Chương 36: Một khi bắt đầu chính là cả đời (Bão)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không phản kích, họ lại được voi đòi tiên, cứ nghĩ là anh sợ.***

Hanbin ngồi ở cửa phòng làm việc của Hyeongsoo.

Em gái thư kí tới rót nước cho anh: "Oh tổng chờ một lát, cuộc họp qua điện thoại của Ahn tổng kéo dài hơi lâu, cùng lắm phải năm phút nữa mới gặp anh được ạ."

Hanbin nhận nước: "Cảm ơn, cô cứ làm việc của mình đi, tôi đợi ở đây là được."

Thư kí về chỗ của mình, không kìm được nhìn lén Hanbin qua sự che chắn của màn hình máy tính.

Cô là thư kí của sếp tổng, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, tất nhiên biết rằng, tâm trạng Hanbin bây giờ, chắc hẳn là không tốt lắm. Bây giờ anh đến tìm Hyeongsoo, e cũng chẳng phải là báo cáo công việc một cách vui vẻ cho cam.

Cho dù như thế, anh vẫn mang vẻ mặt hoà nhã, lịch sự lễ phép, đúng là một người đàn ông cuốn hút mà.

Hanbin cầm cốc nước bằng hai tay, ngón cái vuốt nhẹ đáy cốc. Anh nhớ lại mười năm trước, lần đầu tiên mình đến văn phòng này, theo sau Lim Seolmoon, vừa nở mày nở mặt nhưng cũng bồn chồn bất an, cứ như một nhóc học sinh Tiểu học vừa nhận được giấy khen học sinh ba tốt mong chờ thầy giáo ngợi khen. Khi ấy thư kí của Hyeongsoo cũng hao hao như người hiện tại, cũng là một cô nàng mắt to, có lẽ đây là tiêu chuẩn thẩm mĩ của sếp. Nhưng giờ cô nàng xưa kia nay đã là "lão đại" của phòng quảng cáo Đông Hách, ngôi sao hạng hai trong giới gặp cô cũng phải gọi một tiếng "chị".

Mới đó mà đã mười năm rồi.

Một "hiệp" tối hôm ấy, cuối cùng cũng không làm được.

Lúc điện thoại của Byeongseop gọi đến, thì cứ như là căn đúng giờ để gọi cho hai người họ vậy, thậm chí khi Hanbin nghe điện thoại còn có cảm giác chột dạ như bị bắt gian.

Thế nên khi anh nói bây giờ phải ra ngoài gặp Byeongseop, có thể tưởng tượng sắc mặt Hyuk sẽ thế nào.

Hyuk: "Muộn thế này rồi, anh ta có ý gì chứ? Anh bắt buộc phải đi à?"

Hanbin: "Cậu ấy có việc gấp. Anh phân biệt được cậu ấy tìm anh có việc quan trọng hay không mà."

Từ sự thay đổi nét mặt của Hyuk, Hanbin biết mình không nên nói câu ấy mới phải.

Hyuk: "Vậy được, em đi với anh."

Hanbin: "Anh đưa em đi là có ý gì chứ? Đánh nhau hay là ra oai? Đừng quậy nữa, em đi không hợp đâu."

Hyuk xù lông: "Vậy đêm hôm khuya khoắt anh ta gọi anh ra gặp là có ý gì? Không phải anh ta biết chúng ta ở bên nhau rồi à? Khiêu khích đến cửa thế này, lẽ nào em không được ứng chiến?"

Nom cái vẻ như con thú đực bị uy hiếp quyền giao phối của cậu, Hanbin càng không thể cho cậu đi: "Em không tin anh à? Em nghĩ anh đi gặp cậu ấy thì sẽ xảy ra chuyện gì, em nghĩ anh sẽ bắt cá hai tay, đùa giỡn tình cảm của hai người chắc?"

Im lặng mấy giây Hyuk mới lên tiếng: "Em tin anh, nhưng Hanbin, anh đừng tưởng là em có thể tự tin mãi mãi."

Hyuk: "Anh vừa mới nói, hai người quen nhau đã mười lăm năm, chiếm một nửa cuộc đời của anh. Nửa cuộc đời ấy, em không biết cũng không hề can hệ tới anh, em sợ anh vừa đi thì sẽ không trở về nữa."

Hanbin ưa mềm không ưa cứng, vừa thấy ánh mắt buồn bã của cậu thì trái tim đã nhói đau.

Hanbin: "...Anh vừa uống ly rượu, không lái xe được, em đưa anh đi đi. Anh nói chuyện với cậu ấy nửa tiếng, nói xong chúng ta cùng nhau về nhà, được không?"

Họ hẹn gặp ở một con phố ăn vặt bên ngoài cổng trường Đại học của cả hai.

Vừa mới gột rửa mùi ớt xong, Hanbin đã ám ngay toàn mùi thì là.

Byeongseop: "Cậu còn nhớ không, năm ấy lúc chúng ta không tranh được phòng học làm phòng nhạc, đã đi luyện hát ở chỗ luống hoa đằng sau toà nhà hành chính, luyện xong thì đến đây ăn đồ nướng."

Hanbin: "Sao có thể không nhớ được chứ. Về sau chúng ta năng đến quá, chủ quán quen mặt tôi luôn, thế là lưu số điện thoại của tôi, trước khi đến tôi gửi tin nhắn cho người ta, hai mươi xiên thịt dê mười xiên gân sẽ được nướng sẵn, đến nơi ngồi xuống là có ăn ngay."

Byeongseop: "Lúc mới chờ cậu, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hai chúng ta ngoài những chuyện tạp nham từ mười năm trước này ra, cũng không còn gì đáng nhớ nữa."

Hanbin: "Mấy năm nay tôi viết nhạc là cho chó chắc? Cái đồ vô tâm."

Byeongseop: "Ừ, bây giờ cậu là hoa đã có chủ rồi, nói chuyện với tôi cũng tự nhiên hơn hẳn."

Bỗng dưng bị hắn vạch trần sự thật, Hanbin hơi ngại: "Cậu biết rồi à?"

Byeongseop nhìn xe của Hanbin cách đấy năm mươi mét: "Cách lớp kính xe và sương mù, tôi vẫn cảm nhận được hai ánh mắt đầy công kích."

Hanbin: "Em ấy cứ đòi theo tới... Em ấy còn nhỏ, tôi về sẽ dạy lại."

Byeongseop: "Hậu sinh khả uý. Ban nãy còn tuyên bố chủ quyền trên Instagram cơ mà."

Hanbin: "Instagram gì cơ? Em ấy không nói linh tinh chứ?"

Anh vội vàng lấy điện thoại ra xem, vẫn may vẫn may, chỉ là đăng một bức ảnh lên thôi.

Byeongseop: "Tấm ảnh này của cậu ấy có tiểu tiết. Khung cảnh này, người nào từng đến nhà cậu nhìn là biết ngay, đây là ở nhà cậu."

Hanbin: "Chỉ e là không có ích gì thôi, bởi vì chưa có mấy ai từng đến nhà tôi cả."

Byeongseop: "Chưa có mấy ai từng đến nhà cậu mà cậu ta lại đến, thế cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi."

Hanbin thật sự không ngờ chỉ là một bức ảnh mà cũng sâu xa như thế. Quần chúng ăn dưa không nhận ra mấu chốt, lại có thể làm tình địch đứng ngồi không yên.

Byeongseop: "Tôi biết, cậu không phải là người dễ dành tình cảm cho ai, một khi bắt đầu, cũng chính là chuẩn bị cả đời."

Byeongseop: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tại sao lại là cậu ta?"

Tại sao lại là em ấy ư?

Hanbin tạm thời quên đi những khó xử không thể nói rõ giữa hai người họ, bộc bạch hết lòng dạ với người bạn cũ lâu năm này.

Anh chậm rãi nói: "Cậu cũng biết tôi có chứng sợ hãi với quan hệ tình cảm. Ba mẹ tôi cũng là tự do yêu đương tự do kết hôn, lúc còn trẻ đâu phải là không ngọt ngào thắm thiết. Kết quả thì sao, cuối cùng nhìn nhau chỗ nào cũng thấy ghét, không sao sống chung dưới một mái nhà. Không chiến tranh lạnh thì cũng cãi nhau, ngay cả mười phút hoà bình cũng chẳng duy trì được. Mọi người đều nói tình yêu đẹp như chim công, trông bề ngoài thì hào nhoáng rực rỡ, nhìn đằng sau thì chỉ là một cái mông. Nếu cuối cùng tình yêu của tôi cũng kết thúc ảm đạm như thế, tôi nghĩ tôi sẽ không chịu đựng nổi, vậy thà không yêu còn hơn."

Hanbin: "Nhưng Hyuk... Khi em ấy nhìn tôi, trong mắt cứ như có sao sáng vậy."

Hanbin: "Nhìn em ấy tôi cảm thấy, bất kể mình có đi cùng em ấy bao lâu, mười năm hay hai mươi năm, thì mỗi ngày trong mười hoặc hai mươi năm ấy, đều là món quà ông trời ban tặng cho tôi."

Byeongseop nhìn vào mắt Hanbin.

Có thể ngay chính bản thân Hanbin cũng không biết, khi anh nói đến Hyuk, trong mắt cũng sáng như sao.

Byeongseop: "Hanbin, tôi thích cậu."

Hanbin bị hắn làm giật hết cả mình, sau đó bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng cậu không cần phải thế..."

Byeongseop: "Tôi biết. Tôi cũng chỉ là tự cho mình một cái kết mà thôi, không nói ra, tôi cứ cảm thấy trong mười năm nay mình không cam lòng quá."

Hanbin: "Cậu biết, cậu nói ra lời này, chúng ta sẽ không thể làm bạn được nữa."

Byeongseop: "Đừng lừa mình dối người nữa, kể từ cái hôm cậu bắt đầu lảng tránh tôi, chúng ta đã không thể coi là bạn nữa rồi."

Hanbin ngẩn ra.

Trên con đường thân quen này, anh chỉ cảm thấy thời gian xung quanh thoắt chốc xoay vần, anh lại nhìn thấy cậu thiếu niên mặc áo trắng tung bay hôm nào.

Hanbin: "Xin lỗi."

Rốt cuộc hắn cũng đợi được câu xin lỗi xa cách suốt mười năm nay.

Byeongseop đưa Hanbin tới trước xe, đi đến bên cạnh ghế lái gõ kính xe.

Hyuk hạ kính xuống.

Byeongseop: "Tôi không lái xe đến, cậu cho tôi quá giang một đoạn đi, tôi nói chuyện với cậu. Hanbin thì gọi xe về đi."

Hanbin: "...Tại sao? Cậu muốn làm gì?"

Byeongseop: "Sao nào, sợ tôi đánh cậu ấy à? Chúng tôi mà đánh nhau thì chẳng phải là phát tiền nghỉ tết cho đám săn ảnh hay sao? Dù sao tôi cũng là tiền bối trong nghề, chúng tôi tâm sự ít chuyện nghề, nói ít chuyện nghệ thuật thôi."

Ma mới tin hai người nói chuyện nghệ thuật ý!

Hyuk: "Được, thầy Choi lên xe đi. Cục cưng, em gọi xe cho anh nhé?"

Hanbin thầm nghĩ, đê mờ em trên giường cũng chưa bao giờ gọi cục cưng, bây giờ gọi sao mà trôi chảy thế?

Hanbin: "Đi đường mạnh giỏi, anh ngồi tàu điện ngầm."

***

Hanbin: "Hai người đã nói những gì?"

Cả một đường đi tàu điện ngầm, Hanbin chưa hề thôi nghĩ đến vấn đề này một giây.

 Hyuk: "Anh yên tâm, không đánh nhau đâu. Dù sao em cũng phải có phong độ của kẻ chiến thắng chứ?"

Hyuk: "Chỉ là có lẽ trước khi đến anh ấy đã uống rượu, dọc đường luôn mồm xỉa xói anh, thả thính mà không cưới là khốn nạn, nói anh là Dương Quá, vừa thấy Dương Quá là lỡ làng cả đời."

Hyuk: "Em cảm thấy anh ta nói rất có lí."

Hanbin cạn lời hết sức.

Hanbin: "Nếu anh là Dương Quá, Tiểu Long Nữ là sư phụ của Dương Quá, thì tức là chị Seolmoon. Vậy chắc tay anh là bị lão Ahn chồng chị ấy tìm người chặt đứt, hết lời chối cãi."

Hanbin: "Anh là Dương Quá, thế Byeongseop là ai? Lục Vô Song à?...Không đúng, chắc là Quách Phù đúng hơn."

Hyuk: "Vậy em thì sao, em là ai?"

Hanbin suy nghĩ về khoảng cách tuổi tác một lát: "...Quách Tương?"
Trang Lân hờn đếch chịu được.

Quách Phù thì dù sao đến cuối cũng lấy được chồng "cao, giàu, đẹp". Quách Tương thì sao, bị lỡ dở cả đời luôn, cô độc đến hết quãng đời còn lại, còn xuất gia nữa chứ!

Hai người ôm nhau đi ngủ, không hề hay biết đến sóng gió dư luận đang âm thầm nổi lên.

Sau kỳ nghỉ dài hạn, ngày đầu tiên Hanbin đi làm, xử lí xong công việc thì đã sắp tới giờ tan tầm buổi chiều. Đến khi anh nhận ra chuyện bất thường trên mạng, cục diện đã khó bề thu xếp.

Nương theo bức ảnh mà Hyuk đăng lên tối qua,  tài khoản X về tin tức giải trí, bắt đầu đào sâu bới móc những việc xấu xa của ma dâm cuồng quy tắc ngầm là Hanbin trên diện rộng.

Euiwoong nhanh chóng thất sủng, Hyuk thượng vị một cách hư hư thực thực, hậu cung đổi chủ, một thế hệ người mới thay chỗ người cũ...

Những thứ này trên mạng vẫn luôn có, nhưng nếu trước đây chỉ là đánh du kích nhỏ thôi, thì lần này mặt trận chiến đấu đã lớn đến cỡ quân đoàn.

Hyuk chưa từng thấy sắc mặt Hanbin khó coi như thế – trong lòng cậu cũng giận lắm chứ, nhưng vẫn phải dỗ dành Hanbin trước: "Không sao đâu, họ đã xoá hết topic rồi, cũng chỉ toàn mấy thứ cũ rích trước kia, chẳng có chứng cớ gì cả, không cần phải trả lời, ngày mai là xong ấy mà."

Hanbin không nói gì hết.

Hyuk: "Cũng tại em, nếu em không đăng ảnh đó lên thì không sao rồi. Bị bọn chúng nhân cơ hội đơm đặt, đúng là cái đám xấu xa."

Hanbin: "Không liên quan đến em, không có chuyện này thì cũng có chuyện khác, sớm muộn gì ngày hôm nay cũng đến."

Hyuk: "Anh biết là ai làm à?"

Hanbin: "Địch ở trong tường, mấy năm nay anh thăng tiến nhanh quá, cản đường người khác thôi mà."

Hyuk: "Người trong nội bộ công ti?"

Hanbin thở dài, không trả lời ngay.

Hanbin: "Một công ti nhỏ mà cũng có đỉnh núi, cũng có bè phái, em thấy buồn cười không. Những chuyện này trong lòng anh vẫn luôn hiểu rõ. Họ không ưa anh, lại không có cách nào ra tay với anh, đành phải trốn trong góc tối, dùng những thủ đoạn cấp thấp này hạ bệ anh. Thật ra trước đây anh không thèm để ý, anh vẫn nhớ lời của sư phụ, chúng ta kiếm cơm bằng bản lĩnh, chẳng cần quan tâm sắc mặt ai hết."

Hanbin: "Không ngờ, anh không phản kích, họ lại được voi đòi tiên, cứ nghĩ là anh sợ. Trước đây bêu xấu anh thế nào anh không quan tâm, nhưng lần này, họ đã chạm đến giới hạn của anh rồi."

Hyuk: "...Giới hạn của anh là em sao?"

Dẫu sao lần này búa rìu cũng đều hướng về Hanbin, cùng lắm Hyuk cũng chỉ bị trầy da, thật ra cậu không hề cảm thấy mình bị ảnh hưởng gì cả. Nhưng Hanbin lại nổi giận vì "Các người dám động đến người của tôi", đúng là khiến trái tim Hyuk loạn nhịp.

Hanbin cau mày, bỗng nhiên đứng dậy nhìn ra cửa sổ, đứng ngẩn ngơ khoảng mười phút.

Lúc Hyuk đang nghĩ nên để anh yên tĩnh một mình hay qua ôm anh, Hanbin chợt xoay người lại.

Hanbin: "Em nói, anh tự mình gây dựng đỉnh núi, có được không?"

Hyuk: "Anh muốn ra làm riêng?"

Hanbin: "Trước đây vẫn đang do dự, dù sao anh cũng chẳng có tiền tài gì, tài nguyên phần lớn cũng ở Đông Hách. Bây giờ nghĩ lại, đê mờ nhà nó, phá sản thì ở nhà ăn bám thôi, viết bài hát cho một mình em, em nói có được hay không?"

Hyuk: "...Để em bảo chị em, sắp xếp cho em thêm nhiều việc hơn nữa, đại diện thương hiệu em nhận thêm mười cái cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro