Chương 34: Bà xã đúng là một tra công (Bão)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bạn trai rẻ rách gì đây, trả hàng lại được không?***

Vé máy bay có thể đổi, khách sạn có thể lùi lịch đặt, nhưng du thuyền lãng mạn qua đêm mà Hanbin cố ý sắp xếp thì không thể trì hoãn.

Vốn Hanbin định bảo Hyuk huỷ vé máy bay luôn, hai người cũng đâu phải kẻ rảnh rỗi, tự dưng bỏ bê công việc chạy ra nước ngoài chơi, thế không phải là gây sự lắm à? Nhưng Hyuk cho biết, vất vả lắm mới chừa được lịch trình, đã bị ăn chửi hai đợt rồi, không thể lãng phí được. Hơn nữa cậu cũng hao tổn biết bao tâm ý để sắp xếp lịch trình, tâm huyết không thể mất trắng. Đầu óc hôn quân như Hanbin vừa nghe là tim mềm nhũn, mê muội đi theo Hyuk, đầu tiên là du thuyền having sex, sau đấy là xuất ngoại having sex, cuối cùng lên máy bay về nước, Hyuk trông thấy Hanbin lên Shopee  tìm "quần lót sắt".

Cậu thấy Hanbin hỏi chủ shop đồ lót rằng: "Có loại quần lót nào tích điện không, loại mà vừa cương lên là bị điện giật tung nóc ấy?"

Hyuk cảm thấy thân dưới chợt lạnh.

Hyuk: "Sắp bay rồi, tắt điện thoại đi anh."

Hanbin: "Đợi tí, đừng vội."

Hanbin thoát ra khỏi shop đồ lót, ấn vào một shop bán đồ tình thú.

Hanbin: "Có loại thuốc nào uống vào mười ngày nửa tháng không cương được không?"

Hyuk không chịu nổi nữa: "Anh mà còn hỏi thế nữa thì chủ shop họ báo cảnh sát đấy."

Hanbin ngoảnh đầu nhìn cậu một cách sâu xa: "Nếu không phải nước ta đã xoá bỏ tội lưu manh, thì anh đây báo cảnh sát lâu rồi."

Hyuk ấm ức: "Chả lẽ em không lưu manh thì anh sẽ hạnh phúc chắc?"

Hanbin không trả lời câu hỏi này, tắt điện thoại đeo bịt mắt lên, ngửa đầu ra ngủ luôn.

Nhìn đường cong xinh đẹp từ cằm đến cổ của anh, trong lòng Hyuk lại hơi ngứa ngáy. Nhưng nỗi sợ hãi mà "quần lót điện" đem lại quá sức mạnh mẽ, cậu chẳng dám lơ là, chỉ cầm lấy tay Hanbin, giữ tạm cho đỡ ngứa.

Cậu vẫn chưa dám tin người ấy đã là của mình rồi, nhất định phải thông qua tiếp xúc da thịt để tìm được chút ít cảm giác chân thật.

Hanbin lật tay lại, đan siết tay cậu.

Hyuk đắc ý, ghé qua hôn anh.

Hanbin buông tay, nhéo chân cậu.

Mười hai tiếng tiếp theo, Hyuk hết sức yên tĩnh.

Sau khi về nhà, Hanbin chính thức trục xuất Euwoong, nghênh đón chủ nhân mới đến của nhà họ Oh.

Hyuk chẳng có hành lí gì, ngoài nhạc cụ ra thì chỉ còn bộ đồ nấu canh của cậu mà thôi.

Hyuk: "Em vừa sắp xếp đồ đạc, mới phát hiện gần như quần áo của em đã ở đây hết rồi."

Hanbin: "Nếu đã thế, lúc ở nhà phiền em mặc nhiều quần áo hơn chút."

Ở nhà, Hyuk thường xuyên chỉ mặc độc cái quần đùi, tay trần chân trần, diện tích da thịt phơi bày hơn chín mươi phần trăm, đúng là thô thiển không đỡ nổi.

Hyuk: "Đây là cho anh phúc lợi đó! Anh không thấy cảnh đẹp ý vui à?"

Đúng là cảnh đẹp ý vui thật, nhưng mà rất dễ "lau súng cướp cò". Thỉnh thoảng hai người dựa vào nhau chơi điện thoại, Hanbin bất cẩn xoa mấy cái trên người Hyuk, thì nghe thấy Hyuk bắt đầu thở gấp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu nhìn anh bằng ánh mắt sai sai rồi. Mấy lần tiếp diễn, Hanbin cảm thấy bầu không khí trong nhà đúng thật sa đoạ quá mức, ngày qua ngày chả làm được việc gì nghiêm túc cả, xây dựng nếp sống mới cho gia đình văn minh, phải bắt đầu từ quy định mặc quần áo.

Hanbin mua cho cậu áo cộc tay ở nhà vải cotton, ép Hyuk phải che mớ da thịt lại.

Hyuk ấm ức tuân lệnh.

Hanbin còn mua cho cậu bộ đồ rửa mặt mới và chăn ga gối đệm, dành cho cậu một nửa tủ quần áo, giá sách và giá để CD. Trong phòng sách cũng chừa ra cho cậu một chỗ để mua bàn máy vi tính, làm xong những chuyện này, nghĩ không biết còn thiếu gì không, thì thấy Hyuk nằm sấp một bên mua bao cao su và dầu bôi trơn.


Hanbin:...Thứ bạn trai rẻ rách gì đây, trả hàng lại được không?

Vào lúc album mới của Hyuk ra mắt, độ nổi tiếng vọt như giếng phun, các fans phát hiện người này mất tích rồi.

Lịch trình không search ra được, X cũng không cập nhật, không biết là đang làm gì.

Trong diễn đàn fan có topic, mọi người đều đang thảo luận: Người này chạy đi đâu rồi?

Có fan cũ cho biết, mọi người làm quen dần đi. Người này không quan tâm gì đến tuyên truyền ca khúc đâu, lúc nào cũng là thái độ ai thích thì nghe. Lần trước phát hành EP, cũng chẳng ai biết Hyuk làm gì cả, thỉnh thoảng phối hợp tuyên truyền thì cũng là dáng vẻ như đi vào cõi tiên, cực kì vô tâm.

Nhóm fan mới bắt đầu cảm thấy, làm fan người này, đúng là ngược cmn tâm.

Hyuk... Bây giờ Hyuk, cũng giống như lần phát hành EP trước, đang ở nhà nấu canh.

Thịt dê sau khi ướp gia vị cho tiêu bớt mùi tanh nồng, đem hầm với củ cải trắng đến khi mềm nhừ, hầm ra nước canh đậm đặc màu trắng sữa, mùi thơm lan toả khắp nơi.

Hyuk nếm thử một miếng, cảm thấy hương vị ngon tuyệt, bật đèn tìm góc độ thích hợp chụp ảnh đăng lên Weibo, status ghi kèm: "Tác phẩm tui hài lòng nhất!"

Bên dưới status các fans kêu gào ầm ĩ: Con người này, phát hành ca khúc xong lặn mất thì cũng thôi, lí do lặn mất là trốn trong nhà nấu canh thì cũng thôi, đáng giận nhất là, tác phẩm anh hài lòng nhất, chẳng phải bất kì bài hát nào, mà lại là một món canh!

Làm fan của người này, đúng là ngược cmn tâm mà!

Trong giới này không có bí mật, hơn nữa hai người họ vừa đi du thuyền vừa đến Paris, không hề che giấu, đã bị kẻ khác chụp lén lâu rồi. May mà bình thường phòng quan hệ công chúng của Đông Hách làm việc rất tốt, ảnh chụp cũng không bị tuồn ra, chỉ có điều trong giới nhỏ của các vị tai to mặt lớn thì đã lan truyền khắp rồi.

Rất nhiều người có quan hệ tốt với anh đều gửi tin nhắn, ngay cả trêu chọc kèm theo thăm dò cũng có: "Ái chà, rốt cuộc bây giờ cũng chịu "phù chính"[2] rồi à?"

[2] Phù chính: Có nghĩa là đưa thiếp lên làm vợ.

Tất nhiên Hanbin không thể thừa nhận được. Nước trong giới này quá sâu, anh kiếm cho người ta cái cớ, ai biết người ta có xoay ngược lại đâm anh một dao hay không. Bản thân anh ngã ngựa thì không sao, nhưng Hyuk phải kiếm cơm dựa vào danh tiếng, sự nghiệp của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.

Vì thế anh chỉ ha ha ha ha giả ngu với người ta: Gì cơ, không có chuyện gì cả, tiện đường thôi mà, đừng nghe người khác nói linh tinh...

Đến khi ngay cả ông chủ cũng đích thân gửi tin tới trêu anh: Cậu xin nghỉ là vì chuyện này à?

Rốt cuộc Hanbin không chịu nổi nữa.

Hanbin: Vâng sếp, hay là cho tôi xin mấy ngày nghỉ cưới nhé?

Hanbin cảm thấy bây giờ độ dày da mặt của mình đang ngày càng tăng.

Ahn Hyeongsoo: Không phải cậu bàn bạc với Seop trước chứ, đứa nào cũng không đi làm.

Tình huống của Hyeongseop thế nào, anh không biết gì hết... Tuy anh gần như có thể đoán được, chắc cũng là nghỉ cưới đi.

Hyeongsoo lớn tuổi độc thân lần lượt bị phân cho hai bát cơm chó, đăng hẳn một tin trong group của quản lí công ti: Cuộc họp thường kỳ thứ hai tất cả phải tham gia đúng giờ, không đến trừ thưởng cuối năm.

Hanbin thở dài ảo não, chụp ảnh màn hình gửi cho Hyuk.

Sau khi đọc được, Hyuk chạy bình bịch vào từ bếp: "Đúng là lột da không có nhân tính mà! Anh bán mạng cho công ti bao nhiêu năm, kiếm về bao nhiêu tiền, mấy ngày nghỉ cưới cũng không cho anh được là sao! Không phải chỉ là tiền thưởng cuối năm thôi à, em không cần mấy đồng tiền thúi của ông ý!"

Hanbin: "Ha ha, em không tính xem lần này chúng ta tốn mất bao nhiêu tiền à?"

Hyuk: "Anh tính rồi à?"

Hanbin nói ra một con số.

Hyuk đau lòng ôm ngực.

Hyuk: "Hầy, nếu để em nói, thì anh cũng không nên làm cái vụ du thuyền lần này. Anh biết là dù cho anh thổ lộ với em ở quán ăn vặt quận Sa, em cũng sẽ đồng ý ngay tắp lự mà."

Hanbin: "Nếu em không thích, thì đừng có fuck anh vui vẻ như thế!"

Nhớ lại màn play du thuyền đêm đó, nhất thời Hyuk cảm thấy chi số tiền này cũng đáng giá lắm.

Hanbin: "Hơn nữa, cái nhà trả góp này, anh vẫn chưa trả hết đâu."

Hyuk: "Anh mà cũng có nhà trả góp á? Không phải anh mua một căn biệt thự ở Busan à, tại sao vẫn phải trả góp nhà?"

Hanbin: "Chỗ đấy không phải anh mua, là phần thưởng cuối năm thôi."

Hyuk:...

Hanbin: "Năm đấy là lúc bài hát anh viết hot nhất, được rất nhiều công ti cật lực dụ dỗ, con số tiền lương hàng năm mà họ đưa ra cho anh, em sẽ chẳng tưởng tượng được đâu. Một hôm có công ti lái chiếc BMW không biển số đến chặn anh ở dưới lầu công ti, nói chỉ cần anh đồng ý đến chỗ họ, chiếc xe này sẽ là của anh ngay, ngay ngày hôm đấy có thể lái xe về nhà. Để giữ anh lại nên Đông Hách đã trực tiếp thăng cho anh lên chức cao nhất, cuối năm còn phân cho anh một căn nhà nữa."

Hyuk: "...Lợi hại quá."

Hanbin: "Bây giờ nghĩ lại, căn nhà đấy một năm anh cũng chẳng ở mấy lần, hơn nữa Ahn Hyeongsoo cũng không mất tí ti máu. Nhà họ Ahn vốn làm bất động sản, căn nhà mà anh được phân là của anh cả anh ta. Lúc ấy anh vẫn còn trẻ quá, tầm nhìn hạn hẹp, vừa thấy biệt thự là không đi nổi luôn nữa. Đáng lẽ anh nên đòi một căn ở Jeju mới đúng, thế thì không cần tự mua nhà, cũng chả cần nai lưng ra trả góp nữa."

Hyuk:...

Hanbin cười: "Thế nào, bây giờ biết anh là một người có tiền rởm, có hối hận không?"

Hyuk: "Em không mong anh có tiền đâu, em chỉ mong anh nghèo rớt mồng tơi, thế thì mỗi ngày nghĩ đến chuyện phải nuôi anh, em sẽ có thêm động lực làm việc."

Hyuk nói tới nói lui, lại thấy vui vẻ: "Em và anh cùng nhau trả góp nhà, như thế chúng ta sẽ ở nhà của hai chúng ta, không phải là em ở trong nhà của anh nữa."

Hanbin: "Em không cần phải để ý chuyện này đâu, sớm muộn gì em cũng sẽ giàu hơn anh."

Hyuk: "Đến ngày đó, anh có thể chỉ viết nhạc cho em thôi không?"

Hanbin đáp một cách quả quyết: "Không thể."

Hyuk đau lòng nói: "Em cũng biết là không thể, nhưng anh không dỗ em được à?"

Hanbin: "Xin lỗi em, anh không có luyện kĩ năng đấy."

Hyuk: "Trước đây anh làm top, ngay cả dỗ dành người khác cũng không biết, đúng là "tra công" mà."

Hanbin:...

Hyuk tự an ủi mình: "Thôi, em cũng không thể ích kỉ thế được, nếu anh không viết nhạc cho người khác, thì không phải sẽ là tổn thất lớn cho cả giới âm nhạc hay sao?"

Hyuk: "Vì sự phát triển của giới âm nhạc Hoa ngữ, em phải cống hiến bà xã mình, em đúng là vĩ đại mà."

Hanbin: "Ha ha, hôm nay bà xã của em mua cho em quần lót mới, em có muốn thử không?"

Hyuk: Bà xã muốn giật điện tui banh nóc phải làm sao đây, online đợi, gấp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro