đợi hắn nói xong Lục Quý Trì tặng hắn một cước. Tề Ngạn vừa trốn vừa la:

"Hôm qua ở bên ngoài nghe thấy có người hoài nghi ngươi không được nên ta mới làm như vậy , ta thật sự là hảo ý a huynh đệ!"

"Lại phun những lời vô nghĩa, ta tiễn ngươi về Tây Thiên có tin không!"

Lục Quý Trì nói xong lại hắt xì,

"Chạy nhanh cút! Ta bây giờ nhìn đến ngươi liền ngứa mũi. Dùng nước mũi tiễn ngươi về Tây thiên"

Tề Ngạn nhất thời bị ghê tởm, run run:

"... Dừng dừng dừng, ta cút, mà sao ta thế nào cũng không có việc gì a? Cái thứ kia mùi cũng không nồng mà!"

"Ngươi mỗi ngày đề ở trong ổ ở son phấn, đương nhiên không thấy nồng!"

Không nghĩ tới cái mũi của nguyên chủ lại yếu ớt như vậy, Lục Quý Trì cảm giác chính mình hít thở không thông , dùng sức trợn trừng mắt, đem cái hố cha tiểu đồng bọn đá đi, sau đó liền nắn bóp cái mũi, quai hàm, một cổ dựng dậy hít sâu. Cái dạng này khẳng định trông rất ngu xuẩn, may mắn không có người trông thấy...

"Gặp qua điện hạ, điện hạ... Ho, nhiều sao?"

"!"

"Điện hạ?"

Lục Quý Trì trầm mặc hồi lâu, trong lòng điên cuồng kêu cha gọi mẹ, hít hít mũi, xoay người:

"Ngươi thế nào lại ở chỗ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro